Chương 3: Ứng cử viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự kiện ở Ipanuma! Chương 3 tới rồi đây!!!!

Chương III: Ứng cử viên
______________

Với những gì vừa xảy ra, cô nàng hoa tiêu đã rất tức giận, Robin đã phải sử dụng năng lực cánh tay fleur của mình để giữ người phụ nữ tức giận lại.

"Thả tôi ra, Robin, để tôi đi, tôi sẽ giết anh ta!" Cô nói khi vật lộn với Robin, người đang giữ cô lại với nhiều cánh tay cùng một lúc, giữ cô trong khi cô vặn vẹo cố thoát ra.

"Đợi đã, Nami! Hãy bình tĩnh trước, có một chuyện cô nên biết." Robin cố gắng giải thích.

Nhưng Nami cắn cô - dù không làm cô đau - cô ấy cắn một trong những cánh tay hoa của cô làm nó biến mất và Robin để cô thoát ra.

"ĐỒ NGỐC!" Cô hoa tiêu phóng lên, gậy thời tiết lóe lên nhấp nháy trong tay cô và hành lang sáng lên với một tia flash của sấm sét đồng thời gây ra một tiếng nổ khiến căn phòng rung lắc, anh chàng thuyền trưởng hét lên trong đau đớn, và bằng cách (vi diệu) nào đó sấm sét của Nami đã ảnh hưởng tới Luffy thậm chí ngay cả khi anh ta là cao su. Robin đeo kính đen và đứng theo dõi trong yên lặng, thở dài và trong đầu cô thầm cảm ơn rằng không có kẻ thù nào hay hải quân có mặt để chứng kiến ​​những tiếng la hét thảm hại của Vua Hải Tặc mà chúng cho là đáng sợ.

Bên dưới, trong quán ăn, cửa sổ và những đồ dùng bằng bạc lên rung và tạo ra một vụ hỗn loạn lớn, mọi người bắt đầu đứng dậy và nhìn xung quanh với đôi mắt sợ hãi, các nhân viên phía sau quầy bar và trong nhà bếp nắm chặt bát đĩa và đồ dùng, nghĩ có lẽ đó là một trận động đất khiến mọi thứ rung chuyển.

Ngồi ở một trong những chiếc bàn ở góc phòng ăn của khách sạn, Usopp thở dài, "Chắc là Nami đã nhìn thấy tờ báo ngày hôm nay ." Anh gầm gừ mệt mỏi.

"Cô ấy đã thấy nó ..." Chopper nói với đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình đang cầm một miếng gạc lạnh trên mắt, họ đã tỉnh rượu và đang chờ thuốc giảm đau phát huy tác dụng để loại bỏ cảm giác buồn nôn.

Nami đột nhiên xuất hiện trong cơn thịnh nộ đã sẵn sàng tấn công cả những đồng đội của mình, người đã bỏ bê Luffy đủ cho những chuyện đó đã xảy ra, nhưng trước khi cô cho họ ăn đòn đầu tiên, mắt cô liếc nhìn tờ báo gấp bên cạnh Usopp.

"Đó là cái gì?"

"NĂM NAY CARNIVAL SẼ CÓ KING VÀ QUEEN." Cô đọc dòng tiêu đề của tờ báo buổi sáng in bằng chữ đen lớn, một bức ảnh trên trang bìa của Luffy nhảy múa với người phụ nữ cô đã thấy trước đó, cô ta quay lưng lại với Vua hải tặc và thân mình cô ta chiếm gần nửa trang ảnh.

Thuyền trưởng có một nụ cười lớn và thân trên trần trụi.

Brook xuất hiện, hoàn toàn không biết gì về sự nguy hiểm, ông ấy cầm một tách trà và nhìn qua vai của Nami, "Ahh, Nami-san, cô đã bỏ lỡ một buổi trình diễn! Luffy-san nhảy rất tốt!"

"Siêu vũ công, cậu ấy đã lên sân khấu với Amaia-onee và khiến khán giả phát điên! Họ nhảy cho đến bình minh!" Franky gào lên khi anh cũng đi xuống ăn sáng. Đằng sau Nami, Usopp và Chopper liên tục thực hiện những cử chỉ SSSHH! Trong khi họ nghiến răng và cố gắng bảo đồng đội của họ im lặng.

Trán của Nami bắt đầu phình lên một mạch máu nguy hiểm dường như sắp phát nổ, nắm lấy tờ báo và siết chặt nó trong cơn thịnh nộ ... nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người cô chỉ thét lên một tiếng giận dữ.

"ARHGHHH!" Và cô rời khỏi đó với những bước chân nện xuống sàn đầy giận dữ.

"Nami!" Chopper gọi một cách vô vọng... nhưng không ai dám đuổi theo cô ấy.

Một lúc sau Luffy xuất hiện, vẫn còn bốc khói với thân mình đầy những đốm đen, mái tóc của anh dựng lên và một con mắt sưng vù, "Có ai biết chuyện gì xảy ra với Nami không?"

Robin, người cho đến bây giờ hoàn toàn im lặng, đã theo anh ta từ phòng và đi xuống phía sau anh ta, "Tôi đoán, thuyền trưởng, nó có liên quan đến người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp đã rời khỏi rời phòng của cậu sáng nay."

"LUFFY!" Tất cả họ đều hét lên kinh hãi, họ có lẽ mong đợi nghe điều đó từ Sanji chứ không bao giờ từ thuyền trưởng của mình.

"EHH?" Anh ta nói, vặn đầu, "Người phụ nữ? Người phụ nữ nào? Cô đang nói về cái gì vậy Robin?"

"Luffy." Robin bắt đầu với một khuôn mặt và giọng điệu cực kì nghiêm túc, "Chúng tôi thấy con gái của Jurao đi ra từ phòng cậu, phải không? Amaia tôi nghĩ đó là tên của cô ấy."

Luffy kêu lên sợ hãi "AMIA!?" Anh ta hét lên không chính xác cái tên mà anh không thể nhớ được, sai một chút trong cách phát âm, nhưng hơn bất cứ thứ gì, anh ta trông cực kỳ bối rối, "Nhưng tớ không! Đợi đã!" Anh giơ tay lên, "Đúng là Amia đã đưa tớ vào phòng tối qua nhưng..."

Cái nhìn mà các đồng đội của anh ném cho anh là kỳ lạ nhất, nhưng cuối cùng chính Robin cũng hít một hơi thật sâu và ngồi xuống bàn bên cạnh Chopper và Usopp, cô gọi một ly cà phê, và bắt đầu nhấm nháp.

"Được rồi Luffy, nói với chúng tôi, chuyện gì đã xảy ra tối qua?"

-----------------

Nami bước đi một cách lơ đãng dạo quanh thành phố, trong thâm tâm, cô biết rõ rằng Luffy đã không làm bất cứ điều gì với người phụ nữ đó, ít nhất là không tự nguyện và đó là điều khiến cô lo lắng nhất. Sau nhiều năm, mối liên kết tin tưởng mà cô dành cho thuyền trưởng của mình sẽ không bị phá hủy chỉ bởi một thứ như vậy và cô biết rằng có lẽ tất cả đều là một sự nhầm lẫn lớn (về phía Luffy) hoặc ả phụ nữ kia,  nếu cô nhìn thấy cô ta. Cô sẽ cho cô ta nhận những gì cô ta xứng đáng.

Cũng giống như cách cô bực bội với chính mình, cô tức giận với thuyền trưởng của mình vì anh ta kết thúc trong một căn phòng với ả vũ công lễ hội gì đó mà không phải với cô, nó có thật sự khó khăn đến thế để tìm một căn phòng chết tiệt?

Cô dừng lại ở góc một quán cà phê nơi một vài cô gái trẻ và xinh đẹp đang bàn tán về một tờ báo trong tay họ, cô chưa ăn sáng và đầu cô đau, cô quyết định gọi một ly cà phê và ngồi xuống cách hai bàn chỗ nhóm thiếu nữ kia.

"Thật ghen tị! Amaia-sama thật tuyệt vời! Là Nữ hoàng hai năm liên tiếp!" Một cô gái với mái tóc màu hồng thẳng và đôi mắt xanh dương cầm tờ báo nói.

"Lony-chan, thật tiếc khi cậu rút lui khỏi cuộc thi! Năm nay sẽ là sự kiện thú vị nhất, ý tớ là với sự có mặt của Vua hải tặc ở đó." Cô gái tóc nâu cười nói.

"TỚ BIẾT!" Người phụ nữ tóc hồng thét lên, "Nhưng với cái hông gầy gò này, tớ thậm chí không thể đánh bại Amaia, thật đáng tiếc vì phần thưởng cho giải Nhất lên đến 50 triệu belly!"

"CÔ VỪA NÓI NĂM MƯƠI TRIỆU BELLY?!" Một người phụ nữ lạ mặt với mái tóc màu cam sáng chen vào giữa họ với đôi mắt có những dấu hiệu belly $(tiền) sáng như đèn pha ô tô. "Phải làm thế nào để có chỗ tiền đó?"

"Cô là ai!?" Một trong số họ rít lên, giật lùi lại trên ghế.

"Không quan trọng, làm thế nào để nhận được năm mươi triệu belly đó?" Cô hỏi với một giọng điệu ngọt ngào đến đáng sợ và thậm chí còn choàng một cánh tay quanh vai mấy cô gái.

"um..đó là một cuộc thi hằng năm trên đảo "Nữ hoàng Canival!". Hôm qua là phần trình diễn của Nữ hoàng đương nhiệm, tối hôm nay là buổi ra mắt và trình diễn của những người muốn thách thức cho vương miện Nữ hoàng, và ngày mai là trận chung kết giữa người chiến thắng tối nay và Nữ hoàng đương nhiệm. Mặc dù vậy, Amaia đã thắng liên tiếp hai năm qua, không ai có cơ hội chống lại cô ấy." Người phụ nữ tóc màu hồng giải thích.

"Năm mươi ... năm mươi triệu ... belly."  Nami tự lẩm bẩm với chính mình.

"Cô không nghe thấy gì sao? Và ai quan tâm đến tiền bạc? Danh hiệu Nữ Hoàng Carnival là tất cả mọi thứ ở thành phố này! Nó khiến cô trở thành một người nổi tiếng được cả thế giới ngưỡng mộ!" (trans: nghe PR có vẻ hơi lố  -.-)

Và họ tiếp tục giải thích về những lợi ích của cái danh hiệu Nữ Hoàng nhưng Nami chỉ mỉm cười đầy vẻ ác ý tinh quái, cho đến khi cô nghe những nhận xét của cô gái tóc quạ, "Ahhh và tớ ghen tị với Amaia-sama quá! Họ nói rằng cô ấy đã đi cùng với Vua Hải Tặc sau bữa tiệc."

"Azz, anh ấy không rời đi với cô ta vì anh ấy muốn điều đó!!" Nami gầm gừ và giật lấy tờ báo từ cô gái kia và xé nát nó thành từng mảnh trước mặt của họ, và rồi cô rời khỏi nơi đó với những bước chân tức giận.

"Và có chuyện gì với cô ta vậy chứ?"

"Này ... cậu không để ý sao, đó là ... Miêu tặc Nami!"

Nhiều giờ đồng hồ trôi qua và không ai nghe gì về Nami. Luffy không thực sự lo lắng rằng có điều gì đó tồi tệ có thể xảy ra với cô, vì trước hết anh không phát hiện được mối đe dọa từ những con thú mạnh trên hòn đảo này, thứ hai là anh tin tưởng rằng Nami đủ mạnh để đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào. Hoặc, cô ấy rất thông minh sẵn sàng chạy, nếu cô ấy biết đó là một cuộc chiến mà cô ấy không thể thắng.

Theo ý nghĩ đó, anh không lo lắng cho cô, nhưng anh đã tìm kiếm cô trên Sunny, trong khách sạn và trong thành phố, và không có gì, anh nghĩ anh cảm thấy Haki của mình vào một lúc nào đó nhưng với rất nhiều người ở khắp mọi nơi, điều này khiến việc tìm kiếm trở nên phức tạp và anh không thể tìm thấy cô ấy. Cuối cùng anh quay lại khách sạn.

Đến bảy giờ tối cuộc diễu hành sẽ lại bắt đầu và rõ ràng anh là khách mời danh dự, anh nghĩ có lẽ sẽ tìm được Nami ở đó, tốt hơn là anh nên đi với những người khác đến buổi lễ diễu hành. Khi đến khu vực khán đài, anh nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng khi nhận thấy rằng bên cạnh chiếc ghế anh đã ngồi ngày trước đó, họ đã đặt một cái ghế khác trang trí không kém phần công phu.

Và nó bị chiếm giữ bởi một người phụ nữ mặc một chiếc váy đính những hạt bạc đẹp lấp lánh theo từng cử động, đừng viền cổ áo thấp, rất vừa vặn để hở phần bụng và hông săn chắc, cô ấy đội chiếc vương miện trên đầu.

Luffy nheo mắt khi nhìn thấy cô, những người khác cũng trở nên cau có, khó chịu. Nhưng Jurao với nụ cười lớn rạng rỡ, đứng trước mặt họ.

"Các bạn của tôi! Mọi người đến đúng lúc lắm, Luffy-san, sau buổi vũ hội đêm qua hội đồng thành phố đã quyết định đặt cho cậu dang hiệu Vua Danh dự của lễ hội đấy!"

Điều này làm mọi người ngạc nhiên và Luffy chớp mắt trong sự bối rối, anh thích làm Vua Hải Tặc, bất kỳ danh hiệu Vua nào khác anh cũng không quan tâm. Tuy nhiên, Jurao đã đối xử với họ rất tốt, và đã cho anh ăn rất nhiều, điều đó đưa người đàn ông vào danh sách những người "tốt" của Luffy.

Amaia lấy một cái vương miện lấp lánh, trông nam tính hơn cái cô đang đội và chạy đến chỗ Luffy.

"Luffy-sama!" Vô ấy kêu lên, nhìn anh đầy yêu mến. "Để tôi đặt cái này lên cho anh," Cô ấy nói thêm, với tay về phía chiếc mũ rơm để lấy nó ra, khi ngón tay cô ấy chỉ cách nó một milimet. Luffy với khuôn mặt giận dữ nắm chặt lấy cổ tay cô ta.

"Cô không được chạm vào mũ của tôi, cô hiểu mà."

Người phụ nữ nuốt mạnh nhìn đôi mắt lạnh lùng, cứng rắn đó và lùi lại một bước, khá sợ hãi bởi sự thay đổi thái độ đột ngột. Cha cô quan sát thấy có điều gì đó đáng lo ngại, nhưng cuối cùng thì Usopp đã giải thích, chấm dứt sự căng thẳng.

"Mũ của Luffy là một báu vật mà một người rất quan trọng đã giao cho cậu ấy, đó là lý do cậu ấy không thích bị người khác đụng vào."

"Ahh, tôi hiểu, tôi xin lỗi." Amaia mỉm cười ngọt ngào, "Tôi chỉ muốn đưa nó vào anh."  ô ấy đề nghị nâng cao chiếc vương miện trong tay.

"Thôi nào, lễ kỷ niệm là gì chứ, tại sao lại trưng ra những khuôn mặt đó?" Jurao nâng cao giọng cố tỏ ra vui vẻ nói, ông có thể cảm nhận được sự căng thẳng của thủy thủ đoàn, không giống như ngày hôm trước, khi ông thấy họ vui vẻ và thoải mái.

"Nào, Luffy-san, hãy cho phép chúng tôi vinh danh cậu. Điều đó sẽ làm cho cô con gái nhỏ của tôi hạnh phúc và không có gì làm tôi hạnh phúc hơn là làm hài lòng cô gái nhỏ của tôi." Người đàn ông già cười nói.

Robin nheo mắt lại, có vẻ như từ ngày hôm trước, sau những gì Luffy giải thích, Jurao đã tận dụng rất tốt sự đánh giá cao ngay lập tức mà ông ta có được từ Vua Hải Tặc.

Gần như miễn cưỡng, Luffy đẩy chiếc mũ ra sau đầu. Amaia mỉm cười và kiểng chân lên để đặt chiếc vương miện lên đầu, rất cẩn thận để không chạm vào Luffy.

"Nào, nào ngồi đi các bạn, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."

Sanji xuất hiện cùng với những người bạn của mình ngay vào lúc đó, và sự háo sắc của anh ta cắt ngang bầu không khí căng thẳng khi anh ta bắt đầu nhảy múa trước mặt Amaia.

"AMAIA-SAMA!" Anh ta thét lên với hai trái tim lớn trong đôi mắt của mình, "Đôi mắt của tôi nhìn thấy rằng hôm nay Nữ hoàng của trái tim tôi đang ở cùng chúng tôi! Tại sao cô không nhảy Amaia-sama?" Sanji không hề hay biết về sự cố của ngày hôm trước.

Nữ hoàng lễ hội ngồi vào ghế và mỉm cười thân mật với đầu bếp, "À, hôm nay những người thách thức danh hiệu Nữ Hoàng sẽ khiêu vũ, vì vậy tôi chỉ việc phải xem cuộc thi." Cô nói.

Luffy, với vẻ mặt không mấy thân thiện đã ngồi xuống chỗ của mình sau sự khăng khăng của Jurao, cuộc diễu hành bắt đầu, nhưng anh đặt khuỷu tay trên tay ghế và tay chống cằm, với vẻ mặt buồn chán nghiêng người qua bên phía Usopp và tránh càng xa với người phụ nữ bên cạnh càng tốt. Người khăng khăng mỉm cười và mời anh đồ uống ...

Nami đã ở đâu chứ?

"Usopp..." Luffy lẩm bẩm lần thứ mười lăm, "Tại sao Nami lại nổi giận thế?"

Usopp đảo mắt, họ đã nói với anh ta trước đó, họ đã cố giải thích.

"Bởi vì ..." Anh chàng xạ thủ ghé sát vào tai thuyền trưởng và nói nhỏ: "Vì Nami nghĩ rằng cậu đã ngủ với Amaia."

Luffy trông vô cùng ngạc nhiên, "Nhưng ... nhưng, đó là sự thật, phải không?" Vua hải tặc tuyên bố bối rối, và cuối cùng Usopp hiểu rằng Luffy không hiểu gì cả. Như mọi khi ... chắc hẳn anh ấy đã đoán ra.

"Luffy ..." Cậu đến gần tai của thuyền trưởng và thì thầm, "Nami tức giận vì cô ấy nghĩ rằng cậu đã.. có.. quan hệ tình dục với Amaia." Cậu phải nói trực tiếp, bởi vì tinh tế và Luffy không phải là hai thứ kết hợp tốt với nhau.

"CÁI GÌ!?" Luffy sợ hãi hét lên nhảy bật lên từ chỗ ngồi của mình và thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Ít nhất thì anh cũng biết hành động đó là gì, nó không hấp dẫn anh và nhờ vào lời giải thích thô thiển của Ace đưa ra hồi anh khoảng mười hai, nó khiến anh cảm thấy kinh tởm. Anh biết rằng Sanji thích nó rất nhiều, nhưng chà, đó là một trường hợp khác, và rằng Zoro và Robin cũng vậy. Nhưng anh không thắc mắc về điều đó.

"Có nhưng ghê lắm!" Anh thét lên với Usopp, chính ý tưởng nhét cái đó của mình vào một người lạ khiến anh không thích. (trans: lạy chúa tôi, tác giả đang đầu độc đầu óc trong sáng của tôi, kkk, câu này tác giả viết theo đúng kiểu cách suy nghĩ của Luffy nên hơi thô nhá. //^_^//)

Anh chưa kịp nói gì thì ánh đèn của cuộc diễu hành lóe lên, âm nhạc dừng lại đột ngột rồi mọi thứ  tối sầm trong giây lát, sau đó vụt sáng lên với một loạt pháo hoa khi một sân khấu mới được đưa vào đấu trường.

"Ahh đã bắt đầu rồi!" Amaia kêu lên, đầy xúc động.

"Cái gì bắt đầu Amaia-sama?" Sanji hỏi, ngồi cạnh cô và nhìn cô với ánh mắt say mê tình yêu vĩnh cửu của anh. Thật buồn cười khi thấy chúng, Amaia cố gắng tránh xa khỏi Sanji nhất có thể bằng cách ấn vào chiếc ghế của Luffy, trong khi Luffy cũng làm điều tương tự khi cố gắng di chuyển về phía Usopp.

"Các ứng cử viên cho danh hiệu Nữ hoàng năm nay. Có một vài cô gái thú vị, nhưng tôi không nghĩ rằng bất cứ ai có thể thay thế vị trí của tôi." Cô ta nói một cách lạnh nhạt.

"Tất nhiên không Amaia-chwan!" Người đầu bếp nói hoàn toàn bị mê hoặc.

Trên sân khấu với năm ứng viên đang đến gần, những cô gái xinh đẹp khoác lên mình những bộ đồ sang trọng đính những hạt cườm lấp lánh và những chiếc lông vũ lộng lẫy tạo vẻ quyến rũ. Nhưng trong số họ, xinh đẹp nhất và gợi cảm nhất là một cô gái trẻ nhảy múa ở trung tâm, mang chiếc mặt nạ với tông màu cam và bạc tương đồng với bộ bikini và màu tóc của cô ấy, nhưng không nghi ngờ gì ...

"NAMI!" Tất cả đồng đội của cô đều giật mình mà hét lên, Robin chỉ che miệng và bắt đầu cười khúc khích. Chắc hẳn cô ấy đã đoán được.

"NAMI-SWAN TRONG BỘ BIKINI LÔNG VŨ!!!" Sanji bắt đầu chảy nước dãi, hú hét và vỗ tay cuồng nhiệt.

"Có chắc đó là Nami?" Luffy nheo mắt nói, chà, chỉ là với chiếc mặt nạ đó, anh ta không thể phân biệt rõ ràng.

"Nhìn cho kỹ vào đấy đồ ngốc!" Và Usopp tát ngay vào gáy anh. Khi Luffy để ý thấy hình xăm quýt với chiếc cánh quạt cối xay gió, anh biết ngay rằng đúng, đó thực sự là Nami.

"Cô ấy đang làm gì ở đó?" Anh hỏi, ngạc nhiên như mọi khi, không có chút manh mối nào về những gì đang xảy ra.

"Chắc chắn cô ấy muốn lấy giải thưởng năm mươi triệu belly mà họ đưa ra." Robin nói, rất thích thú.

"Nghiêm túc à, Robin." Usopp bình luận có chút mỉa mai, cậu chắc chắn rằng điều đó không liên quan nhiều đến tiền bạc mà hơn cả là mong muốn đánh dấu lãnh thổ.

Luffy vỗ vào lòng bàn tay mình, "Ahh, tớ hiểu rồi ... NAMI!" Anh hét lớn, "CỐ GẮNG LÀM TỐT NHẤT ĐIỀU CẬU MUỐN NHÉ!" Anh động viên với sự nhiệt tình vô hạn.

Cô gái tóc cam nghe thấy tiếng của thuyền trưởng giữa tiếng nhạc ầm ĩ và nhìn thấy anh ta ở đó, ở đó, bên cạnh ...  CÔ TA! Nhưng làm sao cô ta dám! Táo bạo và rất dâm đãng! Và trên hết, họ ngồi trên ngai vàng trên khán đài đội vương miện trên đầu.

Động tác của cô trở nên khiêu khích và gợi cảm hơn, đúng là cô không phải là một chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng cô sở hữu đủ sự duyên dáng và quyến rũ để hớp hồn toàn bộ khán giả, họ bắt đầu cổ vũ cô. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, họ mới nhìn thấy một ứng cử viên với rất nhiều cơ hội để giành chiến thắng như vậy.

Cái sân khấu di động mang họ dừng lại ở phía trước các khán giả, vì sân khấu thấp hơn một bậc so với khán đài của ban giám khảo, họ nhìn những vũ công mới tán thưởng, âm nhạc ngày càng dữ dội, đạt đến đỉnh điểm là điệu trống đôi.

Nami vẫn đeo chiếc thắt lưng của cô có vắt theo cây gậy thời tiết và không ngừng nhảy múa, cô kéo chúng ra một cách duyên dáng và trong một chuyển động nhanh nhẹn, tia lửa bắt đầu đi ra từ hai đầu gậy. Khi cô ấy khéo léo xoay nó một cách chuyên nghiệp bằng ngón tay. Usopp co rúm người lại.

"Cậu ấy sắp làm điều gì đó nguy hiểm," Chiến binh dũng cảm của biển nói trong lo lắng.

Luffy phớt lờ lời Usopp vì anh đang ngây ngất, anh không biết rằng Nami có thể nhảy rất giỏi đến như vậy, nhưng hơn bất cứ thứ gì anh thích là nhìn thấy cô ấy vui vẻ. Bởi vì điều đó cho rằng đó là những gì cô ấy đang làm ...

Khi âm lượng của âm nhạc tiếp tục tăng lên, những tia lửa trong gậy thời tiết của cô cũng vậy, ánh đèn và những tia sáng vay quanh cô khi cô xoay người một cách ngẫu hứng, ai mà biết được cô có thể nhảy múa trong trạng thái xuất thần đó, cô chắc chắn không phải một vũ công Zamba chuyên nghiệp, nhưng khán giả chỉ có thể há hốc miệng nhìn theo khi cô ấy xoay người và cường độ càng tăng lên theo những vũ điệu lắc lư.

"Luôn luôn quá phóng đại.." Franky nói, điều chỉnh chiếc kính đen của mình, giống như Nakama (đồng đội) khác của mình, anh biết rằng cô ấy sắp sửa làm điều gì đó khủng khiếp nguy hiểm và có lẽ ngu ngốc ... vì dù cô ấy thông minh thế nào đi nữa, cô ấy cũng vẫn là một thành viên của băng Mugiwara.

Nói và làm ngay khi âm nhạc đạt đến đỉnh điểm, tia lửa vây xung quanh cô, những cô gái thi đấu bên cạnh nhảy xuống khỏi xe la hét trong hoảng loạn khi ánh đèn flash chiếu sáng chói mắt. Âm nhạc kết thúc ngay khi một sét chớp lên sáng rực cả bầu trời và làm lóa mắt tất cả mọi người, ánh sáng trong quảng trường đột ngột tắt do cô nàng hoa tiêu đã tạo ra một xung điện từ khiến mấy cái máy phát điện ngưng hoạt động.

Khi nguồn điện khẩn cấp thắp sáng lại đại lộ sau một phút sau, đám đông sững sờ với miệng há hốc kinh ngạc, nhưng trong một khoảnh khắc, trong khi cô mỉm cười hả hê, mọi người hét lên với sự phấn khích, đứng dậy và cổ vũ cho cô nhiệt tình.

Ban giám khảo nghĩ rằng sẽ loại cô chỉ trong giây lát, nhưng họ biết rằng sẽ có một vụ bê bối phát sinh bởi những khán giả cổ vũ cô, họ hoàn toàn phấn khích bởi một màn trình diễn mà họ chưa bao giờ thấy trước đây.

Amaia mất bình tĩnh và đứng dậy, giơ nắm tay lên, cô nhìn ra lan can của sân khấu.

"ĐỒ LỪA ĐẢO!!" Amaia giơ nấm đấm hét lên, "Đồ cướp biển bẩn thỉu chết tiệt!" Cô ta hét lên với sự giận dữ tột đột.

Vài ánh mắt nhìn chằm chăm từ phía sau cô ta, đến cả Sanji cũng nhìn cô với vẻ khó chịu, Jurao vội vã đến cạnh con gái mình, "Con đang làm gì vậy Amaia-chan ..." Ông thì thầm tuyệt vọng.

"Không có quy tắc nào nói rằng Nami không được làm những gì cô ấy vừa làm, đúng không? Jurao-san." Robin nói, trong khi một tay fleur để lại một cuốn sách nhỏ với các quy tắc của cuộc thi trước mặt người đàn ông.

"Không... Tất nhiên là không rồi, nó chỉ là quá mới với chúng tôi, chúng tôi chưa bao giờ thấy một tiết mục như vậy!" Ông già cười một cách lo lắng, thủy thủ đoàn vẫn nhìn họ bằng đôi mắt cứng rắn.

"Nhưng bố ơi!" Amaia hét lên y như cô ta là một đứa trẻ hư hỏng, quen với việc được nuông chiều mọi thứ theo ý mình. "Im lặng đi con gái." Ông lại thì thầm với con gái mình, "Bố sẽ xử lý nó, giờ thì im lặng."

Cô gái phồng má lên và cắn chặt môi.

Trong khi họ đang nói chuyện, Nami tháo mặt nạ của mình ra và ném nó như thể một vật chẳng đáng giá, cô đi qua đám đông và họ tránh sang hai bên nhường đường cho cô, cô đi lên một cái thang bên cạnh đến khán đài chỗ họ đứng.

Nami giao tiếp bằng mắt với thuyền trưởng của mình, người đã lùi lại một bước.

"Nami!" Vua Hải Tặc ré lên, hoàn toàn hiểu rằng ánh mắt đó của Nami hứa hẹn đầy sự đau đớn, mặc dù việc đó không còn nhiều như trước nữa, nhưng anh phải thừa nhận anh vẫn thường hay ăn đủ đòn.

"TỚ THỀ TỚ KHÔNG CÓ QUAN HỆ TÌNH DỤC VỚI CÔ TA!" Anh ta hét lên trong sự tuyệt vọng ngây thơ.

Mọi người bắt đầu phá lên cười và Sanji giật mình, anh không hiểu bất cứ điều gì, nhưng im lặng và châm một điếu thuốc, anh lặng lẽ theo dõi.

Nami đi về phía thuyền trưởng của mình như là một con mèo đang rình rập con mồi của nó, chạm tay vào gậy thời tiết của cô tạo ra tia điện lấp lánh lập lòe, cô dừng lại trước mặt anh và chỉ đầu vũ khí nhấp nháy tia điện vào một khu vực khá nhạy cảm.

Tất cả những người đàn ông trong băng đều giật mình kinh hãi, Luffy cắn răng và toát mồ hôi hột.

"Tớ biết, đồ ngốc." Cô trả lời sau một lúc, "Robin đã nói với tớ một lúc trước, và ngay cả khi cô ấy không nói, tớ biết cậu không thích điều đó."

Cô đi qua anh, đi đến chỗ người phụ nữ đội vương miện và nhìn cô ta khá thách thức, thật khó để hiểu tại sao cô không thấy sợ hãi, vì cô ta là một người dũng cảm hay vì cô ta đã có một cuộc sống thoải mái với tất cả mọi thứ đều được phục vụ sẵn, nên cô ta không nhận thức được sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài.

Nami giơ ngón tay trỏ của mình và chỉ vào cô ta, rất dễ dàng làm cô ta cóng người và để lại làn khói bay ra từ miệng nhưng đó không phải là cách đúng đắn để có được chiến thắng cô tìm kiếm.

"Ngày mai tôi sẽ thắng ngay cả với cô." Nami nói.

Người phụ nữ kia hếch hông một cái và chống tay lên. "Thử xem, cướp biển."

"Việc cô gọi tôi là cướp biển không phải là một sự xúc phạm, đó là sự thật tôi là cướp biển." Nami nháy mắt.

"Đồ hèn nhát, hãy cố gắng thắng tôi mà không cần mấy trò ảo thuật đó."

"Nó không phải là ảo thuật, chỉ là ứng dụng khoa học một cách thông minh, khéo léo thôi." Nami vén một lọn tóc của cô ra sau. "Mà nó cũng không quan trọng, cô muốn thì cứ để nó theo quy tắc của cô, dù sao tôi cũng sẽ là người giành chiến thắng, 50 triệu belly đó sẽ là của tôi." Cô nhếch mép cười nói.

"Lu ~ ffy ~" Cô hoa tiêu ngân giọng kêu lên. "Chúng ta đi thôi."

"Nhưng Nami~"

Và cô bắn cho anh ta ngay một cái nhìn đầy sát khí đến nỗi Vua hải tặc chỉ lập tức gật đầu và đi theo sau cô ấy, trước khi tháo chiếc vương miện giả và ném nó về phía Jurao, người đã bắt được nó giữa  không trung. Sau đó, Vua Hải Tặc điều chỉnh chiếc vương miện thật của mình, đặt chiếc mũ rơm vào đúng vị trí của nó. Amaia phàn nàn với cha mình, nhưng Jurao không thể làm gì được vì ông không dám can thiệp nhiều hơn.

"Oi Nami, cởi bộ đồ đó ra đi, cậu trông giống như một con công hahaha WAHHHGHTH AGGHHH!" Những người khác nghe thấy khi họ rời đi.

Một người nào đó trong số các nhân viên sự kiện đưa cho Nami quần áo của cô và cô thay đồ nhanh chóng, họ đến khách sạn một cách dễ dàng vì nó nằm ngay sau quãng trường diễn ra sự kiện. Khi bước vào phòng, Nami đóng nó lại sau lưng. Ánh sáng duy nhất phát ra là từ những tia sáng lễ hội đầy màu sắc của thành phố xuyên qua cửa sổ.

Thuyền trưởng trông khá không thoải mái với toàn bộ tình huống và trong tất cả các lý do, anh sẽ thích ở bất cứ đâu ngoại trừ ở đó, anh ngồi trên giường và thở dài cam chịu, anh nói.

"Tớ xin lỗi.." Anh xin lỗi như thể tự động.

Nami nghiêng đầu và vẫy tay, "Cậu không cần phải xin lỗi vì thứ gì đó mà cậu không kiểm soát được ..."

"Chỉ là ... tớ không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi tớ ngủ ..." Anh không do dự nhưng anh lo lắng về chi tiết.

Nami ngồi trên giường cạnh anh và vai họ chạm nhẹ vào nhau.

"Robin đã nói chuyện với tớ vào buổi chiều ..." Và nhà khảo cổ học có thể rất ... thuyết phục.

"Ồ phải không?"

"Chắc chắn ... cậu biết nó như thế nào ..."

"Hahaha ... yeah... cô ấy luôn biết mọi thứ ... và cô ấy ... đã nói những gì?"

"Chà, nó thật sự rất buồn cười và tớ cảm thấy có lỗi với Amaia theo một cách nào đó, tớ không biết cô ta đang vướng vào  chuyện gì."

"Ý cậu là gì?" Ánh mắt bối rối của Luffy chạm vào mắt cô.

Nami bắt đầu câu chuyện.

_________________________

Yosh!!! Tôi lại hoàn thành được một chương nữa!!!

Gần 5500 từ, tốn quá nhiều năng lượng nhưng tôi rất thích chương này!! Hãy ủng hộ cho tôi nhé đọc và chỉ mất một giây để like, và nếu có thể cho tôi biết bạn thích câu chuyện này thế nào trong phần comment. Arigatou!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro