CHƯƠNG 11: NHƯNG TÔI ĐÃ HỨA VỚI CẬU RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai điệu kết hợp từ các loại nhạc cụ dân gian vang lên, họ nhảy múa, ca hát quây quần quanh ánh lửa bập bùng làm Jimin nhớ một thời tham gia trại hướng đạo sinh. cùng những người lớn tuổi trong làng lần lượt cột những sợ chỉ màu sắc lên cổ tay Jimin cầu phúc, cầu cho linh hồn và thể xác gắn bó chặt chẽ, không thể tách rời. Có điều khác so với những buổi lễ thông thường, sợi chỉ ở đây không có màu trắng linh thiêng truyền thống, nhưng màu sắc góp phần làm cho chúng trông lạ lẫm và đẹp mắt hơn.

Vốn không thường xuyên được nhận sự đối đãi tử tế từ người khác, nhất là với những người không cùng thế giới, ngôn ngữ hay lối sống như hiện tại, Park Jimin có phần luống cuống khi cúi đầu thể hiện sự biết ơn. Người cuối cùng cột lên cổ tay cậu một sợi chỉ bện tua rua đỏ trắng khiến cậu thoáng ngẩn ra. Đâu dễ dàng bỏ qua cho mối thù đứng trước cổng làng la hét như một tên dở hơi đến thế, cậu mở miệng buông lời sặc mùi gây chiến.

"Làm rể nhà ai trong làng rồi sao? Lấy đâu ra quyền cột chỉ cầu phúc cho tôi thế?"

Đôi mắt đen tuyền hung hăng lườm lại, Đại úy vẫn thuần thục cột sợi chỉ hai màu lên cổ tay trắng trẻo, mảnh khảnh của cậu thanh niên.

"Tôi nhận được nhiều lời mời kén rể lắm, có điều chưa ưng ý ai thôi."

Câu trả lời bình tĩnh đến thản nhiên của đội trưởng Jeon làm Jimin nghẹn họng. Cậu có chấp nói thêm: "Khiêm tốn một chút không chết đâu, ngài đại úy."

Đại úy Jeon Jungkook một mực im lặng, rặt một vẻ chẳng rỗi hơi đi đôi co mấy chuyện vặt vãnh vỏ hành vỏ tỏi với cậu làm gì. Anh chăm chú buộc dây, nhưng có vẻ nút thắt lỏng lẻo không được như ý muốn, tuột lên tuột xuống mấy lần. Park Jimin dần mất kiên nhẫn, giữ tay ở một tư thế như vậy làm cậu bị mỏi.

"Làm đại đi, anh có thể cột nút chết."

Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ, nhẹ nhàng cắt ngang. "Rồi bộ tính cột đến kiếp sau luôn hả?"

Xuất hiện bên cạnh Jungkook là một chàng trai vóc người dong dỏng, da dẻ trắng trẻo, nõn nà, Đôi mắt hạnh đào tinh nghịch mang theo ý cười ẩn sau cặp kính gọng bạc chăm chú đặt lên sợi dây trên cổ tay Jimin rồi bật ra thành tiếng.

"Chỉ đỏ?!? Ối chèn ơi, con trai Jeon của ba, định đính hôn với cậu nhóc này luôn đấy à?" Nói xong còn khuyến mãi thêm tràng cười thiếu đánh.

Jungkook cuối cùng cũng hoàn thành việc cột sợi chỉ đỏ, anh quay sang mắng tên bạn chẳng chút nể nang. "Bớt ăn nói thiểu năng, xong rồi cút."

"Méo cút."

Người kia ngay lập tức trả miếng, hắn xoay người hướng về phía thầy giáo mới khắp người đang tỏa ra phong thái công tử mảnh mai, mỉm cười đầy ẩn ý.

"Chào em, Jimin. Tên anh là Jung Hoseok, bác sĩ thuộc đơn vị quản lý của tên khổng lồ ác ma này. Mọi người đều gọi anh là Bác sĩ Jung nha."

Vậy là không chỉ mình cậu có suy nghĩ, vóc dáng Jeon Jungkook vượt trội hơn nhiều so với chiều cao trung bình của trai Hàn Quốc. Park Jimin có thiện cảm với vị bác sĩ quân nhân này rồi! Cảm giác, tính tình giống Kim Seok Jin tám, chín phần, có thêm phần hoạt bát hơn Jin hyung chút xíu.

"Chào anh, Bác sĩ Jung!" Cậu cúi đầu chào anh không chút do dự.

Jeon Jungkook khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn đứa nhóc con tươi cười như mùa thu tỏa nắng, lòng không đành mà nổi lên chút tư vị chua chua. Tại sao cậu ấy đối với mình luôn có thái độ đâm bị thóc, chọc bị gạo khiến anh khó nhịn muốn đáp trả, còn đối với người khác lại ngoan ngoãn biết điều? Nghĩ không thông đành thở dài.

"Đi thôi, già làng đang đông đủ đợi để bắt đầu bữa tiệc." Anh hất cằm về phía chõng tre kê ở góc sân, nơi hội người cao tuổi trong bản đang ngồi đợi sẵn.

Già làng kêu mọi người xích vào nhau một chút, lấy thêm chỗ ngồi cho người mới đến góp vui. Ngoài Đại uý Jeon, Bác sĩ Jung, Thượng sĩ Halm còn có hai dân quân tình nguyện cậu chưa biết mặt. Thông thường, dân quân tự nguyện nơi đơn vị đóng quân sẽ là người bản địa, nhằm tận dụng tốt hơn sự thông thạo về địa hình và ngôn ngữ địa phương.

Vị Đại úy trẻ Jungkook tác chiến lâu năm tại căn cứ quân sự Euphoria, thời gian dung hòa anh với cuộc sống sinh hoạt nơi đây, biến anh thành một phần trong cộng đồng làng bản. Không có gì lạ khi dân làng tôn trọng người sĩ quan chỉ huy hay trao cho anh quyền thực hiện nghi thức buộc chỉ tương đương với địa vị cao lão trong làng.

Thượng sĩ Halm kể riêng cho Jimin, Jungkook là người đưa việc dạy học vào bản làng, giúp họ biết đọc, biết viết, biết nói tiếng phổ thông để khi giao dịch buôn bán với người miền xuôi, không còn bị lừa gạt, lợi dụng như trước nữa.

"Bốn năm trước, khi ngôi trường được gây dựng, người dân trong bản đến học rất đông. Có những người ra trường, người trẻ tuổi ôm hoài bão còn xuống thành phố lập nghiệp. Đôi khi đội trưởng tự hỏi, anh làm thế là đúng hay sai, nhiều lúc gần như muốn xóa sổ chương trình. Nhưng nhìn những đứa trẻ nghèo kia... chúng thực sự ham học."

"Chuyện xuống thành phố kiếm việc có gì sai sao? Có nhiều tiền hơn, cuộc sống tốt hơn mà, phải không ạ?" Jimin thắc mắc.

Thượng sĩ Halm nở một nụ cười của người từng trải:"Nếu tất cả thanh niên khỏe mạnh dời bản mà đi, nơi này chỉ còn người già và trẻ nhỏ thì 'bản làng' đâu còn là 'bản làng' nữa?" Mục đích của việc mở trường là đưa giáo dục đến với vùng sâu, vùng xa, góp phần giúp thế hệ trẻ nơi đây gây dựng quê hương, để họ không bị tầng lớp thương nhân hay bên môi giới bóc lột, lừa phỉnh. Hoặc ít nhất là giúp họ giao tiếp được bằng tiếng Hàn chứ không phải học lỏm từ tiếng người Triều Tiên nữa."

"Họ chắc chỉ dời đi nhất thời và rồi sẽ trở về." Nói ra cũng thấy, suy nghĩ của bản thân có phần lạc quan quá mức.

"Kiếm được nhiều tiền hơn lại không vất vả lên nương rẫy, ai muốn quay lại?" Lần này người trả lời Jimin không phải thượng sĩ Halm mà là đối tượng được nói đến trong câu chuyện của bọn họ. "Ánh đèn nơi phồn hoa đô thị có sức hấp hẫn phi thường, dân miền núi quê mùa làm sao cưỡng lại." Jungkook đối diện với đôi mắt hạnh đào sâu thẳm. "Hơn nữa, tôi cũng chưa gặp người thành phố nào chịu được cuộc sống buồn tẻ, đơn sơ nơi rừng rú."

Câu nói đó ám chỉ cậu, Park Jimin rũ mắt lảng tránh, nhìn đĩa thức ăn vợ trưởng làng đặt trước mặt mình. Trên chiếc mâm bằng tre đan đặt những món ăn vô cùng ngon mắt: gà nướng, rau luộc cùng nước chấm, cháo gạo, xôi nếp nương – rất may không có món nào kỳ lạ.

"Đây là vợ tôi đặc biệt chuẩn bị riêng cho thầy. Kim chi không cay đâu, thầy thử xem." Già làng đẩy đĩa rau củ quả về phía vị khách đặc biệt của bữa tối hôm nay.

Park Jimin rơi vào trầm tư, đắn đo xong cậu lựa một loại rau quen thuộc với mình nhất, chấm vào sốt ớt có màu đo đỏ gần như màu sốt spaghetti. Mùi vị cũng có phần tương tự, nhai vài miếng cậu đã khen ngay.

"Ngon lắm ạ. Sao Già biết con không ăn cay?"

Già Byeon không tính toán tâm tư người trẻ, thẳn thắn đáp "Thì Đại..." nhưng mới được hai chữ đã bị một giọng nói từ tính cắt ngang.

"Đồ ăn địa phương của người dân ở đây thường cho rất nhiều ớt. Người thành phố như cậu ăn không nổi đâu." Jeon Jungkook trả lời, đoạn quay sang già khẳng định "Tôi nói đúng không Già?"

"À, đúng vậy. Nếu thầy không quen ăn cay, sẽ dễ đau dạ dày." Ông nói ra câu này thì đã quên biến câu mình định nói trước đó.

"Vậy thì nhóc Jimin ơi, ta nhắm gà uống bia thôi." Giọng ngấm men lè nhè của vị bác sĩ quân y vang lên, hắn bá vai, tay nâng lên một lon bia khui sẵn. "Anh sai cấp dưới xuống phố mua từ sáng sớm đấy, có lòng với Jimin ghê không?"

Mùi men bốc lên, ngửi thôi đã làm cậu ứa nước miếng. Chàng trai tiệc tùng, bia rượu của ngày xưa đã chết, cậu Park Jimin bây giờ từ chối mà lòng tiếc nuối khôn nguôi: "Em không biết uống."

"Em không lừa anh đấy chứ?"

Jung Hoseok ngắm kỹ cậu chàng mà mình đang lôi lôi kéo kéo, gương mặt kia nào có giống người đoan chính đến vậy, bộ hắn nhầm à?

"Không xạo anh, em bị dị ứng với cồn. Uống vô là nổi mẩn, khó thở nữa." Park Jimin nở nụ cười giả trân hết cỡ, tiện thể nhét một nắm xôi vào miệng, tránh cái nhìn săm soi của vị bác sĩ có gương mặt khó dò ra cảm xúc.

"Bác sĩ, quá chén rồi. Đã yếu lại còn ra gió."

Jeon Jungkook kéo cánh tay hắn vắt vẻo trên đôi vai gầy guộc của Jimin, nhưng dùng lực hơi thừa thãi khiến vị bác sĩ say mèm lảo đảo, đầu hắn gục hẳn lên bờ vai rắn chắc của anh.

"Sao đầu tao cứ quay mòng mòng thế nhỉ?"

Bác sĩ quân y có làn da trắng trẻo, thêm tác dụng của cồn lẫn trong ánh lửa bập bùng, gò má hắn đỏ hồng, nhìn sống động quyến rũ. Sĩ quan trẻ lắc đầu, khóe môi hơi cong lên cười khổ, thái độ nửa quan tâm nửa cưng chiều. Thầy giáo mới quan sát nãy giờ, bắt gặp cảnh này, chân gà gặm trong miệng thoắt cái bị bỏ quên, rớt cái bộp.

Đệt mợ! Chuyện tình giữa chàng đại úy và anh quân y à!

May thay, chưa đến nửa giây sau, cậu bị sự bổ não của chính mình vả mặt. Đại úy Jeon Jungkook phũ phàng đẩy đầu gã bạn ngoẹo hẳn sang phía thượng sĩ ngồi kế bên, miệng ghét bỏ mắng chửi:"Ai cả gan mua bia? Mai tôi kỷ luật cả đám."

Bác sĩ Jung cuối cùng cũng gục hẳn, vật xuống chẳng khác nào xác chết. Đồng đội hắn phải gánh trách nhiệm tha kẻ này về căn cứ trước khi bữa tiệc kết thúc. Park Jimin nhìn theo cái bóng cao lớn nửa lôi nửa kéo người bạn của mình đi xa, môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại không tiện mở miệng. Cậu nuốt suy nghĩ ấy xuống bụng, giương mắt nhìn hai người khuất dần trong màn đêm đen đặc.

Sao nói là lát gặp tôi rồi mà...

Cánh môi mỏng của Park Jimin mím thành đường thẳng. Dỗi thế chứ! Cậu nâng bát canh lên miệng, bực bội húp sụp một hơi. Hành động này lập tức lọt vào mắt người đầu bếp nghiệp dư của vợ già làng mỉm cười hài lòng, phỏng chừng món ăn hôm nay bà kỳ công chuẩn bị riêng, thầy giáo Jimin vừa miệng lắm.

Ăn đến khi cái dạ dày căng cứng, Jimin liếc mắt đã thấy chín giờ. Thanh niên trong bản lũ lượt ra về, sáng mai khi gà trống gáy, công việc còn chờ họ trên nương. Xung quanh chỉ còn vài người lớn tuổi ngồi quây quần tiệc rượu. Thượng sĩ Halm và hai dân quân tự nguyện đã say mèm, nằm bẹp trên chiếu, dẫu có quan tâm cũng không quản được, cậu đành để họ cho dân bản. Tạm biệt Già làng đang thao thao bằng giọng địa phương đặc thù, cậu lặng lẽ rút khỏi sân văn hóa.

Ngôi làng không lớn, cấu trúc đơn giản, Park Jimin không khó khăn trong việc tìm đường về nhà. Men theo con đường hai bên thắp đuốc, băng qua từng ngôi nhà sàn dọc lối đi, hình ảnh mái nhà tranh thấp thoáng lớn dần trong tầm mắt. Thế nhưng trước lối rẽ, bước chân Park Jimin đột ngột dừng lại.

Bên trong sáng đèn.

Đồng nghĩa với việc ai đó vào nhà trái phép.

Máu nóng dồn lên não, Park Jimin không kịp nghĩ tới trường hợp, nếu chẳng may là trộm, bản thân cậu sẽ gặp nguy hiểm ra sao. Dáng người mảnh khảnh mang theo khí phách hiên ngang, đạp lên bậc thang bằng gỗ, tức tối đẩy mạnh cánh cửa tre, trông thấy người bên trong liền ngây người sửng sốt.

Kẻ đột nhập đang quỳ gối loay hoay bên chiếc đèn dầu, chậm chạp xoay đầu nhìn cậu.

"Đại... Đại úy."

Thái độ luống cuống của Jimin khiến Jungkook cau mày. Tên nhóc này nhìn thấy anh như nhìn thấy ma ấy?

"Tôi đổ thêm dầu rồi. Không dùng đến thì cậu phải tắt nó đi chứ, cơ bản vậy cũng không biết hả?" Anh vừa dặn vừa minh họa bằng động tác, chả buồn quan tâm xem người kia có nghe mình nói hay không.

Jimin không giấu nổi niềm vui nữa, cậu xoa mặt mấy lần cho bình tĩnh, hỏi thừa: "Anh đến đây bằng cách nào?"

"Xe máy."

Vẫn là câu trả lời cụt ngủn đến quen tai, lạ là lần này, cậu không hề nổi cáu:"Anh không về căn cứ với Bác sĩ Jung à?"

Im lặng chốc lát, Đại úy Jeon Jungkook cho cậu một đáp án khiến trái tim rớt nhịp.

"Nhưng tôi đã hứa với cậu rồi."

"Vậy bác sĩ thì sao?"

"Đang gọi huệ trong phòng nó ấy." Trả lời xong thì anh mất bình tĩnh "Cậu lo lắng cho nó à?"

"Người lo lắng chả phải anh sao?" Jimin lẩm nhẩm. Lo chết đi được còn gì.

Jeon Jungkook khựng lại cẩn thận đánh giá, chợt phát hiện rõ thái độ xù lông của cậu nhóc, anh hạ giọng hỏi:"Cậu nghĩ tôi thất hứa?"

Bị nói trúng tim đen, Park Jimin đỏ mặt, miệng nói tía lia chẳng kịp suy nghĩ:"Ai? Tôi á? Không đời nào? Anh lấy đâu cái suy nghĩ đấy?"

Càng giấu càng lộ, Jeon Jungkook bất lực lắc lắc đầu. "Trẻ con..."

Jimin xấu hổ đến nỗi chỉ ước có cái lỗ nẻ cho cậu nhảy xuống cho rồi. Cậu lập tức đổi chủ để, tránh cho đối phương thừa cơ chọc cậu nữa.

"Anh nói đến dạy tôi cách giăng mùng mà."

Jeon Jungkook không hứng thú tranh cãi, anh đứng dậy kéo sợi dây buộc gần đó. "Đơn giản lắm. Chỉ cần kéo căng sợi dây, cột vào bốn góc." Nói xong anh chờ thầy giáo trẻ con đến quan sát cách làm, nhưng cậu đứng im chẳng hề nhúc nhích.

"Tôi sợ làm chúng rối tung, cái màn cũ rồi, tôi đụng vào không chừng rách mất."

"Cậu muốn tôi làm hết?" Jungkook hỏi lại, nhưng anh hoàn toàn không mong cái gật đầu đánh rụp từ cậu.

Anh thở dài, kéo căng chiếc màn cho ngay ngắn. "Khi đi ngủ, cậu dém góc màn xuống nệm, như vậy muỗi không chui vào được."

"Anh đui hả? Cãi lỗ hổng to chà bá thế kia" Cậu lẩm bà lẩm bẩm khiến Jungkook xoay đầu hỏi. "Gì cơ?"

"Không có gì." Cậu xua tay, lấp liếm: "Rồi sao nữa?"

Jungkook ném cho cậu ánh mắt nghi hoặc, song vẫn tiếp tục giảng giải. "Ngủ dậy, cậu cuộn từ dưới chân màn cuộn lên, vắt cao cách sàn." Miệng nói tay làm, đại úy nhanh nhẹn kéo góc chân màn, túm thành cuộn, vắt lên đỉnh màn tạo một hình chữ nhật vuông vức.

"Khi tôi buông màn xuống nhét dưới đệm, chẳng phải thành cái bẫy nhốt muỗi bên trong à?"

"Chuyện đó dễ thôi, cậu dùng chăn phẩy chúng đi trước đã."

Jungkook túm góc chăn giũ phần phật trong không khí, sau đó kéo bốn góc màn nhét xuống góc nệm. "Dém ba góc trước, chui vào rồi thì dém nốt góc còn lại, có đi ra đi vô thì chỉ cần vén màn vừa đủ không hở quá nhiều."

Người đàn ông trước mắt sống kỷ luật hệt như ba Jimin. Dù đã nghỉ hưu, nhưng vị cựu đại tướng nhà cậu sáng nào sau khi thức dậy cũng gấp chăn màn vuông vức, đặt gọn gàng dưới chân giường. Park Jimin huýt sáo, tán dương mãn biểu diễn bất đắc dĩ của Đại úy.

"Cám ơn Đại úy rất nhiều về dịch vụ dăng mùng bắt muỗi nhé. Đến giờ tôi ra sau nhà đánh răng rửa mặt... chum nước đầy tràn rồi." Park Jimin cố tình kéo cao âm lượng ở cuối câu, sau khi được già làng tiết lộ bí mật về chum nước đó.

Trước khi Jungkook kịp nhận ra mình vừa bị đứa nhóc ranh mãnh chỉ tay năm ngón, sai hết việc này việc nọ, Jimin đã vui vẻ vừa đi vừa hát, rời khỏi căn nhà nhỏ, cực kỳ hài lòng vì đã rửa xong mỗi thù cuốc bộ đi tắm đường xa.

Gương mặt điển trai sắc sảo của Đại úy trẻ nhăn một nùi, tay siết mạnh thành nắm đấm. Nếu không vì bảo vệ tài sản công ích, anh đã chẳng ngại tặng sàn nhà vài lỗ thủng cho coi./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro