Chương 15+16+17+18+19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian nghỉ đông trôi qua rất nhanh, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đã hẹn gặp mặt sớm hai ngày trước khi trường bắt đầu học. Phác Xán Liệt nhẫn cười cả buổi khi nhìn Biện Bạch Hiền không thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ ngày mà bao mình thành thành quả bóng bông.

"Cười cái gì vậy, em không thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày thôi mà."

"Không có gì không có gì" Phác Xán Liệt liếc xem phòng ngủ đóng cửa chưa, quyết đoán bắt đầu ôm hôn Biện Bạch Hiền.

Hai người đang trong gia đoạn tình yêu cuồng nhiệt lại một tháng không gặp nhau, thậm chí muốn làm chút gì đó để diễn tả sự nhớ nhung của mình. Cả hai ôm nhau khó rời, Phác Xán Liệt trực tiếp ép Biện Bạch Hiền lên tủ quần áo, khóa tay của cậu lên đỉnh đầu, giam cầm cả người Biện Bạch Hiền trong lòng mình.

Ôm hôn chấm dứt, mặt Biện Bạch Hiền đỏ rần phát hiện tư thế của mình mà cảm thấy thẹn.

"Buông ra." Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng giãy hai cái, Phác Xán Liệt phối hợp buông tay cậu xuống, đổi tư thế ôm Biện Bạch Hiền vào lòng.

"Tiểu Bạch, anh thực sự rất nhớ em."

"Em cũng rất nhớ anh." Biện Bạch Hiền đầu chôn trong ngực anh, âm thanh có chút rầu rĩ.

"Phác Xán Liệt, anh nói xem chúng ta có nên ra ngoài thuê phòng ở không."

"Ừ? Sao đột nhiên lại nghĩ đến cái này?" Phác Xán Liệt hơi buông tay, để Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn mình.

"Không tiện, lão Vương biết rõ chuyện của chúng ta rồi, cảm giác rất xấu hổ."

"Ừ, cũng được, như vậy lúc ở trong phòng cũng không cần phải tránh né người khác. Như vậy anh có thể ôm em rồi."

"Ừ" Biện Bạch Hiền sắc mặt đỏ hồng, cúi đầu xuống, cho anh một nụ hôn. Phác Xán Liệt lập tức đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng cắn xé mút, nghe Biện Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng rất nhỏ, cảm giác mình thực sự không thể khống chế nổi nữa.

Khi hai người bình phục lại, họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, một tháng không có người, phòng ngủ bụi bẩn. Hai người thu dọn xong lại đi dạo phố, mua ít đồ dùng sinh hoạt.

"Thoáng cái mà đã lạnh như vậy, thật không quen được." Cơn lạnh gió thổi qua, Biện Bạch Hiền sợ run cả người.

"Em mặc nhiều một chút, hai ngày này cẩn thận cảm mạo. Đồ đó đưa cho anh cầm, bỏ tay vào túi đi."

"Ừ, thời tiết này mà cảm mạo thì quá khổ." Biện Bạch Hiền đưa đồ cầm trên tay ra, để tay vào túi. "Chúng ta đi mua chút gì uống nhé, cho ấm áp."

"Ừ, muốn uống gì?"

"Không biết, anh giúp em chọn."

...

Mới bắt đầu học một tuần, họ bận đi khắp nơi xem phòng, cuối cùng chọn được một căn phòng ở gần trường học. Một phòng lớn ở giữa thêm nhà vệ sinh còn có một cái sân thượng đối với một người mà nói thì dư thừa, hai người ở lại hơi chật, nhưng họ cảm thấy như vậy không tệ. Tiền phòng dưới 350, cũng rất tiện. Chủ yếu ở trường học, đây chính là căn nhà nhỏ của họ, cái này đối với hai người mà nói đều là trải nghiệm rất mới. Ngô Thế Huân đã biết rõ quan hệ của họ, bây giờ phải giải thích với Lộc Hàm.

Lộc Hàm quyết đoán tiếp nhận chuyện hai người yêu nhau, sau đó buổi chiều còn cùng dọn đồ với lý do bất tiện.

"Các ngươi thật giỏi nha, lại nói tôi cũng muốn tìm việc gì đó mà làm. Gì quản lý ký túc xá là người tốt, nhưng rất nghiêm khắc, hai cậu cũng là đắc dĩ. Cố gắng lên! Chuyển ra chúng ta vẫn là anh em tốt."

"Đúng, vẫn là anh em!"

Quá trình cùng nhau sửa sang lại căn 'nhà' nhỏ rất ngọt ngào, dù cho hai người không... lành nghề nội trợ lắm, nên xếp lại nhiều đồ vật như vậy không tránh được sự lộn xộn, phân loại cất đi cũng không dễ dàng. Qua một ngày, Phác Xán Liệt đá phải chân, Biện Bạch Hiền đập phải đầu, hai người đều có chút chật vật.

"Ai làm mẹ thật là không dễ dàng, thu dọn phòng mệt mỏi như vậy, vì sao khi tự mình chuyển phòng ngủ không phải hành hạ thế này." Phác Xán Liệt tìm cái ghế ngồi xuống uống nước, thuận tay đưa cho Biện Bạch Hiền một chai.

"Lại nói chúng ta mới học được một học kỳ mà thêm bao nhiêu thứ, chỉ cần sách giáo khoa thôi cũng dọn không nổi rồi." Biện Bạch Hiền nhận nước, uống một ngụm nói. "Bây giờ em đau đầu quá."

"Nào, để anh mát xa cho em."

"Nhìn tay anh đầy bụi kìa."

"Được, anh đi rửa."

"Không cần, chúng ta chuẩn bị hết mọi thứ cho xong rồi nói sau."

Sau khi giày vò qua đi, hai người nhìn căn nhà được cho là sạch sẽ, yên lặng không nói lời nào.

"Anh đi tắm trước đi, em xem còn nơi nào phải dọn nữa không." Hai người nghỉ ngơi chốc lát, Biện Bạch Hiền bắt đầu đuổi Phác Xán Liệt đi tắm rửa.

"Được, anh đi trước đây."

Biện Bạch Hiền dắt lại ga giường, giật nhẹ khăn trải bàn, thu thập chỉnh tề lại mấy thứ bày ra trên bàn, đặt mông ngồi xuống mặt đất, nhìn chằm chằm cái giường, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Tiểu Bạch, anh tắm xong rồi." Phác Xán Liệt một thân quần áo chạy ra, chui vào giường. "Đúng là không có nước nóng tắm rửa thật lạnh chết rồi."

"Tiểu Bạch, sao em còn ở đó à...! Nhưng mà ngồi dưới đất lạnh lắm đấy!"

"Không có gì, em đang tự hỏi nhân sinh, em đi tắm đây, trải chăn mền ra giúp em."

"Được rồi!"

Trong phòng bọn họ chỉ có một giường lớn, nhưng cũng không tính là lớn chẳng qua cũng không coi là giường đôi nhỏ. Hai người sửa sang lại, ăn ý kéo chăn mền của mình. Phác Xán Liệt người cao to và Biện Bạch Hiền vóc dáng bé nhỏ, nên giường cũng không tính chật, đầu mùa xuân thời tiết này ngược lại dễ dàng sưởi ấm.

Biện Bạch Hiền tắm rửa xong, mặc đồ ngủ chạy ra, nhanh chóng chui vào trong chăn. Hình như cậu hơi xấu hổ, chui vào chăn sau đó thay đổi tư thế, đưa lưng về phía Phác Xán Liệt.

"Làm sao vậy Tiểu Bạch?"

"Không có gì, nhanh ngủ đi!"

Phác Xán Liệt không nói gì thêm, chỉ nhích lại gần Biện Bạch Hiền hôn cổ cậu. Một lát sau Biện Bạch Hiền xoay người lại, hôn hai má Phác Xán Liệt.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon" Phác Xán Liệt vươn tay tắt đèn.

Về sau cuộc sống của Phác Xán Liệt đúng là hoàn hảo như trong như tưởng tượng. Đã không còn ở phòng ngủ trong trường học, nơi này trong phạm vi căn nhà nhỏ của họ, anh có thể tự do ôm hôn Biện Bạch Hiền. Dáng vẻ xấu hổ và làm nũng của Tiểu Bạch cũng chỉ có mình anh xem được. Hai người mặc dù không tiến đến một bước cuối cùng, nhưng mỗi ngày cùng giường chung gối, mỗi ngày hôn chúc ngủ ngon, Nhưng thấy được mặt đáng yêu của Tiểu Bạch khi ngủ, vẫn tốt đẹp mười phần. Cho dù ngọn ngào thế nào cũng là ngọt ngào đau khổ, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, Phác Xán Liệt cảm giác mình nhịn thành thánh.

Chuyển ra ngoài được hai tháng, hai người chung phòng ngủ là Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đưa ra đề nghị muốn cùng liên hoan, hai người vui vẻ đồng ý.

Tuy tháng tư khí trời đã ấm hơn thậm chí có chút nóng, nhưng lựa đầu tiên khi liên hoan vẫn là nồi lẩu. Bốn nam sinh ăn đến khí thế ngất trời, còn uống không ít bia.

"Hai người các cậu ở bên ngoài ở cũng không biết có thoải mái không, dù sao phòng ngủ chỉ còn lại hai người chúng tôi thật là hiu quạnh, thực tế tên nhóc kia mỗi ngày còn đối nghịch với tôi." Lưỡi Lộc Hàm bắt đầu hoạt động.

"Không tệ đâu, rất tiện." Phác Xán Liệt thật tâm cảm thấy rất thuận tiện.

"Ừ, quen là được." Biện Bạch Hiền có chút lên men, mặt đỏ bừng.

"Được rồi được rồi cậu uống ít một chút, luôn nói chuyện như vậy." Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm chóng mặt cau mày. "Đừng để lát nữa để cho tôi phải cõng cậu trở về."

"Tôi không say, ai cần cậu cõng, Phác Xán Liệt, chúng ta lại làm một ly."

"Tôi cũng không uống nữa, cậu có nhìn thấy cái gì đây không?"

"Không được, lại làm một ly nào!"

...

Chờ bọn họ ăn xong đã 9 giờ tối. Ngô Thế Huân phụ trách nâng con ma men về phòng ngủ, hai người còn lại cũng có sức về nhà.

"Rất lâu không uống rượu rồi, thật ra chút rượu này với anh không thấm vào đâu, nhưng nhiều ngày không uống hôm nay cũng không dễ chịu. Em vẫn khỏe chứ Tiểu Bạch?"

"Coi như cũng được, nhưng đầu hơi nặng."

"Anh đi nấu nước ấm cho em."

"Phác Xán Liệt, em muốn tắm."

"Được, em tắm trước đi."

CHƯƠNG 16:

Biện Bạch Hiền tắm rửa cả buổi còn chưa đi ra, Phác Xán Liệt lo lắng cậu ngất luôn trong đó, muốn đi xem chuyện gì xảy ra. Không đợi anh mở miệng hỏi, Biện Bạch Hiền đã nói chuyện.

"Phác Xán Liệt, anh giúp em lấy khăn vào đây."

"Được." Phác Xán Liệt đi lấy khăn, đang chuẩn bị gõ cửa phòng tắm, thì cửa phòng tắm đã mở ra. Biện Bạch Hiền không mảnh vải che thân đứng ngay cửa ra vào, làm Phác Xán Liệt giật mình.

"Phác Xán Liệt, em đã chuẩn bị xong."

Phác Xán Liệt cảm thấy giống như có một tia sét đánh vào đỉnh đầu mình.

"Tiểu Bạch, em biết mình đang nói gì không?"

Biện Bạch Hiền không nói gì, mở vòi phun nước giội Phác Xán Liệt một cái từ đầu đến đuôi. Phác Xán Liệt ngẩn người, quyết đoán cởi quần áo. Dùng lực kéo Biện Bạch Hiền, vội vàng hôn lên môi cậu. Tay không dừng lại dường như muốn lục lọi khắp nơi trên thân thể cậu. Theo lưng dao động đến bờ mông, lại nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông. Biện Bạch Hiền nhẹ phát ra tiếng hừ lạnh, tay ở trước ngực hơi đẩy. Phác Xán Liệt không buông miệng cậu ra, tay như cũ không thành thật một chút nào.

"Lau sạch đi, chúng ta lên giường."

...

Đại quân cua đồng bò qua

...

Biện Bạch Hiền vô lực ghé vào lòng Phác Xán Liệt thở dốc. Phác Xán Liệt khẽ hôn mặt cậu, nhẹ vỗ sau lưng cậu.

"Tiểu Bạch, chúng ta đi tắm được không? Vừa rồi ra rất nhiều mồ hôi, coi chừng bị lạnh."

Biện Bạch Hiền chôn đầu trong ***g ngực của anh không nói lời nào, chỉ dùng tay ở sau lưng anh nhẹ vỗ. Phác Xán Liệt lại hôn cậu, ôm cậu vào phòng tắm. Hai người dọn dẹp xong thì đi ngủ, thời gian đã muộn, trải qua một hồi vận động chân tay cường độ cao hai người rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền trong ngực, lòng thỏa mãn an bình trước nay chưa từng có.

Ngày hôm sau khi Phác Xán Liệt...tỉnh lại Biện Bạch Hiền vẫn còn ngủ. Cậu yên tĩnh nằm trong lòng Phác Xán Liệt, hô hấp nhẹ nhẹ. Phác Xán Liệt cứ như vậy nhìn cậu, nụ hôn nhịn không được rơi xuống khuôn mặt cậu. Không có quần áo ngăn chặn tay kia nhẹ nhàng sờ lên tấm lưng bóng loáng của Biện Bạch Hiền. Anh cẩn thận rút tay ra, nhớ tới cần dậy mặc quần áo, nhưng cuối cùng vẫn làm kinh động đến Biện Bạch Hiền.

"Ư, anh tỉnh à." Biện Bạch Hiền vẫn mơ mơ màng màng. "Em muốn uống nước."

Phác Xán Liệt hôn mặt cậu, rót cho cậu chén nước, lại đi phòng tắm tắm gội thay quần áo.

"Có khỏe không Tiểu Bạch, có đau ở đâu không?" Phác Xán Liệt ngồi bên giường hỏi cậu.

"Xương sống thắt lưng, còn có chỗ đó..." âm thanh Biện Bạch Hiền nho nhỏ, tựa nhưng đang nhớ lại, mà xấu hổ.

"Ngoan, là anh quá kích động, nhẫn nhịn quá lâu. Anh xoa cho em, hử"

"Được."

Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn thay đổi tư thế gục mặt xuống, Phác Xán Liệt vươn tay vào trong chăn mỏng chậm rãi mát xa. Kỹ thuật của anh rất không tồi, Biện Bạch Hiền nhanh chóng thả lỏng, lại có chút mơ màng muốn ngủ.

"Ngủ tiếp một lát nữa, anh đi mua bữa sáng và thuốc cho em."

"Ừ? Em có mua thuốc, ở trong hộp thuốc của em, là thuốc mỡ và thuốc giảm nhiệt."

Phác Xán Liệt biết trong lòng Biện Bạch Hiền đã khắc phục chướng ngại tâm lý chuẩn bị xong mọi thứ mới mở miệng, cảm thấy rất cảm động. Tiểu Bạch của mình xấu hổ như vậy, lại vì anh mà chủ động nói ra miệng hai câu thế này, xem ra thật sự rất yêu mình. Phác Xán Liệt vui vẻ không khống chế nổi dáng vẻ tươi cười, hấp tấp chạy đi tìm thuốc mỡ, cẩn thận bôi thuốc cho Tiểu Bạch. Tuy nhiên quá trình bôi thuốc rất giống với giai đoạn chuẩn bị, nhưng điểm ấy cũng chẳng khiến anh gặp khó khăn.

Phác Xán Liệt mua bát cháo rau cho bữa sáng, về đun sôi thêm muối và đậu vàng hà lan, rất vừa miệng lại tốt cho hệ tiêu hóa. Đậu hà lan thơm mịn và bát cháo rau ấm áp trong miệng, xem như một chút hưởng thụ nho nhỏ. Biện Bạch Hiền ăn rất vui vẻ, nhưng sau khi ăn xong cũng không rời giường, mà nằm trên giường hết buổi sáng.

Phác Xán Liệt trong phòng dạo đông dạo tây, cuối cùng vẫn đến trên giường nằm cùng Biện Bạch Hiền. Một bên nhẹ nhàng xoa eo cậu, một bên nói chuyện phiếm với cậu. Trò chuyện một hồi hai người ngủ mất. Khi...tỉnh lại mặt trời đã lên thật cao rồi.

"Tiểu Bạch, anh chưa từng nghĩ em sẽ chủ động làm như vậy, anh thật sự rất vui." Phác Xán Liệt vẫn duy trì động tác ôm Biện Bạch Hiền vào trong ngực.

"Em nói rồi em chuẩn bị xong sẽ nói cho anh biết, thật ra em hơi sợ một chút, không dám bước đến một bước kia. Nhưng em muốn hoàn toàn có được trái tim anh giống như anh vậy. Ngày hôm qua uống rượu, cũng không say, nhưng cũng cho em dũng khí vậy là đủ rồi." Biện Bạch Hiền vạch cơ bụng Phác Xán Liệt lên chỉ. "Quả nhiên là như mở ***g chốt dã thú, không biết nhẹ một chút nào."

"Do anh kích động quá Tiểu Bạch, mỗi ngày nhìn em hôn em nhưng không thể ăn vào miệng thật sự rất khó chịu. Rất xin lỗi, về sau anh sẽ cẩn thận, may mắn em không bị thương nghiêm trọng. Rất xin lỗi." Phác Xán Liệt nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền dường như rất thích anh làm như vậy, tựa vào lòng anh không nói thêm gì nữa.

CHƯƠNG 17:

Chương trình học văn học không tính là khó, nhưng cũng cần thời gian *** lực để xem văn bản, nếu không đi học thì tựa như đang nghe kể chuyện. Nhưng gần đây Phác Xán Liệt ngay cả tâm tư nghe kể chuyện cũng không có, luôn thất thần. Bởi vì, ăn trái cấm dừng không được sẽ gây trở ngại cho chương trình học không thể không nghẹn xuống, ý *** là phương pháp tốt nhất.

Tiểu Bạch ở bên cạnh, hôm nay mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng chỉ có anh hoàn toàn bỏ qua bộ quần áo này. Ngực bên phải chắc chắn còn dấu hôn, đó là thành quả chiến đấu khuya ngày hôm trước. Anh thích nhất thân thể Biện Bạch Hiền nhỏ gầy đơn bạc giống như vừa dùng lực sẽ làm hỏng, nhưng dùng toàn bộ sức lực ôm trong lòng, tùy ý vuốt ve. Chắc chắn sẽ rung động vì sự *** xảo trên người cậu, thật ra nó rất mạnh mẽ. Khi ấy cũng có thể rất nhẹ nhàng ôm và bắt đầu..., thời điểm dọn dẹp luôn khiến máu người ta phun tứ phương. Ai nha!

Phác Xán Liệt nghĩ rất hăng say, lại bị Biện Bạch Hiền bên cạnh đâm tỉnh.

"Muốn cái gì đây! Chăm chú nghe giảng." Biện Bạch Hiền nhỏ giọng nhắc nhở anh. Phác Xán Liệt chột dạ nhìn trên bục giảng, vừa vặn thấy giáo sư quét mắt tới, lập tức lên *** thần, tiếp tục vùi đầu vào tình sử của một tác giả nào đó.

"Tiểu Bạch, lịch sử hiện đại thật sự không có ý nghĩa, ngược lại sách có một vài thứ hay, nhưng giáo sư lại không được chịu nói về sự thật lịch sử phong lưu của văn nhân." Sau khi tan học Phác Xán Liệt phàn nàn với Tiểu Bạch về việc nghe giảng không có ý nghĩa.

"Giáo sư cũng không có cách nào khác, đi học luôn phân tích các tác phẩm nhưng không có người nghe. Rất nhiều người còn chưa từng xem tác phẩm lịch sử văn học."

"Mặc kệ như vậy, về sau đi học anh mang sách đến xem."

"Cái đó cũng không tệ, gần tới cuộc thi rồi. Phải xem sách thật kỹ đấy."

"Ừ, Tiểu Bạch, giữa trưa chúng ta ăn gì?"

"Tùy tiện, em muốn ăn cà."

"Được rồi, đi căn tin số 3 xem."

Sinh hoạt của hai người cứ như vậy qua đi vô cùng đơn giản, tình cảm của cả hai cũng rất ổn định. Nếu như nói có thay đổi gì, thì có lẽ Phác Xán Liệt cuối cùng cũng có thể chính thức khắc chế được dục vọng của mình rồi. Tuy nhiên ôm Tiểu Bạch thân thể thật sự rất thoải mái, nhưng với tư cách là bên chịu đựng luôn vất vả một chút, huống chi sức khỏe Tiểu Bạch không tính là tốt, giày vò ít một chút thì tốt hơn.

Chớp mắt đã đến năm thứ 3 đại học, chương trình học càng ngày càng nặng, không thể tìm việc làm thêm được nữa. Lý luận văn học và phê bình văn học khiến não người ta trướng muốt ngất, hơn nữa nhất định phải chăm chú chuẩn bị bài nghe giảng bài mới có thể ôn tập. Phác Xán Liệt thiệt tình cảm thấy những lý luận này gần tới mức liều mạng bằng triết học rồi. Nhưng Biện Bạch Hiền dường như thật sự rất thích hợp với học tập, ngược lại học rất hăng.

Đến học kỳ sau năm thứ 3, Biện Bạch Hiền bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu. Tháng ba này định tới trường học, tháng tư sẽ viết đơn xin. Khi mới bắt đầu định ở lại trường, Biện Bạch Hiền xoắn xuýt thật lâu. Vào một buổi tối cuối tuần tháng ba nào đó, chủ động bổ nhào vào lòng Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt mừng rỡ chuyện tốt đến thăm, lập tức chạy về nhà mình gặm Tiểu Bạch sạch sẽ. Sau đó Biện Bạch Hiền không ngủ nhanh như thường ngày, mà ôm Phác Xán Liệt thật chặt vào lòng, bắt đầu bất an hỏi.

"Phác Xán Liệt, em muốn sống cùng cùng anh."

"Làm sao vậy, chúng ta không phải vẫn luôn sống chung sao?" Phác Xán Liệt cảm giác giọng điệu của Biện Bạch Hiền không đúng, hôn hôn trán cậu.

"Em sẽ phải chọn trường. Nhưng, nhưng em không biết anh có phải chuẩn bị tốt nghiệp sẽ trở về quê không. Em muốn mãi mãi sống cùng anh."

"Đồ ngốc, nói cho anh biết em đã chọn chỗ nào."

"Em không biết..."

"Có hai nơi em rất thích!"

"Em cảm thấy bây giờ ở lại cái thành phố cũng không tệ, em muốn thi vào đại học B."

"Như vậy cũng tốt! Em thích thì cứ tiếp tục chứ sao. Em không cần lo lắng cho anh, bây giờ anh biên tập và soạn thảo qua mạng cũng rất tự do, em học ở đâu, anh đều có thể ở bên cạnh. Nếu như ở lại đây cũng không tệ, anh thích ở đây."

"Phác Xán Liệt, thật sự sẽ không làm vướng bận tới anh sao?" Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ rất không yên lòng.

"Đừng nghĩ nhiều, chúng ta phải nỗ lực để sống cùng nhau. Hai người sẽ tốt hơn nếu ở cạnh nhau. Anh vì em cam tâm tình nguyện làm chuyện đó, anh biết em cũng vậy."

"Phác Xán Liệt..." Biện Bạch Hiền chủ động hôn Phác Xán Liệt, lộ ra chút vội vàng và kích động. Phác Xán Liệt vừa thẳng thắn trao đổi với người yêu một phen, vốn tâm tình không tệ, càng vui vẻ tiếp nhận người yêu chủ động hiến hôn. Hôn đến mức súng cướp cò, lại đến một lần nữa, quá trình cực kỳ vui sướng.

Nhưng tháng ba tới khí trời không đẹp như vậy. Bản thân không ấm áp, còn động bất quay lại một luồng không khí lạnh gì đấy. Tối hôm qua quá hưng phấn, hai người ở cùng nhau ngủ bả vai bị gió lạnh, ngày hôm sau Biện Bạch Hiền hoa lệ cảm mạo phát sốt.

"Phác Xán Liệt, em rất khó chịu." Biện Bạch Hiền sắc mặt đỏ bừng, hoa mắt đầu choáng váng, căn bản dậy không nổi.

"Ngoan, trách anh không cẩn thận, anh đi mua thuốc cho em, em cứ nằm ở trên giường nghỉ ngơi."

"Ừ. Anh về nhanh nhé." Biện Bạch Hiền một đôi mắt long lanh như nước nhìn anh, thấy vậy Phác Xán Liệt không nỡ đi ra ngoài. Nhưng vì mua thuốc anh vẫn quyết đoán đi ra ngoài, tính mua chút đồ ăn sáng khai vị cho Tiểu Bạch luôn, cuối cùng vẫn mua một chén cháo trứng muối thịt nạc trở về.

"Nào, Tiểu Bạch, ăn cháo trước. Chờ một lát chúng ta uống thuốc."

"Ư, em không muốn ăn."

"Phải ăn cái gì thì mới có thể uống thuốc được chứ, trước ăn một chút nào. Anh đút cho em, nào." Phác Xán Liệt cầm thìa khẽ thổi đút cháo cho Biện Bạch Hiền. Vốn cháo trứng muối thịt nạc rất có lực hấp dẫn với Biện Bạch Hiền nhưng nay ma lực của nó đã mất đi hết, Biện Bạch Hiền miễn cưỡng nuốt nửa chén cháo thì thấy ăn không vô nữa.

Phác Xán Liệt chỉ có thể đau lòng dìu cậu nằm xuống, chỉnh lại chăn cho cậu. Mình thì chuyển cái ghế đẩu đến bên giường trông coi. Anh nghĩ cách để Biện Bạch Hiền lấy lại chút *** thần, kể cho cậu nghe vài câu chuyện khôi hài, nói cho cậu những chuyện lý thú về quê quán của mình khi mùa tuyết rơi. Biện Bạch Hiền mệt mỏi nằm nghe, anh ngồi cạnh giường cách chăn vỗ về cậu ngủ. Khi mắc bệnh Biện Bạch Hiền rất dính người, Phác Xán Liệt bao Biện Bạch Hiền lại trong chăn thành quả bóng ôm vào lòng, đôi mắt phản chiếu hình ảnh nhau.

Anh nghĩ, Biện Bạch Hiền chuẩn bị thi nghiên cứu sẽ cần nhiều thời gian tới các phòng tự học hoặc đi thư viện. Anh có thể ở bên cạnh làm chuyện của mình. Nhưng phải kéo Biện Bạch Hiền đi vận động một chút. Mới giao mùa mà đã bệnh như vậy, nếu như vào thời kỳ mấu chốt đang ôn tập lại bị bệnh thì sẽ bị ảnh hưởng.

Đến buổi chiều Biện Bạch Hiền tốt hơn một chút, Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền đi bệnh viện ở trường học. Bởi vì gần đây nhiều người bị cảm, bệnh viện trong trường ầm ĩ khiến Biện Bạch Hiền không thoải mái, Phác Xán Liệt truyền dịch xong cho Biện Bạch Hiền rồi cùng nhau trở về phòng.

"Phác Xán Liệt, em ghét bệnh tật, ghét truyền dịch. Khi còn bé em thường ở bệnh viện cả ngày, em tuyệt đối không thích bệnh viện."

"Ừ, không phải chúng ta về rồi sao? Chúng ta chỉ truyền dịch một chút thôi, thời gian còn lại thì uống thuốc được không?"

"Ừ, ngày mai còn có buổi học."

"Mặc kệ ngày mai rồi tính, em điều dưỡng thân thể cho tốt đi đã. Không phải đã quyết định thi nghiên cứu sinh sao? Thi nghiên rất dày vò, về sau em nên theo anh chạy bộ rèn luyện thân thể. Đừng miễn cưỡng, một ngày hai vòng, chậm thôi nhé, được không"

"Được, anh phải đi với em."

"Nhất định anh sẽ đi cùng em."

Phác Xán Liệt thật ra rất quý trọng thời gian Biện Bạch Hiền làm nũng. Bình thường Biện Bạch Hiền không nói nhiều lắm, dễ xấu hổ. Khi cười nhìn rất đẹp, nhưng thật ra cảm xúc không nhiều, có đôi khi trêu chọc quá mức sẽ không để ý tới anh nữa.

Những khi cậu chủ động dính người đòi ôm thì thật sự không thấy nhiều. Anh ôm Biện Bạch Hiền ngồi trên giường, cởi giày cho cậu, dìu cậu nằm xuống, sau đó hôn trán cậu, lại bắt đầu quá trình suy nghĩ.

Bệnh của Biện Bạch Hiền giằng co bốn ngày mới hoàn toàn khỏi. Trong lúc đó tuy bị thiếu mất mấy tiết học quan trọng, còn bị mất mấy buổi điểm danh. Nhưng có Phác Xán Liệt làm bạn khiến cậu bỏ đi những cảm xúc mặt trái, bị bệnh mấy ngày, không khí giữa hai người ngược lại đặc biệt ngọt ngào. Sau khi bị trì hoãn mấy ngày, Biện Bạch Hiền bắt đầu mua sách và tư liệu tham khảo, chuẩn bị phụ lục. Mục tiêu là đại học B.

CHƯƠNG 18:

Công việc của Phác Xán Liệt tính ra khá ổn định. Thời gian anh làm biên tập mạng đã được một năm rưỡi, cũng ký kết với vài tác giả trên web. Chỉ cần làm từng bước, thu nhập cũng không tệ. Kỳ thứ hai năm thứ ba đại học Biện Bạch Hiền bắt đầu tất bật thi nghiên cứu sinh, anh cũng không có thay đổi gì lớn. Chỉ là những nơi làm bạn với Biện Bạch Hiền biến thành thư viện và phòng tự học. Đợi đến năm thứ tư trường học bắt đầu sắp xếp thời gian thực tập, anh lại thành công dùng vài câu đóng mở tránh được sự sắp xếp của nhà trường. Biện Bạch Hiền bên kia được người trong nhà giúp đỡ đóng một con dấu, cũng không cần đi thực tập, toàn tâm toàn ý làm phụ lục.

"Không cần gấp Tiểu Bạch, chạy chậm một chút. Cố gắng điều hòa hô hấp." tháng tư Phác Xán Liệt bắt đầu chạy bộ với Biện Bạch Hiền.

"Ừ, em thử xem." Biện Bạch Hiền chạy chậm lại, mặt nhìn về phía trước, vừa rồi chạy như vậy rất dọa người. Phác Xán Liệt ở bên cạnh cậu cùng chạy, vẫn nhìn cậu. Buổi tối đi ra chạy bộ rất tốt. Họ chạy hai vòng rồi dừng lại, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền lại đi bộ một vòng, bốn năm vòng mới về nhà.

"Em ra nhiều mồ hôi quá, người khác cứ nghĩ em vận động nhiều, trên thực tế chỉ là dễ toát mồ hôi thôi mà." Hơi thở Biện Bạch Hiền đã khôi phục.

"Mười béo chín mỡ, Tiểu Bạch em có thể bảo trì sự thon thả như vậy đúng là không tệ."

"Lại chọc em hả"

"Anh không hay nói đùa, em như vậy cảm xúc ôm cực tốt." Phác Xán Liệt cố ý đến cạnh lỗ tai cậu nói, Biện Bạch Hiền sau khi nghe xong đập anh một phát.

Bởi vì năm ba Biện Bạch Hiền muốn tập chung vào việc học và ôn tập thi nghiên cứu sinh, nên thời gian họ chính thức thân mật trên giường cũng không nhiều, thường phải chọn tới chọn lui mới có. Phác Xán Liệt tuy luôn nghẹn, nhưng cũng không có oán hận gì. Biện Bạch Hiền bởi vậy mà chủ động mấy lần, hiệu quả trao đổi tình cảm thường rất tốt.

Thi nghiên cứu chiếm tâm lý ôn tập, cũng thực chiến. Tiếng Anh như cũ vẫn là cánh cửa làm khó hàng vạn thí sinh. Dù Biện Bạch Hiền đã một hơi học hết cấp bốn cấp sáu, cũng bị đề thi nghiên cứu sinh làm sợ đến nản. Thật ra viết văn cũng may mắn, nhưng đọc hết toàn bộ quyển sách thì quả thực không hiểu, hơn phân nửa dựa vào đoán mò. Biện Bạch Hiền vì thế mà đau đầu một hồi.

"Đừng gấp Tiểu Bạch, anh luyện từ đơn với em được không, làm như vậy rất vất vả."

"Không phải vấn đề từ đơn, cảm giác nghĩa từ đơn nhiều cái nhớ không nổi, xem nhiều đề mục văn vẻ mà vẫn không đúng." Biện Bạch Hiền cầm tập từ đơn không nổi nữa.

"Như vậy không tốt, chúng ta xem thêm các nghĩa khác. Em xem đề thi nghiên cứu sinh bên trong cũng không có nhiều từ mà, chậm rãi học dần. Học tất cả như vậy không có hiệu quả, trí nhớ sẽ giảm nhiều."

"Được, em thử xem."

Bọn họ cùng nhau rời giường, cùng nhau ăn sáng, sau đó một người ôn tập từ đơn một người kiểm tra từ đơn. Khi Biện Bạch Hiền ôn tập, có ý đến nơi nào đó ghi bản nháp sẽ đi cùng Phác Xán Liệt và cho anh xem. Hai người im lặng đứng ở phòng tự học, như một không gian nhỏ tách rời yên lặng.

Chính thức đến kỳ nghỉ hè, mới là lúc chịu đựng khó khăn nhất. Thời tiết phía nam nóng bức, Biện Bạch Hiền vì thi nghiên cứu sinh nên về nhà dạo một vòng rồi sẽ trở lại, mà Phác Xán Liệt dùng lý do công việc để ở lại cùng cậu.

Vốn phòng cho thuê nhỏ nên ấm áp bây giờ nóng bức khác thường, hai người dựa vào nhau cùng ngủ đúng là tai nạn. Phòng nhỏ không có điều hòa, chỉ dựa vào hai cái quạt điện coi như hơi miễn cưỡng. Mà Biện Bạch Hiền thể chất lại yếu, buổi tối ngủ nhất định phải đắp chăn đến bụng, nếu không rất dễ bị cảm lạnh. Hai người mới bắt đầu còn có thể nhịn, nhưng khi nhiệt độ lên tới 38, 39 độ, cuối cùng họ quyết định tách ra ngủ.

"Ủy khuất anh rồi Phác Xán Liệt." Biện Bạch Hiền tự mình kéo lại giường nhiều lần, dùng khăn vải lau khô, trải thêm một tầng bông sợi mỏng, một tầng ga giường, cuối cùng mới trải chiếu.

"Tiểu Bạch, vì sao lại trải thêm bông sợi, nóng lắm đấy." Phác Xán Liệt muốn tự mình làm nhưng bị ngăn lại.

"Dù sàn nhà bằng gỗ, nhưng trên mặt đất vẫn có khí lạnh, coi chừng phong thấp viêm khớp. Nghe lời, tách ra ngủ cũng không nóng như vậy." Biện Bạch Hiền sờ mặt anh.

"Anh không muốn tách ra ngủ ... Anh muốn ôm em." Phác Xán Liệt càng nghĩ càng bất đắc dĩ, sao khí trời nóng như vậy.

"...Khi nào chúng mua một một giường lớn là được..." Biện Bạch Hiền nhỏ giọng nói xong một câu bỏ chạy đi rửa mặt, để lại Phác Xán Liệt hắc hắc cười ngây ngô.

Bởi vì thời tiết nóng bức, hai người họ buổi sáng 5 rưỡi đã tỉnh. Đi ăn sáng trước, lại ôn từ đơn. Thời tiết vẫn nóng nên họ chạy tới phòng tự học. Không thể không nói, tuy phòng tự học không có điều hòa, nhưng cái quạt trần to gần như bằng cả trần phòng học kia giảm nhiệt nhiều lắm, ở bên trong không nóng lắm. Sách trên tay Phác Xán Liệt thay đổi một quyển lại một quyển, Biện Bạch Hiền còn cầm tài liệu giảng dạy cơ bản vẽ vòng tròn làm bút ký. Tuy nhiên nội dung không giống lắm, nhưng có người làm bạn tóm cũng không tệ. Biện Bạch Hiền rất có nghị lực, một khi chăm chú, sẽ nhập tâm cực kỳ. Phác Xán Liệt giống như trước đây, xem một lát, lại ngẩng đầu nhìn cậu vài lần. Sau hai giờ ôn tập, Phác Xán Liệt sẽ kéo Biện Bạch Hiền ra ngoài, vào trong hành lang đứng, đi bộ hai vòng, nói chuyện với nhau vài câu. Và khi một lần nữa đi vào ôn tập, Biện Bạch Hiền như được tiếp đầy máu sống lại.

Đại học năm 4 đến, tất cả mọi người bận rộn thực tập tìm việc làm, Phác Xán Liệt cứ như vậy ngồi với người yêu nhỏ của mình ở phòng tự học ôn tập. Hai tuần lễ lăn giường một lần, khi cảm xúc của Biện Bạch Hiền sa sút còn có thể dùng thêm chút nhiệt tình để cậu không có cách nào nghĩ lung tung. Tóm lại, ngoại trừ tiết chính trị đặc biệt nhàm chán, thì sinh hoạt của hai người cực kỳ phong phú. Phác Xán Liệt kiếm được nhiều tiền lời từ tạp chí, mà Biện Bạch Hiền ôn tập cũng rất vững chắc. Đợi đến tháng 12, Phác Xán Liệt dắt Biện Bạch Hiền đi vùng ngoại thành ngắm cảnh và đi dạo, để cậu thả lỏng tâm tình. Biện Bạch Hiền tâm tính rất ổn định, gần đến giờ thi, cũng không cảm thấy áp lực quá lớn.

Hai ngày sau cuộc thi cuối cùng cũng đi qua, Biện Bạch Hiền vẻ mặt buông lỏng ra khỏi trường thi. Cậu nhìn Phác Xán Liệt kéo anh kích động trở về phòng, cởi Phác Xán Liệt quần áo, cho anh một cái hôn rất nhiệt tình.

Biện Bạch Hiền nói với Phác Xán Liệt mình thi không tệ, hơn nữa trịnh trọng biểu thị cảm ơn sâu sắc khi Phác Xán Liệt làm bạn với mình. Hai người trong ngày đó lăn lộn đến tận đêm khuya, ngày hôm sau như ý ngủ đến trưa.

Hai ngày này họ dính lấy nhau, suốt ngày ở nhà, ôm an ủi, giống như muốn phát tiết hết tất cả cảm xúc của mình. Thời gian dài làm bạn mang đến sự lên men *** khiết thơm ngọt ý nghĩ. Nếu trước đây chỉ dám nói thích thì nay hai người đã phá tan chữ "yêu", giống như muốn khắc nó thật sâu vào trong lòng đối phương, họ lần lượt nói "I love you".

"Em yêu anh, cảm ơn anh đã trả giá tất cả vì em, em hy vọng mãi mãi như vậy, mãi mãi bên nhau, nếu không em không biết yêu anh thế nào cho đủ..."

"Anh yêu em, anh muốn mãi mãi bên cạnh em, ủng hộ em đồng hành cùng em..."

Thời gian cuồng hoan cũng nên chấm dứt, không qua mấy ngày, Biện Bạch Hiền bị người trong nhà thúc giục về thăm. Đại học năm thứ tư không còn buổi học nào, cuộc thi cũng đã thi xong. Biện Bạch Hiền không có lý do gì nữa, mặt khác cũng rất nhớ nhà. Hai người vuốt ve an ủi vài ngày, thì mỗi người ngồi xe lửa về nhà. Phác Xán Liệt không biết mình sẽ gặp phải biến cố xe mặt đầu tiên trong đời, anh còn vui rạo rực nhớ bánh sủi cảo của mẹ mình.

CHƯƠNG 19:

Một tháng sau khi Phác Xán Liệt về nhà, lại một khoảng trời băng đất tuyết. Anh đứng ở cửa ra vào nhà ga nhìn lại thành phố này, cảm thán thật sâu. Lại rét lạnh rồi, là nơi mình lớn lên. Về sau nói không chừng còn phải thường xuyên chạy qua chạy lại hai đầu đấy.

Sau khi về đến nhà, nghênh đón anh quả nhiên là bánh sủi cảo với tấm lòng yêu thương của mẹ. Anh ăn sủi cảo nóng hầm hập, thảo luận với người trong nhà về tình hình gần đây của mình. Ba Phác Xán Liệt là công nhân kỹ thuật lâu năm ở nhà xưởng, không cảm thấy hứng thú với văn học. Nhưng biết việc làm của Phác Xán Liệt hiện nay coi như cũng ổn định, nên không nói lời phản đối. Chỉ là nhìn con trai đã ra ngoài lưu lạc vài năm, lại nhíu mày. Đang chuẩn bị nói gì, thì mẹ Phác Xán Liệt nói chen vào.

"Khánh Nhi (nhũ danh của Phác Xán Liệt), ở lại nhà mình tốt hơn, dù sao con chỉ ghi chép mấy thứ đó, chỗ nào chẳng thế. Ở nhà mỗi ngày ăn cơm mẹ làm là tốt nhất."

"Mẹ—— con muốn đi nhiều hơn, không đi nhiều, thì viết thế nào được! Con cũng muốn ở nhà, chờ khi nào ổn rồi lại nói!"

"Sao mẹ có thể để con chạy khắp nơi như vậy, con là một người đàn ông, không biết làm cơm, cần có người giúp con quản lý."

"Mẹ đừng lo lắng, ở trường con cũng học được rất nhiều, cũng có thể tự chăm sóc được mình mà."

"Ai, không nói nữa, trước ăn gì đi."

"Con trai thật vất vả mới trở về, đừng nói những thứ này. Thoải mái ở nhà hai tháng, mẹ con cũng có thể chấp nhận chuyện của con. Chuyện đi ra ngoài làm việc đến lúc đó nói sau, ba cũng không ngăn cản con." Ba Phác Xán Liệt nói vài câu, mọi người tiếp tục ăn sủi cảo.

Ngay khi Phác Xán Liệt cho rằng tạm thời có thể tránh được đề tài này, thì chủ đề khác lại khiến anh chốn không kịp. Khi anh chủ động ôm việc rửa chén rửa nồi, mẹ Phác Xán Liệt ở bên cạnh lau chén, lau cái này lau cái kia.

"Khánh Nhi à! Ở đại học con không tìm bạn gái sao! Muốn mẹ giúp con giới thiệu một người không. Con gái một người đồng nghiệp cùng đơn vị với mẹ, lớn lên không tệ. Cô gái đó cũng hiểu chuyện còn có thể..."

Phác Xán Liệt thành thật nghe mẹ mình lải nhải, thỉnh thoảng ứng phó hai câu, nhưng đương nhiên không có ý xem mặt, anh đã sẵn sàng ứng phó rồi. Mẹ Phác Xán Liệt thấy con trai thật sự không có ý gì, thì đi ra ngoài. Để lại một mình Phác Xán Liệt vô cùng bất đắc dĩ. Chắc phải chuẩn bị đi xem mặt, mẹ sẽ ép anh đây, mặc dù bây giờ chỉ là thử thái độ, cũng làm người ta cảm thấy bực bội vô cùng. Không biết Tiểu Bạch có bị giống mình hay không, ai.

Phác Xán Liệt an toàn ở nhà hai tuần lễ, cuối cùng cũng nghênh đón chuyện mẹ thường xuyên nhắc đi nhắc lại 'Khách không mời mà đến'. Gì Khương kia mang con gái nghe nói rất hiểu chuyện rất đẹp tới làm khách. Mẹ Phác Xán Liệt và gì Khương trò chuyện vui vẻ, đuổi hai người bọn họ đến phòng máy tính 'Trao đổi tình cảm'.

Mà vị Khương tiểu thư kia theo họ mẹ, là người hào phóng sảng khoái, xinh đẹp nhưng không mất đi khí khái hào hùng, nếu như làm bạn với nhau thì là một người không tệ. Nam nữ là bạn bè à, Phác Xán Liệt nghĩ, hay khi ăn cơm làm rõ với cô ấy.

"Ách, Khương tiểu thư, tuy nói vậy rất không lễ phép, nhưng tôi nghĩ cô cũng biết mục đích hai người chúng ta gặp nhau lần này là gì, tôi đã có yêu người rồi, chúng ta có thể làm bạn được không."

Nhà gái dường như cũng không kinh ngạc khi anh nói vậy, chỉ thản nhiên cười cười "Để anh đi trước mất rồi, tôi cũng đang chuẩn bị làm rõ đây này! Tôi theo chủ nghĩa độc thân, tạm thời lấy sự nghiệp làm trọng, không định cân nhắc chuyện này. Cái này đúng là rất tiện, làm bạn bè cũng không tệ lắm. Tự giới thiệu, tôi là Khương Du. Tôi biết anh là Phác Xán Liệt, còn có nhủ danh là Khánh Nhi."

"Mẹ của tôi ngay cả nhủ danh cũng hào phóng giới thiệu ra ngoài như vậy rồi, thật không có cách nào khác, ngoại trừ mẹ tôi không có ai gọi tôi như vậy, về sau cô vẫn gọi tên của tôi cho quen..."

Hai người trẻ tuổi trò chuyện lý tưởng cuộc sống, từ 'giả vở' đến thẳng thắn, ngược lại ngoài ý muốn rất hợp nhau. Việc này khiến hai bà mẹ rất vui, cơm cũng ăn được nhiều hơn. Phác Xán Liệt nhìn mẹ mình hưng phấn, có chút cầm không được muốn thẳng thắn nói chuyện với mẹ. Nội tâm càng thêm bực bội.

Anh tìm cơ hội đi ra ngoài gọi điện thoại cho Biện Bạch Hiền.

"Tiểu Bạch, gần đây thế nào?"

"Cũng không tệ, mẹ em không biết từ chỗ nào tìm được mấy đơn thuốc bắc, lại bắt em uống, hình như hơi béo rồi."

"Ah, hữu hiệu như vậy, nhanh đi hỏi mẹ em một chút, nhớ lấy đơn thuốc ấy, về sau anh cũng làm theo cho em uống."

"Thôi đi, anh còn không biết làm cơm nữa là, đừng có mà băm hư mất thớt gỗ."

"Em thù giai thật, lời anh nói từ khi huấn luyện quân sự vậy mà em còn nhớ đến bây giờ. Anh cũng không hay nói đùa, chờ khi em thi đậu chúng ta đương nhiên phải đổi căn nhà khác, đến lúc đó phải có thêm phòng bếp đấy."

"Được rồi, em đi hỏi mẹ. Đến lúc đó anh phải tuân thủ lời hứa nha!"

"Nhất định rồi!" Phác Xán Liệt nói xong lời này trầm mặc một hồi. Mãi đến khi Biện Bạch Hiền hỏi, mới bắt đầu nói.

"Tiểu Bạch, anh... Mẹ anh hôm nay bắt anh xem mắt." Bên kia trầm mặc nửa ngày, mới truyền đến âm thanh. Rõ ràng không phập phồng, nhưng Phác Xán Liệt rõ ràng nghe được, Tiểu Bạch đang căng thẳng, có lẽ còn rất tức giận.

"Ah, sau đó thì sao?" Phác Xán Liệt nghe cậu nói như vậy.

"Bọn anh đã nói chuyện rõ ràng rồi, đều không có ý gì, Tiểu Bạch em phải tin tưởng anh!"

"Ừ, em tin tưởng anh."

"Tiểu Bạch, anh nhất định sẽ tìm thời gian nói thật với người trong nhà. Anh..."

Biện Bạch Hiền đẫ cắt đứt lời Phác Xán Liệt "Không nên vội, Phác Xán Liệt, đừng nóng nảy, bây giờ không thể nói."

Phác Xán Liệt lập tức ngừng lại. Anh ngồi xổm xuống nắm tuyết, dùng sức nắm rất chặt.

"Anh không biết nên làm gì bây giờ, Tiểu Bạch, bây giờ anh rất loạn."

"Chúng ta đợi thêm vài năm nữa, bây giờ thật sự không thích hợp. Chúng ta đều còn trẻ, để xem vài năm nữa có tốt hơn không. Em cũng rất muốn cho cha mẹ biết, nhưng... em cũng không biết nên làm gì bây giờ." âm thanh Biện Bạch Hiền nghe có chút uể oải.

"Trước bỏ qua vấn đề này đã, bây giờ nói cũng không có cách nào cả. Tiểu Bạch, chỉ cần em tin tưởng anh là được, anh sẽ kiên trì ở bên cạnh em." Phác Xán Liệt đứng lên, ném cục tuyết trong tay ra ngoài.

"Em biết, em cũng sẽ kiên trì, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

...

Phác Xán Liệt không nghĩ tới, ngàn muốn vạn muốn, chuẩn bị vài năm sau khi người trong nhà thôi thúc chuyện hôn nhân, thực lực kinh tế của mình ổn định, Biện Bạch Hiền cũng học xong nghiên cứu sinh rồi mới nói, cuối cùng một tấm hình lại khiến anh bại lộ sớm. Đó là ảnh tự chụp chung của anh và Biện Bạch Hiền, vẫn luôn đặt trong ngăn kép của ví tiền chưa từng động vào. Tuy tấm ảnh đó anh chỉ hôn má Biện Bạch Hiền, dù không có gì đặc biệt với 'thước đo tiêu chuẩn', nhưng đối với mẹ Phác Xán Liệt mà nói, thì bà vẫn sợ hãi.

Phác Xán Liệt cũng không nghĩ tới mẹ mình sẽ xem ví tiền của mình, bởi vì từ trước đến nay bà tôn trọng chuyện riêng của con trai. Khi anh đang ở dưới lầu xem tivi thì nghe thấy mẹ mình chạy từ phòng mình ra hô to "Cha thằng bé ah con của chúng ta vô sinh rồi" thì cả người choáng váng. Ba của anh cả kinh nhảy ra từ thư phòng.

"Cái gì? Chuyện gì xảy ra! Mẹ thằng bé bà nói rõ ràng. Còn có Phác Xán Liệt mày lên cho ba!"

Kế tiếp là thời gian gia đình hội thẩm, Phác Xán Liệt thành thật quỳ trên mặt đất nói rõ tất cả, trọng điểm là mộng xuân thời kỳ mình trưởng thành, cuối cùng miêu tả mình mặt dày mày dạn thế nào theo đuổi Biện Bạch Hiền, trong lúc đó cố gắng hướng hết trách nhiệm lên người mình, còn kém không có miêu tả mình 'Biến thái hết thuốc cứu chữa'.

Ba Phác Xán Liệt đập vỡ chén trà mình yêu thích nhát, Mẹ Phác Xán Liệt đứng cạnh lau nước mắt, Phác Xán Liệt vẫn không chút dao động, miêu tả xong cầu xin cha mẹ ủng hộ.

"Mày đồ nghiệt tử, mày thật là... Ai, Trần gia chúng ta sao lại sinh một đứa con như vậy, mày..." ba Phác Xán Liệt tức giận không nói nên lời.

"Con trai ah! Con đừng nói như vậy, sao con có thể là cái đó, cái gì biến thái yêu trẻ con được chứ? Sao lại thích đàn ông được? Hai người đàn ông ở cùng nhau là sao chứ!"

"Mày nói xem mày học được thói hư tật xấu này ở chỗ nào, hay là giả vờ dọa cha mẹ mày." Ba Phác Xán Liệt mặt âm trầm, trầm giọng chất vấn con mình.

"Không thay đổi được, cha, mẹ. Khi con học cấp 3 đã mơ những giấc mơ kỳ quái. Khi bắt đầu chú ý tới Tiểu Bạch cũng vì cậu ấy lớn lên đặc biệt nhỏ bé, về sau mới chậm rãi thích cậu ấy." Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn ba mình, biểu lộ cực kỳ chân thành.

"Mày quỳ ở đây cho tao, quỳ cho tỉnh lại. Quỳ đến 12 giờ cho tao." Ba Phác Xán Liệt kéo bà xã quay về phòng ngủ thương lượng, để cho Phác Xán Liệt thanh tỉnh một mình suy nghĩ. Phác Xán Liệt thành thật quỳ, không khỏi cảm thấy may mắn vì tật xấu của mình, nếu không cũng không phải chỉ đơn giản quỳ mấy giờ như vậy.

Anh quỳ ở đó, nghe âm thanh truyền đến từ phòng ngủ bên cạnh, nghe không... rõ ràng lắm, chỉ nghe mẹ mình nói "Nghiệp chướng! Thật là nghiệp chướng" cảm thán đặc biệt nhiều.

"Còn không phải nghiệp chướng sao? Nhưng con vui vẻ chịu đựng."

CHƯƠNG 20:

Phác Xán Liệt quỳ chân tê rần, khó chịu muốn chết, chỉ có thể dao động chân một chút, nhưng vẫn không dám đứng dậy. Ngay lúc này anh đặc biệt nhớ Biện Bạch Hiền, không biết bây giờ Biện Bạch Hiền đang làm gì, lại không thể đi tìm điện thoại di động của mình. Áy náy với cha mẹ và tình yêu say đắm với Biện Bạch Hiền dây dưa với nhau, ngực anh đau nhức. Khi anh đang suy nghĩ đến thất thần, ba Phác Xán Liệt từ phòng ngủ đi ra. Ông đi đến, ngồi xuống một cái ghế, dừng cả buổi mới mở miệng.

"Con về trường học trước một thời gian! Ba và mẹ con vẫn còn khúc mắc, bây giờ không muốn nhìn thấy con."

"Ba!" Phác Xán Liệt kinh ngạc ngẩng đầu. "Bây giờ đã tháng 12 rồi."

"Mày cũng biết sắp đến năm mới rồi à? Làm ra chuyện như thế mày muốn ba mẹ mày mừng năm mới thế nào. Mày cứ đi ra ngoài tỉnh táo suy nghĩ một chút đi, bây giờ tạm thời ba không muốn nhìn thấy mày. Ba cũng không phải đoạn tuyệt quan hệ với mày, chờ thêm hai năm nữa nếu mày vẫn còn kiên trì như bây giờ thì đem đứa bé kia về đây. Năm nay coi như xong."

"Ba —— con" Phác Xán Liệt cực kỳ đau khổ, cảnh bị đuổi ra khỏi nhà anh không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng thật sự rơi xuống đầu mình thì anh không cách nào thừa nhận được. Anh biết ba mẹ mình cần tỉnh táo, anh biết ba mẹ mình sẵn lòng cho mình cơ hội đã là không dễ dàng rồi, nhưng...

Giữa đêm anh lên mạng đặt một vé tàu vào hôm sau, sau đó thu thập hành lý, nằm trên giường một đêm không ngủ. Mẹ anh hôm sau trên đường tới đưa anh khóc một hồi, cũng chỉ dặn dò anh ở bên ngoài cẩn thận. Anh cảm thấy mình như bị bỏ rơi, tuy anh còn có Biện Bạch Hiền, nhưng bây giờ căn bản anh không dám liên lạc với Biện Bạch Hiền. Anh không biết phải nói thế nào cho Biện Bạch Hiền.

Sau khi lên xe lửa đần độn trải qua hai ngày, anh lại tới trường học, trường học quạnh hiu chẳng có quỷ nào. Anh ném mình lên giường, nhìn gian phòng trống rỗng, cuối cùng chịu không nổi gọi điện thoại cho Biện Bạch Hiền.

"Tiểu Bạch, chuyện của chúng ta bị người trong nhà biết rồi, anh bị đuổi ra ngoài."

"Cái gì? Bây giờ anh đang ở nơi nào?"

"Ở trong căn phòng của chúng ta. Anh rất khó chịu, Tiểu Bạch."

Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, Biện Bạch Hiền chỉ ngắn ngủn nói một câu rồi dập máy.

"Em sẽ ở cùng anh, chờ em." Phác Xán Liệt nghe như thế biết có chuyện không tốt, lập tức mở miệng nhưng bên Biện Bạch Hiền không có tiếng động, điện thoại bị cắt, gọi lại nhưng không có người nghe, anh lo lắng xoay quanh phòng, không biết Biện Bạch Hiền phải đối mặt với cái gì, bực bội được không kềm chế được. Nôn nóng bất an vượt qua hai ngày một đêm, gọi vô số cuộc điện thoại vẫn không có người nghe, mãi đến khi Biện Bạch Hiền mở cửa phòng nhào về phía trước.

"Em đến với anh."

Phác Xán Liệt ôm chặt lấy cậu, hai người nhịn không được hôn nhau, kịch liệt hơn bất kỳ một lần nào, phảng phất vĩnh viễn như đứng cùng trời đất.

Sau khi khôi phục hơi thở Phác Xán Liệt hỏi Biện Bạch Hiền sao lại tới đây. Biện Bạch Hiền miễn cưỡng cười cười.

"Em đặt vé xe, thu thập xong đồ đạc, sau đó mới thẳng thắn với ba mẹ. Ba em tức giận muốn đánh em, bị mẹ em ngăn lại, sau đó bị đuổi ra ngoài."

Phác Xán Liệt ôm cậu thật chặt, Biện Bạch Hiền cũng ôm lại anh.

"Tiểu Bạch, sao em lại ngốc như vậy, anh là do không cẩn thận mới bị bắt gặp, em rõ ràng còn có thể dấu được mà."

"Dấu giếm thì có thể dấu được bao lâu, em vừa nghe thấy anh bị đuổi ra ngoài là không nhịn được rồi. Sau này thật sự chỉ còn lại hai người chúng ta thôi."

"Anh sẽ mãi yêu em. Hai chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau."

"Ừ."

Hai người sức cùng lực kiệt không lâu nổi buồn ngủ không chịu nổi, bị đuổi ra khỏi nhà thật rất tệ, nhưng lúc này có người yêu bên cạnh, coi như cũng có thể yên ổn một phần.

Thời gian sau trải qua có chút gian nan, tâm tình hai người cũng rất sa sút nhưng không đủ thời gian chữa thương, đã nghênh đón năm mới. Hai người mặt đối mặt nấu cơm ăn lẩu, nhìn nhau không nói gì. Một năm mới này chắc chắn sẽ rất hiu quạnh, hai người đôi khi đi dạo trên đường một chút, nhìn con đường trống rỗng không có gì hào hứng, chỉ quay lại phòng làm ổ. Vào giữa tháng hai một nửa thành tích của Biện Bạch Hiền được thông báo, thành tích sơ khảo cao hơn điểm sàn vài điểm, như vậy không có vấn đề rồi. Hai người cũng cuối cùng cũng lên *** thần, tìm được chuyện khác thu hút sự chú ý.

Thời gian qua chậm rãi khôi phục bình thường, chuẩn bị thi vòng hai, làm luận văn tốt nghiệp, thông qua vòng hai, bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Họ dắt tay nhau tốt nghiệp, ngựa không dừng vó tìm phòng ở mới, những chuyện khác theo sư sắp xếp của trường học. Tìm việc làm, cùng nhau làm việc, du lịch giải sầu. Hai người bước từng bước đi, cũng coi như hạnh phúc bình thường.

Đợi đến lúc Biện Bạch Hiền thuận lợi tốt nghiệp hệ nghiên cứu sinh thi đậu tiến sĩ, hai người cuối cùng cũng có được sự thông cảm của người trong nhà. Dù cho chỉ là cam chịu, cũng đủ khiến họ vui vẻ lắm rồi. Được người thân thừa nhận, thật ra là chuyện rất quan trọng đối với bọn họ. Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền đi chân trần dạo trên bờ cát, cái không khí bình thản yên ổn bao quanh hai người họ.

"Chúng ta vẫn có thể tiếp tục bước lên đấy, Tiểu Bạch." Phác Xán Liệt cúi đầu gửi Tiểu Bạch thân yêu một nụ hôn. Trời chiều bên bờ biển đặc biệt lớn, ấm áp, từng đợt sóng biển ôn hòa bị đẩy vào bãi cát, tạm biệt những bãi biển, ước hẹn đón ánh sáng ngày mai.

Hoàn chính văn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro