#7. Hương đêm (thơ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còm cõi xuân thu đợi người về
Hỏi mây, hỏi gió, hỏi người đâu
Tay ngọc cầm trâm, mắt nhoà lệ
Vật đây nguyên vẹn, người vô thanh.

Người có biết liễu nay xanh cành
Gốc đào xưa xuân sắc đã phai
Trúc trúc măng mang thay phiên mấy lượt
Hoa tàn lá rụng theo ngày trôi.

Ta mang mái tóc một màu tuyết
Với nhan sắc phai tàn trước thời gian
Đôi môi hồng nay đã bạc thếch
Nhưng vì sao vẫn chẳng thấy tin người.

Tay nhẹ gãy khúc Tương Ly réo rắt
Tình tang khóc kể chuyện tình đôi ta
Hữu duyên vô phận thương đau trọn
Vô duyên vô phận há vui gì

Đêm cô lạnh lẽo đàn khóc chi
Bi thương oan thán kẻ đưa tình
Đang tâm gieo hạt tương tư lại
Phất áo đi thẳng, chẳng Hoài trông.

Hỡi ơi người có hay chăng,
Đời người có mấy, khóc xuyên đêm dài
Kiếp hoa chóng dứt, tàn hương phai sắc
Sao người lại nỡ đoạ đày sắc hương...

_____oOo_____

Bài thơ thời trẻ trâu khi đang cuồng Nhớ rừng.

Hôm nay dọn phòng vô tình thấy, chỉ là một bản nháp không hoàn chỉnh, gạch xoá lem luốc.  Chẳng phải đời người cũng vậy sao? Tuổi trẻ chỉ là bản nháp, được gạch xoá nhem nhuốc làm tiền đề để trở thành một bài thơ, hay một câu chuyện hoàn chỉnh. Có thể không hay, nhưng vẫn là hoàn chỉnh hơn, sạch sẽ hơn, và trên hết là có tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro