Chương XV: Tạm biệt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho mình xin lỗi vì ra truyện trễ nhưng thật sự phải nói thì chương này là chương dài và khó dịch nhất của phần truyện này nên mình mất hơi nhiều thời gian, mong mọi người thông cảm.

Giờ thì mời các bạn đọc truyện!
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

Nami lớn ngủ suốt buổi chiều đến tối và Edd, người đã mệt mỏi vì những sự kiện của ngày hôm nay đang ngủ yên (mặc dù cậu bé nằm lộn ngược) bên cạnh cô. Vua Hải Tặc ngồi trên cái ghế bành ở góc phòng không rời mắt khỏi hai người ...

Âm thanh của giấc ngủ yên bình của Nami và tiếng ngái lớn của Edd là điều ngọt ngào nhất mà anh đã nghe trong một thời gian dài.

Khi màn đêm buông xuống, mọi người lấy một chiếc bàn tròn lớn, cái thường được dùng cho các bữa tiệc và đặt trên tàu, trong khi Sanji vẫn rất bận rộn làm cả tấn thức ăn, anh không quan tâm lượng thức ăn dự trữ của họ sẽ giảm xuống nhiều với hai Luffy ở đây... họ chỉ cần ăn mừng.

Vua hải tặc cuối cùng đã xuất hiện trên boong, anh trông thoải mái và hạnh phúc, và Nami trẻ mỉm cười khi thấy anh bắt đầu đi với Usopp, Chopper, Brook và Luffy kia. Bây giờ tương lai của cô đã được an toàn ... nó như thể Luffy thực sự đã trở lại.

"Nami, Nami kia muốn gặp cô", Robin nói khi cô ấy bước xuống cầu thang ra khỏi phòng ngủ chính. Đôi mày Nami trẻ nhăn lại một chút và cô cảm thấy khá khó chịu khi gõ cửa phòng trong tương lai của mình, không chờ câu trả lời cô bước vào.

Người phụ nữ kia đang ngồi thoải mái, dựa vào thành giường phía sau với một cái gối mềm mại ở sau lưng, cô ấy mặc một chiếc áo hai dây trắng sạch sẽ và lớp băng được giấu bên dưới quần áo.

Edd đang ngủ với cô ấy, cái đầu nhỏ của cậu bé nằm yên bình trên đùi mẹ mình khi cô ấy vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cậu bằng những ngón tay cẩn thận và đầy yêu thương.

"Đừng hành động như người lạ, đến đây ngồi đi." Nami trưởng thành mỉm cười nói khi cô ấy vỗ nhẹ vào một chỗ trên giường bên cạnh mình.

Nami trẻ mỉm cười và lấy một chỗ ngồi như được hướng dẫn, "Tóc của cô ... trông thật tuyệt", cô nói đơn giản, bởi vì ... nó thật sự rất bồng bềnh và óng ả....

"Không phải vậy, tôi biết tại sao cô không để nó phát triển ... Cô cũng biết ... hồi đó... Tôi sợ kẻ thù sẽ có cơ hội và kéo nó trong một cuộc chiến .. , tôi càng ít mạo hiểm... " người phụ nữ trưởng thành bắt đầu nói.

"Nhưng bây giờ .. nó khác hẳn phải không ... Cô tin tưởng đồng đội của cô sẽ bảo vệ cô ... đó là lý do tại sao ... để nó phát triển ..."

"Tất nhiên!" người phụ nữ mỉm cười, "Tôi đã nghe Robin nói rằng chính cô là người đã tìm ra vị trí căn cứ của kẻ thù... cảm ơn cô." Cô dừng lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt ngái ngủ của Edd, "Tôi không biết có gì vào đầu Edd... làm thế nào mà thằng bé xoay xở để gặp các cậu ... nhưng ... tôi vui vì Robin đã nói với tôi một chút về mọi thứ."

"Ừ ... ừm ... không nghĩ điều này là dễ dàng cho tôi ... tương lai này .. Edd ..." Nami bắt đầu, rõ ràng là cô gái trẻ vẫn cảm thấy một chút lúng túng về mọi thứ.

Nami lớn phớt lờ những lời nói ấy cô hỏi, "Thằng bé có dễ thương không?" cô ấy nói khi vuốt ve mái tóc con trai mình.

"rất ..." Nami trẻ mỉm cười ngạc nhiên.

"Giống như cha nó hahaha", Nami lớn cười khúc khích, và cô hoa tiêu trẻ chỉ đỏ mặt và nhìn đi hướng khác,

"Thôi nào, cô không thể giấu tôi những gì cô thực sự nghĩ." Nami bị chế nhạo bởi chính tương lai của mình.

"Nhưng ... nhưng Luffy của tôi ..."

"Tại thời điểm này, anh ấy không thể nghĩ xa hơn việc trở thành Vua hải tặc ... và điều đó sẽ ổn thôi ... sẽ có ... sẽ có rất nhiều trở ngại phía trước Nami .. anh ấy sẽ cần cô rất nhiều ... " Nami lớn cắn nhẹ môi dưới của mình ... và Nami trẻ thở hổn hển... giống như Vua hải tặc đã nói .. Nami này ... biết anh ấy rất rõ.

Và cuối cùng Nami lớn mỉm cười, "Nhưng ... hai người sẽ làm được."

Từ bên ngoài, những tiếng cười rộn rã, tiếng đĩa kêu lách cách và tiếng nhạc lớn có thể được nghe thấy, đột nhiên, tiếng ồn ào và tiếng la ó của Luffy, họ không thể nói đó là Luffy nào, đã áp đảo những âm thanh khác.

"Và bây giờ .. có hai người bọn họ ở đây!" Nami trẻ nói nhưng với một giọng điệu vui tươi. Hai người họ cười với nhau.

Và cuối cùng, Nami trẻ thở dài, "... Tôi sợ biết nhiều điều về tương lai ... nhưng ... Tôi đã xem qua nhật ký, tôi chỉ ... muốn biết ... nhưng có không có gi ở đó."

"Nó rất kỳ lạ phải không? Tôi không có bất kỳ hồi ức nào về điều này ... nhưng Robin đã nói với tôi, rằng cô ấy sẽ tiết lộ mọi thứ vào ngày mai ... rằng chúng ta không phải lo lắng nhưng, chết tiệt ('chết tiết' chỉ là cách nói thôi nhé!) Tại sao cô ấy HAY có những bí mật như vậy vào những thời điểm như thế này? "

Người phụ nữ thở dài ... tạm dừng một lát để lấy lại sức lực của mình, "Giúp tôi đứng dậy và tìm một thứ gì đó thật đẹp để mặc, được không? Tôi muốn tham gia bữa tiệc."

Nami trẻ nhướn mày, để cô ấy thực sự nhờ giúp đỡ, dù đã được Chopper chăm sóc rất nhiều? Cô chỉ biết người phụ nữ này cảm thấy yếu ớt, vậy tại sao cô ấy lại muốn thức dậy và tham gia bữa tiệc.

"Cô chắc chứ?"

"Ừ ... nếu tôi không đi, Luffy sẽ đến tìm chúng ta và sẽ quấy rầy tôi cho đến khi tôi tham gia, vì vậy ... tốt hơn tôi nên chuẩn bị."

Những dự đoán của Nami luôn đúng, và như thế những tiếng ồn ào đã xuất hiện, Vua Hải tặc tạo ra một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của mình.

"Này, Nami, các em không phải không đến bữa tiệc chứ?"

Cả hai người nở nụ cười với nhau và vua hải tặc chỉ nhìn chằm chằm vào họ, anh nheo mắt nghi ngờ, anh ... chỉ nghi ngờ rằng họ đang làm trò đùa gì đó với anh hoặc cái gì đó.

"Hai người cười gì vậy?" Anh hơi bực mình.

"Không có gì cả." vợ anh mỉm cười, lưỡi cô lướt qua mép như con mèo vui tươi. Luffy tiếp cận cô và thoáng nhìn vào mắt cô bằng đôi mắt thu hẹp,

"Em chắc?"

"Yup, bây giờ đi thôi, Luffy kia có lẽ đã ăn hết tất cả thịt của anh.", cô nói cố gắng dụ anh ra ngoài để trò chuyện với Nami trẻ về một số chi tiết và những thay đổi.

Khuôn mặt của Vua Hải Tặc kinh hoàng ... "THỊT CỦA MÌNH!" Anh thét lên điên cuồng và sắp chạy ra ngoài cửa, nhưng ... anh dừng lại ở giây cuối cùng ...

"Em đang nói dối anh, nhưng ..." anh nghiêng người về phía cô, đôi mắt anh đầy cảm xúc ... và trong một cử động nhanh chóng đặt chiếc mũ rơm lên đầu cô và nhẹ nhàng hôn vào môi cô ... "Anh ... Anh rất vui vì em còn sống Nami ... Anh nhớ em rất nhiều ... " anh thì thầm, giọng của anh ấy mang theo rất nhiều cảm xúc mà cô hoa tiêu trẻ phải đỏ mặt và nhìn ra xa cặp vợ chồng khi Luffy đẩy nhẹ đầu vợ mình vào ngực anh và anh luồn những ngón tay vào tóc cô.

Có một tiếng la hét từ bên ngoài và những tiếng la lớn hơn, Vua hải tặc đứng dậy và mỉm cười, anh nhặt Edd lên dưới cánh tay của mình như thể đứa trẻ đang ngủ là một cái bao khoai tây và nói khi anh bước đi "Chúng ta đến bữa tiệc thôi Edd, Sanji đã nấu cả tấn thức ăn đấy! " anh hét lên vui sướng,

Edd, lơ lửng lộn ngược từ trong tay cha mình lẩm bẩm: "Con muốn tất cả thịt đồ ngốcccccccc."

Nami trẻ chỉ nhìn chằm chằm vào lưng anh trong khi miệng cô há hốc,

"Tôi thề anh ấy là một người cha tốt ...trong hầu hết thời gian ..." Nami lớn vẫy vẫy tay nói.

"Tôi biết ..." Nami trẻ nói mỉm cười nhẹ.

Ngay sau đó, cô giúp nữ hoàng kia thử quần áo, và một lúc sau cả hai cùng bước lên boong, với người phụ nữ mặc một chiếc váy mùa hè màu da cam sẫm mà không che giấu lớp băng bên dưới, Nami lớn hơi nghiêng người dựa vào Nami trẻ để được hỗ trợ, nhưng cô ấy trông khá vui.

"Các người đang làm cái quái gì thế!?" Nami trẻ hét lên kinh hoàng khi thấy cả hai Luffy đang nhồi nhét thức ăn vào miệng họ ... họ đang có một trận chiến cố gắng để xác định ai trong số hai người họ ai có thể ăn nhiều thịt hơn.

Cả hai đều có vẻ lố bịch và đang trong tình trạng lộn xộn,

"HAHAHA họ giống như những con chuột đồng!" Edd lớn tiếng cười với họ.

Cả hai người phụ nữ ngồi xuống cạnh chiếc bàn thấp, nơi Sanji vẫn tiếp tục rúc rích cười, anh ta trông rất hạnh phúc đến mức không thể tự ngăn mình hét lên.

"Ôi đây có phải là phép màu của Nữ thần Aphrodite! CÓ ĐẾN HAI NAMI-SWAN! Đây là một giấc mơ thật tuyệt vời!" anh hét lên rất nhiều.

"Ara, tôi sẽ ghen đấy." thêm một Robin khác ngồi cạnh Robin và họ giống hệt nhau... Tâm trí của Sanji bị choáng ngợp, .. nó là quá nhiều cho đầu óc đen tối của anh ta, ở đó, trước mặt anh, tưởng tượng tối thượng của anh, hai Nami-swan và hai Robin-chwan. Không cần phải nói, anh ta bị bắn vọt lên bởi hai dòng mũi máu vì thấy những người anh ta thích và anh đã chịu đựng trong nhiều năm.

Cả hai Robin khúc khích cười và sau đó một người trong số họ tan biến trong một loạt các cánh hoa. Nami trẻ thở hổn hển nhìn nhà khảo cổ, trong khi Zoro chỉ nhếch mép cười với tên đầu bếp hám gái, người đang được được Chopped điên cuồng chăm sóc.

Cả hai thuyền trưởng vẫn tiếp tục cuộc thi, nhồi nhét thêm thức ăn trong miệng cho đến khi ... họ bắt đầu bị nghẹn, dĩ nhiên.

"NÀYYY! CHÚNG TÔI CẦN BÁC SĨ!" Usopp hét lên.

"TOUCHAN!" Edd thở hổn hển đứng lên.

"CHO XIN!" Phần còn lại của thủy thủ đoàn hét lên tát vào không khí.

Cả hai Nami đều bị choáng ngợp bởi tiếng cười trong khi Zoro đứng dậy và bước đến bên cạnh hai thuyền trưởng của mình ... anh ta vỗ lưng họ rất mạnh và với một việc làm được sinh ra từ nhiều năm mà cả hai người đều có thể chịu đựng được cú vỗ đó.

"Lần sau tôi sẽ để cả hai người nghẹt thở đến chết." anh ta cằn nhằn.

"Nà cậu sẽ không."

"Cậu sẽ không."

Zoro gầm gừ trước mặt họ.

Brook cười điệu cười đặc biệt của mình 'yohohohoho' và bắt đầu chơi bản nhạc yêu thích của mọi người, ông biểu diễn một số bài nhạc pop bằng guitar điện của mình, nhưng vì đây là một dịp đặc biệt ông lấy violin yêu quý và bắt đầu chơi bài bink's sake.

Cả hai Luffy cười toe toét vui vẻ và đứng lên, một vòng tròn hình thành với Usopp, Sanji và Chopper lơ lửng giữa họ, họ bắt đầu say và hát to hơn trong khi nhảy múa trong vòng tròn.

Edd, ngồi trên đùi mẹ mình vừa hô vang vừa hát theo trong khi Franky tạo dáng và hét lên SUPER trong những khoảng thời gian ngẫu nhiên.

Nami trẻ không nói nên lời bởi sự vui vẻ và điên cuồng đang diễn ra trước mặt cô, cô chỉ có thể cười to,

"Họ thật điên rồ!" cô nói.

Nami lớn chỉ cười toe toét, "Tôi sẽ nói với cô một bí mật", cô ấy nói, ấn một ngón tay lên môi, dựa vào Nami trẻ và hét lên.

"CÔ CŨNG CÓ THỂ!" và sau đó dường như những mệt mỏi và đau đớn của cô ấy biến mất, người phụ nữ đứng lên với đứa trẻ trong vòng tay,

"Nhảy với mẹ, Edd!" cô ấy nói và nhảy múa trên boong với Edd cười tươi trong vòng tay cô khi cô xoay cậu bé... cô ấy RẤT HẠNH PHÚC! VÌ CÔ ẤY VẪN CÒN SỐNG!

Và sau đó Luffy nhấc bổng cô ấy lên trong khi vẫn hát vang và xoay tròn cả hai, trong khi những người khác vây quanh họ, thật sự điên cuồng khi họ nhảy và hát với nhau,

Nami trẻ đã không nói nên lời khi nhìn thoáng qua bản thân mình đang rất vô tư ... rất hạnh phúc.

"Nami ... cậu không muốn nhảy à?" và quỳ bên cạnh cô, đưa tay cho cô là Luffy của cô với một nụ cười nhẹ. Cô thường không tham gia các bữa tiệc; cô luôn đứng bên lề của sự điên cuồng diễn ra xung quanh mình, luôn im lặng vỗ tay và cười trong khi trò chuyện với Robin.

Cô không nói nên lời.

Trên tàu Merry, cô luôn luôn căng thẳng, luôn luôn là người phải vững vàng, luôn luôn là người lôi ra kỷ luật mà thuyền trưởng cô thiếu ... luôn sợ hãi và luôn nhấn mạnh những thách thức và nguy hiểm liên tục đối với họ.

Nhưng ... cô liếc về phía Nami kia... cô ấy trông rất thoải mái, vui vẻ, thích nghi với phong cách sống điên rồ của mình, cô do dự có lẽ chỉ một lát, nhưng cuối cùng nắm lấy tay của cậu ấy... cô biết, trở lại cuộc sống thực của họ, cô sẽ phải đánh Luffy như cô vẫn luôn làm, cô biết rằng sẽ trở lại là la hét và cãi nhau một thời gian tới.

Bởi vì cô biết cậu bé trước mặt cô cần có rất nhiều thời gian để trưởng thành... nhưng đêm nay ... tối nay cô có thể giả vờ,

Cô đứng dậy ... và đưa tay cho 'người chồng tương lai' của mình, khi nghĩ thế một cảm giác ngứa ran chảy xuống tay cô ...

Tối nay, cô có thể ăn mừng cho cuộc sống của mình ...

-.-.-

Một lúc sau nửa đêm, mí mắt của Nami lớn bắt đầu nhắm lại khi Edd đã ngủ trong vòng tay cô ấy ... cô ấy rất mệt và cuối cùng Chopper đã yêu cầu cô nghỉ ngơi. Vua hải tặc mỉm cười dịu dàng và thở dài; anh quỳ bên cạnh cô, đưa Edd vào vòng tay anh khi đứa trẻ lầm bầm, "không muốn ngủ" và đưa tay ra giúp cô. Sau lưng họ, bữa tiệc vẫn tiếp tục ồn ào... nhưng ... vào lúc đó, anh chỉ muốn ở bên Nami.

"Đi ngủ thôi Nami, em cần nghỉ ngơi một chút", anh nói. Cô mỉm cười đồng ý và nắm lấy bàn tay đưa ra của anh khi Luffy trẻ nhìn chằm chằm vào lưng họ há hốc miệng, họ rời khỏi bữa tiệc.

"NÀY, VẪN CÒN RẤT SỚM ĐỂ NGỦ!" cậu gọi bĩu môi như trẻ con. Người bạn thân nhất mà cậu từng có (dĩ nhiên chính là tương lai của cậu ) đã rời đi!

"Hãy để họ đi, cậu không nhạy cảm chút nào, jerk." Nami bước tới trước mặt cậu ta mắng.

"Aww Nami cậu lại bắt đầu cằn nhằn một lần nữa? Nami kia tốt hơn cậu nhiều!" cậu phàn nàn, hoàn toàn khó chịu.

"NÓI GÌ CƠ!" cô nói giận dữ và rất ghen tị, "Đó là bởi vì cậu đang là một kẻ ngốc!" cô giơ nắm đấm lên và Luffy bước lùi lại trong khi giơ tay lên phòng thủ.

"NAMI ĐỪNG GIẾT TỚ! NGHĨ CHO EDD ĐI!" cậu sợ hãi nói.

"Ồ, không, điều đó sẽ không cứu được cậu đâu!" cô ấy gầm gừ, phần còn lại của thủy thủ đoàn chỉ khúc khích cười khi hai người họ rược đuổi nhau trên boong ... một vài điều vẫn không thay đổi trong nhiều năm qua ...

-.-

Quay lại phòng ngủ chính, Edd vừa tỉnh dậy một chút và bò vào giữa giường với một nụ cười rất vui vẻ khi cha mẹ của cậu thay đồ ngủ.

"Oh ... không phải tuần trước con nói con là một người đàn ông và sẽ không ngủ với chúng ta nữa." Luffy trêu chọc khi ném quần áo của mình bay lộn xộn và sau đó nhảy lên giường, anh chỉ mặc cái quần đùi màu đỏ của mình (Nami buộc anh mặc).

Edd nhăn mũi, bĩu môi, "nhưng ... nhưng ..." cậu bắt đầu nghĩ đến việc trở lại.

"Hãy để chàng trai này... được bình thường cho đêm nay." Nami mỉm cười nói, cô mặc một chiếc áo trắng hai dây và quần short màu xanh, cô cũng leo lên giường.

"Nhưng ... con sẽ phải trả tiền phí." Nami nói với một nụ cười ma mị, chia sẻ một cái nhìn với Luffy.

"Tiền phí?" Edd lo lắng hỏi.

"Thọt lét!" Luffy hét lên tấn công cậu bé với sự giúp đỡ của Nami. Tiếng cười vui vẻ của họ còn có thể nghe thấy từ bên ngoài căn phòng ...

Đêm đó, Vua hải tặc vẫn còn tỉnh táo trong nhiều giờ đồng hồ chỉ để quan sát cặp đôi đang ngủ bên cạnh anh trong bóng tối của căn phòng ... cuối cùng anh đã ngủ thiếp đi với một nụ cười, một nụ cười thoải mái...

.-.

Bên ngoài, những người khác vẫn reo hò gần như đến bình minh và Luffy trẻ đã có một ngày dài mệt mỏi, cậu đã ngủ trong cabin nam, nơi họ nói những câu chuyện vô nghĩa cho đến khi ngủ quên, và Nami chọn ngủ trong phòng Robin.

Trong bóng tối của căn phòng, cô hoa tiêu trẻ lấy hết can đảm hỏi.

"Robin ... cô và Zoro?" đôi mắt cô tìm thấy Robin trong bóng tối của căn phòng.

"Ừ", người phụ nữ lớn tuổi trả lời đơn giản, "Chúng tôi đã kết hôn." cô ấy mỉm cười.

"Ý CÔ LÀ GÌ?!?!" Nami trẻ kinh ngạc nói, cô ngồi bật trên giường. "Nhưng ... nhưng hai người không ngủ trong cùng một phòng hoặc bất cứ thứ gì!"

"Ừ ... đây là phòng của chúng tôi ... nhưng cô đã quá căng thẳng bởi mọi thứ và tôi quyết định giữ im lặng với cô. Ngoài ra... Zoro không quan tâm đến nó, đôi khi anh ta ngủ ở đây, đôi khi với những người khác."

"Nhưng rồi ... tại sao hai người lại lấy nhau?"

"Luffy đã tổ chức hôn lễ cho chúng tôi.", nhà khảo cổ nói với giọng đầy cảm xúc.

"Cái gì?" Nami thở gấp.

"Cậu ấy nghĩ nó là như vậy, cậu ấy nói nó thật tuyệt, khi cậu ấy phát hiện ra những thuyền trưởng có thể tổ chức lễ cưới cho các thuyền viên... nên một ngày kia, cậu ấy đã ra lệnh cho chúng tôi ... Tôi chưa từng thấy Zoro cố gắng để giết cậu ấy nhiều như anh ta đã làm vào thời gian đó."

Nami thở dài ... "Ừ ... có vẻ như Luffy sẽ làm vậy."

"Chắc chắn." Robin mỉm cười và cả hai cùng cười với nhau.

-.-

Bữa sáng thường rất sớm và thường là một sự kiện rất vui, tuy nhiên lúc này, mọi người đều có tâm trạng không mấy vui vẻ.

"Nami-neechan và Luffy-nichan thực sự phải đi sao?" Edd hỏi trông rất bỡ ngỡ.

"Ừ có một chút, trở về thời gian của họ", Robin giải thích. "Thuyền trưởng," cô nói với Luffy trẻ. "Cậu vẫn giữ cái huy chương chứ?"

"Ừ!" Luffy trả lời kéo vật đó ra từ dưới áo vest của mình.

Robin lấy nó, cẩn thận, những ngón tay chuyên nghiệp chạy dọc theo các rune được khắc trên đó.

"Tôi nghĩ, đã đến lúc cô xuất hiện rồi Aikaan-san." cô ấy nói. Và trước đôi mắt ngạc nhiên của mọi người, một phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt họ, xuất hiện từ chiếc huy hiệu với một ánh sáng tím mềm mại.

Cô ấy xinh đẹp và mái tóc màu thiên thanh của cô ấy được cột lên trong một búi tóc cao giống như một dòng thác dài vô hạn, với hai lọn tóc dài, tách ra từ vai và chạy xuống lưng cô ấy. Trên búi tóc của cô ấy, một vài chiếc kẹp vàng với những hoạ tiết phức tạp tô điểm cho mái tóc của cô ấy.

Cô ấy có vẻ trẻ trung, với những nét tinh tế, thanh tú, mũi cao, đôi môi đỏ hồng và một làn da trắng mịn như sữa... nhưng đôi mắt của cô ấy, đôi mắt xanh sâu thẳm của cô ấy đã nói lên hàng ngàn năm kiến ​​thức và thậm chí cả nỗi buồn. Cô mặc một chiếc váy kì lạ, nó có vẻ lấp lánh trong tông màu tím, nhưng hầu như toàn bộ cơ thể cô đều trông suốt, ngoại trừ vùng ngực và quanh hông của cô là những hình tròn làm cho chiếc váy trông như chiếc lá tím lấp lánh.

"MỘT CON MA!" Hầu hết trong số họ thở hổn hển, rõ ràng là hoảng sợ ... với hai Luffy hoàn toàn thoát ra khỏi sự bất ngờ. "THẬT TUYỆT!"

Sanji hồi phục nhanh chóng, "Một quý cô ma! TINH LINH TÌNH YÊU CỦA TRÁI TIM TÔI!" Anh ta nhảy múa quanh cô ấy, cơ thể cô ấy không hoàn toàn là vật chất.

"MỘT CON MA, THẬT ĐÁNG SỢ!" Brook hét lên đặt bàn tay bằng xương vào má của mình.

"NHƯNG ÔNG CŨNG LÀ MỘT CON MA MÀ CÒN NÓI!" Một vài thành viên Rơm đồng loạt hét lên.

"YOHOHOHO!"

Và rồi hai Luffy bắt đầu cười toe toét.

Robin hít một hơi thật sâu.

"Tôi xin lỗi Aikaan-san ... như cô thấy, sự hiện diện của cô có một chút thú vị đối với họ." cô giải thích một cách bình tĩnh.

"Cái gì ... Cô ấy là gì?" Nami hỏi lớn, cuối cùng cũng lấy lại sự bình tĩnh của cô, và vô tình, nói lên câu hỏi mà Nami trẻ cũng muốn hỏi.

"Tôi ... tôi ... không chắc tôi là gì nữa nhưng ... tôi có thể cho các bạn biết tôi là gì ... nếu bạn cho phép tôi ..."

Mọi người gật đầu vì ... thực sự, còn gì nữa để làm? Mọi người đều ngồi thoải mái xung quanh người phụ nữ, ngồi quanh cột buồm hoặc với hai Luffy chéo chân trên boong cỏ. Thậm chí Sanji cũng mang ra ít đồ ăn nhẹ từ...ai biết được từ đâu.

"... một thời gian dài trước đây, tôi là một nữ tu sĩ của nền văn minh Cirilian cổ đại ... công việc của tôi là bảo vệ món đồ tạo tác này, tấm bùa hộ mệnh này có sức mạnh nguy hiểm để mở các cổng thời gian ... truyền thuyết của chúng tôi nói về những nguy hiểm của việc sử dụng nó, bởi vì khi bạn thay đổi quá khứ, không thể nói được bạn có thể gây ra bao nhiêu thiệt hại cho dòng thời gian bình thường ... hầu hết thời gian, những thay đổi sẽ kết thúc trong sự ruồng bỏ, đơn độc, nhục nhã... "

Mọi người đều chăm chú lắng nghe.

"... nhưng tôi đã phạm phải một tội lỗi... Với tư cách là nữ tu giám hộ, tôi phải giữ trái tim mình trong sạch, không bị vấy bẩn bởi những ham muốn cá nhân, tôi đã phải ngăn chặn việc sử dụng trái phép một hiện vật nguy hiểm như vậy ... nhưng ... tôi đã rơi vào tình yêu với hoàng tử trẻ của dân tộc tôi ... trong một cuộc chiến bi thảm chống lại một vương quốc thù địch, anh ta đã mất mạng ... và tôi ... "

Luffy trẻ ngã ngửa và bắt đầu ngáy với một bong bóng thổi lên từ mũi.

"... và sau đó tôi đã làm nó ... Tôi đã dám sử dụng Nó để thỏa mãn mong muốn ích kỷ của bản thân... và bây giờ tôi biết, huy chương này có chứa một quả ác quỷ bên trong ..."

Mọi người thở hổn hển vì điều này, Sanji, xúc động bởi câu chuyện tình bi thảm, hít một hơi khói và nói ..

"Tôi nên đoán rằng có một trái ác quỷ làm rối tung tất cả những chuyện này ... Aikaan-chan, hãy tiếp tục đi."

Người phụ nữ gật đầu.

"... vì vậy tôi đã đi về quá khứ và có ... Tôi đã cứu được người yêu của mình ... chỉ để phá hủy thực tại của chúng tôi như tôi biết, trận chiến tiếp theo thậm chí còn tồi tệ hơn, anh ấy lại chết một lần nữa nhưng lần này những sự thất bại đã tàn phá tất cả, thành của chúng tôi bị đốt cháy, không chỉ quân lính, mà cả phụ nữ và trẻ em cũng bị tàn sát rất dã man... Vì vậy, sau đó tôi đã thử nó một lần nữa, tôi đã cố gắng sửa chữa nó, nhưng khi thực tế thay đổi và biến dạng xung quanh tôi, tôi thấy thảm họa tồi tệ hơn đến với chúng tôi, tôi chạy đến gặp những tu sĩ còn lại của đền thờ và thú nhận tội lỗi của tôi với vị tu sĩ trưởng, ông ấy có một khả năng kỳ lạ ... ông ấy có thể lấy linh hồn của một người và đặt nó trong một người khác .. hoặc một vật thể ... "

Vua hải tặc ngủ thiếp đi nhưng rồi cánh tay anh vươn ra .. anh rất muốn nghe câu chuyện, nhưng anh cứ bị ru ngủ bằng giọng nói dịu dàng và ảm đạm của người phụ nữ này.

" Như là hình phạt cho tội lỗi của tôi ... Ông ấy lấy linh hồn của tôi và giam bên trong chiếc huy chương này... vào lúc đó, nó đã quá trễ với người dân của tôi, và tôi đã bị kết án đến một sự cô độc vĩnh cửu ... Akuma No Mi (trái ác quỷ) và tôi. .. bây giờ chúng tôi là một ... Tôi không cảm thấy như một người hay một con quỷ ngay bây giờ ... Tôi chỉ ... Là ...

Một huyền thoại được sinh ra sau khi bị giam trong chiếc huy chương tất nhiên, và những thế hệ sau tất cả mọi người tìm kiếm tôi để thực hiện mong muốn ích kỷ của riêng họ,

'giúp tôi giết tên vua này khi hắn còn nhỏ và yếu'

'giúp tôi tìm thấy kho báu đó trước khi nó bị ai đó khác tìm thấy'

'Tôi muốn trả thù ...'

Ích kỷ! Tham lam như tôi, mọi người đều cầu xin cho những mục tiêu ích kỷ của họ mà không đo lường được hậu quả của hành động của mình. Để kích hoạt huy chương, bạn phải biết chính xác các từ để làm cho Akuma No Mi hoạt động ... và tôi đã từ chối tất cả những ham muốn của họ, lần này tôi đã thề rằng không có ai phạm tội như tôi đã làm ... vì vậy khi nó không làm việc, mọi người sẽ quên mất nó sau nhiều thế kỷ ...

Tuy nhiên ... sau những gì có vẻ như là vĩnh cửu, cậu bé này đã yêu cầu một cái gì đó rất đơn giản, rất cao quý ... đưa tôi đến nơi giúp đỡ tôi. Cậu ấy không yêu cầu thay đổi quá khứ .. cậu ấy chỉ cần được giúp đỡ ... những cảm xúc thật trong sáng và mới mẻ .. đối với tôi, sau bao nhiêu thời gian chứng kiến ​​quá nhiều sự ích kỷ trong thế giới thối nát này ... Tôi đã cho phép mong muốn của cậu ấy... kể từ khi tôi nhìn thấy những gì cậu ta mong muốn trong mắt cậu ấy."

Nami lớn âu yếm mái tóc của con mình, cô mỉm cười đầy tự hào, nhưng Edd đã ngáy trên đùi cô, dĩ nhiên câu chuyện cũng đã khiến cậu ngủ ngon. Cô nghĩ về chiếc huy chương và như thể cô có thể nói, thứ đó đã thuộc sở hữu của họ ngay trước cả Sunny ... cô đã có nó trong kho báu của cô như một vật không có giá trị tiền tệ, nhưng cô hầu như không thể nhớ Robin nói với cô đó là một di vật cổ đại và không được vứt đi.

Nó đã bị lãng quên trong nhiều năm, cho đến một buổi chiều mưa định mệnh mà cô đang làm việc với sự giúp đỡ của Robin, và Edd đã tự hỏi để ở trong phòng "giúp" Robin, với một nụ cười Robin đã nói với cậu bé rằng vật đó là một chiếc huy chương ma thuật huyền bí .

Lúc đó, Nami đã giả định rằng nhà khảo cổ muốn làm cho cậu bé vui vẻ với một câu chuyện thú vị ..

Dòng suy nghĩ của Nami bị gián đoạn bởi nữ tu sĩ, người vẫn đang kể câu chuyện của mình.

" và bởi vì tôi thực sự không tồn tại trong thời gian, nên trên thực tế mà nói, trước và sau không quan trọng đối với tôi, đối với tôi chỉ có bây giờ thôi. Nhưng hãy tưởng tượng tôi ngạc nhiên đến mức nào khi đột nhiên có một người khác yêu cầu tôi giúp đỡ..
Đi theo tôi để tôi dẫn đường...

Chỉ thế thôi, cậu ấy cũng không yêu cầu thay đổi quá khứ ... và khi tôi nhìn dòng thời gian của cậu ấy ... Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết đấy là cha của cậu bé.

Không cần phải nói ... Tôi đã rất ... tò mò về con người đặc biệt này .. và tôi đã cho phép nó. Nico Robin, người trong quá khứ, là người đã tìm thấy tôi và cô ấy có những nghi ngờ của mình, nhưng đó là lần đầu tiên, có người biết tên tôi và nguồn gốc thực sự của tôi ..."

Mọi người đều bị sốc với câu chuyện và họ đã cố gắng để giữ im lặng một cách tôn trọng ... đột nhiên, bong bóng trên mũi của Luffy trẻ vỡ ra với một tiếng BỐC lớn và cậu thức dậy một chút giật mình và bối rối, đúng lúc để nghe phần cuối của câu chuyện.

"Tôi biết những gì các bạn lo lắng là kiến ​​thức về tương lai này ... và tôi chắc chắn có thể đảm bảo rằng nếu hai bạn rời đi bây giờ ... dòng thời gian này sẽ phải chịu đựng ... với sức mạnh của tôi, tôi có thể khắc phục quá khứ, và nó sẽ như thể hai bạn chưa bao giờ đến tương lai này ... tất nhiên, các bạn sẽ quên mọi thứ ...

Nami trẻ thở hổn hển vì ngạc nhiên ... cô ấy liếc nhìn qua Edd ...

Để quên đi ... tất cả mọi thứ? Ngay cả Luffy trẻ đã hiểu khái niệm này.

"Được rồi ... hãy làm thế đi." thuyền trưởng trẻ nói, đặt chiếc mũ lên đầu với sự quyết tâm.

"Luffy?" Nami hỏi một chút không chắc chắn.

Vua hải tặc thức dậy rất gãi đầu mình, "Và rồi cô gái ma chuyện gì đã xảy ra với người dân của cô?" anh hỏi tình cờ

"Đó là phần đầu tiên của câu chuyện!" Chopper, Franky, Usopp và Sanji hét vào mặt thuyền trưởng của họ. Luffy trẻ đứng lên phủi bụi trên quần.

"Các cậu ... tương lai này thật tuyệt vời nhưng .. tớ muốn sống khi tớ tìm được nó", cậu bắt đầu.

Vua hải tặc gật đầu, anh hoàn toàn đồng ý, tất nhiên.

"Nhưng ... quên ... tất cả mọi thứ?" Nami trẻ nói ... rõ ràng cô ấy đang suy nghĩ về Edd khi cô ấy nói điều này. Cậu bé bối rối vì cậu không hiểu những gì mà người lớn đang nói đến.

"Đó là ... Điều tốt nhất Nami .." Robin cũng đứng lên, "Hãy quan sát mọi thứ cô đã thấy ... trong thời gian của cô, sẽ có những sự kiện quan trọng sắp đổ xuống thủy thủ đoàn sớm thôi... "

Usopp hạ thấp ánh nhìn của mình.

"... cái đó sẽ làm rung chuyển nền tảng của thủy thủ đoàn và sẽ kiểm tra tất cả chúng ta đến một giới hạn mà chúng ta chưa bao giờ biết... nếu ... bằng cách biết mọi thứ sẽ ra sao ... kiến ​​thức đó ảnh hưởng đến kết quả của những thách thức." nhà khảo cổ kiên nhẫn giải thích.

Nami hạ thấp đầu ... cô hiểu ý Robin nhưng ngay cả như vậy ...

"Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn nhưng ... Tôi không thể duy trì dáng vẻ cơ thể của mình trong một thời gian dài ... mất quá nhiều năng lượng", nữ tu sĩ giải thích.

"Nami, tớ đã quyết định ... chúng ta sẽ làm những gì cô gái ma này nói." và cách cậu ấy nói, rõ ràng nó không phải là một gợi ý, mà là một mệnh lệnh.

Đôi mắt của Nami trẻ bắt đầu run rẩy với những giọt nước mắt không ngớt mà cô đang buộc mình không để nó rơi xuống.

"Vậy ... hai người sắp đi?" Edd cuối cùng hỏi một điều cậu có thể hiểu, Nami và Luffy sắp đi xa.

"Phải, họ phải trở về nhà mình trên Going Merry." mẹ cậu giải thích với một chút buồn bã. Đứa trẻ hạ thấp ánh nhìn của mình và gật đầu, nhưng rồi, với đôi mắt rộng mở và hy vọng ngây thơ vô tận, cậu ta hỏi.

"Con có thể đi thăm họ sau được không?" và ngay sau đó cô hoa tiêu trẻ bắt đầu khóc, cô ấy không thể giữ nó nữa.

"Không .. họ đang đi rất xa ... con có nhớ một thời gian dài trước đây chúng ta ghé thăm dì Vivi và Carue không?" người mẹ hỏi.

Edd bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, đúng, đã gần một năm trước, nhưng đối với một cậu bé ở tuổi của cậu, đó như một cuộc đời trước đây ... nhưng dù sao, cậu thích dì Vivi và Carue rất nhiều, và cậu có thể nhớ rõ họ, nên cậu gật đầu.

"Nó cũng giống vậy, Nami và Luffy phải đi đến một nơi trước đây, một nơi tồn tại rất lâu, rất lâu, lâu lắm rồi."

"CHÚNG TA KHÔNG NHƯ VẬY, NAMI!" Usopp phàn nàn và Nami chỉ bắn cho anh một cái nhìn cáu kỉnh, khi anh đang phá hỏng lời giải thích của cô.

Edd gật đầu vì cậu ấy hiểu một cách nào đó ... mắt cậu bắt đầu lấp đầy trong những giọt nước mắt.

Nữ tu bước đi ... ừm nói cho đúng thì ... cô ấy lướt đến trung tâm sân cỏ.

"Các bạn đã sẵn sàng chưa?"

"NAMI! LUFFY-NICHAN!" Edd nói chạy theo họ, "ĐỪNG ĐI, CHÚNG TA KHÔNG PHẢI NAKAMA SAO?" cậu nói. Đối với Nami trẻ, dường như cô vừa bị đâm một nhát trong tim mình, cô đã khóc ròng, cố che mặt bằng cả hai tay. Nhưng Luffy trẻ là người đã cúi xuống trước cậu bé đặt tay lên đôi vai nhỏ của cậu và giao tiếp bằng mắt với cậu bé.

"Edd, đừng khóc, chúng ta sẽ lại gặp lại nhau nữa mà."

"Anh hứa?" cậu bé nói hít mạnh cái dòng nước đang chảy khỏi mũi trở lại...

"Tất nhiên! Shishishi." cả hai cùng cười với nhau, "Anh không bao giờ phá vỡ lời hứa của mình .. cuối cùng chúng ta sẽ gặp lại nhau." cậu bé gật đầu, bây giờ nhẹ nhõm hơn, cậu thậm chí còn mỉm cười tươi. Nami trẻ đã bị lay động... Luffy của cô đã khẳng định như vậy... cậu đã hoàn toàn chấp nhận tương lai cậu chia sẻ với cô ...

Thuyền trưởng trẻ tiếp tục nói, cậu ấy nghiêm túc nhưng một nụ cười mềm mại đã làm sáng tỏ những đặc điểm của cậu ấy, "Vậy bây giờ, anh muốn em luyện tập thật nhiều với cha mình, khi đó em sẽ trở thành một hải tặc mạnh mẽ, mạnh nhất trong tất cả... "

Edd hổn hển ... "Mạnh ... như cha em?"

"MẠNH HƠN TẤT CẢ!" Luffy hét lên và bắt đầu cười. Cậu bé há hốc miệng ngạc nhiên ... vì những gì Luffy đang nói là vượt quá sự tưởng tượng ... cha cậu, chỉ là SIÊU MẠNH, dường như là một cuộc chiến bất khả thi, nhưng ... với cái nhìn tự tin của Luffy, cậu tràn đầy sự quyết tâm.

"Thế thì ... em ..." và đứa trẻ hít một hơi thật sâu, lấp đầy phổi của mình, "THẾ THÌ EM SẼ MẠNH HƠN! MẠNH HƠN CẢ CHA! RỒI MỘT NGÀY EM SẼ LÀ VUA HẢI TẶC!"

Và mọi người há hốc vì bị sốc và kinh ngạc... như lời tuyên bố, họ chắc chắn lời tuyên bố như vậy sẽ là một bước ngoặt trong số phận của mọi người ...

Luffy trẻ đứng lên với một nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của mình, và cậu ấy đã chia sẻ một cái nhìn hiểu biết với chính bản thân mình ... người nhìn ... trông rất tự hào, với những giọt nước mắt ở khóe mắt.

Nami trẻ tuy vẫn đau lòng, cô ấy cúi xuống bên cạnh cậu bé.

"Edd ... đến đây ... ôm chị một cái." ... cô nói nhẹ nhàng. Dĩ nhiên cô không cần phải hỏi lần hai, khi cậu bé phóng lên trong vòng tay cô và vòng quanh cổ cô trong cái ôm thật chặt.

Và sau đó, giác quan của cậu ấy bị lấp đầy bởi mùi hương quý hiếm quen thuộc của quýt, sự ấm áp mà chỉ có một người trên thế giới có thể có, cậu thở hổn hển ... và cuối cùng chỉ mỉm cười ...

"Cám ơn vì mọi thứ ... Kaachan," Edd thì thầm trong tai. Nami trẻ cắn môi dưới của cô khi cả người cô run lên, cô không thể giữ những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt mình bây giờ.

Cậu bé buông tay chạy về phía cha mẹ mình, Luffy trẻ buồn bã nhìn cô, "Đừng khóc Nami, chúng ta sẽ gặp lại cậu ấy." cậu đưa cho cô một nụ cười và nắm lấy tay cô. Thuyền trưởng trẻ trở nên nghiêm túc khi cậu ta liếc về cô gái ma.

"Chúng tôi đã sẵn sàng."

"Nami, cảm ơn vì mọi thứ!" Nami trưởng thành hét lên với một nụ cười.

Vua hải tặc đến gần cả hai và ôm lấy Nami, "Cám ơn", anh thì thầm, bởi vì nếu không có cô, anh sẽ không thể thoát ra khỏi nỗi buồn của mình và cứu được Nami kịp thời.

Vua Hải Tặc quay sang Luffy trẻ, "Hãy chăm sóc cô ấy", anh nói và họ tát tay nhau.

Và như thế, khi Nami và Luffy trẻ nghe được những lời chúc tốt đẹp của mọi người và cả lời chào tạm biệt, họ bị bao quanh bởi ánh sáng chói lòa ... điều cuối cùng mà họ có thể nghe là ...

"Vậy kaachan, touchan, con muốn có em trai!"

Và toàn bộ thuỷ thủ đoàn chỉ hét toáng lên- .. "NANIIIIIIIIIIIIIII????!!!!!!"

-.-.-.-

Nami thức dậy trên chiếc giường của mình trên chiếc tàu hải tặc nổi tiếng là Going Merry, cô có đôi mắt ẩm ướt và cô đưa tay lên má...

"Mình đã khóc trong lúc ngủ?" Cô thì thầm với chính mình ...

Cô biết cô đã có một giấc mơ dài, kỳ lạ, nhưng sau những gì họ đã nghĩ về Aokiji, cô không ngạc nhiên ... nhưng điều cô không thể hiểu là nỗi buồn và sự trống rỗng lạ lẫm mà cô cảm thấy sâu thẳm trong lòng ngực mình.

Cô đứng dậy và mỉm cười nhẹ khi liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ trên chiếc chăn bên cạnh giường cô. Chỉ mới hôm qua, họ mới có thể đưa Robin về phòng của con gái, cô bước đi lặng lẽ trong phòng, vì cô không muốn làm phiền người phụ nữ đang cần phải hồi phục.

Bước đi một cách uể oải, cô bước lên boong tàu, nơi cô nhận được hương thơm tươi mát của một buổi sáng mới, vẫn còn rất sớm, và mặt trời thậm chí còn không làm nóng boong tàu.

Nhưng ở đó, đang ngồi trên đầu Merry quay lưng của cô, là Luffy, nhìn chằm chằm vào hướng mặt trời mọc.

"Chào buổi sáng Luffy", cô nói bước tới bên cạnh cậu "Cậu thấy tốt hơn chưa?"

"Ừ" cậu trả lời đơn giản, vẫn còn suy nghĩ gì đó...cậu thì thầm, "Tớ đã có một giấc mơ kỳ lạ ..." cậu nói mà không quay lại nhìn cô.

"Và nó là gì vậy? Cậu tìm được hòn đảo thịt?" cô trêu chọc, cười toe toét.

"Không ... nhưng .. nó không thành vấn đề ... tốt ... có lẽ một ngày nào đó nó sẽ ..." cậu đứng lên khỏi đầu Merry và bắt đầu bước đi về hướng nhà bếp.

"Cậu đang nói chuyện vô nghĩa gì thế." cô ấy nghiêng đầu sang một bên và đặt một tay lên hông.

Cậu dừng lại và nhìn cô với một nụ cười rộng và chân thành, và không cần lí do gì cậu đặt chiếc mũ của mình lên đầu cô,

"Cậu biết không Nami ... Tớ nghĩ cậu sẽ đẹp hơn với mái tóc dài đấy!" cậu nói và không thêm gì nữa bước đi la hét gọi Sanji đòi bữa sáng.

Nami đỏ mặt một chút ... nếu cô thành thật với chính mình ... cô cũng có một giấc mơ kỳ lạ ... nhưng ... thậm chí có chết cô cũng không nói với Luffy hay những người khác rằng cô đã mơ về một đứa trẻ .. với một nụ cười tươi sáng như là của cậu ... một đứa trẻ ... Một đứa con của cô và Luffy.

"CHẾT TIỆT! MÌNH ĐÃ LÀM GÌ TRONG BỮA ĂN TỐI CUỐI CÙNG!" Cô lớn tiếng phàn nàn. Cô ấy nắm lấy lan can và khịt mũi ...

Để suy nghĩ về cô và LUFFY? Cô đã tìm ra khái niệm vô lý ... như thể Luffy sẽ nghĩ về bất cứ thứ gì ngoài phiêu lưu, thịt, hoặc là Vua hải tặc!

Khi cô bình tĩnh một chút ... những ngón tay cô vuốt qua chiếc Mũ Rơm mà cậu đã để lại trên đầu cô ...

Cậu sẽ đẹp hơn với mái tóc dài đấy ...

Ừ .. Tớ sẽ để nó phát triển ... cô ấy trầm ngâm.

Và sau đó, những cuộc phiêu lưu của họ tiếp tục, và Nami không thể nói những lời đáng yêu, bởi vì như cô nói, Luffy không có ý nghĩ vượt ra ngoài sự phiêu lưu, ăn thịt và trở thành Vua hải tặc ... nhưng ...

Một ngày nọ, khi cậu ta đã có tất cả những điều đó, khi đã trở thành Vua hải tặc, dừng lại để lấp đầy mọi suy nghĩ và ước muốn của mình ... và khi một thuyền trưởng hải tặc đẹp trai xuất hiện và quan tâm đến một hoa tiêu ...

Ừm ... vì sợ rằng chỉ cần nói, đó là Kết thúc ... Trong KẾT THÚC Luffy bắt đầu suy nghĩ ..

... về những thứ khác ...

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

Đây là vì Luffy và Nami trẻ, họ đã ra khỏi câu chuyện, nhưng chương tiếp theo chúng ta sẽ vui hơn với Mũ Rơm tương lai! Hẹn gặp các bạn nhé!

Hãy cho Stran một cái like hay comment để lấy tin thần nhe!! 🤗🤗🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro