Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn mưa rơi rồi ánh dương sẽ lại ló rạng
Trái tim em cũng chẳng khác tiết trời này là bao
Em cứ khóc rồi bật cười, chân bước nhẹ nhàng rồi bỗng chạy thật nhanh
Mọi thứ chợt biến mất tựa như một giấc mơ.
Sau cơn mưa rơi rồi ánh dương lại ló rạng
Trái tim em cũng chẳng khác tiết trời này là bao
Mịt mù rồi lại trong xanh, nước mắt không ngừng rơi
Rồi em vờ như mình vẫn ổn
Em là một cô gái tốt, người luôn thầm chúc cho anh hạnh phúc nơi anh
Em muốn được ở bên anh
Nhưng em sẽ luôn cầu nguyện cho anh
Không bao giờ cả, em không thể từ bỏ anh
Không bao giờ, em viết từng chữ cái tên anh lên trang giấy
Không bao giờ, đừng trốn tránh em nữa
Không bao giờ, đừng bỏ em một mình
Em không thể thở nổi khi thiếu anh bên cạnh, dù chỉ một phút hay một giây
Không bao giờ, mãi chỉ thế thôi.

Em ước gì đây sẽ chỉ là một giấc mơ, khi em nhắm mắt lại rồi choàng tỉnh
Em cứ mãi nguyện cầu cho đến khi gục ngã vì quá mệt mỏi
Những cơn ác mộng ấy vẫ cứ mãi xuất hiện
Em không thể trốn thoát...

Những giai điệu buồn bã trầm lắng của bài hát "Never Ever (Vietsub) " nhẹ nhàng vang lên trong quán cà phê đầy yên tĩnh, khiến từng lời ca đọng lại sâu lắng trong lòng người.

Bài hát xúc động hơn khi từng lời hát như đang nói hộ tâm sự của cô.

"Anh có thể ngồi ở đây không?" -  chợt một giọng nói dịu dàng vang lên.

Giọng nói đó trái tim cô run lên, hai bàn tay luống cuống khiến chút nữa cốc capuchino của cô rơi xuống. Cũng may là anh đã nhanh tay chụp lấy.

Anh đặt lại ngay ngắn cốc capuchino trước mặt cô rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn cô cười trách:

"Em vẫn như vậy, lúc nào cũng thả hồn bay tận đâu đâu, đến khi có người gọi thì cuống cuồng cả lên"

Tất nhiên đó chỉ là một phần tính cách ngày xưa của cô mà thôi, điều khiến cô bối rối chính là sự xuất hiện của anh. Cô cố che đi cảm xúc của mình, giả vờ bình thản như gặp lại người bạn cũ.

"Đã biết như thế, vậy mà còn khiến người ta giật mình!" - cô đưa mắt lườm anh một cái vờ trách cứ .

"Ha ha..." - trước lời trách cứ của cô, anh chỉ bật cười, sau đó anh đưa mắt nhìn cốc capuchino trên bàn của cô nói:

"Vẫn thích uống cái này à?"

"Ừm....em lười thay đổi thói quen và sở thích của mình lắm!" - cô gật đầu đáp.

"Một chút cũng không thay đổi sao?" - anh nhìn sâu vào mặt cô buông tiếng hỏi, trong câu hỏi đó ẩn chứa rất nhiều hàm ý.

Cô hiểu anh muốn hỏi gì nên vội vàng cúi mặt, giả vờ uống capuchino để lẩn tránh ánh mắt của anh. Nhưng cô vẫn cảm giác ánh mắt anh đang nhìn cô chờ đợi câu trả lời. 

Điều này khiến cả người cô thấy nóng bừng lên, biết mình khó lòng lẩn tránh được, cô bèn ngẩng đầu nhìn anh đáp:

"Những điều tiếp diễn hằng ngày trong cuộc sống thì không nên thay đổi. Chỉ thay đổi những thứ mình biết nó không thể tiếp diễn hàng ngày mà thôi!"

Anh cau mày trước câu trả lời của cô, nghiêm túc nhìn cô đang nói những lời không thật với lòng mình.

Nhưng sau đó, anh quyết định không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, nên hỏi:

"Mấy năm nay em sống tốt không?"

"Cũng tốt, tốt nghiệp xong, em và Hyomin cùng nhau nộp đơn vào công ty.  May mắn thay là lúc đó công ty cũng đang cần người, vậy là hai đứa em được nhận vào làm, làm mãi đến tận bây giờ."

Cô tiếp tục:

"Anh xem...thời buổi giá cả đắt đỏ, cái gì cũng tăng giá, chỉ có lương là không tăng. Người ở trọ như em thật là bi thảm, ăn không đủ no, áo không đủ mặc!" - cô giả vờ than vãn

''Vậy nên sau này cũng phải nhờ giám đốc lớn như anh chiếu cố để em có thể sống tốt hơn !"

Anh ngạc nhiên khi nghe cô nói, kêu lên:

"Em đang ở trọ sao?"

Cô biết mình vừa nói hơi lố, vội vàng lấp liếm câu chuyện:

"Thật ra khi mới vào, công việc nhiều quá nên em mới định ở trọ để tiện đi làm. Sau đó lại thích được ở một mình nên tiếp tục ở lại!"

---

Thật ra cô ở trọ là do bà mẹ ở nhà của cô cứ thúc ép cô mau chóng có bạn trai và mau chóng kết hôn vì cô đã có công việc ổn định rồi.

Đáng sợ nhất là mẹ cô luôn bắt cô phải đi xem mắt hết người này đến người khác, khiến cô chịu không nổi phải dọn ra ở trọ .

Mẹ cô cũng vì thế mà cằn nhằn không dứt. Cho nên, dù nhà trọ có cách nhà cũng chẳng bao nhiêu, cô cũng không về, luôn biện cớ công việc bận rộn đến ngày lễ quan trọng may ra mới được nghỉ.

---

"Vậy sao?" - anh đưa ly trà mà người phục vụ vừa đưa đến, uống một ngụm rồi hỏi cô bằng giọng nghi ngờ.

"Ừm...!"

Im lặng một lúc, cô cảm thấy không khí giữa hai người có phần nặng nề, trong lòng lại muốn biết về cuộc sống của anh trong hai năm qua ra sao và đặc biệt là mối quan hệ giữa anh và cô gái kia. Cô bèn giả vở hỏi:

"Nghe nói anh đã có vợ rồi phải không?"

"Ai nói với em thế?" - nghe xong, anh đặt ly trà xuống rồi nhìn thẳng vào mắt cô đáp.

Là cô cố tình hỏi như thế cho nên khi anh hỏi lại cô như vậy khiến cô khó lòng mà trả lời. Bèn vờ đưa ly lên uống nước tìm cách tráng né câu trả lời.

Anh nhìn thấy cô như vậy thì cười nhẹ rồi nói:

"Thật ra thì cô ấy vẫn chưa phải vợ anh. Nhưng anh sẽ cầu hôn với cô ấy !"

"Vậy sao? Chúc mừng anh! Mong là cô ấy sẽ nhận lời!" - tim cô như một quả chì nặng nề rơi xuống đáy vực sâu.

"Thế còn em, em đã có chồng hay người yêu chưa?"

"Em cũng có rồi. Mặc dù anh ấy vẫn còn chưa ngỏ lời nhưng có lẽ em và anh ấy sẽ sớm thôi" - cô cũng không biết vì sao mình lại nói dối nữa.

"Vậy chúc mừng em! Khi nào có dịp thì cho anh gặp mặt anh ấy!"

"Được chứ! Em còn phải kiếm lợi từ bao lì xì của anh mà!" - cô cười đáp.

"Hay là cuối tuần này đi? Cuối tuần này anh rảnh!"

Nghe xong cô có phần hoảng hốt, nhưng vì không muốn anh nghi ngờ bèn gật đầu.

"Được rồi, vậy chúng ta hẹn nhau ở đài phun nước trước quảng trường Seoul, lúc đó anh cũng dẫn bạn gái theo cho em gặp mặt nha!"

"Để xem lại cái đã..."-anh hờ hững trả lời rồi đứng dậy chào tạm biệt cô.

Cô cắn môi để cho bản thân trở nên kiên cường hơn, trước khi những giọt nước mắt rơi xuống.

---

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, nhưng đối với cô lại quá nhanh, chớp một cái đã tới cuối tuần.

Và điều quan trọng bây giờ là cô không có bạn trai!

Làm sao đây?

Cô có lên nói cho Hyomin biết không?  Không được nếu cô nói chắc chắn Hyomin sẽ không cho cô đi gặp anh.

Phải làm sao đây? Không lẽ phải nói thật với anh là cô không có bạn trai, hai năm qua cô vẫn ế.

***

Đến chỗ hẹn, cô ngồi nên chiếc ghế đá gần đài phun nước đợi anh.

Đã bao nhiêu năm đã trôi qua cô vẫn không sao thay đổi được cái tật quên mang áo khoác, khiến những cơn gió lạnh buốt của mùa đông cứ ào ào kéo đến ập vào người cô.

Lại càng lạnh hơn khi mà cô đang đứng đợi người mà mình yêu dẫn một người con gái khác đến trước mặt mình và nói " Cô ấy là bạn gái anh!"

Lạnh thật! Đau thật!

Bỗng một chiếc áo khoác choàng qua người cô, khi mà cô còn đang co ro vì lạnh.

"Thật không biết, trong ba năm qua, em làm sao có thể sống khỏe mạnh được nhỉ?"

"Yoongi...!" - cô bất ngờ quay lại nhìn anh.

"Những ngày trời lạnh như vậy ra đường ít nhất cũng phải mang theo áo khoác chứ!
Bạn trai em đâu? Sao lại không chịu chăm sóc tốt cho em vậy?" -anh cau mày có chút đau lòng hỏi.

"Thật ra..." - cô cúi đầu, cắn chặt môi một lúc rồi thú nhận.

"Thật ra em chưa có bạn trai!"

Anh không hỏi lý do tại sao mà chỉ im lặng nhìn cô.

Nhìn dáng vẻ thú nhận của cô mà nhoẻn miệng cười tươi, nụ cười đó khiến trái tim cô ấm áp vô cùng.

"Thế bạn gái anh đâu?" - cô tò mò hỏi ngược lại anh.

"Cô ấy ở đây, trước mặt anh!" - anh cười vang lên đáp rồi không để cô kịp phản ứng, kéo cô vào lòng.

"Anh xin lỗi, Jiyeon! Anh sai rồi, đáng lẽ anh không lên bỏ mặc em ở nơi này. Thời gian có thể trôi đi, con người có thể thay đổi,  nhưng chỉ có một điều không thay đổi đó là......Anh yêu em!"

Cô ngỡ ngàng khi nghe anh nói.

Đã rất nhiều lần cô mơ thấy anh ôm cô vào lòng, gọi tên cô, nói yêu cô nhưng những cái ôm đó lạnh lắm!

Khác với bây giờ rất chân thực và ấm, nên đây không phải là mơ! Cái ôm này, lời nói này là thật.

Giây phút đó trái tim cô như vỡ òa trong hạnh phúc, nó khiến cô  vô thức thốt nên tiếng gọi tên anh thật ngọt ngào.

"Yoongi.....!"

"Hửm......?"

"Yoongi....."

"Sao......?"

"Yoongi...?

"Anh đây...!"

"Đây không phải là mơ, nó là thật!"

"Ngốc quá, sao lại nghĩ như vậy?!" - anh khó hiểu với câu nói đó của cô.

" Vì khi em gọi tên anh, anh sẽ không trả lời em, thay vào đó là  gọi tên một người con gái khác, điều đó khiến em rất buồn!"

"Sẽ không đâu, từ giờ trở đi anh sẽ không làm em buồn nữa, anh hứa đấy!"

"Yoongi..."

"Anh nghe...!"

"Em là người anh yêu?"

"Ừm...đầu tiên  và cuối cùng !"

"Min Yoongi yêu Park Jiyeon!"

"  Phải...!"

"Nói yêu em được không?"

"Min Yoongi là anh yêu Park Jiyeon là em, mãi mãi!"

"Em cũng vậy...!"

Nói xong anh ôm cô chặt hơn. Bao bọc che chở cô khỏi cái lạnh bên ngoài.

                       The end.

------------------------

Truyện kết thúc có vẻ hơi nhàm ?!

Cảm ơn tất cả mọi người đã đọc truyện
       
                     *cúi đầu*

Nếu chuyện chưa được hay, hoặc là nhàm ở đoạn nào thì mọi người có thể cho ý kiến ở phần bình luận ạ.

                       Cảm ơn.

Và cuối cùng là mong mọi người ủng hộ truyện

👇👇👇👇👇

BTS và Bạn

(Vyeon ver) Mắt trái - Đản Đản ( Đã chỉnh sửa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro