CHƯƠNG 15: ANH DIMIN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ bốn lăm phút sáng, mải mê tận hưởng cảm giác thoải mái khi tắm nước ấm do chính tay mình đun, cậu ấm Jimin chính thức vứt khái niệm về thời gian ra sau đầu. Đến khi kịp nhận ra, để không bị muộn buổi lên lớp thứ hai trong vai trò thầy giáo, cậu co giò, chạy thục mạng qua con dốc dẫn tới ngôi trường nhỏ trên đỉnh núi. Lũ học trò có mặt đang xếp hàng dưới chân cột cờ, sẵn sàng cho nghi thức hát quốc ca và làm lễ chào cờ mỗi sáng. Chỉ nhìn lướt qua, cậu đã đếm được, ít nhất có năm đứa vắng mặt.

Cậu biết, vấn đề ở đây là phương pháp dạy học, có lẽ ba mẹ chúng cảm thấy đến lớp với cậu là vô nghĩa nên bắt chúng ở nhà.

Thấy thầy giáo Dimin xuất hiện, lũ trẻ người nâng tay làm động tác "Con chào thầy" vô cùng ngoan ngoãn. Cậu chắp tay trước ngực gật đầu, khô khan nở nụ cười đáp lại, trong lòng không tránh khỏi cảm giác mất mát. Cậu nhìn quanh, hôm nay vẫn có thêm hai quân dân tự nguyện, so với hôm qua là hai người khác.

Khi kim dài hình bàn tay trên chiếc đồng hồ treo tường chỉ tám giờ đúng, hai học trò đại diện bước lên phía trước.

Không có nhạc nền cũng chẳng có nhạc đệm, chỉ có tiếng gió lùa qua đám lá lao xao – bản nhạc từ mẹ Jimin nhiên mà không phải ai cũng có may mắn nghe được.

Jimin đứng nghiêm dưới cột cờ bằng tre thẳng tắp, đưa mắt nhìn lũ trẻ vùng cao hát quốc ca Hàn Quốc như giai điệu tự hào. Chẳng hiểu vì sao, toàn thân cậu khô cứng, nuốt nước bọt mấy lần, đôi môi mỏng mấp máy mở ra, nhưng cuối cùng vẫn không có lời hát nào vang lên cả.

... Ngẫm ra, không biết từ khi nào, thế hệ bọn cậu lại coi việc thể hiện tình yêu quê hương và lòng tự hào dân tộc là điều sến súa.

Nhưng ở đây, không ai phán xét cậu.

Chất giọng trầm của chàng trai trẻ vốn luôn mất tích trong những sáng chào cờ năm xưa bỗng ngân nga, hòa chung lời ca cùng đám trò nhỏ. Lá cờ bạc màu theo năm tháng chậm rãi kéo lên điểm dừng cao nhất, phần phật tung bay trên vùng đất khắc nghiệt nơi địa đầu tổ quốc.

Cảm xúc sau khi hát xong thật khó để diễn tả bằng lời, chỉ biết rằng cậu muốn cười thật to, muốn nói rằng gánh nặng đè nén trong lòng dường như được gỡ bỏ. Jimin hít một hơi dài, thầm đưa quyết định. Cậu nhanh chân đuổi theo lũ trẻ, đến gần hơn liền nói dõng dạc, rõ ràng.

"Từ hôm nay trở đi, tụi em gọi anh là anh Jimin nhé."

Cả lũ nhất thời im lặng, lén lút nhìn cậu bằng nét mặt lạ lùng. Cậu trai thành phố quan sát thái độ ái ngại của chúng, trong lòng hơi hụt hẫng.

"Anh ở đây để gọi anh/chị em ấy? Tụi em biết từ này đúng không?" Cậu không bỏ cuộc.

"Không phải thầy là phải gọi thầy sao ạ?

Cô bé Armi hôm nay vắng anh trai nên đến lớp một mình, hỏi Jimin câu có lẽ tất cả mọi người đang nghĩ.

... Bởi vì cậu chẳng có gì đáng để làm thầy. Cậu không biết tổ chức lớp học ra sao, không biết tiếp cận học sinh của mình như thế nào, nghe một tiếng thầy chỉ khiến bản thân cảm nhận sâu sắc mình thất bại. Lý do duy nhất khiến cậu còn chịu đựng đến giờ phút này có lẽ là sự cố chấp.

Cậu mỉm cười giả dối nhưng trả lời hết sức chân thành. "Anh muốn coi tụi em là em trai, em gái của mình. Liệu anh có thể làm anh của các em được không?"

Lũ trẻ ngơ ngác nhìn nhau song vẫn gật đầu.

"Được ạ, anh Dimin!"

Chàng trai trẻ gỡ được cái mác thầy giáo để chuyển thành anh trai mà thở phào như trút đi gánh nặng, rồi vui vẻ dẫn đám học trò vào lớp. Cậu phát hiện ra, thầy cô tiền nhiệm chỉ tập trung dạy lũ trẻ học tiếng Hàn cơ bả, tiếng Anh cực kỳ hạn chế, lũ trẻ chỉ đơn thuần học viết chữ từ A đến Z mà thôi.

Jimin trằn trọc suy nghĩ về vấn đề này cả đêm qua, gần hai giờ sáng thì thiếp đi vì mệt mỏi. Nếu không thể là một giáo viên có kỹ năng sư phạm, thì cậu sẽ dạy lũ trẻ theo cách của riêng mình, bắt đầu từ môn cậu giỏi nhất.

Bàn tay mảnh khảnh viết lên bảng một dãy số bằng ký tự Ả rập cùng cách phát âm phổ thông, cậu hỏi: "Em nào đọc giúp anh dãy số này nhỉ?"

Dù học sinh của cậu vẫn còn mắc nhiều lỗi song Jimin nhận thấy, chúng vẫn nắm vững kiến thức cơ bản. Sau đó, cậu viết xuống vài phép tính đơn giản, lần này đáp án của tụi nhỏ đều sai; cậu tiếp tục nhận ra, lũ trẻ biết số đếm nhưng không biết làm tính.

Thầy giáo mới gãi đầu nghĩ ngợi. Cậu kêu lũ trẻ lại gần, ngồi khoanh chân trước mặt chúng, xòe hai bàn tay ra.

"Hai bàn tay anh có tổng cộng mười ngón." Vừa nói cậu vừa đếm đầu ngón tay lần lượt từ một đến mười. Sau đó cậu nâng một nắm tay cuộn tròn lên, dựng ngón trỏ nói: "Đây là một", tiếp tục giơ lên ngón thứ hai: "Thêm một nữa là mình có mấy?"

Những đứa trẻ nhìn thấy hai ngón tay cậu dựng lên thì đồng loạt đáp "Hai ạ."

Cậu giơ ba ngón tay bên phải và hai ngón tay bên trái, sáp lại gần nhau, tiếp "Đây thì sao?"

"Năm!" Giọng lũ trẻ tự tin hơn hẳn khiến cậu phấn chấn tinh thần.

"Thêm vào như vậy ta gọi là 'phép cộng'." Cậu chỉ vào ký hiệu dấu + viết trên bảng rồi hỏi tiếp – "Nếu anh có năm như thế này" – Jimin xòe năm ngón tay ra, đoạn cụp xuống hai ngón.

"Chúng ta còn lại mấy?"

"Ba ạ!"

Jimin mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu. Cậu xòe cả hai bàn tay mười ngón "Bây giờ anh có mười này" lại tiếp tục gập ngón út và ngón áp út " Mất hai rồi, còn lại là..."

"Tám!"

Câu trả lời nhanh và chính xác khiến Jimin muốn vỗ tay tán thưởng cho khả năng tiếp thu nhạy bén của lũ trẻ, cho dù chúng có sinh ra và lớn lên ở vùng cao nghèo túng đến khó tưởng tượng đi chăng nữa. Cậu đứng dậy, đến trước bảng đen, lần này viết ra vài phép tính.

"Được rồi, trả lời đúng hết mấy bài tập này, chiều nay anh sẽ có thưởng."

Tiếng reo hò từ trong lớp học nhỏ vọng ra, lôi kéo sự chú ý của hai sĩ quan tuần tra, khiến họ tò mò ló đầu vào xem thử. Hình ảnh trong mắt họ là lũ trẻ hào hứng giơ những ngón tay bé xíu tính tính toán toán, một vài đứa còn dùng đến cả ngón chân khiến cả lớp rộn lên tiếng cười.

Thầy giáo của chúng nước da trắng sứ, gương mặt thanh tú, quần áo từ trên xuống dưới là lượt, xuất hiện chẳng khắc nào kẻ ngoại lai. Họ mới chỉ biết thầy giáo mới qua lời kể của thượng sĩ Halm hay đồng đội đã từng gặp cậu, trông thấy người thật hôm nay mới là lần đầu tiên. Tận mắt chứng kiến hào quang 'công tử con nhà giàu' tỏa ra từ người cậu không khỏi làm người ta thắc mắc, rút cuộc cậu đến vùng đất xa xôi, hẻo lánh này để làm gì.

Có những người lên đây mang theo quyết tâm cao độ, đến cùng lại chỉ ở một tháng là khăn gói dời đi. Vậy nên anh em trong quân trại của họ cá cược nhau, xem thầy Jimin sẽ ở đây bao lâu nữa.

Vậy mà trong ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chàng trai 'khác biệt' ấy đã hòa mình cùng cảnh quan đơn sơ và không gian bình dị nơi này. Hai người lính nhìn nhau bật cười, có lẽ họ nên lập một kèo mới, cá rằng cậu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình trong vòng ba tháng tới, đảm bảo cầm chắc phần thắng trong tay./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro