The End Of Us

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói thời gian qua đi sẽ có những kí ức được xóa nhòa nhưng tại sao mãi tôi vẫn không thể nào quên được ngày định mệnh đó - tôi gặp chị.

Chị có biết không ngay từ cái chạm mắt đầu tiên chị đã cướp lấy hồn tôi, và cướp đi cả trái tim tôi nữa. Đến bây giờ, 4 năm, nhưng tôi vẫn không thể nào cướp lại trái tim mình từ tay chị. Chị thật độc ác SanDara Park.

Chị còn nhớ không, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc đó chị được bao vây bởi rất nhiều anh chàng đẹp trai. Họ tặng hoa, tặng quà cho chị, mọi cô gái khác nhìn chị bằng đủ ánh mắt, ghen tỵ có mà ngưỡng mộ cũng có.

Còn tôi nhìn chị... và ánh mắt chị cũng vô tính lướt qua tôi.

Chị bước từng bước về phía tôi, kiên định và chậm rãi.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn và ấm áp của chị nắm lấy tay tôi, chị mỉm cười nhìn khuôn mặt đang bất ngờ và ngơ ngác của tôi.

Rồi chị nắm chặt tay tôi, chạy. Phải, chị kéo tôi chạy khỏi đám người theo đuổi chị. Là chị dùng tôi cắt đuôi họ nhưng sao lúc đó trái tim tôi đập rộn ràng lại cảm thấy hạnh phúc đến thế.

* Chị dắt tôi đến một cái cây lớn sau sân trường. Chị nhìn tôi, tôi nhìn chị, hai ánh mắt ngượng ngùng nhìn nhau rồi nhanh chóng quay đi.

- Uhm, xin lỗi em vì đã kéo em chạy vội vã như vậy. - Đó là câu đầu tiên chị nói với tôi.

- À, không có gì đâu. Nhờ chị mà em được tập thể dục đó.

- Uh hì hì... cảm ơn em. Chị nhất định sẽ trả ơn em. Tên em là gì? - Chị mỉm cười với tôi, dùng ánh mắt long lanh đó thật chăm chú nhìn tôi.

- Tên... tên em?

- Uh phải, chị muốn biết tên để cảm ơn em.

- Chị kh.... không cần phải làm vậy đâu. - Tôi lắp bắp trả lời nhưng chị vẫn dùng ánh mắt kiên quyết với tôi.

- Em là Lee Chaerin, khoa Thời trang.

- Lee Chaerin khoa Thời trang phải không? Chị nhớ rồi, bây giờ chị có việc bận. Gặp lại em sau nhé.

Cứ như vậy chị chạy đi, để lại tôi ngẩn ngơ với trái tim đang đập liên hồi. Lần đầu tiên - một người khiến trái tim tôi rung động. *


Sau ngày hôm đó tôi mới biết rằng chị là SanDara Park - Hoa khôi khoa Diễn xuất và là sinh viên năm hai. Còn tôi, Lee Chaerin - sinh viên năm nhất khoa Thời trang.


Một tháng liền tôi không gặp chị, chị cũng không đến gặp tôi như chị đã nói. Một tháng trong đầu tôi toàn suy nghĩ về chị, tâm trí tôi chỉ toàn hình ảnh về chị, về nụ cười rạng rỡ của chị. 18 tuổi trẻ trung, bồng bột, lần đầu biết thế nào là thích một ai đó - tôi quyết định tìm chị, hay nói rõ hơn là tôi quyết theo đuổi chị mặc dù tôi biết là cơ hội được chị nhận lời rất nhỏ nhoi.

Tôi chọn cho mình một bộ trang phục thật phong cách: 1 chiếc hoodie HBA, quần jeans, giày sneaker. Tôi chuẩn bị một bó hoa hồng để ngỏ lời với chị. Tôi gửi lời nhắn qua một mảnh giấy nhỏ rồi nhờ một unnie là sinh viên cùng khoa với chị. Tôi nhớ unnie đó dáng người rất cao, đôi chân vừa trắng vừa dài, khuôn mặt hết sức dễ thương nhưng tôi vẫn thấy chị dễ thương hơn rất nhiều.

Tôi cầm bó hoa, đợi chị dưới gốc cây mà lần trước chị cùng tôi chạy tới. Tôi không mang hy vọng nhiều nhưng ngày hôm đó chính là ngày bất ngờ nhất trong cuộc đời tôi.

* - Ú òa... - Tôi ngồi đợi chị thì bất ngờ một bàn tay che lấy mắt tôi khiến tôi giật mình quay lại.

- Aaaa... là chị sao? Khiến em giật hết cả mình. - Hóa ra người đó là chị, tôi không ngờ là chị sẽ tới bởi tôi đã kiên nhẫn ngồi đợi chị hơn một tiếng đồng hồ. Chị vẫn vậy, vẫn khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười làm trái tim tôi mê đắm đó.

- Xin lỗi em Chaerin, khiến em đợi lâu rồi. Tại chị bận nhiều việc quá nên... - Chị cúi đầu ngượng ngùng xin lỗi tôi, sao mà chị có thể lúc nào cũng trông dễ thương vậy chứ.

- Ah không sao đâu, hôm nay em muốn gặp chị là có lời muốn nói. - Tôi lấy hết can đảm mở lời với chị.

- Uhm em nói đi.

- Em muốn hẹn hò với chị. - Tôi nói một cách rõ ràng và đưa bó hoa đã chuẩn bị đến trước mặt chị. Phù, cuối cùng tôi cũng có thể nói ra, không ai biết rằng chỉ vì mấy chữ này thôi mà mấy ngày qua tôi đều đứng trước gương tập nói đi nói lại.

- Chị đồng ý.

- Hở, chị nói gì cơ? - Tôi ngơ ngác không hiểu gì, chị ấy vừa... vừa nói gì cơ? Chị ấy đồng ý hẹn hò với tôi sao? OMG.....aaaaaaaaaaaa

- Chị nói chị muốn hẹn hò cùng em. - Chị nói lại một lần nữa, không phải là mơ rồi, chị ấy đồng ý hẹn hò với tôi kìa hahha. Tôi bấu một cái thật đau vào cánh tay mình, aaaaaa đau quá. Đây là thật, không phải là mơ. Yeahhhhhh tôi hú hét lên như một kẻ điên, còn chị lại chỉ nhìn tôi cười sung sướng.

- Em thật là đáng yêu. - Chị đưa tay lên má và nhéo tôi một cái khiến tôi thấy ngại, cũng một câu nói mà sao ba mẹ tôi nói và chị nói khác nhau quá vậy. Trái tim tôi vì câu nói đó mà không tự chủ muốn rớt ra ngoài luôn rồi.

- Vậy bắt đầu từ ngày mai chúng ta hẹn hò nhé.

- Ừ. *


Tôi cùng chị hẹn hò được hai năm. Hai năm đó có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi bởi bên cạnh tôi có chị. Chị rất dịu dàng, ân cần, quan tâm tôi. Mỗi lần nhìn vào mắt chị tôi đều cảm thấy được tình cảm chân thành của chị trong đó, chị coi tôi là tất cả, những kẻ theo đuổi chị không bao giờ có được sự chú ý của chị dù chỉ một cái liếc mắt. Còn tôi... tôi có tất cả những thứ mà kẻ khác mong đợi từ chị. Đối với tôi chị không đơn thuần là cô người yêu Hoa khôi xinh đẹp mà chị còn là thế giới của tôi. Cho đến một ngày... thế giới mà tôi nỗ lực gây dựng sụp đổ.

"Tình yêu tuổi học trò là tình cảm đẹp đẽ nhất và cũng dễ dàng tan vỡ nhất". - Tôi không bao giờ tin vào câu nói đó, điều duy nhất tôi tin chính là tình cảm chân thành và bền vững của tôi và chị, rằng chúng tôi có thể nắm tay nhau hạnh phúc đến cuối đời. Nhưng đến cuối cùng chị đã khiến cho tôi tin, là hoàn toàn tin, tâm phục khẩu phục.

* Hôm đó là 14-2, là ngày Lễ tình nhân. Tôi hẹn chị tại một nhà hàng nhỏ gần trường, tôi đã chuẩn bị một bữa tối thật lãng mạn dành riêng cho chị và tôi. Tôi muốn cùng chị trải qua những kỉ niệm đặc biệt trong dịp Valentine lần thứ ba chúng tôi được ở bên nhau.

Chúng tôi dùng bữa tối rất vui vẻ, chị vẫn luôn chọc cười tôi bằng những câu chuyện thú vị của chị. Sau đó chị nói chị muốn đi dạo vì thế mà chúng tôi đã nắm tay nhau lang thang quanh khuôn viên trường.

Khi đến trước cái cây mà lần đầu gặp chị đã kéo tôi chạy đến, chị dừng lại. Tôi cũng dừng lại đứng bên cạnh chị, lặng lẽ ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Chỉ cần ở bên cạnh chị, được nắm tay chị như thế này tôi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đây là giây phút bình yên nhất đối với tôi.

- Chaerin ah... - Chị nhỏ giọng nói rồi quay sang nhìn tôi. Ánh mắt chị nhìn tôi lúc này... nó không giống với ánh mắt mà chị vẫn thường nhìn tôi. Không hiểu sao tim tôi bỗng đập nhanh hơn.

- Chúng ta chia tay đi. - Tôi như chết đứng với câu nói của chị. Chị muốn chia tay với tôi sao? Vì cái gì? Vì lí do gì chứ?

- Chị xin lỗi nhưng chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Chị... chị đã có người khác rồi.

- Người khác? Là ai khiến chị chia tay với tôi? Tôi có gì không tốt với chị sao, vì sao chị lại muốn chia tay với tôi hả?

- Không... không Chaerin em rất tốt với chị. Là chị có lỗi với em. Chị không còn yêu em nữa, chị thật sự đã thích người khác rồi. - Từng lời nói của chị như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi. Tại sao vào chính lúc tôi nghĩ hạnh phúc sẽ đến với mình thì chị lại chọn cách rời xa tôi. Lúc này tôi thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, tôi nắm chặt hai vai chị lắc mạnh hỏi:

- Là ai? Là ai hả? Chị nói đi... - Tôi hét thật lớn vào mặt chị, tôi không quan tâm lúc này có ai nghe thấy và chứng kiến cảnh này không. Tôi cần một lời giải thích của chị.

- Là Kwon... Ji... Yong. Em biết anh ấy mà phải không... anh ấy là người chị thích. Hơn nữa anh ấy có thể giúp chị thực hiện ước mơ trở thành diễn viên của mình. Em biết muốn là diễn viên nổi tiếng cần phải có người chống lưng. Chị tin anh ấy nhất định sẽ khiến cho chị hạnh phúc.

- Hahahah.... Hóa ra là vậy... chị cũng giống như hạng con gái rẻ tiền khác chỉ biết đuổi theo đồng tiền và danh vọng. Được, nếu chị muốn thì chúng ta chia tay. - Tôi lạnh lùng nói ra từng chữ, tôi không cần biết lời tôi nói ra có làm tổn thương chị hay không nhưng trái tim tôi bây giờ đang rất nhói đau, nó làm tôi muốn ngạt thở. Tôi cười khổ cho chính bản thân mình trong khi từng giọt nước mắt lăn dài trên má... Kết thúc rồi.

Tôi đang định cất bước đi thì chị kéo tay tôi lại, đeo vào tay tôi một chiếc vòng - là chiếc vòng mà chị từng nói với tôi rất quý giá với chị.

- Em hãy coi như đây là món quà cuối cùng chị có thể tặng cho em. Chị xin lỗi. - Nói xong chị chạy khỏi tôi, giống như lần đầu gặp mặt chị cũng chạy như vậy rồi biến mất một tháng liền. Nhưng lần này sẽ khác chị sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Cho dù một tháng, hay bao lâu sau tôi đi tìm chị đi nữa thì chị sẽ mãi không thể thuộc về tôi. Chị... bên cạnh đã có người khác... không phải là tôi.

Từng cơn gió lạnh toát táp thẳng vào mặt tôi. Là gió mùa xuân đây sao, tại sao nó cũng lạnh như chính con tim tôi như bây giờ vậy? Tôi đứng lặng nhìn bóng hình chị dần biến mất trong màn đêm, khẽ lấy tay gạt giọt nước mắt còn đang từ khóe mi chảy xuống tôi quyết định bước đi khỏi đây - nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc của chị và tôi. Từ giờ trở đi tôi sẽ sống cuộc sống của Lee Chaerin - cuộc sống khi không có Sandara Park.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro