CHƯƠNG 16: ẨU ĐẢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba ngày trôi qua kể từ buổi chiều lũ trẻ miền núi nhận được phần thường từ thầy Dimin, nhưng hễ đến giờ ra chơi, chúng lại dùng những mẩu giấy thừa gập thành những con hạc đủ loại kích cỡ. Lúc đầu, Jimin chỉ định tự mình gấp hạc giấy làm quà cho tụi nhỏ, nhưng chúng thích thú liên tục đòi cậu dạy khiến cậu không nỡ lòng nào từ chối. Tới giờ này đã có đủ một đại gia đình hạc to nhỏ lớn bé bày đầy trên mặt sàn. Cậu đã xin một chiếc hộp nhựa từ chỗ trưởng làng để cất chúng.

Cậu ăn trưa cùng lũ trẻ, bữa ăn được già làng chuẩn bị và sai người đưa tới mỗi ngày. Từ buổi học đầu tiên, Jimin không thấy cậu bé Namjoon lên lớp nữa, cậu hoang mang không biết vì thằng bé yêu quý Won Haeun mà buồn vì cậu hay không.

"Armi, sao anh Namjoon không tới lớp cùng em?"

Cậu mon men tới chỗ cô bé dò hỏi, cô nhóc đang nắm xôi ăn cùng thịt bò khô.

"Appa bị đau lưng, anh Namjoon lên nương thay Appa."

Nhưng nó mới chỉ là một cậu bé? Sao có thể làm thay công việc của người lớn. Jimin không biết nói sao, cậu lẩm bẩm "Vậy chắc vất vả lắm..."

Armi lắc đầu, tự hào cười nói "Nhưng mẹ em nói như vậy sẽ có gạo ăn. Armi giúp cha mẹ hái lá trà nữa đấy!"

Câu nói ngây ngô của một bé gái tám tuổi thành thật đến nỗi khiến cậu nghẹn lời, nghĩ lại bản thân mình khi bằng tuổi cô bé... Bữa cơm không ăn, toàn thích gì ăn nấy, ba mẹ tốn một đống tiền cho cả tá đồ chơi mua về từ nước ngoài... sống một cuộc sống 'nhung lụa' không gì so sánh được.

Vậy mà cậu chưa từng cảm thấy hạnh phúc, chưa từng nở nụ cười nào đẹp như nụ cười của cô bé trước mặt cậu đây.

Jimin đứng dậy, giả bộ vươn vai, mông lung nhìn ra cửa sổ. Trời nhiều mây và ánh nắng không quá gay gắt. Không khí trong lành mát mẻ vờn lên da mặt cậu, làm cậu nổi hứng muốn loanh quanh khám phá ngôi làng.

"Được rồi, mọi người." Cậu vỗ tay thu hút sự chú ý của đám học trò "Chiều nay, chúng mình sẽ có một buổi tiếng Anh ngoại khóa. Lấy cặp sách và đi thôi nào."

Mười cặp mắt tròn vo ngạc nhiên dồn về phía thầy Dimin, bấy giờ cậu mới ớ ra một tiếng, đoạn tìm cách diễn đạt dễ hiểu hơn.

"Chúng mình vừa đi dạo vừa học tiếng Anh."

Lũ trẻ hào hứng nhảy cỡn lên. Cậu nhận ra thêm một điều, trẻ con dù nông thôn hay thành phố cũng chẳng có gì khác biệt, niềm vui học tập của chúng không chỉ gói gọn quanh bốn bức tường. Jimin nhún vai, được ra ngoài chơi, ai mà không thích chứ? Còn hơn là nhốt cậu và lũ trẻ trong sự hạn chế của lóp học, rồi tự dằn vặt liệu chúng có muốn ra ngoài hay không?

Khi hai người lính thấy Jimin và mười hai đứa học trò ào ra thì vội vàng hỏi: "Thầy đi đâu vậy ạ?

"Tụi tôi dạo lòng vòng quanh bản. Trời mát mẻ không nắng, thời tiết ủng hộ thế này, không đi thật có lỗi."

Hai người lính trẻ nhìn nhau rồi nhắc nhở "Thầy nên đi lại trong địa phận của ngôi làng thôi, phía ngoài toàn bộ đều là rừng rậm."

Nghe lời dặn dò rất hợp lý, Jimin ngoan ngoãn gật đầu. Đám học trò nhỏ dẫn thầy Dimin của chúng leo lên con dốc vắt ngang qua những đồi. Vừa đi cậu vừa chỉ trỏ xung quanh và dạy bọn trẻ cách phát âm bằng tiếng Anh: Sun – ông mặt trời, sky – bầu trời, cloud – đám mây.

Trên đồi cao, cùng với tiếng trẻ con ríu rít hoà trong gió, Jimin còn nghe thấy cả âm thanh rèn rẹt của bộ đàm vọng lại từ xa, ngoái đầu mới thấy hai người lính còn theo sau trông chừng họ.

Cuối cùng, nhóm dã ngoại cũng đến đồi lá trà lớn nhất trong vùng, gồm một dãy ruộng bậc thang đều tăm tắp, trải dài từ đỉnh xuống chân núi. Vài đứa nhỏ kêu nhà chúng gần đây, Jimin đồng ý cho chúng về nhà, một vài đứa nhỏ ở lại tiếp tục đi theo cậu.

"Cái này tiếng Anh gọi là gì ạ?"

"Tea- trà – viết là T-E-A." Jimin trả lời, đánh vần từng ký tự ABC, cậu biết thầy giáo trước đã dạy nên lũ trẻ hoàn toàn hiểu được.

Tạm biệt ba đứa học trò nữa, còn lại một mình Jimin cùng cô bé Armi. Hai người tiến sâu vào giữa những hàng trà uốn lượn, nghe bọn nhóc nói đây là lối tắt ngắn hơn để quay về trục đường chính trong làng.

"Nhà em ở đâu?" Cậu hỏi cô bé 'hoa tiêu hoạt bát' lắc lư phía trước.

"Đằng kia ạ." Theo hướng ngón tay bé xíu là một điền trang nhỏ dưới chân đồi bên kia, cách chỗ hai người đứng không xa.

"Anh đưa em về."

Armi mừng rỡ vỗ tay, cùng tiến về phía chiếc xe tải, cạnh một nhóm người đang tụ tập ở trang trại, sát con đường rải đầy sỏi đá. Trông thấy người quen, cô bé mở to đôi mắt, níu tay thầy giáo.

"Ba mẹ em kia kìa!"

Jimin bước thấp bước cao bị cô bé lôi kéo tới chỗ đám đông. Đến nơi, đập vào mắt cậu là cảnh một cậu bé mặc trang phục dân miền núi đang khiêng từng bảo tải xếp chồng chất phía sau xe tải, cạnh đó khoảng năm sáu người mặc trang phục miền xuôi đứng trông coi.

Namjoon, cậu bé gương mặt lấm lem, ngoái đầu thấy em gái và thầy giáo đang đến gần thì lễ phép cúi đầu chào hỏi. Đám người kia vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau thông qua phiên dịch viên tiếng Hàn - Triều, ngôn ngữ chính của dân làng nơi đây.

"Namjoon, họ làm gì ở đây vậy?" Jimin hỏi cậu học trò đã cúp lớp mấy ngày nay.

"Họ tới thu mua lá trà khô."

Jimin gật gù đã hiểu, bước tới gần hơn quan sát. Dân bản đúc lá trà khô đầy bao tải, buộc kín miệng bao rồi cho lên cân, sau đó chất lên xe tải của thương lái.

"Bốn kilogram." Cậu nghe thấy tiếng hô to sau khi bao tải được nhấc ra khỏi bàn cân.

Jimin sửng sốt, không có lý nào cậu nhìn sai con số 5 trên bàn cân được. Bao tải tiếp theo được nhấc lên, số cân hô vang vẫn không thay đổi, trong khi con số thực tế thì không đúng như vậy. Người đàn ông cân kiểm mặt không đổi sắc, khiến cậu nghi hoặc hỏi Namjoon.

"Bọn họ có biết một kilogram là bao nhiêu không? Có biết phân biệt số 4 và số 5 không?"

Namjoon ngạc nhiên như thể nghe thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh "Kilogram là gì?"

"Là đơn vị đo trọng lượng."- Vừa nói cậu vừa chỉ bàn cân:"Cái cân kia dùng đơn vị đó kìa."

"Đơn vị?"

Jimin thật sự muốn đầu hàng, cậu thở dài đổi câu hỏi: "Bình thường mọi người mua bán như thế nào?"

Cậu bé gãi đầu, tìm cách diễn đạt: "Họ đến mua theo bao."

"Trả tiền như thế nào?"

"Họ trả tiền theo số ghi lại ở đằng kia." Namjoon hất cằm về phía người đàn ông miền xuôi đang cầm cuốn sổ ghi chép cân nặng.

"Vậy nghĩa là..." Người dân bản không ai biết họ đang bị lừa.

Jimin cắn răng nuốt nửa câu còn lại vào bụng. Cậu biết bọn chúng lợi dụng điều gì. Đám thương lái gian lận vì chúng biết người dân nơi đây kém hiểu biết. Cậu hùng hổ tiến đến chỗ người đàn ông làm nhiệm vụ cân kiểm, hắn đang đọc to số cân của bao trà cuối cùng.

"Bốn kilogram."

"Năm ký hai."

Cây bút trên tay hắn dừng lại khi nghe có người chen ngang, ngẩng đầu liền đối diện với một cậu thanh niên vóc dáng cao ráo trẻ trung, gương mặt thanh tú, trang phục trên người nhìn đã thấy nổi bật, không hợp chốn này.

"Mày là thằng đéo nào vậy?"

"Người biết số 4 và số 5 khác nhau như thế nào?"

Cậu vươn tay về phía cuốn sổ ghi chép, muốn xem xem trong đó viết gì, cũng chẳng quan tâm bản thân có thể bị đe dọa. "Đưa tôi coi." giọng cương quyết.

Gã cân kiểm gấp cuốn sổ tay, trợn mắt nóng nảy quát.

"Mày không bán cũng chẳng mua. Đừng có lởn vởn ở đây. Cút." Hắn phất tay đuổi cậu, nhưng cậu ấm nhà cựu đại tướng chẳng hề nao núng.

"Không dám cho tôi coi, chứng tỏ các người làm ăn gian dối."

"Đệch mợ mày nói gì đấy? Mày bảo ai gian dối. Bọn tao trả năm ngàn won một ký, mỗi bao bốn ký, gian dối chỗ nào."

Hắn mở cuốn sổ ghi chép, chìa trước mặt cho cậu nhìn con số viết trên đấy.

"Tao tận mắt nhìn rồi, có bao nặng tới hơn năm ký, mày vẫn kêu bốn ký." Hắn đã thô lỗ, cậu cũng chẳng buồn lịch sự.

"Thằng chó, mày tính gây sự à? Chán sống hả?" Nhắm thấy cậu trai không hề có ý nhượng bộ, bọn chúng đổi giọng đe dọa, chỉ tiếc, điều đó chẳng hề có tác dụng với công tử có quá khứ không sợ trời cũng chẳng sợ đất như Park Jimin. Cậu thản nhiên lướt qua mặt chúng, trong tiếng xì xào của những người xung quanh, nhấc một bao chè khô đặt lên bàn cân.

"Nhìn đi? Là năm ký. Hoặc do mày mù chữ. Giới thiệu luôn tao là thầy giáo, nếu cần tao dạy lại, mày có thể đến tìm tao bất cứ lúc nào."

Là người địa phương làm việc cho thương lái, hắn há mồm không khép lại được vì nghẹn họng. Ông chủ của hắn, kẻ được đám đàn em gọi là ông trùm Choi Ho, vừa xong việc trả tiền cho dân bản, bấy giờ tiến đến chỗ bọn họ.

"Chuyện gì đây?"

Jimin liếc mắt nhìn kẻ vừa hỏi, qua thân hình mập mạp và cách ăn vận khoe mẽ bóng bẩy, cậu đoán được gã này chính là kẻ cầm đầu. "Các người trả tiền không đúng với số cân nặng của mỗi bao."

Ông trùm Choi Ho cười khẩy, xoay lưng chẳng buồn nhìn cậu. "Tao trả theo những gì chúng tao ghi trên đây." Gã giật cuốn sổ ghi chép, mở ra "Mày xem, trên này viết mỗi bao bốn ký, bọn họ trước giờ vẫn đồng ý bán cho tụi tao như vậy. Mày là đứa nào mà muốn chõ mũi vào việc làm ăn của tao?"

Nói dài như vậy, hiểu đơn giản là "Biến."

Jimin cuộn tay thành nắm đấm, nhìn những người dân bản địa thật thà bị lừa gạt mà tức giận thay cho họ. Những kẻ này có thể nhẫn tâm vì vài đồng bạc mà bóc lột cả sự nghèo đói, cơ cực nơi đây.

Thân hình cậu gầy gò nhưng bước đi đầy sức mạnh, nhằm thẳng thùng xe bán tải, nhảy lên. Cậu đếm tất cả số bao đã được chất lên đó, cộng với số còn lại trên mặt đất, rồi đến bên người đàn ông cầm tờ biên lai thanh toán của bọn môi giới.

"Tôi mượn?"

Không đợi sự cho phép, cậu giật hai tờ biên nhận cùng số tiền trong tay người này ra đếm.

"Hai mươi ba bao, mỗi bao năm ký, năm ngàn won/ một ký, vị chi 575.000 won. Đây là bao nhiêu?" Cậu giơ nắm tiền trong tay, tức giận hét lớn:"460.000 ngàn! Các người còn ăn bớt 60.000 won tiền vận chuyển. Đây không phải là gian dối, là lừa đảo."

"Cẩn thận cái mồm mày. Tao trả đúng số cân ghi trên sổ sách, mày buộc tội tao không có bằng chứng, tao kêu cảnh sát gô cổ mày vào tù." Gã béo mập hung dữ nói, tìm cớ biện hộ cho bản thân.

Biết mình nắm đằng chuôi, Jimin khinh khỉnh nhếch mép, đoạn rút điện thoại, vũ khí chiến lược trong trận đấu: "Nào, vậy cân lại đi. Tôi sẽ chụp lại từng bao rồi cộng cho các người xem, sau đó cùng nhau lên đồn."

Tên trùm Choi Ho nghiến răng nghiến lợi nghĩ, thằng khốn thầy giáo mới này thông minh và bản lĩnh, không giống đám trước, dù muốn giúp dân bản nhưng chỉ cần bọn chúng đe dọa liền cúp đuôi. Muốn đối phó, cần phải dùng biện pháp mạnh.

"Rồi, chúng mày có muốn lấy tiền không?" Gã chống tay bên hông, quay về phía dân bản lớn giọng quát, người phiên dịch gấp gáp dịch lại.

Armi và Namjoon bám chặt lấy thắt lưng một người đàn ông, chắc hẳn là ba chúng, chứng kiến cuộc tranh chấp thì sợ sệt nhìn nhau, không dám nói năng gì. Cha hai đứa trẻ sau khi nghe con trai phiên dịch sơ lược, cũng biết đại khái là họ đang bị ăn bớt tiền bạc, cậu thanh niên kia là thầy giáo đang đòi quyền lợi cho mình.

"Trả thêm cho ông ấy 115.000 won, hoặc mày có thể giữ lại năm ngàn lẻ làm phí đi lại." Jimin nhếch hàng lông mày thách thức, càng khiến mấy gã thương lái tức tối hơn.

"Không cần nói nhiều nữa, chúng mày, ném hết xuống cho ông." Tên trùm cố tình nói thật to cho tất cả nghe thấy, đám đàn em theo đó bắt đầu mạnh tay ném những bao tải chè từ trên xe xuống. Bao tải rách ra, lá chè khô vung vãi trên mặt đất, tệ hơn nữa, bọn chúng còn cố ý giẫm đạp, nghiền nát công sức thu hoạch của dân làng dưới chân.

Dân bản không thể trơ mắt nhìn thành quả lao động của mình bị phá hủy, họ bắt đầu lao lên ngăn cản đám thương lái. Jimin tức giận phừng phừng, cậu vung tay đấm vào mặt tên môi giới gần đó, khiến hẳn lảo đảo vài bước. Mấy tên đàn em khác thấy người của mình bị đánh liền xông tới, một trận ẩu đả lộn xộn nổ ra.

Bất thình lình, một phát súng vang giòn bắn giữa không trung.

Mọi sự hỗn loạn lập tức rơi vào tĩnh lặng. Khoảng chục binh sĩ trong quân phục tuần tra bọc thép, khoác áo chống đạn tiến hành trấn áp cuộc ẩu đả, khống chế đám thanh niên côn đồ ra một góc.

Đại úy Jeon Jungkook nâng khẩu súng trường M-16 vừa bắn vài phát thị uy xuống mặt đất, nhìn chằm chằm thầy giáo lớn gan không biết sợ ai. Ánh mắt anh sắc lạnh, ẩn chứa sự đe dọa ngút ngàn có thể dìm chết cả người đàn ông mạnh mẽ nhất, nhưng với Jimin Park- cậu thanh niên mang gương mặt xinh đẹp đã lằn lên vài vết bầm tím, lại hoàn toàn vô dụng.

Cậu hất cằm, thái độ đầy ngỗ ngược, nói.

"Đánh hơi nhanh đấy, đại úy."

"Cậu còn dám nói à? Tôi không đến kịp không biết đã có chuyện gì rồi."

Đang lúc anh cùng cấp dưới làm nhiệm vụ tuần tra ở Đồi Ngàn Sao thì bắt gặp hai người dân quân tới báo tin về vụ ẩu đả, may vì anh đã đến kịp trước khi vụ việc trở nên trầm trọng hơn.

"Sao lại đổ lỗi cho tôi? Tại sao không bắt hết lũ lừa đảo mất liêm sỉ kia lại?" Cậu chỉ tay vào tên trùm giàu có đang trong tình trạng thương tích không kém gì cậu.

"Lừa đảo là một chuyện, đánh nhau là một chuyện khác. Lỡ chúng có vũ khí thì cậu định thế nào? Khơi mào ẩu đả, chưa biết chừng cậu phải trả giá bằng cái chết, còn dân làng ở đây sẽ gặp rắc rối lớn, cậu biết không?"

"Vậy anh muốn tôi giương mắt nhìn chúng lừa bịp người dân? Hay anh muốn chờ chính quyền ra tay? Chờ đến kiếp sau luôn đi."

Cảm nhận được thái độ chết không nhận sai trong giọng điệu hùng hồn của cậu, Jeon Jungkook nghe thấy cả tiếng xương hàm mình kêu răng rắc. Anh bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, kéo mạnh về phía mình, nhẫn nhịn gằn giọng, lạnh lùng nói.

"PARKJIMIN, CẬU LÀ NGƯỜI THÔNG MINH. KHÔNG THIẾU CÁCH ĐỂ ĐỐI PHÓ VỚI ĐÁM NGƯỜI NÀYMÀ KHÔNG CẦN SỬ DỤNG BẠO LỰC."

Cậu há miệng muốn cãi, nhưng thấy sự thất vọng kìm nén, che đậy trong đáy mắt dịu dàng của ai kia, môi lưỡi cứ thế cứng ngắc không thốt nên lời.

Dù tôi có làm gì đi nữa, cũng chẳng được chuyện gì ra hồn, đúng không?

Jimin hất mạnh tay, thoát khỏi sự níu giữ của đại úy, im lặng xoay người bỏ đi. Jungkook nhìn theo bóng lưng đơn bạc của cậu xa dần mà lòng trĩu nặng, vụng về không biết an ủi ra sao. Anh cử hai binh sĩ dưới quyền hộ tống cậu về nhà, còn mình ở lại giải quyết đống rắc rối mà cậu nhóc ương bướng này gây ra, đảm bảo mọi chuyện được sắp xếp một cách ổn thỏa./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro