Văn án : Mẹ tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Mẹ tôi bà ấy có một đôi mắt rất đẹp, mang sắc xám khói tựa như mọi tinh túy của thế gian này đã đọng lại hết trong đôi mắt mẹ vậy.

Trong mắt bà luôn chất chứa biết bao sự hiền dịu mà nhìn tôi. Mẹ luôn là người hiền lành và tử tế dù bố đã bỏ rơi hai mẹ con tôi từ lâu khiến bà phải chịu nhiều khổ cực mà nuôi tôi lớn.

Bà chẳng than thở lấy một lời mà chỉ nhìn tôi như thể đang nhìn báu vật quý báu nhất của đời mình vậy

" Không sao đâu Ngân mẹ vẫn ổn mà "

Mẹ hay kể cho tôi về chuyện cuộc đời của bà lắm, rằng bà chẳng phải người của thế giới này và trong một lần không may mắn bị một hệ thống kéo đến nơi đây

Hệ thống đó tự nhận mình là ' Hệ thống tình yêu vượt ranh giới ', nó hấp thụ năng lượng tình cảm của con người để nâng cấp. Ngày đó mẹ lại không may lọt vào mắt xanh của một tên hải tặc, tuy bà không ưng tên hải tặc đó

Nhưng hệ thống đó lại tự cho rằng tình yêu của một hải tặc dành cho một cô gái bình thường thật sự rất lãng mạn mà bắt mẹ phải yêu bố tôi.

Hệ thống đó tự viết lên một cuộc tình ảo tưởng, mọi thứ đều là sự sắp đặt của hệ thống. Mẹ thì dính trong thế giới này, ngày ngày phải sinh tồn và phải giả vờ như thể rằng bà rất yêu bố tôi vậy

" Nhưng mẹ ơi- tại sao mẹ phải khổ sở như vậy ạ "

" Chẳng nhẽ mẹ cũng không thật sự yêu con sao "

Tôi lúc đó nghe chuyện mẹ kể thì buồn lắm cứ sợ rằng bà không có yêu tôi và mẹ cũng chỉ là bị ép phải nuôi tôi như thể bị ép phải yêu bố tôi vậy

Nhưng mẹ lại ôm tôi vào lòng mà vỗ về, đôi mắt bà lúc ấy vừa mang vẻ khổ sở lẫn chua xót

" Không- dù mọi thứ đều là giả tạo nhưng tình yêu mẹ dành cho con chưa bao giờ là giả cả "

Khi mẹ ôm chặt tôi vào trong lòng bà, mùi hương trên người mẹ luôn khiến tôi cảm thấy dễ chịu mà dần ngủ thiếp , nhưng trước khi thật sự chìm vào giấc ngủ tôi cảm thấy vai áo của mình có hơi ươn ướt thì phải

__________

Đến một ngày năm tôi vừa tròn 6 tuổi mẹ như phát điên vậy

Bà ở trong phòng của mình nói chuyện một mình rất lâu, sau khi mẹ ra khỏi phòng tôi thấy khuôn mặt bà ướt đẫm nước mắt. Bà nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi kéo tôi lên núi và bảo rằng từ bây bây giờ chúng ta sẽ không sống dưới thôn với mọi người nữa

Chẳng biết từ bao giờ trên núi lại có một ngôi nhà, mẹ rất tự nhiên mà dẫn tôi vào đó ở. Bà nhìn ngôi nhà này có chút khó chịu mà cau mày

" Vất vả lắm mới tích lũy nhiều điểm tình cảm như thế "

" Ngôi nhà này tồi tàn này vậy mà tốn tận cả đống điểm của mình "

Từ ngày hôm sau mẹ bắt tôi chạy 2 vòng quanh núi, tập vung kiếm 25 lần rồi sau đó là đọc sách và học múa lụa. Bà bắt tôi phải học tập và rèn luyện cả ngày với cường độ cao khiến một đứa như tôi kiệt sức mệt đến không thể theo nổi được

" M-mẹ con mệt lắm... C-con không thể theo nổi được đâu "

" .... "

Mẹ nghe lời tôi nói bà không nói gì, đôi mắt bà thấm đẫm sự buồn bã mà ôm chặt tôi trong lòng. Không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt buồn bã của bà tôi lại cảm thấy cực kì bất an

Nửa năm trôi qua khi thấy tôi đã dần quen với nhịp độ học tập và rèn luyện này rồi thì bà bắt đầu tăng cường độ học tập cùng rèn luyện của tôi lên

Chạy 5 vòng quanh núi rồi là tập vung kiếm 50 lần, mỗi ngày phải đọc hết 2 cuốn sách. Học múa lụa bây giờ phải rèn viết chữ nữa.

Ngoài những điều trên không biết mẹ kiếm đâu ra được mấy cuốn trục kì lạ rồi bắt đầu dạy tôi học kiếm pháp.

Lúc này bà rất nghiêm khắc nếu tôi chỉ tập sai hoặc chưa tập được sẽ phải tiếp tục tập thêm 5 lần nữa. Tôi thấy có vẻ như mẹ dạy tôi tập múa lụa là để bổ trợ cho việc tập kiếm

Bởi thanh kiếm mà mẹ tặng tôi năm sinh nhật 7 tuổi lại khá kì lạ. Thanh kiếm đó có chuôi kiếm màu tím và trắng, lưỡi kiếm dài gấp ba lần thanh kiếm bình thường. Lưỡi của thanh kiếm này không những dài mà còn siêu mỏng và dẻo cứ như cây lụa tôi tập múa vậy

" Mẹ cây kiếm kì lạ như vậy thì có thể chém được cái gì kia chứ ạ "

" Nó mỏng và dẻo chỉ sợ rằng một lực nhẹ thôi là nó cũng gãy rồi "

Mẹ nghe tôi chê bai thanh kiếm này như vậy thì bà chỉ cười nhẹ xoa đầu và giải thích cho tôi rằng

" Không có bất kì thanh kiếm nào là vô dụng cả, chỉ là người ta không biết sử dụng nó mà thôi "

" Đây là thanh kiếm tốt nhất mẹ đổi được cho con, khi con đủ mạnh thì đây chính là một vũ khí rất nguy hiểm đấy "

" Lụa mềm cũng có thể siết chết người mà con hiểu chứ "

Ngoài luyện tập ra mẹ còn cho tôi uống một loại thuốc khiến nhận thức về thời gian của tôi nhanh gấp đôi người bình thường, coi như là ăn gian thêm thời gian để bà luyện tập cho tôi vậy

Thực sự để điều khiển được thanh kiếm này không phải chuyện dễ, bất cẩn một chút thôi là tự làm bị thương mình luôn ấy chứ.

Tôi phải thừa nhận rằng lực tay của mình không đủ mạnh, gần như chỉ có thể điều khiển được kiếm nhưng nếu để chém một thứ gì đó thì thực sự rất khó

Mẹ nhận ra điểm yếu này của tôi nên sớm đã khắc phục bằng cách tăng cường luyện tập các bài tập về thể chất cho tôi.

Những năm tháng đó bà bắt tôi luyện tập như điên vậy, tôi thật sự rất mệt. Cả cơ thể lúc nào cũng đau nhức, bàn tay cũng bị chai rất nhiều nhưng tôi nghĩ mẹ phải vì lí do nào đó mới bắt tôi luyện tập như vậy nên tôi cũng chỉ cố gắng để theo kịp các bài tập của mẹ vậy

Năm tháng trôi qua tôi phải công nhận những bài tập của mẹ thực sự rất có hiệu quả, tôi tiến bộ rất nhanh chóng nhưng sao tôi thấy có vẻ mẹ lại càng ngày càng yếu đi thì phải

______

Đến một ngày khi tôi đang luyện kiếm thuật mẹ lại gọi tôi lại ôm lấy khuôn mặt tôi mà ngắm nhìn, bà nhìn tôi lâu lắm.

Tôi có một mái tóc trắng giống mẹ được bà cắt thành một kiểu khá kì kạ, trông tóc tôi có phần hơi lởm chởm và có phần hơi giống lông đầu sói. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng để kiểu tóc này khiến tôi trông đẹp lắm

" Con gái của mẹ đã lớn đến thế này rồi "

" Xin lỗi tại vì bắt con luyện tập cực khổ mà khiến con lúc nào cũng bị thương như vậy "

" Sau này con vẫn phải chăm chỉ luyện kiếm thuật, mỗi ngày phải ăn đủ ba bữa giữ gìn sức khỏe của mình nghe chưa "

Khuôn mặt bà vẫn là nét dịu dàng thường ngày, giọng bà nhẹ nhàng mang theo sự quan tâm mà dặn dò tôi khiến lòng tôi như quặn thắt lại vậy

Sao tôi lại bất an đến vậy nhỉ, sao lại lo lắng đến thế kia chứ

Mẹ nói rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ bên trong đó là một cặp lắc chân bằng vàng được đính điểm xuyến những bông hoa bằng ngọc tinh tế

Bà đeo lên chân nó giúp tôi rồi nở một nụ cười mãn nguyện mà bảo tôi đi xuống làng mua cho mẹ ít rượu. Tôi cảm thấy khá lo lắng mà chần chừ mãi nhưng sau khi nghe mẹ nói thì tôi cũng đành đi vậy

Sau nhiều năm tập chạy quanh núi khiến tốc độ di chuyển của tôi cũng nhanh hơn hẳn. Lâu rồi cũng không xuống núi làm bản thân cũng có phần hứng thú.

Đường núi gập ghềnh nhiều sỏi đá làm tôi nhớ đến mấy ngày đầu khi tập chạy đều là bị ngã đến trầy xước hết cả người. Lúc đó mẹ sẽ bôi cho tôi một loại thuốc có mùi thơm của hoa ly, loại thuốc này rất tốt lên gần như các vết thương không để lại sẹo

________

Tim tôi đau đến nghẹt thở, đau đến như bị ai bóp nát thành từng mảnh vụn. Ôm chặt lấy cơ thể mẹ không buông khi miệng không ngừng gọi bà dậy, khi gọi không được tôi chuyển sang gào thét, gào đến khản đến mất tiếng nhưng cũng không thể nào mở mắt được

Mẹ tôi mãi mãi dừng lại ở tuổi 33 khi tôi tròn 10 tuổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro