Is Happy Ending

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ lại những kỉ niệm đó chỉ càng thêm xát muối vào trái tim tôi. Bốn năm qua, không một ngày nào là tôi không nghĩ tới chị. Tôi cố gắng gạt bỏ hình ảnh của chị trong đầu tôi, gạt bỏ tình cảm sâu nặng tôi dành cho chị từ sâu thẳm trái tim. Tôi lựa chọn rời khỏi Hàn Quốc, rời khỏi nơi chứa đựng nhiều kí ức của tôi và chị. Nhưng tôi đã sai lầm. Ở nước Mỹ xa xôi này, sự cô đơn xâm chiếm lấy tôi, nó càng khiến tôi nhớ về chị nhiều hơn.

Bây giờ khi mà tôi có tất cả mọi thứ trong tay, mọi thứ mà chị cần bốn năm trước thì chị đã không còn ở bên cạnh tôi. Tôi có được tất cả nhưng thứ duy nhất mà tôi không có được chính là chị. Hôm nay là party chúc mừng show thời trang của tôi thành công, có rất nhiều người mẫu, nhà thiết kế nổi tiếng nhưng chỉ có mình tôi ngồi ủ rũ trong góc uống rượu. Tôi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, tôi thành công khi mới 24 tuổi nhưng tôi lại thất bại khi không giữ được chị, không thể có nổi hạnh phúc cho riêng mình.



- Nhà thiết kế nổi tiếng của chúng ta sao lại uống rượu một mình ở đây thế này?

- Tôi có biết chị sao? - Tôi quay sang nhìn thoáng qua rồi lại tập trung vào ly rượu trong tay.

- Ồ, thì ra là không quen. Vì cô đã chia tay với cái cô Hoa khôi đó nên cũng không cần quen biết với cái người đã giúp cô trở thành người yêu cũ của cô gái đó sao?

- Chị... là cô gái giúp tôi chuyển tờ giấy nhắn cho cô ấy sao? Khoan đã... chị là Park Bom?

- Phải phải, cuối cùng thì cô cũng nhận ra tôi. Xem ra thì danh tiếng của tôi trong giới model cũng không đến nỗi tệ.

- Vậy cô ngồi uống tiếp đi. Tôi hơi khó chịu, cần vào nhà vệ sinh một lát. - Chaerin nói rồi đi về phía nhà vệ sinh. Chiếc vòng tay Dara tặng cô nắm chặt cả buổi tối được để lại trên quầy bar. Nhưng chiếc vòng tay nhanh chóng thu hút sự chú ý của Bom, cô cầm nó lên xem xét kĩ rồi há hốc miệng kinh ngạc.

- Cô làm cái gì vậy hả? Sao lại động vào đồ của tôi. - Chaerin từ nhà vệ sinh ra thấy Bom cầm chiếc vòng tay thì vội giật lại.

- Chiếc vòng này... là của cô? - Bom ngước ánh mắt ngân ngấn nước lên hỏi.

- Phải, là của tôi. Có chuyện gì sao?

- Không lẽ cô chính là... - Bom ngập ngừng nói rồi lấy từ trong túi một chiếc vòng giống y hệt khiến Chaerin theo đó mà bất ngờ.

- Tại sao hai chiếc vòng này giống nhau y hệt vậy?

- Tôi cùng người em gái đã mất tích từ bé đều có chiếc vòng như thế này. Chaerin, cô thật sự là người em đã mất tích của tôi ư? - Bom cất giọng run run hỏi. Chaerin sững sờ, cô ngồi uỵch xuống ghế, trong đầu suy ngẫm những điều Bom nói.

- Tôi không phải nhưng có lẽ là Dara. Chiếc vòng này chính là quà cô ấy tặng tôi khi nói lời chia tay với tôi.

- Là Dara sao? - Bom nghi ngờ hỏi lại một lần nữa và nhận được cái gật đầu của Chaerin.

- Vậy bây giờ Dara đang ở đâu, cô mau nói cho tôi biết đi? - Bom rối rít hỏi, cô không ngờ mình lại may mắn tìm được em gái sau hơn hai mươi năm thất lạc.

- Tôi... tôi không biết. Chúng tôi đã chia tay từ bốn năm trước. Cô ấy đến với Jiyong. Chuyện này cả trường đều biết sao cô còn hỏi tôi. Có lẽ bây giờ cô ấy là diễn viên nổi tiếng ở Hàn Quốc rồi cũng nên. - Chaerin lại trở về với vẻ bình thản vốn có, cô chua chát nói.

- Cô nói cái gì vậy hả? Dara đâu có trở thành diễn viên gì đâu, từ sau khi cô đi Mỹ, Dara cũng không đến trường nữa. Không được, tôi phải gọi điện cho bố mẹ, tôi phải trở về Hàn Quốc tìm Dara mới được. - Bom nói như người mê sảng rồi cầm lấy túi xách rời khỏi buổi party.

"Dara đâu có trở thành diễn viên gì đâu, từ sau khi cô đi Mỹ, Dara cũng không đến trường nữa." - Câu nói này cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Chaerin, chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao cô lại cảm thấy mơ hồ như vậy. Cô luôn nghĩ mình là người hiểu rõ chuyện nhất nhưng bây giờ cô lại chẳng biết gì hết. Bốn năm qua chưa một lần nào cô đặt chân về Hàn Quốc, cũng không một lần nào cô tìm hiểu tin tức về Dara bởi cô đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với mọi người ngoại trừ bố mẹ ra. Vì thế mà cô luôn nghĩ rằng Dara đã trở thành diễn viên nổi tiếng, đã có Jiyong bên cạnh nhưng sự thật lại không phải như vậy.


* Một tuần sau, Seoul, Hàn Quốc

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ kĩ Chaerin quyết định trở về Hàn Quốc, cô muốn tìm Dara giải quyết rõ mọi chuyện. Nhưng cô như con thiêu thân lao đầu tìm trong vô vọng. Đến lúc này cô mới cảm thấy những gì mình biết về Dara quá ít, ngược lại những sự quan tâm Dara dành cho cô, hiểu biết về cô thì cô chẳng biết một tí gì về người mình yêu.

Chaerin lang thang trên đường, cô hy vọng mình có thể vô tình gặp được Dara nhưng cũng nhờ đó mà cô vô tình chứng kiến được một cảnh khác... là Kwon Jiyong tình tứ bên một người con gái khác, người đó chính là Kiko - người mẫu trong bộ sưu tập của cô. Chứng kiến khung cảnh trước mặt lại khiến Chaerin nhớ về hình ảnh năm xưa khi Jiyong và Dara cũng tình tứ bên nhau trước mắt cô như vậy. Điều này càng khiến cô tức giận hơn.

- Kwon Jiyong. - Jiyong nghe thấy tên mình thì vội ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

- Cô là...? A chẳng phải là Lee Chaerin đây sao? - Jiyong suy nghĩ mấy giây rồi lại nhếch miệng cười khi nhận ra người trước mặt.

- Là tôi. - Chaerin giữ phong thái lạnh lùng trả lời.

- Em ra xe trước. Anh có chút chuyện cần nói với người này.

- Sao? Bây giờ cô đã chịu trở về rồi sao? - Khi chỉ còn hai người Jiyong cất giọng như chế giễu Chaerin.

- Dara đang ở đâu?

- Xin lỗi, cô hỏi nhầm người rồi. Tôi nghĩ bây giờ cô trở về chắc là biết được chuyện gì rồi phải không?

- Anh biết được gì hãy nói cho tôi biết.

- Điều tôi biết đáng lẽ cô phải là người biết rõ nhất. Bởi cô chính là người yêu của Dara nhưng rốt cuộc là cô biết được những gì, hiểu được những gì về Dara? Cô làm người yêu cái kiểu gì mà bây giờ lại đến chất vấn tôi. Dù sao thì tôi cũng khuyên cô rằng: trong tình yêu không phải cứ hai người yêu nhau là được, mà còn phải có sự quan tâm, thấu hiểu. Không phải chuyện gì giữa hai người cũng có thể chia sẻ với nhau được, người đó có thể có những điều khó nói nhưng nếu cô thật sự yêu người đó cô sẽ tìm hiểu chuyện gì, sẽ ở bên cạnh người đó cho dù họ có không cần cô đi nữa. - Jiyong nói như thể anh xả được cơn giận kìm nén bấy lâu.

- Có chuyện gì đã xảy ra với Dara? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Anh mau nói cho tôi biết.

- Được vậy để tôi nói cho cô biết. Tôi đã mất liên lạc với cô ấy từ ba năm trước. Sau khi cô đi cũng là lúc cô ấy không đến trường nữa, cô ấy không thể tốt nghiệp vì hoàn cảnh là trẻ mồ côi của mình. Tôi đề nghị giúp nhưng cô ấy đã từ chối. Cô ấy có cho tôi số điện thoại nhưng sau một thời gian tôi cũng không thể liên lạc được. Cô ấy cũng không cho tôi đi tìm cô ấy. Lí do cô ấy chia tay với cô bởi vì cô ấy đã thấy giấy trúng học bổng du học ở Mỹ của cô, cô ấy không muốn cản bước tiến đến tương lai của cô và lúc đó ở cô nhi viện cô ấy lớn lên xảy ra chuyện nên cô ấy buộc phải chia tay với cô. Còn nữa giữa chúng tôi chỉ là bạn bè, tôi và cô ấy diễn kịch chỉ để cô xem thôi. Bây giờ thì cô vừa lòng rồi chứ?

Nói xong Jiyong rời đi, để lại Chaerin đứng thẫn thờ. Cuối cùng thì cô cũng hiểu, cô và Dara chia tay không phải do Dara mà do hai người có một sự ngăn cách quá lớn, là vì cô đã vô tâm không hiểu gì về Dara.



* Đảo Jeju

- Dara, con chưa ngủ sao?

- Sơ Yulia, muộn rồi sao sơ còn ra đây?

Trên chiếc ghê băng trước một ngôi nhà nhỏ nhìn ra biển là bóng dáng của một cô gái nhỏ nhắn có nụ cười vô cùng xinh đẹp. Người đó không ai khác là Dara, đây là địa điểm quen thuộc mà hằng đêm cô vẫn ngồi đây ngắm cảnh biển và bầu trời khuya.

- Con lại nghĩ về người đó? - Người tên sơ Yulia đó nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Dara, nắm lấy bàn tay cô ân cần hỏi.

- Con vẫn không thể quên được em ấy. - Dara nói, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn lên bầu trời đầy sao kia.

- Ta xin lỗi con, nếu không vì chuyện ở cô nhi viện con đã...

- Sơ đừng nói như vậy. Chuyện không thể trách được sơ, hãy coi như chúng con có duyên mà không có phận đi.

- Dara à, thật sự phải cơm ơn con rất nhiều. Mấy năm qua nếu không có con thì đám trẻ mồ côi không biết phải như thế nào. - Sơ Yulia thở dài nói.

- Vì con cũng là trẻ mồ côi nên con hiểu cảm nhận của các em ấy. Các em ấy đã bị bố mẹ bỏ rơi, nếu chúng ta cũng như vậy thì sẽ khiến các em ấy vô cùng tổn thương.

- Dara à... - Vị sơ nghẹn ngào nói, bởi vì bà như mẹ của cô, bà hiểu được lúc này trong lòng cô đang nghĩ gì.

- Thôi cũng muộn rồi, sơ đi nghỉ đi. Một lát nữa con sẽ vào.

- Vậy được rồi, con mau nghỉ sớm đi.

Sau khi sơ Yulia đi vào, Dara vẫn lặng yên ngồi đó. Nhưng cơn gió biển lạnh lẽo thổi lại khiến cô cảm thấy lạnh, cô quyết định vào lấy áo rồi sẽ ra đây ngồi tiếp thì...

- Ch... Chaerin

- Cuối cùng em cũng tìm được chị. Chị tưởng làm như vậy sẽ khiến em biết ơn chị ư? Như vậy càng khiến em hận chị hơn thôi. - Chaerin nói trong nước mắt, cô từng bước lại gần Dara rồi ôm lấy người con gái trước mặt thật chặt trong lòng như sợ cô chỉ cần buông tay là Dara sẽ chạy mất.

- Chaerin ah... - Nhìn thấy Chaerin lúc này càng khiến Dara xúc động hơn, cô không kiềm chế được nước mắt mà òa khóc trong lòng người cô yêu sâu nặng.

- Em xin lỗi, em xin lỗi chị Dara. Là em sai rồi, em nhất định sẽ không bỏ chị nữa. Cho dù sau này chị có van xin em, có nói không yêu em thì em cũng sẽ không để chị rời khỏi em nữa. Em biết hết tất cả rồi, em xin lỗi, xin lỗi chị... - Chaerin ôm Dara càng chặt hơn nữa, lúc này cô cũng khóc, khóc vì cảm thấy có lỗi, vì hạnh phúc, vì vui mừng cô đã tìm được Dara.

Là sau khi gặp Jiyong Chaerin đã tìm đến nơi cô nhi viện Dara sống, cô tìm người quản lý trước đây của cô nhi viện và biết được năm xưa cô nhi viện gặp khó khăn về vấn đề kinh tế, thời điểm đó có một trẻ mồ côi mắc bệnh ung thư cần tiền phẫu thuật nên số tiền Dara làm thêm để học đại học đã dùng vào việc chữa trị. Sau đó vì không thể tiếp tục với mức sống đắt đỏ ở Seoul sơ Yulia cùng Dara đã phải đưa bọn trẻ mồ côi ra đảo Jeju sống.

- Dara chị hãy trở về cùng em. Em không thể xa chị thêm một giây phút nào nữa. - Chaerin lên tiếng sau khi Dara đã ngừng nức nở, cô lấy tay lau giọt nước mắt còn vương lại trên má Dara.

- Chị...

- Em sẽ lo cho chị. Em cũng sẽ đưa bọn trẻ cùng sơ Yulia trở về cô nhi viện cũ. Chị không cần lo gì cả, chỉ cần nghe lời em trở về là được.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết. Hơn nữa lần này trở về chị không chỉ có em mà còn có unnie và bố mẹ chị nữa.

- Unnie và bố mẹ chị? Chị không hiểu...

- Chị không phải là trẻ mồ côi, chị có gia đình đang đợi chị. Vì khi chị còn bé có chút chuyện xảy ra nên chị mới bị lạc và được nhận vào cô nhi viện. Để lên xe em sẽ nói rõ cho chị biết, bây giờ mau cùng em trở về.


Dara chưa kip phản ứng thì đã bị Chaerin kéo lên xe trở về Seoul.


Đây chính là kết thúc sau bao nhiêu khó khăn cách trở và hiểu lầm mà cả hai gặp phải. Dara trở về gặp lại những người thân của cô sau bao nhiêu năm xa cách. Bên cạnh cô không chỉ có Chaerin - người cô yêu thương mà còn có gia đình - điều mà cô luôn mong đợi. Hạnh phúc của cả hai bây giờ mới chính thức bắt đầu.


--------------THE END--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro