2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bé ngốc Đế Nỗ:

Mở cửa, Lý Đế Nỗ dễ dàng tìm được đôi dép đi trong nhà của mình, mang vào chân. Sau đó chạy vèo đến tủ đồ ăn vặt lấy một gói kẹo dẻo.

"Vợ à, tớ muốn ăn kẹo có được không?"

"Được nha, nhưng ít thôi." Cậu xoa đầu Lý Đế Nỗ.

Mấy ngày nay, Hoàng Nhân Tuấn cảm giác mình như giáo viên mầm non. Cậu đã quen với cách giao tiếp với bạn nhỏ Lý Đế Nỗ 25 tuổi cao to tồng ngồng nhưng dễ thương như em bé.

"Hừ, lúc trước vợ giấu kẹo, không cho tớ ăn. Tớ toàn phải ăn vụng thôi!"

"Tôi không có-------"

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ, cậu nào không cho Lý Đế Nỗ ăn, cậu còn nghĩ hắn còn chẳng biết trong nhà có tủ đựng đồ ăn vặt.

"Tớ mỗi lần chỉ ăn vụng một viên, vợ không phát hiện được đâu ha ha ha ha!" Lý Đế Nỗ bỏ kẹo vào miệng, "Vợ ơi ngọt quá!"

Khoảng thời gian này, tần suất Lý Đế Nỗ gọi cậu là vợ còn cao hơn so với cả năm bọn họ kết hôn.

"Sau này anh muốn ăn thì cứ nói tôi, nhớ chưa?"

"Ừm!" Lý Đế Nỗ gật đầu.

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ, khi còn bé Lý Đế Nỗ nhất định là em bé đáng yêu nhất nhất nhất trong trường.

Chờ chút, trước kia Lý Đế Nỗ ăn vụng kẹo dẻo của cậu sao?

"Đế Nỗ, lúc trước anh-"

"Ừa? Tớ trước kia thế nào?"

"Không, không có gì." Có lẽ là cậu tự mình đa tình, cũng có thể là Lý Đế Nỗ nói bừa.

"Vợ ơi, tối nay cậu đừng đến phòng vẽ ngủ được không? Tớ muốn ngủ với vợ, tớ sợ phải ngủ một mình lắm."

Trước đây bọn họ rất ít khi ngủ trong phòng ngủ chính cùng nhau, có khi Lý Đế Nỗ bận đến khuya rồi ngủ luôn trong phòng làm việc, còn Hoàng Nhân Tuấn thì bận vẽ, xong xuôi thì quá muộn, vì sợ quấy rầy giấc ngủ của bạn đời nên ngủ tạm trong studio cả đêm.

"Yên tâm, tôi đương nhiên ngủ với anh rồi!"

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ, phải chăng trước kia hành động của mình cũng từng làm tổn thương Lý Đế Nỗ?

Cậu nhớ có ngày nọ, Lý Đế Nỗ gấp gáp gõ cửa phòng vẽ tranh, vẻ mặt cuống cuồng lo lắng. Lúc đó Hoàng Nhân Tuấn còn hãy ngái ngủ, hoàn toàn không để ý, chỉ nói một câu ngắn gọn "Lỡ ngủ quên trong studio". Từ đó về sau, Lý Đế Nỗ bắt đầu thỉnh thoảng ngủ ở phòng làm việc.

Bởi vì đầu hắn không thể dính nước, Hoàng Nhân Tuấn sợ hắn tự tắm nước sẽ tung tóe bắn lên đầu. Nên đành phải vào tắm giúp.

Lý Đế Nỗ một mạch nhanh gọn cởi hết quần áo. Khi Hoàng Nhân Tuấn quay qua, da thịt lõa lỗ sáng lóa đã hiện ra hết trước mắt cậu. Hoàng Nhân Tuấn hít vào một hơi, hiện tại Lý Đế Nỗ là trẻ con, làm sao biết xấu hổ là gì.

"Vợ ơi, cậu không cởi đồ hả?"

Không đúng! Trẻ con làm sao mà biết "vợ" là gì?

"Chờ tắm xong cho anh thì tôi mới tắm. Mà, tại sao anh cứ gọi tôi là "vợ" thế?

"Bởi vì chúng ta kết hôn rồi!"

"Vậy anh biết kết hôn là gì sao?"

"Chính là... Chính là, là.. Là tớ rất thích vợ, sau đó tớ với vợ ở chung với nhau." Lý Đế Nỗ đứng ngốc nửa ngày, mới ấp úng ra một câu như thế.

Được rồi, không nên so đo với con nít.

Khi tắm, Hoàng Nhân Tuấn cố ý tránh đi chỗ thân dưới của Lý Đế Nỗ. Đồ chơi kia thật lớn, cứ lòng thòng trước mắt. Không có cách nào, cậu phải để chính hắn tự cọ rửa nửa người dưới.

"Vợ ơi, chim tớ khó chịu quá."

Hoàng Nhân Tuấn, mày phải tỉnh táo! Chỉ là thế này thôi mà.. Còn có chuyện gì ghê gớm hơn mà hai người chưa làm qua đâu..

Thằng em dưới háng đang muốn ngẩng đầu nói hello, Hoàng Nhân Tuấn gấp rút tranh thủ giúp hắn chà xát xoa xoa rửa rửa, rồi lấy khăn tắm quấn thân dưới đóng gói lại, nhanh chóng sấy tóc cho hắn rồi nhét vào ổ chăn.

"Vợ ơi, tại sao cái này lại dựng lên vậy?"

"... Cứ để yên.. Một hồi nó tự xẹp xuống.."

Cậu tắm rất lâu, thẳng đến khi bị hơi nước nóng bên trong ủ cho choáng váng mới bước từ phòng tắm ra. Lý Đế Nỗ ngoan ngoãn nằm yên trên giường.

"Vợ ơi, cậu nói đúng, nó xẹp mất rồi."

...

"Nghe lời, đi ngủ nào."

Vừa tắt đèn, đôi tay không an phận thò tới.

"Vợ, tớ muốn ôm cậu ngủ."

"Ừa, anh ôm đi."

Bên trong gian phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, bỗng nhiên hơi thở Lý Đế Nỗ dần trở nên nặng nề dồn dập.

"Vợ.. Vợ ơi.. Nó lại đứng lên rồi."

Hoàng Nhân Tuấn đương nhiên biết Lý Đế Nỗ đang nói đến cái gì.

Hai chân cậu bị dương vật của Lý Đế Nỗ chen vào giữa, lúc mới đầu còn thăm dò đụng nhẹ, rồi đến ma sát từ từ, cuối cùng là chen hẳn vào khe đùi khe mông mà đẩy hông.

"Lý Đế Nỗ!" Cậu nhỏ giọng quát.

"Xin lỗi vợ." Thanh âm Lý Đế Nỗ mang theo tia tủi thân. "Vợ ơi, tớ cũng không biết tại sao tớ lại như thế, nhưng thoải mái quá.. Vợ.. tớ rất muốn hôn hôn vợ."

Thậm chí Hoàng Nhân Tuấn có thể cảm nhận được lực đạo hai cánh tay hắn trở nên mạnh mẽ hơn, ra sức nhào nặn lấy hai cánh mông của mình.

Lần đầu tiên bọn họ làm tình cũng không được thoải mái. Lý Đế Nỗ quá lớn mà cửa mình Hoàng Nhân Tuấn lại nhỏ, chẳng đợi bôi trơn kỹ càng đã tiến vào, tin tức tố Omega khiến Lý Đế Nỗ mụ mị mất lý trí. Hoàng Nhân Tuấn cố gắng chịu đựng nhưng vẫn đau đến rên thành tiếng. Ngày thứ hai tỉnh lại, thân thể Hoàng Nhân Tuấn đau nhức, cửa huyệt còn bị rách chút chút. Từ đó về sau, chuyện ái tình bọn họ nhiều hơn một phần dịu dàng, thiếu mất đi một phần cuồng nhiệt.

Bọn họ là cặp phu phu đã có quan hệ da thịt, Lý Đế Nỗ mơn trớn cậu như vậy, Hoàng Nhân Tuấn như lẽ tự nhiên mà nổi phản ứng, tin tức tố trong lúc vô tình tản ra ngoài, chảy vào trong đại não Lý Đế Nỗ.

"Vợ ơi.. Đầu tớ đau quá!" Lý Đế Nỗ lắc đầu, đột nhiên trở nên rất thống khổ.

Hoàng Nhân Tuấn vội vàng bình tĩnh lại. Cậu làm sao có thể động tình lúc này chứ, hiện tại ý thức Lý Đế Nỗ đang mơ hồ, nhưng cậu vẫn còn lý trí cơ mà!

Chưa kể, bọn họ đã li hôn.

"Cho tôi xem thử nào, có phải đụng đến vết thương rồi không?" Cậu quỳ gối trước mặt Lý Đế Nỗ, lại bị đối phương đè ngã lên giường.

"Không biết, tớ không biết, vợ ơi đầu tớ thật đau.."

Tiếp theo, môi cậu bị Lý Đế Nỗ ngậm lấy, bọn họ chưa hôn kiểu này bao giờ, như thể Lý Đế Nỗ đang giành giật thứ gì từ trong miệng cậu, rõ ràng hai người đã đánh răng, nhưng Hoàng Nhân Tuấn lại cảm nhận được vị ngọt trong miệng hắn.

"Vợ ơi, vợ thật ngọt ngào." Hắn dần dần buông cậu ra.

"Đầu còn đau không?"

Lý Đế Nỗ lắc đầu, nhắm mắt lại tựa vào bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn.

"Ngủ đi, có lẽ khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt hơn..."

-

Trong những ngày này, Hoàng Nhân Tuấn đã nhìn thấy một Lý Đế Nỗ hoàn toàn khác biệt.

Hắn quấn lấy cậu, nằng nặc đòi vào phòng vẽ tranh xem, mà Lý Đế Nỗ trước đây chưa từng chủ động đưa ra yêu cầu như thế. Hoàng Nhân Tuấn hỏi hắn nguyên nhân.

"Tớ muốn vào đây từ lâu rồi, nhưng vợ chẳng cho tớ vào. Tớ còn muốn cùng vẽ tranh với vợ nữa cơ."

Hoàng Nhân Tuấn không biết Lý Đế Nỗ đang nói thật hay giả, nhưng nếu như có thể, cậu nguyện ý tiếp tục sống với Lý Đế Nỗ thế này. Hắn thẳng thắn, đáng yêu, nhõng nhẽo làm nũng. Đâu giống Lý Đế Nỗ kia, cả ngày chỉ biết lạnh lùng hậm hực, không cười lấy một cái.

"Anh vẫn là người đáng yêu nhất." Hoàng Nhân Tuấn nhéo má Lý Đế Nỗ.

Nhưng đến một ngày nào đó, Lý Đế Nỗ sẽ trở lại.

-

-

Hết 2~

Chap sau có H, hơi ngắn nhưng trò gì cũng có =)) Tác giả bảo fic này có bug, xin đừng nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro