3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Có H.

-


Các kết quả kiểm tra gần đây nhất đều rất lạc quan, khối máu bầm đã tan đi đáng kể, là hiện tượng tốt. Hoàng Nhân Tuấn vừa ra khỏi cửa phòng khám, lại bị vị bác sĩ lúc trước ngăn bước.

"Xin chào, tôi đến hỏi thăm bạn tôi, cậu ấy thế nào rồi?"

"Anh ấy rất tốt, không phiền anh hao tâm tổn trí." Có lẽ xuất phát từ lòng gà mẹ muốn bảo vệ con non, Hoàng Nhân Tuấn xù lông lên cảnh giác người đàn ông trước mắt.

"Tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm——"

"Vợ!! Chính là anh ta!! Anh ta bắt nạt tớ!!" Lý Đế Nỗ chôn mặt vào cổ Hoàng Nhân Tuấn tố giác.

Cậu ngồi đối diện bác sĩ Hứa, hóa ra chuyện Lý Đế Nỗ nói người xấu cướp hoa của hắn là như thế này.

Ngày sinh nhật cậu, Lý Đế Nỗ tự mình đi mua quà, còn ghé tiệm hoa mua thêm một đóa. Thế nhưng đột nhiên không biết phát bệnh gì, trên mặt nổi đầy mẩn đỏ, đến bệnh viện mới phát hiện thì ra rằng hắn bị dị ứng với phấn hoa, đặc biệt là khi tiếp xúc khoảng cách gần như vậy.

Hoàng Nhân Tuấn chợt nghĩ đến những bồn hoa cậu trồng đầy ban công, ngày ngày nở rộ khoe sắc thắm. Hóa ra, mình quan tâm đến hắn như thế..

"Cậu biết không, thằng nhóc này bị dị ứng phấn hoa còn khăng khăng đòi cầm hoa, nói cậu thích, muốn tặng cho cậu. Cậu nói xem cậu ta đần không? Tôi đành phải giật lấy. Ủa? Rồi ai biết cậu ta ghi hận tôi đến bây giờ?"

"Tôi không đần!!!!" Lý Đế Nỗ đang cầm con chó nhồi bông chơi đột nhiên gào lên.

"Xin lỗi, tôi.."

"Nhân Tuấn, cậu không cần xin lỗi tôi, tôi vốn tưởng rằng cậu không thích Lý Đế Nỗ, dù sao Lý Đế Nỗ cũng nghĩ như thế." Anh ta hắng giọng. "Thế nhưng hiện tại, tôi không cho là như vậy, cậu yêu cậu ta, thậm chí so ra còn chẳng ít hơn cậu ta yêu cậu."

"Anh ấy yêu tôi?"

"Đúng--."

"Đúng đó vợ! Tớ yêu vợ nhất nhất nhất!" Lý Đế Nỗ cướp lời.

"Cậu nghe rồi đó, chỉ là.. Hai người các cậu đều dùng sai cách yêu đối phương, đem đối phương đẩy ra xa, trái tim càng ngày càng chẳng hề thấu hiểu."

Hoàng Nhân Tuấn nhớ rõ rằng, sau hôm sinh nhật cậu, trước cửa phòng vẽ đặt một bộ họa cụ mới toanh, cậu hối hận không thôi, bởi vì đêm hôm đó, cậu đã vứt chiếc bánh gato vào thùng rác.

Lý Đế Nỗ đã nghĩ gì? Khi cậu đưa đơn ly hôn, Lý Đế Nỗ đã cảm giác thế nào?

Đúng rồi, là sau khi ký đơn ly hôn xong, Lý Đế Nỗ mới xảy ra chuyện. Chứ người luôn luôn lái xe cẩn thận như hắn, làm sao lại bị tai nạn! Tất cả là vì mình, mà...

Trên đường về, Lý Đế Nỗ dường như cảm nhận được cảm xúc của Hoàng Nhân Tuấn sa sút cực điểm, hắn dụi dụi mái đầu vào người cậu:

"Vợ đừng nghe lời người xấu, tớ chưa từng giận vợ."

"Lý Đế Nỗ, thật xin lỗi."

Hắn là người dịu dàng biết nhường nào, biết cậu thích hoa, dù bản thân bị dị ứng cũng nhất định mang tặng cho cậu, bởi vì cảm giác bạn đời đêm tân hôn không hài lòng về chuyện giường chiếu, thế là về sau mỗi lần làm tình đều cố gắng kìm chế, kể cả khi ly hôn, cũng lặng thầm nghĩ rằng cậu không yêu mình.

Hoàng Nhân Tuấn dừng xe ven đường, trạng thái bây giờ của cậu không thích hợp để tiếp tục lái xe.

"Vợ, vợ ơi vợ sao vậy? Vợ đừng khóc, là bác sĩ hư bắt nạt vợ hả? Tớ.. Tớ đi đánh anh ta!!"

"Lý Đế Nỗ!! Anh còn làm gì nữa?!!"

"Sao... Sao vậy?"

"Tôi hỏi anh, anh có biết chúng ta đã ly hôn rồi không?"

"Vợ à..."

"Chúng ta đã ly hôn!! Anh biết không??"

Lý Đế Nỗ ôm lấy người đang đầm đìa nước mắt.

"Vợ, mình đừng nhắc đến cái này nữa, tớ không thích, mình đừng nhắc đến nữa."

"Tại sao?? Tại sao anh đồng ý ly hôn với tôi???"

"Tớ không muốn rời xa vợ, vợ không yêu tớ, nhưng để tớ yêu vợ có được không?" Lý Đế Nỗ cũng khóc, khóc to, một bên khóc, một bên hôn nước mắt của Hoàng Nhân Tuấn.

"Làm sao anh lại nghĩ em không yêu anh cho được đây?" Cậu trốn trong lòng Lý Đế Nỗ, cậu nín nhịn quá lâu, kiềm nén khoảng chừng một năm. Cậu nghĩ Lý Đế Nỗ thích Omega kiên cường, có năng lực, không khóc không nháo. Thẳng đến bây giờ, cậu mới vứt xuống hết toàn bộ khiên chắn, áo giáp mà tự mình dựng lên.

"Vợ sẽ yêu tớ chứ?"

"Em yêu anh, em sẽ yêu anh hơn anh yêu em."

Sau khi bộc lộ nỗi lòng, Hoàng Nhân Tuấn hồi hộp một chút. Đây là lần đầu tiên cậu thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Lý Đế Nỗ. Nhưng Lý Đế Nỗ vẫn như lúc trước, sinh hoạt, làm nũng như bé chó con.

--

-

"Vợ ơi, nhanh lên nhanh lên, mình đi ngủ đi~"

"Rồi, nếu anh buồn ngủ thì ngủ trước đi."

"Không chịu đâu không chịu đâu, phải ngủ cùng nhau cơ!"

Tắt đèn, hai người ôm nhau ngủ, chỉ là Hoàng Nhân Tuấn cảm giác cái ôm của Lý Đế Nỗ nóng bỏng vô cùng. Cậu đang định đưa tay sờ thử thì bất cẩn đụng vào ngực bản thân mà rên lên.

"Vợ, tớ khó chịu quá!"

Hiện nay, Alpha - Omega đã phát triển đến mức cả hai bên đều có kỳ phát tình, thời gian không quá dài, nhiều nhất là mỗi tháng một lần, mỗi lần từ hai đến ba ngày. Nếu lúc này cả hai bên đều phát tình, tình huống này tương đương với..

... Sấm nổ rạch trời, núi lửa phun trào, sóng thần cuồn cuộn.

Nhưng tình hình hiện tại của Lý Đế Nỗ không thích hợp để tiến vào kỳ động dục, Hoàng Nhân Tuấn lo lắng đầu của hắn sẽ bị tổn thương. Thế nhưng cơ thể dần dần bị dục vọng khống chế, cậu vô thức dán tay lên người nằm cạnh, vuốt ve cơ ngực hắn.

"Vợ ơi, tớ khó chịu chỗ này quá.." Lý Đế Nỗ chỉ hạ thân mình.

"Em, em giúp anh xoa xoa.."

Tay vừa mới nắm chặt nơi đó, Lý Đế Nỗ đã muốn buông súng đầu hàng. Áp người xuống dưới thân, mút lấy môi lưỡi mềm thơm, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc liếm láp mọi ngóc ngách trong miệng Hoàng Nhân Tuấn. Tay tự nhiên lần mò đến bộ ngực phẳng lì mềm mại của cậu, hạt đậu nhỏ cũng thẳng đứng ương ngạnh trong không khí.

"Chồng yêu.. Đừng... Thật ngứa, muốn.."

Trụ thịt nóng hổi còn nằm trong tay Hoàng Nhân Tuấn giật giật gân xanh, cậu muốn bị cây gậy này đâm xuyên lắm rồi.

"Vợ, đừng vội." Lý Đế Nỗ nằm trên người cậu, úp mặt vào ngực cậu, há miệng ngậm lấy hạt đậu xinh xin, tay còn lại cũng đùa bỡn bên kia vắng vẻ.

"Vợ thơm quá, ngon thật! Vú thật mềm."

Gian phòng dấy lên thêm một mùi, đó là mùi tin tức tố Alpha thuộc về Lý Đế Nỗ, từng chút từng chút công chiếm lấy mọi giác quan của Omega , thậm chí thẩm thấu đến chỗ sâu nhất.

Nơi Omega thơm nhất trong kỳ động dục là chốn bí mật giữa hai chân.

Đó là nơi mà không một Alpha nào cưỡng lại nổi. Hoàng Nhân Tuấn cảm giác được dưới thân có vật gì đó ẩm ướt trơn trượt đang liếm láp cửa huyệt mình, là đầu lưỡi của Lý Đế Nỗ.

Chốn kia nước chảy ròng ròng.

Hoàng Nhân Tuấn muốn ngăn cản Lý Đế Nỗ, nhưng hắn đè chặt cậu, chẳng cho cậu có mảy may khép chân lại. Miệng cứ nhắm lấy lỗ nhỏ mà liếm mút, như muốn hút hết hết thảy cậu vào bụng.

Càng bị kích thích, Omega càng chảy nhiều nước, chất lỏng chảy xuống tận gốc đùi, ướt đẫm grap giường. Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy da đầu tê dại, sau đó một tiếng nổ vang, mắt trắng xóa. Cậu đạt cao trào trong miệng Lý Đế Nỗ.

"A...- A

—— Đừng..."

Không có thời gian cho cậu nghỉ ngơi, lần này đã đủ ướt át. Lý Đế Nỗ cầm dương vật mình, dùng nó ma sát lỗ nhỏ xinh vừa mới cao trào hãy còn đang run rẩy dưới ánh đèn ngủ, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Thời điểm đi vào sâu tận cùng, Hoàng Nhân Tuấn cảm giác cơ thể mình đã bị xâm chiếm đến từng tế bào, bên trong mềm mại như xúc tu bao vây lấy dương vật Lý Đế Nỗ, thịt huyệt cắn chặt cực kỳ. Lý Đế Nỗ vuốt ve mông Hoàng Nhân Tuấn, đánh cái "bép" vào khối thịt quyến rũ.

"Vợ, em cắn chặt quá."

Từng chút từng chút một, Hoàng Nhân Tuấn tưởng tượng mình như được lên mây, mỗi lần va chạm đều mang lại cho cậu khoái cảm vô hạn, chỉ là sự sung sướng chẳng kéo dài, đột nhiên Lý Đế Nỗ tung từng cú hẩy hông mạnh bạo khiến cậu triệt để hoa mắt, cậu nắm lấy ga giường dưới thân, bấu víu lấy sự an toàn. Nhưng ngay sau đó trời đất quay cuồng, nháy mắt, cậu đã ngồi quỳ trên thân Lý Đế Nỗ.

"Vợ, anh bị bệnh mà, em tự chuyển động một chút đi."

Đúng nhỉ, đầu Lý Đế Nỗ còn có vết thương, lắc lư lâu có thể sẽ đau đầu. Nhưng nai tơ Hàng Nhân Tuấn nào thấy được sự thay đổi của sói già.

Cậu nhớ đến tư thế lúc trước mình từng thấy, vốn cho rằng nó sẽ không có đất dụng võ, ai dè thế mà vẫn còn hữu dụng.

Hoàng Nhân Tuấn lắc lắc đôi gò mông trắng sữa đẫy đà trên người Lý Đế Nỗ, thỉnh thoảng nhấp hông một cái, sau đó dùng tay vuốt ve ngực và cơ bụng của hắn.

"Fuck, em lắc thật à? Vợ thật gợi cảm, em học được từ chỗ nào?"

"Từ... Từ diễn đàn, muốn cùng chồng làm cái này, cho nên mới..."

Lý Đế Nỗ không nghĩ tới Hoàng Nhân Tuấn sẽ vì mình mà học hỏi cái này.

Người mới học quả nhiên cùi bắp, uốn éo một ngồi liền xụi lơ bất động. Hoàng Nhân Tuấn vụng về nằm trên người hắn, hấp tấp vươn đầu lưỡi liếm hôn.

Dương vật Lý Đế Nỗ đã sớm vận sức chờ phát động, hắn nắm lấy mắt cá chân cậu giơ lên cao, lập tức cắm đến chỗ sâu nhất.

"Vợ ơi em đau không?"

"Không đau.. Ưm.. Sướng quá.."

"Ưm.. ahh.."

"Chơi em mạnh lên."

Cho tới bây giờ, Lý Đế Nỗ vẫn lo lắng bảo bối trân quý của mình có đau hay không. Tuy nhiên, nhờ những lời của Hoàng Nhân Tuấn, hắn sẽ phang cậu đến khi tay chân rã rời, chẳng thể bước chân ra khỏi giường.

Một đêm triền miên không đủ, Lý Đế Nỗ càng muốn thân thể của cậu ngậm lấy côn thịt mình mà ngủ đi. Ngay vừa rồi, cậu bị làm đến suýt chút ngất, lớn tiếng rên rỉ kêu gào nói mình không muốn bị chơi đến chết, lúc này Lý Đế Nỗ mới chịu bắn ra. Hắn bắn rất nhiều, thậm chí Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy bụng mình đã bị tinh đặc rót vào phồng to lên.

Lần thứ hai,  Lý Đế Nỗ để cậu nằm nghiêng trên giường, bản thân ôm lấy một chân của cậu nhấc lên, đem dương vật chen vào, hôn liếm lỗ tai, bóp xoa núm vú cậu. Bắn xong, Lý Đế Nỗ luyến tiếc, không tình nguyện rời đi lỗ nhỏ ướt át ấm áp.

"Đừng ly hôn nữa, được không em?"

Hoàng Nhân Tuấn thực sự không còn khí lực, nghiêng người ngủ thiếp đi.

Lý Đế Nỗ thành kính hôn lên chiếc nhẫn cưới trên tay Hoàng Nhân Tuấn.

Bọn họ không ly hôn, mãi mãi chẳng chia lìa.

Khi ân ái có bao nhiêu thoải mái sung sướng, khi tỉnh lại Hoàng Nhân Tuấn có bấy nhiêu kinh ngạc. Từ hành động tối hôm qua, Lý Đế Nỗ có đến tám phần đã chuyển biến tốt.

"Vợ à, ngủ thêm một lát đi." Dứt lời, cánh tay rắn chắc kia lướt trên cẳng tay mịn mà của cậu.

Chín phần.

Cánh tay hư hỏng lại sờ sâu xuống hạ thân cậu.

Mười phần.

"Nói đi, đầu anh tốt hơn từ khi nào."

Lý Đế Nỗ tỉnh táo ngay lập tức.

"Em thật sự muốn nghe?"

Hoàng Nhân Tuấn: "Tất nhiên."

"Kỳ thực mỗi lần hôn em, anh đều cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, sau đó khi liếm miệng dưới, tin tức tố Omega của em hoàn toàn đánh thức anh." Lý Đế Nỗ liếm môi nói thêm: "Bởi vì là mùi vị quen thuộc nhất trong tiềm thức."

"Đừng nói nữa." Cậu đỏ mặt.

Sáng sớm vốn là lúc dục vọng mãnh liệt nhất, cộng thêm kỳ động dục, Lý Đế Nỗ nói xong liền cảm thấy ngứa râm ran dưới đũng quần.

"Em ... tức giận sao? Thật xin lỗi, vì anh nghĩ bầu không khí lúc đó rất vừa vặn, nếu bỗng dưng nói ra như thế thì sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến tính dục."

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy tính dục hiện tại bị ảnh hưởng! Khá! Nhiều!!

Cậu không thèm nghĩ ngợi chui liền vào trong chăn cầm lấy dương vật Lý Đế Nỗ.

Liếm.

"Vợ à... Đợi đã..." Hắn sợ làm Hoàng Nhân Tuấn khó chịu. Thế nhưng quá thoải mái, hắn hoàn toàn không khống chế được đầu óc mình, cố nén khoái cảm tê rần người, xốc chăn nệm lên nhìn thấy vợ yêu đỏ bừng cả khuôn mặt. Cũng không biết do ngượng đỏ hay bị nghẹn đỏ, xinh xắn vô cùng.

Hoàng Nhân Tuấn vốn định cắn một cái, lại nghĩ thằng em này mình cũng có, dù chả lớn bằng Lý Đế Nỗ nhưng bị thương thì vẫn rất đau. Cậu đành đổi ý, blowjob cho hắn. Đợi đến khi sắp cao trào thì nhả ra, lấy tay chặn lỗ nhỏ trên đỉnh.

"Phạt anh!!" Hoàng Nhân Tuấn ra vẻ hung tợn dữ dằn trừng mắt với hắn.

"Bé yêu à, đây nào phải trừng phạt anh." Lý Đế Nỗ kéo cậu vào lòng, rồi đè lên giường nâng mông cậu vểnh cao lên.

Cái gọi là "hung tợn dữ dằn", trong mắt Lý Đế Nỗ lại là gợi tình quyến rũ.

Tư thế doggy tiến vào từ phía sau giúp Lý Đế Nỗ xâm nhập càng sâu, tiếng dập hông mạnh mẽ mà dâm đãng vang vọng cả gian phòng, mặc kệ người dưới thân khóc lóc xin tha thế nào Lý Đế Nỗ cũng không nghe, chơi đến khi tận mắt thấy Hoàng Nhân Tuấn chỉ phun ra toàn nước loãng mới chịu bắn tinh dịch vào trong cơ thể cậu.

"Anh là.. đồ con chó con.." Hoàng Nhân Tuấn tinh bì lực tẫn.

"Anh nguyện là chó con của em." Lý Đế Nỗ áp má mình vào má cậu dụi dụi.

Có lẽ là do lần làm tình này quá mức mãnh liệt, buổi chiều hai người lại làm hơn một tiếng đồng hồ, đến tối thì mùi pheromone nhạt đã đi rất nhiều.

Kỳ phát tình sắp kết thúc.

"Nhưng nhưng nhưng đâu ai quy định chỉ có kỳ phát tình mới được bạch bạch bạch đâu vợ!! Chỉ cần chúng mình muốn, ngày nào chúng mình cũng bạch bạch bạch!!"

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ mình cần uống gấp canh bổ thận tráng dương.

"Sau này đừng giấu diếm bất cứ chuyện gì ở trong lòng, nói cho anh nghe với được không?" Lý Đế Nỗ ôm cậu, không phải ai cũng may mắn như bọn họ, có thể làm lại từ đầu, có thể nói ra tất cả.

"Vâng." Hoàng Nhân Tuấn tựa đầu vào lồng ngực vững chãi, cậu nghĩ, bản thân nhất định sẽ cố gắng hiểu hắn hơn, quan tâm hắn nhiều hơn nữa.

Cậu mang hoa trên ban công chuyển ra sân, chờ thêm chút thời gian nữa mới chuyển vào trong nhà. Dù Lý Đế Nỗ thuyết phục rằng những bồn hoa này không hề lắm hắn phát bệnh dị ứng.

"Để anh vẽ tranh với bé cưng nhé!"

Bức tranh nọ được họ vẽ khi Lý Đế Nỗ vẫn còn ốm. Phần của Lý Đế Nỗ đã hoàn thành, nhưng phần của Hoàng Nhân Tuấn thì chưa.

"A.. Còn đơn ly hôn của ——" Đột nhiên Hoàng Nhân Tuấn nhớ đến bọn họ vẫn còn khúc mắc này.

"Chưa đi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn thì đâu được tính là đã ly hôn, cho nên từ trước đến nay bé cưng vẫn là vợ của anh." Lý Đế Nỗ cầm cọ vẽ, mặc dù bức tranh này tám chín phần mười sẽ bị hủy trong tay hắn, nhưng có thể nói nó là kết tinh tình yêu của hắn và Hoàng Nhân Tuấn.

"Đây có lẽ là bức tranh không đáng tiền không có giá trị nhất trong cuộc đời họa sĩ của em rồi."

Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu.

"Trong trái tim em, nó là vô giá."

-

-

Kết thúc~

Huhu làm ơn nói cho mình biết nếu bạn đã đọc được dòng chữ này TTvTT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro