Chương 7+8+9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ quân doanh trở về bọn họ tập hợp rồi được nghỉ dài hạn ngày 1 tháng 10(1). Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đều là người địa phương, trực tiếp đi về. Phác Xán Liệt nhà ở phương bắc, nên anh cũng không có ý định trở về, mà bắt đầu tìm việc làm ngắn hạn. Nhà Biện Bạch Hiền cũng không ở gần, bị Phác Xán Liệt lôi đi theo.

(1) Ngày 1 tháng 10: quốc khánh Trung Quốc

Bọn họ nghĩ, không muốn phát truyền đơn nhàm chán, nên có chủ ý muốn bán sỉ bóng bay. 150 cái bóng bay đủ loại hình phim hoạt, nếu buôn tốt một buổi có thể bán được 30 cái. Ngày Quốc khánh trên đường chen chúc, nhưng do có nhiều trẻ em, nên bóng bay bán rất chạy. Buổi sáng bán được hơn hai mươi cái. Trong đó vì Phác Xán Liệt đẹp trai nên lấy được tình cảm từ các bà các mẹ trẻ tuổi, thu được rất nhiều lợi nhuận. Buổi chiều bọn họ tiếp tục bán được thêm 30 cái, bán đến ngày thứ tư thì hết sạch. Phác Xán Liệt mãnh liệt đề nghị hai người đi quan lẩu làm một chầu.

Ở quán lẩu không có quá nhiều người, Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền tìm một bàn ngồi xuống. Biện Bạch Hiền rõ ràng hơi mệt, sau khi ngồi xuống thì cả người bắt đầu ũ rủ.

"Tiểu Bạch, có gắng gượng được không?"

"Không sao, chỉ đi lại hơi nhiều thôi, không phơi nắng là tốt rồi. Chân hơi đau, ngày mai có thể không đứng dậy được." Biện Bạch Hiền cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, lại mềm nhũn ghé lên mặt bàn.

"Nếu không đêm nay về tôi xoa cho cậu, trước kia tôi chơi bóng rổ thường xuyên nên cũng dễ bị đau cơ, khi muốn mở lactate còn không động đậy được."

"Cậu dạy tôi đi, tôi cũng giúp cậu xoa bóp, cậu cũng đi lâu như vậy mà."

"Được!" Phác Xán Liệt trong nội tâm vui cười.

Lẩu rất nhanh được mang lên, nồi lẩu dành cho ba người ăn nhưng hai người vừa trong thời kỳ thiếu thịt và bị đói nên ăn hết sạch sẽ, ngay cả đồ ăn thêm cũng không dư thừa một chút, cơm thì ăn hết cả nồi.

"Ăn thật ngon, nhưng tiếc vẫn thiếu thịt." Phác Xán Liệt ăn chưa thỏa mãn.

"Ừ, nhưng không thể ăn tiếp, bỏ đó đi. Chúng ta trở về đi!"

"Được."

Hai người chậm rãi về trường học, vì thật sự rất mệt nên họ từ bỏ ý định đi dạo quanh trường học.

"Tiểu Bạch, cậu tắm trước đi."

"Được, tôi đi trước."

Biện Bạch Hiền đi vào WC, Phác Xán Liệt đặt mông ngồi xuống đầu giường xây dựng nội tâm, đợi chút nữa là có thể trực tiếp chạm vào da thịt Tiểu Bạch rồi, nha!

Mộng đẹp của Phác Xán Liệt thiếu chút nữa thất bại, vì Biện Bạch Hiền mặc đồ ngủ đi ra. Anh uể oải cầm đồ đi vào WC, mới chợt nhớ mình còn có rượu thuốc, thật quá tốt.

Khi Phác Xán Liệt lúc đi ra Biện Bạch Hiền đã nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Anh vụng trộm thưởng thức dung nhan khi ngủ của Biện Bạch Hiền, nhưng vẫn kiên định gọi cậu tỉnh.

"Tiểu Bạch, tỉnh, tôi muốn xoa chân với cậu."

"Ừ? À." Biện Bạch Hiền mơ màng trở mình, ghé trên giường.

"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, cởi quần ngủ ra, tôi và cậu dùng rượu thuốc xoa bóp."

Nghe được phải cởi quần, Biện Bạch Hiền thanh tỉnh hơn rất nhiều. Cậu xoay người bắt đầu..., đương nhiên có chút ngại ngùng.

"Không cần, để tôi tự mình làm!"

"Thẹn thùng cái gì, khi huấn luyện quân sự còn cùng nhau tắm nhiều lần như vậy mà, mọi người ở đó đều thấy được hết rồi."

"Ai, nhưng"

"Cho dù để cậu xoa cậu cũng không cách xoa cơ mà, đợi chút nữa cậu còn phải xoa lại cho tôi đây này! Trước cứ học tập một chút đi."

"... Được rồi"

Phác Xán Liệt sợ cậu xấu hổ, nên cũng không chăm chú nhìn cậu cởi quần. Biện Bạch Hiền cởi xong nằm úp sấp trên giường, hai chân hơi mở ra, Phác Xán Liệt thực sự cảm thấy hình ảnh kia quá tuyệt vời. Anh giúp Biện Bạch Hiền xoa bóp đùi, sau đó mau nhanh chóng mở rượu thuốc ra xoa, cứ như vậy làm đi làm lại nhiều lần.

"Thế nào, có thoải mái hơn không?"

"Thoải mái hơn nhiều, cám ơn cậu Phác Xán Liệt."

"Khách khí làm gì, cậu cũng phải giúp tôi xoa bóp....!"

Phác Xán Liệt không nói thêm gì nữa, cẩn thận cảm thụ ngón tay trượt trên làn da cậu. sau khi xoa đùi lại xuống bắp chân, xoa xong sau lại bắt đầu nắn bóp, cực kỳ cẩn thận. Anh đau lòng Biện Bạch Hiền, nhưng không nói để Biện Bạch Hiền nghỉ ngơi tự mình bán, bởi vì nhất định sẽ khiến cậu tự ái. Chỉ có dùng cách này giảm bớt mệt nhọc thân thể cho cậu, thuận tay sỗ sàng, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Sau khi Phác Xán Liệt dừng lại, Biện Bạch Hiền tỏ vẻ mình đã tốt hơn nhiều. Cậu bận rộn chuẩn bị cả buổi rồi bảo Phác Xán Liệt nằm xuống..., tự mình mở chân.

"Lực tay thích hợp chứ?"

"Ừ, rất thoải mái, quả nhiên hưởng thụ được nhiều hơn khi tự mình làm."

"Ha ha, vậy là tốt rồi."

Trong đầu Phác Xán Liệt có thể tưởng tượng được dáng vẻ cậu cười, nhắm mắt lại cũng nở nụ cười.

CHƯƠNG 8:

Ba ngày đã bán hết bóng bay, hai người suy nghĩ một chút, cảm nhận năng thực thừa nhận của thân thể mình, quyết định đi chơi hết bốn ngày còn lại, dù sao tiền bán bong bay vẫn còn một ít.

Ngày thứ tư nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày thứ năm vì Biện Bạch Hiền có lòng hiếu kỳ mãnh liệt với bảo tàng của Tỉnh, nên họ mang nước và Cameras an vị lên tàng tàu điện ngầm đi bảo tàng.

Vào tầng đầu tiên là triển lãm tranh tết quán và cổ văn (chữ cổ). Biện Bạch Hiền vì rất hứng thú lôi kéo Phác Xán Liệt chạy tới trước mấy bức tranh tết. Sắc thái trong tranh tết tươi đẹp đặc biệt hấp dẫn ánh mắt hai người. Có một số bức tranh tết từ những năm cuối triều đại nhà Thanh được bảo tồn đến nay, nhưng vẫn không bị phai màu. Dùng màu vàng kim vẻ phác họa rất mảnh giống như những nhân vật trong đó mặc đồ thật cho thấy những bức họa này chế tác rất công phu.

Phúc Lộc Thọ, mỗi năm có thừa, những đồ án thông thường như Thiên Quan chúc phúc thì không cần phải nói. Còn có Môn Thần, Ông Táo, Phật Bà Quan Âm và các vị thần khác. Những bức vẽ này cực kỳ *** mỹ, khổ giấy khá dài, có thể nhìn ra được đây là do một gia đình phú quý chuẩn bị. Cũng có một vài bức tranh tết rất có hương vị quê cha đất tổ, miêu tả cày bừa vụ xuân, có miêu tả người nhà đoàn tụ mở tiệc rượu, còn có cảnh đốt pháo đón giao thừa, có lẽ là treo ở trong trong phòng, nhìn khổ giấy đó mà hình dung được tuổi thọ của chúng.

Bình thường chỉ thấy trên TV nay ngẫu nhiên được nhìn tận mắt nên mặt hai người gần như dán xát vào tường thủy ***, Phác Xán Liệt thì liên tục dùng Cameras quay chụp.

"Thưa ngài, xin ngài đừng sử dụng đèn flash, sẽ gây ảnh hưởng khi chúng tôi bảo tồn giấy." nhân viên viện bảo tàng lập tức đi tới.

"Ah, thành thật xin lỗi, tôi tắt ngay." Phác Xán Liệt trước kia luôn ngâm mình trên sân bóng rổ, chỉ khi còn bé được cha mẹ mang tới viện bảo tàng, nên đã sớm quên hết những quy định này.

Chuyện nhỏ xen giữa qua đi, hai người bắt đầu nhỏ giọng hàn huyên.

"Thật là đẹp, khi tôi còn bé tranh tết đều tới nhà máy in ấn làm, hoàn toàn không thể nào sánh được dược với những thứ này." Phác Xán Liệt biểu lộ khoa trương.

"Đúng rồi! Xinh đẹp như được vẽ lên tường ấy, nhưng tấm thứ hai rách rồi, thật đáng tiếc." Biện Bạch Hiền dùng tay cách thủy *** vuốt ve bức họa. "Thời kỳ trước người ta chỉ có dùng tay mà vẽ hoặc khắc in ấn họa, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, những bức họa này nhất định cũng dần dần biến mất, dù sao cũng rất tốn công."

Hai người thưởng thức xong mới có tâm tư chụp ảnh chung làm lưu niệm. Phác Xán Liệt cố sức chụp thật nhiều ảnh Biện Bạch Hiền đứng cạnh những bức tranh tết xinh đẹp kia, anh cảm thấy Biện Bạch Hiền cũng đẹp như những bức họa đó, hắc hắc hắc sau đó cười ngây ngô.

"Cậu cười cái gì vậy? Nét mặt của tôi kỳ quái ở đâu à?"

"Không, tôi đang nghĩ về sau có nên tới tìm bạn ở học viện mỹ thuật giúp đỡ mô phỏng mấy tấm này rồi treo lên. Như vậy có thể coi là sưu tầm được không nhỉ?" Phác Xán Liệt vội vàng che dấu.

"Chủ ý không tệ, đúng là có thể thử. Treo phòng ngủ chắc chắn rất nhanh có tin mừng." Biện Bạch Hiền lại một lần nữa cười cong mắt, tim Phác Xán Liệt lập tức đập mãnh liệt một hồi.

"Đừng chụp tôi nữa, xem mấy bức vẽ nguyên vẹn này đi. Chụp thế là đủ rồi rồi, đến lượt tôi chụp cho cậu mấy tấm nhé."

Cuối cùng cũng chụp đủ rồi hai người thỏa mãn mang theo bản phục chế tranh tết màu đơn của viện bảo tàng đi tiếp.

Khu cổ vật lớn hơn khu tranh vẽ rất nhiều, hai người theo đi dọc theo con đường xem các loại đồ dùng đồ gốm nguyên thủy của người dân cổ đại phát triển thành đồ đồng sau đó được mài rũa trở nên *** xảo hơn. Bọn họ nhìn thấy đồ gốm đáy ngọn hình mũi khoan một chân mà đứng thẳng được tỏ vẻ rất kinh ngạc, cũng thử gõ phục chế chuông nhạc. Đối với những thanh kiếm đồng bảo tồn từ thời nhà Ngô đến nay mà còn chưa bị gỉ họ có khát khoa rất lớn.

"Đàn ông thời Ngô ai không mang theo kiếm móc, thì ra kiếm móc cái dạng này" Biện Bạch Hiền cảm thán, "Nghe nói chế pháp kiếm đồng thời Hán Đường thất truyền rồi, nhưng người thời nay phục chế rất nhiều cách luyện thép rèn kiếm, có thể chém một đồng tiền, thổi đứt tóc. Nhưng tôi thấy cho dù làm ra một con dao găm, cũng trở thành dụng cụ cắt gọt."

"Thật hâm mộ đàn ông dân tộc Tạng có thể mang đao." Phác Xán Liệt cũng cảm thán.

Lưỡng Hán nổi danh với người tượng(1) và các bức họa vẽ mài gạch trên tường *** mỹ được chi tiết cẩn thận dù nhìn qua rất mộc mạc. Giống như quốc họa, những bức vẽ mài gạch đó thoạt nhìn chỉ có hình cắt đơn giản, nhưng lại khiến người ta say mê hấp dẫn với những gì bao hàm trong đó. Trong đó một bức họa khiến Phác Xán Liệt phải kêu lên.

(1)Người tượng: hình nộm hình người bằng đất sét, an táng chung với người chết thời cổ.

"Oa ah! Tổ tiên của chúng ta thật cởi mở, bức họa như vậy mà vẽ lên tường mộ đá thật sao?"

Biện Bạch Hiền nghe tiếng đã chạy tới xem, lập tức ngốc trệ.

Bức họa gạch này tên là"Hí mật", nó điêu khắc hai thân thể dây dưa với nhau, đường cong *** tế tỉ mỉ xoay tròn, rất sinh động. Nhà gái ở phía dưới còn triền miên quấn một chân lên lưng nhà trai. Biện Bạch Hiền cảm thấy không còn hứng thú gì để đi xem tiếp nội dung những bức họa trên tường nữa, quay thân đi tìm một chỗ ngồi xuống. Phác Xán Liệt thấy thế hai chân lập tức chạy theo.

"Tiểu Bạch, cái đó có gì phải kinh khủng hay xấu hổ đâu, đây là tác phẩm nghệ thuật mà."

"Tôi cũng không phải đang xấu hổ, chỉ là cảm thấy thứ như vậy để ở chỗ này triển lãm rất kỳ quái."

"Được rồi! Còn không phải xấu hổ à, viện bảo tàng rất thoải mái bày ra đó, cậu còn xoắn xuýt cái gì. Chúng ta đi xem tiếp nào."

Bọn bọ xem đến một mặt tường lớn khắc 《Lan Đình Tập Tự》, xem qua dường như là đồ gốm uống rượu đời Đường của người Hồ và Tây Vực, xem cả hình Đức Phật *** xảo vô cùng, xem đến đai lưng vàng ròng siêu lớn của quý tộc Mông Cổ mắt chói mù luôn, có cả áo bào vàng của Hoàng Đế, ngọc Thanh Hoa lưu ly tráng màu. Thông qua đó, như là đi qua một dòng lịch sử lâu đời, khiến người ta phải cảm thán cho cuộc sống.

"Xem hết những...này, khiến tôi nghĩ thậm chí mình đã từng vượt qua. Đi Xuân Thu đi Tây Hán đi Thịnh Đường rồi." Bạn học Phác Xán Liệt không có ý định đi tiếp.

"Những cái đó chỉ tồn tại trong tưởng tượng thôi, nếu ngày nào đó cậu thực sự xuyên qua thì cậu chỉ có đứng đó mà khóc thôi?"

"Tiểu Bạch, khi nào thì miệng cậu trở nên ác độc như vậy rồi."

"Trên lầu còn có khu trưng bày thơ họa dân tộc, chúng ta đi xem."

Hai người bọn họ đi từ 10h sáng, cơm trưa chỉ gặm bánh mì. Một mạch đến năm giờ chiều mới gần như xem hết toàn bộ viện bảo tàng. Dù chẳng hề chạy một đoạn đường nào, nhưng kết quả ra về mới phát hiện quá mệt mỏi.

"Không nghĩ tới lại mệt như vậy, như rất có giá trị. Còn được miễn phí, có thêm nhiều kiến thức như vậy." trên đường về Phác Xán Liệt cầm Cameras vừa xem vừa nói.

"Rất vui nhỉ, học được thiệt nhiều thứ, tôi vốn cho rằng mình đã biết rất nhiều rồi, bây giờ xem đúng là tự cao tự đại."

"Cũng không thể nói mình như vậy nha Tiểu Bạch, cậu cũng có kế hoạch rồi mà. Hiện tại coi như tiếp tục tăng kiến thức!"

"Cậu đang an ủi tôi à."

"Không phải an ủi cậu, xem tôi này, trước kia không có hứng thú với những nơi này, nếu không phải cậu dẫn tôi tới, thì cả đời tôi cũng không bước chân vào cái thế giới này."

"Dù sao cũng gần, nếu cậu sẵn lòng chúng ta có thể cùng đi nữa" Biện Bạch Hiền nói, "Cậu thích vận động chạy khắp nơi như vậy mới tốt, hơn nhiều so với một con mọt sách như tôi. Về sau khi cậu thi đấu tôi nhất định sẽ cổ vũ."

"Đã nói rồi đấy nha!"

"Ừ."

CHƯƠNG 9:

Đi hết viện nhà bảo tàng họ trở về trường học, cơm tối giải quyết ở căn tin. Biện Bạch Hiền có thói quen viết nhật ký, yên tĩnh an vị trước bàn bắt đầu viết. Phác Xán Liệt cảm thấy nội dung nhật ký hôm nay xem ra dài bằng một quyển sách, cũng không quấy rầy cậu, rất đi phối hợp tắm rửa.

Sau khi tắm rửa lại gội đầu, lúc Phác Xán Liệt đi ra, Biện Bạch Hiền đã viết xong đang thu dọn đồ đạc.

"Phác Xán Liệt, tôi cảm thấy còn thiếu rất nhiều vật dụng hàng ngày. Chậu không đủ dùng, hộp xà phòng và mắc áo cũng thiếu, còn thiếu vài cuốn vở nữa. Mấy hôm trước làm sắp xếp cảm thấy đã đủ rồi, nhưng bây giờ nhất định phải mua thêm. Cậu có thấy thiếu gì không, ngày mai chúng ta cùng đi mua."

"Ừ? Cũng thế, tôi cũng thiếu những vật này. Ngày mai chúng ta cùng đi! Tới phố Nam bên cạnh trường học"

"Được, chúng ta liệt kê một danh sách các đồ vật muốn mua, đỡ bị nhầm lẫn."

"Vẫn là cậu chu đáo."

Đợi đến lúc mua đồ họ mới biết đồ thiếu còn nhiều hơn so với tưởng tượng. Chậu, bóng tắm, xà phòng, mắc áo, cốc uống nước, thìa, đèn bàn, vở, bút, bút chì, kéo, dao thường, dao gọt trái cây...

"Thần của tôi ơi! Sao lại nhiều như vậy chứ." Phác Xán Liệt trên tay xách đầy đồ, Biện Bạch Hiền cũng vậy. "May mắn có Tiểu Bạch đi cùng tôi, bằng không chắc chắn không thể tưởng được lại nhiều như vậy."

"Dù sao tôi cũng phải mua, chúng ta nhanh trở về thôi, đồ nhiều lắm phải sắp xếp lại."

"Đi."

Khi hai người hoàn toàn sửa sang xong đồ đạc của mình, đã đến ăn cơm chiều. Trong lúc này Lộc Hàm và Ngô Thế Huân trước sau từ nhà về tới trường học, đóng gói thêm đủ các loại đồ ăn.

"Mẹ tôi rất khoa trương, túi của tôi thiếu chút nữa nứt luôn, tôi đã bỏ ra ngoài bớt một số thứ, mà còn nhiều như vậy đấy." Ngô Thế Huân ý bảo mọi người xem cái túi du lịch sắp to bằng cái trống của mình.

"Mẹ cậu thương cậu đấy, đừng có kêu than nữa, chúng tôi còn phải tự mình đi mua tự mình thu dọn đây này." Phác Xán Liệt nhìn thịt kho thơm ngào ngạt của cậu ta, nội tâm lập tức cảm thấy không công bằng. Nhà mình làm thịt kho cũng rất ngon, nhưng quá xa mang không được.

"Hai người các cậu ở thành phố khác đúng là rất bất tiện, đừng dọn nữa, tới ăn thịt kho, đồ đang còn nóng, ăn nhanh lên."

"Được rồi, nếu không chúng ta đi mua cơm về rồi ăn chung?" Lộc Hàm đề nghị.

"Được nha! Ài, hai người thu dọn nhanh lên, tôi và Lộc Hàm đi mua cơm, các cậu muốn ăn gì."

"Đa tạ bạn thân, tùy tiện đi."

"Cám ơn, tôi cũng vậy ăn gì cũng được."

Cùng nhau ăn cơm là biện pháp xúc tiến tình cảm tốt, nhất là khi có gì đó chia xẻ cho nhau. Nhà Ngô Thế Huân có thịt kho, nhà Lộc Hàm có chân giò hun khói, hơn nữa còn có thêm thức ăn mua, bốn người ăn vô cùng ngon miệng. Khi ăn thuận tiện thảo luận chương trình học ngày mai và các giáo sư, cũng là tiêu khiển không tệ.

"Hình như, chúng ta qua cấp bốn mới có chứng nhận học vị." Biện Bạch Hiền khó được mở miệng trước. "Trường học thống nhất toàn bộ rồi, dường như tháng sau sẽ làm."

"Ài, còn như vậy à, quả nhiên đến lớn học thì không thoát khỏi tiếng Anh" Lộc Hàm đau khổ đầy khuôn mặt, "Trình độ rách nát của tôi."

"Xem ra phải chuẩn bị cẩn thận, chiều ngày mai chúng ta không có lớp, đi thư viện nhìn xem tình huống thế nào." Phác Xán Liệt bình tĩnh nói, tiếng Anh của anh cũng không tệ lắm.

"Nghe nói thấy giáo dạy tiếng Anh của chúng ta mới đi du học từ Anh về rất đẹp trai, tiết đầu ngày mai là tiết của thầy ấy, thử xem sao." Ngô Thế Huân không biết từ chỗ nào nghe được tin tức.

"Đẹp trai thì có gì mà nhìn, lớp chúng nhiều nữ sinh như vậy, bốn người chúng ta là nam cao lớn, muốn xem đương nhiên phải xem mỹ nữ nha!" Lộc Hàm cãi lại.

"Được ha, nhưng có Phác Xán Liệt rồi, ai để ý cậu!" Ngô Thế Huân cười.

"Cái này không nhất định, tôi cũng không tệ mà."

Biện Bạch Hiền yên lặng nhìn lướt qua Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt vô tội cũng trúng đạn, rất muốn nói mình không hề để ý khi mình không được nữ sinh hoan nghênh. Nhưng không thể nào giải thích nổi.

Đợi khi mọi người nằm chết dí trên giường, Phác Xán Liệt lại bắt đầu chú ý đến một vấn đề. Viện văn học nam rất ít, trái lại nữ nhiều, trong đó không thiếu mỹ nữ tài nữ. Nếu như Biện Bạch Hiền thích một người trong đó, thậm chí nói chuyện yêu đương, thì mình phải làm sao bây giờ?

Vấn đề phức tạp này quấn lấy Phác Xán Liệt, khiến anh không biết làm thế nào cho phải. Ngay từ đầu anh vì sự háo sắc của mình mà động tâm với Biện Bạch Hiền, nghĩ nhất định phải tránh cậu, không thể để cậu phát hiện. Càng về sau khi chậm rãi ở chung với Biện Bạch Hiền, càng phát hiện mình thực sự rất thích nam sinh dịu dàng ngại ngùng này. Anh tự giác tiếp cận Biện Bạch Hiền, cậu chiếm cứ tầm mắt anh, anh trở thành bạn tốt của cậu. Tình cảm ngày càng tăng khi sống chung với Biện Bạch Hiền.

Nhưng, chỉ trong xuân mộng đẹp đẽ ấy, anh mới quang minh chính đại là một đôi với Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền thích anh, người nhà của họ cũng ủng hộ. Anh có thể không kiêng nể gì hôn Biện Bạch Hiền, chiếm hữu thân thể cậu, thân thể đẹp nhỏ nhắn xinh xắn mê người kia.

Thế nhưng trong hiện thực, anh trăm phương ngàn kế thôi miên chính mình, nhất định phải bảo trì quan hệ của hai người ở hai chữ 'bạn tốt', không thể vượt qua, không thể bị phát hiện. Anh không biết cũng không dám thăm dò Biện Bạch Hiền có ý tứ gì với mình không. Nếu như cứ bảo trì tình trạng bây giờ, anh còn có thể chịu được việc dùng quan hệ bạn tốt mà sống chung với Biện Bạch Hiền, cho đến tốt nghiệp, cho đến chia lìa không.

Nhưng, anh vô ý thức lảng tránh một khả năng, là Biện Bạch Hiền có nữ sinh mình thích, thậm chí hai người đã thành công ở cùng một chỗ, cô ấy sẽ chiếm hết lực chú ý của Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền không cười tự do với mình nữa. Anh không có cách nào thản nhiên đưa lên lời chúc phúc, không có cách nào chịu được, không có cách...

Mãi đến khi tiếng ngáy vang lên trong phòng, Phác Xán Liệt vẫn không ngủ được, anh nghĩ không ra được, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi thời gian cho anh một cơ hội, cho dù là tốt, hay xấu.

Sáng ngày thứ hai khi đồng hồ báo thức vang lên, mọi người phòng ngủ 417 biểu lộ vẻ mặt không muốn rời giường nhất trí đến thần kỳ.

"Để cho thấy dạy Tiếng Anh mặt mũi, chúng ta nên dậy thôi! Ngày đầu tiên nhất định sẽ điểm danh, chúng ta không thể lãng phí thanh xuân ở trong chăn." Ngô Thế Huân ục ục thì thầm xuống giường rửa mặt.

"Oa, nửa đêm hôm qua cậu bị bóc lột à! Sao quầng thâm mắt nghiêm trọng như vậy." Lộc Hàm gào to với Phác Xán Liệt.

"Đi đánh răng đi, tối hôm qua ai lẩm bẩm lớn như vậy!" Phác Xán Liệt rõ ràng tức giận.

"Tiểu Bạch, cậu cũng ngủ không ngon à?"

"Ừ, có chút mất ngủ."

"Ừ? Ngày đầu tiên đi học kích động như vậy."

"Có lẽ, hoàn toàn không biết chương trình học ở đại học sẽ thế nào nữa trời."

"Chắc chắn rất khác với trường cấp 3! Dù sao cũng sắp được biết rồi."

Bốn người sửa soạn rất nhanh, đi căn tin mua bánh bao thịt vừa đi vừa ăn.

"Sách, mì phở phía Nam quả nhiên không thể ăn." Sau khi Phác Xán Liệt được chứng kiến màn thầu trong quân doanh thì không ôm hy vọng gì với mì phở phía Nam.

"Đừng ghét bỏ như vậy, mỗi địa phương đều có nét đặc sắc riêng, không giống nhau. Chúng tôi không có sở trường về mặt cán bột." Ngô Thế Huân rất không phục.

"Đừng cãi cọ, nhanh lên đi. Tòa nhà số 9 cách đây không gần." Biện Bạch Hiền lên tiếng.

Bọn họ tới phòng học, thì còn 10 phút tự học. Lớp tiếng Anh ngữ là lớp loại nhỏ, bốn người họ chiếm một góc phòng học. Họ đến, phòng học chỉ còn các vị trí phía sau. Phía trước ngồi đầy nữ sinh, trông thấy có nam sinh tiến vào hiếu kỳ nhìn xem.

Bình thường Lộc Hàm lắm lời lại yên tĩnh đến thần kỳ thậm chí còn ngượng ngùng. Bốn người yên lặng đếm ngược bốn vị trí chính giữa từ hàng thứ ba ngồi xuống.

Lớp tự học không có người đến kiểm tra, mọi người líu ríu nói chuyện này chuyện nọ. Phác Xán Liệt xuất thân ban khoa học tự nhiên toàn nam thấy cảnh này, sợ ngây người.

"Náo nhiệt như 'bầy vịt'." Anh nhỏ giọng thì thầm với Biện Bạch Hiền.

"Không nên nói như vậy, do cậu không quen thôi. Là âm thanh của nữ sinh hơi chói tai một chút. Đừng nói với tôi lớp khoa học tự nhiên không có thầy giáo thì không ồn ào." Biện Bạch Hiền cũng quay lại góp lời với anh. Tay của cậu đã đưa đến lỗ tai Phác Xán Liệt, lỗ tai Phác Xán Liệt lập tức đỏ lên.

"Được rồi, mọi người ở trường cấp 3 không khoa trương như vậy." Cả buổi sau Phác Xán Liệt mới trả về một câu.

Khi giờ tự học qua được một nửa, thầy giáo dạy tiếng Anh tuấn tú trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện.

"Đẹp quá"

"Thật sự rất đẹp trai" Những lời tán thưởng này lập tức tràn đầy cả phòng học.

"Quả nhiên không cô phụ sự chờ mong của tôi, đúng là tuấn tú." Ngô Thế Huân mặt mũi viết 'Tôi rất hài lòng'.

Phác Xán Liệt cũng đánh giá vị thầy này một thoáng, mày rậm mắt to, cách ăn mặc rất nề nếp, cử chỉ ưu nhã, khí chất xuất chúng, quả nhiên là học giả đẹp trai. Anh liếc nhìn Biện Bạch Hiền, thấy Biện Bạch Hiền chỉ cảm thán một cái sau đó tiếp tục mở sách giáo khoa, không hiểu sao có chút vui vẻ.

"Tự giới thiệu một chút, tôi họ Thẩm. Tên tiếng Anh là Jason. Mọi người trước tiên có thể xem sách giáo khoa, tôi sẽ giới thiệu trước một chút rồi chúng ta bắt đầu quá trình..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro