Chương 2: Queen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự kiện ở Ipanuma!

Chương II: Nữ hoàng

Nami tỉnh dậy trong căn phòng khách sạn với những món đồ nội thất màu trắng sang trọng xa xỉ xung quanh mình, ánh sáng ban mai ấm áp nhẹ nhàng chíu qua ô cửa sổ đôi, cô nằm một mình, trong một chiếc giường cỡ King đẹp và lớn với tấm trải giường màu xanh lá cây, một mình, ngủ say trong bộ đồ lót lụa ren trắng, và một lần nữa, HOÀN TOÀN MỘT MÌNH.

Đầu cô vẫn còn ê ẩm một chút vì uống quá nhiều rượu và những ký ức về đêm qua đang dần trở lại với cô, Luffy lăn ra nằm trên một vũng nước bọt của chính anh ta với cái đầu gục trên bàn và bụng anh căn phồng chứa đầy thức ăn (chủ yếu là thịt).

Cô bắt đầu bực mình ... có lẽ họ không giống như một cặp đôi thật sự? Tối qua, trong khi họ vẫn còn đang ăn mừng, cô đã thì thầm vào tai anh khi rót cho anh một ly rượu.

"Luffy, tớ đã yêu cầu nhân viên khách sạn chuẩn bị một phòng ... cho hai chúng ta."

Và không, anh chàng thuyền trưởng ngây thơ nhe răng cười và nói, "Tuyệt vời! Cảm ơn Nami." Như thể đó là điều tuyệt vời, anh chắc chắn đã hiểu rằng đó là một căn phòng dành cho mọi người hoặc một số nhầm lẫn khác, cô nằm trên giường chờ anh xuất hiện vào giữa đêm, cô thậm chí còn thông báo với nhân viên khách sạn rằng nếu Vua Hải Tặc hỏi về cô, họ sẽ đưa cho anh chìa khóa phòng của cô... Chỉ cần thức dậy ... tất nhiên, CHỈ CẦN.

Cô mặc bộ quần áo mới mà cô đã mua ngày hôm trước, một bộ trang phục mùa hè sành điệu, một chiếc váy nhỏ màu trắng có ba lớp vải và dài đến giữa đùi cô, một chiếc áo màu vàng có đính đầy những hạt đá đủ màu sắc và đôi dép màu vàng đế mềm.

Cô trông rất trẻ trung và giống như một vị khách du lịch hơn là một tên cướp biển, mặc dù bên thắt lưng của cô là cây gậy thời tiết thu nhỏ.

Khi cô rời khỏi phòng, tâm trạng của cô trở nên ảm đạm hơn khi gặp Robin ở hành lang, người trông rất thoải mái và hạnh phúc, Robin mặc một chiếc váy mùa hè màu đỏ thẫm với những chấm bi và mái tóc của cô ấy được buộc lại trong kiểu tóc đuôi ngựa cao với hai lọn tóc rơi hai bên trán.

"Chào buổi sáng hoa tiêu-san." Và khi Robin tỏ ra bí ẩn, cô ấy thích sử dụng các chức danh như thể một cách để làm phiền một chút, "Và thuyền trưởng?"

"Và nếu cô hỏi tôi, tôi không biết!" cô nói, nhăn mũi và đi ngang qua Robin một cách bất mãn với cằm cô nhướng lên.

"Wow, cô đang đùa sao, tôi tưởng tượng cô đâu có ngủ một mình tối nay."

"Và vì nụ cười chế nhạo của cô, tôi tưởng tượng cô không." cô trả lời khô khốc hơn cô thực sự muốn, Nami không định cãi nhau với Robin và nói thật ra cả hai người thường hiểu nhau rất rõ.

Robin thở dài và quyết định là người nhượng bộ, "Mọi thứ cần đúng lúc Nami," cô nói và nở một nụ cười. "Không dễ dàng cho tôi để đối phó với một kẻ cứng đầu vào thời điểm đó."

Nami, người biết rất rõ về ...điều kỳ lạ - để nói một chút - về mối quan hệ của Zoro và Robin, cô chỉ thở dài, "Tôi biết Robin, tôi biết ..." và cuối cùng thì cả hai chỉ đặt tay lên vai người kia trấn an và họ cùng đi ăn sáng.

Cả băng phân tán một lần nữa trong ngày khi cuộc diễu hành bắt đầu lúc bảy giờ tối, Zoro, người không có ý định ở lại để nghe thêm những tiếng trống điếc tai, lựa chọn tốt hơn anh đã đề nghị canh gác cho Sunny. Cuối cùng, Franky và Brook đã có thể thưởng thức lễ hội thành phố, thật kỳ lạ, sự xuất hiện bất thường của họ - không phải nói theo kiểu đáng sợ - không xa lạ với sự tò mò, trái lại, họ thậm chí còn thấy mình ký tặng chữ ký như những ngôi sao nổi tiếng.

Rõ ràng thành phố đã không trả bất kỳ khoản chi phí nào để làm cho Vua Hải Tặc cảm thấy mình được chào đón ... và giống như một vị vua, trên bục sân khấu họ đặt một chiếc ghế bằng gỗ được chạm khắc tinh tế và hai bên là những chiếc ghế đẹp không kém. Sân khấu thanh lịch có một tầm nhìn ngoạn mục về phía trước để các nhóm khác nhau diễu hành và có nhân viên phụ trách tham dự tất cả mọi thứ thủy thủ đoàn muốn.

Như mọi khi với Mugiwara, ngay cả khi họ đã tách nhau trong vài giờ, họ nhanh chóng tìm đường đến nơi cả nhóm và ngay sau đó Luffy đã rất phấn khích khi bữa tiệc bắt đầu trước mặt họ.

Sanji đã xuất hiện với bốn người phụ nữ trong tay, hai người trên mỗi bên và một nụ cười thoả mãn trên mặt anh ta, thật may mắn cho anh, trong nhóm không có Zoro, người đã luôn nhắc nhở anh rằng nó có mùi vị tồi tệ để lấy đi sự chia sẻ thời gian với đồng đội của họ. Trong số những người khác, không ai nhận xét về thái độ của đầu bếp ... trong khi anh ta hạnh phúc ...

Nami ở bên trái của Luffy, Usopp ở bên phải của Vua hải tắc, thức ăn ngon và pháo hoa bắt đầu từ đêm, những chiếc xe ngựa ầm ầm và đầy màu sắc tràn ngập ánh sáng và dẫn đầu cuộc diễu hành. Những bộ trang phục sặc sỡ được những người phụ nữ trưng diện và những bức tranh trên cơ thể của người dân giống như tác phẩm nghệ thuật, nó chắc chắn là một chương trình quyến rũ đã thu hút sự chú ý của mỗi một thành viên băng Mugiwara. Mọi người đều tìm thấy thứ gì đó khác biệt có thể cuốn hút về mọi thứ.

Sau một lúc, Jurao xuất hiện với một nụ cười lớn, "Các bạn của tôi, tôi hy vọng các bạn tìm thấy mọi thứ có thể làm các bạn hài lòng!" ông ta kêu lên, mở rộng vòng tay thân thiện nói.

"Ossan! Yeah, cảm ơn rất nhiều! Họ đang đối xử với chúng tôi rất tốt! Và cuộc diễu hành! Wuu chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế!"

"những bộ Bikinis ... nhỏ xíu.." Sanji nói với dòng nước dãi treo từ khóe môi anh trong khi một trong những người phụ nữ vuốt ve đầu anh và người kia mời anh uống nhiều hơn.

"Có ổn không?" Jurao hỏi, chỉ vào Sanji bằng ngón tay cái, Usopp chỉ làm một cử chỉ thản nhiên bằng tay; "Chuyện bình thường ở huyện thôi Ossan, bỏ nó đi."

"Ossan TẤT CẢ thực sự kéo cả dài đêm?" Luffy hỏi với đôi mắt mở rộng và ấn tượng.

"Tất cả! Nhưng đừng lo, chúng tôi sẽ tham gia cùng các bạn cho đến khi mọi người chán ngấy với bữa tiệc! Tôi thậm chí muốn bạn tham gia với chúng tôi để nhảy!" ông ta nói và bắt đầu di chuyển chân và hông một cách hơi khập khiễng nhưng với đủ nhịp điệu, rồi cúi đầu, "Ouch ... lưng tôi.."

"Ahh Ossan, đúng rồi, ông ấy đã nói với chúng ta ngày hôm qua rằng lưng ông ấy bị đau." Chopper nhảy khỏi ghế của mình lục lọi lấy gì đó từ ba lô của mình, lôi ra một viên thuốc, "Đây, uống cái này và cơn đau sẽ biến mất, ông có thể nhảy suốt đêm! Và ngày mai đến gặp tôi và tôi sẽ kiểm tra lại."

Người đàn ông mở mắt ngạc nhiên và cầm lấy vien thuốc, suy ngẫm với một chút nghi ngờ.

"Ossan." Luffy nói đột nhiên nhìn khá nghiêm trọng, "Chopper là bác sĩ tốt nhất trên thế giới, nếu cậu ấy nói nó sẽ giảm đau thì nó sẽ giảm đau." anh cười toe toét, "Nhỉ Chopper?"

"Nói với tớ điều đó không làm tớ hạnh phúc đâu, ĐỒ NGỐC!"

"HAHAHA!"

Jurao nhìn họ tương tác và không tin rằng băng cướp biển này nguy hiểm như tin đồn và báo chí nói ...

Cảm thấy hơi sợ hãi nhưng với áp lực của việc phải có Luffy xem, Jurao bỏ viên thuốc tròn vào miệng và nuốt xuống với một ít nước được phục vụ bởi một trợ lý. Khoảnh khắc sau, ông bắt đầu cảm thấy hồi sinh, như thể ông lại hai mươi tuổi.

"Thật tuyệt vời!" ông nói và thực hiện một cú xoay người và dừng lại một cách hoàn hảo và với một nụ cười lớn, "Tôi cảm thấy rất sung mãn! Cảm ơn bác sĩ!"

"Gọi tôi là bác sĩ không làm tôi vui đâu ĐỒ NGỐC!" Chopper nhún nhảy. Thị trưởng hạnh phúc và cười rộng rãi.

"Thực sự cảm ơn!"

"Ông nói gì vậy ông già, ông đang đối xử với chúng tôi rất tốt, nếu có chuyện gì chúng tôi có thể làm, ông cứ nói với chúng tôi" Luffy nói, lắc tay và hạ thấp nó. "Nhưng bây giờ tôi muốn tiếp tục xem cuộc diễu hành!" Và trong vui mừng anh không chú ý đến người khác.

Nami đang đứng cạnh thuyền trưởng của mình, uống rượu và thỉnh thoảng cô ấy tráo đổi một chai đồ uống để có một nụ hôn lên môi. Nó giống như một trò chơi nhỏ giữa họ, chúng khiến Usopp đảo mắt và mỉm cười với Chopper đầy thích thú, khoái trá, cậu ta chưa bao giờ chứng kiến những màn tán tỉnh giữa con người và nó có vẻ rất thú vị. Đặc biệt là vì họ là Nami và Luffy.

Jurao ở giữa bữa tiệc và họ nhìn thấy ông nhảy múa trong đám đông.

Âm nhạc điếc tai và hàng giờ đồng hồ trôi qua, các giác quan bị xâm chiếm bởi những màn trình diễn ánh sáng và màu sắc tuyệt vời, mọi người vẫn tiếp tục ăn dù đã uống hơn một nửa số rượu phục vụ, Usopp, Brook và Franky đã cố gắng để nhảy samba trong khi Chopper và Luffy cười khi chứng kiến ​​sự nỗ lực đáng thương .

"Luffy ... Tớ cảm thấy hơi mệt ... sao chúng ta không trở lại khách sạn?" Nami nắm lấy cánh tay của anh và tựa đầu lên vai anh, đã hai giờ rưỡi sáng và bữa tiệc vẫn tiếp tục dữ dội, dường như không có ý định kết thúc ... cho đến khi Robin đột ngột biến mất khỏi đó, trong nhiều giờ trước...

"Aww Nami, nhưng nhìn kìa, vẫn còn rất nhiều thứ để xem, Ossan nói sự kiện chính ở đây sẽ bắt đầu trong một giờ." Anh nói với một cái cau mày. Ossan nói vẫn còn đang ở giữa đám đông, nơi họ đang nhảy múa theo điệu nhảy mát mẻ như khi ông bắt đầu vài giờ trước.

Nami đưa đôi mắt mở to, long lanh sẽ đánh bại bất cứ người đàn ông nào, cô ấy nắm chặt lấy chiếc áo khoác của anh ấy khi cô khẽ liếm môi.

"Cậu sao vậy?" Anh hỏi, hoàn toàn bế tắc.

"Luffy ...." Cô thì thầm với anh, cách cô gọi tên anh ta nói về một nhu cầu lớn ... của nhiều thứ.

Anh ngạc nhiên vặn vẹo đầu và đoán rằng cô muốn một trong những nụ hôn nhỏ kiểu anh thích, anh thích chúng, cảm thấy nhột ở bụng và môi Nami mềm mại và thơm ngon. Đôi khi anh cũng thích hôn cô trên cổ hoặc gặm cổ cô, một cảm giác bí ẩn buộc anh muốn ăn hết cô, nhưng cô bắt đầu tạo ra những tiếng động lạ làm anh bối rối và hầu như luôn luôn bị gián đoạn bởi những người khác.

Dù sao, đây không phải là nơi dành cho những thứ đó và anh muốn tiếp tục tiệc tùng và anh chắc chắn không sẵn sàng quay trở lại khách sạn. Mặc dù đôi môi đó ... mềm mại và ướt át trông hấp dẫn.

Anh trao cho cô một nụ hôn thô lỗ và nhanh chóng, không có gì để làm hài lòng cô - và bởi vì sự thật không thể giúp được - cô chỉ mỉm cười.

"Chà, quay lại khách sạn nếu cậu cảm thấy thích, tớ sẽ ở lại cho đến khi nó kết thúc, bữa tiệc này thật tuyệt, đúng không?"

"HUUH!" tất cả những người khác tung nắm đấm vào không khí hét lên khi nghe thuyền trưởng nói. Những tên hải tặc chắc chắn là một phần của bữa tiệc.

"Chà," cô nói hơi căng thẳng, âm nhạc không còn mang tính giải trí nữa, thay vào đó cô nghe nó như một cái búa không ngừng đập vào não cô. Sau đó, cô biết, thật vô ích khi tách thuyền trưởng của mình ra khỏi bữa tiệc ... cô thở dài.

"Luffy ..." cô giơ một tay lên và vuốt ve một sợi tóc màu đen hơi dài đe dọa che khuất mắt của anh... "Tớ sẽ chờ cậu tại khách sạn khi cậu cảm thấy mệt mỏi? ĐƯỢC CHỨ?

"Chắc chắn Nami." anh mỉm cười mà không hiểu thái độ hơi kích động của cô, "Nghỉ ngơi đi, cậu trông hơi kì lạ." anh nói và thế là anh đi với phần còn lại để tiếp tục tiệc tùng.

Nami cúi đầu xuống và thở dài, cô biết anh sẽ không đến khách sạn hay bất cứ điều gì sau này, có lẽ anh sẽ nằm ngáp chảy ke trong chiếc sofa hoặc ngủ trên sàn với Usopp và những người khác. Một điều đáng tiếc vì cô muốn tận dụng lợi thế của các tiện nghi trong khách sạn và dịch vụ tuyệt vời. Nơi nào cũng miễn phí! Mỉm cười, cô bỏ suy nghĩ về việc đi vào bồn tắm bong bóng và yêu cầu dịch vụ đến phòng.

Sau ba giờ sáng, nhân vật chính của lễ hội cũng xuất hiện, Amaia, Nữ hoàng Carnival, đang nhảy trên một sân khấu cao nhất của tất cả.

"Hãy nhìn kìa, đó là con gái của tôi! Cô gái của tôi!" Jurao hét lên phấn khích chỉ tay đến bục chót vót được trang trí ánh sáng nhấp nháy màu trắng và màu xanh do đá quý, một sân khấu rất cao, người phụ nữ đó có làn da và mái tóc sẫm màu trong làn sóng mị lực và đôi mắt xanh tuyệt đẹp, cô ấy nhảy múa. Nụ cười lớn của cô ta dường như tôn thêm điểm sáng cho khuôn mặt và hoàn toàn phù hợp với cả ngoại hình,  tất cả những phụ kiện, đồ trang sức rực rỡ, chúng có màu trắng và màu xanh với những chiếc lông vũ trắng lớn và một vương miện lấp lánh trên đầu cô ta. Cô ta di chuyển với một nhịp điệu đáng kinh ngạc và đầy quyến rũ.

Sanji treo mình trên lan can của chiếc bục và bắt đầu huýt sáo, phát điên vì sự phấn khích, tuyên bố rằng cô là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy ... thành thật mà nói, sự lả lướt của những cú lắc hong đó thật sự hấp dẫn.

.
.
.

Như Luffy đã nói ... Nami đã bỏ lỡ sự kiện chính ... Và cô sẽ biết về nó với nỗi kinh hoàng sáng hôm sau.

Cô đứng dậy và thề rằng cô vẫn đang nghe giai điệu samba, ngay cả khi cô bịt tai lại, nó là niềm vui và mọi thứ, nhưng lúc này, sau rất nhiều giờ liên tiếp với bất cứ ai cũng mệt mỏi. Cô mặc quần áo và rời khỏi phòng và một Robin khoác áo choàng xuất hiện trước mặt, khiến cô giật mình ngạc nhiên.

"Chờ đã, Nami." Robin nói đang cố ngăn người phụ nữ lại.

Ở cuối hành lang, trong căn phòng vuông góc với họ, một cánh cửa mở ra và một người phụ nữ da trắng rất đẹp không mặc gì ngoài những mảnh vải mỏng bỏng mắt và những chiếc lông vũ sáng chói rời khỏi căn phòng, cô ta mang đôi giày cao gót màu bạc, trên tay cầm chiếc vương miện rực rỡ sang trọng sòng sọc rời khỏi phòng.

Bên trong bạn có thể thấy Vua hải tặc nằm dài trên sàn đối diện, ngủ ngon lành với hai tay dang rộng và chỉ mặc mỗi quần short, anh ta ngáy thật dễ thương. Cô gái kia đeo chiếc thắt lưng có dòng chữ "Nữ hoàng lễ hội" cô ta bước qua họ, chỉ nháy mắt với họ, không thèm biết người lạ là ai rồi bỏ đi xuống sảnh.

Nami bị bỏ lại với hàm há hốc và cô lôi ra gậy thời tiết của mình, cô không biết cô sẽ đánh ai trước, ả đó hay thuyền trưởng của cô.

_________________________________________________________-

Au: Nó sẽ tiếp tục!

Sẽ có một vụ giết người, hoặc hai! Tôi thề tôi thích fic này rất nhiều! Và với bạn?

Trans: Hey, xin chào, đã quá lâu cho chapter này hả... Tôi biết và tôi vô cùng xin lỗi vì sự chậm trễ này.

Có khá nhiều rắc rối với chuyện học hành của tôi và cái app wattpad của tôi thỉnh thoảng lại dở chứng. Tại sao lại không có kết nối khi tôi đang xài wifi và cả 4G??? Vô lý thật!

Dù sao tôi nên có trách nhiệm nhiều hơn với Transfic của mình, tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ không drop giữa chừng đâu!

Vẫn ủng hộ tôi nhé sẽ chỉ cần một nút like thôi nhé mọi người!! Arigatou!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro