CHƯƠNG 18: TÔI ĐÂU PHẢI VỢ ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời tuyên bố, hôm sau thời điểm thầy giáo thức dậy là lúc mặt trời đã lên cao chót vót. Chín giờ ba mươi sáng, ánh nắng gay gắt xuyên qua mái lá chiếu đến tận giường, Jimin tỉnh giấc vì bị chúng làm cho chói mắt, cậu lười biếng nhấc người, vặn gân vặn cốt.

Người đàn ông bên cạnh cậu đã rời đi từ lâu, đoán không nhầm có lẽ đã trở về đơn vị. Không sao, cậu vốn chẳng để tâm cho lắm. Cậu nhặt khăn lông và bản chải đánh răng, vô tình trông thấy ba lô hành lý đội trưởng tối qua mang tới, cậu nhíu mày nghĩ ngợi rồi nhanh chân bước xuống cầu thang, ngó vào gầm nhà sàn tìm kiếm. Trên chiếc sạp tre cạnh căn bếp vắng bày vài món ăn đơn giản: một đĩa trứng muối, củ cải chua cùng tô cơm nguội, duy chỉ bóng người cần tìm lại chẳng thấy đâu.

... Anh ta đi đâu rồi nhỉ?

Jimin vòng ra sau nhà, nơi có chum đất nung đã đổ nước sạch đầy ắp, lòng vẫn thầm biết ơn ai đó luôn cất công chuẩn bị giúp cậu vào mỗi sáng. Cậu lột hết quần áo, vắt lên cánh cửa nhà vệ sinh gần đó, chừa lại trên người mỗi chiếc quần lót, cầm bàn chải đánh răng.

Quá nửa buổi sáng, nhiệt độ ngoài trời đủ ấm áp để chàng trai thành thị bắt đầu tắm rửa. Cậu nhặt chiếc gáo nhựa, múc nước lạnh dội lên người. So với ngày đầu tiên tới đây, việc lần này tương đối đơn giản, trộm nghĩ cậu sẽ sớm quen với nó nhanh thôi.

Bánh xà bông đen sì bằng than hoạt tính tạo ra một đám bọt khí thơm hương nhài dịu mát vẫn dễ chịu như trước. Jimin thoa xà bông vào bên trong quần lót rồi dội nước cho tới khi cảm thấy sạch sẽ. Mặc dù xung quanh chẳng có ai, nhưng thay vì trần chuồng tắm rửa, cậu vẫn đề phòng giữ cho mình mảnh vải che chắn nơi trọng yếu, tránh để thần núi thần rừng linh thiêng trách phạt.

Kéo chiếc khăn tắm vắt trên cánh cửa lau khô người xong, cậu quấn nó một vòng quanh eo rồi lột chiếc quần lót ướt sũng bên trong, bỏ lên chồng áo bẩn, vậy là quy trình tắm rửa kết thúc. Chàng trai trẻ trở về căn nhà sàn nhỏ, lục túi hành lý cá nhân, miệng vui vẻ huýt sáo. Một giây sau đã nghe thấy tiếng cậu chửi thề.

"Ôi đậu má! Hết quần áo mặc rồi!"

Cậu công tử vò đầu bức tóc. Chính xác là cậu đã mặc hết lượt quần áo chuẩn bị cho chuyến đi này trong vòng một tuần, và bởi vì không có bột giặt cũng chẳng biết cách giặt tay, nên giờ tính sao đây?

"Có chuyện gì vậy? Cậu tắc ruột hay cầu tắc cống?"

Người sĩ quan quân đội vừa ra ngoài về, thấy thảm cảnh cậu thanh niên ôm đầu bó gối như bị ai đòi mạng thì ngạc nhiên hỏi.

"Tệ hơn thế nữa kìa!"

Vẻ mặt anh chàng hệt 'tái ông mất ngựa', giọng mếu máo chực khóc: "...Tôi hết quần áo mặc rồi."

Nghe cậu dãi bày xong, Đại úy Jeon Jungkook thiếu điều té ngửa.

"Thì giặt quần áo bẩn đi, đơn giản vậy mà."

"Không đơn giản tí nào! Tôi không biết giặt."

Jungkook đỡ trán, sao anh lại quên mất khả năng tự phục vụ nhu cầu thiết yếu của bản thân ở mức âm của cậu ấm cực phẩm này được nhỉ? Ngoài lướt điện thoại đắt tiền ra thì cậu ta đâu biết làm gì khác. Đại úy lắc đầu bất lực, đoạn tới ba lô đựng đồ của mình, lấy ra vài chiếc áo dự phòng.

"Mặc tạm của tôi, lát tôi đưa cậu ra thác giặt giũ."

Jimin nhòm chiếc áo phông xanh nhàu nhĩ, bạc màu, trên còn thêu hàng chữ 'Đơn vị Euphoria – là tên căn cứ, cùng một chiếc quần đùi thể thao cạp chun, giọng hơi hoảng.

"Anh muốn tôi mặc... cái này?" Đổi lại nếu ở nhà cậu, chúng sẽ bị ném vào sọt rác một cách không thương tiếc.

"Nếu cậu muốn phơi mông thì tùy."

Thấy đại úy có vẻ sắp nhét quần áo vào chỗ cũ, Jimin vội vàng giật lấy chúng nhìn kỹ hơn. "Đây là quân trang, tôi không phải lính, mặc không vấn đề gì chứ?"

"Không sao, vợ lính vẫn mặc hoài."

Lời nói vô tình, người nghe hữu ý, một màng hồng nhạt nổi lên hai bên gó má mịn màng.

"Tôi đâu phải vợ anh!"

Jimin la lối, còn định đấm đá vài phát, chỉ tiếc rằng chân cậu quá ngắn, không thể là đối thủ so với gã khổng lồ Jungkook.

"Mặc đồ nhanh lên, tôi xuống dưới đợi cậu cùng ăn sáng."

Chất giọng trầm gần giống ra lệnh càng làm Jimin bực bội. Giá như cậu là một đứa bé thì có phải được giậm chân ăn vạ ngay không. Cậu miễn cưỡng mặc chiếc áo phông của Jungkook lên người rồi vuốt phẳng phiu thớ vải. Quân phục tuy sờn cũ nhưng thơm mùi nắng và nước giặt, là mùi của sạch sẽ và ấm áp.

Jimin lắc lắc, xua đuổi những ý nghĩ ngốc nghếch ra khỏi đầu, nhanh chân bước xuống cầu thang đến với bữa sáng đang cùng đại úy chờ cậu trên sạp gỗ. Bát cơm nguội lúc trước cậu nhìn thấy đã được Jungkook hâm nóng từ lúc nào, đang bốc lên làn khói trắng mang hương thơm gạo tám. Cậu trai thành thị chẳng muốn chờ đợi thêm nữa, thoắt cái múc trứng muối trộn cơm rồi chén ngon lành. Jungkook bị cái tướng ăn ấy chọc cho vui vẻ, anh nhếch mép, khẽ mỉm cười.

Nếu nhìn thấy hình tượng của bản thân trong gương lúc này: ngồi khoanh chân trên sạp, mặc chiếc áo lính bạc màu và chiếc quần đùi nhăn nhúm, tóc tai bù xù – đảm bảo cậu sẽ kinh hãi mà khóc thét.

Ăn sáng xong, đại úy đưa chàng giáo viên tình nguyện đến nhà già làng mượn một chiếc chậu nhựa đựng quần áo bẩn. Họ đi bộ thêm một đoạn đường tìm đến con thác lớn, nghe tiếng nước ầm ầm từ trên cao dội xuống, Jimin lại muốn nhảy xuống tắm cho đã đời.

Cách đó không xa, một nhóm thiếu nữ từ trong bản tìm ra đây giặt giũ. Họ đặt quần áo lên một tảng đá cuội giữa khe suối rồi dùng chân trần giẫm lên. Trông thấy hai chàng đẹp trai từ xa đến, còn mỉm cười bẽn lẽn như gái nhà lành, họ liền vui vẻ ghé tai nhau cười khúc khích. Jungkook chỉ đáp lại bằng cái gật đầu nhàn nhạt, sau đó tập trung vào việc chính là đưa cậu ấm rắc rối tới địa điểm sâu bên trong dòng thác.

Jimin đặt chậu quần áo nặng trịch lên một phiến đá lớn, lén lén nhìn đội trưởng khổng lồ, giọng bất mãn: "Đại úy, tôi nghĩ món quần áo này không chịu được sự giày vò của đôi chân đâu."

"Trang phục tự dệt, rẻ tiền của dân bản còn chịu được, thì cớ gì của cậu lại không. Cậu chi cả mấy triệu won cho chúng cơ mà?"

Jungkook cúi người, bắt đầu nhặt riêng quần áo màu đặt lên phiến đá.

"Chất vải khác nhau phải được giặt bằng những cách khác nhau, anh biết không hả?" Jimin chống tay bên hông, dùng tư cách một anh chàng sành điệu phản bác. "Tôi nói thật đó, đội trưởng, giờ có phải lúc nghe anh nói móc đâu."

"Vậy thì dùng tay đi." Jungkook nắm tay cậu kéo xuống ngồi bên cạnh. "Từ từ dùng nước làm ướt chúng."

Cậu miễn cưỡng làm theo những gì anh nói, ngâm hết quần áo vào nước rồi thì tò mò hỏi anh. "Sao ở đây chỉ dùng mỗi loại bánh xà bông này vậy, không có nước giặt khác sao?"

"Ông cha ta dùng dấm giặt đồ kia kìa. Xà bông này làm hoàn toàn từ nguyên liệu tự nhiên, thân thiện với môi trường. Cậu dùng tắm được thì tại sao không giặt sạch đồ được?"

Lời anh nói đúng là không thể cãi lý, Jimin lẩm bẩm cho có rồi cầm bánh xà bông trà lên quần áo, chờ chúng nổi bọt thì dùng tay vò qua vò lại một cách vụng về. Đại úy đứng cạnh không nhìn nổi nữa, đành tiếp tục ra chỉ thị khác. "Dùng cả hai tay giữ chặt hai mép, chà mạnh vào nhau như vậy, chỗ nào bẩn thì thêm xà bông."

Jimin tức tối kéo vạt áo trút giận, cho tới khi một tiếng 'rẹt' chói tai vang lên. Bốn bề im lặng. Đôi mắt hạnh đào trợn tròn, hoảng hốt há miệng, mất khống chế buông một câu chửi thề như thế chính mình vừa bị đả thương.

"Đệch mợ! Áo Gucci của tôi!!! Anh... Tại anh hết!!!"

Cậu đứng bật dậy, vung mạnh chiếc áo sặc sỡ đắt tiền về phía đại úy to con, khiến đám bọt xà bông trắng xóa mang theo hương nhài thơm mát bám đầy lên gương mặt nam tính đã đông cứng lại.

Đại úy Jeon Jungkook chậm chạp đứng thẳng lưng, kéo theo cái bóng khổng lồ phủ lên người Jimin một luồng áp bức, khiến cậu vô thức lùi lại. Bàn tay rắn rỏi hằn vết chai quệt ngang xương gò má, lau sạch bong bóng xà phòng, ánh mắt anh tối sầm, hung dữ nhìn kẻ phạm tội. Jimin bị khí thế đó làm cho tê liệt, hầu kết chuyện động nhấp nhô.

"Là... do anh trước. Đừng có mà đổ lỗi lên người tôi."

Cậu nhanh chóng biện hộ, nhưng hình như mọi sự cố gắng đều vô nghĩa.

"Tôi không đổ lỗi cho cậu,.." Jungkook trầm giọng nửa câu trước, nửa câu sau tựa sấm truyền "...mà tôi PHẠT cậu."

Cả nội dung đe dọa lẫn động thái muốn tóm người của đại úy thực sự đã làm cậu ấm Jimin khiếp sợ, cậu theo bản năng tự vệ liên vung tay ném mạnh cái áo sũng nước lên mặt đại úy. Hành động này chẳng khác nào châm ngòi cho một cuộc chiến.

Jungkook không hề mảy may thương tiếc cái áo đắt tiền, một lực ném thẳng xuống mặt đất, đoạn bắt lấy cái cổ tay của tên nhóc phản nghịch, muốn phát vào đít cho tới khi cậu ta phải khóc lóc xin tha. Thế nhưng đối thủ của anh lại cực kỳ láu cá, cậu lập tức lao xuống suối, đạp sóng chạy tới chỗ nước sâu... đến ngang đầu gối.

Nhờ có đôi chân dài với sải bước hơn người, sĩ quan trẻ tuổi đã bắt kịp cậu thanh niên trong tích tắc. Cậu đổi chiến thuật mới bằng cách chạy vòng quanh vị trí quân địch, đồng thời tạt nước vào người anh ở cự ly gần. Jungkook ôm hai cánh tay bảo vệ gương mặt, nhưng vẫn không tránh khỏi ướt luốt thuốt từ đầu tới chân.

"Được lắm, cậu muốn chơi kiểu này đúng không? Cậu đợi đấy!"

Jungkook lột áo phông trên người làm tấm lá chắn, rất nhanh đã chụp được thân trên của cậu thanh niên, khóa chặt.

"Ặc! Không thở được!" Thả tôi ra, cái đồ trâu bò nhà anh!

Jimin ra sức vùng vẫy, hi vọng thoát khỏi cánh tay rắn rỏi đầy sức mạnh ghìm chặt ở eo nhưng vô dụng. Đại úy bắt đầu hình phạt của mình bằng cách cù khắp eo cậu. Hành động này khiến Jimin nhột gần chết, cậu cười đến gập cả người, tưởng đâu tứ chi nhũn thành sợi bún.

Ấm ức vì bị đại úy phát hiện ra điểm nhạy cảm, cậu chẳng buồn giữ mặt mũi bèn áp dụng chiêu thức đàn bà là dùng móng tay cào cho đại úy mấy phát. Thật may, lần này phát huy tác dụng. Jungkook ăn đau liền buông tay, nhưng chưa từ bỏ mà rượt theo tên nhóc lắm chiêu ngay lập tức. Một trận thủy chiến của hai gã đàn ông trưởng thành chẳng khác nào trò nghịch nước của học sinh tiểu học, kết quả, cả hai đều ướt như chuột lột.

Jimin giành được cơ hội ăn miếng trả miếng, cậu nhào đến từ sau lưng đại úy, quấn lấy cơ bụng sáu múi săn chắc của anh, cù mạnh. Sau đó cậu nhận ra, trò này của mình chỉ như muỗi đốt cột đình vì Jungkook chẳng có lấy một chút phản ứng nào cả. Viên sĩ quan cao lớn bĩnh tĩnh ngoái đầu, cười lộ răng nanh.

"Tiếc nhỉ. Tôi không có lông buồn."

"Anh đang tự nhận mình da dày quá ha?"

"Cậu nghịch chưa đã hả?"

Jungkook đuổi theo tên nhóc chém miệng như một vận động viên đuổi bóng bầu dục, một lực đã dễ dàng nhấc bổng thân thể mảnh khảnh kia lên cao. Jimin trong tư thế mất thăng bằng, cậu quắp chặt hai chân bám lên người Jungkook như con đỉa. Cả hai cùng lúc bổ nhào xuống nước.

Cột nước trong vắt bắn lên cao rồi lại đổ ào lên cơ thể họ. Jungkook buông một tiếng thở dài. Trước khi cả hai ngã chổng vó, anh đã kịp xoay người, dùng cơ thể mình đỡ lấy cậu cơ thể cậu phía trên, để phần lưng mình thay cậu hạ thổ; nếu đổi lại là Jimin, không chừng có thể gãy xương bởi cú ngã vừa rồi.

Cậu thanh niên đang đè trên anh lồm cồm bò dậy, trộm nghĩ vồ ếch quả này khác nào bị thụi thối phổi, nhưng khi ý thức được tấm nệm hình người đã thay mình nhận một cú va đập mạnh ra sao, cậu mới giật mình cuống quýt hỏi "Anh không ngã vỡ đầu rồi đấy chứ?". Là người đàn ông chu toàn, Jungkook chẳng cần Jimin phải lo lắng một cách thái quá, nhưng nhìn đáy hồ toàn đá lởm chởm thế kia, cậu thực sự không muốn mình phạm tội giết người ở tuổi thành niên.

"Đầu chưa vỡ đâu nhưng xương sắp gãy rồi, xuống khỏi người tôi ngay, cậu nặng như cái bị thịt."

Thế nhưng thay vì làm theo lệnh anh, kẻ chuyên phá rối ấy lại phá lên cười.

"Cậu cười cái khỉ gì?"

Đối diện với thái độ hằm hằm của đại úy, Jimin còn bồi thêm một câu trả lời thiếu đánh. "Cười anh đấy. Trông bộ dạng anh có giống chó ngã ao không?"

Làn da trần rám nắng... mái tóc ướt bồng bềnh nổi trên mặt nước, dựng quanh đầu thành cái bờm, thân hình cao to vạm vỡ bị Jimin đè lên mà chìm xuống đáy, hình ảnh đại úy lúc này giống hệt một chú sư tử biển, hơn nữa còn là con sư tử nhe nanh trắng muốt, thứ vũ khí đặc trưng của động vật săn mồi giống đực.

Cái cách mà đôi mắt hạnh đào long lanh màu nâu nhạt của cậu trai thành phố dùng để quan sát lập tức khiến Jungkook nổi một trận da gà, đảm bảo bộ não của cậu ta đang nghĩ toàn những điều bậy bạ. Anh bực bội hừ một cái rồi rồi kiên quyết kéo thân thể mỏng dính của đối phương ra khỏi người mình.

"Đừng nghịch loạn nữa. Đi giặt đồ cho xong. Làm ngay!"

"Tuân lệnh! Thưa đại úy!"

Jimin nâng tay chào quân đội, làm bộ làm tịch nghiêm trang chấp hành mệnh lệnh của cấp trên rồi nhanh chóng tiếp tục đánh vật với đống quần áo ướt./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro