#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: Oneshot
UyenLinh & ThuPhuong

Tác giả: Yeuem83

***** : là đoạn không mấy lành mạnh, nếu đọc giả không phải là người thích thì bỏ qua giúp em nha!

Tất cả chỉ là fic, tác giả không mong chúng sẽ bị lan rộng ra các nền tảng khác. Hãy là một fan ship lành mạnh. Đừng để sở thích của bản thân ảnh hướng đến bất kì ai khác, đặc biết người mà chúng ta yêu thương!!
  
                                        Cô và em!

Fic được lấy content từ "Cô giáo, em yêu cô"
Đã được chuyển ver và viết lại kết. Mong độc giả hoan hỉ

                               ______________



Uyên Linh hôn lấy nàng thật cuồng nhiệt... nó làm nàng cảm thấy rợn người.

Nàng đặt tay lên vai nó đẩy đẩy ra cố gắng nói.

"Em....Dừng lại! Em nói sang đây học, chuyện này là lừa gạt a~ Linhh!"

"Cô thơm quá àhh~"

Nó cắm đầu vào hõm cổ nàng, dụi dụi mũi hít mùi hương. Thật sự là mùi da thịt của Thu Phương rấtt là quyến rũ luôn, nó quyết định rồi, nó sẽ ăn sạch nàng ấy. Hiện tại đang ở nhà riêng của nàng, kiểu này thì nó có làm gì cũng chỉ nàng và nó biết không sợ gì nữa a~

Thu Phương thật sự hối hận khi nhận lời dạy kèm tại nhà nàng từ đứa trẻ này. Nó có âm mưu sẵn cả rồi, xem ra nàng đã bị nó lừa trắng trợn, tí nữa chuyện gì sẽ đến với nàng đây?

"Ư ư,, nè!"

Nàng quát nó một tiếng khi nó bật hẳn đi hàng cúc áo của nàng làm nửa người nàng và cặp áo ngực đỏ quyến rũ lộ ra.

"Đừng có thô lỗ, vừa tắm xong mặc áo vào em lại cởi tung ra!"

"Cô mặc cũng như không mặc thôi, cái áo này rộng như vậy, cổ áo lỏng thế này thì có mà cô định câu dẫn em trước!"

"Em đừng có ăn nói bậy bạ."

Nàng trừng mắt. Cơ mà thấy nó nói cũng đúng, nàng bị ghim trúng phóc ngay tim đen, cố tình mặc thứ này chỉ để chọc ghẹo nó 1 tí ai ngờ nó bỏ tập bỏ sách lôi nàng lên giường thế này. Sai lầm quá mà.

"Mama." Nó vừa hôn hôn nhẹ lên môi nàng, vừa hỏi han.

"Gia đình cô đâu rồi?"

"Họ sống bên Mỹ. Tôi là con một."

"Là con một? Lại còn gia đình sống ở nước ngoài á?"

Nó hơi nguệch mặt ra, trông cực kì ngố.

"Ừ"

"Mama! Em không thể không gặp cô được a~" nó ôm chặt lấy nàng.

"Vậy đừng có nhoi!"

Nó lướt ngón tay trên vùng bụng phẳng của nàng rồi liếm môi ranh mãnh nói

"Gia đình xa như vậy không cứu cô được rồi."

"Nooo! Em chỉ có thể ở lại một tiếng rưỡi nhớ không?"

"Tận dụng tí đi. Nếu cô muốn em sẽ ở lại 3 tiếng."

"Khoẻ thế à?" Nàng cong môi cười quyến rũ liếc mắt nhìn Uyên Linh.

"Cỡ em 30 phút là nằm im một chỗ rồi."

"Cô chắc chưa?"

"Sure, babe."

"Em cho cô thấy."

Thu Phương nháy mắt, nàng chọc ghẹo đứa trẻ ngay.

"Yếu sinh lý đừng cố quá nhé, lỡ có tuột máu hay lên máu gì đó thì em biết đấy tôi không chịu trách nhiệm."

"Cái bà thím này"

Uyên Linh bị chọc đến nổi máu nóng dồn lên não, nó sẽ cho nàng thấy nó 'yếu' sinh lý như thế nào!

"Chờ đã... Tôi trao thân cho em lỡ em bỏ rơi tôi thì tính làm sao đây?" Nàng nhíu mày chặn tay nó lại.

"Còn tìm được kèo nào thơm hơn cô nữa đây"

Mặt nó nham nhỡ ơi là nham nhỡ, ấy mà cũng thật là đáng yêu chân thật. Thu Phương không cản nổi mà.

Hợp đồng tình nhân cũng ký rồi, bây giờ nó không thoát khỏi nàng thì nàng lo gì, mọi thứ sẽ ổn thôi. Thu Phương thở nhẹ một hơi, nàng kéo nó xuống nhìn sâu vào mắt nó nói lời thật câu dẫn.

"Kèo thơm mà em lại yếu sinh lý, tội nghiệp thật."

Uyên Linh ấn mạnh môi vào môi nàng ngay sau khi nàng nói xong câu đó như kiểu hâm doạ nàng, thế rồi nàng cũng quàng tay kéo nó xuống để cùng nó hoàn thành nụ hôn. Nàng chủ động đưa lưỡi sang trước, nó cũng dùng lưỡi của mình chào đón vị khách quen thuộc.

Hai cái lưỡi quấn lấy nhau va chạm tạo ra một loại âm thanh kích thích.

Uyên Linh là người dứt nụ hôn ra trước vì nó biết nó đang dần rút hết khí oxy của đối phương. Chuyển dần nụ hôn xuống cổ nàng, nó kéo nàng ngồi dậy để dễ 'làm việc', Thu Phương ngửa cổ ra cho đứa học sinh hôn hít, nàng không quên dặn dò y hệt như những lần trước.

"Làm ơn...đừng để lại dấu, tôi phải đi dạy vào sáng mai."

Lần này nó hư hơn mấy lần trước, Thu Phương 'ưm' một tiếng nhẹ trong miệng vì cảm nhận được nó mút mạnh lên da cổ mẫn cảm của nàng, vị trí đó chắc chắn sẽ có dấu của nó.

" Uyên Linh, em hư hỏng! Stop!"

Nàng bây giờ nói cũng như không, nó làm như vậy hai ba vị trí, đây là một hành động yêu thương thôi. Dựa cầm lên vai nàng nó đưa tay ra sau bóp lấy mông nàng một cái rồi thì thầm.

"Người ta sẽ biết cô đã có chủ. Mama."

"Tôi là giáo viên, làm ơn đi." Nàng gượng đỏ mặt đặt tay lên hai vai nó.

Uyên Linh kéo cái áo sơ mi của nàng tuột sang hai vai rồi nó hôn chùn chụt lên vai nàng. Hai tay thì lại chịu trách nhiệm sờ mó từ lưng nàng trượt xuống mông. Thu Phương lần đầu tiên cảm thấy cả người tê liệt như vậy, đây là loại cảm giác gì đây. Thật ma mị...

Nàng hơi giật mình vì khoá áo ngực bất ngờ lại lỏng lẻo đi, nó cởi từ lúc nào không biết. Uyên Linh giật phăng cái áo ngực màu đỏ của nàng ra khỏi người, con bé làm thật mạnh bạo, lúc thì ôn nhu lúc thì cường bạo như vầy nó muốn làm gì đây?

Nó ngậm ngực nàng dường như đây là điều nó mong chờ. Nhìn nó thật hạnh phúc, như một đứa trẻ đang bú sữa, dễ thương hết mức.

"A-ah...đừng cắn."

Nàng rên rỉ những tiếng nhẹ nhàng, tay xoa lấy mái tóc đen của nó, cũng có dùng lực ấn nhẹ đầu nó vào ngực mình.

Nó chuyển sang bầu ngực bên kia, tay lại nắn bóp ngực bên này, Thu Phương run người vài cái, nàng mỉm cười.

"Con bé này em mút mạnh như vậy còn cắn nữa. Thể hiện cái gì a~~ Yếu sinh lý thì cứ yếu sinh lý cần gì ra vẻ mình 'mạnh' chứ."

Nó biết mình bị chọc đầu liền bốc khói, cố tình mút mạnh một cái làm nữ nhân vừa chọc ghẹo ưỡn mình rên lớn. Nó lườm nàng một cái như ý để yên em làm việc không thì em cho cô khỏi xuống giường.

Thu Phương rõ ràng không tin Uyên Linh mạnh, nàng cười thách thức tiếp.

"Ah...chỉ được giây phút đầu thì em cứ dành sức cho 30 phút sau. Chứ yếu xìu thì tội cho tôi lắm."

Mắt nổi đom đóm, nó có lòng tự ái thật là cao. Dừng lại như không muốn làm nữa.

Thu Phương kéo nó lên dành cho nó một cái hôn thật nồng thắm, nàng hôn nhẹ lên cổ nó xem như xoa dịu. Nó đẩy Thu Phương nằm xuống giường rồi nó bắt đầu trườn môi xuống bụng, xuống giữa chân nàng.

Nó cởi bỏ cái quần ngắn của nàng ra rồi cởi bỏ luôn cái quần nhỏ màu đỏ đi. Liếm môi một cái, nó liếc nhìn nơi tư mật tuyệt đẹp của nàng.

"Chà chà, đẹp quá đi ah?"

Nàng cười ngượng, đưa tay che vùng quý nhất trên cơ thể nàng lại.

"Làm gì thì làm đi, còn nhìn nữa..."

"Được được!"

Nó nằm sấp xuống, thảnh thơi kề môi hôn lên nơi ấy của Thu Phương làm nàng khẽ rên, Uyên Linh liếm thứ chất nhờn quanh cửa hang nhỏ bé, mùi vị thật tuyệt vời, là mùi vị của nữ nhân. Nó thè lưỡi quét một đường lên đó, Thu Phương tay liền xiết chặt lấy ga giường, những ngón chân co lại, một dòng điện làm nàng mềm nhũn người ra.

Cảm giác nó cứ mút liếm như thế này làm nàng nhớ đến cái lúc hai người trốn trong nhà vệ sinh làm hành động giống hệt kiểu này. Lúc đó nàng thật sự không kiềm được lòng rên thật lớn, không biết có ai nghe thấy không nữa...

"Uh-Uhhh!!!"

"Cô đang nhớ ai thế hả?"

Nó thấy mặt nàng vừa phiêu vừa lơ đãng, hưởng thụ mà đầu óc cứ đi đâu nên ngóc đầu dậy hỏi. Thu Phương đưa tay xuống xoa đầu nó cười ngọt ngào nhất.

"Là em."

Nó lườm yêu nàng rồi lại cuối đầu làm chuyện của mình.

Thu Phương cảm thấy lưỡi của Uyên Linh đang dần đi vào trong người nàng, mềm mại ấm nóng ma sát xung quanh nơi tư mật làm nàng kích thích tột độ bật tiếng rên thật sự. Như con rắn vậy, ra vào nơi của nàng một cách uyển chuyển, đầu lưỡi cong lên chạm đến đâu đó làm nàng tê liệt.

"Linhhhh ah~"

Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm, tâm trí lại chỉ hiện lên hình bóng của một người, nàng phải gọi tên người đó. Nhiệt trong người nàng nóng dần lên cảm thấy như trong những ngày hè vậy, nơi ấy đang được chăm sóc làm cho ngứa ngáy khó chịu làm sao. Nàng muốn hơn nữa...

"Nữa...uhm...Linhh..."

Nghe nàng ấy rên rỉ, Uyên Linh phát nóng, nó gần như có thêm động lực để chăm sóc nàng ghê gớm hơn. Lưỡi nó ra vào rồi rút ra ngoài mút sạch lấy chất nhờn rỉ ra thật nhiều, sẵn dịp nó giữ lấy hai chân nàng mút mạnh lấy hoa hồng của nàng làm nàng ấy rướn mình vì khoái cảm.

"U...um..."

Nó nghe nàng thở mạnh, nghe nàng rên, thấy chưa? Nó có thể mang đến một thiên đường cho nàng. Đây chỉ là vừa mở cửa thôi, nó sẽ còn làm nhiều thứ khiến nàng phát nghiện hơn nữa.

Nó thấy hông nàng chuyển động nhẹ liền hiểu ý, như lần trước nó rít một hơi sau đó làm nàng ra một đợt đầy sản khoái, nó há miệng nếm sạch hết.

"Hah~"

"Cô thấy ổn chứ?"

"Khá lắm.." Nàng nhếch khoé môi cười nhẹ.

Nó hít một hơi rồi đưa bàn tay lên ngoắc ngoắc nàng.

"Tới luôn cô ơi."

"Em có thể tiến xa.. nhưng hãy nhớ... nhẹ nhàng. Đây là lần đầu của tôi."

Nàng nói khẽ nhắc nhỡ nó. Nó gật đầu rồi chồm lên hôn lên môi nàng. Ngọt ngào và trong nụ hôn nàng còn nhận thấy được mùi vị của mình nữa.

"Em hứa là em sẽ có trách nhiệm với cô."

"Hợp đồng có ghi là em không được bỏ rơi tôi, em nói được câu như vậy tôi thật là xúc động." Nàng câu cổ nó rưng rưng nước mắt.

Nó hôn nàng rồi cười tươi. "Cô yên tâm về điều đó đi, em sẽ chăm sóc cô cả đời luôn~"

"Yếu sinh lý, tôi có thể tin cậy vào em không?"

Nữa, không chọc nó nàng không vui à? Nó còng chặt tay lườm nàng một cái.

"Cô muốn biết yếu sinh lý là như thế nào không? Em cá là người mệt trước là cô."

"Ok, now... let me see it?"

Nó nâng hai chân nàng sang hai bên, rồi liếm môi, đặt một ngón tay vào ngay cửa mình nàng. Nó biết đây là lần đầu, nó sẽ tiến vào nhẹ nhàng thôi.

"Ưm..."

Nàng rên nhẹ khi ngón tay nó tiến vào trong, nó dừng lại trước vạch cản rồi hít một hơi đâm nhẹ nhàng xuyên qua tấm màng cản đó.

"Ah...ahh..."

Nàng ấy rướn người, cắn ngón tay lại chặn tiếng rên đau, nước mắt có hơi đầy trong mắt nàng từ từ cũng tràn ra khoé mắt... thật sự rất đau.

Uyên Linh thấy biểu cảm không thoải mái của nàng nó cũng xót liền chồm người lên tặng cho nàng một nụ hôn, nàng ấy câu lấy vai nó rồi hôn thật sâu như để lờ đi cái đau bên dưới.

"Cô ổn chứ?"

Nàng ấy gật nhẹ đầu với nó.

Uyên Linh đưa ngón tay ra vào thật nhẹ nhàng, nó nhìn và thấy máu trinh tiết của nàng ấy còn dính trên tay mình. Cảm thấy hạnh phúc, nó là người đầu tiên của nàng.

Thu Phương nắm chặt lấy ga giường cố chịu đựng...

Nó cứ ra vào ra vào, tốc độ và cường độ va chạm nhanh từ lúc nào không biết. Thu Phương đã thay gương mặt đầy thoả mãn hưởng thụ vào gương mặt nhăn nhó vì đau lúc ban đầu, nàng ấy còn hoà nhịp với nó nữa.

Tiếng rên của Thu Phương dần lớn lên, Uyên Linh toát cả mồ hôi bên thái dương vì nóng người. Nó gia tăng cường lực hơn nữa.

"Ahhh ahh ahh....!!"

Nàng ấy há miệng rên đều theo nhịp ra vào, cả người nóng ran, tim đập mạnh, tay chân như tê liệt. Nàng thấy thật rạo rực.

"Hot! So hot...! Ahh! Ahhh...more!!!"

Sao nàng rên toàn là tiếng ngoại quốc nhỉ? Hên là ít ra nó còn hiểu chút chút mấy từ này, đúng là giáo viên Anh Ngữ có khác.

Nó cho thêm hai ngón dự định là đâm chết nàng. Nó đẩy mạnh và rút ra nhanh để nó cho nàng xem ai là yếu sinh lý 30 phút nằm im.

"Bên trong thật khít cô Phương!"

"More...Ahh!! Ahh...my god!! Right there?!Ohhhh...ahhh!!"

Nàng rên thật là đặc trưng a~ nghe quyến rũ quá trời. Nó làm sao kiềm nổi lòng đây, nó phải ở lạiii.. Nó không muốn về!

"Linhhhhh!!! Tôi raa!!!"

Sao lại nhanh vậy nhỉ? Nó mỉm cười rút tay ra sau khi nàng ấy lên đỉnh.

"Có chuyện gì kích thích sao? Cô co thắt thật dữ dội."

"Good...em tuyệt lắm."

Mồ hôi lã chã cả trán, Thu Phương gượng ngồi dậy, nàng thấy thật thoải mái, cả người nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Nhìn lên đồng hồ nàng xoa đầu nó.

"Tôi đi thay đồ rồi đưa em về."

"Đợi tí."

Nó cười gian giữ lấy nàng từ phía sau, nó đè nàng xuống rồi ranh mãnh.

"Làm thêm tí nữa đã."

Nàng trợn mắt. "Ôi không! Chúng ta không có thời gian, vừa làm xong mà!"

"Em cho cô xem yếu sinh lý nó ra làm sao Mama~"

Nàng xanh mặt, đẩy đẩy nó ra.

"Không! Tôi không muốn nữa! Ahhh!!! Rút tay ra...!!!"

Nó đâm hai ngón tay vào trong nàng trong tư thế thật kì cục, nàng ghét tư thế này trông nàng thật đồi truỵ *doggy*

"Mama, thoải mái không?"

"Làm ơn! Ư..ư!!! Em cần phải về!!! Ư ư...ahh..."

"Em sẽ gọi nói mẹ về điều này"

"Không! No no...! Please!!! Mẹ em sẽ giết tôi! Ah...thô bạo quá...Linhh ah...!!!"

Nó ra vào, rồi liếm môi nở nụ cười ranh mãnh.

"Thư giãn nào, cô xiết chặt quá."

"No...you...need to go home...Please.."

Nó không nghe nàng, tiếp tục như vậy.

1 tiếng sau...

Nàng khẳng định mình kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm làm nàng như vừa mới tắm ra vậy. Điều đó làm nàng càng trở thành một món ăn ngon hơn nữa. Uyên Linh lại nằm lên người nàng muốn làm chuyện đó lần thứ 3.

Nàng thề, nàng đã ra rất nhiều lần, nàng không kiềm chế được, bây giờ tìm đâu ra 'nước' để tiếp tục cuộc chơi với nó. Được rồi, cái miệng hại cái thân, nàng đáng ra không nên chọc nó yếu sinh lý mà.

"Linhh, tôi van em...tha cho tôi. Tôi mệt lắm rồi.."

Nàng vừa thở vừa cố đẩy kẻ dính với ngực nàng ra.

"Hah,, mama thích đùa. Tiếp tục nào."

"No, pleaseee~ Ahhh...Linhh!"

Mẹ nó mà biết nó ở đây làm chuyện này với nàng không lo học hành chắc sẽ giết nàng mất...

Thu Phương ngồi một mình trong phòng giáo viên, nàng đỏ mặt đỏ mày vì mớ ký ức ướt át đêm qua cứ lượn qua lượn lại trong đầu. Lần đầu tiên của nàng không ngờ bị lấy đi mạnh bạo như vậy, hơn nữa kẻ lấy đi lại là nữ nhân.

______________

"Phương!"

Nàng giật mình nhìn ra cửa, cái nam nhân quen thuộc vừa gọi tên nàng thật gấp gáp. Khẽ chau mày nàng ngạc nhiên.

"Thầy làm gì ở đây vào giờ này?"

"Biết em trống tiết nên mới đến đây."

Thầy Phong mỉm cười, mồ hôi lăn dài từ thái dương xuống. Thu Phương lại càng sững sờ hơn.

"Sao lại tìm tôi? Thầy có chuyện gì à?"

"Em sao vậy? Anh nghĩ giữa chúng ta có cái gì đó không ổn, sao đêm qua em không trả lời tin nhắn của anh."

"Thầy Phong, tôi...tôi đã nói rõ ràng rồi mà! Chúa ơi, làm ơn chấm dứt mối quan hệ này."

"Tại sao? Chúng ta rất tốt mà."

"Tôi...không được. Thầy và tôi không hợp nhau đâu."

Nàng đứng dậy nhấc mông khỏi ghế rồi bước đến gần thầy Phong.

"Tôi đã nói trước đây vài ngày mà, còn nữa chúng ta không nên nói chuyện yêu đương ở đây?"

Thầy Phong giữ chặt tay Thu Phương bất ngờ nhìn vào mắt của nàng ấy rồi nhỏ giọng đủ hai người nghe.

"Anh nghe đồn giới tính của em có vấn đề?"

"T...Thầy nói điên khùng gì vậy? Buông tôi ra"

"Chắc chắn con bé Linh gì đó lây bệnh cho em rồi. Phương, hãy nghe anh, em cứ bình tĩnh anh sẽ bảo vệ em khỏi con bé đó."

"Bệnh hoạn cái gì chứ?" Nàng giật tay ra, mặt khó chịu. "Linh em ấy cũng là con người mà! Giới tính em ấy ra sao thì có liên quan gì đến thầy?"

"Thu Phương em phản ứng mạnh hơn anh nghĩ."

Thầy Phong lại giữ chặt cổ tay nàng một lần nữa và dường như lần này là giữ mạnh hơn lần trước. Mắt lia sang nét mặt của nàng thầy Phong nghiêm giọng.

"Em đừng nói là...vì nó mới bỏ rơi anh."

"Thầy! Thầy làm gì vậy?"

Thầy Phong ấn Thu Phương ngồi xuống ghế rồi cuối xuống cưỡng hôn nàng.

Thu Phương nhăn mặt né ra ngay, nàng hét lớn.

"THẦY LÀM GÌ VẬY???"

"Em đang giận anh về cái gì nên mới như vậy đúng không? Haha,, trẻ con quá đi." thầy Phong cười.

"Không, tôi muốn chia tay là thật! Để tôi yên!!!"

Nghe Thu Phương nói vậy, thầy Phong lần nữa lại trừng mắt.

"Vậy thì em nói lý do chia tay đi! Anh chưa bao giờ nghĩ em bệnh hoạn, đừng làm anh thất vọng. Thu Phương, anh yêu em và anh biết, em cũng yêu anh."

Nàng chưa kịp mở miệng nói gì thầy Phong lại lần nữa bất ngờ cưỡng hôn lấy nàng làm nàng phản ứng không kip. Mùi này không phải là hương thơm quen thuộc của Uyên Linh.

Không ngọt ngào như vị đầu môi của Uyên Linh. Nàng bất ngờ thấy muốn nôn ra, thật là khó chịu. Mắt đưa xung quanh nàng lia mắt ngang cửa sổ liền trông thấy gương mặt đau buồn của kẻ đứng ngoài cửa sổ nhìn thẳng vào mắt nàng.

Khốn nạn, sao Uyên Linh lại xuất hiện lúc này, nó hiểu lầm nàng mất.

Nàng vừa đẩy Thầy Phong ra, dứt được nụ hôn với thầy ấy đã thấy bóng Uyên Linh biến mất khỏi đó, cảm giác bấy giờ là hoảng sợ, nàng đứng thẳng dậy muốn bỏ ra ngoài nhưng thầy Phong lại nắm và kéo cổ tay nàng lại.

"Em làm gì vậy???"

Thu Phương bực bội máu sôi lên não, nàng vung tay tát Thầy Phong một cái làm thầy ấy bất ngờ đến mức đứng hình...

"Đã nói là chấm dứt! Đừng có nhây như vậy!"

Nói nhiêu đó, nàng ấy đã vội vã bỏ ra ngoài. Thầy Phong đưa mắt nhìn theo rồi cũng nhanh chóng hoàn hồn.

Thu Phương chạy ra ngoài nhanh chóng tóm được đứa trẻ đang bước nhanh đi đến phía cầu thang. Nàng hối hả giải thích.

"Không phải như em nghĩ đâu."

"..." Nó hất tay nàng ra nét mặt đầy đau khổ.

Nàng nắm lấy cổ tay của nó kéo lại ôm thật chặt.

"Tin tôi đi! Tôi chỉ có mỗi mình em thôi!"

Nó gần như sắp khóc, tim nó vỡ ra. Nó đánh tay lên vai nàng rồi cất giọng nghèn nghẹn.

"Cô vi phạm hợp đồng! Đừng có ôm em!"

Thu Phương thấy rất sợ, nàng xoa xoa lưng nó rồi kéo nó lên thẳng tầng thượng, quên bén mất việc nó đang cúp tiết. Lên đến nơi nàng hết sức cố gắng giải thích mọi chuyện cho nó hiểu. Đây là một hiểu lầm. Nàng bây giờ chỉ có mỗi mình nó, không hề trao tình cảm cho ai nữa.

May mắn thay, nó hiểu và nó ôm lấy nàng cảm thông. Nàng xiết lấy tay nó thật sự là làm nàng thoát tim, Uyên Linh mà không hiểu chuyện thật chắc chết nàng mất.

"Thầy ta làm gì cô nữa?" Nó lo lắng đưa tay sờ mặt nàng.

"Không gì, chẳng qua là thầy ấy không chấp nhận chia tay, rồi hôn sơ sơ thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu."

"Làm ơn đi cô làm em đau tim chết..."

Nó rưng nước mắt, dẫu biết là nàng không có chủ động trong chuyện ban nảy nhưng nó vẫn rất rất khó chịu.

"Em sợ cô trống tiết buồn nên mới chạy xuống ai ngờ lại thấy cảnh như vậy. Em còn tưởng..."

"Tôi chỉ yêu mỗi mình em thôi đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa. Chúa ơi, em làm tôi rất lo sợ."

"Em đùa đấy à? Nguyễn Thị Thu Phương?"

Thầy Phong đã chạy theo từ lúc đầu, bây giờ cảnh tượng của hai cô gái trước mắt lại làm ông ta cảm thấy rợn người. Một cái ôm ấp nắm tay thôi ông cũng kì thị nó. Thật đáng kinh sợ.

Thu Phương chau mày. "Thầy Phong?"

"Cái con nhỏ này, mày bệnh hoạn thật mà!"

Thay vì mắng Thu Phương ông ta lại lao vào tóm cổ áo Uyên Linh xách lên mà mắng mỏ. Đôi mắt bùng cháy như thể sắp phun trào một cơn giận lớn.

"Thầy Phong! Bỏ con bé xuống!"

Thu Phương đẩy mạnh thầy Phong ra rồi ôm lấy Uyên Linh .

"Đừng làm tổn thương con bé!"

"Chúa ơi, chúa ơiiii" Thầy Phong gần như hét lên, ông quát lớn.

"Em làm anh cảm thấy thật kinh tởm, Thu Phương! Cái đứa này là nữ! Là nữ nhân! MỐI QUAN HỆ NÀY LÀ CÁI QUÁI GÌ ĐÂY???"

Uyên Linh nhếch môi. "Chúng tôi yêu nhau, thầy biết rồi đó? Giờ thì muốn làm gì đây?"

"Mày sẽ phải rời khỏi trường! Đây là mối quan hệ đáng phải đưa cho nhà trường xử lý!"

Ông ta quay lưng bước nhanh đi, nhưng chợt khựng lại, điều đó cũng đồng nghĩa việc Thu Phương cũng bị sa thải.

Ông ghét Uyên Linh nhưng ông yêu Thu Phương, sao ông làm điều đó được?

"Thầy Phong, thầy đã biết rồi... tôi không mong gì hơn thầy muốn làm gì cũng được nhưng tôi mong thầy hiểu rằng, tôi yêu đứa trẻ này thật sự là tình cảm trên các mối quan hệ bình thường. Mặc kệ thầy làm gì tôi và Uyên Linh vẫn là tình nhân, chúng tôi không bệnh hoạn thầy hãy nắm rõ điều này."

"Phương, tại sao? Anh không thể cho em cái gì? Cái con ranh này thì được cái gì?"

"Tôi xin lỗi, thầy Phong." Thu Phương cúi đầu.

Thái độ này làm thầy Phong tê liệt, nhìn rõ bàn tay Thu Phương đang đan vào bàn tay của Uyên Linh. Vừa cảm thấy mình đáng thương vì tình yêu của mình cuối cùng bị một nữ nhân cướp đi, ông đã yêu Thu Phương như thế nào sao lại thê thảm như thế này...

Ông vừa buồn vừa muốn trả thù... Trong đầu ông, Thu Phương và ông mới là tình yêu, ông không thích tam giác tình này. Bằng giá nào đó ông sẽ loại bỏ Uyên Linh.

___________

"Linhh à, em giận hả?"

"Không ạ."

Thu Phương lo lắng, nàng đưa tay chạm lên má Uyên Linh. Uyên Linh không nói gì hết nó lặng lẻ ngồi im trên bàn học nhìn chăm chú vào từng câu từng chữ trong bài tập.

"Cô...cô Phương!"

"Hả?"

"Em nghĩ...Chúng ta..."

"Em đừng nói chỉ mới nhiêu đó chuyện đã muốn bỏ tôi nhé...!"

Thu Phương cười một nụ cười gượng với nó, cũng đúng thôi nó còn quá trẻ lại còn là học sinh của nàng, nó và nàng thậm chí còn không có một cơ hội nào để làm nên một chuyện tình có kết quả.

Nhưng nàng chưa muốn rời khỏi nó nhanh như vậy, nàng đã thề với lòng mình cả đời còn lại này chỉ còn có thể chọn nó làm người yêu thôi. Hẹn hò nhau tính tới nay vẫn chưa bước sang tuần thứ 2 mà dường như hết chuyện này đến chuyện khác diễn ra, nàng hiểu nó sẽ chán ngay thôi.

Nàng là người nhàm chán.

"Linh, tôi không phải là một nữ nhân thú vị, cũng không phải hoàn hảo gì, em cũng thấy rồi đó, hẹn hò với tôi... có nhiều chuyện xảy ra như vậy! Nếu em thấy phiền..."

"Không!"

Uyên Linh quay gương mặt nghiêm túc quá đáng sang nhìn nàng, gương mặt này quả thật làm nàng lây động, nó có thể nghiêm túc như thế này sao?

"Em hứa với cô, cho em thời gian. Sau này em thề rằng em sẽ không trẻ con nữa, em sẽ có mọi thứ...rồi... rồi em nhất định sẽ bảo vệ cô khỏi những thứ khốn nạn đó, cô sẽ chờ em chứ?"

Thu Phương nghe nó nói những lời này trái tim đập loạn xạ, đôi mắt rưng động nước mắt xà vào lòng đứa học trò của mình mà khóc vì xúc động.

Uyên Linh quay sang ôm lấy nàng, đưa tay xoa lấy lưng nàng ấy. Ánh mắt nó kiên cường hơn bao giờ hết, nó và nàng chắc chắn đang còn nhiều bước khó khăn ở phía trước. Nó không thể để nàng cứ vươn mình bảo vệ nó như vậy.

<Thầy Phong! Bỏ con bé xuống!>

<Đừng làm tổn thương con bé!>

Nó xiết chặt lấy tóc của nàng đôi mắt đầy sự câm hận, chưa bao giờ nó cảm thấy nhục nhã và mình vô dụng như chuyện vừa diễn ra trong ngày hôm nay. Nó không bảo vệ cho nàng ngược lại nàng là người che chở cho nó trước cái loại nam nhân kia.

Nó phải làm cái gì đó... Nó không muốn cứ như một đứa trẻ rụt rè sau lưng nàng.

Kể từ hôm nay nó muốn nó đứng ra chắn trước nàng ấy, muốn bảo vệ nàng ấy. Sau này, nó sẽ cố gắng, có những thứ mà mình có rồi che chở cho nàng nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Uyên Linh long lanh nước mắt xiết chặt nàng hơn nữa, nó ghét tên khốn nạn đó. Ông ta muốn phá đám nó, nó tuyệt đối không chịu thua như vậy!

Nâng cằm Thu Phương lên nó ẩn môi vào môi nàng hôn nàng thật cuồng nhiệt. Thu Phương cũng quàng tay sang cổ nó làm nụ hôn sâu hơn.

Cha Uyên Linh đứng ngoài cánh cửa phòng của con gái, ông đưa mắt nhìn vào khe cửa vô tình hở ra và chứng kiến hết mọi chuyện. Tay chân ông tê cứng lại, cảnh tượng của hai nữ nhân trong phòng... không thể nào lại là thật như vậy được.

Tay ông run run bưng khây bánh ngọt, chân cũng cố gắng nhấc quay đi khỏi cái phòng đó bước xuống lầu với gương mặt tái mét. Trái tim ông co thắt mạnh, cảm nhận được cổ họng đang nghẹn lại khó thở, khó chịu, tay chân chứ run run như người già, da mặt tê rân rân, miệng còn lèm bèm lẩm bẩm một cách vô hồn

"Đứa con gái của tôi...không thể nào! Con tôi..."

Mẹ Uyên Linh đứng dưới nhà nghe xong cuộc gọi liền cúp máy, ngạc nhiên khi thấy ông chồng như cái xác không hồn bưng khây bánh ngọt đi xuống.

"Ông làm sao vậy? Sao không đem lên lầu cho cô trò nó ăn...?"

Xoãng!!!

Cha Uyên Linh làm rơi khây bánh ngọt xuống sàn rồi tiến lại trợn trắng mắt bóp mạnh lấy hai bên vai vợ mình nước mắt trào ra như suối.

"Bà ơi! Bà ơi! Con gái của tôi!"

Nó và nàng đang hôn nhau say đắm chợt giật nảy mình vì cánh cửa phòng bật mạnh ra và kèm theo tiếng hét của mẹ Uyên Linh thật lớn.

"AAAHHH!!!"

Uyên Linh hoảng hồn, Thu Phương hai mắt cũng trợn trắng ra...

Mẹ Uyên Linh ôm đầu hét lớn hết mức còn ba Uyên Linh chỉ đứng trân ra đó nhìn đứa con gái và nữ giáo viên mà ông tin tưởng nhất...

Giây phút đó... Uyên Linh đã xiết chặt lấy vai áo của Thu Phương.

Nó biết... Mọi chuyện là xong hết rồi...

____________

Đó là tất cả những việc tồi tệ nhất của ngày đó diễn ra, Uyên Linh từ đó cũng bị mẹ giam chặt trong một căn phòng trống rỗng, bà bây giờ không màng đến việc học hành của nó nữa... có lẽ thứ duy nhất bà biết bây giờ là tách nó ra khỏi Thu Phương.

Cha nó... ông cũng câm lặng từ hôm đó đến giờ vẫn không thể nói được lời nào, ông vẫn còn bàng hoàng vì chuyện đã xảy ra.

Nó không thể làm gì ngoài việc ngồi im một chỗ ngầm nghĩ... Thu Phương đang làm gì.

Mẹ của nó, bà không gởi đơn kiện Thu Phương nhưng nó biết chắc bà sẽ làm gì đó để chắc chắn rằng nó không có hy vọng với mối tình phi giới tính của nó.

Nó sợ bóng tối, sao mẹ nó có thể giam nó ở phòng mà không hé ra bất cứ kẽ hở nào?Nó phải chui vào một góc phòng như một con chuột, không gian thật sự là làm nó rất khó chịu, không khí này làm nó cũng không muốn hít nữa. Thật là đáng sợ nó phải nhắm tịt mắt lại thu gọn người tránh né.

Cạch...

Đến giờ rồi, cha nó sẽ đem thức ăn vào cho nó. Lần này nó sẽ cố làm cho cha nó hiểu, nó biết ông ta thương và hiểu nó nhất.

Cha Uyên Linh mở cửa mang tí ánh sáng bên ngoài vào, trên tay còn đem theo khây thức ăn ông mỉm cười với nó.

"Con gái, bữa trưa đây. Con có lạnh không?"

"Cha, cha...làm ơn hãy nói với mẹ! Cho con ra ngoài! Con không muốn ở đây nữa, thời gian qua thật kinh khủng! Con không thể ở với bóng tối! Cha!"

Nó ôm lấy chân ông gào lên thiếu kiểm soát, nó cực kì ghét bóng đêm, nó muốn ra ngoài và muốn tìm người nó yêu.

"Con muốn ra ngoài, sẽ không lâu nữa đâu con gái."

Cha Uyên Linh đưa đôi mắt đáng thương của người cha nhìn sâu vào mắt con gái, đưa bàn tay ấm chạm vào gương mặt lạnh lẽo của nó.

"Ý cha là... mẹ đồng ý đúng không? Con biết mà!"

"Không Linh!" Mẹ nó bước chân vào phòng đưa đôi mắt đáng sợ nhìn nó.

"Mẹ đã hoàn tất mọi việc chuyển trường cho con! Sau tuần này mẹ sẽ gởi con cho Bác, con cần phải rời khỏi nơi này!"

"Mẹ nói gì vậy? Mẹ muốn con phải đi đâu?" Nó kinh hãi bò lại nắm lấy chân mẹ nó!

"Mẹ không thể làm như vậy!"

"Con có xem lại những việc con làm trong cái trường đó hay không?" Mẹ Uyên Linh trừng mắt.

"Hôm nay mẹ lên trường giải quyết. Trước khi ra về mẹ gặp thầy Phong ngay bãi đổ xe, ông ta là bạn trai của cô Phương đúng không? Ông ta nói con như một dịch bệnh, con làm chuyện gì với cô Phương và ông ta hả? Sao con có thể làm chuyện tày trời như vậy?"

"C...con làm gì? Mẹ nói lại xem... là ông thầy Phong rót gì vào tai mẹ rồi? Hả?"

Nó căm hận, lại là nam nhân khốn nạn đó, ông ta lại châm dầu hại chết nó rồi.

"Cái đứa con bất hiếu này! Mày đã làm gì để đáp lại công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ mày, sao mày lại trở nên như vậy hả con?Chuyện này mà lộ ra ngoài mày muốn cha mẹ mày chết mày mới vừa lòng hả?"

Mẹ Uyên Linh quát lớn, nó nghe những lời này từ mẹ, người sinh ra nó, cho nó mọi thứ mà nước mắt ứa ra. Uyên Linh cười nhạt.

"Mẹ tin người ngoài còn hơn tin con sao? Con sinh ra dù sao con cũng là con người! MỌI NGƯỜI LÀM SAO VẬY? SAO LẠI KHÔNG THÔNG CẢM CHO CON!"

"Cái con nhỏ này hôm nay còn lớn tiếng nữa sao? Tao biết tao sinh ra đứa con như mày TAO BÓP CHẾT MÀY TỪ KHI MÀY VỪA SINH RA!"

"Mẹ..."

Nó cảm thấy trái tim nát ra thành từng mảnh, giọng nó hạ thấp xuống, đôi mắt đau khổ.

"Mẹ làm sao vậy? Mẹ sinh ra con... mẹ nuôi lớn con, mẹ tạo ra con nhưng mẹ không thông cảm cho con, SAO LẠI NHỤC MẠ CON BẰNG NHỮNG LỜI NHƯ VẬY!?"

Cha Uyên Linh giữ chặt bàn tay vợ mình lại

"Bà làm gì vậy? ĐỪNG ĐÁNH NÓ!"

"TRÁNH RA!!!"

Mẹ Uyên Linh hất tay ông chồng mình ra rồi trừng mắt với đứa con nhỏ.

"MẸ NÓI, MÀY PHẢI THEO BÁC MÀY RỜI KHỎI ĐÂY! NẾU KHÔNG MẸ KIỆN CÔ PHƯƠNG!"

Nó nghe xong câu này lòng kiên cường sụp đổ liền quỳ xuống trước mặt mẹ dập đầu xuống đất liên hồi khóc oà lên.

"Làm ơn, làm ơn! Đừng làm gì cô ấy, đừng..  con xin mẹ, con nghe lời cha mẹ! Con nghe lời cha mẹ!"

Mẹ Uyên Linh thấy trong lòng chợt xót, bà nói nhiều như vậy cuối cùng khi lôi Thu Phương ra nó mới chịu khuất phục. Đủ lắm rồi. Bà mệt mỏi vì nó quá rồi...
Cánh cửa khép lại, cha Uyên Linh nhìn nó lần nữa rồi đau đớn khoá cửa lại để lại đứa con nhỏ với tâm hồn vỡ tan...

Người Bác lâu năm của Uyên Linh, ông là một giám đốc thành đạt bên nước ngoài và mẹ muốn nó theo ông ấy, điều đó đồng nghĩa với việc nó phải rời khỏi đất nước trong vài ngày tới.

Ông Bác của nó chỉ ngày mai là đáp máy bay về rước, chắc ngày mai là ngày cuối cùng của nó.

Nó sẽ không thể nhìn thành phố này nữa, không thể đến ngôi trường thân yêu đó, không thể gặp mặt bạn bè của nó và không thể gặp mặt cô Phương. Nó và nàng sắp chấm hết rồi, tình yêu của nó và nàng vừa chớm nở sao lại vội tắt luội đi như vậy. Đây là có duyên mà không có nợ đúng không?

Dù vậy, nó muốn trước khi rời đi nhất định cũng phải gặp nàng một lần cuối...

"Linhh..."

"Cha..."

"Con mệt lắm đúng không? Ngày mai con sẽ không phải chịu những điều này nữa. Bác con sẽ đáp máy bay vào sáng sớm mai, rồi con sẽ cùng bác ấy rời đi."

"Cha thật sự muốn con đi?"

"Nếu điều đó là tốt cho con."

Bắt nó rời xa người nó yêu và nơi này có phải là tốt cho nó không? Trước hết nó đang lặng người nghe tim mình tan vỡ đây.

"Con có thể gặp bất cứ ai lần cuối nhưng cha rất tiếc mẹ con nói cô Phương thì không."

Nó mím chặt môi, mắt động nước giọng nghẹn ngào.

"Con làm gì sai à cha?"

Ông không biết phải làm gì tiếp theo với đứa con gái của mình, xa nó ông cũng không đành lòng, ông không muốn rời xa đứa con gái bé bỏng nhưng mẹ của nó bà ấy đã quyết rồi. Ông không thể làm gì nữa... trễ rồi.

"Cha sẽ lấy bút giấy cho con. Con có thể viết rồi đưa cho ai đó chuyển cho cô Phương. Điện thoại của con đang nằm trong tay mẹ."

Đây cũng là một cách để nó gởi mấy lời cuối cùng cho người nó thương, biết bao giờ nó mới được gặp nàng đây hoặc có lẽ nó không thể hoàn thành những lời hứa với nàng được.

Quốc Thiên vác gương mặt rủ rượi vào lớp, cả lớp cũng vậy... đứa nào đứa nấy mặt không có tí sức sống. Hướng mắt nhìn xuống cái bàn học ở cuối lớp đã không còn nữ sinh thiên thần nghịch ngợm nào đó nữa...thật trống trãi.

"Nghiêm!"

Quốc Thiên cười nhạt vì nữ giáo viên đang vào lớp hai đôi mắt lại đỏ, sưng húp như mọi ngày, cố che đi với cặp kính hàng ngày làm sao qua mắt cậu được. Nữ giáo viên này đã khóc rất nhiều.

Cậu giở cặp ra, nhìn cái phong bì màu trắng của đứa bạn sắp rời đi trong hôm nay mà lòng thấy thắt lại, cậu không dám đưa đến tay cho Thu Phương.

Cái bóng của Quốc Thiên nhạt dần trên nền lớp vì bầu trời bên ngoài dần kéo mây đen đến, cậu đứng ngay bên cửa sổ thở dài hướng mắt nhìn lên cao.

"Thiên, em có chuyện gì? Sao muộn như vầy còn không đi về?"

Cậu biết Thu Phương đã đến lớp sau giờ học như đã hẹn, cậu thở dài quay lại.

"Cô Phương em có chuyện muốn nói với cô."

"Em nói đi."

Thu Phương nở nụ cười dịu dàng với cậu, cậu biết hôm nay nụ cười này khác lắm không giống như trước nữa, thật nhạt nhẽo. Thiên đưa cho nàng cái phong bì màu trắng rồi cậu thở dài nhỏ giọng.

"Cái này... là Linh gửi cho cô!"

Thu Phương nhíu mày. "Em biết chuyện của cô và Linh à?"

"Cô Phương, em xin lỗi... gần như cả trường này đều biết hết rồi. Thầy Phong đã nói chuyện với mẹ của Uyên Linh ngay bãi đỗ xe lúc có người nên hôm nay chuyện đó đã lan ra toàn trường. Em mong cô vượt qua phòng hiệu trưởng."

Thu Phương sững người. "Thầy Phong nói gì với mẹ Uyên Linh?"

"Những điều tồi tệ hơn cả tồi tệ về Linh." Thiên quay mặt nhìn ra cửa sổ lớp, mắt cậu long lanh. "Nó thật đáng thương"

Nàng quay lưng đi nhanh, Quốc Thiên liền lên tiếng.

"Cô không cần tìm thầy Phong lúc này, thay vào đó... em đang mong cô có thể cản được chuyến bay của Uyên Linh!"

Thu Phương xiết chặt phong bì trong tay nàng quay mặt sang nhìn Thiên với gương mặt tái mét.

"Em nói gì? Chuyến bay?"

"Cô không biết? Gia đình nó đã rút đơn học của nó khỏi trường, họ vội vã bắt nó theo bác của nó ra nước ngoài. Mới sáng nay, nó đạp xe sang nhà em nói vài lời tạm biệt rồi đưa thứ đó nhờ em chuyển sang cho cô. Nó sắp đi rồi... 5 giờ 30, chỉ còn 17 phút nữa."

"E...Em..."

Thu Phương cảm nhận hệt như tay chân nàng rã rời ra, tai như ù đi, nàng không thể để nó rời đi, nó không thể rời khỏi nàng như vậy! Tiếng gót giày của Thu Phương vang lên thật nhanh, Quốc Thiên khẽ nhắm mắt lại.

"Cô chạy nhanh đến cỡ nào... cũng không kịp..."

Thu Phương đạp mạnh ga chiếc xe của mình, nàng lao vù vù trên đường như xe đua. Nếu để cảnh sát nhìn thấy nàng sẽ khó thoát nhưng nếu giảm tốc lại cơ hội gặp nó càng nhỏ đi, nàng không có thời gian.

"Mama..."

Trước mắt nàng, nó ở ngay trước mắt nàng thôi nhưng sao càng lúc nó lại càng xa hơn... Nước mắt nàng không kìm lại được tràn ra ngoài, nàng phải mím môi cố chịu đựng.

"Mama, em yêu cô." Nó cười

Nàng ấn ga mạnh hơn nữa. Nó yêu nàng nhất định phải ở yên đó, không thể nào tiến càng lúc càng xa nàng như vậy.

Từ đây đến sân bay nàng sợ không kịp, đến đó không phải là gần.

"Mama..."

Không phải lúc này... ký ức của nàng làm sao lại cứ như một cuốn phim chiếu lại, từng hình ảnh của nó in sâu vào tâm trí nàng...

Lần đầu tiên gặp nó...

Cùng nó vui vẻ...

Tình cảm phát triển lúc nào nàng không hay... Những phút giây hạnh phúc bên nó...

Tại sao nàng lại không thể cùng với nó làm nên một chuyện tình thật sự? Tại sao gia đình nó lại bắt nó rời xa nàng như vậy? Nàng biết tìm nó ở đâu nếu đã lạc mất nó rồi, nàng biết làm sao để gần gũi đứa trẻ đó nữa?

Yêu nhau...là sai sao? Tình yêu có phân biệt dựa trên những lý do không đáng đó hay sao?

<Cô Phương, khi cô lái xe, lái chậm thôi! Đi một lần em thấy sợ lắm ấy.>

Nàng tràn nước mắt, cảm xúc rối loạn. Nàng không thể, nếu lái xe chậm lại, nàng sẽ mất nó.

"Không...không."

Từng ký ức đang dần bị xé bỏ vì từng phút đang dần bị rút ngắn nhanh đến đáng sợ, chỉ mới như vậy nàng đã mất 5 phút rồi. Chỉ còn lại 12 phút, nàng sợ mình không thể.

Thu Phương bước xuống xe, nàng hối hả chạy thẳng vào trong sân bay quay một vòng tìm bóng dáng quen thuộc, nàng còn 2 phút. Nó còn ở đâu đó quanh đây thôi, nó chưa thể lên máy bay.

1 phút nữa thôi... Ông trời không thể tuyệt tình với nàng như vậy được!

Được rồi, nàng sẽ không cản nó, sẽ không phá hoại cuộc sống của nó, sẽ chấp nhận rời xa nó. Để đổi lấy một lần nữa được trông thấy nó... Chẳng lẻ đánh đổi như vậy, ông trời cũng không chấp nhận sao?

Tiếng thông báo máy bay sắp khởi hành đã vang lên, nàng chắc chắn chuyến bay đó là của nó nhưng nàng tìm đến nổi mất bình tĩnh vẫn còn chưa thể thấy được nó. Tại sao lại như vậy?

"Mama..."

Nàng giật mình vì tiếng gọi quen thuộc của Uyên Linh chợt vang lên trong tim, một loại linh cảm gì đó cho nàng biết rằng người ấy đang nhìn và gọi khẽ nàng từ một phía xa.

Nàng quay lưng lại nhìn về hướng quầy soát vé. Nó đứng ở đó nhìn về phía nàng...

Nàng thấy nó rồi.

Bóng dáng ấy làm tim nàng đập rộn rã muốn chạy đến bên nó, ôm lấy nó rồi khóc thét lên. Và nó cũng vậy, nó rất xúc động khi nhìn thấy nàng, nó vội vàng bước đến vài bước định chạy sang đây với nàng nhưng không được.

Một cặp vợ chồng trung niên khác chợt xuất hiện bên cạnh nó rồi tóm lấy cổ tay nó lôi một mạch rời đi. Là gia đình bác của nó.

Nàng thề... trái tim nàng đã vỡ vụn, đôi chân như mất sức lực, nàng khụy chân xuống sàn đá hoa cương lạnh tanh rồi khóc nức nỡ, khóc thật lớn mặc kệ người ta nhìn nàng với đôi mắt gì, nàng vẫn như vậy.

Hết thật rồi...

Uyên Linh không thể đến với nàng được nữa...

1 phút nữa trôi qua nàng nghe được thông báo loa phát thanh lần 2 chuyến bay của nó chuẩn bị cất cánh.
Rồi thêm 1 phút nữa...

Nàng tuyệt vọng hơn bao giờ cả.

"Mama..."

"Em rời bỏ tôi"

"Em không thể..."

"Hãy nói với tôi đây là một giấc mơ... là ác mộng, khi tôi tỉnh dậy em sẽ vẫn bên cạnh tôi."

"Mama, đây là sự thật."

Là vậy...

Nó đã thật sự đi rồi!

_______________

Văn án: 7654 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro