trans | răng khôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn một tháng nữa thì chương trình tỷ tỷ vượt gió rẽ sóng sẽ kết thúc, Vương Tử Tuyền bất ngờ mọc một chiếc răng khôn. Thẳng đến quai hàm đau nhức cô mới nhận mệnh mà tiếp thu rằng chính mình 30 tuổi còn ở mọc răng khôn. Cô cũng từng ở 15-16 tuổi liên tiếp mọc ra ba chiếc răng khôn, cuối cùng một chiếc lại thật lâu không có động tĩnh, cứ tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không mọc ra tới.

Cũng không biết có phải hay không bị lịch thi đấu áp lực gia tăng mãnh liệt, sáng sớm rời giường lợi liền truyền đến đau đớn, dùng đầu lưỡi đi thăm dò một phen, Vương Tử Tuyền ở trong lòng hô to không ổn, lúc này nhiễm trùng cũng không phải là cái gì sự tình tốt.

Trước mặt bữa sáng tức khắc không có dụ hoặc, Trịnh Tú Ngiên thấy cô che lại mặt ngồi kia ngây người, đem bên tay cháo trắng đẩy về phía cô, Vương Tử Tuyền cau mày lắc đầu tỏ vẻ cô không muốn ăn.

Muỗng sứ bất ngờ đụng tới môi làm cô sửng sốt hai giây, theo bản năng há mồm ngậm lấy muỗng cháo kia nuốt xuống. Vương Tử Tuyền hoàn hồn thấy Trịnh Tú Nghiên cười như không cười, biểu tình có chút ngượng ngùng.

Chờ Trịnh Tú Nghiên đi múc muỗng cháo thứ hai thì Trương Hâm Nghệ từ thang lầu đi xuống. Vương Tử Tuyền thoáng nhìn Trịnh Tú Nghiên động tác, nàng nhìn chằm chằm trước mắt bát cháo bĩu môi, rồi đem phóng ở Vương Tử Tuyền trước mặt, cũng ngẩng đầu hướng Trương Hâm Nghệ nói sớm an.

Trịnh Tú Nghiên đứng dậy nói muốn về phòng thu thập đồ để đến phòng tập luyện. Vương Tử Tuyền nhìn bộ dáng rời đi của nàng, bưng lên trước mặt bát cháo rồi ngửa đầu một hơi uống xong, làm bộ không hiểu Trương Hâm Nghệ muốn cùng cô bắt chuyện mà vội nói một câu: "Em đi xem Jessi chuẩn bị đồ như thế nào đây." liền tiến đến phòng của Trịnh Tú Nghiên.

"What's wrong?" Trịnh Tú Nghiên vội vàng nhét đồ của mình vào trong túi, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

Vương Tử Tuyền phát hiện cô giống như không tìm ra một lý do hợp lý để xuất hiện ở đây. Vì thế cô không lên tiếng. Cũng may Trịnh Tú Nghiên cũng không có hỏi gì thêm, nàng lo kiểm tra đồ vật để mang theo, sau đó liền xoay người lại kéo Vương Tử Tuyền cánh tay, ngữ khí nhẹ nhàng mà hướng cô nói: "Let's go."

Vương Tử Tuyền đi theo nàng ra ngoài, nghiêng đầu nhìn xem khuôn mặt tươi cười của Trịnh Tú Nghiên, không tự giác mà liếm môi lộ ra chiếc răng khôn, nghĩ thầm nó cũng không như vậy đau.

Liên tục tập luyện mấy tiếng đồng hồ, Vương Tử Tuyền ngồi xuống đất nghỉ ngơi, tầm mắt dừng ở Trịnh Tú Nghiên đang ngồi ở sô pha lẩm nhẩm hát, thấy nàng cau mày nỗ lực sửa lại chính mình phát âm, Vương Tử Tuyền nghĩ tới buổi tối ngày hôm trước.

Ngày hôm sau liền phải công diễn, khẩn trương đến mức không ngủ được, Vương Tử Tuyền xuống lầu để chuẩn bị ra cửa đi dạo, nhưng cô lại bị ánh sáng từ phòng của Trịnh Tú Nghiên hấp dẫn. Nhớ tới sáng sớm muốn xuất phát mà phòng của Trịnh Tú Nghiên không có một chút động tĩnh, muốn gõ cửa đánh thức nàng thì cô bị Trương Hâm Nghệ ngăn lại và nói rằng đêm qua nàng thức khuya để học thuộc lời bài hát.

Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Trịnh Tú Nghiên ngồi một mình trước đèn bàn nhỏ nỗ lực học thuộc lời. Vương Tử Tuyền muốn bước chân ra cửa, nhưng ngay sau đó cô thay đổi hướng đi về phía gian phòng của Trịnh Tú Nghiên. Nàng ở cửa thấy người đến là cô cũng không quá kinh ngạc, nghiêng người làm cô tiến vào phòng: "Could you listen to the pronunciation for me?"

Vương Tử Tuyền chưa kịp hỏi nàng vì sao chưa ngủ thì Trịnh Tú Nghiên liền ôm cánh tay của cô rồi hỏi, làn da mềm mại của nàng truyền đến độ ấm, Vương Tử Tuyền không được tự nhiên mà quay đầu đồng ý rồi.

Ngồi ở Trịnh Tú Nghiên trước mặt nghe nàng nhỏ giọng ngâm nga, nghiêm túc chăm chú khiến Vương Tử Tuyền không rời được mắt, ở Trịnh Tú Nghiên hỏi cô cảm thấy như thế nào.

Được khen Trịnh Tú Nghiên thực vui vẻ, hai tay mở ra cúi người ôm Vương Tử Tuyền: "Thank you, Cici."

"I should say thank you"

"Me? Why?"

Thấy biểu cảm có điểm ngốc của nàng cô liền không nhịn cười ra tiếng, sau đó liền nghiêm túc nhìn nàng: "Thank you for choosing me."

Câu cảm ơn này Vương Tử Tuyền đã sớm muốn nói. Ở công 3 ngày đó, thời điểm Trịnh Tú Nghiên đi đến trước mặt cô trong đầu cô liền ở kêu "chọn em đi, chọn em đi, chọn em đi" nhưng trên mặt thì vẫn bình tĩnh mà trả lời nàng hỏi cô muốn diễn sân khấu nào: "Em muốn hát nhảy". Cô bất an nhìn bóng dáng nàng rời đi.

Thẳng đến nàng đến trước mặt cô rồi đưa nhẫn lên nói: "Chúng ta cùng nhau đi."

Trịnh Tú Nghiên hiểu được lời cám ơn của Vương Tử Tuyền, hướng cô cười, nhìn đến cô thẹn thùng lên, rồi phát hiện kim đồng hồ trên tường đã chỉ đến số 2: "It's time to sleep. Can you stay with me?"

Xem bộ dáng Trịnh Tú Nghiên không giống như là nói giỡn, Vương Tử Tuyền nhất thời không biết phải làm sao, chờ cô phản ứng lại thì người cô đã tự giác nằm ở bên người nàng. Ngày sau nhớ lại hình như cô bị một con mèo nhỏ uỷ khuất kêu bên người: "I'm a little nervous. Please..."

Chiếc răng khôn của Vương Tử Tuyền lại đau nhức. Cô mỗi ngày đều cầu nguyện ngàn vạn không cần nhiễm trùng, nhưng đúng là sợ cái gì thì điều đó sẽ đến. Ngày hôm sau vừa mở mắt, cô soi gương thấy quai hàm của mình sưng lên rồi tối sầm mặt, bẻ ngón tay đếm còn mấy ngày nữa là công diễn, có thể hay không giảm sưng, cô thậm chí tưởng liên hệ chính mình chuyên viên trang điểm hỏi có thể xử lý tốt cái vết sưng này không.

Thời điểm Vương Tử Tuyền cùng vết sưng trên mặt xuất hiện ở bàn ăn khiến đồng đội ai nấy đều sửng sốt. Trương Hâm Nghệ vội vàng đi lấy cho cô một khối băng để giảm sưng. Trịnh Tú Nghiên vươn tay chọc chọc khuôn mặt của cô, động tác nhẹ đến mức cô tựa hồ còn không cảm giác được. Thấy nàng nghẹn cười, cô gạt tay của nàng ra: "Muốn cười liền cười đi."

Trịnh Tú Nghiên lại chọc chọc cô: "Don't worry. It's cute."

Nhìn Trịnh Tú Nghiên trấn an cô làm cô nhớ tới mùa hè năm 16 tuổi, cũng là vì chiếc răng khôn nhiễm trùng mà cô phải mang theo khuôn mặt sưng tấy đi học, cái kia nam sinh mà cô yêu thầm nhìn đến bộ dáng cô cười ha ha, nói ra lời nói tất cả đều là trào phúng cùng châm biếm. Hình tượng của hắn trong lòng cô nháy mắt liền sụp đổ. Ở giảm sưng về sau, cô đến bệnh viện đem răng khôn nhổ đi. Tuỳ tiện ném ở ven đường, mà cái kia hiện tại đã không nhớ rõ bộ dáng nam sinh cùng yêu thầm sự cũng cùng răng khôn cùng nhau biến mất ở ký ức của cô.

Việc cô thân thiết với Trịnh Tú Nghiên cũng là ngoài dự kiến. Ban đầu cô nghĩ Trịnh Tú Nghiên là một nàng công chúa nhỏ lạnh lùng, khó gần. Sớm chiều ở chung, Vương Tử Tuyền chủ động gánh vác nhiệm vụ phiên dịch cho nàng. Chính là cô đột nhiên minh bạch, giống như cho đến bây giờ, nàng đều ở thiên vị cô, cô đương nhiên sẽ không cảm thấy này hết thảy đều là vì Trịnh Tú Nghiên đã từng nói qua chính mình cùng em gái nàng giống nhau.

Có một khoảng thời gian cô cảm thấy bối rối về điều đó, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi nàng: "Jessi... You said I look like your sister. Is that why you're so close to me?"

Vương Tử Tuyền đến nay đều nhớ rõ Trịnh Tú Nghiên nghe cô hỏi như vậy liền nắm lấy tay cô chân thành giải thích: "Cici! No! I did say you were like her in personality, but you are who you are, you are my unique."

Bẻ ngón tay đếm ngày công diễn sắp tới, chiếc răng khôn bị nhiễm trung đã bớt sưng, Vương Tử Tuyền đặt lịch nhổ răng sau ngày công diễn.

Không ngoài dự đoán, ở công diễn trước một ngày, cô bị mất ngủ. Vương Tử Tuyền nhẹ tay gõ cửa phòng Trịnh Tú Nghiên. Đối phương không chút nào ngạc nhiên khi cô đến thăm, vỗ vỗ vị trí bên người. Trong bóng đêm, cô biết nàng là tưởng an ủi chính mình không cần lo lắng kết quả, do dự mãi cô vẫn là mở miệng nói ra băn khoăn: "I'm afraid I'll leave tomorrow. I don't want to leave...you"

Trịnh Tú Nghiên tiến đến gần Vương Tử Tuyền, hai người bả vai kề tại cùng nhau: "We're gonna win. I'll be here for you."

"Forever?" Vương Tử Tuyền buột miệng thốt ra.

Trịnh Tú Nghiên im lặng. Vương Tử Tuyền mới đột nhiên phản ứng lại đây chính mình vừa mới là nói chút cái gì, đang muốn nên nói cái gì để bổ cứu, nàng bỗng nhiên nghiêng người tới, đem tay đáp ở trên eo của cô, đem đầu vùi vào cổ cô, cô tức khắc cứng người không dám cử động

"Forever"

Cảm thấy nhiệt khí phun ở cổ, Vương Tử Tuyền vì lời nói của Trịnh Tú Nghiên mà trở lên hỗn loạn, cô cảm thấy chính mình là ở ảo giác, nhưng hai người ly đến thật sự gần quá, cái kia từ đơn xác thật chui vào lỗ tai của cô.

"Why didn't you hug me?"

Vương Tử Tuyền nghe giọng điệu của nàng đều có thể tưởng tượng ra tới nếu là hai cá nhân hiện tại mặt đối mặt ngồi, nàng nhất định sẽ lộ ra ủy khuất biểu tình đô miệng làm nũng.

Vì thế cũng học nàng bộ dáng nghiêng người, duỗi tay đem Trịnh Tú Nghiên cuốn vào trong lòng ngực: "Come with me to the extraction after the show."

Trịnh Tú Nghiên ở Vương Tử Tuyền trong lòng ngực cọ cọ tìm được cái thoải mái vị trí lại dán khẩn điểm: "Okay, but we should sleep now."

Công diễn kết thúc ngày hôm sau, Trịnh Tú Nghiên bồi Vương Tử Tuyền đi nhổ chiếc răng khôn: "Are you going to throw it away?"

"No" Vương Tử Tuyền đem chiếc răng khôn cất vào bình nhỏ rồi bỏ vào túi xách.

"I'll keep it"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro