Chương 10+11+12+13+14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp tiếng Anh cũng không phải như bọn họ nghĩ, sẽ dùng toàn bộ tiếng Anh để dạy học, mà trước đó dùng tiếng Anh giảng, dùng tiếng Anh đặt vấn đề, sau đó dùng tiếng Hán chủ quan phiên dịch một chút. Cho nên không quá sức với họ. Kế tiếp giờ lịch sử văn học cổ đại người dạy là một thầy giáo có tuổi, học vấn vững chắc, bản lĩnh thâm hậu. Thâm tình ngâm tụng《 thơ kinh 》, ngược lại rất thú vị. Mọi người vốn cho rằng lịch sử văn học rất buồn tẻ kiểu gì cũng ngủ gật, ngược lại nghe được mà không dừng được bút. Cái này vượt quá mong muốn của mọi người.

"Xem ra giáo sư viện văn học của chúng ta rất tuyệt! Nếu giờ học buổi chiều cũng thú vị hư vậy thì tốt quá." Ngô Thế Huân cười hì hì.

"Buổi chiều là tư tưởng, sẽ không thú vị thế đâu. Từ tiểu học đã bắt đầu học tư tưởng đạo đức rồi!" Lộc Hàm như cũ thích cãi lại cậu ta.

"Tiểu Bạch, hay buổi chiều khi giờ học kết thúc chúng ta đi thư viện xem một chút." Phác Xán Liệt rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với thư viện, Biện Bạch Hiền thích xem sách, mình cũng rất hứng thú, không ngoài dự kiến thì hai người sẽ được yên tĩnh ở chung.

"Được, nghe đàn chị nói thư viện trường chúng ta không tệ."

Buổi chiều tư tưởng quả nhiên không thể so với buổi sáng, nghĩ đến mỗi năm sau còn học chủ nghĩa Mác, tư tưởng, đặc sắc chủ nghĩa xã hội Trung Quốc... mọi người cảm thấy đầu rất đau, nhất là khi nghe nói đến tên những cuốn sách kia.

"Tôi giết, trường cấp 3 của tôi cũng không giảng dạy ma quỷ như vậy đâu! Tôi đây là một sinh viên ban khoa học tự nhiên đấy." Phác Xán Liệt cảm giác mình rất nóng nảy.

"Người anh em chúc cậu may mắn."

"Cùng chúc, người anh em."

"Không sao, về sau mỗi người học một phần, tôi giúp cậu."

Dù cho Biện Bạch Hiền cười nhìn hả hê, nhưng Phác Xán Liệt vẫn cảm thấy cậu cười rộ lên rất đẹp mắt. 'Chỉ có Tiểu Bạch của mình tâm địa tốt' anh nghĩ.

Thư viện đúng như mọi người dự đoán rộng rãi mà yên tĩnh. Toàn bộ cửa sổ và cửa chính của thư viện đều bằng thủy *** nhìn thầy bầu trời rất xinh đẹp, lấy ánh sáng thì không còn gì tốt hơn. Phác Xán Liệt đã được như ý, cùng Biện Bạch Hiền vượt qua nửa buổi chiều yên tĩnh. Anh an vị đối diện Biện Bạch Hiền, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền đọc sách thấy mặt nghiêm túc rất yên tĩnh, sau đó cúi đầu tiếp tục xem. Trên đường về nhìn bóng dáng hai người bị đèn đường kéo dài một lớn một nhỏ, cảm thấy tiếp tục như vậy cũng quá tốt.

Phác Xán Liệt đêm nay ngủ rất ngon, hoàn toàn không xoắn xuýt như ngày hôm qua. Anh có cảm giác mình tạm thời cũng không cần nâng tầm vấn đề quan hệ giữa mình Biện Bạch Hiền, cũng không cần bi tình như vậy, thuận theo tự nhiên thôi!

Cứ giống như những ngày đầu đi học, thời gian trôi qua rất nhanh. Phác Xán Liệt luôn chăm chú làm bạn xung quanh Biện Bạch Hiền, dường như chỉ cần cùng nhau đi như vậy, là đủ rồi.

Chính thức đi học không lâu, các xã đoàn bắt đầu nhận người. Biện Bạch Hiền nói với Phác Xán Liệt mình cảm thấy hứng thú với xã đoàn văn học trường.

"Phác Xán Liệt, cậu có thử gia nhập CLB bóng rổ xem, hoặc là hội thể dục sinh viên cũng được, như vậy có thể tìm được bạn bè cùng chung chí hướng và cùng chơi bóng. Cậu... Luôn theo tôi tới thư viện, không buồn sao?"

"Sao lại buồn chứ, Tiểu Bạch, chẳng lẽ trong mắt cậu tôi là một thằng nhóc tứ chi phát triển không có văn hóa như vậy sao? Tốt xấu gì tôi cũng từng chuyên văn học một thời gian, tôi cũng thích xem sách mà!"

"Thế nhưng... Lâu như vậy mà tôi chưa từng nhìn thấy cậu chơi bóng, không phải cậu nói cậu thích chơi bóng rổ nhất sao?"

"Bởi vì trong trường không có người quen biết nha, tôi lại không thích chơi một mình. Đừng nghĩ lung tung, tôi nghĩ kỹ rồi, muốn gia nhập CLB bóng rổ. Về sau mỗi lần chơi đều kéo cậu sang đây xem, như thế cũng được ha! Đến lúc đó cũng đừng ghét bỏ tôi quấy rầy thời gian cậu đọc sách."

"Chỉ cần tôi rảnh, nhất định sẽ đi." Biện Bạch Hiền vẻ mặt nhẹ nhõm nở nụ cười.

Nhưng Phác Xán Liệt bên này lại không dễ dàng như thế. 'Chẳng lẽ Tiểu Bạch ngại mình dính ở bên cạnh cậu, cậu cảm thấy phiền rồi, cho nên mới đuổi mình đi chơi bóng rổ? Không đúng, Tiểu Bạch sẽ không nghĩ như vậy.'

Tuy tự nói với mình như vậy, nhưng Phác Xán Liệt vẫn có một chút bất an. Anh thực sự sợ cứ như hình với bóng thế này sẽ vô tình lộ ra điểm không bình thường, nhưng anh lại không nỡ từ bỏ cảm giác ở bên cạnh người mình thích. Phải làm sao bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Phác Xán Liệt vẫn quyết định buông tha đi theo Biện Bạch Hiền cùng nhau gia nhập xã đoàn văn học. Mà như hy vọng của Biện Bạch Hiền gia nhập CLB bóng rổ, như vậy hai người sẽ có đủ không gian. Nhưng anh tin chỉ cần sự nhiệt tình của mình không thay đổi, thì sẽ không bất hòa tình bạn của bọn họ.

"Tiểu Bạch của tôi, tôi phải làm thế nào làm mới tốt đây."

Hai người họ thuận lợi vào được xã đoàn họ muốn. Xã đoàn văn học đúng vào thời kỳ chuẩn bị mở tạp chí. Biện Bạch Hiền với tư cách xã viên mới không giúp đỡ được gì, chỉ tới chép bản thảo. Mà đám người Phác Xán Liệt thì tập luyện liên tục như mấy ngày huấn, không chỉ nhẹ nhàng vui vẻ chơi bóng. Rất nhanh các trận bóng được tổ chức. Như Phác Xán Liệt mong muốn, Tiểu Bạch tới xem, còn mang thêm hai vị bạn cùng phòng đáng yêu tới cổ vũ.

"Tôi giết, Phác Xán Liệt hôm nay cắn thuốc nữa à! Mạnh như vậy!" Lộc Hàm khi Phác Xán Liệt nhảy lên đập một đường bóng mạnh thẳng tắp vừa kích động vừa sợ hãi thán phục.

"Ừ, có lẽ người trong lòng đang nhìn! Nên kích động như vậy. Nhưng cũng có khả năng bị kìm nén lâu rồi, nhìn kỹ một chút xem."

"Fck My Life, lại úp rổ nữa kìa, thật kịch liệt" Lộc Hàm quái gọi, "Thậm chí tôi nghĩ, không biết CLB bóng rổ còn tuyển người nữa không."

"Vậy cậu thử đi! Có lẽ bọn họ còn thiếu quản lý."

"Đi đi đi, qua một bên."

Biện Bạch Hiền đứng một bên nhìn, cười cười, vô cùng chuyên chú. Tầm mắt của cậu quẩn quanh Phác Xán Liệt. Nhìn sức bật hơn người, sức chạy, nhảy, móc bóng, cầm bóng. Phác Xán Liệt ngẫu nhiên sẽ quay lại đây tươi cười mang theo vị mồ hôi nồng đậm, cười gặp răng không thấy mắt, rồi lập tức lấy lại *** thần tiếp tục chơi.

"Thật tốt." Cậu nhỏ giọng nói một câu.

Giữa trận đấu, Biện Bạch Hiền rất tự giác cầm khăn mặt và nước đi tìm Phác Xán Liệt.

"Lau đi, uống nước chậm một chút." Biện Bạch Hiền cười tủm tỉm nhìn Phác Xán Liệt.

"Cậu chơi rất tốt."

"Ha ha, không nhìn xem tôi là ai."

"Ừ, là cậu." Biện Bạch Hiền dứt khoát cầm qua khăn mặt giúp Phác Xán Liệt lau má và cổ. "Là bản thân cậu ấy, đại to con."

"Phác Xán Liệt không tệ nha, lại nói sao cậu lại học tiểu gia nói chuyện." Lộc Hàm chung tình đối với từ "tiểu gia" này.

"Được, cậu còn giám xưng tiểu gia như vậy. Phác Xán Liệt, đánh rất tốt!" Ngô Thế Huân tới vỗ vai anh, sau đó lau tay lên người Lộc Hàm.

"Ôi chao cái người này, cậu làm gì mà lau lên người tôi, toàn mồ hôi đấy." Lộc Hàm thành công bùng nổ.

Cũng không lâu lắm hiệp sau bắt đầu. Sinh viên vây xem nhiều hơn, ngày càng nhiều nữ sinh tới nhìn trai đẹp. Còn có người can đảm bắt đầu gọi rõ tên cổ vũ họ cố gắng. Phác Xán Liệt sau khi trúng đạn mấy lần cuối cùng cũng kiên trì chơi đến hết trận, và rồi nhanh chóng thu thập lôi kéo mấy người trong phòng ngủ đi mất. Hoàn toàn không để ý các nữ sinh ở phía sau thần sắc kích động.

"Thật đáng tiếc cứ như vậy mà đi à!" Lộc Hàm lưu luyến.

"Có đáng tiếc cũng không phải hướng về phía cậu đâu." Ngô Thế Huân lôi kéo cậu ta đi theo.

Một tuần sau, Biện Bạch Hiền thành công ghi lại trận bóng rổ lên báo trường.

CHƯƠNG 11:

Phác Xán Liệt cảm thấy thụ sủng nhược kinh khi Tiểu Bạch xem mình thi đấu bóng còn đưa nước lau mồ hôi cho mình. Nếu như không phải về sau có mấy nữ sinh ồn ào thì chuyện này thật quá hoàn mỹ. Tiểu Bạch bây giờ đang nghĩ gì, nếu Tiểu Bạch không nghĩ nhiều mà còn cổ vũ mình tìm bạn gái thì làm sao bây giờ! Quả thực rất phiền.

Từ sau khi Phác Xán Liệt bắt đầu mộng xuân về chuyện đó, thì cuộc sống thanh xuân chỉ đầy bóng rổ và học tập, anh không có cảm giác lớn với nữ sinh, khi nữ sinh nhét đồ vào trong ngăn bàn chỉ có một cảm giác tự hỏi 'sao lại đến'. Đối với những chuyện nữ sinh sau khi thổ lộ bị từ chối rồi khóc chạy trốn anh càng không thể lý giải nổi. Ở trong mắt anh chơi bóng rổ là tác dụng phụ lớn nhất rồi, chỉ cần anh không buông tha bóng rổ là được. Bây giờ đã lên đại học sao còn khoa trương như vậy, Phác Xán Liệt ôm đầu bất đắc dĩ.

Chơi bóng rổ xong về phòng ngủ, Phác Xán Liệt ngay lập tức đi tắm. Biện Bạch Hiền nhân lúc lửa bản thảo còn nóng đi đánh máy, mặt khác hai tên nhóc kia đói bụng đã đi ra ngoài trường học ăn ngon rồi, nhất thời trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn tiếng đánh chữ và tiếng nước đứt quãng mơ hồ có thể nghe được.

"Tiểu Bạch, tôi quên cầm khăn tắm, giúp tôi lấy một cái." đột nhiên âm thanh Phác Xán Liệt truyền đến từ trong nhà vệ sinh.

"Được, cậu chờ một chút." Biện Bạch Hiền đáp một tiếng, nhanh chóng lưu file đang biên tập, cầm khăn tắm trên kệ đầu giường Phác Xán Liệt trực tiếp đẩy cửa vào WC.

"Oa, Tiểu Bạch sao cậu vào được." Phác Xán Liệt trực tiếp dùng tay che chỗ quan trọng, một tay nhận khăn tắm Biện Bạch Hiền đưa tới.

"Khi chúng ta huấn luyện quân sự cùng nhau tắm nhiều lần rồi còn gì, những gì không nên thấy tôi đã thấy hết." Biện Bạch Hiền híp mắt cười dò xét. "Dáng người coi như đẹp, chơi bóng rổ nhiều cơ bắp rất rắn chắc."

Phác Xán Liệt tóm lấy khăn tắm "Tiểu Bạch cậu chịu kích thích gì vậy" nhìn Biện Bạch Hiền. "Tiểu Bạch cậu tiếp tục như vậy tôi sẽ cảm thấy cậu yêu tôi rồi."

"Dẹp, ai yêu cậu chứ, ngược lại những nữ sinh đó đúng là rất yêu cậu đấy. Thôi đi, vừa rồi linh cảm của đến một loạt, bây giờ nhịn không nổi muốn vào WC."

"Được rồi được rồi! Tôi ra ngoài." Khi Phác Xán Liệt nghe cậu nói 'ngược lại những nữ sinh đó đúng là rất yêu cậu đấy' nội tâm lộp bộp một phát. Nghĩ, không tốt rồi, Tiểu Bạch thật sự muốn nói gì rồi. Lòng kêu rên ngay cả quần đùi cũng không mặc bọc khăn tắm đi ra luôn, cảm giác mình bây giờ giống ông chồng bị bà xã bắt gian tại giường sau đó đuổi khỏi nhà thật bi thương, càng bi thương hơn là lời Tiểu Bạch nói vào thời điểm này bao hàm cảm xúc đặc biệt nha!

Phác Xán Liệt xoắn xuýt mặc xong quần áo, ở ngoài đi tới đi lui, cuối cùng dùng sức lau mặt một cái, đứng lên đầu hàng triều đình.

"Tiểu Bạch, cơm tối cậu muốn ăn gì? Tôi đi mua."

Mà âm thanh Biện Bạch Hiền nghe có chút kỳ quái, có chút vội vàng xao động hoặc xoắn xuýt.

"Tôi nói này, cậu có thể đừng hỏi vấn đề này khi tôi đang đi WC được không vậy!"

"Ách, tôi đi đây, mua như ngày thường là được chứ gì."

Phác Xán Liệt ảo não vỗ vỗ đầu mình, lại kích động chạy đi mua món thịt cà Biện Bạch Hiền thích. Mà Biện Bạch Hiền trong nhà vệ sinh, thật ra cũng không đi WC, chỉ ngơ ngác đứng cạnh cửa sổ WC, không biết nghĩ gì. Khi truyền đến âm thanh Phác Xán Liệt đóng cửa, thì rửa tay ra ngoài.

Phác Xán Liệt vội vã mang cơm về, Biện Bạch Hiền yên tĩnh gõ bản thảo. Hai người khác trong phòng ngủ vẫn chưa về, cũng không biết ăn gì mà vui vẻ vậy.

"Tiểu Bạch, dừng lại, ăn cơm trước đã!" Phác Xán Liệt mời Biện Bạch Hiền tới dùng cơm.

"Ừ, được. Tôi đi rửa tay trước."

"Tôi chạy ra tận quán ăn bên đường phố buôn bán để mua đấy. Quán này xào đồ ăn không tệ, hương vị rất ngon."

"Thật vậy sao? Cám ơn cậu nhé Phác Xán Liệt, tôi thích nhất món xào này." Biện Bạch Hiền nhìn về phía đó chờ mong, cậu đi rửa sạch tay, sau đó nhanh chóng chạy tới ăn cơm. Ăn thử một miếng rồi hưng phấn ngẩng đầu nhìn về phía Phác Xán Liệt cười.

"A..., thật sự rất ngon." Biện Bạch Hiền miệng ngậm cơm trong mắt Phác Xán Liệt rất đáng yêu. Thấy cậu thích ăn, Phác Xán Liệt rất vui.

"Cậu thích là tốt rồi, lần sau tôi mang cậu đi. Thịt kho tàu và thịt bò ở đó cũng không tệ."

"À..., được!"

Phác Xán Liệt thấy cậu ăn ngon, mình cũng cầm lên một phần bắt đầu ăn.

Thời gian hưởng thụ cơm tối rất nhanh bị gián đoạn.

"Tôi đã về, còn mang thịt nướng nữa này, mau tới đây ăn!" Lộc Hàm vĩnh viễn không thay đổi được thói quen lớn tiếng khi vào cửa.

Phác Xán Liệt muốn đánh chết thằng nhóc này, nhưng trên thực tế chỉ có thể lấy khuôn mặt tươi cười chào đón.

"Cám ơn người anh em, mang theo thứ gì về đó?"

"Đương nhiên là thịt á! Còn có khoai tây và khoai lang nữa, đều là đồ tốt."

"Coi như không tệ, chúng tôi còn chưa ăn xong cơm, chỉ vừa mới ăn thôi."

"Cám ơn, hôm nay hai người chơi vui không?" Biện Bạch Hiền dường như không thích khoai sấy và khoai nướng ớt lắm. Không khách khí như ngày thường, ngược lại động tay cầm miếng thịt nướng. Phác Xán Liệt âm thầm ngạc nhiên, cảm thấy về sau nên mang Biện Bạch Hiền đến đó ăn một bữa thật ngon.

"Rất vui vẻ đấy, đụng phải mấy em gái lớp ta nữa, mấy em gái thực sự rất hào phóng nha! Còn có thể uống rượu!"

"Đúng rồi, còn dáng vẻ nát rượu của cậu trên bàn nữa kìa." Ngô Thế Huân theo sau bổ sung.

"Một ngày cậu không hủy hình tượng của tôi không được à hả."

"Có lẽ do khi đó cậu quá bi thương thì vui."

"Thôi được rồi."

"Ai, Phác Xán Liệt, có nữ sinh tìm hiểu cậu qua tôi đấy nha! Người ta khen cậu đẹp trai, có hứng thú không thêm QQ của cô gái đẹp kia này!" Lộc Hàm cười vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi.

"Ừ, tạm thời không hứng thú."

"Được rồi, vậy để cho tôi đi! Để tôi tâm sự cùng cô ấy. Hơn nữa làm sao tôi có thể nói cậu từ chối mà không làm tổn thương lòng nàng đây."

Phác Xán Liệt vô thức nhìn về phía Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng ăn một xiên khoai tây. Cậu không rõ ràng cho lắm nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt đành phải quay đầu đi.

"Cậu tự nghĩ cách đi, mỗi lần tôi từ chối thì mấy cô ấy sẽ khóc."

"Cậu đang đắc ý có phải không! Được, tôi cho cậu kết thúc luôn."

Phác Xán Liệt không nói tiếp, anh đang nhìn Biện Bạch Hiền yên lặng ăn xong và lau miệng rất muốn giải thích cái gì, cuối cũng bất đắc dĩ cầm lấy một củ khoai nướng lên gặm.

Cuối tuần thứ ba sau khi khai giảng, Phác Xán Liệt cuối cùng cũng có cơ hội lôi kéo Tiểu Bạch đi dạo phố.

"Tiểu Bạch, thời tiết chuyển lạnh rồi, đi mua quần áo với tôi nhé, giúp tôi nhìn xem có hợp hay không. Cậu cũng chọn đi! Đã lên đại học thì không cần mặc đồng phục thật phiền toái."

"Được rồi, cậu muốn chọn quần áo thế nào." Biện Bạch Hiền rất kiên nhẫn hỏi chủng loại quần áo Phác Xán Liệt thích.

"Nếu không mua áo khoác nhé? Tôi mặc vào chắc là rất có khí chất nhỉ."

"Phốc... Được rồi! Nếu không xem quần áo thể thao xem?"

"Đó là đương nhiên! Tôi chơi bóng mà trang phục cũng không thể thiểu!"

"Được, tôi giúp cậu. Đồ của tôi thì tùy, dù sao vóc dáng thấp mặc gì cũng thế."

"Không thể nói như vậy, Tiểu Bạch nhà ta rất có khí chất đấy nha. Nhất định phải chọn đồ nổi bật khí chất của cậu."

"Sao cậu lại nói vậy, cậu đang nói cho hay đấy à."

"Không, nói thật mà!"

Biện Bạch Hiền mỗi lần đều bị khuôn mặt nghiêm túc kia chọc cười.

Phác Xán Liệt thấy cậu cười cũng vui, một tay kéo Biện Bạch Hiền, đặt cánh tay lên bả vai cậu "Chúng đi đạo phố nào!"

Biện Bạch Hiền không thích giãy dụa, Phác Xán Liệt ỷ lại trên người cậu không động, Biện Bạch Hiền cũng buông tha. Hai người họ bảo trì tư thế này đi trên đường, tỉ lệ người quay đầu lại siêu cao. Lỗ tai Biện Bạch Hiền hồng hồng, nội tâm Phác Xán Liệt vui vẻ!

Phố Nam không lớn, nhưng do có nhiều quán bán hàng, cũng thỏa mãn được một phần sinh hoạt hàng ngày của sinh viên. Vì Biện Bạch Hiền dùng một loại ánh mắt tán thưởng nhìn, Phác Xán Liệt bất đắc dĩ phải thử vài bộ quần áo. Thử một lần lại hỏi Biện Bạch Hiền cảm giác thế nào một lần. Biện Bạch Hiền luôn nói tốt, khiến lòng Phác Xán Liệt bay bổng. Cuối cùng hai người mua một cái áo gió và một bộ quần áo thể thao mùa thu.

"Tiểu Bạch, cậu cũng xem đồ của mình đi! Nếu không tôi chọn giúp cậu nhé, tin tưởng ánh mắt của tôi, cam đoan không tệ!"

"Được, vậy cậu giúp tôi chọn."

"Cậu thử cái áo sơ mi sọc caro và áo len ba lỗ kia xem, thêm cái quần vải này nữa."

"Không cần đổi toàn thân..." Biện Bạch Hiền có chút chần chờ.

"Đi thử xem, tin tôi nha."

Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn đi thử đồ, lúc ra mặt có chút hồng, không biết làm sao. Hiển nhiên nhìn mình thay đổi trong gương khiến cậu cảm thấy không hợp.

"Tôi nói đẹp mà, nào đừng vội thay, tôi giúp cậu phủi chỉ."

"Phủi cái gì nha..."

"Ài, đừng nhúc nhích!"

Biện Bạch Hiền vẫn ngoan ngoãn để Phác Xán Liệt phủi cho mình, lại cầm một cái áo khoác màu lam nhạt Phác Xán Liệt đưa tới đi vào trong.

"Cái này cũng không tệ, thử xem sao."

Cuối cùng hai người thắng lợi trở về. Biện Bạch Hiền từ ngày Phác Xán Liệt chọn đồ cậu hoàn toàn không muốn thử quần áo nữa, dù vẫn có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút ảo não.

"Phác Xán Liệt, thoáng cái đã tiêu mất năm sáu trăm ngàn, quá nhiều rồi."

"Đổi mới hình tượng cần dùng tiền, quần áo ở đại học chúng ta tính thế là rất rẻ rồi. Nếu cậu cảm thấy thiếu tiền thì chúng ta lại đi tìm việc làm thêm, thế nào?"

"Được rồi, vậy cũng không tệ. Cám ơn cậu giúp tôi chọn quần áo, đúng là rất đẹp."

"Cũng không phải công lao của tôi, do cậu đẹp thôi."

"Lại trêu ghẹo tôi đúng không!"

"Đây là nói thật mà!"

Đây đúng là lời nói thật, trong mắt Phác Xán Liệt, khi Biện Bạch Hiền đổi quần áo xong, dáng vẻ xấu hổ xuất hiện bên ngoài phòng thử áo, đặc biệt đẹp mắt. Thực tế khi Phác Xán Liệt tự mình chọn bộ quần áo đó đã nghĩ vậy.

"Chuyện công việc có thể cân nhắc một chút, chúng ta về trước đi!"

"Đừng nóng vội, lần trước tên Lộc Hàm kia mang thịt nướng về, mùi vị không tệ, nếu không chúng ta đóng gói một phần mang về, hoặc tới đó ăn nhé?"

"Cậu vừa nói thì bụng tôi cũng đói, tôi xem nào, ừ, 5 giờ rồi. Cũng nên ăn cơm, cậu biết ở nơi nào không?"

"Biết, chúng ta đi."

Vì vậy Phác Xán Liệt lại vui vẻ nhìn dáng vẻ hạnh phúc khi được ăn đồ nướng của Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt cảm thấy Tiểu Bạch đúng là ông trời phái xuống để khắc chế mình, dù anh rất thích ăn đồ nướng, nhưng cũng không vì thèm ăn mà chủ động chạy đi mua. Ừ, ăn thịt nướng nhiều không tốt với thân thể, về sau phát hiện cái khác ăn ngon hơn thì mang Tiểu Bạch tới đó.

CHƯƠNG 12:

Phác Xán Liệt rất đắc ý khi Biện Bạch Hiền lại để cho mình chọn quần áo như vậy. Cho dù chỉ đơn giản là quần áo của những sinh viên bình thường, thì khi Biện Bạch Hiền mặc lên người cũng có khí chất đặc biệt. Áo sơ mi kẻ ca rô hơi rộng và áo len ba lỗ màu trắng bên ngoài nổi bật lên dáng người không phát dục *** xảo động lòng người, khiến Phác Xán Liệt âm thầm tâm động không thôi.

Anh và Biện Bạch Hiền đi thư viện, nhìn lén cậu đọc sách, hiển nhiên nhìn cả khi cậu nằm sấp trên bàn ngủ, có cảm giác mình mê gái (trai) không có thuốc chữa.

"Phác Xán Liệt, cậu không ngủ một lát sao?" Biện Bạch Hiền vừa tỉnh ngủ nhẹ nhàng vuốt vuốt đôi mắt chập choạng.

"Không cần, ngược lại may mà cậu mắn không chảy nước miếng ra sách." âm thanh Phác Xán Liệt tràn ngập vui vẻ. Khiến Biện Bạch Hiền vô thức sờ lên khóe miệng.

"Tôi ngủ không chảy nước miếng!" Biện Bạch Hiền lườm Phác Xán Liệt một cái, tiếp tục đọc sách. Phác Xán Liệt cười duỗi lưng, hoạt động cánh tay một chút, cầm bút nhớ lên.

Thời gian tốt đẹp của buổi chiều vĩnh viễn trôi qua rất nhanh, khi hai người thu thập đồ và mượn một số sách của ngày mai để trở lại phòng ngủ, Phác Xán Liệt mới nhớ mình không thể không đối mặt với một vấn đề.

"Tiểu Bạch, đã nói rồi cái này cậu sửa giúp tôi đấy, không lâu nữa sẽ bắt đầu. Tôi thực sự một chút cũng không muốn sửa! Đây là cái quái gì vậy!"

"Ừ, phải chuẩn bị sớm một chút, chúng ta còn phải thi cấp bốn vào tháng 12 đúng không? Nếu không cậu dứt khoát ôn tập kỳ thi cấp bốn trước đi!" Biện Bạch Hiền trả lời rất chân thành.

"Nhưng tôi sẽ giám sát cậu đấy, thật ra sửa lại cũng rất tốt, dù không có ý gì nhiều."

"Ah! Cảm ơn ngài Biện Bạch Hiền hao tâm tổn trí——" âm thanh Phác Xán Liệt cố ý kéo dài ra, chọc Biện Bạch Hiền cười không ngừng. Lộc Hàm ở bên cạnh trợn mắt trắng.

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền chuẩn bị đi tiệm sách mua tư liệu cấp bốn, hỏi Lộc Hàm và Ngô Thế Huân có muốn một phần luôn không.

"Tôi không muốn đối mặt với cấp bốn, ôi, tiếng Anh là kẻ thù của tôi!" Lộc Hàm nói rõ quyết tâm không muốn mua của mình.

"Giọng điệu quỷ quái gì thế, bây giờ không chuẩn bị thì muốn đợi đến khi nào! Nếu cậu thật sự quên sạch sẽ rồi thì sao. Phác Xán Liệt, mua hai phần, nhất định phải cho thằng này gặm hết sách từ đơn." Ngô Thế Huân kiên quyết không chịu buông tha cái con quỷ lười.

"Ài, dựa vào cái gì cậu nói mua là phải mua." Lộc Hàm ồn ào.

"Đi, mua hai phần." Phác Xán Liệt đáp lại, quyết đoán bỏ qua tiếng của Lộc Hàm, lôi kéo Biện Bạch Hiền đi.

Phác Xán Liệt được như ý bắt đầu cùng Tiểu Bạch ngọt ngào bên nhau ôn từ đơn cấp bốn, tiện thể ôn tập. Bọn họ một ngày học 20 từ đơn, cầm quyển sách đọc kiên trì, nhưng quen dần thì rất nhẹ nhàng. Dù không cam lòng thế nào Lộc Hàm vẫn bị bạn cùng phòng kéo xuống nước, tuy nhiên sách từ đơn học rất nhanh, nhưng đống bài tập thì hành hạ cậu ta rất lâu.

Cho dù đi học, chơi bóng, đi thư viện đọc sách, hay chuẩn bị cho kỳ thi cấp bốn, sinh hoạt của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền vẫn tiến hành như thường. Quan hệ của họ trong lòng người khác là anh em không thể thân thiết hơn, ra vào cùng nhau. Thậm chí có một số nữ sinh sẽ dùng ánh mắt kỳ quái vô cùng hưng phấn nhìn hai người họ. Khiến Phác Xán Liệt nổi da gà, về sau dù cho được phổ cập khoa học kiến thức hủ nữ là sinh vật gì cũng vậy. Anh nghĩ thầm, con mắt quần chúng quả nhiên sáng như sao, nhưng tiếc chỉ có một người có tình ài!

Tất cả mọi chuyện đều bình thường cho đến khi một phong thư tình bị Biện Bạch Hiền cầm trên tay.

Đó là buổi chiều ngày 11 tháng 11, một nữ sinh hai người không quen biết gọi Biện Bạch Hiền lại, hơn nữa còn muốn nói chuyện một mình. Nội tâm Phác Xán Liệt lập tức kéo chuông cảnh báo, cực kỳ khủng khiếp, dùng sức nhìn chằm chằm nữ sinh kia, nhưng hoàn toàn không có lập trường đi cùng họ. Nữ sinh kia bị Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm mặt đỏ dần, vẫn kiên trì kéo Biện Bạch Hiền qua một bên. Kín đáo đưa cho Biện Bạch Hiền một phong thư, nói gì đó, rồi quay người chạy mất.

Sắc mặt Biện Bạch Hiền cổ quái đi về phía Phác Xán Liệt, kéo Phác Xán Liệt yên lặng đi tới con đường nhỏ ven hồ, tìm cái ghế đá ngồi xuống.

"Ừ, cho cậu, hoa đào của cậu đã đến." Biện Bạch Hiền đưa phong thư màu tím phấn trong tay cho Phác Xán Liệt.

"À? Không phải thư tình của cậu sao?" Phác Xán Liệt không thể kềm chế còn đắm chìm trong suy nghĩ bi kịch 'Biện Bạch Hiền sẽ bị cướp mất'.

"Sao lại có nữ sinh để ý đến kiểu như tôi chứ, người ta không muốn trực tiếp đưa cho cậu, còn tìm bạn học chuyển cho tôi sau đó lại chuyển cho cậu. Hình như là lớp bên cạnh hay sao ấy?" Biện Bạch Hiền rất bình tĩnh.

"Tiểu Bạch, tôi không có ý định nói chuyện yêu đương, tôi...."

"Được rồi, tốt xấu gì cứ xem đi đã là tâm ý của người khác mà, tôi được ủy thác còn phải giám sát cậu nữa kìa." Biện Bạch Hiền hướng về Phác Xán Liệt bĩu môi.

"Hay cậu không muốn tôi ở bên cạnh xem, vậy chúng ta về phòng ngủ trước."

"Tôi không có ý này, tôi đọc là được." Phác Xán Liệt có chút bực bội, thô bạo xé phong thư, rút ra.

"Cô ấy cho rằng tôi là con nít học cấp hai à? Cái gì gọi là vừa thấy tôi chơi bóng rổ đã yêu, hy vọng tôi cũng tiếp nhận tâm ý của cô ấy. Dựa vào cái gì, sao lại có một cô gái ngây thơ như vậy." Phác Xán Liệt đọc nhanh như gió, tiện tay ném lên bàn đá.

"Không cân nhắc một chút sao? Có thể hẹn gặp cô gái kia một lần xem sao, nói không chừng cảm giác sẽ khác."

"Không cần Tiểu Bạch, tôi không muốn tìm bạn gái." Phác Xán Liệt nói rất quyết đoán.

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt thật sâu "Vậy chúng ta đi thôi! Cất thư đi, tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta. Tôi sẽ nói chuyện với bạn học kia."

Hai người yên lặng về phòng ngủ, trên đường đi ai cũng không mở miệng. Được nữ sinh tỏ tình là chuyện khiến người ta hưng phấn như với bọn họ lại khơi dậy phản ứng kỳ quái. Mãi cho đến khi về tới phòng ngủ, họ vẫn không nói chuyện với nhau. Biện Bạch Hiền bật máy tính, liên hệ với bạn nữ đưa thư cho mình. Phác Xán Liệt nằm trên giường, không biết nghĩ cái gì.

Chuyện như thế hôm sau dường như biến mất. Hai người họ như không có chuyện gì xảy ra vẫn đi học, ăn cơm, đọc sách. Nhưng ngày thứ ba, lại một phong thư được đưa tới. Lần này phong thư có màu đỏ chót, nội dung lại càng dây dưa nhiệt tình, hơn nữa còn có thêm ảnh cô gái kia tự chụp.

"Cái gì mà nếu tôi sẵn lòng tìm hiểu rõ thì nhất định sẽ thích cô ta. Cô ta lấy tự tin từ đâu ra vậy, rốt cuộc tôi có chỗ nào mà khiến cô ta chấp nhất như vậy." Phác Xán Liệt dùng sức gục đầu. Biện Bạch Hiền bên cạnh sắc mặt bình tĩnh, một câu cũng không nói.

"Tiểu Bạch, đưa số QQ của cô gái đưa thư cho tôi, tôi tự mình nói với cô ấy."

"Được."

Khi Phác Xán Liệt trò chuyện trên QQ với cô gái kia, lời lẽ nghiêm khắc từ chối yêu cầu 'tìm hiểu rõ', hơn nữa nghiêm túc biểu thị mình rất phản cảm. Về sau cô gái viết thư tự mình trò chuyện với anh, cuối cùng bị những lời như 'Tôi không muốn dính vào chuyện yêu đương khi học đại học', 'Thư của bạn khiến tôi phản cảm', 'Xin tự trọng' của Phác Xán Liệt ép trở về.

Phác Xán Liệt biết lời mình nói rất nặng, nhưng thực sự không chịu nổi sự phiền muộn và nôn nóng trong lòng. Nhưng từ ngày đó Biện Bạch Hiền lại trầm mặc khác thường khiến anh cảm thấy không đúng, anh không cách nào xác định Biện Bạch Hiền xuất phát từ tâm tư gì mà làm như vậy. Anh mơ hồ cảm thấy Biện Bạch Hiền có lẽ cũng mang tâm ý như mình, nhưng lại sợ mình suy nghĩ nhiều. Nếu Biện Bạch Hiền xuất phát từ điều kiện bản thân mà tự ti với chuyện tìm bạn gái, nên đúng lúc bị chuyện này kích thích thì sao, như vậy thì hoàn toàn khác với mình nghĩ.

CHƯƠNG 13:

Sau khi sự kiện 'thư tình' qua đi, Phác Xán Liệt phát hiện gì đó không đúng. Lượng công việc của Biện Bạch Hiền ở xã đoàn văn học trường đột nhiên tăng lên, cậu thường xuyên tới văn phòng của xã đoàn văn học, thường xuyên đánh bản thảo, kiểm tra bản thảo. Khi Phác Xán Liệt hỏi vì sao không tới thư viện soạn bản thảo, Biện Bạch Hiền dùng một câu "Ở thư viện không có linh cảm" đuổi anh đi. Nhưng trước kia rõ ràng Biện Bạch Hiền thường soạn thạo ở thư viện mà.

Phác Xán Liệt lập tức ý thức được Biện Bạch Hiền tránh né mình, đấy là dùng công việc để lấy cớ khởi, thậm chí cả trong sinh hoạt. Biện Bạch Hiền bề ngoài thì làm cho không ai có thể bắt bẻ được nhưng thái độ khách khí lại khiến người ta hận ngứa đến răng, "Cám ơn" xuất hiện rất nhiều khi hai người họ đối thoại, tất cả những chuyện này đều làm cho Phác Xán Liệt không thể chịu đựng được. Cuối cũng khi Ngô Thế Huân mịt mờ hỏi anh có phải anh cãi nhau với Biện Bạch Hiền hay không, thì Phác Xán Liệt chặn cửa nhà vệ sinh khi Biện Bạch Hiền rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

"Tiểu Bạch, sao phải trốn tránh tôi." Phác Xán Liệt chặn ở cửa WC không cho cậu đi.

"Do gần đây tôi bận nhiều việc thôi, Phác Xán Liệt để tôi ra ngoài." Biện Bạch Hiền sắc mặt không tốt lắm, nhưng âm thanh vẫn rất bình tĩnh.

"Tiểu Bạch! Đừng qua loa với tôi, nói rõ ràng đi, cuối cùng là vì cái gì!" Phác Xán Liệt vô cùng nóng nảy, vẫn chặn cửa không có ý để cậu đi vào, nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền, yêu cầu một đáp án.

Đáp lại anh là một sự trầm mặc, Biện Bạch Hiền không nói một câu, nửa cúi đầu đứng ở đó.

"Đừng đối xử với tôi như vậy, Tiểu Bạch. Tôi không chịu được, Tiểu Bạch. Tốt xấu gì cũng cho tôi một lý do chứ." âm thanh Phác Xán Liệt mang theo sự cầu khẩn, nhưng Biện Bạch Hiền vẫn như cũ im lặng. Cậu đứng dưới bóng thân thể Phác Xán Liệt, lộ ra biểu tình cứng ngắc.

Phác Xán Liệt như buông tha bỏ cánh tay xuống, nghiêng thân thể sang bên cạnh để cho cậu ra ngoài. Biện Bạch Hiền vẫn bảo trì tư thế cúi đầu đi qua bên người Phác Xán Liệt, không nghĩ tới đột nhiên bị Phác Xán Liệt ôm chặt từ phía sau. Cậu giãy dụa ..., nhưng đột nhiên dừng lại —— Phác Xán Liệt cắn cổ cậu.

"Thả tôi ra ——" âm thanh Biện Bạch Hiền bắt đầu run rẩy.

"Tiểu Bạch, anh thích em —— không phải tình cảm bạn bè mà là yêu thích." Phác Xán Liệt buông lỏng miệng, nhưng không có ý buông tay với Biện Bạch Hiền. Ở tư thế này Biện Bạch Hiền căn bản không thể quay đầu lại nhìn mặt anh, anh mới dám nói ra đây tất cả.

"Ngày đầu tiên khi anh đến phòng ngủ này, khi em chào hỏi anh cười với anh khi đó anh đã bắt đầu chú ý đến em, sau đó càng ngày càng thích, thích đến mức muốn quấn lấy em, trăm phương ngàn kế nịnh nọt em, làm bạn cùng em."

"Anh đã chuẩn bị cứ như vậy chôn mọi thứ xuống đáy lòng, không nói cho em biết, mãi mãi làm bạn tốt của em. Cứ như vậy là tốt rồi, những vì sao đột nhiên em lại không để ý đến anh, đột nhiên bắt đầu tránh né anh."

"Anh không thể tiếp nhận được khoảng cách bị kéo ra xa, nói cho anh biết vì sao, hử?"

"Nói cho anh biết có được không, Tiểu Bạch."

Âm thanh Phác Xán Liệt mang theo sự dụ dỗ, anh đã nghĩ đến đáp án, dù cho hôm nay qua đi sẽ khiến anh phải đối mặt với sự chán ghét của Biện Bạch Hiền, cũng vĩnh viễn không thay đổi.

"Sao phải ép em nói..." âm thanh Biện Bạch Hiền còn đang run rẩy, thậm chí thân thể bị ôm cũng đã run. "Em ghen tỵ, em sợ hãi —— em thích anh."

Trong nháy mắt bị vui sướng điên cuồng đánh trúng Phác Xán Liệt, nhanh chóng đổi tư thế xoay thân thể Biện Bạch Hiền lại. "Tiểu Bạch, em nói thật sao? Em cũng thích anh?"

"Ừ, em cũng thích anh."

"Em vì bai bức thư tình kia..."

"Không chỉ vì bai bức thư tình đó." Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn anh, con mắt đen bóng tỏa sáng.

"Khi em phát hiện mình không bình thường, em đã bắt đầu lo lắng, bắt đầu sợ hãi, bắt đầu ghen tỵ. Anh như vậy sao có thể khiến người khác không thích, em không biết khi nào anh sẽ tìm bạn gái. Lần này có người đưa thư tình, em mới hạ quyết định lảng tránh anh."

"Sẽ không đâu Tiểu Bạch, sao anh có thể đi tìm bạn gái? Anh luôn sợ hãi em bị cướp đi." Phác Xán Liệt vội chân thành bày tỏ.

"Giống như em sao, làm gì có ai để ý."

"Chẳng phải có anh à?"

"Ừ —— "

Phác Xán Liệt lại một lần nữa ôm Biện Bạch Hiền vào lòng, Biện Bạch Hiền lần này không kháng cự, cũng đưa tay ôm lại. "Thật tốt", Phác Xán Liệt nghĩ thầm.

Sau khi bày tỏ tâm ý, Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền lên giường mình, vòng tay vòng chân ép cậu ngồi trong lòng mình.

"Sao anh lại thích em? Em không ngờ đấy, anh còn nói lần đầu tiên trông thấy em đã..." Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt ôm, mặt có chút hồng, âm thanh cũng nhỏ.

"Tiểu Bạch, ...Ừ, điểm ấy anh cần phải thẳng thắn với em. Thật ra, anh thích nam sinh có vóc dáng nhỏ, gần cùng loại với kiểu luyến đồng, nhưng có lẽ nghiêng về dáng người, tuổi cũng có chút...Ừ, còn nhỏ." Phác Xán Liệt ấp a ấp úng nói bí mật cấm kỵ trong lòng mình. Khi vừa nói ra thì cảm thấy thân thể trong lòng cứng đờ.

"Hãy nghe anh nói, Tiểu Bạch. Khi lần đầu tiên xác định chuyện đó, hơn nữa ở trong quân doanh ở chung khiến ấn tượng về phương diện này trở nên sâu sắc. Nhưng, về sau anh thực sự thích em, tuyệt đối không chỉ vì thân thể của em. Anh cũng nói không nên lời đây là cảm giác gì, nhưng thực sự càng ngày càng thích em, lo lắng mỗi một hành động của em, hoàn toàn thuần túy khác với cảm giác hứng thú khi vừa mới bắt đầu lúc trước." Phác Xán Liệt đặt đầu mình trên bờ vai Biện Bạch Hiền. "Bây giờ anh say mê em đến mức em không để ý tới anh một tuần lễ nên anh băn khoăn có nên tỏ tình không, mỗi ngày còn lo lắng em thích một cô gái nào đó."

"Ừ, em biết. Em cũng thích anh, rất thích rất thích. Em chưa từng gặp người nào chủ động chăm sóc em, nói chuyện với em như anh vậy, khi bắt đầu em rất quý trọng anh như một người bạn, càng về sau, em cũng không biết từ lúc nào đã không còn... mỗi lần thấy anh chơi bóng rổ, em luôn ước chỉ có một mình em được nhìn anh chơi."

"Tiểu Bạch."

"Ừ."

"Tiểu Bạch."

"Ừ."

"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!"

"Ừ!"

"Anh rất vui."

"Em cũng rất vui."

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng chuyển đầu Biện Bạch Hiền lại, cúi đầu xuống hôn cậu, Biện Bạch Hiền không từ chối. Họ hôn môi rất đơn giản, chỉ dán vào bờ môi vào nhau. Sau khi nụ hôn chấm dứt, Phác Xán Liệt lại hôn trán Biện Bạch Hiền, một lần nữa ôm cậu vào lòng.

"Tiểu Bạch, đêm nay anh muốn ôm em."

"Không muốn, giường quá chật."

"Hai người bọn họ về nhà rồi, anh sẽ không làm gì."

"Giường quá chật."

"Tiểu Bạch ——"

"Giường thật sự quá chật."

Vì vậy khi Lộc Hàm và Ngô Thế Huân bao lớn bao nhỏ từ nhà quay trở trường học, thì trông thấy hai người hài hòa như lúc đầu hoàn toàn nhìn không ra cái gì không được tự nhiên.

"Ài, lão Vương à, bọn họ giảng hòa nhanh như vậy sao. Trước khi đó còn không được tự nhiên mà?"

"Không biết, có lẽ ghen chiến tranh lạnh rồi."

"À?"

"Thôi bạn gay, mi không hiểu."

"Hả."

Vui vẻ rót chén cốc nước quấy cà phê đưa cho Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân nhỏ giọng nói thầm một câu "Bọn họ không phải thật à."

CHƯƠNG 14:

Sau khi thổ lộ tâm ý với nhau hai người dính cùng một chỗ, đi căn tin ăn cơm cùng nhau, đi học ngồi cùng chỗ, đi thư viện cùng nhau, chơi bóng rổ cùng nhau. Trước kia hai người tuy thường đi chung, nhưng không chặt chẽ đến độ người chen không lọt như bây giờ. Hơn nữa hai người mặt mày hớn hở nên dù họ cư xử bình thường vẫn sẽ khiến không khí xung quanh trở nên ấm áp, ngọt ngào, lớp học vốn có các nữ sinh thích YY kích động như phát hiện đại lục mới. Phác Xán Liệt khi bắt đầu còn bị cảm thấy bị nhìn mà toàn thân sợ hãi, về sau lại quen. Tùy các cô nàng nói chuyện, cũng không đáp lại. Thời gian qua, không có nữ sinh ngoài sáng trong tối tỏ tình với Phác Xán Liệt nữa. Phác Xán Liệt ở trang thái không cần nằm vẫn trúng đạn cuối cùng thở ra một hơi. Tuy nhiên dáng vẻ Tiểu Bạch ghen lại khiến anh hưởng thụ mười phần, nhưng cũng rất đáng sợ, cũng làm anh đau lòng.

Hai người tiếp tục ngọt ngào với kế hoạch ôn thi tiếng Anh. Chờ đến tháng 12 thi xong cấp bốn hai người đã cảm thấy không có vấn đề gì lớn. Thời gian trôi nhanh, thi cấp bốn xong, kế tiếp chuẩn bị thi cuối kỳ.

"Tiểu Bạch, em chuẩn bị thi xong thì về nhà sao?"

"Ừ, mẹ em muốn em về sớm một chút, bà nói rất nhớ em."

"Mẹ của anh cũng nói vậy, nhưng anh muốn sống chung với em."

"Em cũng muốn sống chung với anh."

"Nếu không..."

"Khục khục, hai người chú ý một chút, sắp ôm nhau rồi đấy, tôi vẫn còn ở trong phòng ngủ này!" Ngô Thế Huân thấy mình như một người sống sờ sờ lại bị bỏ qua nên rất không hài lòng, tuy nhiên cậu ta ngồi trên giường, cũng không có thể xem như không tồn tại.

Hai người giật mình nhanh chóng tách ra, Biện Bạch Hiền mặt trực tiếp đỏ hồng.

"Lão Vương, cậu vẫn còn ở đây à!" Phác Xán Liệt muốn tìm chủ đề.

"Nói nhảm, tôi vẫn luôn ở đây! Từ đầu đến giờ tôi luôn ở phòng ngủ ôn tập!"

"Ách, không phải chứ, cậu biết từ lúc nào."

"Đã sớm thấy rất khác thường rồi, mắt cậu lúc nào cũng như là mọc ở trên người Biện Bạch Hiền, chỉ có thằng nhóc Lộc Hàm kia mới tin hai người có tình anh em thuần khiết. Sợ gì, tôi không ngại cái này."

"Cám ơn người anh em!"

"Cái này thì có gì mà phải cảm ơn, ngược lại hai người các cậu khiêm tốn một chút."

"Ừ, tôi sẽ chú ý." Biện Bạch Hiền vẫn không nói chuyện bỗng lên tiếng.

Bởi vì Ngô Thế Huân ở đây, nên hai người cũng không tiếp tục dính lấy nhau, mà ngoan ngoãn đi ôn tập nội dung cuộc thi hai ngày sắp tới, về sau cũng không thảo luận chuyện kỳ nghỉ nữa.

Do là kỳ học đầu tiên, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền là hai người ở nơi khác tới, lần đầu tiên đi xa nhà lâu như vậy, trong nhà đều thúc dục họ về, hai người ngoan ngoãn mua vé xe vào ngày nghỉ, chuẩn bị trở về nhà.

Hai người cùng đến ga xe lửa, dính lấy nhau ở phòng chờ xe.

"Ngoan, trở về phải nhớ tới anh nhé, chúng ta liên hệ qua mạng. Tìm cơ hội gọi điện thoại."

"Ừ, nhà của anh ở phương Bắc, mùa đông cẩn thận cảm mạo. Chụp lại cảnh tuyết rơi cho em xem nhé."

Không lâu sau, Biện Bạch Hiền kiểm vé rồi lên xe lửa, Biện Bạch Hiền kéo hành lý đi lên tàu. Phác Xán Liệt ở phía sau nhìn, tâm loạn như ma. Bây giờ anh rất muốn về nói với cha mẹ, mình đã có người yêu đáng yêu. Nhưng anh không dám hành động tùy tiện. Hiện tại anh không có năng lực nuôi sống ban thân mình, nếu ngả bài với người trong nhà không biết sẽ có hậu quả gì. Trước cứ thử xem ý họ thế nào, rồi tìm phương pháp xử lý, những thứ khác cũng chỉ có thể tạm thời hoãn lại.

Biện Bạch Hiền nhà ở phía Nam vùng duyên hải, mùa đông không lạnh lắm. Mà nhà Phác Xán Liệt ở phương Bắc, đã sớm có mấy trận tuyết rơi. Phác Xán Liệt về nhà không yên tĩnh một ngày nào, lập tức nhảy xuống chụp ảnh tuyết. Dưới thời tiết âm hơn hai mươi độ cũng không phải dùng để trưng cho đẹp, dù cho đã che kín chỉ còn hai mắt, nhưng cái lạnh bên ngoài cũng không nói chơi. Mà Phác Xán Liệt còn tận lực chụp rất nhiều cảnh tuyết và dân địa phương, xong rồi cũng chẳng quan tâm về nhà, trực tiếp tìm cái góc tường tránh gió lấy điện thoại ra.

"Tiểu Bạch, anh rất nhớ em."

"Em cũng rất nhớ anh, về nhà cảm giác thế nào."

"Trừ việc không có em, thì chuyện khác cũng ổn."

"... Ừ."

"Tiểu Bạch, anh ra ngoài chụp cảnh tuyết rơi cho em rồi."

"Tốt quá!... Không đúng, chỗ anh lạnh lắm mà, anh đang ở bên ngoài gọi điện thoại cho em hả? Anh là đồ ngốc, nhanh về nhà đi!"

"Không sao, sớm quen rồi. Anh chỉ muốn nghe âm thanh của em." bên này Phác Xán Liệt điện thoại nở nụ cười.

"Chúng ta trở về rồi trò chuyện cũng được mà, ảnh chụp tùy tiện chụp một cái là được, nghe lời, nhanh về đi." âm thanh Biện Bạch Hiền nghe có chút gấp gáp.

"Được được được, anh trở lại ngay, đừng lo lắng."

"Ừ, nhanh lên một chút."

Phác Xán Liệt nội tâm ấm áp, xoa xoa đôi bàn tay hướng về nhà.

Năm nay tuyết rơi rất dày, không có người ra ngoài nên tuyết trắng một khoảng. Ở trong không khí này đạp lên tuyết mà đi là một chuyện rất đã ghiền, Phác Xán Liệt bước từng bước bẹp bẹp bẹp bẹp, một đường cười ngây ngô về nhà.

Phác Xán Liệt về nhà hậu quả là bị mẹ mình giáo huấn một trận, mắng anh đi tản bộ không biết về. Phác Xán Liệt cực kỳ ngoan xin tha thứ, đi lên lầu cùng Tiểu Bạch nhà mình nói chuyện phiếm.

"Tiểu Bạch, nhanh nhìn xem, anh gửi ảnh chụp cho em rồi."

"Được, em đi nhận ngay, anh không còn ở ngoài trời lạnh đấy chứ?"

"Không có, đừng lo lắng."

"Em cũng chụp một số cảnh biển cho anh xem nhé, thời tiết của bọn em ở đây không tệ."

"Tiểu Bạch, có phải em muốn khiến nội tâm của anh cảm thấy không công bằng không?"

"Mỗi nơi đều có nét đặc sắc riêng, em lại hâm mộ vì chỗ ấy có tuyết đấy."

"Vậy được rồi, anh xem."

"Tuyết thật đẹp, khắp nơi đều có màu trắng."

"Em không phát hiện có dấu chân hả, anh vì vợ anh mà chọn chỗ chụp đấy."

"Ai là vợ anh, đừng có mà ba hoa."

"Tiểu Bạch đừng giận, nhé?" Phác Xán Liệt biết rõ cậu sẽ phản ứng như vậy, nhưng vẫn nhịn không được trêu chọc Biện Bạch Hiền. "Em xem cái sau, sau nhà anh không xa, có một mảnh đất trống rất lớn..."

Hai người trò chuyện khí thế ngất trời, mãi đến khi mẹ Phác Xán Liệt tới gọi anh đi ăn cơm mới dừng lại. Phác Xán Liệt gập máy tính của mình xuống, chạy tới ăn sủi cảo. Ăn bánh sủi cảo làm thủ công của mẹ quả nhiên là chuyện may mắn nhất thế gian, thật muốn học nghề, để làm cho Tiểu Bạch nếm thử.

Cơm nước xong xuôi Phác Xán Liệt bắt đầu tìm thông báo tuyển dụng biên tập viết lách ở trên mạng, quyết định luyện tập trước về văn nghị luận xã hội. Anh hy vọng có thể tự tay ghi chép lại tình hình xã hội, trước kia mơ ước tự do tự đi khắp nơi, chỉ là bây giờ trong kế hoạch có nhiều thêm một người là Tiểu Bạch.

Phác Xán Liệt ở nhà ở lại tìm hiểu về một số luận văn dân tộc Đông Bắc, sau đó ra ngoài tản bộ mấy lần, cùng trò chuyện với Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền rất ủng hộ ý nghĩ của anh, cũng tỏ vẻ mình rất sẵn lòng cùng anh đi khắp nơi. Hơn nữa chân thành thảo luận với Phác Xán Liệt nói sau này mình muốn làm gì.

"Phác Xán Liệt, em muốn thi nghiên cứu sinh, học xong tiến sĩ, sau đó ở lại trường dạy học."

"Như vậy rất hợp với em, nếu em thích cũng tốt."

"Phác Xán Liệt, em sẽ cố gắng hoàn thành mục tiêu đó, nhưng, như vậy em không thể cùng anh khắp nơi."

"Tiểu Bạch em suy nghĩ nhiều quá, anh cũng không phải luôn ở bên ngoài. Huống chi bây giờ còn sớm, chúng ta còn việc học nữa, trong tay còn không tiền đúng không! Chúng ta cứ nghĩ vậy đã, sau đó yên tâm mà làm."

"Phác Xán Liệt, cám ơn anh ủng hộ em, em..."

"Tiểu Bạch, không bằng lấy thân báo đáp nha!"

"Anh... Em..."

"Tiểu Bạch, giữa chúng ta còn nói cảm ơn làm gì? Anh rất nghiêm túc muốn ở cùng em. Khi chúng ta hoàn toàn độc lập, mới có thể nắm giữ tương lai của chúng ta."

"Em sẽ không buông tay anh đây, trước khi anh rời bỏi em."

"Tiểu Bạch ngốc, sao anh lại đành lòng buông tay em. Anh còn chưa được sống với em, chưa được hưởng qua dư vị của em, nếu về sau được nếm thử, thì cũng say mê cả đời."

"... Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng... khi nào sẵn sàng em sẽ nói cho anh biết..."

"Tiểu Bạch, anh không có ý này, không đúng, anh có ý này, ai nha anh phải nói thế nào đây. Tiểu Bạch, anh muốn em là điều đương nhiên, nhưng anh không yêu cầu em, chúng ta bước từng bước, Ừ? Cứ để nước chảy thành sông đi. Bây giờ không cần nóng vội."

"... Được, tùy anh."

"Ngoan, không nói cái này nữa, đến xem luận văn anh viết, giúp anh sửa một chút đi."

...

Sau khi Phác Xán Liệt kết thúc trò chuyện lại ước gì mình ở cạnh Tiểu Bạch, vừa rồi lời Tiểu Bạch nói chắc chắn phải suy nghĩ rất nhiều. Anh không phủ nhận mình có dục vọng với thân thể Tiểu Bạch, gần đây vật chính trong mộng xuân luôn là Tiểu Bạch. Nhưng anh biết rõ tính tình Tiểu Bạch hay xấu hổ, cậu nói như vậy nhất định phải xoắn xuýt rất lâu.

Giữa bọn họ cần thẳng thắn thành khẩn, tuy nhiên trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, thì còn không thể chờ đợi được mà lăn ga giường là điều tất nhiên. Ai, làm sao bây giờ! Anh muốn cứ như vậy ăn hết Tiểu Bạch, nhưng nếu để Tiểu Bạch bất an—— vì sao mình luôn xoắn xuýt như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro