CHƯƠNG 14: NẤU ĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Đại úy Jeon Jungkook gật đầu, Bác sĩ Jung ga lăng đón những túi đồ lỉnh cà lỉnh kỉnh trên tay thầy giáo, vui vẻ đề nghị: "Jimin đi xe cùng anh cho thoải mái, đỡ phải chen chúc một chỗ với con quỷ to xác này."

Park Jimin đồng ý ngay lập tức, nhưng mục đích là để hai người kia không có cơ hội đi chung mà bỏ cậu lại cùng chiếc xe gắn máy.

Jeon Jungkook nhìn bóng lưng chàng trai thành thị ôm cánh tay bác sĩ kéo đi thì lòng chua loen loét, song vẫn nuốt câu trách móc 'Là tôi đưa cậu tới đây? Sao lại về cùng người khác?' xuống bụng, miệng chỉ còn lại vị đắng ngắt như thể vừa nuốt cả trái khổ quai.

Trên xe bao trùm bởi bầu không khí gượng gạo, dù Jung Hoseok có hoạt ngôn ra sao, nhưng khi chỉ ngồi riêng hai người, cậu vẫn không thể tự nhiên mở miệng, có lẽ do cậu ôm suy nghĩ về 'mối quan hệ không trong sáng' giữa người này và tên bạn thân đại úy của hắn chăng? Lái xe bên cạnh chẳng hề hay biết mối xoắn xuýt trong lòng cậu, cứ vô tư huýt sáo giai điệu bài hát dân ca trên radio.

"Anh quên chưa kịp hỏi, Jiminie ở đây vài ngày rồi, đã quen chưa?"

"Cũng tạm ạ. Em ổn."

Bác sĩ vỗ trán cái đét như thể phát hiện điều gì hay ho:"Biết ngay mà. Đại úy Jeon chăm em kỹ như vậy, bảo sao từ việc sai quân lấy nước sạch đến đưa em đi dạo chợ... Cứ thử tưởng tượng là một người con trai nào khác mà không phải Jimin, lấy đâu đãi ngộ như thế chứ. Những thầy giáo tới đây trước Jiminie, toàn dọn hành lý về xuôi sớm."

Jimin nghiêng đầu nhìn gương mặt đơn thuần, tươi tỉnh của Jung Hoseok, không nhịn được hỏi: "Anh và Đại úy thân nhau lắm ạ."

"Ờ, tụi anh thân thiết là bình thường mà, quen nhau từ ngày đầu nhập ngũ luôn đó. Khi nó nhận lệnh điều động lên vùng biên giới này, anh cũng xin chuyển luôn. Sợ không có bạn nhậu." Jung Hoseok cười ha ha, đoạn khôn khéo đổi chủ đề:"Em thì sao? Cũng quen biết thằng quỷ đó trước hả? Anh nhớ buổi chiều trước hôm em tới, tụi anh đang xem đấm bốc trên tivi thì nó nhận điện. Sau đó nó vội đi lấy xe máy đón em ngay, nghe chừng có vẻ gấp gáp lắm."

Nghe thấy thế, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu con trai cưng nhà cựu đại tướng, dự cảm chẳng lành và thực tế trong đầu cậu không ngừng vang lên những tín hiệu cảnh báo. Nếu người nhà cậu đã phát giác ra cậu ở đây, sao còn chưa cho người đến gô cổ cậu?

"Anh có biết ai gọi cho Đại úy không?"

"Nghe nó gọi 'Ba', nhưng theo anh nhớ thì ba nó qua đời lâu rồi."

Jimin cười méo xệch, không khéo 'Ba' kia là ba cậu chứ chẳng chơi. "Chỉ có vậy thôi ạ. Trước đây em chưa từng gặp đại úy, nhưng nghe người khác kể nhiều về ảnh."

Bác sĩ nhăn trán tò mò: "Ai nói cơ?"

"Won Haeun." Nhắc đến cái tên này, bầu không khí bổng trở nên trầm lắng.

"À, cô giáo Won Haeun." Jung Hoseok lạc giọng:"Mong cô ấy yên nghỉ. Jungkook và anh muốn tới tang lễ viếng cô ấy, mà người nhà họ nói đã hỏa thiêu rồi."

Cậu thanh niên đã từng nếm trải sự bực bội với 'người nhà' gật đầu, nhớ lại thái độ thô lỗ, quát tháo của người nhận là Dì là cô, giọng đồng cảm:"Em biết, họ hàng cô ấy rất tệ."

"Đừng nói với anh em lên đây tình nguyện vì cô ấy nhé?" Bác sĩ Jung trêu chọc "... Nếu cổ còn sống, sẽ thành tam giác tình yêu mất thôi."

Tam giác tình yêu giữa anh, Won Haeun và đại úy chắc! Nội tâm Park Jimin gào thét, chẳng hiểu sao lại bị hắn nhìn ra.

"À, mà không có tên anh trong đó đâu nha."

Jung Hoseok nói xong câu đó thì mỉm cười, ánh mắt thăm dò liếc sang: gương mặt đẹp trai, làn da trắng sứ mịn màng, sống mũi cao thanh tú và phiến môi mềm mại mím nhẹ lộ rõ viền môi hình trái tim. Hắn tiếp.

"Đừng lo, cô giáo Won Haeun không phải là mẫu người Jeon Jungkook thích."

"... Vậy mẫu người đội trưởng thích là anh à?"

Miệng nhanh hơn não, Park Jimin thật sự muốn nâng tay vả cho mình một cái ngay bây giờ. Bác sĩ Jung mở to mắt, hắn sốc đến ngỡ ngàng, ngơ ngác luôn rồi. Năm giây sau, hắn cười như muốn chết đi sống lại. Nhìn Jung Hoseok cười không ngậm được mồm, lẩm bầm gì mà 'Giỏi, giỏi lắm' mất một lúc lâu mới có thể bình ổn cảm xúc, đem tâm trạng cực kỳ vui vẻ nói với cậu.

"Cái này, em tự hỏi nó đi."

"Em không có rảnh."

"Ha ha, không có thì không có. Vậy mình nói chuyện khác, ha ha."

Jung Hoseok rất biết khéo co khéo duỗi, hắn nhanh chóng lái sang chuyện khác, chỉ e nếu còn tiếp tục, con sư tử Hà Đông bên cạnh sẽ cắn cổ hắn cho mà xem.

...

Chiếc xe Jeep dừng lại trước một con đường nhỏ, cũng chính là vị trí mà Thượng sĩ Halm thả Jimin xuống vào ngày đầu tiên. Bác sĩ giúp Jimin mang những túi đồ lớn nhỏ mua ở chợ vào tận nhà, còn hẹn cậu sẽ trở lại ngay sau khi về căn cứ thay thường phục.

Một mình Park Jimin ngồi đợi Jungkook trên chiếc sạp tre dưới nhà sàn còn vương giọt nắng, nhìn đống nguyên liệu nấu ăn bày bừa trên đó mà lòng đẫm lệ sầu. Có lẽ cậu nên bắt đầu bằng việc ăn mì gói từ giờ cho đến lúc rời khỏi nơi này là tốt nhất.

Tiếng bô xe máy vọng lại từ xa rồi to dần như tiếng vít ga lên dốc. Rất nhanh sau âm thanh phành phạch đó, chiếc cup bà mẹ đi chợ xuất hiện trước nhà. Jungkook xuống xe, tay xách theo một túi đồ nữa, có lẽ là mua thêm khi Jimin đã về rồi.

"Sao vậy?" Jeon Jungkook nhíu chặt hàng chân mày rậm rạp khi bỗng dưng bắt gặp ánh mắt cậu ấm lườm mình.

"Nhìn anh không được à?" Công tử quen được chiều cãi lại.

Anh lắc đầu, tự nhủ biết vậy thà không hỏi cho xong, chẳng thèm để ý cậu nữa, đặt mấy cái túi xuống, loay hoay lôi bếp than ra, bố trí đâu ra đấy rồi vẫy Jimin lại gần.

"Lại đây tôi chỉ cậu cách nhóm lửa, sau này còn biết đường đun nước tắm."

Nghe tới việc có nước nóng phục vụ tắm rửa, Jimin bật dậy ngay, thậm chí có bị Jeon Jungkook sai lấy cái này cái kia cũng chẳng hề tức giận, còn nhiệt tình tìm đến cho anh.

Nhiên vật liệu đầy đủ, Jimin nghe lời anh gắp than củi bỏ vào trong bếp lò. Anh dùng một bó đuốc tẩm dầu chiết xuất từ vỏ cây dầu và dầu tràm, bên ngoài bọc kín bằng mo cau – châm một đầu làm mồi lửa. Dúi cây đuốc đã cháy vào đống than củi, anh yêu cầu Jimin giúp bằng cách quạt cho đốm sáng nhỏ bùng lên. Ngọn lửa lan dần trên đống than, đốt chúng thành một lớp bụi tro màu trắng. Jimin mở to mắt thích thú. Trước đây cậu có tham gia hướng đạo sinh thật nhưng chung quy vẫn dùng bếp gas nấu nướng, chưa bao giờ cậu có cơ hội trải nghiệm loại bếp than truyền thống này.

"Cậu đã từng dùng kẹp nồi nấu cơm bắc bếp bao giờ chưa? Biết chắt nước cơm không?"

Nhận lại là một tràng lắc đầu không dứt, Jungkook bất lực thở dài "Cậu... đi múc nước lại đây."

Jimin mang xô nhựa vòng ra sau nhà múc nước sạch trong chum đất, còn đại úy cao lớn - người vẫn nghĩ mình không phải nấu cơm lại đang cặm cụi dạy cậu bắt đầu từ cách vo gạo làm sao cho sạch. Làm theo những gì anh chỉ dẫn, Jimin đong một lượng gạo nhất định, cho vào chiếc nồi nhôm méo mó, đổ nước, dùng tay vo nhẹ cho đến khi nước chuyển màu trắng đục, chắt bỏ nước, giữ lại hạt gạo trắng tinh dưới đáy nồi. Bước này lặp lại một vài lần, đến khi nước vo gạo trong là được, tiếp tục đong lượng nước tới ba phần tư so với mép nồi, đậy vung và bắc lên bếp.

"Dùng kẹp nấu cơm bắc bếp là sao? Như này sao giống nấu cháo vậy?" Chàng trai thành thị với kinh nghiệm là con số không tròn trĩnh thắc mắc.

Bấy giờ Jeon Jungkook mới lấy một thanh kẹp bằng thân tre gập đôi, áng chừng hơn nửa mét, đặt lên nồi làm động tác minh họa. "Cái này gọi là Kẹp, đợi cơm gần chín, cậu xỏ một thanh vào quai nồi, một thanh vào vung nồi, giữ chặt. Chắt bỏ phần nước thừa, hạt gạo sẽ không bị trương thành cháo như cậu nói."

Mười lăm phút sau, viên sĩ quan kêu Jimin mở vung, sơ qua một lượt và thử độ nở của hạt gạo. Hạt mềm và nở bung có nghĩa là cơm sẽ dẻo. Lúc này, anh trực tiếp biểu diễn màn chắt nước cơm như vừa hướng dẫn.

Khi mở vung nồi, dưới làn hơi nóng bốc lên, hạt gạo trắng tinh đã hóa thành cơm dẻo. Phiến môi hồng của chàng trai trẻ cứ thế cong lên mãi, cảm giác tự hào và lạ lẫm đến khó tin.

"... Không khó lắm ha."

Thầy giáo bất đắc dĩ nạt cậu: "Đợi khi nào cậu nấu được nồi cơm không khê rồi hẵng phát biểu."

"Đừng coi thường tôi."

"Còn hơn là tự cao. Rồi chuẩn bị nấu thức ăn thôi. Thằng quỷ bác sĩ đến bây giờ."

Nửa câu trước không sao, nửa câu sau nghe mà muốn xông phi cho tên đại úy này một cước. Tất cả những gì đội trưởng đây quan tâm là nam bác sĩ kia. Cô gái Won Haeun xinh đẹp đáng yêu như vậy vẫn chỉ là tình đơn phương, hóa ra em rất tốt nhưng anh rất tiếc đấy! Là tại anh 'cong' đúng không.

"Hết đường gỡ rồi." Park Jimin buột miệng.

Jeon Jungkook nhìn túi đường mới về rồi còn nguyên trong giỏ, lại nhìn cậu trai vừa nói một câu chẳng liên quan, vẻ mặt đầy khó hiểu. Cậu lấp liếm: "Tôi trưởng anh định nấu món ngọt ngọt... kiểu rau xào đường, súp siro chứ."

"Cậu lảm nhảm cái khỉ gì vậy? Đặt chảo lên đây, thầy Dimin." Cùng với hành động đáp lại khẩu lệnh của Jungkook, cậu khuyến mãi thêm cú nguýt sắc như dao cắt.

...

Bác sĩ Jung tới ngôi nhà sàn nhỏ của thầy giáo nửa tiếng đồng hồ sau đó. Quả thật hắn rất sợ sẽ có chiến tranh thế giới lần thứ ba nổ ra trong nhà bếp. Hắn thay vội thay vàng chiếc áo phông đơn giản, mặc quần sooc, xỏ dép tổ ong, lên xe máy phóng đến đây bằng tốc độ ánh sáng. Thế nhưng những gì hắn vừa chứng kiến, hai người hệt như đôi chim cu đang thả thính thì đúng hơn.

Hắn lúng ta lúng túng đưa tay gãi ót, không biết nên cư xử sao cho hợp hoàn cảnh, ở lại làm bóng đèn công suất lớn hay lượn đại vào trong bản cho rồi.

"Đến không đúng lúc rồi." Jung Hoseok lẩm bẩm.

Đáng tiếc Jungkook xoay người lấy đĩa, đã kịp trông thấy bóng dáng bác sĩ, anh gọi to: "Đến rồi hả, lại đây."

Jung Hoseok miễn cưỡng theo tiếng gọi vào trong, trên chiếc chõng tre hắn thấy mấy đĩa thức ăn bày sẵn, cạnh nồi cơm là đĩa rau muống xào vừa thâm vừa quắt, một bát canh bí đỏ lợn cợn, tiếp đến là đĩa trứng tráng xấu số cháy đen được tên bạn thân đặt xuống cạch một tiếng giòn tan.

Bác sĩ lặng lẽ gớt nước mắt.

"Ờ, nhìn... ngon đấy!"

Jeon Jungkook liếc xéo, giọng điệu chẳng hề che đậy sự mỉa mai:"Ờ thì mày muốn Jiminie nấu ăn, của mày tất đấy."

"Lỡ... tao mà ăn hết, mày đừng có hối hận." Jung Hoseok thẳng thắn đối diện với ánh mắt sắc sảo của anh, nhưng Jungkook lại giống như đang hối hận luôn rồi, xoay đầu lảng sang hướng khác.

Park Jimin trông hai người họ thì thào to nhỏ thì chẳng hiểu gì cả, cúi đầu nhìn mấy món mình vừa làm ra, nhún vai từ chối bình luận. Đã nói là không biết nấu ăn trước mà, hậu quả vẫn được mấy thứ thành hình như thế này là tốt lắm rồi.

"Anh bác sĩ, đói chưa?"

"Có, đói chết tôi... Ăn thôi!" Jung Hoseok đáp xong còn nhiệt tình xới cơm ra đĩa, không nhận ra tên bạn cao lớn của hắn muốn dùng ánh mắt bóp chết hắn luôn.

Cơm nấu theo nồi củi sẽ hơi khô nhưng ăn khi còn nóng vẫn ổn. Bác sĩ gắp ngay cọng rau muống xào thử đầu tiên. Vừa cho vào miệng, hắn lập tức bị sặc, nhịn ho đến đỏ mắt. Hắn nặn ra một nụ cười héo y như cọng rau ban nãy, đáp lại sự chờ mong của 'đầu bếp nhập môn', méo miệng nhận xét:"Món này... vẫn ăn được. Nhưng mà anh thấy... có hơi mặn. Không phải em lỡ tay đổ nguyên chai nước mắm vào đấy chứ?"

"Cậu ấy không lỡ tay, mà đúng là đổ nguyên chai nước mắm." Jungkook ngắt lời, tay đẩy đĩa trứng tráng tới trước mặt hắn:"Thử đi, tao đã kịp ngăn không cho đổ hết chai tiếp theo."

Gì đấy hai người này... Tôi còn sống đấy nhé. Nom hai người đưa đẩy, Park Jimin cảm thấy hơi nhức nách:"Là tôi sợ hai anh bị tiểu đường."

Jung Hoseok cười giả dối: "Vậy chắc anh phải chọn giữa tiểu đường và bệnh thận."

"Cậu nấu mà ráng ăn cho hết." Đội trưởng lúc nào cũng yêu cầu cực ngắn gọn, đương nhiên cũng được đáp lại đầy ưu ái.

"Chuyện nhỏ." Jimin rặt một vẻ không sợ chết nhồi miếng 'rau muống gây tranh cãi' vào miệng. Vị mặn chát lập tức đánh chiếm khiến cậu nuốt không trôi. Jungkook nhìn vẻ mặt chịu đựng của đứa trẻ kiêu ngạo cứng đầu mà thở dài. Trước khi cậu công tử mắc nghẹn vì định lấy thêm miếng thứ hai, chiếc thìa trên tay đã đụng phải thìa một người khác. Park Jimin nhìn đại úy gạt hết phần rau xào vào đĩa cơm của anh, trộn vài nhát, gương mặt không cảm xúc đưa lên miệng nhai ngon lành. Cậu tắt nắng. Bác sĩ Jung mở cờ trong bụng.

Ngầu bá cháy, bạn tao ơi!

Cậu định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng cổ họng cứ như bị ai khóa chặt, chẳng hiểu sao lại cúi đầu, gò má lặng lẽ đỏ lên. 'Bữa cơm đầu tiên của cu tí' bỗng chốc trở nên kỳ quái. Dù bác sĩ lắm lời có lòng tốt phát huy hết khả năng thì bầu không khí sền sệt sặc mùi ám muội cũng chẳng thể nào cứu vãn nổi.

Sau khi hai vị khách không mời làm xong nhiệm vụ rửa bát và úp chúng gọn gàng lên chiếc mâm kẽm, họ cùng nhau ra về. Park Jimin đứng trước căn nhà sàn, nhìn theo bóng hai chiếc xe gắn máy cho-mẹ-đi-chợ xa dần thành chấm nhỏ, cậu mới buông xuống cảm giác tảng đá nặng trịch đè lên lồng ngực.

Cậu vào nhà, tận dụng chút tàn than trong bếp, bỏ thêm củi, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên. Cậu bắc một ấm nước, trong thời gian chờ đợi thì lên nhà chuẩn bị quần áo tắm rửa, vô tình bắt gặp một bao nilon màu xanh đặt trước cửa ra vào.

Nhặt lên và mở nó ra, cậu còn hung hăng mắng tên xấu xa kia định đặt bom mình chắc? Nhưng khi nhìn thấy món đồ bên trong, cậu sửng sốt thêm lần nữa.

Đó là một chiếc mùng mới tinh và sạch sẽ.

Rũ mắt nhìn xuống cổ tay, nơi đó còn lưu vài vết muỗi đốt thâm đỏ, nhưng cũng là nơi đại úy nắm chặt cậu dẫn đi ngày hôm nay, giống như được một luồng ấm áp từ mạch máu truyền lên, trái tim cậu lại đang loạn nhịp.

Jimin ôm ghì chiếc màn vào lòng, từ từ ngồi bệt xuống. Cậu cứ ngẩn ngơ nguyên tại chỗ, mãi mới nhấc nổi tay xoa khắp mặt mình. Xúc cảm mãnh liệt vỗ về tâm hồn cậu, biết làm thế nào với nó bây giờ đây?./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro