Chương 1: Đến Ipanuma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đến Ipanuma!

Ohio! MINA. Rấttttttttttttt lâu rồi mới có thể cho ra lò một chương mới. Sau một thời gian trải qua nhiều rắc rối nhưng mà bây giờ Stran ổn áp rồi nên sẽ bắt đầu quay lại tiếp tục dịch series truyện này, mình sẽ cố gắng dịch nhưng có thể tốc độ sẽ hơi chậm, mong mọi người đừng bỏ rơi Stran nhé!

   Như đã giới thiệu câu chuyện này xảy ra cùng vũ trụ với những cậu chuyện trước mình đã dịch nhưng chú ý dòng thời gian nhé.

Cùng xem mối quan hệ giữa Luffy và Nami sẽ phát triển như thế nào: P

Câu chuyện lần này xảy ra một tháng sau kết thúc của Fic Gió Đổi Hướng nhưng! Nó có thể được đọc một cách độc lập (đối với những người không đọc những fic trước) các bạn chỉ cần biết rằng:

1. Luffy đã là Vua hải tặc, họ đang ở năm thứ 3 của "Kỷ nguyên mới"

2. Trong Fic trước, Luffy đã phát hiện ra rằng anh yêu Nami.

CẢNH BÁO! Fic này, nó sẽ có nakamaship, sẽ có những câu chuyện cười, hài hước và mọi thứ mà chúng ta thích, nhưng ngoài ra, nó sẽ có đủ cảnh nóng, nên ... đã cảnh báo rồi đấy.^_^

Câu chuyện lần này xảy ra ở một hòn đảo tên Ipanuma!
_______________________________________________________________^_^¦¦¦

Chương I

Đã một tháng trôi qua kể từ khi họ giao chiến với Kaze và băng 'Hải tặc Gió' của anh ta, cũng nhờ anh ta_một anh chàng trai đẹp, lôi cuốn - và cũng là một kẻ liều lĩnh mà Luffy đã có đủ động cơ - ảo tưởng - để làm bất cứ điều gì về những cảm xúc kỳ lạ và bí ẩn của anh dành cho Nami.

Lúc này, thủy thủ đoàn của Vua hải tặc đang theo một hải trình nhanh qua Biển Nam Xanh, vẽ bản đồ từng vùng biển trong đó, tìm kiếm những cuộc phiêu lưu mới ở mọi nơi họ cập cảng. Một số hòn đảo thì khá nhàm chán, một vài nơi khác thì họ luôn phải gặp rắc rối với người dân địa phương và theo cách nào đó luôn luôn kết thúc bằng việc chỏ mũi của mình vào việc người khác để cuối cùng bị đổ lỗi cho tất cả mọi vấn đề và cuối cùng bị đuổi đánh bởi đám đông tức giận và những người dân không biết sự thật. Nhưng sau tất cả mọi thứ, hơn bất cứ thứ gì họ vẫn vui vẻ, không hề có sự căng thẳng khi lênh đênh trên biển, bởi vì vùng biển này không quá nguy hiểm.

Gần đây Nami đã dành cho thuyền trưởng của mình sự chú ý mới, mặc dù họ chỉ đang tiến tới những bước đầu tiên để trở thành một cặp đôi thực sự, nhưng cô không quan tâm nhiều đến thế, sau cùng, cô và anh đã là bạn bè trong nhiều năm và cô rất thích sự chú ý mới mà Luffy dành cho mình.

Mặc dù ... nếu cô không làm điều gì đó sớm, anh ta chắc sẽ định kéo cô đến một nơi tối tăm để làm những điều không thể tưởng tượng được, một nụ cười khúc khích ranh mãnh vẽ lên môi cô. (Trans: mị không nghĩ anh lù 'thông minh' đến thế đâu. +_+)

"Cậu đang nghĩ gì thế?" khuôn mặt tươi cười của anh đột ngột ló xuống hỏi khi người anh treo ngược xuống từ tầng trên.

Nami giật mình bật ngửa ra sau, lưng cô chạm mạnh vào lưng ghế, "LUFFY!" cô nhíu mày hét lên.

Anh chỉ nhe răng cười rạng rỡ và cuối cùng, người phụ nữ không chống lại sự cám dỗ, bắt lấy hai má anh bằng cả hai tay và bắt lấy miệng anh trong một nụ hôn nồng cháy. Đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm một nụ hôn ngược theo cách đó, nó có cảm giác kỳ lạ nhưng đồng thời ...  thật thú vị, lưỡi anh nhẹ nhàng nếm và khi anh cảm thấy cô đáp lại một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra khỏi cổ họng cô.

Luffy dường như cũng thích một hành động như vậy,  khi cơ thể cao su của anh bắt đầu 'tan chảy' vì lực hấp dẫn đang kéo dài chân anh xuống ngày càng nhiều hơn.

Họ dừng lại khi nghe tiếng hét của Zoro từ loa lớn, "CÓ MỘT HÒN ĐẢO!" và dĩ nhiên, Nami ngay lập tức bị bỏ quên bởi vị thuyền trưởng chạy hết tốc lực tới mũi tàu, chú tâm nhìn và thấy từ xa một khối đất trơ, ngu ngốc.(cách Nami nghĩ lúc đó.)

Hoàn toàn phấn khích, anh quay sang cô hoa tiêu, "Tên hòn đảo đó là gì Nami?" Anh mỉm cười với sự ngây thơ và hoàn toàn vui vẻ, khuôn mặt anh hào hứng như những ngày đầu cô gặp anh ấy, anh vẫn không thay đổi chút nào,  sự ngây thơ đó và Nami rất vui về điều đó. Cô thở dài, Luffy là Luffy, nó thật ngớ ngẩn nếu cô mong đợi bất cứ điều gì khác từ anh.

"Hòn đảo này được gọi là Ipanuma, ở cảng trước tớ đã nghe nói họ rất nổi tiếng về tiệc tùng và các lễ hội đặc biệt của mình." Cô đặt tay lên eo, "Cậu không nhớ sao Luffy? Chúng ta nói về nó trong quán rượu tại cảng... ahh mặc dù có lẽ cậu đã rất bận rộn 'Ăn Uống'." cô nói nghe một lời phàn nàn nhưng nghe có vẻ giống như sự cam chịu.

"Yup, ừ, tớ đang ăn, nhưng tớ có chú ý đến cậu một chút.." anh nói mỉm cười một chút.

"Cậu không có lựa chọn nào khác nhỉ." cô nhăn mày mắng anh rồi nhún vai cười.

Luffy cười, "Sau đó, một lễ hội! Và ăn uống, THẬT LÀ HỒI HỘP! Tớ đang mong chờ được nhìn thấy nó!"

Sanji, người đã đi lên boong tàu sau khi nghe thông báo, đến đúng lúc để nghe về điểm đến tiếp theo của họ, "Carnival? ... lễ hội.. kiểu ... phụ nữ trong ... những trang phục lông vũ ... và váy ngắn... những cô gái quyến rũ! Nhảy múa và lắc lư.... lắc lư... " Sanji bắt đầu tưởng tượng trong đầu  anh ấy nổi lên những hình ảnh của những người phụ nữ xinh đẹp nhảy múa trong bộ quần áo sặc sỡ, anh ta mất một lượng máu lớn khi mơ mộng những cảnh ấy..

"Ừ, nghe có vẻ vui!" Thuyền trưởng trả lời.

Chẳng mấy chốc, họ đã điều khiển tàu Sunny để cập cảng, từ mũi tàu họ nhìn thấy nhiều du khách và thương nhân, nhưng trước khi họ có thể cho một chiếc thuyền nhỏ vào, một tiếng còi báo động hú lên từ phía trên và một chiếc loa phóng thanh kêu lên. Một người đàn ông lớn tuổi với bộ ria mép, mặc một bộ đồng phục màu xanh hải quân với chiếc phù hiệu trước ngực cho biết 'BẢO VỆ BỜ BIỂN',  ông ta nghiêng đầu ra cửa sổ nhìn rồi bước ra.

"Điều gì mang anh tới hòn đảo này Vua Hải Tặc?" Ông hít sâu lấy hết can đảm của mình, người đàn ông tội nghiệp rất sợ hãi, nhưng ông đủ can đảm để làm công việc của mình và bảo vệ hòn đảo yêu quý của mình.

Luffy dựa vào lan can, chống tay và nhìn người đàn ông.

"Ahh, ossan, chúng tôi chỉ muốn xem lễ hội." anh nói với một nụ cười lớn.

"Và tiếp tế!" Nami thêm vào sau lưng anh.

"Vâng, vâng, chúng tôi đang thiếu thịt." anh nói với một chút nhăn mày lo lắng.

Viên sĩ quan sợ hãi nuốt xuống, "Sẽ mất bao nhiêu thịt và vàng để được yên bình?"

Luffy cau mày, hoàn toàn thất vọng vì anh không được chào đón trên hòn đảo trông rất buồn cười này, thoạt nhìn có những tòa nhà màu trắng cao hai hoặc ba tầng, những cây cọ lớn, những chiếc đèn nhiều màu sắc treo từ cây này sang cây khác. Và từ xa dễ dàng nhận thấy nhiều người mặc những bộ quần áo sáng màu và rất sặc sỡ.

Nami dựa vào lan can bên cạnh thuyền trưởng của mình và cho người đàn ông kia một nụ cười thân thiện.

"Này Ossan, chúng tôi sẽ trả phí cảng như bất cứ chiếc thuyền nào! Chúng tôi không cần thuế thịt ... mặc dù... một chút vàng cũng ổn đấy." cô lẩm bẩm cuối câu.

"NA-MI!" Luffy khẽ mắng cô.

Cô lè lưỡi tinh nghịch, "Chà, được rồi." cô nói lắc một tay trong không khí, "Quên điều đó đi, chỉ cần nói cho chúng tôi biết phí cảng của ông và cho chúng tôi một chỗ để cập bến, tôi hứa chúng tôi sẽ không gây ra vấn đề gì."

"Đó là phóng đại đấy." Zoro thì thầm bên cạnh cô, bởi vì tất nhiên, họ 'luôn luôn' thất bại, họ tạo ra vấn đề lớn hoặc rất lớn, cho dù họ có muốn hay không.

"Im lặng đi Zoro." Nami nghiến răng thì thầm qua kẽ răng.

Ông lão, một người già dặn đủ kinh nghiệm và thông minh chỉ thở dài, căn cứ hải quân gần nhất là cũng cách đây một ngày đi tàu và cảnh sát địa phương trong thành phố có hàng trăm người rất to khoẻ, nhưng người ta nói rằng Vua Hải Tặc có thể đánh hạ hàng trăm ngàn người trong 1s, ông sẽ không nghĩ về điều đó khi quan sát chàng trai đó mỉm cười với ông từ con tàu của anh ta.

Ông chỉ có thể chấp nhận các điều khoản và hy vọng điều tốt nhất.

"Được rồi, phí cảng là năm mươi nghìn belly mỗi ngày." anh nói.

Đôi mắt của Nami chuyển sang màu đỏ và cô nắm chặt nắm tay, "ĐÓ LÀ CƯỚP ĐẤY OSSAN!"

Trong tiếng thở dài rên rỉ, toàn bộ phi hành đoàn hét lên "NAMI!" và cô bình tĩnh lại ... một chút.

"OK! Nhưng chỉ vì thuyền trưởng đây muốn nhìn thấy lễ hội shehh!" và trong khi cô nói, Luffy đã nhảy khỏi tàu.

Trong khi cả băng chuẩn bị cập bến, trên bờ biển bắt đầu bị lấp đầy bởi những người tò mò, và trên hòn đảo xa xôi này, người dân vui vẻ nhảy múa trên đường phố với nhạc sĩ ở mọi góc chơi trống, bầu không khí lễ hội bao trùm hầu hết thời gian trong năm. Những người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục đặc biệt và màu sắc rực rỡ bắt đầu tò mò, liên tục nhìn những tấm áp phích truy nã họ ôm trước ngực, cố gắng so sánh chúng với những du khách vừa mới đến.

Đối với họ, thật thú vị khi có những chuyến viếng thăm từ kẻ nổi tiếng tầm cỡ đó - mặc dù danh tiếng của họ là những hải tặc khét tiếng - đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một vị vua dưới bất kỳ hình thức nào kể từ khi hòn đảo của họ có một hệ thống thống đốc do dân chúng bầu cử.

Và vì băng hải tặc của Mugiwara không nổ súng và thậm chí đã trả phí cảng, họ quá ... Sợ hãi đến mức tò mò.

"Tôi nghe gã đó cao hơn hai mét!" Một cô gái tóc nâu lượn sóng nói với đôi mắt to, tò mò, nhìn về phía Sunny-go.

"Tôi nghe nói rằng anh ta có thể kéo dài cơ thể mình, cô có tưởng tượng về 'nó'?" Một người phụ nữ trưởng thành với khuôn mặt tinh quái bình luận, "Tôi tự hỏi liệu 'nó' có kéo dài được không?(ko bt bả nói cái gì nữa,%>_<%)" và cô ấy cười khúc khích với bạn bè của mình xung quanh. Vào thời điểm Sunny cuối cùng thả neo, họ có cả trăm khán giả theo dõi.

Đám đông ngạc nhiên khi một anh chàng mặc áo đỏ nhảy lên lan can bên thân tàu nắm chặt tay trên thành, anh ta mang một chiếc áo khoác thuyền trưởng, với miếng đệm vai và khoen vàng, trông giống như anh đã xé rách tay áo và để họ thấy rõ cánh tay săn chắc, ngực trần, một bộ râu nhỏ dưới cằm và dĩ nhiên, một chiếc mũ rơm cũ trên đầu. Mặc dù anh không cao đến hai mét, họ không nghi ngờ gì với sự hiện diện của Vua Hải Tặc.

Nhiều phụ nữ thực tế ngất xỉu ngay tại đó, những người còn lại thò đầu ra để chứng kiến ​​người đàn ông cơ bắp hấp dẫn ở bên phải của vị vua hải tặc, anh ta trông thô lỗ và đe dọa, nhưng có rất nhiều phụ nữ bị thu hút bởi kẻ xấu. Anh ta được công nhận là thợ săn Hải tặc Zoro.

Những người phụ nữ khác nhận thấy người đàn ông tóc vàng đẹp trai đi cùng phía sau họ, anh ta dường như say đắm với những người phụ nữ và vẫy tay chào hỏi liên tục.

"Anh chàng tóc vàng đó là ai thế? Tôi không thấy anh ta trong những tấm áp phích truy nã." Một người phụ nữ mập mạp với mái tóc nâu nói kiểm tra các áp phích trên tay.

"Ai quan tâm!" kêu lên một cô gái tóc vàng cao không thích thú lắm về phía trước, "Anh ấy là thành viên trong băng của Vua hải tặc! Có lẽ anh ấy có thể giới thiệu chúng ta với Vua Hải Tặc!" cô ta nói bằng một giọng chói tai khi cô ta bắt đầu đẩy những người phụ nữ khác, cố gắng tìm đường đến Sunny.

Thật mỉa mai, phải không? Lý do duy nhất tại sao Sanji lại được các cô gái chú ý ... là vì Luffy.

"Sau sáu năm, ngươi vẫn là một tên cướp biển hạng B." Zoro nói với một nụ cười chế nhạo.

"IM ĐI MARIMO! Ta sẽ xóa nụ cười đó khỏi khuôn mặt ngốc nghếch của ngươi!"

"Ta muốn thấy ngươi làm thử, tên đầu bếp hám gái."

Luffy bắt đầu cười và thản nhiên như thể anh vô tình đứng giữa hai người họ, quàng cánh tay quanh vai họ "Này các cậu, chúng ta hãy đi lên hòn đảo! Nó trông rất vui vẻ, shishishi."

Ngay lập tức hai người đàn ông dịu xuống và mất đi cơn giận dữ và Zoro, người luôn là người đi cùng Luffy nhiều nhất, là người đầu tiên đồng ý.

"Tôi mong là họ có rượu ngon." Zoro gầm gừ, anh không thực sự có tâm trạng xấu hoặc gần như vậy, nhưng vẫn cần phải giả vờ trước mặt gã đầu bếp.

"Shishishishi"

Sanji trở lại chế độ quấy rối hám gái và chỉ đơn giản là ném mình vào đám đông phụ nữ với cánh tay dang rộng, với may mắn của mình, anh ta đã được đón nhận.. đến với sự bất hạnh của mình, hầu hết những cô gái đều hỏi nhiều về những người đàn ông khác trong băng. Một cách quen thuộc, Sanji chỉ mỉm cười và nói.

"Chắc chắn baby-chan, tại sao tôi không nói với các cô về điều đó nhiều hơn một chút!" Và như thế, anh ta xoay xở biến mất giữa một rừng ngực và nở nụ cười biến thái. Đó là một cuộc sống tốt cho đầu bếp.

Luffy chỉ mỉm cười khi anh nhìn thấy  thứ mình cần, anh bước đi và vươn tay ra, nắm lấy một cây cọ ở xa và nhảy qua toàn bộ khán giả đang đợi anh, anh muốn biết thành phố! Không chịu đựng được nhiều người tò mò muốn quấy rối anh, điều đó đã xảy ra ở một số hòn đảo và anh biết rằng tốt nhất là vượt qua tất cả.

Tuy nhiên, cánh tay kia của anh duỗi ra vào giây phút cuối cùng và nắm lấy chiếc kimono đỏ thẫm của Zoro, anh chàng kiếm sĩ tội nghiệp trợn mắt ngạc nhiên và điều cuối cùng mà những người khác nghe thấy là tiếng hét.

"Đợi Luffy!! KHÔÔNNNGGG!"

Họ phóng đi mất.

Phía trên Sunny, Brook dựa vào lan can và hét lên, "Có vẻ như chúng ta có một lượng lớn khán giả hôm nay Yohohoho! Tôi không thể tin vào mắt mình, ... mặc dù dĩ nhiên! Tôi không có mắt để xem! Yohohohohoho."

Đám đông trở nên cuồng nhiệt khi họ nhận ra rằng có Soul King Brook trước mặt họ, những người đàn ông nổi tiếng của họ đã rời đi, bây giờ bộ xương giống như một huyền thoại sống ... hay đúng hơn là một xác sống? Yohohoho.

Nami lắc đầu và chia sẻ cái nhìn chịu đựng với Robin, người chỉ mỉm cười vui vẻ với cô, với sự điên rồ của những người khác.

Cuối cùng, khi Brook đã chơi nhạc cho công chúng từ Sunny và Franky đã nhảy múa phấn khích và la hét SUPER liên tục, họ là những người ở lại canh gác trong khi những người khác phân tán xung quanh thành phố.

Với sự giúp đỡ của những ảo ảnh, Nami và Robin đã sớm thoát khỏi đó, đi bộ và tận hưởng tất cả những sự thoải mái. Bây giờ họ có tiền, Nami không ngần ngại mua sắm cho họ ... chỉ vì giờ họ giàu không có nghĩa là cô không mặc cả và làm tiền các chủ cửa hàng.

Hàng giờ trôi qua và họ thấy Chopper và Usopp trên đường ... thật không may cho hai chàng trai trẻ kết thúc bằng việc phải mang theo rất nhiều túi xách và giỏ hàng, Chopper di chuyển trong hình dạng tuần lộc của mình.

"Wow, trời đã gần tối và tôi vẫn không thấy bất kỳ vụ nổ nào, không la hét, không có đám đông bỏ chạy trong hoảng loạn." Robin nói với giọng hơi ngạc nhiên.

"Hoặc Luffy đang cư xử tốt, hoặc cậu ấy đã tìm thấy một quán ăn nơi cậu ấy ăn uống thoả thuê." Usopp nói, thở dài và bắt tay.

"Cantina!" mọi người đồng thanh nói.

Họ đi xuống một trong những con đường chính và cuối cùng họ kết thúc ở một quảng trường lớn giống như một khu thương mại, nó có một khách sạn năm tầng lớn ở giữa một con đường hình chữ T ngược, trông rất sang trọng và có rất đông người.

"Trông có vẻ thú vị." Robin nói. Mọi người tiếp cận và ngay sau đó cô có thể thấy, với đôi mắt bằng năng lực Hana Hana của mình, xem điều gì đang xảy ra.

"Có vẻ như thuyền trưởng và kiếm sĩ của chúng ta rất thoải mái bên trong phòng VIP."

Khi họ đến gần, nhiều phụ nữ thô lỗ không muốn để Nami và Robin đi qua và nhiều người khác chặn đường Usopp và Chopper, phải cho đến khi Nami giận dữ và kéo cây Gậy thời tiết ra tạo ra những tia sét tí tách thì nhiều người hiểu rằng đây là đồng đội  của Vua Hải Tặc và chẳng mấy chốc nhân viên an ninh của khách sạn để họ vào.

Họ được đưa đến một căn phòng, đó phải là căn phòng xa xỉ nhất mà họ đã nhìn thấy mà không cần phải nói, nó như cung điện Alubarna hoặc Đảo Gyoshin, đèn chùm trên trần nhà và ánh sáng ấm áp, một đài phun nước trên sàn, những chiếc bàn thấp, tất cả được bao quanh bởi đệm và rèm cửa là những mảnh vải với hoa văn tao nhã, màu sắc nhẹ tinh tế.

"Ahh các cậu! Tớ mừng là các cậu đã tìm thấy bọn này." Luffy nói, anh ta trông như một quả bóng ngồi trên một đống đệm sang trọng với lưng anh ta ngả ra ngồi thoải mái, những người phụ nữ xinh đẹp trong bộ quần sặc sỡ mang đến cho anh rất nhiều thức ăn trong khi Zoro chỉ là thoải mái uống như thể ngày mai thế giới sẽ kết thúc.

"Wow, tôi thấy rằng hai người đã hoàn toàn thoải mái," Robin thích thú, cô không quan tâm nhiều chỉ đơn giản là đi đến và ngồi cạnh Zoro, lấy một trong những ly rượu sake của kiếm sĩ và mỉm cười mê hoặc anh ta.

"Rượu có ngon không, Zoro?" Đôi mắt cô hỏi một loại câu hỏi khác mà Usopp quyết định bỏ qua để tập trung vào sự vô trách nhiệm của thuyền trưởng của mình.

"Oi Luffy, nơi này là sao?"

"Ahh Usopp, có một ông già rất vui tính đến một lúc trước và ông ấy nói với bọn tớ ông ấy đã đặt cho chúng ta phòng VIP, mà cậu có biết phòng VIP là gì không? Ông già đó nói, Hải tặc rất quan trọng." Luffy giải thích rất nghiêm túc.

Nami chỉ mỉm cười và lắc đầu, ngồi cạnh Usopp và Chopper, bên cánh trái của  thuyền trưởng khi như một thói quen trước giờ, tạo thành một vòng tròn quanh Luffy..

"Và tớ là một tên cướp biển quan trọng." anh nói thêm, không chút khiêm nhường.

"Vâng, vâng Luffy, chúng tớ biết, nhưng cậu không nghĩ rằng nó đáng ngờ quá mức sao, một ông già cung cấp cho cậu thức ăn và chỗ ở tại một nơi như thế này?" Thật tuyệt vời khi sự kiên nhẫn mà Usopp đã dành cho thuyền trưởng của anh, sau nhiều năm anh luôn cố gắng lý luận với Luffy.

"Ông già đó là một người tốt", vua hải tặc nói rất kiên định, cắn một miếng thịt lớn.

"Để xem nào Luffy, Whiskey Peak, Tiping Point, Rocky Beach ... bọn chúng không giống hả?" Tay bắn tỉa cố gắng nhắc nhở bộ nhớ của thuyền trưởng bằng cách đề cập đến những nơi mà họ đã bị phản bội bởi thợ săn tiền thưởng hoặc những tên cướp biển có ý định xấu.

Nami chỉ nhìn thích thú và giật lấy một chai rượu từ một cô hầu bàn người sắp sửa phục vụ Luffy, gửi cô ta trở lại bằng đôi mắt của mình và với một nụ cười cô tự phục vụ thuyền trưởng, và thậm chí cô bỏ qua cả việc phục vụ chính mình. Nếu có ai để ý (tất nhiên là Robin) đã không nói gì về điều đó.

Và Luffy, vỗ nhẹ vào cái bụng căng tròn cảm thấy rất hạnh phúc và thỏa mãn và với một cái vẫy tay của mình, cơ thể của anh phục hồi hình dạng săn chắc bình thường. "Ahhh.. nó thật tuyệt!" anh thở phù ra nói.

Usopp giận dữ với răng cá mập, "Oi Luffy cậu không nghe thấy bất cứ điều gì tớ nói hả??"

Luffy gật đầu và một bàn tay đưa ra bắt đầu đếm, ngón tay đầu tiên, "Usopp, Whisky Peak, chúng ta đá vào mông họ." Anh thêm một ngón tay khác, "Tiping Point, chúng tôi chẻ đôi khuôn mặt của những kẻ đó." thêm một ngón tay nữa, "Rocky Beach? đã xảy ra chuyện gì ở Rocky Beach? "

"Cậu đã xóa nó khỏi bản đồ, thuyền trưởng." cô hoa tiêu mỉm cười trước khi đưa một ngụm rượu khác vào miệng.

Robin cười thích thú khi Luffy dễ dàng chứng minh quan điểm của mình, Usopp bị bỏ lại với bàn tay mở rộng và quai hàm há hốc, nhưng anh phục hồi nhanh chóng.

"Đúng vậy, bởi vì tớ là chiến binh vĩ đại của biển Usopp!! Và mặc kệ những kẻ này có một cái bẫy cho chúng ta, nó không quan trọng bởi vì chúng ta là băng hải tặc tuyệt vời của Vua hải tặc, họ gọi tôi là Usopp Chuyên gia phá bẫy".

"Usopp thật sao?" Và đôi mắt của Chopper tỏa sáng ... Thật đáng kinh ngạc, sự ngây thơ của Chopper vẫn còn nguyên vẹn. Zoro chỉ mỉm cười và bên trong anh cảm ơn vì điều đó. Thật khó nói ở bên ngoài, nhưng với Chopper nó có một vị trí đặc biệt trong trái tim lạnh lùng (rõ ràng) của anh ấy.

"Vâng, tôi hy vọng sẽ không có ai đá vào mông ai ở đây, Junjunjun." Có một tiếng cười vui vẻ và một người đàn ông bước vào phòng, ông ta có một cái bụng phệ, làn da rám nắng và mái tóc xoắn ốc, với vài chỗ tóc xám ở đây và ở đó. Ông ấy mặc một chiếc áo polo và quần kaki mùa hè, ông ta mang đôi giày thể thao màu trắng. Một phong cách rất riêng của hòn đảo đó.

"Ahh ông già với mái tóc xoắn ốc." Luffy mỉm cười giơ cái chai rượu của mình lên như một lời chào.

"Tôi thấy ông đã rất thân với thuyền trưởng của chúng tôi." Robin nói thân thiện nhưng đôi mắt của cố đã có một chút hơi lạnh lùng.

Người đàn ông mỉm cười, "Ahh đúng rồi, tốt, đừng nghĩ tôi là những người tốt như vậy, tôi có lý do cho sự hiếu khách của mình." ông nói với sự trung thực táo bạo, khiến Zoro hơi cau mày.

"Một, các bạn là băng hải tặc nổi tiếng nhất ... và đáng sợ nhất trên biển, tôi nên đối xử tốt với các bạn." ông ta mỉm cười, "Và hai, như các bạn có thể thấy, cảng biển đông đúc với các tàu du lịch và thành phố đang trong một bữa tiệc lớn, họ dừng lại để đến với lễ hội tuyệt vời của chúng tôi! Đó là ba ngày và ba đêm không ngừng nhảy múa." ông ta nói với một nụ cười lớn.

"Wuuu Thật sao!" Luffy phấn khích nhất.

"Dĩ nhiên! Và thật kỳ lạ, có cậu ở đây sẽ tốt cho việc kinh doanh, các bạn thấy đấy, tôi là thị trưởng của thành phố, tôi tên là Jurao Betista. Và những gì bạn cần, hãy tin tưởng vào tôi. Bạn sẽ có phòng nghỉ sang trọng, chỗ ngồi tuyệt vời để xem cuộc diễu hành, lễ hội và tất cả mọi thứ mà các bạn mong muốn. Sự hiếu khách của thành phố này rất nổi tiếng! Chào mừng bạn đến với đảo Ipanuma!"

"Wuu cảm ơn ông già!"

"Tôi thề, làm ơn, tôi vẫn còn trẻ."

"Eto .. Jura .. Juree, ... Ossan!"

"Tốt hơn là đừng nhắc nó." người đàn ông cuối cùng mỉm cười, khi ông được báo cáo về sự xuất hiện của một băng hải tặc nguy hiểm như vậy, ông đã khá sợ hãi, nhưng khi ông nhận thấy họ không có ý định gây hại thành phố (ít nhất là như vậy) đã quyết định rằng điều tốt nhất ông có thể làm là đối xử tốt với họ và hy vọng điều tốt nhất.

"Ông già, nếu ông có thể tìm thấy những đồng đội khác của tôi hãy cho họ biết chúng tôi ở đây để họ có thể ăn và tận hưởng tất cả mọi thứ," Luffy nói.

"Dĩ nhiên! Tôi sẽ cử người của mình đi thông báo cho họ, hãy chú ý đến cuộc diễu hành ngày mai, con gái tôi Amaia Batista được mệnh danh là Nữ hoàng Carnival năm nay! Hãy chờ cho đến khi cậu nhìn thấy nó trong , cậu sẽ thích nó! Con bé là người phụ nữ đẹp nhất ở Ipanuma!" Ông ta rõ ràng là một người cha rất tự hào về con gái mình.

Họ đã uống rượu và nói chuyện với ông già ấy, người nói với họ thêm một chút về các lễ hội và nói với họ rằng ông cũng nhảy vào cuộc diễu hành, nhưng không nhiều như trước vì ông bị đau lưng. Chẳng mấy chốc ông ta đã thông qua một đội khoảng mười nhạc sĩ với những chiếc trống có nhiều kích cỡ khác nhau, ông ta phối hợp với nhịp điệu và những bước nhảy sôi động thú vị của Samba.

Luffy bị mê hoặc, những người khác thấy nó buồn cười và Zoro nghĩ đó là một âm thanh khó chịu và ồn ào nhất. Đêm kết thúc với cậu thuyền trưởng bất tỉnh trên bàn và cái bụng đầy thức ăn, thực tế bị hôn mê thực phẩm, và kiếm sĩ, với cái cớ rằng âm nhạc khiến đầu anh đau, biến mất với Robin đến một trong những căn phòng được cung cấp.

Nami, nửa say nửa tỉnh, lắc đầu với thái độ của thuyền trưởng, vì cô cũng muốn giống như Robin và đơn giản kéo anh vào một căn phòng, nhưng trong trạng thái này Luffy chắc chắn sẽ ngủ hàng giờ trong khi cơ thể anh tiêu hóa hàng tấn thịt anh đã ăn.

Cô ra lệnh cho Usopp và Chopper chăm sóc anh ấy và đi vào phòng trong phòng ngủ, với một chút tâm trạng tồi tệ và càng ngày càng quyết tâm hơn ... nếu cô tiếp tục chờ anh ấy, cô lẽ kết thúc đến tuổi ba mươi thì vẫn còn nguyên tem...(= ̄ω ̄=)

________________________________________________________________________________

To be continue ...

Authors: Khởi đầu câu chuyện mới bạn thấy thế nào? Bạn có thấy vui không?? Tôi hy vọng như vậy.

Trans: Like cho trans tí động lực ra chap sớm nhé!! 👍👍👍👍👍👍👍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro