Shortfic Kangteuk Anh mãi chỉ yêu em thôi! Thiên Thần ạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: AKI^^

Pairing : kangteuk main

Disclaimer: Các oppa không phải của AKI các oppa chỉ thuộc về nhau mà thôi…..nhưng trong fic của AKI thì số phận của các oppa lại do AKI quyết định

Rating: K [ cảnh hot theo yêu cầu ^^ ]

Length: Short fic

Category:  Happy enđing ^.<

Status: complete

Summary:

Part 1

~Cái gì đây? *hách dịch*

-Bánh kem dâu. *dịu dàng*

~Quăng đi, tôi không thích. * hẩy ra *

-Nhưng mà …từ sáng đến giờ em chưa có ăn gì mà .*nài nỉ *

~Không phải chuyện của anh.*lạnh lùng *

-Không ăn sẽ lại xỉu đấy. *đẩy lại*

BỐP!

Con người lạnh lùng đó khó chịu đứng dậy , hất đổ chiếc bánh xuống đất.

~Tôi đã nói là không thích , anh nghe không rõ hả ?

Buông một câu nói lạnh lùng , con người đó xoay người bước đi, để lại cái bánh nát dưới đất ……cùng một nụ cười đầy dịu dàng của ai kia.

-Này , cậu ta không thích đâu.Sao cứ cố làm gì ?

Donghae chán nản nhìn cái kẻ đang cặm cụi cúi xuống dọn đi cái bánh kem nát.

-Không đâu, Leeteuk  rất thích bánh kem. Nhất là bánh kem dâu.

Vừa mỉm cười , kẻ đó lại tiếp tục lau đi những vết bẩn.

-Không hiểu mày thông minh ở đâu, nhưng trong chuyện này tao chỉ thấy mày thật ngốc thôi ,Yunho ạ.

Donghae đành bó tay với thằng bạn thân chí cốt này.

Đã nói suốt hai năm nay rồi nhưng cái tên ngốc này có chịu nghe đâu. Tại sao cứ luôn phải chạy theo cái tên nhóc quá quắt kia cơ chứ.

Nhưng Donghae đâu có hiểu…….tên ngốc này vì cái gì lại làm thế .

…….

~Tên ngu ngốc, lúc nào cũng cười như bị bệnh vậy.

Vừa lẩm bẩm chửi , Jae Joong vừa tức giận bứt hết đám cỏ xung quanh mình.

-Teukie Teukie , sao lại giận nữa rồi .

Một giọng nói lảnh lót vang lên sau lưng cậu.

~Mặc kệ tớ.

Cậu không thèm quay lại nhìn người mới đến , hậm hực trả lời.

-Tớ cũng đâu quan tâm, tiện thì hỏi thôi.

Eunhyuk đã quá quen với cái kiểu giận dỗi bất thường của cậu bạn nên chỉ mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh Leeteuk.

~Lúc nào cũng cười ……tôi ghét cái nụ cười ngu ngốc đó.

Cậu vẫn cứ lẩm bẩm một mình.

-Teukie……làm như vậy có quá đáng không ?

Eunhyuk nhẹ nhàng hỏi.

~Chuyện gì?

Cậu vẫn còn khó chịu , hất hàm quay lại hỏi .

-Kangin…..hyung ấy rất chân thành mà .

Eunhyuk  nghiêm mặt nhìn Leeteuk.

~Thế thì sao? Ai cần anh ta phải như vậy.

Cậu lạnh lùng đáp.

-Chuyện đó…..không phải lỗi của Kangin, đừng trút giận lên hyung ấy nữa.

Eunhyuk giận giữ nói,  có vẻ cậu không thể chịu nổi cái thói cứng đầu quá thể của Leeteuk.

~IM ĐI !!!

Cậu tức giận hét lên , hai bàn tay siết chặt lại.

~Không phải tôi đã nói đừng nhắc lại chuyện đó sao?

-Nhưng sự thật vần là sự thật cậu phải chấp nhận nó.

Eunhyuk cũng tức giận nói lại.

~Đừng nói như là cái gì mình cũng hiểu , chuyện của tôi không khiến cậu lo.

Cậu nhìn thẳng Eunhyuk , nhấn mạnh những gì mình nói .

-Vậy thì buông tha cho Kangin đi. Cậu đang tự làm khổ mình , giờ còn muốn hyung ấy cũng khổ nữa sao?

~Là do anh ta chuốc lấy, không phải tôi.

Khẽ nhếch miệng cười , cậu bước đi bỏ lại Eunhyuk đằng sau .

-Cậu không thể thành thật với trái tim mình sao , Teukie ?

Eunhyuk buồn bã đứng nhìn cái dáng người nhỏ bé đang lạnh lùng bước đi.

……….

Thư viện:

-Ăn đi.

Kangin chìa ra trước mặt Leeteuk một cái chiếc hộp nhỏ.

~Gì đây?

Cậu lạnh lùng ngước lên hỏi.

-Kim bap đó.

Anh mỉm cười nhìn cậu.

“Lại cười….”

~Không thích.

Cậu khó chịu quay mặt đi.

-Không được , cậu phải ăn .

Anh ngồi xuống , đối diện cậu.

~Đây là thư viện , không phải nhà ăn .

Cậu cố kiếm cớ từ chối.

-Vậy đến nhà ăn.

Anh lại cười.

Điệu cười ngây ngô như mọi khi.

~ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG THÍCH CƠ MÀ.!!!!

Leeteuk khó chịu hét lên mà không để ý rằng đây là thư viện.Tiếng hét của cậu thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh , họ quay lại ngó hai người khiến cậu đỏ mặt và tức giận nhìn kẻ ngốc trước mặt.

-Thế giờ có đi không ?

Anh nhìn cậu đầy thích thú.

~Đồ điên.

Cậu cằn nhằn trong miệng và đứng dậy đi khỏi thư viện.

Anh mỉm cười nhìn cái dáng vẻ giận dỗi của cậu và cũng đứng dậy , dợm bước đi theo.

Ở cái ngôi trường trung học tư thục I.D.S này có lẽ cảnh Kim Kangin_ hội trưởng hội học sinh, một con người thông minh , tài giỏi , đẹp trai, giàu có ….nói chung là vô cùng hoàn hảo cứ suốt ngày lẽo đẽo chạy theo thiếu gia họ Lee_ Leeteuk, công tử út của Lee gia , một con người vô cùng khó chịu , hay giận dỗi và cực kì vô lý.

Tại sao lại là “cực kì vô lý “ ?

Bởi cậu ta luôn khó chịu với mọi người , bất kể đó là ai . Không hòa đồng hay thân thiện với bất kì học sinh nào trong trường cũng như những bạn cùng lớp , người duy nhất mà cậu ta còn nói chuyện một cách tử tế đó là Lee Eunhyuk nh họ của Leeteuk

Còn với hội trưởng Jung thì lại càng thậm tệ. Trái với những đối xử ân cần và quan tâm của anh đó là thái độ khó chịu và quá quắt của Leeteuk uôn quăng hay ném tất cả những gì mà anh mang đến và tuôn ra những lời nói khó nghe .

Mọi người đều tự hỏi .Tại sao hội trưởng Kimng kính lại luôn chịu đựng tất cả và lần nào cũng vậy……Anh luôn mỉm cười dù có bị Leeteuk như thế nào đi nữa.

Thật kì lạ !

…..

- Leeteuk  à.

Anh khẽ gọi cậu , cái con người đang im lặng đứng nhìn những trái bóng đỏ của lũ trẻ mẫu giáo bên cạnh trường thả.

   Leeteuk im lặng , không nói gì , chỉ lặng lẽ ngước đôi mắt nâu xinh đẹp nhìn những trái bóng bay.

- Leeteuk  …chuyện đó đã qua rồi , đừng nhớ nữa.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.

~Quên ư? Có thể sao?

Cậu cúi mặt xuống, buồn bã nói.

~Leeteuk à !

Anh lại mỉm cười.

~Không bao giờ….._Cậu quay lại tức giận nhìn anh ~Chuyện đó mãi không thể quên, anh nghĩ sao mà nói có thể quên nó đi chứ.

-Leeteuk !

Anh vẫn nhẹ nhàng gọi tên cậu và…..mỉm cười.

BỐP !

Cậu tức giận ném hộp kim bap trên tay anh xuống đất. Giận dữ  hét lên:

~Bỏ ngay cái điệu cười ngớ ngẩn đó đi, anh nghĩ làm những việc này thì có thể bù đắp được chuyện đó sao?

-Không phải như vậy.

Anh vẫn nhẹ nhàng đáp và…..mỉm cười.

~Tất cả……_Cậu nhìn anh bằng ánh mắt đầy phẫn nộ và tức giận. ~ Tất cả là do anh , là do anh nên …….HUYN JOONG MỚI CHẾT!!!!.

-  Leeteuk  à….._Anh vẫn mỉm cười nhưng nụ cười……..có còn vui ?

~Suốt đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh……KHÔNG BAO GIỜ!!!

Cậu hét lên và quay lưng bỏ đi. Để mặc anh đứng đó……..với nụ cười vẫn nở trên môi…

-Tại sao….em mãi không hiểu……nhưng gì tôi làm không phải vì chuyện đó.

Kangin đưng nhìn theo cái dáng người nhỏ bé đang dần khuất sao cổng trường.

Trên môi anh vẫn là nụ cười……….nhưng nó sao……thật buồn.

Nhưng ngẫm lại thì…….nụ cười của anh ……

           ………….đã khi nào vui ?

Part 2

Từ buổi chiều hôm đó ,đã hai ngày trôi qua và leeteuk  không còn thấy cái tên đáng ghét cùng cái nụ cười ngu ngốc đến phát ói đó nữa. Mọi lần dù có bị cậu mắng chửi hay hành hạ thế nào thì ngày nào hắn cũng sang dinh thự nhà họ Kim để chơi và mang cho cậu một món quà gì đó.

Dinh thự của hai nhà Kim và  Park  ngay sát cạnh nhau , appa và umma của Leeteuk  thường xuyên phải vắng nhà vì công việc và pama của  kangin cũng thế.Ở nhà chỉ có ông quản gia già ,Eunhyuk    và…..tên ngốc đó là đến chơi với cậu.

“Hôm nay cũng không thấy…”

Leeteuk rầm ngâm ngồi nhìn ra cổng.Không phải cậu đợi tên ngốc đó mà chỉ là thấy hơi kì lạ mà thôi.

~Không sang càng tốt, mình chán thấy cái nụ cười ngớ ngẩn đó lắm rồi.

Cậu khẽ lẩm bẩm, khuôn mặt xụ xuống…..vì……

“Vậy mà nói sẽ ở bên tôi……..anh cũng như bọn họ mà thôi.

Đồ nói dối ! “

Cộc! cộc!

-Cậu chủ, cậu Kim tới.

Ông quản gia già khẽ gõ cửa thông báo.

“Vẫn tới sao……?”

Cậu bình thản ngước mắt ra phía cửa phòng.

Cái tên ngốc mà cậu vô cùng căm ghét đang đứng đó với……..nụ cười trên môi…

“Lại cười…..”

~ Hừ !

Cậu khó chịu quay mặt đi không thèm để ý tới tên ngốc đó.

-Mấy hôm nay ăn uống đầy đủ không?

Kangin nhẹ nhàng tới gần và mỉm cười dịu dàng.

~Ăn hay không liên quan gì tới anh.

Cậu lạnh lùng trả lời.

-Phải ăn uống đầy đủ, sức khỏe em không tốt , phải giữ gìn chứ.

Anh đã quá quen với thái độ đó của cậu nên chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh và…….mỉm cười..

“Lúc nào cũng cười……

Tôi căm ghét nụ cười đó…”

~Kangin…_Cậu quay mặt lại nghiêm túc nhìn anh. ~ Lần sau đứng đến đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nét sững sờ khẽ lướt qua trên khuôn mặt điển trai nhưng anh chỉ nhìn cậu và khẽ…..mỉm cười…

-Leeteuk a !

Anh nhìn cậu , khẽ gọi.

~Cứ nhìn thấy anh là tôi lại nhớ tới Hyun Joong, vì thế đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa .

Cậu lạnh lùng nói và dợm bước đứng dậy, định bước ra khỏi phòng.

-Leeteuk  ….._Anh năm lấy cánh tay cậu khi Leeteuk bước qua… – Em ghét tôi đến vậy sao?

~Phải.

Cậu trả lời một cách dứt khoát và kéo tay ra khỏi tay anh , lạnh lùng bước đi.

Kangin khẽ xoay người lại và ……mỉm cười nhìn theo cái dáng nhỏ bé đang dần bước xa khỏi mình.

“Ghét tôi đến vậy sao?

Leeteuk à…..tôi yêu em !”

Đôi mắt anh chợt bị phủ bởi một màu đen u ám của nỗi buồn đã cố gắng kìm nén và đôi môi không còn ……mỉm cười nữa.

-Có lẽ…..đã đến lúc nói lời tạm biệt chăng?

Kangin  để  lại trên bàn bó hoa ly trắng muốt mà anh muốn tặng cho Leeteuk . Thật đáng tiếc, anh đã chưa kịp nói là muốn tặng nó cho cậu.

Nhưng….

Có lẽ…..không thể nói được nữa rồi!

………..

-Chào cậu JEunhyuk .

Ông quản gia cúi đầu chào Eunhyuk .

- Leeteuk đâu?

Eunhyuk ngó quanh và hỏi .

-Cậu ấy ở ngoài vườn ạ.

-Nó đang làm gì?

Khuôn mặt Eunhyuk có gì đó khá bực bội.

-Dạ , có lẽ đang chơi với  Choco ngoài đó.

Ông quản gia mỉm cười đáp.

-Kangin hôm nay có tới không?

Sự bức bội ngày càng hiện rõ lên khuôn mặt của Junsu.

-Dạ có…..nhưng….

Ông quản gia có chút ngập ngừng.

-Nhưng gì ?

-Cậu ấy để lại bó hoa ly và …..trở về.

-Bó hoa đâu?

Eunhyuk cảm thấy thực sự vô cùng tức giận.

Lần này nhất định phải cho tên ngốc cứng đầu kia một trận nếu không thì Eunhyuk này không thể chịu đựng nổi nữa.

-Dạ ở trong phòng cậu chủ.

Ông quản gia vừa dứt lời,Eunhyuk lập tức chạy lên lầu đến phòng Leeteuk cầm lấy bó hoa và tiến thẳng ra vườn .

Vườn hoa:

~ Choco  à ,tên ngốc đó chắc mai lại tới cho xem.

Leeteuk ngồi trên chiếc xích đu trắng ,khẽ đung đưa và thì thầm với Choco  _ con chó  nhỏ của cậu.

~Hắn ta …..tại sao lúc nào cũng cười chứ?_ Cậu bặm môi vẻ khó chịu. ~ Dù có bị ta đối xử thậm tệ thế nào thì vẫn cứ diễn cái nụ cười ngu ngốc đó , không biết có bị vấn đề về thần kinh không nữa.

meo ~~ meo~~~

Choco   khẽ kêu lên và dụi đầu và bàn tay cậu.

~Nhưng mà……..hắn đã hứa …._Khuôn mặt xinh đẹp chợt thoáng buồn.

~…..hắn đã hứa sẽ mãi ở bên ta, dù có như thế nào……..cũng sẽ mãi ở bên ta.

“Không được thất hứa……..nếu anh mà thất hứa….

Tôi sẽ hận anh cả đời…..Kim Kangin

-Leeteuk !

Đang ngồi ôm JiJi , chợt cậu thấy Junsu tiến lại gần . Nhưng sao nhìn cậu ta có vẻ tức giận vậy nhỉ?

~JEunhyuk , chuyện gì thế?

Cậu ngước mắt nhìn.

-Thứ này…_Eunhyuk giơ bó hoa ra trước mặt cậu. – Kangin tặng cậu đúng không?

~Không biết.

Cậu vừa nghe thấy tên của tên ngốc đó thì chán nản quay mặt đi.

-Leeteuk , càng ngày cậu càng quá quắt đó.

 Eunhyuk giận dữ nói.

~Thôi đi , cậu lúc nào cũng bênh anh ta chằm chặp. Tôi chán mấy chuyện này rồi.

Cậu khó chịu đứng dậy định đi vào phòng.

-Dừng lại, hôm nay chúng ta phải nói chuyện rõ ràng mới được.

 Eunhyuk nắm lấy tay Jae Joong ,giữ lại.

~Tôi không muốn nghe.

Cậu quay lại lạnh lùng nói với Eunhyuk .

-Không muốn cũng phải nghe. Tôi thật sự không hiểu nổi Kangin tại sao lúc nào cũng cứ phải chạy theo một kẻ cố chấp và quá quắt như cậu cơ chứ.

Junsu khó chịu nói.

-Chuyện 10 năm trước không phải do lỗi của Yunho , chính cậu cũng thừa hiểu điều đó , tại sao lại cứ đổ hết lên đầu hyung ấy?

~Là do anh ta…._Cậu quay lại ,tức giận nói . ~ Chuyện đó là do anh ta , nếu không phải do anh ta rủ đến đó thì Hyun Joong sẽ không chết.

-Vậy ai nói muốn đi chơi suối, ai muốn Kangin hyung dẫn đi?

Eunhyuk hỏi ngược lại.

~Nhưng….._Leeteuk ấp úng.

-Lúc đó là Hyun Joong vô ý trượt chân xuống , Yunho không có đẩy mà cũng không kéo Hyun Joong xuống đó. Đừng có mà cố gắng phủ nhận.

~Nhưng….nhưng mà…._Cậu khẽ lắc đầu, bắt đầu có chút hoảng loạn.

-Đó chỉ là một tai nạn mà không ai mong muốn , đừng đẩy hết mọi tội lõi lên Kangin.Hãy chấp nhận sự thật đi , Jae Joong à.

Eunhyuk nắm lấy vai Jae Joong nhẹ nhàng khuyên bảo.

/ -Cứu với…… Teukie......  .cứu hyung…../

~Nhưng…..nhưng…Huyn Joong…._Cậu ôm đầu , hoảng loạn nhắm hai mắt lại.

/ ~ Cứu Hyun Joong đi……huhuhu…Kangin cứu Hyun Joong đi mà….huhuhu..!!

-Nguy hiểm lắm ,  Teukie….không được xuống đó…

~HUYN JOONG !!!! KHÔNG!!!! /

- Teukie, chấp nhận đi , Kangin không có lỗi . Nghe mình đi, Teukie.

Eunhyuk cố gắng nói.

/-  Teukie……..cứu anh…..Teukie!!!!!!! /

~KHÔNG!!!

Cậu giằng mạnh tay Junsu ra.

~Là do anh ta không cứu nên Hyun Joong mới chết, nếu lúc đó anh ta xuống cứu thì Hyun Joong sẽ không chết…….LÀ DO ANH TA!!!

-Cậu…._Eunhyuk thực sự không còn biết nói gì hơn.

~Tôi căm ghét anh ta…._Cậu giận dữ nhìn Junsu. ~ Ước gì anh ta mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Bộp!

Cậu giằng lấy bó hoa ly trên tay JEunhyuk và ném xuống đất.

~Nói với anh ta , cả đời này tôi mãi không boa giờ muốn gặp lại cái bản mặt cùng nụ cười ngớ ngẩn đó nữa.

Cậu lạnh lùng nói và quay bước vào nhà.

-Có lẽ…..

Eunhyuk buồn bã nhìn bó hoa nát dưới chân.

Leeteuk dừng lại, lắng nghe điều Eunhyuk  muốn nói.

-…..điều đó sắp thành hiện thực rồi đấy.

Eunhyuk  quay lại nhìn Leeteuk , mỉm cười buồn.

~Ý cậu là sao?

Cậu nhíu mày , hỏi lại.

-Cậu sẽ không phải gặp lại cái bản mặt đáng ghét đó nữa đâu. Kangin ngày mai sẽ bay điNew Yorkvà có lẽ sẽ không quay lại Hàn nữa .

Eunhyuk nhẹ nhàng nói và bước ngang qua cậu đi ra cổng dinh thự.

“kangin ngày mai sẽ bay đi New York và có lẽ sẽ không quay lại Hàn nữa .”

Leeteuk đứng lặng người , khẽ quay

lại nhìn bó hoa ly nằm dưới.

Part 3

Rào! Rào!

Mưa như trút nước, Leeteuk ngồi bên cửa sổ, nhưng cơn gió lạnh thoáng thổi qua làm cơ thể cậu khẽ run lên từng hồi.

Từ sau khi J Eunhyuk trở về, cậu lặng lẽ bước trở lên phòng và ngồi bên cửa sổ, im lặng không nói gì.

Rào! Rào!

Cậu cúi nhìn…..

Bó hoa ly……vẫn còn nằm trên đất…….

……..tả tơi và……dập nát…..

“Ta đã sai sao?

Những gì ta làm …..chỉ vì muốn anh ấy luôn ở bên mình……

Như vậy……là sai sao?

Hay cách làm này không đúng? “

~Hyun Joong à! Em thật xấu xa phải không?

Cậu mỉm cười buồn , ôm khung ảnh có hình chụp ba đứa trẻ vào trong lòng.

~……..lợi dụng chuyện anh chết……để níu kéo người đó…..

Thật ngu ngốc!

Vì cuối cùng ……

Em cũng không thể giữ người đó bên mình nữa rồi.

________________Flash back_________________-

-teukie à!

Nhóc con mừng rỡ chạy lại bên cậu bé xinh xắn đội chiếc mũ len đỏ , đang mải nghịch những bông tuyết trắng xóa trên nền đất.

~Ho hyung?

Nó ngước nhìn nhóc bằng đôi mắt long lanh và khuôn mặt ửng hồng vì lạnh.

-teukie , hyung sắp được sang Mĩ đó.

Nhóc cười tít mắt, thích thú khoe với nó .

~Đi Mĩ ư? Sao hyung lại đi?

Nó thả rơi những bông tuyết trên tay, đôi mắt chợt có một màn sương mỏng bao phủ.

-Hôm qua appa nói sẽ cho hyung qua đó, sang đó rồi hyung sẽ được bên cạnh appa và umma thường xuyền hơn.

Nhóc con không để ý tới những cảm xúc bất thường trên khuôn mặt nó vẫn tiếp tục nói.

~Vậy ạ? Chúc mừng hyung!

Nó mỉm cười .

-À, teukie mai rủ cả Hyun Joong đi chơi nhé.

Chợt nhớ ra lý do đến đây nhóc vội nói.

~Đi chơi?

Nó tròn mắt hỏi.

-Uh, vì hai ngày nữa hyung sẽ đi nên muốn đi chơi cùng hai người .

~Hai ngày nữa đã đi rồi sao?

Nó bất ngờ.

Sao lại đi nhanh vậy?

-Uh, teukie đừng buồn nhé! Hyung sẽ về thăm hai người thường xuyên.

Nhóc cười thật tươi và đưa tay xoa nhẹ gò má ửng hồng của nó.

~Dạ!

Nó gượng cười.

-Thôi , giờ hyung phải về chuẩn bị đồ đạc .Mai hẹn nhau lúc 8h nhé.

Nhóc hớn hở chạy đi…….không để ý tới…..

Đôi mắt của nó……

Nước mắt….!!

“Không muốn.

Em không muốn hyung rời đi.

Không muốn…..hyung rời xa mình.”

Hai nhà Kim Park là bạn thân của nhau. Cả hai sở hữu cả một mảnh đất rộng lớn , họ xây biệt thự và sống ở đó. Nhưng cả hai gia đình đều là những gia tộc tài phiệt tiếng tăm trên thế giới nên ông chủ , bà chủ của hai gia đình đều vắng nhà thường xuyên. Chỉ có những đứa con của họ sống và chơi cùng nhau.

Những đứa trẻ lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm của cha mẹ. Nhưng chúng hiểu cha mẹ mình là bất đắc dĩ mới phải như vậy nên chúng đã tự mình bù đắp cho nhau những thiếu thốn tính cảm. Nhà họ Kim có hai thiếu gia là Kim Hyun Joong và park leeteuk , nhà họ Kim  chỉ có độc một cậu con trai là Kim Kangin

Ba đứa trẻ cùng nhau lớn lên nên chúng rất thân thiết và gắn bó.

Nhưng tính tình của ba đứa trẻ thì không giống nhau.

Hyun Joong là một đứa trẻ hoạt bát và vui tươi bao nhiêu thì Jae Joong lại càng trầm tư và lặng lẽ bấy nhiêu. Leeteuk luôn thích ở một mình , không thích nói chuyện với người lạ và đi đâu xa khỏi nhà.

Bởi nó bị trầm cảm từ nhỏ!

Tiểu thiếu gia họ Kim là một cậu bé rất lanh lợi và thông minh.Nhóc có khuôn mặt điển trai và tính tình tốt bụng, nhóc luôn đối xử rất tốt và luôn thân thiện , gần gũi với mọi người xung quanh.

Ba đứa trẻ chơi cùng nhau, nhưng nhóc đặc biệt quan tâm tới nó. Nhóc luôn chăm sóc và lo lắng cho nó, lúc nào cũng mỉm cười thật tươi khi đứng trước nó.

Một lần nó hỏi:

~Tại sao lúc nào hyung cũng cứ cười thế?

-Tại vì Teukie không cười đó.

~Em không cười liên quan gì đến hyung.

-Ngốc ạ! Hyung đang cười cả phần của Teukie đó.Nếu không muốn hyung rách miệng vì cười nhiều thì em hãy cười đi xem nào.

Nhóc lại cười thật tươi.

Từ khi nào……nó đã biết mình yêu nụ cười của nhóc biết bao….

Nó là một kẻ ích kỉ….

Nó biết!

Nên nó muốn …..

         ……….nụ cười của nhóc chỉ dành cho mình mà thôi.

Sáng hôm sau:

-Teukie à! Hyun Joong à !

Nhóc chạy tới cùng với nụ cười quen thuộc trên môi.

-Kangin !

Hyun Joong vậy tay chào nhóc.Còn nó chỉ đứng im lìm ,không nói không rằng.

-Teukie! Cho em này!

Nhóc đưa cho nó một chùm bóng đỏ, nét vui mừng rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Qùa chia tay ư? “

Nó lặng lẽ nhìn chùm bóng.

~Cảm ơn.

Nó lạnh lùng nói và đưa tay cầm chùm bóng.

-Em có….

-TeukieTeukie  !!!

Hyun Joong thảng thốt khi nó buông thả tay chùm bóng lên trời

-Em làm gi vậy? Nó là quà của Yunho mà.

Hyun Joong mắng nó.

~Không phải tặng em rồi sao, em muốn làm gi mà không được.

Nó bình thản nói.

Nhóc nhìn nó, nỗi buồn khẽ thoáng qua, nhưng lại biến mất thật nhanh…..thay vào đó là một nụ cười…..

-Không sao đâu, Teukie nói đúng mà.

-Kangin ! Cậu chiều nó quá đấy.

Hyun Joong giận dữ nói.Dù là anh trai của Leeteuk nhưng nhiều lúc cậu cũng không thể chịu nổi tính khí kì quặc của nó.

-Vậy giờ đi chơi thôi, ngày kia mình phải đi rồi.

Nhóc cười cười cắt ngang cơn giận dữ của Hyun Joong.

-Uhm! Hyung nể Kangin đấy nhé, làn sau không được làm như vậy nữa nghe không?

Hyun Joong nghiêm mặt nhìn nó.

Nó mặc kệ Hyun Joong, hướng mắt nhìn qua chỗ khác.

-Thôi đi chơi nào, mình dẫn hai người đến nơi này.

Nhóc vui vẻ nắm tay hai cả hai mà kéo đi.

…..

-Teukie , thích bông hoa này không?

Nhóc cầm bông hoa ly lên và đưa cho nó.

Nó nhìn bông hoa rồi nhìn nhóc, không cười cũng không nói chỉ lặng lẽ đưa tay cầm.

Nhóc lại mỉm cười, vì nhóc biết ……..Dù thích hay không thích thì nó chưa bao giờ từ chối một món quà nào từ nhóc.

Nhóc hạnh phúc vì điều đó.

-Này , tớ ra đằng kia chút nhé.

Hyun Joong đứng ở gần mép suối gọi với lại báo cho chúng biết.

-Cẩn thận đấy, có chỗ nước nông lắm đấy.

Nhóc gọi với lại.

-Biết mà!

Hyung Joong mỉm cười và chạy đi.

Ngày hôm đó….

Hôm nay là một ngày đẹp trời nên nhóc dẫn hai người bạn của mình đến đồi Found You. Nhóc mới phát hiện ra nơi này, dù cả mảnh dất lớn này là của gia đình nó và gia đình Teukie nhưng có nhiều nơi chúng cũng không biết tới vì cả ba đều còn nhỏ không được cho đi đâu xa một mình.

Nơi này có một cánh đồng trồng toàn hoa ly và những suối nước trong vắt, khung cảnh thiên nhiên thật sự rất tuyệt vời.

Nhóc đã chuẩn bị tất cả……

-Teukie , hyung nói cái này nhé.

Nhóc rụt rè nhìn nó.

Nó vẫn như mọi khi , lặng lẽ ngước nhìn.

-Hyung muốn…..muốn…._Nhóc ngập ngừng , lúng túng không nói lên lời, hai bàn tay đan vào nhau đầy bối rối.

~Chuyện gì?

Nó hỏi.

-Teukie có muốn làm…..ÙM!!!!

Nhóc muốn nói một điều quan trọng với nó……nhưng…..

AAAAAAA!!!!

-HYUN JOONGGGGG!!!!

~KHÔNGGGG!!!!!

Nhóc đã không thể nói…….

Đám tang_Hyun Joong.

-Chúng tôi thật sự lấy làm tiếc.

Ba mẹ Kangin cúi người chia buồn với ba nó, mẹ nó thì đang ở trong bệnh viện. Cú sốc này quá lớn đối với gia đình.

-Ngày mai, anh chị và cháu sẽ sang Mĩ đúng không?

Ba nó khẽ mỉm cười, dù đau đớn nhưng là trụ cột gia đình ông không thể gục ngã .Ba nó vẫn luôn như vậy…..luôn che giấu cảm xúc trước mặt người khác.

Nó biết …..nó giống ba.

Luôn che giấu cảm xúc thật của bản thân.

-Vâng, ngày mai chũng tôi sẽ đi.

Ba mẹ Kangin khẽ trả lời.

Cạnh!

Tiếng động nhỏ đằng sau cánh cừa làm cho mọi người quay lại nhìn nhưng…..không có ai cả.

Bên ngoài một thân hình nhỏ lặng lẽ bước trên hành lang.

….

-Teukie à!

Nhóc bước tới, mỉm cười nhẹ an ủi nó.

Nó im lặng đứng nhìn ngôi mộ của anh trai, khuôn mặt không biểu lộ điều gì.

Nó…..biết mình cần một lý do.

-Teukie , tai nạn đó là điều chúng ta không mong muốn.Em đừng buồn nữa.

Nhóc khẽ nắm lấy đôi vai nhỏ của nó.

Một lý do…..

Bộp!

Nó hẩy bàn tay nhóc xuống, quay lại nhìn nhóc với một ánh mắt giận dữ .

~Là tại anh.

Nó rít lên.

……có thể níu kéo anh ở lại….

-Teukie à!

Nhóc có vẻ không hiểu, khẽ gọi nó.

-Chỉ vì anh nên Hyun Joong mới chết….TẠI ANH DẪN HYUNG ĐẾN CÁI NƠI CHẾT TIỆT ĐÓ.

Nó hét lên, nước mắt tuôn trào tự bao giờ.

“Nơi chết tiệt sao?

Không!

Không phải đâu! “

-Hyung…..hyung không muốn….

Nhóc ngỡ ngàng, không biết phải nói gì.

~VÌ ANH NÊN HYUN JOONG MỚI CHẾT!!!

Nó gào lên……không biết rằng…..

Nó đã làm trái tim của nhóc……… tan nát…….Đau!

-Hyung…xin lỗi!

Nhóc cúi đầu , khẽ nói.

~Hãy chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra đi.

Nó lạnh lùng nói và quay bước bỏ đi.

Nhóc đứng lặng lẽ …..nhìn theo cái dáng nhỏ của nó khẽ khuất dần.

“Hyung….đau lắm…..có biết không Teukie ?

Tại sao em cứ luôn như vậy?”

Nhóc khẽ đưa tay lên và chạm lên ngực.

Nơi luôn nhức nhối……vì một ai kia.

……

Sáng hôm sau:

-Này nghe nói thiếu gia Yunho không đi Mĩ nữa.

-Thật không? Sao lại thế?

-Tớ không biết. Tại sáng nay vẫn thấy cậu ấy đi dạo ngoài vườn.

-Không biết sao lại thế nhỉ? Cậu ấy hình như rất muốn đi mà.

-Uhm! Chịu thôi.

Mấy cô hầu gái đứng tán dóc với nhau.Không để ý tới mọt cái bóng nhỏ vừa lướt qua.

“Ở lại sao?

Vì tôi…..hay vì trách nhiệm?

Nhưng mặc kệ!

Dù là vì cái gì…..thì tôi cũng muốn anh luôn bên mình.”

Trái tim nhỏ bé của nó đã quá ích kỉ.

Nó biết sai…..nhưng vẫn làm….

Chỉ bởi vì……nó không muốn nhóc rời xa nó.

Nhưng….nó lại không biết làm sao để có thể giữ nhóc bên cạnh.

Nó đã sai….

Giờ lại càng sai!

______________End Flash back_________________

Part 4 and end.

~Rốt cục……thì mình cũng không thể giữ anh ấy ở lại.

Cậu mim cười buồn và kéo tấm rèm cửa sổ lại.

Bên ngoài trời vẫn mưa và những cánh ly mỏng manh đã không còn toàn vẹn.

Sáng hôm sau:

-Cậu chủ!

Ông quản gia già đứng bên ngoài khẽ gọi vào bên trong.

~Chuyện gì?

Cậu mệt mỏi đáp lại.

-Cậu Kangin tới tìm cậu.

CỘP!

Tiếng một thứ gì đó vừa rơi .

~Ai cơ?

Cậu hỏi lại, chất giọng có gì đó ngỡ ngàng.

-Dạ , cậu Kangin .

Ông quản gia vẫn từ tốn đáp.

Bên trong phòng chợt im lặng,một bầu không khí kì lạ bao trùm lên khoảng không gian đằng sau cánh cửa.

~Anh ấy ở đâu?

-Cậu Kangin đang ở dưới phòng khách chờ cậu.

~Tôi biết rồi, nói với anh ấy tôi sẽ xuống ngay.

-Dạ, tôi hiểu rồi.

Ông quản gia cúi đầu và quay bước xuống nhà dưới.

Bên trong phòng:

“Đến để từ biệt sao?

Không ngờ anh vẫn còn nhớ đến gặp em lần cuối cơ đấy.

Nhưng……tại sao…..

Mỗi lần từ biệt anh lại tới cơ chứ?

Có hiểu…..mỗi lần từ biệt là một lần trái tim em lại nhói đau không?

Đồ ngốc!

Em ghét anh!”

Leeteuk tức giận ném con gấu bông đang ôm vào một góc rồi đứng dậy bước vào nhà tắm.

Trái tim yếu đuối.

Đến khi nào mới dũng cảm…….

                        …….nắm lấy tình yêu?

…….

~Đến làm gì?

Kangin giật mình quay lại khi nghe thấy chất giọng lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng.

-Anh tới đưa em đi đến nơi này.

Anh mỉm cười thật tươi với nó.

“Tại sao….”

~Không phải anh sắp điNew Yorksao? Rảnh rỗi quá nhỉ?

Cậu thờ ơ đáp và ngồi xuống sa lông.

“Lần nào từ biệt……..anh cũng cười tươi như vậy?”

-Anh….._Kangin ngập ngừng, có gì thật khó nói. –Bố anh bị bệnh cần anh sang giúp công ty , nên….

~Chuyện đó chả có gì liên quan tới tôi,nên khỏi phải giải thích.

Cậu khó chịu nói.

-À…uhm!Cũng đúng.Nhưng hôm nay ….em đi với anh đến chỗ này nhé.

Kangin nhẹ nhàng nói, nét buồn thoáng qua trên gương mặt anh.

~Đi đâu?

Cậu nhìn anh đầy nghi vấn.

-Đi tới chỗ này.

Anh nói và chạy tới kéo cậu đi.

~Yah! Ai nói tôi muốn đi cùng anh chứ.

Leeteuk khó chịu kêu lên nhưng……cậu không rút tay ra  khỏi bàn tay anh.

……..

-Tặng em đấy.

Kangin đưa cho Leeteuk một chùm bóng đỏ.

~Tại sao?

Cậu nhìn chùm bóng khó hiểu.

-Cầm lấy đi.

Anh mỉm cười và dúi chùm dây vào tayLeeteuk .

“Đồ ngốc….”

Cậu cầm lấy chùm bóng, đôi mắt nâu chợt tối lại……điều này….tại sao…?

~Tôi không thích những thứ này.

Cậu lạnh lùng nói và thả chùm dây khỏi tay.Những trái bóng đỏ ….lại….tung bay trên bầu trời.

“Anh nghĩ mình đang làm gì chứ?”

-Được rồi, là anh tặng em nên muốn làm gì cũng được mà.

Anh khẽ nói.Giọng nói chất chứa một cảm xúc kì lạ.

~Anh….rút cục muốn làm gì?

-Không làm gì cả, anh chỉ muốn cho em thấy những thứ này trước khi ra đi mà thôi.

~Thứ gì?

-Thứ em muốn trốn chạy.

Anh bình thản nói.

“Thứ em luôn trốn chạy?

Anh biết sao?

Không thể nào!”

Leeteuk im lặng không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp chợt trầm lại đầy u uất.

Lo sợ

Cậu đang lo sợ ư?

-Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu và kéo đi.

Ngày hôm nay…..cũng là một ngày đẹp trời.

……

-Nơi này…..vẫn không thay đổi.

Kangin đứng vươn vai , thư thái đón những cơn gió nhẹ cuốn lấy người. Từng làn gió mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa ly.Cánh đồng hoa mà anh đã luôn cố gắng chăm sóc để dành tặng cho Leeteuk .

Cậu đứng nhìn anh ,rồi nhìn tới cánh đồng hoa ly sau lưng.Hình như, Leeteuk đã hiểu anh muốn làm gì rồi.Anh muốn ngày hôm đó trở lại…..cái ngày….Hyun Joong chết……hay là cái ngày mà cậu quyết định chôn vùi tình cảm của mình.

“Anh nghĩ làm như vậy…em sẽ từ bỏ được trái tim yếu đuối này sao?

Không thể đâu!

Mãi mãi…..không thể!”

~Tôi muốn về.

Cậu quay lại và dợm bước đi.

-Khoan đã!

Kangin nắm lấy tay cậu và ….đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Leeteuk .Đôi mắt luôn cố tình giấu đi những cảm xúc thực sự của chủ nhân.

-Em định cứ thế này đến bao giờ? Tại sao cứ luôn che giấu đi cảm xúc của mình? Tại sao luôn khép mình trong cái vỏ bọc đầy gai này?

Anh dồn hết sức để nói, nét đau buồn lộ rõ trên khuôn mặt. Nhìn cậu như vậy anh đau lắm chứ, cậu nghĩ chỉ một mình mình khổ sở sao?Anh cũng khổ lắm đấy, có biết không?

~Im đi, đừng nói nữa.

Cậu cố rút tay ra khỏi tay anh và quay người bước đi.

-Em không thấy mệt mỏi sao? Nói ra đi, nói cho anh biết …._Anh nhìn cậu như van nài.. -….điều gì thực sự mới làm em hạnh phúc?

Cậu quay lại nhìn anh…..đôi mắt nâu như muốn vỡ òa……

“Điều gì khiến em hạnh phúc ư?

Là anh đấy.

Nhưng….em không thể nói được.

Vì….em không phải là một người hoàn hảo……

Em không xứng .”

~Xin lỗi!

Cậu mỉm cười buồn , khẽ quay đi.

Anh thực sự…..

……..ngỡ ngàng……..

………thất vọng…..

…và muốn buông tay mất rồi…..

-Leeteuk à…….lần này….anh đi sẽ không quay lại nữa đâu.

Anh nhìn cậu, khuôn mặt chất chứa sự mệt mỏi và đau đớn.

~Vậy…..tạm biệt!

Lời chia tay nhẹ như cơn gió thoảng. Jae Joong rút tay khỏi tay anh và quay bước rời khỏi đồi Found You.

Để lại sau lưng……….

Một người ……

Mà đối với cậu……….người đó là quan trọng nhất.

Nhưng…..trái tim yếu đuối đã ngăn cậu đến bên anh.

Ngăn cản…..cậu thốt lên được lời yêu thương chân thành.

Lời duy nhất có thể nói…….chỉ là……Xin lỗi!

….

-Anh thực sự đã thất bại sao?Không thể làm em thành thật….._Kangin mỉm cười buồn nhìn theo dáng hình đang khuất dần khỏi tầm mắt. –Anh …..có lẽ…nên từ bỏ chẳng?

“Hyun Joong chết không phải do anh.

Ngày đó…..anh ở lại là vì em.

Vì anh biết ….em không muốn ở lại một mình……không muốn cô đơn.

Anh đã cố gắng để em có thể sống thành thật với chính trái tim mình….nhưng đến giờ có lẽ……

……anh hiểu rằng….

Mình không thể!

Vậy có lẽ…..anh không nên ở lại đây nữa rồi.”

-Tạm biệt! Teukie à

….

~Hyung à! Em phải làm sao đây?

Leeteuk khẽ dựa người vào bia mộ lạnh lẽo của Hyun Joong, buồn bã nói.

~Em đã để anh ấy ra đi……như vậy có đúng không?

~Em không thể giữ anh ấy nữa rồi.Dùng cái chết của anh để làm lý do níu kéo anh ấy …..em thật ích kỷ và xấu xa đúng không?

Cậu mỉm cười chua xót nhìn bức hình Hyun Joong đang cười thật tươi.

~Nhưng…..em yêu anh ấy!

Huhuhu!!!

~Em thực sự yêu Kangin !

Huhuhu!!!

~Em không muốn từ bỏ……huhuhu……không muốn rời xa anh ấy….

~……phải làm sao đây? PHẢI LÀM SAO ĐÂY????

Những giọt nước mắt cứ thế tuôn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt nâu chìm trong một biển lệ ngập tràn. Tiếng thổn thức cứ thế vang lên……

-Tại sao cậu không níu giữ Kangin lại?

Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng khiến Leeteuk giật mình quay lại.

~Ông….ông…._Cậu nghẹn ngào không nói thành lời.

-Từ nhỏ ,con đã là một đứa trẻ nhút nhát, luôn khép mình…_Ông quản gia Lee tiến lại gần và dịu dàng nói. –Nhưng con không thể cứ sống mãi trong cái vỏ bọc này được, con phải tự đứng lên bằng đôi chân của mình.

-Cơ hội sẽ không tới.Nếu người ta không biết nắm giữ, con hiểu không?

Ông quản gia khẽ xoa nhẹ mái tóc tơ của cậu và mỉm cười.

~Anh ấy…..liệu có chấp nhận con không? Con …._Cậu quay lại nhìn bức hình của Hyun Joong. ~ Con là một kẻ ích kỷ và xấu xa.

-Nếu Kangin yêu con thì cậu ấy sẽ chấp nhận tất cả.Trong tình yêu đôi khi sự ích kỷ là điều không thể thiếu.

Ông quản gia vẫn bình thản nói.

~Vậy giờ….

-4h chiều này Yunho sẽ bay.Đây là cơ hội cuối của con nếu…..còn muốn níu kéo tình yêu cho mình.

~Con…..con…._Cậu vẫn còn chút bối rối và hoang mang.Không biết mình có thể gạt bỏ sự yếu đuối của trái tim và sống chân thành với nó không?

Nhưng…..

Kangin rất quan trọng!

Nếu không có anh…

Nếu không có anh…

KHÔNG THỂ!!!!!

~Con ra sân bay.

Cậu đứng dậy và chạy vể phía biệt thự.Trước khi đi cậu quay lại nhìn ông quản gia già và khẽ nói:

~Con cảm ơn ông!

Bóng hình nhỏ bẻ cứ thế khuất xa khỏi những hàng cây phong rợp lá đỏ.Ông quản gia Lee khẽ mỉm cười hạnh phúc, đứa cháu ngốc này cuối cùng cũng đã mạnh mẽ lên rồi.Thật là , để một kẻ già cả như ông nói những lời này ,thực sự đúng là quá ngốc.

-Kangin yêu con và cậu ấy sẽ không bao giờ từ bỏ.Ta biết điều đó!

……

Sân bay Incheon:

[ Hành khách của chuyến bay 366 điNew Yorknhanh chóng ra nơi soát vé tiến hành thủ tục lên máy bay.

Xin nhắc lại! Hành khách….]

-Đến lúc rồi…._Kangin cúi nhìn đồng hồ và hướng ánh mắt ra phía cửa sân bay.

Anh đang chờ đợi…..

Nhưng chờ đợi ai chứ?

 Leeteuk có lẽ sẽ không tới.

Không có lẽ ……chắc chắn sẽ không tới.

Biết vậy nhưng sao lại cứ hi vọng?

Có ngu ngốc quá chăng?

-Đi thôi!

Kangin mỉm cười và cầm hành lý bước vào cổng soát vé.

…..

~Muộn mất….phải nhanh lên……hộc!hộc!

Leeteuk hộc tốc chạy vào sân bay, thở dốc vì cố gắng chạy xe thật nhanh tới đây và chạy quanh cái sân bay rộng lớn này để tìm một hình bóng quen thuộc.

[ Thông báo: Chuyến bay 366 đi New York đã cất cánh……Chuyến bay 366 đi New York đã cất cánh…]

~Chuyến bay 366? Không thể nào!

Cậu chạy nhanh tới khu vực cách li nhìn thẳng hướng ra sân bay.Trên đường băng chiếc máy bay mang số hiệu 366 đã bắt đầu cất cánh bay thẳng lên trời.

~Không……không thể nào!

Cậu đau đớn nhìn chiếc máy bay cất cánh, mọi thứ dường như hoàn toàn sụp đổ…..trái tim của cậu……..

Đau quá!

~Cơ hội cuối cùng……hức!hức!……Kangin à!

Cậu gục ngã xuống nền đất lạnh của sân bay, nước mắt cứ thế chảy dài. Giờ thì cậu hiểu rồi……hiểu cảm giác tiếc nuối và ân hận là gì rồi.

Nó …..

Đau lắm…..

Thực sự ……rất đau!

Hức!hức!

Cậu ngồi bó gối, vùi mặt vào tay mà khóc thút thít như một đứa trẻ mà không thèm để ý tới mọi người xung quanh.

Chợt….

-Nếu anh đi rồi…..không biết ai sẽ gánh cục nợ này đây.Haizzzz!!!

Tiếng nói này……

Không phải chứ!

Cậu lập tức ngửa mặt lên và……..trước mặt cậu……

-Em không thấy làm thế này là buồn cười lắm sao? Người ta đang nhìn đó.

Anh.

Là anh.

Anh không rời xa cậu sao?

Là anh ……phải không?

-Còn ngồi đó tới bao giờ hả?

Anh bước tới và đỡ cậu đứng dậy rồi cúi xuống phủi bụi bám trên người cậu đi.

“Là anh….

Anh không bỏ em!”

~Huhuhuhu!!!!

Cậu ôm chầm lấy anh, òa khóc nức nở.

-Yah! Em sao thế hả? Mọi người đang nhìn chúng ta đấy.

Anh bối rối kêu lên, hai tai ửng đỏ khi những người đi qua cứ nhìn chằm chằm vào hai người.

-Leeteuk à! Leeteuk !

Anh dỗ nhẹ cậu.

~Huhuhuhu!!!

Leeteuk vẫn cứ ôm chặt lấy anh mà khóc.

-Haishhh!!! Thật là…._Anh thở dài nhẹ , mỉm cười ôm lấy người con trai mít ướt vào trong vòng tay của mình.

“Đã biết là không thể từ bỏ mà.

Không thể nào ra đi …..mà bỏ lại cục nợ rắc rồi này được.

Kangin à!

Cả đời này , mày sẽ chỉ ở bên con người này mà thôi.”

-Nín chưa? Mặt mũi tèm lem hết rồi nè.

Anh phì cười và lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu.

~Tại sao…..hức!hức!…..tại sao anh không đi?

Cậu mếu máo hỏi.

-Lẽ ra định đi rồi….nhưng mà…._Anh ngập ngừng.

~Nhưng sao?

-Nhưng chợt nhớ ra còn quên một thứ, nên phải ở lại.

Anh dịu dàng nói.

~Là sao?

Cậu sụt sùi hỏi lại.

-Thì…..chợt nhớ ra…._Anh nhìn cậu đầy âu yếm. –Không thể đi mà thiếu cái cục nợ rắc rối  này được.

Anh khẽ cạ nhẹ trán vào vầng trán nhỏ của cậu.

~Em không có rắc rối.

Cậu chu môi thật đáng yêu.

~Uh, không rắc rối nhưng rất phiền phức.

Anh véo nhẹ lên chóp mũi nhỏ xinh xinh kia.

~Vậy sao không đi đi, phiền phức muốn mang đi làm gì.

Cậu hờn dỗi quay mặt đi.

-Không được, anh đã thề với lòng mình._Kangin siết chặt hơn vòng tay của mình. –Dù có chuyện gì xảy ra….cũng sẽ không bao giờ rời xa cục nợ phiền phức này.

-Nghe rõ nhé….Không.bao.giờ!_Anh nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

~Nhưng…..anh vẫn phải đi mà.

Cậu xụ mặt xuống khi biết rằng lần này anh không thể ở lại.

-Ừ, phải đi.Nhưng không biết cục nợ phiền phức có muồn đi cùng kẻ đáng ghét này không?

Anh nói và giơ hai tấm vé máy bay ra .

~Anh…dù em luôn nói ghét anh và đối xử với anh như vậy…..mà anh vẫn yêu em sao?

Cậu ngước đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn anh.

-Ngốc ạ! Dù em có ghét anh hay xua đuổi anh….Thì cả đời này….

……………anh cũng chỉ yêu mình em thôi.Thiên thần ạ!

……..

New York

Kim Gia !

Phòng  thiếu gia họ Kim:

Ahhhhh...urrgggg….Kangin .….Kangin à!

-Teukie ….yên nào! Em càng như vậy….anh càng không thể dừng lại được đấy.

~Không phải nói….urgggg….có cuộc hợp…..ahhh..ahhh….quan trọng sao?

-Đúng….uhm….nhưng…um..uhm….em cứ như vậy sao anh đi được.

~Innie….ahhhhh!!!

Những âm thanh kì lạ đó phát ra từ phòng tắm của thiếu gia họ kim vốn nổi tiếng bản lĩnh và điềm đạm.

Nhưng khi ở bên…..con hồ ly xinh đẹp và phiền phức này thì kim thiếu gia không còn có thể giữ lại một chút bản lĩnh nào của mình được nữa.

Tâm trí anh hoàn toàn bị chi phối bởi tiểu hồ ly xinh đẹp mang tên Leeteuk này mất rồi.Không thể nào thoát ra……hay thực sự cũng không muốn được thoát ra.

~Kangin à…uhm….um….

Hai người ở trong bồn tắm sữa , Leeteuk tinh nghịch câu lấy cổ của Kangin và kéo anh vào nụ hôn say đắm cùng mình.

-Teukie ….em….thật…uhm…um…hư…

Anh đắm chìm trong viên kẹo ngọt ngào bên dưới mình.Lưỡi anh bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ tinh nghịch cứ luôn thích trêu đùa của cậu, bên dưới làn sữa trắng đục bàn tay anh không ngừng vuốt ve , chu du trên làn da mịn màng và trắng sứ của cậu.

~Ahh….urgggg….Yun….Yun à!

Teukie khẽ rên lên kích thích khi anh cúi xuống đặt những dấu hôn đỏ tấy lên chiếc cổ thanh mảnh của cậu.

-Trước khi đi họp….._Anh khẽ liếm nhẹ vành tai nhỏ của cậu… -Chúng ta….làm một lần nữa nhé!

~Không chịu đâu! Hôm qua hành em đến 2h sáng chưa ngủ được, giờ còn muốn nữa sao?

Cậu chu chiếc miệng nhỏ của mình lên một cách đáng yêu.

-Đi mà…..một lần nữa nhé!

Bàn tay hư hỏng của anh khẽ luồn xuống dưới phần hạ thân của cậu và nhẹ nhàng kích thích nó.

~Aaaaa…em ghét anh!

-Anh nghĩ…..đã có thêm một lý do nữa để không thể rời xa em rồi đấy.

Anh thích thú trêu đùa cậu, trong khi Jae Joong đang khó nhọc thở những hơi thở đứt quãng vì cơ thể đang nóng dần qua những cử chỉ kích thích của anh.

~Aaaaa….ư…ư..~~~~

Cậu khẽ nhăn mặt khi anh đưa một ngón tay vào nơi đó.Trong nước ấm, cảm giác đau cũng giảm đáng kể.

-Làm vợ anh nhé!

Kangin vừa nói vừa cắn nhẹ lên vành tai mỏng của Teukie .

~Không chịu!

Cậu bướng bỉnh đáp.

~Aaaaaaa!!!!

-Không chịu…um…uhm….cũng phải làm!

Chiếc miệng nhỏ xinh lại một lần nữa bị sưng tấy bởi những nụ hôn say đắm không có điểm dừng của kẻ xấu xa bên trên kia.

~Em…uhm…ư…ư…ghét…anh!

-Ừ…..nhưng anh…uhm…um…yêu em!

…..

Bên ngoài:

-Tổng quản, thiếu gia sắp muộn làm rồi.

Sungmin cúi nhìn đồng hồ trên tay và sốt ruột nhìn lên lầu.

-Cứ bình tĩnh, còn 30p nữa cơ mà.Thiếu gia đang lấy tinh thần để họp cho tốt đấy.

Bà quản gia Park bình thản đáp, trên miệng còn nở một nụ cười đầy thích thú.

“Cứ đà này……chả mấy chốc nhà họ Kim lại có đại tiệc cho coi.

Phải gọi điện báo cho ông Lee mới được.Hahahaha”

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro