CHƯƠNG 10: LỄ CHÀO MỪNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị đội trưởng lạnh lùng luôn duy trì bộ mặt than suốt từ đó cho tới khi về căn cứ, lúc rời đi còn không quên dặn Jimin đừng lang thang trong bản một mình, cảnh cáo cậu người dân ở đây vẫn duy trì nhiều hủ tục lạc hậu đáng sợ.

Thời điểm Jimin tới ngôi làng Ngàn Sao là buổi tối, lại thêm việc cậu từ cuối làng đi lên, phải ngôi làng nào còn tuân thủ nghiêm ngặt luật lệ truyền thống, cậu chắc chắn đã được nếm trải cái cảm giác màn trời chiếu đất qua đêm giữa rừng. May thay, trường hợp xấu như trên đã không rớt xuống đầu cậu. Ít nhất Đồi Ngàn Sao là nơi cộng đồng tiên tiến, chịu tiếp thu và thay đổi để phù hợp với quy luật phát triển của xã hội hiện đại, vì vậy mới có chuyện họ tổ chức nghi thức đón thầy giáo mới cho cậu vào tối nay.

Trở về từ thác nước, Già làng Byeon tình nguyện đưa cậu về nơi ở, trên đường đi, ông tiết lộ Đại úy Jeon Jungkook đặc biệt nhờ ông kêu đám trai làng khỏe mạnh múc nước đổ đầy chum cho cậu, hơn nữa anh còn tự mình chuẩn bị bữa ăn khi sắc trời mới hừng đông. Ông chỉ không hiểu, vì sao đại úy lại đưa cậu tới tắm nơi con thác dân bản thường giặt giũ.

Park Jimin cũng như ông, nào biết câu trả lời, cậu chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng khi biết mình bị vị sĩ quan kia thành công chơi xỏ. Cậu nghiến răng nghiến lợi, châm chọc đáp:"Chắc muốn xin con tí mồ hôi."

"À, ta cũng ngạc nhiên khi thấy Đại úy để tâm đến thầy Jimin như vậy. Hai người quen biết sao?"

Câu hỏi của già làng làm Jimin khựng lại, cậu và Jeon Jungkook không quen, nhưng trái tim cậu thì biết anh rất rõ. Cậu im lặng, lắc đầu. Về tới nhà sàn, Park Jimin không quên cám ơn già làng vì đã cho cậu cơm nóng và thịt ba chỉ, thứ có thể giúp Jimin chống đói từ giờ tới bữa tiệc tối nay.

Trong lúc không biết đi đâu, cậu tranh thủ loanh quanh khám phá nơi mình ở. Vòng ra sau nhà trước hết, cậu tò mò nhấc chiếc vung mạ kẽm đậy chum đất nung ra để kiểm tra, phát hiện bên trong thực sự đã đổ đầy nước sạch, gương mặt thanh tú thoáng chút ngẩn ngơ. Bản thân cậu nhận thức được, vị sĩ quan cao lớn kia không những là người suy nghĩ thấu đáo mà còn rất biết cách chăm sóc người khác, nhưng việc cậu bị lừa cuốc bộ cả quãng đường xa tìm chỗ tắm rửa cũng là sự thật. Park Jimin không nhịn được, chửi thề.

"Má nó cáu!"

Cậu bực tức úp mạnh nắp chum về chỗ cũ, may mà có thuốc miễn dịch, bằng không trèo đèo lội suối như vậy cũng đủ làm chân tay cậu nhũn ra rồi. So với trước đây, dù sức khỏe đã tốt lên không ít, nhưng nếu vận động quá sức, tình trạng mệt mỏi kiệt quệ vẫn xảy ra.

Cậu tiếp tục đảo mắt sang hướng khác, cạnh ngôi nhà sàn còn có một căn lều tranh be bé dựng bằng mây tre đan, vách tường kín mít, nhìn qua không thấy khe hở. Một mình một chỗ trơ trọi giữa không gian với cánh rừng thưa phía sau làm nền, cảm giác đơn độc khó tả. Vừa mở cửa ra, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, Jimin chỉ kịp trông thấy ở giữa đào sẵn hố, trên miệng có một tấm gỗ dẹt bắc ngang, đủ đoán ra đây hẳn là 'nhà xí' lộ thiên trong truyền thuyết. Tránh không khỏi bất ngờ sửng sốt, cậu đập mạnh cánh cửa, xoay lưng chạy thẳng về phòng.

Cuộc sống sinh hoạt ở nơi này xem ra không dễ dàng như cậu tưởng. Quệt mồ hôi nhễ nhại trên trán, cậu chán nản tiến đến khoảng trống phía dưới nhà. Gầm sàn này cũng giống như tầng hầm của mấy ngôi nhà cao trong thành phố. Cậu đứng đực ra đấy, âm thầm quan sát xung quanh.

Trên sạp nhỏ đặt ở góc hầm bày một cái bếp củi, bên cạnh lần lượt là xoang, chảo, nồi hấp, cuối cùng là một vật hình trụ bằng gỗ có nắp đậy không hiểu dùng để làm gì. Đáy nồi mặc dù bám nhọ than đen sì nhưng bên trong có vẻ đã được ai đó cọ rửa sạch sẽ, chắc muốn truyền tải thông điệp để cậu tự nấu nướng phục vụ bản thân. Tinh thần Jimin xẹp lép như quả bóng xì hơi, cậu thả người ngồi phịch ngay xuống sạp. Nhớ hồi nhỏ tham gia hướng đạo sinh, lần đầu tiên phải thực hiện nhiệm vụ nấu ăn mà bản thân không hề thích, kết quả cậu nấu ra một nồi cơm khê, trứng khét, thêm món gà chiên cắt ra còn đỏ máu, biến bữa ăn thành tai nạn kinh hoàng khiến từ đó về sau, mọi người không ai dám để cậu lại gần căn bếp thêm một lần nào nữa.

Cho nên, cậu cứ thế này, sẽ rất nhanh biến thành ma đói...

Jimin cảm thấy chán chường đến nỗi chỉ muốn ngay lập tức cuốn gói khỏi nơi đây.

Uể oải lết từng bước lên chiếc cầu thang ọp ẹp, Jimin không vào phòng ngay mà ngồi bên ngoài suy nghĩ vẩn vơ. Góc hiên ngập nắng, ấm áp chan hòa cùng bầu không khí trong lành đến mát mẻ, tâm trạng của Jimin bình yên trở lại. Cậu dựa lưng vào cột trụ, chân duỗi chân co, ngắm nhìn những ngọn cây đung đưa theo gió, mí mắt rủ rỉ rù rì muốn nhắm, cho tới khi nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Thầy Jimin, thầy Jimin..."- Là thượng sĩ Halm trong bộ thường phục áo phông xanh và quần rằn ri, có nghĩa người này đã hết giờ làm nhiệm vụ.

Jimin ngáp dài, dụi mắt, rất lâu sau tỉnh táo hơn mới lười biếng trả lời:"Có chuyện gì không, thượng sĩ?"

"Năm giờ chiều rồi thầy, mọi người đã chuẩn bị nghi thức đón thầy đâu vào đấy, đang đợi ở sân chung... Thầy đi với tôi nhanh lên, không chúng ta lỡ mất giờ lành."

Cậu trai thành phố gật đầu, vặn vẹo cơ thể giãn gân giãn cốt, đoạn cúi người buộc giây dày, phát biểu bằng giọng không mấy quan tâm: "Chú không nghiêm trọng hóa vấn đề đấy chứ."

"Đây là phong tục của bản làng, thể hiện sự hiếu khách với thầy, thầy tham gia cũng là tử tế đáp lại tấm lòng của họ, đừng nghĩ đi đâu xa." Người lính trạc tuổi ba cậu mỉm cười tươi tắn khi thấy cậu đã chỉnh trang xong xuôi, còn thật lòng nhận xét:"Nhìn thầy thế này, cứ như thiếu niên ấy."

Jimin nâng tay cào loạn mớ tóc rối, trong lòng cảm thấy thiếu tự tin. Bình thường khi xuất hiện trước mặt người khác, hình tượng của cậu luôn phải hoàn hảo từ đầu tới chân: trang phục phong cách, phụ kiện nhấn nhá đảm bảo hợp mốt hợp thời. Nhưng đến đây rồi, trút bỏ toàn bộ vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, cậu cũng chỉ là một chàng trai bình thường vừa bước qua tuổi thành niên.

Nghe lời trêu chọc đầy thành ý và thân thiện của người bạn già, Jimin chẳng biết nên đáp sao cho phải. Gò má mịn màng cứ vậy đỏ lên vì xấu hổ, cậu luống cuống tìm cách chuyển chủ đề.

"Sao mình không vào thẳng trong bản luôn?"

Thượng sĩ Halm đã dẫn Jimin vòng tới cuối làng, nghe cậu thắc mắc bèn giải thích: "Nghi lễ diễn ra ở cổng làng, chúng ta mất công chút vậy."

Mặt trời khuất dần sau những đám mây, một vùng vàng ối phủ trên dãy núi nhấp nhô, trùng điệp phía chân trời từ từ thu hẹp lại, nhường chỗ cho luồng khí lạnh lững lờ tràn ngập khắp không gian. Jimin so vai, rụt người trong chiếc áo khoác giữ ấm. Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm miền núi cao chuyển giao đột ngột, khi nãy đi bộ cơ thể còn sinh nhiệt, vừa dừng lại thôi đã thấy cái lạnh ngấm vào da thịt, chưa được bao lâu đã cứng cả quai hàm.

Họ đứng trước một sườn dốc toàn sỏi đá, người lính già chỉ tay: "Thầy đi thẳng lên trên, không xa lắm đâu, chừng năm trăm mét. Khi tới cổng làng thì hét to để xin phép được vào làng."

"Thượng sĩ không đi cùng sao?"

"Không được. Thầy phải lên đó một mình. Tôi sẽ đi tắt qua khu rừng, tập hợp chỗ mọi người đón thầy. Nhớ nắm chặt hai tay, đừng đụng vào bất cứ thứ gì."

Dặn dò xong, người lính xoay lưng nhắm khu rừng thưa thẳng tiến, rất nhanh đã mất hút khỏi tầm nhìn. Nếu ai không thông thạo, với địa hình thế này sẽ rất dễ bị lạc, hoặc sẽ vòng vèo năm lần bảy lượt cũng không tìm được lối ra.

Bị bỏ lại một mình, Jimin đần mặt gãi ót, đơ một lúc lâu, mãi sau cậu vỗ mạnh lòng bàn tay vào má tự cổ vũ.

Má, tới bước này rồi, đâm lao thì phải theo lao!

Chàng giáo viên mới toe đạp bước qua gió lạnh và sương giá bủa vây xung quanh, bóng đêm chậm chạp bò ra bốn phía. Hai bên đường, cỏ dại vịn nhau cọ qua cọ lại, sột soạt vang lên những tiếng dọa người. Jimin đẩy nhanh tốc độ, bước thấp bước cao, loạn cào cào chẳng khác nào bỏ chạy.

Cuối con đường, một cái bóng khổng lồ, đen ngòm đổ xuống, đến gần hơn mới biết đó là cái bóng của cổng làng. Chiếc cổng hình vòm cung chống bằng nhiều cột gỗ bền chắc, mái dầm dày dặn trên cùng được trạm những hình gươm giáo, chim chóc, con quay... sát hai bên cây kèo còn có hình khắc về một đôi nam nữ.

Park Jimin nhìn chằm chằm vào khoảng không sâu như hũ nút phía sau cánh cổng, chỉ thấy một dãy khung vòm xếp liền tù tì nối tiếp nhau. Vây quanh cậu là một khoảng tĩnh mịch, chẳng có ai đang chờ hay đón cậu như lời thượng sĩ Halm dặn dò.

Jimin tức thì nổi một trận da gà, hồn vía bay lên chín tầng mây. Thời điểm này nhớ gì không nhớ lại nhớ ra tài liệu về tín ngưỡng thờ thần linh và ma quỷ của người miền núi cậu đã từng xem. Không khí rờn rợn khiến cơ thể Jimin bất động, đủ thứ cậu tưởng tượng trong đầu khiến cơ hàm đông cứng, bao nhiêu lời lẽ kẹt ở cổ họng không có cách nào thốt ra. Mắt cậu nhắm nghiền, móng tay bấm sâu vào da thịt, làm bản thân thấy đau mà bình tĩnh.

"X... i... n.. cho... tôi... vào?"

...

Lặng ngắt như tờ.

Giống ngôi làng ma không chứ!!!

Mấy giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng thì thầm bằng ngôn ngữ kỳ lạ, chất giọng địa phương, nội dung thì chúa mới hiểu. Âm thanh dội vào vách núi, vang vọng khắp không gian, lúc bên trái, khi bên phải, cuối cùng hợp thành một chuỗi rì rầm ong ong vây quanh bốn phía.

Mợ nó!!! Nơi này có quỷ thật chớ méo đùa đâu!!!

Ngay khi anh thanh niên thành phố rớt xuống bờ vực sụp đổ vì sợ hãi, một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên.

"Bảo cậu hét lớn, hết cỡ chỉ được đến thế thôi à?"

Mọi sự sợ hãi phút chốc bốc hơi trong nháy mắt, tức giận sôi trào kéo đến ầm ầm, cậu nghe sợi dây lý trí của mình đứt phừn phựt.

Cái đệch mợ!

Tính huấn luyện quân đội hay gì? Kẻ cầm đầu còn ai trồng khoai đất này ngoài gã khổng lồ Jeon Jungkook? Cậu nổi điên không kịp suy nghĩ, gào tướng lên với bóng đêm trước mặt.

"Có giỏi thì ra đây! Lạnh sun tờ rym rồi!!!"

Thêm một màn lặng ngắt như tờ, giống như đang cố hiểu những gì cậu vừa nói, tiếp đó là một tràng tiếng cười rộ lên trong bóng tối. Từ sau những gốc cây to vệ đường, vô số ngọn đuốc sáng choang được thắp lên, ánh lửa mang sức nóng xua đi cái lạnh thấu xương và đẩy lùi trận hoảng sợ của thầy giáo trẻ.

Một nhóm trai làng trong trang phục tự dệt dài tay màu chàm, hoa văn sặc sỡ thêu thành ba hàng ở phần gấu áo, mặt mũi tươi cười bước ra chào đón cậu. Park Jimin chẳng có tâm trạng nào mà thể hiện sự lịch thiệp, cậu méo mó nở nụ cười, phi thân phóng qua cổng. Trong đám đông, Jimin nhận ra số ít người mặc trang phục khác biệt, ngoài Đại úy Jeon Jungkook , Thượng sĩ Halm, còn có vài quân nhân cậu chưa biết mặt.

Chưa kịp mở miệng, Già làng Byeon cùng đám trai làng đã lôi kéo cậu đến một cái sân rộng. Bên cạnh đám lửa cháy lớn ở chính giữa, phụ nữ và trẻ em trong bản đang tập trung đợi sẵn ở đây. Họ mặc trang phục áo váy, họa tiết thêu tay giống hệt trên trang phục của nam giới, đầu đội chiếc mũ hình chóp, trên đỉnh đính chùm len cùng nhiều trang sức bằng bạc. Mỗi khi họ di chuyển, chúng va vào nhau tạo ra âm thanh leng keng tựa tiếng rung chuông.

Thầy Cúng là người đứng đầu tâm linh của người dân nơi đây, bước đến trước mặt người mới. Nếp nhăn trên gương mặt dữ dằn của người này lập tức làm không khí xung quanh im bặt, họ nghiêm túc dõi theo từng hành động của ông khiến Jimin lo lắng nín thở theo. Ông nâng cây gậy gỗ sần sùi, hình dạng uốn cong, bện tết những thứ lằng nhằng trông xấu xí, lượn qua lượn lại trước mắt Jimin, miệng lẩm nhẩm tụng thần chú bằng chất giọng cực khàn nhưng chứa đầy uy lực.

Thần chú vừa dứt, đạo cụ với bề mặt như da cóc ấy bổ xuống đầu cậu. Park Jimin hốt hoảng rụt cổ, chắp tay giơ cao vái giữa đỉnh đầu, nửa cầu nửa khấn cho bản thân tai qua nạn khỏi. Một bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cậu an ủi.

"Thầy đừng sợ, thầy cúng chỉ đang làm lễ rửa tội cho thầy thôi."

Già làng Byeon ân cần mỉm cười, như đoán trước được phản ứng kiểu này của chàng trai trẻ.

Rút cuộc cũng được nghe thứ ngôn ngữ mình có thể hiểu, lo lắng trong lòng cậu ấm thành thị đã giải tỏa phần nào. Park Jimin hạ tay rút lại tư thế phòng thủ, để đầu cây gậy phép chỉ thẳng ấn đường, chạm nhưng không gây đau đớn. Cậu hé cặp mắt xinh đẹp, trông thấy gương mặt thân thiện giãn nở của thầy cúng, xem ra người này cũng không đến mức đáng sợ như cậu tưởng. Cậu sờ tay lên trán, đầu ngón tay chạm phải một thứ chất dẻo dinh dính chưa khô.

"Đó là mực đỏ. Thầy cúng đánh dấu để bảo vệ thầy Jimin khỏi ma quỷ."

Nghe lời giải thích của già làng, cậu thở phào một hơi./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro