Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ nghĩ cô sẽ không còn gặp lại anh nữa. Vậy mà giờ đây, thật bất ngờ, cô lại gặp anh trong công ty của mình.

Anh với tư cách là giám đốc maketing mới được bổ nhiệm, sẽ chính thức tiếp quản bộ phận marketing của cô bắt đầu từ hôm nay.

Cô chết lặng nhìn anh, còn anh với vẻ lạnh lùng, coi như chưa từng quen biết cô. Có lẽ trong mắt anh, cô cũng như bao nhân viên tầm thường khác, không hơn, không kém.

Cô mỉm cười đầy cay đắng, nếu anh đã quên đi tình cảm ngày xưa thì ít ra cũng nên coi cô như là một người bạn cũ chứ.

Nhưng nghĩ lại đây cũng là một điều tốt, anh như vậy, cô mới có thể triệt để quên anh được.

Công việc tiếp nhận diễn ra rất thuận lợi và nhanh chóng, mọi người bàn tán không ngớt về anh. Nhất là mấy cô nàng độc thân, dường như anh đã thỏa mãn được tất cả những hi vọng của bọn họ.

Vừa đến làm, anh đã bắt tay vào công việc, bởi công ty họ đang có một mặt hàng cần quảng cáo.

Nhìn thái độ chuyên cần nhưng không hề tỏ vẻ ta đây của anh khiến các nữ nhân viên càng thêm xuýt xoa thán phục. Suốt cả buổi làm việc, họ luôn bàn tán về anh, ai cũng muốn biết mọi thứ về anh.

"Nghe nói anh ấy chưa có bạn gái!"

"Sai rồi, chắc chắn là có bạn gái rồi!"

"Sao bà biết?"

"Xì, nhìn anh ấy mà xem, người như vậy mà chưa có bạn gái, thì chỉ có một nguyên nhân!"

"Nguyên nhân gì? Nói xem nào?"

"Anh ta chắc chắn chính là tiểu bạch thỏ. Ha ha ha... GV muôn năm!!!"

"Hazzzz...thôi đi đồ Hủ nữ kia!"

Mọi người đồng thanh thờ dài, cho dù anh có là Tiểu bạch thỏ đi chăng nữa thì họ cũng không thể nào với tới được.

Cô im lặng làm việc của mình, không quan tâm, tham gia vào bất cứ việc gì. Cô cố tỏ ra bình thản trước sự hiện diện của anh, nhưng chỉ lòng cô mới biết được con tim cô đang rối loạn như thế nào.

---

Hôm nay Hyomin cũng im lặng hơn mọi khi, cô kín đáo quan sát Jiyeon từ khi anh đến. Cô cũng rất bất ngờ về việc anh trở về, càng không ngờ anh lại là giám đốc bộ phận của cô.

Nhìn anh vui vẻ và tràn đầy sức sống, khác hẳn với Jiyeon một con người buồn bã, chán chường luôn dùng nụ cười để che giấu lỗi đau trong lòng cô lại càng tức giận.

"Không được, không thể được!" - cô đập bàn đứng dậy hùng hùng hổ hổ đi về phía phòng đề hai chữ 'Giám đốc '

Cốc! Cốc! Cốc!

"Vào đi!"

---

Anh đang soạn tài liệu chuẩn bị cho buổi họp sắp tới thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Anh nghĩ rằng đó là thư ký vào báo cáo công việc vì vậy anh không lên tiếng, nhưng đợi mãi cũng không thấy tiếng động gì, anh ngẩng đầu lên.

Anh hơi sững lại.

"Hyomin..." - anh lên tiếng.

"Sao lại về?" - cô nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi.

"Ngồi đi!" - Anh cười nhẹ, đứng dậy, mời cô ngồi xuống sofa.

"Cậu khỏe chứ? Nghe nói cậu và Jimin sắp làm đám cưới phải không?"

"Tôi khỏe, nhưng Jiyeon thì không!"

Anh mím môi bất lực.

"Xin lỗi! Chắc cô ấy hận tôi lắm?"

"Hai năm qua cô ấy sống cùng với tủi nhục, với nỗi đau mà anh rành tặng. Anh nghĩ cô ấy khỏe chứ !

Thật khốn nạn!!! Sao tôi lại tin tưởng anh vậy chứ, sao tôi lại tin là anh sẽ mang lại hạnh phúc cho  Jiyeon cơ chứ!

Tôi chỉ muốn nói với anh rằng,

Min Yoongi tránh xa Jiyeon ra!!

Đó không phải là yêu cầu mà là cầu xin, làm ơn"- nói xong cô bỏ đi.

Bây giờ, trong căn phòng rộng lớn này chỉ còn mình anh.

Dựa vào ghế, nhắm mắt lại, anh nhớ về quá khứ, anh nhớ rằng anh đã yêu cô như thế nào. Anh rất muốn nói với cô rằng ''Anh yêu em''.

Khi cô nói "Em thích anh", lúc đó anh đã vui biết bao.

Nhưng anh lại chọn cách im lặng, sự lạnh lùng, xa lánh để trả lời cô.

Đắn đo giữa tình yêu và sự nghiệp, và rồi anh đã mất cô.

Anh dùng cách hèn hạ nhất để đẩy cô ra xa, thậm chí là rơi vào vực sâu.

Giờ đây, khi trở về anh muốn bù đắp lại những ngày tháng đau khổ của cô, anh sẽ yêu cô thật nhiều hơn nữa, sẽ trân trọng cô, và bảo vệ cô.

Và quan trọng là sẽ nói với cô rằng 'Anh yêu em'

Dù biết đã quá muộn.
---

Trong lúc làm việc, cô không thể tập trung được.

Cô lén lút nhìn anh làm việc qua khe cửa sổ, anh vẫn như vậy, mỗi khi làm việc đều rất chuyên tâm.

Hết giờ làm, anh lấy quyền giám đốc mới để mời mọi người một bữa tiệc tại nhà hàng gần đó. Mọi người vỗ tay tán thưởng.

Cô vốn muốn từ chối,  toan cáo mệt không đi. Nhưng rồi cô cảm thấy cứ tiếp tục trốn tránh như thế là điều không hay. Trừ khi cô nghỉ việc, nếu không sẽ có lúc cô phải đối diện với anh.

Vậy thì cứ sớm thẳng thắn đối diện để sau này không còn vướng bận nữa, cuối cùng cô quyết định đi đến đó.

Khi cô đến mọi người đã có mặt đầy đủ. Vì lịch sự, nên họ đều đứng ngoài sảnh chờ anh đến rồi cùng vào.

Một chiếc xe ôtô sang trọng chạy đến trước sảnh, anh bước xuống trước bao nhiêu ánh mắt tò mò của mọi người.

Anh ăn vận đơn giản nhưng vẫn tôn lên vóc dáng cao dáo của mình khiến mọi người không khỏi ngưỡng mộ.

Bên trong là một cô gái rất xinh đẹp, cô có thể nhận ra, cô ấy chính là cô gái đã đứng khoác vai anh bên đường hôm nọ.

Nhưng cô ấy không xuống xe cùng anh mà chỉ chào tạm biệt rồi lái xe chạy đi.

"Sao mọi người không vào bên trong?" - anh ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi người đứng tập trung bên ngoài thế này.

"Mọi người muốn chờ giám đốc rồi vào cùng luôn" - ai đó lên tiếng đáp.

"Vậy chúng ta vào thôi!"

Anh đi trước, mọi người đồng loạt đi theo. Sau lưng có tiếng xì xào của mấy bà tám trong công ty.

"Thấy chưa, đã bảo là giám đốc có người yêu rồi mà!"

"Còn là người đẹp đó nha!"

Lại tiếp tục bàn luận xôn xao

Cô nàng nhiều chuyện như Hyomin hôm nay cũng im lặng một cách kỳ lạ, cô biết Hyomin nghĩ gì, nên chỉ cười bảo:

"Mình không sao, thật ra cũng quên từ lâu rồi!"

---

Trong bữa tiệc, mọi người có đặt nhau vài câu hỏi cá nhân với anh, anh cũng vui vẻ phối hợp trả lời. Có một người hỏi anh:

"Giám đốc! Anh đã có người yêu chưa?"

Anh im lặng một chút rồi gật đầu đáp:

"Tôi có người yêu rồi!"

Câu trả lời của anh làm lòng cô như chết lặng. Một cảm giác đau đớn, giằng xé hơn bao giờ hết, tựa như nỗi đau khi máu trong tim cô, từng giọt, từng giọt chảy xuống.

Cô yêu anh, dẫu biết anh không có tình cảm với mình, nhưng cô vẫn đợi, vẫn hi vọng một ngày nào đó anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, và nụ cười ấm áp. Rồi cô và anh sẽ có một cái kết viên mãn hệt như trong phim ảnh.

Giờ đây, anh chẳng những xem cô như người xa lạ, mà bên cạnh anh bây giờ cũng đã có một người con gái khác môn đăng hộ đối với mình.

"Vậy, có phải là cô gái xinh đẹp lúc nãy không giám đốc?" - ai đó bỗng đùa hỏi.

Anh mỉm cười nâng ly cùng mọi người không đáp. Nhưng thái độ ậm ừ của anh khiến mọi người đều tin chắc rằng chính là cô gái đấy.

Cô cúi mặt che giấu đôi mắt đã kéo màn nước, cố gắng kiềm chế không để những giọt nước mắt kia rơi xuống. Thực tế cho thấy, điều cô lo sợ đã xảy ra.

Thời gian và không gian đã làm cho con người ta thay đổi. Chỉ có những người vẫn đi cùng với thời gian và sống mãi trong không gian đó mới không thay đổi.

Dẫu lòng đã dặn là phải quên anh đi, nhưng sao con tim lại không nghe lời. Nó cất giữ anh vào nơi khó phai mờ nhất, nơi mà nó chỉ dành để đựng hình bóng anh.

Hyomin biết được tâm trạng của cô lúc này, cô ra sức gắp thức ăn cho cô và bảo:

"Ăn thật nhiều là cách chạy trốn tốt nhất.  Mà có no bụng mới có sức chạy trốn. Sau đó hãy quên đi mọi thứ!"

Cô bật cười trước lời an ủi kỳ quặc của Hyomin. Ừ thì ăn cho quên đi mọi thứ. 

Cứ đem những tủi nhục nhai nát ra, sau đó nuốt vào trong bụng và rồi tống nó ra ngoài. Như vậy thì ta mới có thể thoải mái tiếp tục sống vui vẻ và đón chào một kỷ niệm mới.

Cô uống bia cùng mọi người,  điều mà trước đây cô luôn từ chối.

Tiệc tàn, mọi người lục đục ra về,
Hyomin được Jimin - chồng chưa cưới đón.

"Không sao chứ?" - Hyomin nhìn cô lo lắng khi sắc mặt của cô đã đỏ bừng cả lên, cả người có phần chao đảo không đứng vững.

"Không sao! Mình đi taxi cũng không uống nhiều lắm, hai người về trước đi!" - cô cười xua tay đáp.

"Vậy mình về trước đây! Về đến nhà gọi cho mình nha!"

"Biết rồi!"

Nhìn Hyomin và Jimin đi xa dần, cô cười buồn cho sự cô đơn của bản thân. Bước thấp bước cao ra đường đón taxi.

Trời đã khuya, gió thổi càng lạnh, chiếc váy mỏng manh của cô không đủ để giữ, khiến cả người cô run lên vì lạnh, hai hàng răng va vào nhau khiến cô không khỏi rùng mình.

Một chiếc áo khoác từ phía sau phủ lên người cô, khiến cô cảm thấy ấm áp hơn phần nào.

"Em cứ như trước, chẳng biết tự chăm sóc cho bản thân gì cả, luôn cần người khác phải bên cạnh chăm sóc!" - lời trách cứ nhẹ nhàng của anh từ phía sau vang lên.

Cô giật mình, cơn say vì thế có phần tỉnh táo hơn.

"Yoongi.."

Cô quay lại, bất chợt bắt gặp ánh mắt anh. Ánh mắt anh vẫn như vậy, vẫn mang sự tinh anh cuốn hút người đối diện.

Đôi mắt đó đã bao nhiều lần làm trái tim cô thổn thức. Và bây giờ, dù đã trải qua bao năm tháng, nó lại lần nữa làm tim cô đập mạnh khi nhìn vào đôi mắt ấy.

Cô bối rối, gượng cười, rồi quay mặt đi, không dám nhìn anh, sau đó đáp:

"Chỉ là lúc chiều đi vội quá nên em quên đem áo theo thôi!"

"Vậy sao? Vậy còn sáng nay? Cũng là đi vội à?" - anh hỏi có phần trêu chọc

Cô ngỡ ngàng nhìn anh. Sao anh lại biết sáng nay cô quên đem áo khoác, rõ ràng ánh mắt anh chưa từng nhìn về phía cô.

Hơn nữa góc bàn của hai người cũng chênh lệch, từ phía cô có thể nhìn vào phòng anh, nhưng từ phòng anh chỉ có thể nhìn được một mép bàn nhỏ của cô mà thôi.

Chính vì điều này, mà nhiều người trong công ty đều ganh tỵ với cô, vì dù có làm gì cũng không bị giám đốc phát hiện được.

Bị anh trêu chọc, cô không biết phải đáp ra sao, đành dùng cách im lặng là thượng sách.

Anh cũng không ép cô trả lời,  cả hai cứ thế đứng bên nhau trong im lặng.

Cô siết chặt tay lại bởi trong đầu cô bây giờ là hàng ngàn câu hỏi. Cuối cùng cô quyết định lên tiếng:

"Anh.."

"Em.."

Cả hai đồng thanh lên tiếng rồi nhìn nhau không biết nên nói thế nào lại tiếp tục im lặng.

"Em..."

"Anh..."

Một lần nữa cả hai cùng lên tiếng rồi lại một lần nữa chìm vào im lặng. Nhiều câu hỏi muốn hỏi nhau, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Không khí xung quanh hai người bỗng chốc trở nên nặng nề.  May mắn thay là lúc đó tiếng còi xe cùng ánh đèn pha chiếu về phía họ, phá vỡ không khí xung quanh .

Cô nhìn người lái xe đến bèn nói với anh:

"Tạm biệt!"

Cô định cởi trả lại anh chiếc áo khoác, nhưng anh ngăn lại, nhìn cô trầm giọng nói:

"Em cứ mặc đi!"

Cô nghe lời, tiếp tục khoác chiếc áo trên vai. Cô gái trong xe bóp còi thêm lần nữa thúc giục.

Anh nhìn cô lưỡng lự một nát rồi lên xe.

Chiếc xe đi rồi, lại chỉ còn mình cô bơ vơ giữa trời lạnh lẽo, ngắm dòng xe cộ trôi qua mà lòng thấy cay đắng.

Những giọt nước mắt cố kiềm nén cuối cùng cũng không thể chịu được nữa. Từng giọt lăn dài trên má cô rơi xuống nền đất lạnh lẽo, phá tan đi bức tường mà cô ngăn giữ bấy giờ.

Cuối cùng cô không thể chống đỡ được nữa, ngồi sụp xuống đất khóc nức nở.

***

Tobe continue 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro