Rồi người thương cũng hóa người dưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày cuối tuần đầy chán ngắt . Em co ro trong những kỉ niệm xưa cũ, thấy vết thương xưa lại nhói đau…

Mùa Đông, se sắt gió, lãng đãng mưa. Em một mình đi dọc các con phố ở Busan, gói cho đủ đầy mùi vị của mùa Đông của Busan và tự nhủ với lòng mình, em đang hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.

Và đi giữa đất trời Busan, em bâng quơ nghĩ đến Heeyeon. Heeyeon ở đâu giữa đời em, giữa gió mưa rét buốt lúc này.

Sao không đến ôm em, sưởi ấm cho em như Heeyeon đã từng.

Nếu em yêu người khác, Heeyeon có tiếc không?

Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về Heeyeon, dù chẳng còn lí do gì để làm thế.

Em đã quên Heeyeon, quên rất lâu rồi ấy và những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi. Có chăng, những gì còn sót lại, chỉ là một thói quen, một cảm giác, và một khoảng trống hun hút rơi rớt lại.

Một ngày gió mùa ùa về bất chợt. Đạp xe chầm chậm trên phố, hít hà mùi mưa và cái lạnh phảng phất trong không khí. Rồi hít cho căng đầy lồng ngực mình, một ngày mưa và em mỉm cười khi nhớ đến Heeyeon.

Chúng mình đã gọi nhau là Người – Quen – Cũ, thì có nghĩa là một người – đã – cũ – lắm – rồi.

Mùa Đông về. Em lại đan khăn cho một người con trai  khác – dĩ nhiên em cũng không còn những ngày ngồi đan khăn cho Heeyeon. Rồi em sẽ thay tấm ảnh của Heeyeon đặt ở bàn học, bằng ảnh của một người con trai khác.

Sẽ là những mắt cười, môi hôn và những nhớ nhung – giống như tình cảm ngày xưa cũ – nhưng hiển nhiên, những xúc cảm ấy cũng chẳng phải dành cho Heeyeon nữa. Khi đã trở thành hai đường thẳng song song, có nghĩa là chúng ta có quyền yêu thương một người khác nữa.

Nếu em yêu người khác, Heeyeon có tiếc không?

Những ngày bão về. Sóng sánh và em chìm ngập trong nỗi nhớ. Kỷ niệm xưa cũ những tưởng vụn vỡ và có thể quên đi…

Đêm muộn, vẫn sẽ lạnh lắm, ra đường, nhớ mặc ấm nhé Heeyeon!

Đêm qua, thấy IG của Heeyeon sáng, và vẫn avatar xưa cũ… Em định nhắn tin nói vu vơ vài câu. Nhưng rồi lại thôi.

Vì vốn dĩ chẳng có gì, chẳng còn gì. Và chẳng cần thiết nữa…

Lẽ ra em có thể lại yêu Heeyeon, có thể tha thứ, chấp nhận mà bỏ qua tất cả để được bình yên bên Heeyeon.

Đám bạn vẫn thường nói em ngốc, rằng Heeyeon là người hoàn hảo và con người đặc biệt là một người quá hoàn hảo như Heeyeon, thì ngoài kia biết bao nhiêu cô gái hơn em tranh dành và dĩ nhiên vốn dĩ Heeyeon cũng là con người cũng có lúc yếu lòng trước cám dỗ mà.

Nhưng em hiểu rằng, lừa dối đồng nghĩa với việc Heeyeon muốn rời bỏ tình yêu nơi em, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vì thế, hãy cứ ra đi khi em không thể làm bến đỗ bình yên trong cuộc đời Heeyeon.

Chỉ là… còn một câu hỏi vẫn luôn nhức nhối không thôi…

Nếu em yêu người khác, Heeyeon có tiếc không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hajung