CHƯƠNG 9: BỐI RỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi nhà sàn bằng tre trống trải, hầu như chẳng có đồ đạc gì bên trong, ngoài phòng sinh hoạt chung nho nhỏ hình chữ nhật, chỉ có thêm một khoảng ban công bé tẻo teo. Park Jimin lần mò ổ cắm trong bóng tối, rồi chợt nhớ ra nơi này làm gì có điện hay nước sạch đâu, dân địa phương sống sót bằng cách nào thế nhỉ? Cậu đặt ba lô hành lý xuống một góc, phát hiện ra trong nhà có thêm một chiếc đèn dầu cỡ bự.

Con trai cưng gia đình cựu đại tướng buông người xuống sàn, ngồi khoanh chân, nương theo ánh trăng mờ ảo tràn ngập không gian, giương cây đèn dầu lên cao ngắm nghía. Vòng quanh bề mặt chân đèn khắc tên nhãn hiệu, thông tin nhà sản xuất, cùng mấy dòng hướng dẫn sử dụng lít nha lít nhít bằng tiếng Anh. Jimin muốn mở đèn pin soi cho rõ thì chợt nhớ ra mình đã làm rớt nó bên ngoài, cũng chẳng buồn nhấc người lượm lại, cậu bật đèn flash bằng chiếc điện thoại vô năng hiện tại đang không có nổi một vạch sóng.

Đánh vật với những dòng chữ bé tí, chẳng mấy chốc mắt cậu đã cay xè, nhưng bù lại, dù cuộc đời chưa từng va chạm với những đồ đạc kiểu này thì chí ít Jimin cũng đủ thông minh để đọc hiểu cách sử dụng thông qua mục hướng dẫn. Cậu đặt chiếc đèn xuống sàn nứa, tìm khắp lượt chân đèn, kiếm chiếc cần bơm tay bằng nhựa; sau hơn chục lần ấn lên ấn xuống, cậu bật bấc, xoay van bình chứa nhiên liệu thuận chiều, hai giây sau, một ngọn lửa xanh bùng lên bất ngờ làm Jimin xém bật ngửa. Hơn một phút sau đó nữa, ngọn lửa vẫn không hề có dấu hiệu giảm nhiệt, sợ để vậy mãi không chừng sẽ thiêu rụi cả căn nhà, cậu tiếp tục vươn tay tới van bình chứa, lần này, vặn ngược trở lại.

Ngọn lửa nhỏ dần, lom đom chiếu sáng.

Cậu trai thành thị áp lòng bàn tay lên ngực, thở phào, đoạn đẩy chiếc đèn sát tường, đỡ chiếm dụng không gian vốn đã nhỏ hẹp. Cậu bắt đầu tỉ mỉ quan sát xung quanh: trước tiên là chiếc bàn viết gấp gọn, sau đến chiếc nệm bông có đặt tấm chăn mỏng bên trên, gối đầu sờn rách và cuối cùng tới chiếc mùng xám ngoét ngả màu.

Sàn nhà và vách tường may còn sạch sẽ tươm tất, chắc đã có người vệ sinh, lau chùi trước khi cậu dọn vào. Park Jimin ngồi bó gối thơ thẩn hồi lâu, cậu đang suy nghĩ xem mình nên bắt đầu từ đâu, có lẽ từ việc giăng mùng trước đã. Khoe khoang bản thân trải qua khóa huấn luyện quân sự từ thời trung học, nhưng thực tế bọn cậu chỉ ngủ trong lều hoặc dựng mái che bằng bạt mà thôi.

Chàng trai trẻ lóng ngóng dỡ chiếc mùng màu cháo lòng, tìm được bốn đoạn dây nối dài bốn góc nhằm phục vụ mục đích cố định vào đâu đó. Cậu đảo mắt tìm trên cột và mấy bức vách, quả nhiên phát hiện vài chiếc đinh tán. Căng bốn đầu dây vào bốn đầu đinh đóng sẵn, Jimin miễn cưỡng hoàn thành chiếc mùng nhúm nhó, liêu xiêu.

Cậu há miệng, mệt mỏi thở dài, thả thân thể chẳng có tí sức lực ngồi phệt xuống. Anh bạn dạ dày òng ọc biểu tình nhắc cậu nhớ, suốt từ đầu giờ chiều mình chưa ăn gì. Jimin nhăn trán, nghĩ tới viên sĩ quan cao lớn át người kia. Tại sao rảnh rỗi tay không đến đợi cậu? Mang theo chút đồ ăn làm quà gặp mặt có phải tốt biết bao nhiêu?

Anh chàng thượng lưu bấy giờ sực nhớ trong ba lô cậu có nhét vài thanh bánh. Uể oải lết về phía túi hành lý, ánh mắt cậu chợt dừng trên hộp cơm ba tầng bằng inox và một chai nước khoáng đặt bên bệ cửa, có lẽ từ lúc bước vào do cậu quá bối rối nên chẳng thể phát hiện ra chúng ở đây.

Hầu kết cậu nhấp nhô, nhận ra mình không những hiểu lầm mà còn mắng oan người đội trưởng Won Haeun thầm thương trộm nhớ. Không sao! Park Jimin nhún vai, người không biết không có tội. Sắp chết đói tới nơi, nghĩ nhiều làm gì? Cậu nhanh nhẹn vồ lấy hộp cơm, bên trong tìm thấy một phần trứng ốp la, chút canh đậu phụ và bát cơm trắng vì để lâu nên đều nguội lạnh.

Lạ một điều, những món ăn Đại úy Jeon Jungkook chuẩn bị rõ ràng cho người không ăn cay? Khẩu vị của cậu hẳn là dễ đoán quá à. Mà dù có bói ra ma đi nữa thì trước tiên vẫn cần an ủi cái dạ dày đang thừa men tiêu hóa, đồ ăn trước mắt có trộn ớt bột thì cậu cũng chẳng để tâm mà tống cho đầy.

Nếu ai đã từng quen biết Park Jimin, đại thiếu gia chỉ quen dùng bữa tại nhà hàng cao cấp, lại tận mắt bắt gặp hình ảnh cậu lúc này: tay cầm thìa kẽm, xúc vội xúc vàng từng hạt cơm khô bỏ vào miệng nhai như hổ vồ, khả năng sẽ sốc mà đột tử.

Con người khi đói tới hoa mày chóng mặt, thì dẫu là món trứng ốp khô khốc, nhạt nhẽo cũng sẽ trở thành cao lương, bát canh đậu loãng không dầu không thịt cũng trở thành mĩ vị. Park Jimin rất nhanh đã vét sạch thức ăn lẫn cơm trắng, chai nước suối cũng được cậu nâng niu uống ực một hơi dài.

"No căng rốn."

Tự chơi tự vui, no nê rồi cậu bắt đầu dỡ ba lô hành lý. Kéo ngăn khóa giữa, Jimin lôi từ bên trong chai sữa tắm mini. Cậu rất thèm được gột sạch sẽ mồ hôi và bụi bặm trước khi lên giường, nhưng trời tối, thêm việc Đại úy Jeon Jungkook lẫn Thượng sĩ Halm không ai chỉ cậu nơi tắm rửa. Xét khả năng cậu tự mò mẫm trong mảng rừng tối tăm bao quanh bốn phía, tìm ra chỗ tắm giữa đêm hôm là điều không thể xảy ra, nên cậu quyết định buông tay, đi ngủ cũng chẳng thay đồ.

Jimin trải tấm nệm vào trong màn, mùi ẩm mốc xông lên khiến cậu ngần ngại chưa dám nằm vội, xong cũng không thể ngồi cả đêm như thế này để ngủ, cậu đành nhắm mắt nhắm mũi, ngả lưng xuống giường, gác đầu lên chiếc gối chữ nhật thô ráp. Jimin ngửa mặt nhìn lên mái rạ, ngắm bóng sáng lắc lư hắt lên từ ngọn đèn dầu. Thò tay với điện thoại theo phản xạ, lại sực nhớ ra sóng còn không có thì lấy đâu internet để xài, cậu lại chán nản ném cục chặn giấy đắt tiền sang một bên, thở dài thườn thượt.

Dế mèn và các loài côn trùng hát rong trong đêm, hòa cùng tiết trời lạnh lẽo, mang theo cả sự cô đơn, quạnh quẽ chiếm đoạt lòng người, hun cho cặp mắt hạnh đào đôi bờ mi ẩm ướt.

Mày đang làm gì ở nơi này hả Park Jimin?

...

Mặt trời treo cao, mang ánh nắng trải đều trên những dãy núi non trùng điệp. Chàng trai trẻ vẫn đóng nguyên bộ đồ ngày hôm qua chưa hề tắm rửa, cuộn mình ngủ say sưa trong chiếc màn xiêu vẹo chẳng rõ hình thù. Đứng phía ngoài là một người đàn ông cao lớn, mặc áo phông lính cổ tròn, nơi ngực trái in phù hiệu quân đội, tay chống bên hông chiếc quần rằn ri, ngao ngán trước tướng ngủ của thầy giáo trẻ con.

Vị chỉ huy trưởng đặt trả chiếc đèn pin chàng trai thành thị làm rớt về đúng chỗ thì bắt gặp chiếc đèn dầu tắt ngấm vì cạn sạch dầu, van bình chứa mở gần hết cỡ, đủ để biết chắc chắn hôm qua nó đã phải làm việc suốt đêm.

Cho dù đứa nhóc kia không đến nỗi quá trì độn khi cậu ta biết cách sử dụng loại đèn dầu lỗi thời và tự chăm lo cho bản thân, nhưng kết quả vẫn là kẻ vô tâm vô tính khi có thể ngủ ngon không thèm tắt nó. Nếu chẳng may xảy ra hỏa hoạn, trước khi cậu ta kịp nhận ra chất đốt mình lãng phí là nhiên liệu dầu chứ không phải pin hay điện thì căn nhà sàn mái lá đã trở thành mồi cho ngọn lửa từ lâu.

Jeon Jungkook hít sâu một hơi, lòng niệm kinh để tâm trạng bình tĩnh lại. Anh nâng tay tháo bốn góc đỉnh màn, tính kéo người đang cuộn tròn trong mơ kia dậy.

"Park Jimin, dậy đi."

Đương ngủ bị làm phiền đương nhiên khiến cậu khó chịu, Jimin xoay người nhắm mắt không hề có ý định thức giấc. Đại úy Jeon Jungkook có chút cạn lời, anh cúi thấp người, ghé sát vào vành tai trắng nõn thì thầm bằng chất giọng trầm nam tính.

"Nếu quen sống thoải mái như vậy thì chịu khổ lên đây tình nguyện làm gì? Chi bằng về với chiếc giường mềm mại, ấm áp của cậu đi?"

Khoảnh khắc Jimin nhận ra mình không còn nằm trong căn phòng riêng tiện nghi ở Gangnam nữa, cậu thẳng lưng ngồi phắt dậy, chóp mũi sượt qua xương gò má của người sĩ quan nhân dân.

Chạm phải anh ta à? Chưa chạm mà, đúng không?

Gương mặt điển trai đậm nét thanh xuân nóng bừng trong khi đối phương vẫn duy trì trạng thái lãnh đạm. Viên sĩ quan thong thả nhấc người đứng dậy, cất giọng uy quyền như hiệu lệnh điều quân.

"Dậy, đi tắm!"

Jimin nâng tay xoa mặt, giảm bớt sự lúng túng của bản thân, cao giọng giả bộ chống đối: "Biết rồi, biết rồi! Mà tắm ở đâu? Anh không chỉ cho tôi, tôi ngủ cả người bốc mùi."

"Không xa chỗ này, có điều đi đêm không tiện. Nếu cần vệ sinh, phía sau có nhà xí đã che chắn đàng hoàng cho cậu rồi."

Mặc dù khái niệm về hai từ nhà xí trong tưởng tượng của Jimin như tờ giấy trắng, nhưng đến hoàn cảnh này chỉ cần có chỗ để cậu giải quyết nỗi buồn đã đủ lắm rồi. Cậu kéo nốt nửa đoạn khóa ngăn hành lý vẫn còn bỏ dở, nhặt nhạnh mấy món bên trong cầm nắm chật tay. Nhìn nào quần áo, xà bông, bàn chải của cậu giáo viên mới toe, Jeon Jungkook không đầu không cuối nhả ra hai chữ: "Theo tôi."

Jimin thiếu chút nữa không theo kịp vị sĩ quan cao ngạo lạnh lùng, khẩu lệnh vừa đưa ra, anh đã xoay người, đổi hướng còn nhanh hơn gió. Ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang khiến Jimin nheo mắt; cuối cùng, cậu cũng được nhìn thấy ngôi làng Ngàn Sao một cách tỏ tường. Cách nơi cậu đang ở chừng mười mét, những căn nhà sàn lớn nhỏ giống hệt nhau về cấu trúc tập trung thành bản. Chàng trai thủ đô nhìn lũ trẻ con và người dân địa phương trong trang phục miền núi đầy màu sắc, vài người trong số họ mặc trang phục miền xuôi, chứng tỏ có sự giao thoa giữa việc tiếp nhận xã hội hiện đại và kế thừa nét văn hóa truyền thống, hình thành bản sắc riêng của mảnh đất này. Nếu đem so sánh với những nơi còn duy trì hủ tục lạc hậu, dễ nhận thấy việc giáo dục ở đây được khuyến khích và đón nhận ra sao.

Từ khi bước chân vào làng, sống lưng luôn nhồn nhột, không cần ngoái đầu, cậu cũng cảm giác được ánh mắt ai nấy nhìn mình như một kẻ ngoại lai, nhưng hễ bị cậu nhìn lại, họ liền cụp mắt, bẽn lẽn cười với cậu.

Ít phút sau, Đại úy Jeon Jungkook dừng chân trước ngôi nhà sàn lớn nhất trong vùng. Jimin ngây ngô hỏi.

"Phòng tắm trong này á?"

"Không." Câu trả lời quen thuộc sắp được cậu đặt làm thương hiệu cho anh, "Đứng đây đợi tôi một lát."

Nói rồi anh bước lên lối cầu thang dẫn vào nhà sàn, bỏ một mình cậu thanh niên trú trong bóng râm sân trước.

Loáng một cái, đại úy đã quay trở lại cùng một người đàn ông đứng tuổi, đón cậu bằng thái độ nhiệt tình. "Jimin, đây là Già làng, trưởng bản cũng là người có uy tín nhất trong làng. Cậu có thể gọi Già Làng".

Jimin hành xử ngoan ngoãn lễ phép, cúi đầu 90 độ làm động tác chào, kính cẩn: "Con chào Già!"

"Chào Thầy! Tối qua thầy ngủ ngon không?"

Trên cương vị người đứng đầu có tầm hiểu biết sâu rộng đồng thời là cầu nối giữa bản làng với thế giới văn minh, ông đáp lời Jimin bằng ngôn ngữ phổ thông pha lẫn âm sắc địa phương lơ lớ.

"Dạ ngủ ngon ạ, nhưng hơi nhiều muỗi." Cậu vừa nói vừa xoa xoa cánh tay lấm tấm nốt đỏ.

"Đó là vì cậu không dém mn." Jungkook ngắt lời, chọc đúng chỗ ngứa của chàng trai háo thắng.

"Đó là vì anh không chỉ. Không phải anh nói mang hướng dẫn sử dụng qua à?"

Đại úy im lặng mấy giây, rồi dùng thái độ y như lúc mới gặp, mặt không đổi sắc nghiêm túc nói phét thành thần: "Lỗi của tôi, không nghĩ cậu thực sự cần đến nó."

Cặp môi mỏng của cậu thanh niên giương lên tự đắc. "Anh không cần phải tốn công viết sách, bỏ chút thời gian vàng bạc dạy tôi cho nhanh."

"Vậy được. Chiều nay tôi qua dạy cậu."

Cái gật đầu của Jungkook khiến Jimin sửng sốt 'Người này rút cuộc là như thế nào đây!' Nhưng cuộc chiến lời qua tiếng lại chưa kịp châm ngòi thì già làng đã ấn vào lòng cậu một cái gáo nhựa: "Thầy nhanh đi tắm đi, tới trưa trời nắng lắm."

Jimin rũ mắt, hoang mang nhìn một khối đen sì và một chai nhựa chứa chất lỏng màu nâu bên trong, thắc mắc: "Gì đây ạ?"

"Xà bông than tre và dầu gội thảo dược chiết xuất từ quả bồ hòn."

Hàng lông mày Jimin nhướng cao, ý hỏi vì sao lại đưa chúng cho cậu trong khi cậu có sẵn đồ cá nhân của mình rồi.

"Đến nhà tắm rồi biết."

Không giải thích gì thêm, Đại úy Jeon Jungkook ngắn gọn trả lời, khóe miệng cong cong biểu thị một ý cười khó thấy, giống như đang chờ đợi một màn kịch hay sắp sửa diễn ra. Họ lễ phép tạm biệt trưởng bản, tiếp tục tiến sâu vào rừng. Ánh nắng gay gắt khiến da thịt nõn nà của Jimin ửng đỏ, cậu nâng tay quệt mồ hôi rịn đầy trán, bò dọc trên chiếc cổ dài, chuyên chú nhìn theo bóng lưng rắn rỏi ẩn sau lớp áo phông của người đàn ông cao lớn phía trước. Trông anh chẳng có chút dấu hiệu nào của sự mệt mỏi, Jimin hết kiên nhẫn hỏi bâng quơ.

"Sao phòng tắm lại dựng xa bản làng như vậy nhỉ? Thế thì tắm xong quay về đổ mồ hôi bằng hòa."

Người chỉ huy nghe thấy giọng than thở lý nhí đằng sau cũng chẳng buồn lên tiếng, anh chỉ tay về phía rừng cây thưa thớt cách đó một đoạn không xa. Hướng tầm mắt theo ngón tay anh, Jimin há hốc miệng vì kinh ngạc. Cậu vèo cái vượt qua người dẫn đường, rồi ngẩn ngơ dừng trước một khoang suối rộng, nằm dưới chân một con thác đổ ào ào.

Nước từ phiến đá cao dội xuống trong vắt như pha lê... sạch đến độ có thể nhìn xuyên thấu cả lớp lá rụng im lìm dưới đáy.

Chàng trai thành thị đột nhiên chột dạ, cậu xoay người đối diện với vị đội trưởng cao to đứng cạnh, cố chấp hỏi một câu thừa thãi nhất trên đời khi bản thân đã đoán ra đáp án.

"Nhà tắm đâu?"

"Nhà tắm tiên đó!" Jeon Jungkook chốt hạ.

"Anh muốn tôi lột sạch rồi tắm ở đây á? Nằm mơ đi."

"Vậy thì còn cách khác. Cậu về bản mượn thùng gỗ và đòn gánh, ra đây múc nước, mang về đổ đầy cái chum dưới nhà sàn của cậu rồi tắm."

Trước ánh mắt sắc lẹm của người này, khí thế phản kháng hào hùng của Jimin bỗng chốc xịt ngóm, lòng cậu thầm oán một tiếng 'Định chơi tôi chắc!', nhưng thông điệp không lời ấy cũng bị Jungkook nhìn thấu.

"Tôi không chọc cậu."- Anh khẳng định chắc nịch:"Kể cả dân trong bản, ai muốn lấy nước sinh hoạt đều phải ra đây gánh về, không có ngoại lệ."

"Không có giếng khoan sao?"

Giếng khoan phổ cập ở nông thôn đó thôi, không phải à?

Vị sĩ quan quân đội bỏ lại nghĩa vụ chân chính đến đây làm 'vú em', hỗ trợ thiếu niên thành phố rắc rối, thời điểm này phải lắc đầu ngao ngán:"Ngân sách mới tới được chân núi đã cạn rồi." Đấy là chưa đề cập đến 'lũ sâu bọ' luôn tìm mọi cách bòn rút kinh phí trước khi chúng thực sự được giải ngân cho những dự án phát triển vì cộng đồng.

"Doanh trại các anh còn tách biệt hơn thì sống kiểu gì?"

"Quân đội có ngân sách riêng. Chúng tôi có giếng khoan và máy phát điện tổng từ căn cứ tác chiến."

"Thật bất công!" Cậu giận dỗi lẩm nhẩm.

"Giờ cậu muốn thế nào?" Giọng đại úy đè nén:"Tôi không có thời gian kè kè trông cậu cả ngày đâu."

Cậu giáo viên tình nguyện thiếu kinh nghiệm cắn môi suy nghĩ, ngón tay miết mạnh lên miệng gáo. Cậu đang đứng giữa hai lựa chọn, sao còn khó hơn cả việc lựa cặp kính mát GUCCI hay đôi giày lười hiệu Balenciaga nữa vậy.

Sau khi cẩn thận đưa lên bàn cân tính toán, Jimin nghiến răng nghiến lợi chọn phương án "Tắm ở đây."

"Dùng xà bông than với dầu thảo dược tôi xin già làng cho cậu. Thác Sương Mù là nguồn nước tự nhiên nuôi sống bản làng. Đừng để hóa chất từ những sản phẩm công nghiệp của cậu làm nó ô nhiễm."

Jimin nhìn sản phẩm từ Jimin nhiên trong chiếc gáo nhựa mà lòng méo xệch, bánh xà bông đen thùi lùi đã đành, đằng này dầu gội nhìn giống hệt... phân động vật. Tên đại úy kia nghĩ gì khi muốn cậu tắm rửa bằng thứ này?

Đội trưởng Jungkook không bằng lòng ra mặt, anh nói: "Đừng coi thường! Kinh nghiệm cha ông đúc kết từ ngàn đời. Thảo mộc đã được chứng nhận ngang hàng với những sản phẩm hiện đại ngày nay."

"Rồi, rồi!"

Jimin phất phất cánh tay nhằm kết thúc tràng giáo huấn, bỗng khựng lại giữa không trung vì cậu chàng chợt nhận ra điều gì đó sai sai.

"Tôi chuẩn bị cởi truồng  xuống nước, anh không có ý định trông chừng tôi bằng đôi mắt diều hâu đấy chứ."

"Trông chứ." Đại úy Jeon chắc như đinh đóng cột. "Già làng còn chưa giới thiệu cậu một cách chính thức, giờ cậu còn đang là khách. Nếu chẳng may cậu ong bướm với con gái nhà người ta, thì tôi.." có mà ăn cám. Nửa vế sau chưa kịp thành tiếng đã bị anh nuốt ngược vào trong vì cậu trai thành phố chẳng để tâm bất cứ lý do nào, giả mù giả điếc bắt bẻ ngay lập tức.

"Nghe này, đại úy. Ngoài việc là đàn ông như nhau thì thực tế tôi và anh chẳng phải họ hàng hay bạn bè chi hết. Bảo tôi phơi mông trước mặt anh? Anh không thấy ngại nhưng tôi thì có!"

Vị chỉ huy trẻ vận dụng bộ não cứng nhắc, cố gắng thấu hiểu logic của mấy cậu ấm nhà giàu, sau cùng cũng chịu đáp ứng yêu cầu có tính lịch sự đó.

"Thôi được, tôi quay mặt đi, cậu liệu mà tắm cho nhanh."

"Vậy thì đội ơn ngài đại úy." Cậu đáp bằng thái độ vô cùng đắc ý.

Nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy cho tới khi người nọ tìm đến dưới tán cây cách đó không xa rồi ngồi xuống, Jimin bất giác thở dài. Mùi khó chịu bốc ra từ quần áo khiến cậu lột phăng chiếc áo phông in họa tiết và chiếc quần bò ôm sát cặp chân thon, giữ lại trên người duy nhất còn chiếc quần lót. Nói gì thì nói, cậu không đủ bản lĩnh khỏa thân tung tăng bơi lội hay thách thức thần linh chốn rừng thiêng nước độc như thế bao giờ.

Cơn gió và nhiệt độ ngoài trời hun làn da cậu đỏ ửng, mồ hôi bò dọc trên cần cổ trắng nõn làm cậu ngứa râm ran. Giẫm lên mỏm đá ngầm mát lịm, Jimin vươn tay với chiếc gáo nhựa, chậm rãi múc nước dội khắp người, đoạn nín thở cầm bánh xà bông đen thui thoa đều lên cơ thể. Mùi hoa nhài nhè nhẹ cọ vào khứu giác, khiến chàng trai thành thị lần đầu tiên dùng sản phẩm tự nhiên phải nâng cục tạo bọt tim tím ấy tới gần mũi hít hà.

Không tệ, còn rất thơm là đằng khác!

Đổ dung dịch màu nâu từ chai nhựa vào lòng bàn tay, cậu tiếp tục nhận ra dầu gội cũng chẳng phải làm từ phân trâu như mình tưởng tượng. Cánh tay mảnh khảnh xoa đầu tạo bọt, chỉ mất vài giây bong bóng đã che kín tầm nhìn. Làn nước mát lạnh vờn quanh vòng eo nhỏ như mời gọi, cậu xoay người nhào tới một vũng nước sâu hơn.

Cơ thể thon gầy thỏa trí ngụp lặn trong dòng nước mát, bọt xà phòng mô phỏng theo hình dáng nhấp nhô, thổi bay mọi suy nghĩ chống đối khi mới tiếp cận một địa điểm xa lạ của chủ nhân trước đó.

Dưới tàng cây lúc này, người sĩ quan quân đội rũ mắt nhìn đồng hồ, chợt nhận ra mình đã rời đơn vị quá thời gian quy định. Anh đứng dậy, phủi đất bám trên chiếc quần rằn ri, quay lại nơi mình vừa đi khỏi cách đây ít phút. Trên một tảng đá sạch sẽ, anh thấy quần áo bẩn và quần áo mới đặt cạnh nhau, nhưng chàng thanh niên đáng lẽ cần có mặt thì không hề thấy bóng. Jeon Jungkook đảo mắt tìm quanh, lát sau phát hiện thầy giáo chuyên gây rắc rối đã bơi tít ra xa, dưới chân dòng thác cách bờ cả trăm mét.

"Park Jimin, dừng lại! Chỗ đó có nước xoáy." Anh hét lớn.

Sức mạnh của dòng nước đổ từ độ cao chục mét sẽ tạo ra vô số xoáy nước ngầm nguy hiểm khôn lường.

Chưa kịp đánh giá xem đứa trẻ ương ngạnh ấy nghe thấy lời cảnh báo hay không, thì cậu ta đã sủi biến mất dưới làn nước. Nhác thấy bóng người trong tầm mắt đột nhiên mất hút, trong tích tắc, Đại úy Jeon Jungkook đạp bay đôi giày quân nhân. "Mẹ kiếp!" cùng với tiếng chửi vang dội khắp rừng cây là bóng một người lao ùm xuống nước.

Bọt nước bắn tung tóe.

Jeon Jungkook nhanh chóng lặn sâu, tìm thấy Park Jimin nằm úp mặt lơ lửng giữa tầng dưới cùng của con thác. Ngay khi anh duỗi hai tay nhào tới, ôm lấy vòng eo nhỏ gầy, chàng trai trẻ như bị dọa giật mình, liền vẫy vùng khua loạn, đập cả vào mặt anh, khiến anh sặc vài ngụm nước. Jungkook rướn người muốn bắt giam cánh tay đáng đánh đó thì Jimin đã ôm choàng qua cổ, ghìm anh thật chặt.

Đại úy nhanh chóng ngoi lên mặt nước, còn có một tâm hồn thù hận đang bám dính trên lưng. Xoay nửa gương mặt như tạc ra sau, tặng cho tên nhóc đang gác cằm lên vai mình một cái lườm sắc lẻm. Mùi thơm ngọt của dầu thảo mộc quẩn trong không gian ẩm ướt khiến anh choáng váng, chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người thân mật đến nhường nào.

Chóp mũi hai người cách nhau... chẳng qua chỉ một hơi thở mỏng.

Tầm nhìn di chuyển từ cái cằm nhọn lên đôi mắt nâu xinh đẹp lúc này lóng lánh rộ ý bỡn cợt, lưu manh. Cảm thấy máu nóng sôi trào trong huyết quản, Jeon Jungkook tức giận trầm giọng gằn từng chữ nặng nề:"CẬU. LỪA. TÔI."

Cánh môi nhung mềm của Jimin vẽ thành đường cong tròn trịa, một nụ cười có thể chói mù con mắt đối phương.

"Có hay không có nước xoáy thì tôi thực sự bị chuột rút đấy."

"Ồ, chắc tôi tin."

Câu trả lời của Jungkook đầy tính trào phúng. Jimin nín cười rung cả bờ vai, chịu không nổi bật thành âm thanh khúc khích, cảm thấy trong lòng có chút thỏa mãn khi khiến chàng sĩ quan cao lớn ướt từ đầu tới chân còn bản thân được đu bám trên lưng người ta kéo vào tận bờ.

"XUỐNG"

Hai người chuẩn bị leo lên, Jungkook hạ lệnh cực kỳ ngắn gọn. Jimin túm chặt góc áo phông, hết sức có tâm hoàn thành vai diễn.

"Tôi bị chuột rút thật mà!"

Jungkook chau mày ngẫm nghĩ, đoạn cúi người, luồn một cánh tay qua khớp gối, tay còn lại ôm lấy bả vai, dùng lực nhấc bổng cậu lên như bồng công chúa, bằng một bước sải chân dứt khoát, mạnh mẽ đưa hai người yên vị trên bờ.

Chàng trai bán khỏa thân nằm gọn trong lồng ngực săn chắc của anh dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Trái tim đập bình bịch liên hồi... máu dồn lên hai gò má nóng hầm hập, sĩ diện đàn ông cứ thế bay theo làn khói. Park Jimin không phân biệt được mình là đang ngại ngùng hay tức giận, cậu bắt đầu đấm bùm bụp vào cơ ngực cứng như đá, gào hét.

"Anh chơi xấu! Jeon Jung Kook. Thả tôi xuống."

"Chính miệng cậu nói cậu tê chân, không phải sao? Tôi bế cậu về nhà như thế này, đúng ý cậu chưa?"

Ánh mắt lạnh lùng đang ám chỉ rằng, anh làm thật.

Bị bế về nhà trong tư thế... công chúa mặc quần lót?!?

Anh ngâm nước úng não rồi phải không? Tên sĩ quan chết tiệt, muốn chơi đến cùng hả?

Đâu phải là người dễ bị bắt nạt, Park Jimin quàng tay qua cổ, níu đầu anh xuống, gí sát vào tai dùng hết sức bình sinh hét to:

"TÔI KHỎI RỒI! THẢ RA!"

Lập tức được buông xuống theo quán tính, Jimin loạng choạng giữ thăng bằng, tránh được một cú vồ ếch ngoạn mục. Ánh mắt ghi hận của cậu ghim trên gương mặt nam tính của đối phương, không nhận ra ánh mắt đối phương lại rơi vào vết sẹo dài trên lồng ngực trái.

Người sĩ quan rũ mắt im lặng, cúi người nhặt chiếc khăn tắm ném về phía Jimin.

"Lau khô rồi mặc đồ vào."

"Vậy còn anh?" Park Jimin cảm thấy có lỗi khi nhìn bộ quân phục ướt sũng vẫn còn đang nhỏ nước.

"Tôi không sao. Tôi đưa cậu về làng rồi về căn cứ." Jungkook không để tâm tới bản thân, chỉ giục cậu mau mau thay quần áo.

Hai người xoay lưng vào nhau, Jimin nhanh nhẹn mặc đồ, cậu khẽ rùng mình, môi run run vì lạnh. Họ sóng vai trên con đường về bản, lâu lâu cậu lại đưa mắt liếc trộm anh một lần. Gương mặt nam tính, đường nét sắc sảo chuẩn mực, đậm chất đàn ông Hàn Quốc.

Chiếc khăn bông trên tay cậu nhiều lần muốn hướng về phía anh... chơi vơi giữa không trung được nửa đường thì rụt lại.

Cậu hỏi trái tim nơi ngực trái, bỗng cảm thấy run rẩy vì sao?

Won Haeun ơi, đừng làm tôi bối rối...!/.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro