Neon (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mino cảm thấy như một thằng ngốc, là kẻ ngốc nhất. Đương nhiên, bước vào đó và gây ra một mớ hỗn độn hoàn toàn là không cần thiết khi mà leader của anh vẫn luôn giữ mọi việc trong tầm kiểm soát. Sự thất vọng tràn trề khi anh nhận ra rằng Seungyoon không bao giờ cần hoặc mong chờ sự giúp đỡ từ anh theo cái cách mà những người bạn thân làm. Mặc dù họ đã trải qua một buổi chiều tuyệt vời cùng nhau, bởi vì họ sẽ luôn như cũ; Chỉ là leader-maknae và member của mình.

"Nhưng ... cảm ơn vì ... làm những gì cậu đã làm. Thật tốt khi biết cậu luôn yểm trợ cho tớ và phải nói rằng, cậu đã khá tuyệt vời trong đó, cái cách mà cậu rạng ngời nhảy ra như thế. Tớ sẽ yêu cậu nếu tớ là một cô gái." Seung Yoon cười với lúm đồng tiền đáng yêu ở hai bên má, và ngay lúc đó như có những tiếng sét xõa rơi vào mắt hắn và khi hắn quay gót đi vào cửa hàng tiện lợi để mua nước, Mino vẫn còn đứng trên đường phố với một biểu hiện của sự hoang mang.

Seunghoon đến Mino: Vậy em đã hôn cậu ấy chưa?

Mino: Chưa.

Seung Hoon: Aww, đừng quá đắng cay. Đêm vẫn còn dài mà! :)

Mino: 死 仆街

Seung Hoon: Có phải là một lời nguyền?

Mino: ... Có thể :).

Đi xe buýt hai tầng dường như là cách tốt nhất để kết thúc một ngày tuyệt vời vì thế họ đã leo lên một trạm ngẫu nhiên ở Causeway Bay. Xe ở đây cao và hầu hết chạy ngang qua Hồng Kông Island theo nhiều hướng khác nhau. Họ đã giữ được bản thân cố định trong xe như sự trung thành với nhịp điệu chậm rãi của các bài hát đã tồn tại trong nhiều thập kỷ, ngay cả khi đang đi trong sự tấp nập của khu vực kinh doanh.

Mino đã từng nhìn thấy rất nhiều bộ phim tình cảm được lấy bối cảnh trên xe buýt hai tầng, những nụ hôn ngọt ngào ở phía sau tầng trên và những cuộc chia tay đẫm nước mắt ở các nhà ga là hình ảnh quá đỗi quen thuộc. Nhưng giờ đây mọi thứ dường như thật lạ lẫm khi anh ngồi ở tầng trên này với một người mà anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải lòng, ngồi im lặng bên cạnh nhau với những ý nghĩ riêng của mình vang vọng trong đầu.

Đêm đã chìm xuống từ lâu nhưng ánh đèn của bản quảng cáo và biển hiệu vẫn sáng bưng và đầy màu sắc. Ngay cả những đám mây màu xám cũng phản chiếu nhẹ nhàng những màu sắc lẫn lộn, tạo ra một ánh sáng mềm mại như phủ sương lên đường phố. Nhìn từ phía trên, đường phố lướt qua họ mở ra như một băng chuyền hình ảnh; Một thế giới tương tự nhưng cũng không khác gì nền công nghiệp quyến rũ đã trưởng thành chỉ để được yêu mến và ngưỡng mộ.

Vào ban ngày, Hồng Kông chỉ là một thành phố với những đường phố bận rộn và tàu điện ngầm chạy dọc ngang, nhưng vào ban đêm, một loại năng lượng khác mở ra với sự tinh tế bất thường. Một nhóm người lướt qua vỉa hè, hầu hết trong số họ đều đang bị bỏ rơi bởi xã hội thực dụng. Ánh sáng neon là nguồn sáng của họ, là chủ nghĩa huyền bí quyến rũ của mặt trăng nguồn năng lượng của họ, và bóng tối của đêm vừa bảo vệ và vừa gây nguy hiểm như một con dao hai lưỡi mà họ buộc phải sử dụng.

Các tòa nhà cũ bị bỏ lại bên cạnh nhiều căn hộ mới, nghĩa trang lớn đối mặt với những con đường chật ních người và những nhà thờ linh thiên chia sẻ cùng đường phố với các tòa nhà chính phủ; Mino cuối cùng cũng có thể thấy tại sao Hồng Kông lại là thành phố mâu thuẫn, một đất nước đang trên đỉnh của thế giới và vẫn phải đối mặt với những ngày khó khăn.

Anh đã có một suy nghĩ như thế này, rằng Seungyoon cũng không khác gì so với thành phố.

Người mà anh đã trải qua một buổi chiều vô tư cũng chính là người đặt tất cả vào mọi thứ hắn làm: 100% trong công việc, 100% chơi cũng vậy, nhưng bây giờ, người ngồi bên cạnh anh (phía sau bàn tay của họ chạm vào nhau với mỗi lần rung động của chiếc xe hai tầng) lại là người hoàn toàn khác. Trầm mặc và suy tư, Seungyoon như chìm trong một mê cung của những suy nghĩ và cảm xúc phức tạp đến mức Mino cảm thấy khó có thể hiểu được. Giống như những đêm khi hắn rời khỏi phòng ngủ chung của nhóm, hài lòng với người bạn đồng hành là cây guitar của mình cùng với những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu.

Thành phố giữ rất nhiều bí mật. Tương tự như vậy, Mino cũng thắc mắc Seungyoon đang giấu những gì dưới mái tóc và trong pháo đài của mình.

"Tại sao cậu luôn luôn nhìn tớ với vẻ mặt đó?" Câu hỏi phá vỡ sự im lặng và Seungyoon tập trung đôi mắt tò mò của mình lên Mino. Giống như một chú nai bị mắc kẹt trong đèn pha, những ngụ ý dưới ánh nhìn đó trở nên mạnh mẽ đột ngột. Và mặc dù lời nói đã vươn lên như vũ bão từ đáy lòng của Mino, chúng vẫn luôn bị kẹt ở đầu lưỡi anh và đôi môi anh khẽ mím lại.

Trong thành phố của đầy đủ loại neon phát sáng như thế này, ánh sáng của hắn là thứ sáng nhất. Những cảm giác của anh đối với Kang Seungyoon đã vẫy đèn đỏ như một dấu hiệu cảnh báo.

"Và cậu chưa bao giờ làm gì cả." Seungyoon thở ra, cười một cách trìu mến, như thể nói "Vâng, Song Mino chỉ là một đứa con nít ngu ngốc ngớ ngẩn mà thôi". Và Mino cảm thấy như một kẻ ngốc một lần nữa, nhìn người kia đang liếc mắt ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt hắn rạng rỡ với ánh sáng rực rỡ của màu đỏ và xanh lá cây, ánh sáng của Neon.

Tiếng ồn từ giao thông di chuyển dọc theo họ biến mất, để lại họ một thế giới im lặng của ánh đèn vàng mờ và một khoảng trống nghẹt thở giữa chúng. Khi Seungyoon nói, lời nói của hắn chậm rãi và nhẹ nhàng như hắn sợ phá vỡ điều gì đó mong manh giữa họ, và hắn đã đúng, bởi vì chỉ với một câu đó thôi, Mino đã gần như ngừng thở.

"Tớ đang hẹn hò với một người."

Seungyoon từ chối nhìn lên, đôi mắt của hắn vẫn còn nằm trên đôi giày khi hắn kéo mũi giày vào những chiếc lưới sắt bẩn của chiếc xe điện. Nếu lúc này giống như bất kỳ thời điểm nào khác, Mino sẽ đánh vào đùi của Seungyoon và cằn nhằn hắn để ngăn chặn việc làm bẩn đôi giày thể thao trắng đó nhưng ngay lúc này, anh không thể giả vờ rằng anh ổn, không thể ngăn được sự thất vọng từ đôi mắt và trái tim anh. Anh muốn nói điều gì đó nhưng anh có thể nói điều gì mà không tỏ vẻ đáng thương được chứ?

"Chúng tớ đã hẹn hò từ hồi trung học vì vậy thật khó để buông bỏ. ... Nhưng mọi việc có vẻ như quá ... phức tạp những ngày này. Bởi vì cậu ... và những thứ khác, tất nhiên, nhưng cậu là lý do lớn nhất." Seungyoon nói một mạch và rồi hắn dừng lại, không biết làm cách nào để tiếp tục hoặc giải thích ý nghĩa lời nói của mình.

Mino cảm thấy như anh bị ném vào một cơn lốc với những suy nghĩ của chính anh rải rác khắp mọi nơi và anh thậm chí còn không thể nghe thấy rõ lời của Seungyoon khi có quá nhiều tiếng nói trong tâm trí anh như vậy. Seungyoon vẫn chưa nói gì để giải quyết rắc rối nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, hắn nhìn lên, nhìn thẳng vào Mino với sự dũng cảm không thường thấy. "Cậu sẽ chờ đợi tớ nếu tớ nói với cậu rằng tớ cần một thời gian để giải quyết chứ?"

Seungyoon đang nói cái quái gì vậy.

Oh.

Oh.

Xe dừng chạy, đèn neon ngừng nhấp nháy và thế giới ngừng quay, mọi thứ dường như dừng lại khi Seungyoon đợi chờ câu trả lời với hy vọng ở trong mắt hắn và khoảng thời gian đó giữa hai người càng lâu, răng của hắn càng hành hạ môi dưới mình trong sự lo lắng.

Mino chỉ muốn hôn Seungyoon ngay lúc này nhưng tất cả những gì anh có thể làm là gật đầu yếu ớt, hy vọng rằng người kia sẽ không nghĩ anh thiếu từ ngữ hay sự nhiệt tình. Đức Chúa Trời, anh sẽ nói "Có." thật tự tin và mạnh mẽ nếu anh có thể vì có, anh có thể đợi. Cho đến thời điểm này, anh mới nhận ra rằng mình sẽ làm bất cứ điều gì cho Seungyoon (kể cả ăn một trăm quả trứng trong một giây) nhưng thật khó để nói gì khi cổ họng của anh bị co lại bởi những xúc cảm trong lòng.

Tiếng Ding của chiếc xe thông báo đã đến nơi vừa khi Seungyoon thật gần và để lại một nụ hôn thoáng qua trên đôi môi của Mino, nụ cười của hắn xấu hổ và hạnh phúc khi hắn thì thầm. "Tốt lắm, tớ sẽ không để cậu chờ quá lâu."

Mino không chắc về việc họ đã kết thúc tại thị trấn Kennedy như thế nào, đó là điểm dừng cuối cùng trên tuyến đường hướng Westbound trong khi đáng lẽ ra họ cần phải xuống xe lúc ở Bank Street, nơi gần trung tâm MTR nhất nhưng anh nghi ngờ rằng Seungyoon đã cố tình để việc này xảy ra.

"Chúng ta đã ra ngoài cả ngày, tớ không nghĩ rằng các quản lý sẽ bận tâm nếu chúng ta có đi thêm một hoặc hai giờ nữa." Seungyoon nói lơ lửng trước khi kéo Mino ngồi xuống bên cạnh hắn trên bờ sông Kennedy. "Thật tuyệt vời khi ở đây, đặc biệt là khi cậu ở đây với tớ."

Vâng, không có lý gì khi đi ngược lại mong muốn của leader vì thế Mino đã làm theo và Seungyoon dựa đầu vào vai anh. Và thật tuyệt vời vì chẳng có đám đông hay giao thông nào làm phiền họ cả, họ chỉ có thể ngồi đó và tận hưởng sự yên bình của khu dân cư.

"Tớ thực sự thích cậu, Song Mino." (Neol johahae ;) )

Mino thậm chí không cần phải nói thêm gì nữa bởi vì trong thành phố có Kang Seungyoon, anh như tỏa sáng.

Seung Hoon đến Mino: Hai đứa có trở lại không? Anh nghe tiếng cửa mở đóng gì đấy. Và Tarts trứng của anh đâu?

Mino: Anh thật là đáng sợ. Dù sao đi nữa, bánh của anh đang ở chỗ Jinwoo hyung. Anh biết đấy, hôm nay Seungyoon đã nói với em hết rồi.

Seung Hoon: ... sao? Và tại sao bánh của anh lại ở chỗ ảnh?!

Mino: Em không biết, tại sao anh không hỏi Jinwoo-hyung? 

Seunghoon đến Seungyoon: TRỜI MÁ KANG SEUNGYOON, EM ĐÃ NÓI GÌ VỚI MINO.

Seungyoon đến Seunghoon: Những sự thật mà Jinwoo huyng nói với em thôi anh :) .

Seung Hoon: Trời đụ.

(SeungHoon hẳn là đã bảo Mino mua tart trứng để ổng tặng Jinwoo đó, nên thay vì đó SeungYoon đưa thẳng Jinwoo luôn :)))) Hoonwoo ship: on)

======
Vì là oneshot nên nó hoàn hảo rồi 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro