Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đọc đi rồi sẽ biết SE hay HE =))

***

   Buổi chiều, cô đến như đã hẹn. Ngôi nhà lộng lẫy chẳng khác nào biệt thự. Người giúp việc đưa cô đến bể bơi. Ánh mắt di động quanh mọi cảnh vật, cô kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc móc khóa của mình được để ngay ngắn trên bàn. Chiếc móc khóa mang tên anh, sao nó lại ở đây? Lần trước, ở cà phê sách... chẳng lẽ lại làm rơi ở đó? Bên cạnh, quyển album màu nâu sẫm với những nét bút nguệch ngoạc. Tuy vậy cô vẫn chắc chắn rằng đó chính là nét bút của anh, còn những nét bút kỳ lạ chắc là của chị. Tay cô run rẩy đặt lên hàng chữ lớn "IU & TAEHYUNG"- 3 từ như một mũi dao cứa vào trái tim cô khiến nó rỉ máu. Đau...Đau lắm... Cô bất giác lật tiếp những trang sau của cuốn album, trái tim cô dường như không còn cảm giác khi nhìn những tấm ảnh của anh và chị. Ánh mắt cô bất giác di chuyển xuống cổ chị, sợi dây chuyền kia vốn dĩ được đeo trên đó. Ra là thế, giờ thì cô đã hiểu chị có ý nghĩa đặc biệt với anh, hơn cả những gì cô từng nghĩ. Cô làm sao có thể vượt qua bức tường kỷ niệm chắc chắn ấy?

   Tiếng đập nước đánh bật suy nghĩ của cô. Chị trồi lên từ mặt bể, nở nụ cười rạng rỡ.
"Em chào cô." Giọng cô lúng túng.
"Hình như không được công bằng cho lắm..."
"Sao ạ?"
"Em gọi anh ấy là anh, nhưng lại gọi chị là cô..."
   Chị mỉm cười đầy ẩn ý. Dường như chị đã biết, có lẽ là từ anh. Khi người ta yêu nhau thật sự thì không có gì phải che giấu. Cô cố gắng che đậy cơn run rẩy trong lòng.
"Vì anh ấy không còn là thầy giáo và em không còn là học sinh. Nhưng cô là giảng viên và em là sinh viên cô đang đứng lớp."
"Nhưng ở đây không phải giảng đường." Chị lại cười. "Cái này của em, đúng không?"
"Cô gọi em tới không phải chỉ muốn đưa lại em móc chìa khóa này chứ?"
"Đúng rồi. À không, còn rất nhiều chuyện để nói nữa chứ."
"Nói chuyện? Có chuyện gì sao?" Giọng cô lấp lửng.
"Em đã yêu anh ấy, phải không?"
   Cô chết lặng nhìn chị, không khỏi kinh ngạc.
"Đứa con gái bình thường như em, đâu đáng để cô bận tâm. Yêu hay không cũng đâu có quan trọng."
"Vậy là có."
   Cô lắc đầu.
"Em không biết."
   Chị bật cười, lại nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ.
"Nhìn em, chị thật nhớ mình ngày xưa. Nhưng em có biết nếu để tình cảm của mình không rõ ràng thì sau này sẽ có nhiều điều tiếc nuối lắm không?"
"Tại sao lại nói với em những điều này?"
"Nếu muốn biết rõ, chỉ cần để bản thân buông lơi tất cả, không níu kéo, không vùng vẫy. Thử xem trong khoảnh khắc đó, điều gì mới là quan trọng nhất. Em có hiểu không?"
"Thực sự em không hiểu ý cô là gì?"
"Vậy thì thử nhé!"
Cô chưa kịp suy nghĩ, mà thật ra cũng chẳng có cơ hội để nghĩ. Một bàn tay mềm mại đẩy cô thật mạnh. Đằng sau là cả bể bơi rộng lớn, nhưng cô không biết bơi. Bản năng sinh tồnkhiến cô run sợ, cô vùng vẫy, cố níu với cái khỏang không vô hình trong nước. Những lời nói trở nên rỗng tuếcch, vô dụng. Cô hoang mang, sợ hãi, thứ ánh sáng cuối ngày nhập nhoạng chìm vào mặt nước, bóng dáng của người con gái kia cũng mờ dần, mờ dần. Chỉ còn lại một màn tối, rất tối, đôi tay bỗng buông xuôi. Trong tâm thức còn sót lại chút lý trí, cô gọi tên anh. Tia hy vọng nhỏ nhoi ập tới, dù cô cũng biết đó chỉ là ảo tưởng. Giá mà bàn tay anh có thể nắm lấy tay cô lúc này.
"Người ta nói trên đời này có hai loại hạnh phúc. Một là hạnh phúc mất đi rồi mới nhận ra. Hai là hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng em sẽ cảm nhận được ngay khi nó trong tầm tay. Trân trọng cái khoảnh khắc hạnh phúc đó, có thể nó sẽ theo em đến suốt cuộc đời. Nếu được lựa chọn lại từ đầu, em vẫn sẽ đi tìm anh, theo đuổi cảm giác mơ hồ. Để nhận ra rằng em đã yêu anh từ lâu, đến lúc này vẫn vậy, dù anh không bao giờ biết được."
Bàn tay ấm áp, hơi thở nồng nàn. Dường như có một luồng không khí thổi vào nơi lồng ngực. Cả người cô từ từ được nâng lên trong làn nước, mọi thứ vẫn còn mơ hồ nhưng cô nhận ra cơ thể mình đang được anh ôm gọn trong vòng tay. Là anh thật sao? Anh bằng xương bằng thịt đang ở ngay trước mặt cô. Có phải như thế không? Hay lại do cô ảo tưởng? Ánh mắt lạnh lùng của anh hôm đó vẫn bám theo cô đến tận giờ phút này. Cuối cùng anh cũng xuất hiện trước mặt, không còn lảng tránh nữa. Ánh mắt anh nhìn cô, xoáy vào tận đáy tim. Cô nhìn ra trong đó sự thương hại.
Như một phản xạ, cô rụt tay lại, tách khỏi vòng tay anh. Không còn gì để nói. Cô lê bước chân, cố gắng bỏ đi thật nhanh. Đáng lẽ từ đầu không nên đến, cô thà mãi mãi không gặp lại cũng không muốn anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình lúc này.
"Anh đã rất nhớ em."
Cô đứng lặng. Bàn chân không thể nhúc nhích vì anh đã giữ lấy cô từ đằng sau. Anh ôm cô, thật chặt, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở anh dồn dập. Cô vẫn im lặng, chìm trong suy nghĩ của chính mình. Không gian chìm lấp giữa hai con người, cô không ngăn được nhịp đập con tim vội vã. Hơi thở của anh nồng nàn làm cả người cô nóng ran. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Nhưng là nỗi nhớ sau nỗi nhớ dành cho chị ấy, đúng chứ?"
"Cô ấy là bạn, là tri kỷ. Em nghĩ xem, một khi đã nắm giữ hai vị trí đó thì sao có thể là người yêu. Đã không là người yêu thì làm sao khiến anh phải nhớ, phải suy nghĩ, rồi dao động từ lúc nào cũng không biết."
"..."
Anh bất ngờ đưa ra trước mặt cô sợi dây chuyền có chiếc nhẫn. Cô sững sờ. Đã bao giờ thấy anh tháo nó ra đâu.
"Chiếc nhẫn này mang ý nghĩa của lời cầu chúc. Không có tình yêu nào là trọn vẹn, nhưng nó đã có được sự chúc phúc của rất nhiều người. Anh tuyệt đối. Nhưng nếu em còn muốn đi cùng anh, thì anh sẽ giữ lấy sự ích kỷ trong phút giây hiện tại. Để mỗi ngày trôi qua trong cuộc đời này, anh đều được nhìn thấy em."
Anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Lần này cô vẫn ngước mặt lên nhìn trời cao, nhưng nước mắt rơi xuống là những giọt hạnh phúc. Nụ cười cô như một chút ánh sáng lấp lánh giữa bầu trời đã chập tối. Cô ôm anh, nồng nàn và tha thiết.
"Không hiểu sao dù anh đang ở đây, bên cạnh em, nhưng em vẫn cảm thấy rất nhớ anh."
"Jiyeonie ngốc à, có lẽ em đã mải mốt đuổi theo anh đến nỗi lạc mất anh rồi. Từ bây giờ, đến lượt anh giữ chặt em trong tay."  

---END---

.Thực ra mới viết truyện không hy vọng thành công lắm đâu =)) Mong mấy bạn tiếp tục ủng hộ những fic sau của mình nhé <33 

. Nhớ vote ủng hộ nha =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro