Tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. Không dài dòng nữa :)) vào truyện luôn <33

***
  Anh đi rồi. Cô lặng yên, tự hỏi cái cảm giác này là gì? Hụt hẫng, trống rỗng và hoang mang. Tất cả như khoét một lỗ thật sâu vào nơi đáy tim. Lần này, cô tìm cho bản thân thật nhiều lý do để che đậy, để dối lòng, để xem việc anh bỏ đi là điều hết sức bình thường. Hoài bão tham vọng của anh nhiều hơn cô tưởng tượng. Cô đã biết trước một ngày nào đó anh sẽ đi, sẽ rời xa cô như giấc mơ đến lúc phải tỉnh. Nhưng anh ra đi không một lời từ biệt. Cô chỉ vô tình biết được khi vào Facebook của anh, đọc được những cuộc trò chuyện giữa anh với bạn. Danh sách tìm kiếm hàng đầu luôn là tên anh "KIM TAEHYUNG". Nhưng đối với anh cô không phải là bạn. Người yêu? Vị trí đó càng không thể. Cô chẳng là gì giữa bề bộ đời anh. Như những vệt mưa đọng lại trên cửa kính, nắng lên liền bốc hơi vào không khí, chẳng lưu giữ một vết dấu nào.
"Có phải anh đã rời khỏi thành phố rồi không?"
"Sao em biết?"
"Anh sẽ đi lâu chứ?"
"Cũng không biết trước được. Nếu công việc thuận lợi thì khoảng một năm"
   Một năm. Cô nghe tim mình như chết lặng, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Một năm nghe tưởng như rất ngắn, nhưng đối với cô thì đủ lâu để thay đổi tất cả. Ngay lúc đó cô muốn nói với anh biết bao, rằng: "Em rất nhớ anh". Nhưng lý trí đã ngăn cản. Cô chậm rãi gõ từng con chứ trong điện thoại.
"Một khởi đầu mới. Chúc mừng"
  Tin nhắn đã gửi đi nhưng cô biết chắc sẽ không có tin gửi lại. Cô sẽ chờ anh chứ? Cô cũng không biết nữa. Tất cả đều trống rỗng. Xen lẫn đâu đó còn có nỗi sợ. Chỉ là anh rời khỏi thành phố này thôi, nhưng cô sợ mãi mãi không còn được gặp lại anh nữa. Cô ngước lên nhìn bầu trời xanh cao, liệu nước mắt có thể chảy ngược vào trong?
  Ngày ngày tháng tháng, một năm trôi qua chỉ là cái chớp mắt của thời gian. Còn đối với cô, nỗi nhớ kéo dài qua từng khoảnh khắc. Cô đi qua những ngày không anh thật lặng lẽ. Không một tin nhắn hỏi thăm hay một cuộc nói chuyện không đầu không đuôi như lúc trước. Không có tin tức gì về anh trong suốt khoảng thời gian đó. Nhiều lần không thể dằn lòng, cô định nhắn tin cho anh, nhưng rồi nhận ra đón chờ mình chỉ là sự im lặng. Ngày mưa, nỗi nhớ anh càng rõ rệt đến quay quắt, bước chân thôi thúc cô tìm về chốn cũ. Nơi con đường anh và cô có chung một ký ức dù chẳng liên quan đến nhau. Cô chỉ ngồi đó, im lặng và hướng nhìn xa xăm. Ngày anh chưa đi, cô hay đến đây để được gặp anh. Hiện tại, cô đến đây thường hơn nhưng chỉ để tìm lại chút cảm giác có anh hiện hữu. Nơi anh đã từng thuộc về.
  Tận sâu trong đáy tim, cô chỉ giữ lại một ý nghĩ duy nhất là được gặp anh. Không cần biết tiếp sau đó là thế nào, bắt đầu một câu chuyện mới hay đi đến một cái kết lấp lửng. Nếu trong lòng đã tự có câu trả lời cho tình cảm của mình thì có lẽ cô sẽ đưa ra quyết định dứt khoát hơn. Cô nhớ anh, cô yêu anh rồi chăng? Câu trả lời đó cô chỉ muốn tìm kiếm nơi anh.
***
  Hè đi qua, sắc thu đổ vàng trên những con đường đầy lá rụng. Mưa mùa thu dịu dàng khiến lòng người lơ đãng. Cà phê sách, một chiều cuối tuần. Cô đứng lại, chần chừ chưa muốn ra về bởi cơn mưa vẫn còn rả rích. Những hạt mưa rơi xuống tay cô, nhẹ nhàng. Cô nở nụ cười
  Bất chợt,  một giọng nói xoẹt ngang qua khiến cô giật mình ngờ ngợ. Giọng nói này nghe giống như...
  Có tiếng cười đùa vui vẻ
  Cô nhìn sang bên cạnh, là giảng viên môn Mỹ thuật ở trường. Ánh mắt hai người đối diện dường như cũng đã chạm phải cái nhìn của cô. Trái tim mách bảo cô không nên tiếp tục đứng đây nữa, nhưng lý trí buộc cô phải lên tiếng khi người con gái kia bước đến chào hỏi.
"Ơ... Bất ngờ thật, lại gặp ở đây. Em đi cùng bạn bè à?"
"Không em chỉ đến đây một mình thôi"
"Ừ, thế giờ em về sao? Trời còn đang mưa mà"
"Em quen rồi cô ạ. Thôi chào cô nhé!"
  Cô mỉm cười băng qua màn mưa, bước chân nhanh dần. Chạy đi cho cơn mưa phủ lâls gương mặt. Lại một lần nữa cô ngước lên, bầu trời không còn cao xanh nữa và nước mắt cô cũng không thể mãi chảy ngược vào trong. Giọng cười ấy, ánh mắt ấy, gương mặt ấy vẫn không thể nhạt nhoà trong màn mưa. Có lẽ anh đã trở về từ sớm, anh đi mà
không nói thì cũng không cần phải báo với cô rằng về khi nào. Anh đi bên cạnh người con gái thật xinh đẹp, lại chính là giảng viên của cô. Thật xứng đôi. Cuộc đời này sao lắm bất ngờ đến vậy? Nếu đã không thể bắt đầu sao lại để cô tìm được anh đúng phút giây định từ bỏ. Hôm nay anh lại dành cho cô cái nhìn im lặng. Ánh nhìn không chút níu giữ, thản nhiên như nó vốn dĩ đã vậy. Cô không trách anh, chẳng có lý do gì để trách anh. Cô chỉ trách bản thân, nếu đây không phải là yêu thì không việc gì phải khóc, phải đau, phải nhớ nhiều như vậy. Cô không dám khẳng định tình cảm đó với chính mình, cô không muốn một tình yêu đơn phương. Chiếc móc khoá có tên anh đã rơi mất từ lúc nào. Món quà cô tự làm nhưng chưa kịp tặng thì anh đã đi. Giờ gặp lại có lẽ cũng không cần nữa. Kết thúc rồi. Mà đã bao giờ bắt đầu đâu. Cô mỉm cười, cơn mưa tạnh, bước chân cô lặng lẽ trải dài trên con đường...
"Ngày mai em đến nhà cô nhé, có 1 số thứ cô cần đưa cho em"
"Là gì vậy cô?"
"Nội dung bài thi lần này, cô nhờ em nói lại cho lớp hiểu, được chứ?"
"Vâng, em sẽ đến"
  Cô gượng cười, né tránh ánh nhìn quá đỗi sắc sảo kia. Trong tất cả các môn học cô chỉ hứng thú với mỗi Mỹ thuật, nhưng môn này cũng sắp phải kết thúc. Chị là một người xinh đẹp, cô thật sự nghĩ thế. Mỗi lần cô vẽ xong, chị giúp cô chỉnh sửa một vài chỗ sai, cái cách chị vẽ cũng thật nhẹ nhàng khiến người khác thích thú quan sát đến từng nét. Đối với chị, cô dành một sự ngưỡng mộ. Chị đẹp, đẹp kiêu sa, cô làm thế nào so sánh được...




...còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro