Phần 4+5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Phác Xán Liệt lần nữa gặp lại Biện Bạch Hiền, đã tới giờ cơm tối. Sắc mặt của cậu vẫn còn chút trắng bệch. Xem ra buổi chiều tuy đã nghỉ ngơi, nhưng vẫn không đủ.

"Bạch Hiền, cậu khá hơn chút nào không?" Phác Xán Liệt cuối cùng cũng xúc động không kềm nén được tiến quan tâm.

"Ừ, đã tốt hơn nhiều. Cám ơn." Biện Bạch Hiền lại một lần nữa nở nụ cười, một đôi mắt nheo lại đặc biệt đẹp. "Về sau tôi phải làm bếp, không thể huấn luyện cũng với mọi người, thật sự đáng tiếc."

"Thân thể không thoải mái cũng không thể cố chống đỡ, giúp việc bếp núc thì nhớ giúp chúng tôi đưa thức ăn dễ ăn một chút."

"Chỉ gọt hoa quả và thái thịt sống thôi, sao gì đến phiên tôi nấu cơm, độc chết mấy người tôi không chịu trách được đâu." Biện Bạch Hiền cười, thần sắc dường như nhẹ đi một chút.

"Ai, Bạch Hiền, có phải cậu bị thiếu máu không, lúc ấy khi cậu ngất đi sắc mặt trắng bệch luôn đó, khiến tôi hoảng sợ." Lộc Hàm là đứa họng lớn, nhìn thoáng qua cũng thấy là một người hòa sảng thân thiện.

"Cám ơn cậu quan tâm, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ huyết áp thấp thôi."

"Không sao là tốt rồi, ngược lại tôi rất hâm mộ cậu đấy, giúp việc bếp núc nhẹ nhõm hơn nhiều! Tôi tuyệt đối không muốn huấn luyện đâu!"

"Thân thể không tốt thật sự không có gì đáng để hâm mộ" Biện Bạch Hiền thu lại nụ cười, "Có thể được tự do vận động như mọi người mới là tốt nhất." Nói xong quay người đi dọn cơm. Ngô Thế Huân ở một bên sốt ruột, hung ác chọc Lộc Hàm một phát.

"Ái, cậu đâm tôi làm gì!"

Vào ban đêm khi tắm rửa, Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền nhỏ gầy trắng nõn sau lưng, cũng không có dục niệm nồng đậm xông lên đầu như thường ngày, mà mang theo vài tia đau lòng. Những thiếu niên thân thể không nẩy nở như vậy, ở trong mắt anh đúng là cực kỳ xinh đẹp. Nhưng trong mắt người bình thường, lại không được hoan nghênh còn có thể bị chê cười, nhất là với tư cách một nam sinh. Vì thân thể của cậu không tốt, nên quá trình phát dục bị trì hoãn chiều cao cũng không phát triển được.

Như vậy, những năm gần đây cậu vì thân thể mình đã nhận lấy bao nhiêu tổn thương vô ý hay cố ý đây? Phác Xán Liệt nghĩ một thoáng, lập tức chua xót trong lòng. "Về sau không nên tận lực trốn tránh cậu, nếu cậu phát hiện sẽ bị tổn thương. May mắn mới sống chung có hai ngày, cậu còn nhìn không ra! Giống như bạn bè bình thường chậm rãi quen thuộc là được."

Nghĩ thông suốt Phác Xán Liệt quyết định không xoắn xuýt vấn đề này, tận lực không gây bất hòa. Nhưng khi anh không xoắn xuýt nữa, anh phát hiện mình lại không khắc chế được xúc động nhìn chằm chằm tấm lưng trần của Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền gầy, đang dùng nước ấm cọ rửa ở dưới thân thể lộ ra xúc cảm thoải mái, thêm các động tác trà xát gắp nơi trên thân thể, ánh mắt Phác Xán Liệt đã dính lấy không nhúc nhích được rồi.

"Thật là đủ rồi, mi thật khiến người ta thất vọng." Phác Xán Liệt lại một lần nữa bất đắc dĩ xây dựng lại tâm lý.

CHƯƠNG 5:

Khi Phác Xán Liệt lần nữa gặp lại Biện Bạch Hiền, đã tới giờ cơm tối. Sắc mặt của cậu vẫn còn chút trắng bệch. Xem ra buổi chiều tuy đã nghỉ ngơi, nhưng vẫn không đủ.

"Biện Bạch Hiền, cậu khá hơn chút nào không?" Phác Xán Liệt cuối cùng cũng xúc động không kềm nén được tiến quan tâm.

"Ừ, đã tốt hơn nhiều. Cám ơn." Biện Bạch Hiền lại một lần nữa nở nụ cười, một đôi mắt nheo lại đặc biệt đẹp. "Về sau tôi phải làm bếp, không thể huấn luyện cũng với mọi người, thật sự đáng tiếc."

"Thân thể không thoải mái cũng không thể cố chống đỡ, giúp việc bếp núc thì nhớ giúp chúng tôi đưa thức ăn dễ ăn một chút."

"Chỉ gọt hoa quả và thái thịt sống thôi, sao gì đến phiên tôi nấu cơm, độc chết mấy người tôi không chịu trách được đâu." Biện Bạch Hiền cười, thần sắc dường như nhẹ đi một chút.

"Ai, Biện Bạch Hiền, có phải cậu bị thiếu máu không, lúc ấy khi cậu ngất đi sắc mặt trắng bệch luôn đó, khiến tôi hoảng sợ." Lộc Hàm là đứa họng lớn, nhìn thoáng qua cũng thấy là một người hòa sảng thân thiện.

"Cám ơn cậu quan tâm, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ huyết áp thấp thôi."

"Không sao là tốt rồi, ngược lại tôi rất hâm mộ cậu đấy, giúp việc bếp núc nhẹ nhõm hơn nhiều! Tôi tuyệt đối không muốn huấn luyện đâu!"

"Thân thể không tốt thật sự không có gì đáng để hâm mộ" Biện Bạch Hiền thu lại nụ cười, "Có thể được tự do vận động như mọi người mới là tốt nhất." Nói xong quay người đi dọn cơm. Ngô Thế Huân ở một bên sốt ruột, hung ác chọc Lộc Hàm một phát.

"Ái, cậu đâm tôi làm gì!"

Vào ban đêm khi tắm rửa, Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền nhỏ gầy trắng nõn sau lưng, cũng không có dục niệm nồng đậm xông lên đầu như thường ngày, mà mang theo vài tia đau lòng. Những thiếu niên thân thể không nẩy nở như vậy, ở trong mắt anh đúng là cực kỳ xinh đẹp. Nhưng trong mắt người bình thường, lại không được hoan nghênh còn có thể bị chê cười, nhất là với tư cách một nam sinh. Vì thân thể của cậu không tốt, nên quá trình phát dục bị trì hoãn chiều cao cũng không phát triển được.

Như vậy, những năm gần đây cậu vì thân thể mình đã nhận lấy bao nhiêu tổn thương vô ý hay cố ý đây? Phác Xán Liệt nghĩ một thoáng, lập tức chua xót trong lòng. "Về sau không nên tận lực trốn tránh cậu, nếu cậu phát hiện sẽ bị tổn thương. May mắn mới sống chung có hai ngày, cậu còn nhìn không ra! Giống như bạn bè bình thường chậm rãi quen thuộc là được."

Nghĩ thông suốt Phác Xán Liệt quyết định không xoắn xuýt vấn đề này, tận lực không gây bất hòa. Nhưng khi anh không xoắn xuýt nữa, anh phát hiện mình lại không khắc chế được xúc động nhìn chằm chằm tấm lưng trần của Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền gầy, đang dùng nước ấm cọ rửa ở dưới thân thể lộ ra xúc cảm thoải mái, thêm các động tác trà xát gắp nơi trên thân thể, ánh mắt Phác Xán Liệt đã dính lấy không nhúc nhích được rồi.

"Thật là đủ rồi, mi thật khiến người ta thất vọng." Phác Xán Liệt lại một lần nữa bất đắc dĩ xây dựng lại tâm lý.

CHƯƠNG 6:

Bốn ngày huấn luyện qua đi, giới hạn của Biện Bạch Hiền và bạn cùng trong phòng càng thêm rõ ràng. Mọi người không huấn luyện, buổi chiều sẽ ngồi nói chuyện mà cậu lại thường không tham dự, cậu như người xa lạ với mọi người trong phòng ngủ. Chỉ có Phác Xán Liệt lúc ăn cơm sẽ đáp lời cũng cậu. Biện Bạch Hiền chủ động bắt đầu với chủ đề không tệ, nên mỗi lần Phác Xán Liệt nói chuyện và nhìn về phía cậu tâm tình cũng rất tốt. Có đôi khi Biện Bạch Hiền sẽ nói cho anh một số chuyện lý thú xảy ra khi cậu giúp việc trong bếp, có một lần còn cầm theo một cây củ cải trắng khắc hoa cho anh xem.

"Đây là kỹ thuật dùng dao phay điêu luyện của lão đại chúng tôi đấy, thật lợi hại. Anh ấy nói khi nhàm chán sẽ lấy ra chơi."

"Ừ, đúng là rất lợi hại, mỗi ngày nghe cậu nói, thậm chí tôi cũng muốn tới nhà bếp giúp việc."

"Thể trạng này của cậu muốn làm bệnh nhân cũng không dễ dàng."

"Nói cũng đúng" Phác Xán Liệt gãi gãi đầu.

Nhưng khí trời phía nam vào thời điểm giao mùa cuối thu từ trước đến nay luôn có dịch cảm mạo, ngày hôm nay vầng dương vẫn lớn, có thể do nhiệt độ quá cao mà chiều có mưa nhỏ. Sau đó buổi sáng ngày thứ ba vẫn nắng, nhưng tiếp đến buổi chiều gió lại rất lớn. Thân thể khỏe mạnh phương Bắc của Phác Xán Liệt bất hạnh bị ốm. Quang vinh phát sốt cảm mạo trở thành bệnh nhân, sau đó thật vui vẻ trong ánh mắt oán niệm của mọi người chạy về phía phòng bếp.

"Biện Bạch Hiền, tôi đến rồi."

"Ồ? Cậu cảm mạo mà sao không ở tại phòng ngủ nằm hai ngày, thế nào nhanh như vậy đã bỏ chạy đến đây."

"Tôi ở phòng ngủ một mình chịu không được, ngủ đến mức xương cốt toàn thân sắp giòn rồi, nên chạy tới đây tìm một ít việc làm."

"Vậy được rồi, tôi tìm lão đại đưa tin trước, bây giờ cậu cứ ở đây hỗ trợ gọt đồ đi!"

Có tới năm bệnh nhân, đều phát sốt cảm mạo. Phòng bếp nhân thủ nhiều mọi chuyện nhẹ nhàng hơn không ít. Phác Xán Liệt cuối cùng cũng có thể hạnh phúc ở bên cạnh Biện Bạch Hiền gọt đồ. Nhưng ở phương diện này tay anh hiển nhiên phế(1).

(1) Phế: Trong tàn phế, vô dụng

"Ah! Phác Xán Liệt, cậu gọt da quá dày rồi, cậu gọt hết khoai tây thì mất đi một nửa luôn. Nhẹ tay một chút, đúng đúng đúng, cứ như vậy. Chịu khó dùng đao móc xuống, dùng lưỡi dao rất lãng phí."

"Ahhh, gọt vào tay."

"Sao lại không cẩn thận như vậy, nhanh đi rửa đi, ở đây tôi có băng dán cá nhân."

Phác Xán Liệt làm ầm ĩ nửa ngày học thế nào cũng không gọt được một củ khoai tây nguyên vẹn nên phải đi rửa khoai tây.

"Má ơi, mệt quá, cảm giác con mệt hơn cả huấn luyện. Mẹ tôi làm cơm nhiều năm như vậy thật là khổ cực."

"Ừ, từ sau khi tôi tới đây cũng mới biết được mẹ mình thật vất vả. Về sau làm việc nhà cho bà bớt lo."

"Nhưng mà rất thú vị đấy, trước kia tôi chưa từng thấy khoai tây dạng hồ lô."

"Ha ha, về sau cậu sẽ còn thấy nhiều thứ hình thù kỳ quái. Hai ngày trước tôi mới thấy một cây củ cải trắng có ba chân và cà chua kép đấy."

"Được rồi! Nhưng tiếc là không thể chụp ảnh lưu niệm"

"Không có cách nào khác, nghe nói không thể tiết lộ tin tức quân doanh."

"Còn như vậy nữa? Thực sự không nghĩ tới."

Phác Xán Liệt dựa vào tốc độ khôi phục chậm chạp của mình ở trong phòng bếp một tuần, thành công kéo gần khoảng cách với Biện Bạch Hiền trở thành bạn thân. Đồng thời thành công nịnh nọt lão đại lấy được quyền ở lại về sau không cần đi huấn luyện. Biện Bạch Hiền cảm thấy anh không huấn luyện có chút đáng tiếc, nhưng Phác Xán Liệt giả đáng thương nói mình đứng tứ thế quân đôi sẽ bị chuột rút, Biện Bạch Hiền cũng không nhắc lại nữa.

"Quả nhiên rất dễ mềm lòng, thật tốt." Phác Xán Liệt vui sướng như đánh thắng trận.

Vượt qua 20 ngày phong phú trong quân doanh, thời gian huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc. Sinh viên tuy trên miệng thì nói hận các giáo quan muốn chết, nhưng đợi đến lúc thật sự phải đi, mọi người lại cực kỳ không nỡ. Lão đại phòng bếp cố ý tiểu táo(2) vào ngày cuối cùng, làm một nồi khoai tây thịt kho tàu cho mọi người. Mọi người được quả thực hạnh phúc rơi lệ đầy mặt, có thịt là tốt nhất. Rất nhiều người lưu lại dãy số của huấn luyện viên, quyết định về sau nhiều liên hệ.

Huấn luyện quân sự 'Cực kỳ tàn ác', cuối cùng cũng khiến mọi người khắc sâu trong cuộc sống đại học. Phác Xán Liệt cũng như thế. Đương nhiên anh có... thu hoạch khác, nếu không có mâu thuẫn gì lớn..., anh có thể làm bạn tốt với Biện Bạch Hiền vào giai đoạn đầu thời đại học. Có lẽ, coi như là tưởng tượng cũng được, anh còn có thể có được Biện Bạch Hiền.

(2) Tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro