CHƯƠNG 17: NGẠI NGÙNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng ấm áp tỏa ra từ cây đèn dầu bừng lên không gian nhỏ, cậu ấm thân hình mảnh khảnh trong chiếc áo phông lùng bùng cùng chiếc quần đùi ngắn ngủn, nằm úp trên tấm nệm cũ, dưới chiếc màn trắng tinh thơm mùi vải mới cuộn trên đỉnh đầu. Đôi chân thon dài đạp lung tung vào không khí, lật giở từng trang nhật ký viết tay, nơi ghi lại câu chuyện cổ tích của người con gái trao cho cậu cơ hội lần thứ hai được sống.

Jimin ảo não thở dài, cảm thấy tinh thần hay sức lực đều cạn kiệt. Tuần đầu tiên Won Haeun tới nơi này, cô thức dậy từ sáng sớm tinh mơ, cùng dân bản lên đồi trà thu hoạch, một trải nghiệm cực kỳ thú vị theo cảm nhận của cô. Còn cậu thì sao? Cậu bắt đầu bằng một cuộc đấu đá và kết thúc bằng việc phá hoại thành quả lao động của người dân.

Cậu lấy tư cách gì để so với cô ấy?

Trước khi về nhà, Jimin ghé chỗ Già làng Byeon, muốn báo ông về sự việc ngoài ý muốn. Đáng tiếc, già làng có cuộc họp nên đã xuống trấn Jagang-do từ rạng sáng, lúc cậu tới ông còn chưa trở về. Có lẽ đám thương lái nắm được hành tung của ông, nhân lúc không có ai đứng ra bảo vệ dân bản để tới đây kiếm lợi.

Chàng trai thành phố gấp cuốn sổ bạc màu, đọc chán thì ném nó vào đống hành lý cá nhân. Cậu lật người theo thói quen, lưng chạm xuống nền mới giật mình vì một trận đau đớn chạy dọc cơ thể. Dẫu chẳng có nổi một mảnh gương trong 'nhà tắm' để cậu kiểm tra thương tích, nhưng sự đau rát trên khóe miệng và nửa thân trước cũng đủ để cậu hình dung mình thảm như thế nào. Cậu nghĩ bụng, mình đi rồi, không biết mấy người lính sẽ xử lý hiện trường sau vụ hỗn chiến ra sao nữa.

Với lại... anh ấy có giận không?

Nhớ lại gương mặt u ám và thái độ đáng sợ của đại úy khi đó, Park Jimin hối hận không thôi. Có điều, sự bướng bỉnh khiến cậu chẳng thể mở lời nhận lỗi.

Liếc nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi tối, giờ này lẽ ra cậu đã lên giường, nhưng hôm nay thì chẳng thể nào ngủ nổi. Chàng thanh niên trẻ đứng dậy, lững thững ra phía ngoài ban công, ngồi ngẩn ngơ trên bậc thang trước nhà. Cậu ngẩng đầu hứng cơn gió lạnh phả vào da thịt, mở to mắt nhìn ngắm bầu trời sao.

Cách chỗ cậu không xa là con đường gập ghềnh sỏi đá, vẫn được xem là huyết mạch của cả làng, đột nhiên xuất hiện tiếng nổ phành phạch của chiếc xe gắn máy cho mẹ đi chợ. Con xe cũ kỹ xuyên qua màn đêm đen đặc, dừng trước ngôi nhà của thầy giáo ở cuối con đường. Viên sĩ quan cao lớn dựng chân chống, tắt máy, đỗ xe dưới tán cây to quen thuộc, từ chiếc giỏ phía trước lấy ra một bịch nilon và một chiếc túi du lịch hình dáng thể thao.

Anh tiến về phía căn nhà sàn nhỏ, thời điểm muộn như thế này vẫn còn sáng đèn. Đến nơi, anh không khỏi giật mình khi bắt gặp bóng người lờ mờ, ngồi thu lu bất động trước ban công cửa chính.

"Cậu ngồi đây cho muỗi nó khiêng à?" Anh châm chọc, cảm thấy chưa đủ liền bổ sung thêm một câu thiếu đánh: "Hay đang đợi tôi."

"Anh say đúng không? Chưa gì đã nói nhảm." Jimin lườm anh, giả bộ không chấp dù đại úy là kẻ châm ngòi.

Jungkook đã mặc sẵn bộ đồ ngủ, bên ngoài chỉ khoác thêm chiếc áo rằn ri- không quản đêm hôm gió lạnh, lái xe máy băng qua từng con dốc lớn nhỏ, mang đến cho cậu túi thuốc trị thương.

"Trong này có thuốc mỡ và dầu thoa bóp, tôi nhờ bác sĩ kê cho cậu." Thực ra, khi Jungkook nói tới hai chữ bác sĩ có đưa mắt dò xét thái độ của Jimin, nhưng anh thu về rất nhanh trước khi cậu kịp phát hiện.

"Cám ơn anh ấy giùm tôi."

Cậu đón túi thuốc từ tay đại úy, vậy mà anh nắm chặt chưa buông.

"Vậy còn tôi?"

Ánh mắt Jungkook lưu luyến rơi trên người cậu, Jimin chợt nhận ra, lời cám ơn mình chỉ dành cho người kê thuốc, còn đối với người mang chúng đến đây, cũng là người đứng ra giúp cậu giải quyết mớ rắc rối ban chiều, thì hình như cậu còn chưa nói. Cậu rũ mắt, dùng âm lượng như tiếng muỗi kêu, lí nhí.

"... Cảm ơn."

"Khi gặp rắc rối cậu có vẻ biết cách cư xử hơn nhiều đấy... như lúc này chẳng hạn."

"Anh tới để nói đểu tôi à?"

Cậu bé biết điều lập tức cau có như cũ, nhăn mặt kéo túi thuốc về phía mình, đại úy rụt tay giữ lại. Hai người lôi lôi kéo kéo như hai đứa trẻ giành quà, thiếu điều muốn xé đôi cái túi.

"Cậu tự xem vết thương trên lưng mình được chắc? Vào nhà đi, tôi thoa thuốc giúp cậu."

Đại úy cao lớn không chờ cậu đồng ý đã tự mình đi thẳng vào trong. Cái miệng bị thương của cậu cuống quýt gọi với theo.

"Không không, không cần. Tôi tự làm, anh về được rồi."

Jungkook xoay người đối diện với gương mặt bối rối của ai đó, thản nhiên hỏi: "Tôi có nói là sẽ về sao?"

"Chẳng lẽ anh tính ngủ lại?"

"Đúng vậy. Cậu tự mình chuốc họa, ai biết đám người kia tối nay có đến trả thù hay không?" Anh chưa nói với cậu, tên trùm Choi Ho là người như thế nào và những lời đe dọa báo thù mà hắn nói với đội lính tuần tra trước khi được tha về.

"Nếu chúng tới anh định làm thế nào? Xả thân bắt giặc?"

Mỉa mai chưa quá hai giây thì cậu tắt nắng, đại úy nhấc vạt áo khoe khẩu súng ngắn gài ở thắt lưng.

"Tôi đã cho quân tăng cường tuần tra an ninh quanh bản trong vài ngày tới."

Trái tim vô cảm của thầy giáo trẻ bấy giờ bỗng cảm thấy căng tức vì nhận ra hành động bốc đồng của mình đã liên lụy đến nhiều người. Cậu tới chỗ hành lý, lấy ra một phong bì tiền, đưa cho đại úy.

"Đây là tiền của đám thương lái, tôi giữ trước khi xảy ra ẩu đả; Còn đây là phần của tôi, không nhiều nhưng là toàn bộ số tiền tôi có. Nhờ anh nói với dân bản, tôi xin lỗi vì đã gây thiệt hại cho nông sản của họ."

Đại úy Jeon Jungkook chỉ nhận số tiền của tên trùm Choi Ho: "Phần của mình, cậu giữ lại. Thật ra, dân làng nhờ tôi chuyển lời cám ơn tới cậu, vì đã ra mặt đòi quyền lợi giúp họ."

Anh bọc lấy bàn tay mảnh khảnh của cậu, giọng nói cực kỳ cương quyết.

"Hứa với tôi, sau này đừng hành động hấp tấp? Lỡ không may xảy ra chuyện gì, sẽ có người lo lắng cho cậu, biết chưa?"

Người lo lắng đấy có phải anh không thế?

Jimin cúi đầu, che giấu cảm giác ngại ngùng dễ khiến mình đỏ mặt.

"Biết rồi, biết rồi. Nào, anh nói giúp tôi thoa dầu mà, làm xong còn đi ngủ."

Muốn đổi chủ đề để kìm nén suy nghĩ kỳ quặc quấy nhiễu đầu óc khiến trái tim cậu lệch nhịp, nào ngờ cậu lại đào thêm cho mình một cái hố khác tệ hơn.

"Cởi đồ ra, ngồi xuống."

Nghe anh nói xong, cậu sửng sốt: "Hả? Anh muốn gì...?"

"Bôi thuốc, chứ cậu nghĩ tôi muốn làm gì?"

Jungkook ngẩn ra trước phản ứng của cậu, bước vài bước lại gần giống như muốn giúp đỡ cậu ấm được nuông chiều này cởi áo.

"Tôi tự làm!" Chàng trai trẻ xoay người một trăm tám mươi độ, đưa lưng về phía anh. Cậu nín thở, lột chiếc áo phông ra khỏi đầu, lề mà lề mề ngồi xuống sàn, khoanh chân, cả người cứng đơ như tượng sáp.

Người sĩ quan chỉ huy cũng ngồi xuống, nhìn một lượt tấm lưng trần trắng mịn, giờ rải rác toàn vết thâm tím, hệt như bị ai phẩy lên những vệt sơn loang lổ. Anh lắc đầu, có phần bất lực trước hậu quả mà cái đầu nóng nảy trẻ con kia gây ra, buồn phiền nắm chặt tuýp thuốc.

Đầu ngón tay dày dặn có cả vết chai thô ráp thoa lớp thuốc mỡ hăng hắc lên vết bầm, cảm giác đau rát khiến cậu giãy ra.

"Này, anh nhẹ chút! Da người chứ có phải da trâu da bò đâu!*"

"Sao trước lúc đánh nhau không thấy cậu biết sợ?"

Jungkook mặc kệ cậu liên mồm phản đối, ấn ấn lớp thuốc mỡ cho chúng ngấm sâu vào da.

Biết không có cơ hội cãi thắng người này nữa, Jimin cắn môi chịu đau, vành mắt nóng lên, thi thoảng không nhịn được phát ra vài tiếng rên yếu ớt. Mất chút thời gian xử lý toàn bộ các vết thương lớn nhỏ trên lưng, anh yêu cầu Jimin xoay người lại. Như được cài sẵn chế độ, cậu lập tức nói 'không'.

"Gì cơ? Không cần! Tôi nhìn thấy đằng trước, tự tôi làm."

"Bớt lộn xộn đi được không? Đằng nào tay tôi cũng dính thuốc rồi, để tôi làm luôn cho tiện." Jungkook không chịu thỏa hiệp, cánh tay khỏe mạnh nổi bắp cơ rắn chắc túm lấy khuỷu tay mảnh khảnh của Jimin, một lực xoay ngược cậu lại, đối diện với anh ở khoảng cách gần, trong một tư thế... hơi gượng gạo.

Jimin ôm chặt áo phông trước ngực, tình huống cứ như sợ ngay lúc này đại úy sẽ đè mình ra gặm sạch.

"... Đừng... không phải chỗ đó. Anh có thể giúp tôi bôi chỗ khác mà." Cậu nhắm mặt, ngửa mặt để anh có thể nhìn rõ vết rách trên miệng và gò má.

"Cậu..." ngại cái gì.

Hình ảnh anh đã từng trông thấy bên thác nước đột ngột tái hiện, khiến nửa câu sau Jungkook không cách nào nói hết. Có lẽ người ta không muốn anh thấy vết sẹo dài dữ tợn trên lồng ngực. Anh khẽ lắc đầu, khắp người anh chỗ nào mà không có sẹo, anh cũng chẳng ngại để người khác nhìn thấy. Tư duy của mấy cậu ấm nhà giàu, nói chung vẫn không hiểu được.

"Mặc áo vào không cảm lạnh."

Thanh niên rắc rối ngoảnh mặt đi, vội vã tròng áo lên người, đoạn thở phào nhẹ nhõm. Xong xuôi cậu ngửa đầu, ngoan ngoãn để anh thoa thuốc.

"Vết thương có tệ lắm không?" Chẳng có gương xem mặt mũi mình ra sao, cậu hỏi dò.

Đại úy mỉm cười, tiếp tục bóp thuốc: "Sao thế? Sợ gương mặt đẹp này hỏng hả?"

"Sợ chứ sao không. Khi nãy đánh răng tôi còn nhổ ra cả máu."

"Vẫn đẹp trai lắm, thậm chí có bị nặng hơn, tôi dám cam đoan... vẫn đẹp." Anh bật cười thành tiếng khe khẽ khi cậu nhe răng đe dọa.

Đầu ngón tay chai sần của anh thận trọng thoa từng chút thuốc mỡ lên gò má mềm mại, lòng dâng lên cảm giác thương xót khi làn da trắng mịn ấy lốm đốm những vết thương. Hàng lông mi của cậu động đậy, mở ra ngay sát gương mặt anh mà ngây ngẩn cả người. Giây phút họ nhìn nhau, ánh mắt nói rằng chỉ có đối phương là đang tồn tại, vạn vật đất trời bỗng chốc hóa hư vô.

Jungkook một tay nâng cằm Jimin, phiến môi mỏng màu hồng nhạt chậm chạp mím chặt, lại giống như dụ dỗ anh tiến tới mỗi lúc một gần. Cho tới khi chóp mũi chạm nhau... hệt như một luồng điện xẹt qua, cả hai giật mình, bừng tỉnh thật nhanh kéo giãn khoảng cách.

Jimin hắng giọng, ngoảnh mặt sang hướng khác, che giấu sự ngượng ngùng, gãi gãi đầu tới rối xù cả tóc.

Chuyện gì thế này?

Cậu buông màn, rúc vào trong, ngồi thừ trên nệm mất mấy phút cho tâm tư bình tĩnh. Phía bên ngoài, đại úy thường ngày lạnh lùng cũng đang bối rối không kém, anh xoa mặt, cứ thế cho tới khi một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

"Anh ngủ lại ở đây đúng không? Vậy thì nhanh đi, mắt tôi díu lại rồi."

Jimin không phải đứa con gái mới lớn, cậu cư xử với tư cách của một thanh niên trưởng thành, Jungkook còn là người đàn ông bản lĩnh. Mặc dù trong suy nghĩ, cậu chẳng hề đánh giá xu hướng tính dục của anh, thì cũng dùng hết can đảm và nỗ lực của bản thân để hoàn thành câu nói đó.

Ánh đèn tối dần thay câu trả lời của anh dành cho cậu. Jimin nằm xuống, xoay người vào trong, chừa cho đại úy một tấm lưng thẳng tắp, dùng cảm nhận xác định thân hình to lớn đã nhấc màn chui vào bên trong. Trên chiếc nệm cũ chật hẹp, hai người vẫn tự điều chỉnh tư thế, chừa lấy một khoảng trống ngăn giữa.

Jungkook nằm nghiêng sang hướng khác, gối đầu lên cánh tay. Sự im lặng khác thường của cậu trai lý sự khiến anh có chút bất an.

"Park Jimin, tối nay cậu ăn gì?" Hỏi xong liền muốn vả cho cái miệng thiếu muối của mình một cái.

"Già Byeon đưa cho tôi cải xoăn xào cùng cơm. Sẵn tiện nhóm bếp đun nước nóng tắm rửa thì tôi rán thêm trứng."

Giọng nói mềm mại sau lưng anh nghe chừng hạnh phúc, cậu nhóc kể trong sự tán thưởng dành cho bản thân.

"Rồi cậu có đốt chúng thành than và ném vào thùng rác không?"

"Làm gì có chuyện! Ờm, cháy một chút nhưng vẫn ăn ngon lành." Đầu bếp mầm non cãi chày cãi cối, quên mất bầu không khí giữa họ khi nãy kỳ cục ra sao.

"Tôi muốn một phần như thế vào sáng mai."

"Không được, tôi còn phải lên lớp. Dậy sớm đun nước tắm rửa thôi đã cực lắm rồi."

Nghe xong câu phàn nàn yếu ớt ấy, Jungkook xoay người, nín cười đến nội thương, dùng tông giọng bình thường nhất có thể nói với cậu. "Jimin, mai thứ bảy, bọn trẻ không đi học."

"Gì cơ?!?"

Thầy giáo có tâm với nghề ngồi bật dậy, mò mẫm chiếc đồng hồ đeo tay cậu vứt trên đầu giường, mở căng mắt nhìn ký tự be bé trên bề mặt.

"FRI!" (Thứ Sáu)

Vậy ngày mai đúng là thứ bảy rồi, có nghĩa là cậu được nghỉ rồi.

Jimin sung sướng cười toe toét, thả người cái phịch xuống nệm, chống cằm, nghiêng đầu nhìn vị khách không mời, vui vẻ bày tỏ.

"Giờ tôi chả buồn ngủ nữa."

"Không ngủ thì cậu định làm gì."

Cặp mắt nâu tinh nghịch đảo qua đảo lại như đang tính toán, rồi hào hứng nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

"Tâm sự với anh."

"Ai vừa kêu díu mắt, chẳng phải cậu à?"

"Giờ tôi tỉnh như sáo rồi."

Jungkook im lặng, chỉ vào môi mình, dùng khẩu hình nói: "Nhìn tôi này: Tôi.buồn.ngủ."

Nói xong thì xoay người đưa lưng về phía cậu, Jimin cứng họng, ấm ức. Anh dám bơ tôi!

Cậu túm lấy người sĩ quan chỉ huy, lay anh như lay khúc gỗ, chưa được bao lâu chính cậu cũng buồn ngủ mất rồi.

Vậy mà, bàn tay nắm chặt vạt áo rằn ri lại chẳng chịu buông.

Mắt Jungkook vẫn nhắm nhưng miệng cứ mỉm cười. Giấc ngủ của anh cực kỳ sâu, chưa từng bị giấc mơ quấy nhiễu.

Nhưng đêm nay, anh biết mình sẽ mơ, một giấc mơ đẹp./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro