CHƯƠNG 12: BUỔI HỌC ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, ngày Jimin bắt đầu công việc tình nguyện của mình một cách đúng nghĩa cũng đến. Bảy giờ sáng, khi già Byeon mang bữa sáng đến ngôi nhà nhỏ, phát hiện thầy giáo đi ngủ đóng nguyên bộ quần áo cũ. Jimin trông ánh mắt của vị trưởng làng mà mỉm cười giả dối hết cỡ, cậu thực sự đã thử tắm đêm qua, nhưng chum đất phơi sương chẳng khác nào thùng chứa nước đá, khiến cậu chỉ có thể đánh răng, rửa mặt qua loa rồi lăn lên giường.

"Thời tiết nơi này... mát quá ạ." Cậu cảm thán, bao che cho sự lươn lẹo của bản thân.

"Thầy nên quen dần, tháng sau nền nhiệt còn thấp nữa."

"Lạnh hơn nữa cơ ạ?" Mặt cậu biến sắc. Khi còn ở nhà, nước nóng luôn là thứ được chuẩn bị sẵn mỗi khi Jimin cần tắm rửa, đến đây rồi, đến điện còn không có thì nước nóng quả thật là giấc mộng xa vời. Dự cảm sống được ở đây bao lâu, bản thân cậu cũng chẳng thể nói trước.

"Có những năm lạnh kỷ lục, nhiệt độ còn xuống âm hai mươi độ." Giọng Già Byeon nghiêm túc, dọa cậu thanh niên sợ đến đau trứng.

"Bằng cách nào mà mọi người sống nổi? Không tắm luôn ạ?"

Già làng cười to: "Vậy thì cả bản biến thành con ghẻ cả rồi. Chúng ta dùng cách này, đun nước sôi pha vào nước lã, độ ấm thích hợp thì dùng tắm rửa. Dưới sàn nhà, thầy có ấm đun nước mà, đúng không?"

"Dạ có, mà con không biết cách dùng." Jimin thú nhận.

"Đừng lo, ta sẽ nói Đại úy Jeon Jungkook hướng dẫn thầy nhóm bếp."

Nghe đến tên người này, Jimin giãy lên như phải bỏng:"Sao lại anh ta nữa, Già không dạy con luôn cho rồi?"

"Vì đội trưởng đang chăm sóc thầy rất tốt, và ta thì không muốn tranh công." Ông tếu táo, vô tình khiến cậu trai trẻ càng thêm cáu bẳn. Jimin chẳng buồn cãi lại, cậu chuyển mục tiêu sang đồ ăn – ra sức thồn cả đống cơm nóng và rau tươi vào miệng, mặc kệ cái lưỡi cậu có thể sẽ bỏng luôn.

Sau bữa sáng, già Byeon dẫn Jimin men theo con đường mòn đến một ngôi trường nhỏ, nơi lũ trẻ của Đồi Ngàn Sao và cả những ngôi làng lân cận cùng nhau học tập. Ngôi trường nằm trên vách núi cheo leo, cách bản một kilomet đường đèo.

Đi được một đoạn, Jimin nghe thấy tiếng hát Quốc ca từ xa vọng tới, tiếp đó cậu trông thấy lá cờ hình chữ nhật tung bay trong gió, vượt trên những tán cây rậm rạp, đôi chân chàng thanh niên khựng lại, cậu ngước mắt nhìn lên.

Quốc Kỳ Hàn Quốc...

Lá cờ vải cũ kỹ in đậm dấu vết của thời gian đang chậm chạp được kéo lên cao, dọc theo thân cột cờ bằng tre nứa, dựa vào hệ thống ròng rọc giản đơn.

Hình ảnh quen thuộc ấy có bao nhiêu ý nghĩa, đâu phải ai cũng có thể cảm nhận được.

"Cha ông chúng ta yêu mảnh đất này ra sao, thầy biết không?" Thấy Jimin ngây ngốc, trưởng làng hỏi cậu, đoạn bước tới gần với nét mặt đầy tự hào, ông nói. "Nếu không có nơi đây, chúng ta đã chẳng có quê hương, đã trở thành dân du mục, cũng chẳng có quốc tịch, quyền công dân hay bất cứ sự bảo vệ nào."

Lẽ nào... Đây chính là thế giới khác người ta vẫn hay nói đến. Nhớ hồi xưa, suốt từ tiểu học cho tới hết trung học phổ thông, mỗi buổi sáng trước khi vào lớp, cậu và các bạn phải tập trung ở sân trường hát quốc ca và làm lễ chào cờ, dù bọn cậu khi đó chỉ luôn mồm kêu ca rằng quy định ấy khiến quãng đời học sinh khổ sở ra sao.

Cậu chưa từng coi trọng buổi lễ, cũng chưa từng thắc mắc về ý nghĩa của việc này. Thậm chí, Jimin cùng bạn học còn bày trò quậy phá bằng cách tháo lá cờ rồi giấu biệt đi. Nhưng việc chào cờ hay hát quốc ca ở vùng nước non hiểm trở này lại trở thành một đặc ân đáng tự hào tới vậy.

"Đi nào, lũ trẻ đang chờ. Nhiều đứa đến trường từ sáng sớm để được gặp thầy đấy." Già làng vỗ tấm lưng gầy, bảo cậu đi tiếp.

'Trường' trong định nghĩa của Già làng khác xa so với trí tưởng tượng của cậu. Đó là một căn chòi lợp mái lá đơn bạc, ba vách tường làm từ thân bằng tre nứa đan chéo, mỗi mặt chừa ra một khoảng trống lớn làm cửa sổ để đón ánh sáng tự nhiên và gió trời, vách còn lại gắn một tấm bảng đen vừa phải. Bên trong kê mười chiếc bàn gỗ mộc, không có ghế, dưới sàn trải chiếu để lũ trẻ có thể ngồi xếp bằng trên đó học bài.

Tụi nó đang đứng xếp hàng từ cao tới thấp dưới cột cờ, bên cạnh còn xuất hiện hai vị dân quân tình nguyện Jimin gặp trong tiệc mừng đêm qua. Thấy cậu đến, tất cả đưa mắt sang, nhìn chằm chằm thầy giáo mới. Ánh mắt trẻ thơ trong sáng, lấp lánh hi vọng như đặt lên vai cậu thứ áp lực vô hình, Park Jimin xoay đầu nói với già làng.

"Già bảo nhiều... tính ra còn chưa tới hai mươi đứa."

"Bình thường còn ít hơn thế này. Lũ trẻ phải giúp ba mẹ chúng lên nương, có những buổi thầy may thì được chừng năm đứa đến lớp."

Park Jimin gật đầu không hỏi thêm gì nữa, cậu theo già Byeon đứng cạnh cột cờ, ông nói gì đó với mọi người bằng tiếng địa phương, dù không hiểu nhưng dễ đoán là chuyên mục giới thiệu ra mắt cho cậu. Nghe xong lũ trẻ ríu rít ùa vào lớp, ngồi ngay ngắn, khoanh tay lên bàn, mang tâm thế của lũ học trò ngoan chờ đợi.

"Vào thôi thầy." Trưởng làng dẫn Jimin đến trước bảng đen, bên cạnh có đặt sẵn hộp phấn trắng cùng giá sách. "Thầy tự giới thiệu bản thân chút." Ông nói.

"Con chỉ có thể nói được tiếng phổ thông."

"Lũ trẻ hiểu hết, có đứa còn nói trôi chảy tiếng Hàn, nhất là đứa cao lênh khênh kia kìa." Ông chỉ thằng bé ngồi cuối lớp, gương mặt non nớt chưa đến mười lăm tuổi.

Jimin xoa xoa cổ, cảm giác cuống họng khô rát khó thốt nên lời. Trải nghiệm được làm 'thầy' quá đỗi xa lạ, khó trách cả tinh thần lẫn thể chất đều chưa kịp thích ứng, phản xạ trở nên cứng nhắc.

"Anh... ừm... thầy tên Park Jimin, từ Seoul tới đây. Chào các em."

Đáp lại cậu là những âm thanh "Chào thầy ạ!" nhốn nháo, lồng ngực Jimin căng thẳng.

"Giờ các con cũng nên giới thiệu bản thân với Thầy Jimin nào." Lần này, ông nói với lũ trẻ bằng tiếng phổ thông, chúng lần lượt đứng dậy báo danh từng đứa.

"Vậy ta đi trước, giờ học chính thức kết thúc lúc ba giờ chiều, nếu thầy muốn cho lũ trẻ hoạt động ngoại khóa thì báo trực tiếp với chúng nhé."

Già làng cười nói động viên rồi vẫy tay tạm biệt, nghiêm túc nhận ra đây có lẽ là công việc đầu tiên của cậu. Park Jimin bị bỏ lại một mình trước cả tá cặp mắt đang nhìn cậu chòng chọc, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch.

"Ờm..." Cậu không biết phải bắt đầu từ đâu. Hay là viết bảng chữ cái Hangul? Bằng này tuổi rồi, cậu chẳng nhớ nổi bảng chữ cái viết ra sao thì biết dạy thế nào?

Sau mấy giây bế tắc mắt to trừng mắt nhỏ với đám học trò, bỗng giọng nói trong trẻo của một bé gái vang lên.

"Thầy ơi, tên thầy là Dimin ạ?"

Jimin ngẩn ra trước lớp, tích phân câu hỏi xong trả lời 'Không phải', rồi không biết giải thích ra sao, cậu xoay người cầm cây phấn trắng viết lên tấm bảng đen, hình thức dạy học lỗi thời nay đã không còn áp dụng ở thành phố nữa.

Theo sự di chuyển chậm chạp của những ngón tay thon dài không quen cầm phấn, từng ký tự tiếng Thái lần lượt hiện ra.

"Jimin... viết như thế này, cách đánh vần giống nhau nhưng nghĩa thì khác. Tên thầy nghĩa là Trí tuệ cao hơn trời."

"Trí tuệ cao hơn trời là gì ạ?"

"Trí tuệ cao hơn trời là người hiểu rộng, tài cao, không phải Dimin." Cậu cố gắng hết sức cắt nghĩa một cách đơn giản, nhưng lũ trẻ xem ra vẫn chưa hiểu.

"Tại sao không phải là Dimin ạ?"

Jimin bó tay chịu thua. "Ừ Dimin thì Dimin."

"Yeahhh, thầy Dimin." Những đứa trẻ nãy giờ dỏng tai lắng nghe cũng đã reo tên cậu một cách thích thú.

"Hôm nay chúng ta học gì hả thầy?" Câu hỏi thứ hai rất nhanh đã đến, lũ trẻ ở đây có vẻ không mất nhiều thời gian để làm quen với thầy giáo mới chút nào.

Học gì đây?

Cậu lại tiếp tục ngẩn ra. Lời dặn dò của giám đốc Hiệp hội Serendipity, thầy Lee văng vẳng bên tai cậu. Những đứa trẻ ở nhiều độ tuổi khác nhau cùng chung một lớp, tìm được phương pháp phù hơp cho tất cả là cả vấn đề lớn.

"Thầy trước đây dạy tụi con những gì rồi?"

Câu hỏi quả là nước đi đúng đắn. Đám trẻ vùng cao nhao nhao trả lời, chúng tranh nhau nói khiến thầy Jimin gật đầu như giã tỏi. Đến khi nhiều quá không tiếp nhận nổi nữa cậu mới nâng tay, tỏ ý dừng lại.

"Ngày mai, tụi con mang toàn bộ sách vở đã học tới đây cho thầy xem thử." Thấy đám học trò gật đầu đồng ý, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất ngày hôm nay như thế này là thoát nạn rồi.

Park Jimin đưa mắt quan sát xung quanh thì phát hiện trên tủ kính có mấy cuốn tập vẽ và vài hộp sáp màu. Cậu bỗng nảy ra ý tưởng:"Được rồi, ngày đầu gặp mặt, thầy muốn biết nhiều hơn về tụi con."

Cậu ra hiệu cho đám nhỏ ngồi thành vòng tròn, rồi đặt vào giữa giấy trắng và bút sáp để chúng có thể chia nhau.

"Thầy muốn các con vẽ một bức tranh về gia đình. Bạn nào xong trước có thể về, ngày mai chúng ta tiếp tục."

Chỉ vậy thôi sao?

Có lẽ đó là điều Jimin đọc được trong ánh mắt hoang mang của lũ trẻ miền núi. Chúng nhìn thầy giáo mới khó hiểu, song vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Park Jimin nhìn chúng bắt đầu những nét vẽ nguệch ngoạc trên trang giấy trắng, cậu lui ra xa, bước đến bên khung cửa sổ chỉ cao ngang thắt lưng, mệt mỏi ngồi xuống. Không khí trong lành miền núi hong khô những giọt mồ hôi trên vầng trán trơn mịn, thổi bay phần nào nỗi bồn chồn lo lắng cả ngày hôm nay. Bên ngoài, hai quân dân tự nguyện còn đang tuần tra, cứ như thể trên miền đồi núi hoang vu này bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra khủng bố.

Quanh đi quẩn lại gần tiếng đồng hồ cho đến khi tiếng một cậu nhóc vang lên, Park Jimin nhớ cậu bé này tên Namjoon, mười bốn tuổi, cao lớn nhất lớp.

"Em nộp bài." Ngữ điệu nói tiếng phổ thông của thằng bé rất chuẩn. Jimin đoán cậu nhóc từ lúc bắt đầu đi học tới giờ, chắc chắn đã trải nghiệm không ít thầy cô tình nguyện.

"Cám... cám ơn."

Jimin đón tờ giấy, trên đó vẽ một dãy núi non uốn lượn dưới ánh mặt trời, góc bên trái vẽ một căn nhà, góc phải là hình các thành viên nắm tay nhau – một bức tranh chân dung gia đình. Ngoài những người dân làng mặc trang phục truyền thống, cậu còn thấy hình vẽ một người đàn ông trong trang phục quân nhân và một người phụ nữ mặc váy dài cùng một nhành hoa cài trên mái tóc.

"Đây là ai?" Cậu chỉ vào hình vẽ người lính, thắc mắc.

"Đại úy Jeon Jungkook ạ."

"Sao em lại vẽ anh ấy trong bức tranh gia đình."

"Ba nói đội trưởng giúp đỡ mọi người rất nhiều, anh ấy là người nhà." Cậu bé thành thật đáp.

"Còn cô gái này?" Cậu chỉ vào người phụ nữ đứng bên cạnh.

"Cô Haeun ạ."

Cái tên Namjoon vừa nhắc tới khiến cậu mang máng nhớ lại những gì Won Haeun từng viết trong nhật ký, cô kể về một gia đình đã giúp đỡ cô rất nhiều trong suốt thời gian cô dạy học ở Đồi Ngàn Sao. Gia đình đó còn kêu cô gọi họ là BaMẹ.

"Em nhớ cô Haeun không?" Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Jimin lại hỏi thằng bé câu đó, song nhìn ánh mắt ngây thơ của nó, cậu chợt thấy chạnh lòng. Liệu những đứa trẻ này đã biết chuyện, rằng cô giáo chúng vô cùng yêu quý đã không còn... trên cõi đời này nữa.

Namjoon gật đầu: "Nhớ ạ. Cô hứa sẽ sớm trở về."

Câu trả lời hồn nhiên của Namjoon khiến tâm trạng Jimin chìm xuống. Chờ đợi trong tuyệt vọng... và sẽ chẳng có phép màu nào. Cậu vô thức đặt lòng bàn tay lên ngực trái... Thật ra thì cô giáo Won Haeun đã giữ lời hứa, nhưng chỉ có trái tim là được trở về.

"Thầy... Thầy Dimin." Giọng một cô bé vang lên, là đứa đã đặt cho Jimin cái nickname mới cứng. Cô bé nhỏ xíu, lon ton chạy đến trước mặt Jimin, đôi tay giơ bức tranh hệt như tác phẩm tự hào mà cô bé muồn thầy khen ngợi. "Con xong rồi."

Jimin sửng sốt bởi những hình vẽ giống hệt với bức tranh của Namjoon.

"Con vẽ những ai?" Cậu hỏi.

"Armi." Cô nhóc trỏ ngón tay vào bản thân rồi chỉ người cao lớn bên cạnh: "Anh Namjoon", đoạn chuyển sang chỉ những hình vẽ non nớt trên giấy: "Đây là ba, mẹ, đội trưởng Jeon và cô giáo Haeun ạ."

Đã rõ, hai đứa nhỏ là anh em. Chàng trai thành thị phải thừa nhận một điều, người dân trên bản trông hệt như nhau, cậu thật sự không thể phân biệt. Nói với cậu cả bản là anh em họ hàng cậu cũng tin.

"Namjoon, Armi. Hai đứa có thể nộp bài cho thầy rồi về nhà. Mai gặp lại, được không?"

Armi cười tít mắt, con bé hạnh phúc quay sang nói gì đó với anh trai bằng bản ngữ. Namjoon cúi đầu chào tạm biệt thầy giáo rồi dắt tay em dời khỏi lớp học. Khi Jimin nhận đủ bài tập của những đứa trẻ khác, thời điểm mới đầu giờ chiều.

"Thầy tan sớm vậy."

Một người lính ngó vào trong lớp, thấy trống không chẳng còn ai ngoài Jimin. Jimin cười khổ, đâu có thể nói do cậu chẳng chuẩn bị giáo án nên không có gì để dạy.

"Buổi học chính thức... đầu tiên... là ngày mai. Nhưng... thực sự cần canh gác suốt vậy sao?" Cậu cuối cùng cũng không nhịn được mà thắc mắc.

Người lính trẻ hơi khựng lại mấy giây, đoạn đáp: "Khu này sát biên giới nên chẳng có nơi nào an toàn tuyệt đối cả, thầy ạ."

Câu trả lời chung quy làm Jimin khỏi muốn thắc mắc gì thêm. Cậu thu dọn sách vở, nhặt lấy vài quyển sách, theo chân hai dân quân đưa mình về tận nhà. Sau đó họ tạm biệt Jimin, trở về căn cứ quân sự cách đó vài cây số./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro