christmas

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chà, nghe có vẻ vui."

Himeko nhìn bạn gái và nhướng mày. "Thật sự?"

Kafka nhún vai. "Có nhiều đồ ăn ngon và tất cả bạn bè chúng ta sẽ đến... có lẽ, em nghĩ là em thích điều đó."

"Ồ. Chỉ là, em biết đấy. Với việc em ghét Giáng Sinh và tất cả mọi thứ liên quan đến nó..."

Kafka đảo tròn mắt. "Không phải ghét. Em chỉ không ăn mừng nó."

Himeko gật đầu hiểu ý.

"Giống như..." Kafka tiếp tục.

"Giống như khi mọi người nói rằng chúng ta ghét đàn ông vì chúng ta là đồng tính nữ, chị hiểu mà. Em không ghét đàn ông. Em có những người bạn là đàn ông!"

Himeko cười khúc khích.

Himeko thở dài mãn nguyện, cô siết chặt cánh tay của Kafka. Cả hai vừa rời bữa tiệc Giáng Sinh của Seele và đang đi bộ về nhà, đi tắt qua công viên hiện đang rất sáng đèn và đông người qua lại. Đúng như dự đoán, quả là một đêm lạnh giá và cô muốn duy trì nhiệt độ cơ thể càng nhiều càng tốt.

"Ồ, nhìn thứ đó kìa."

Himeko hướng sự chú ý của mình đến nơi Kafka đang chỉ, đó là một cây thông Noel khổng lồ nằm ở chính giữa công viên. Nó thực sự rất đẹp với hàng trăm ngọn đèn nhỏ xíu treo trên các cành cây. Xung quanh nó, cô có thể thấy mọi người ở mọi lứa tuổi đang tận hưởng không khí Giáng Sinh. Những đứa trẻ đang chơi ném tuyết, các cặp đôi trao nhau những nụ hôn yêu thương và những người bạn đang chia sẻ đồ uống và cười nhạo những câu chuyện của nhau. Cô không khỏi mỉm cười.

"Đẹp mà, đúng không?" Kafka quay sang Himeko, người bắt đầu nở một nụ cười trên khuôn mặt.

Cô đồng ý. "Đúng thứ chị thích."

Họ dành phần còn lại của quãng đường trở về nhà để hồi tưởng lại những sự kiện xảy ra trong đêm. Seele say khướt vì rượu sâm panh sau khi bữa tiệc kết thúc, đúng như dự đoán. Natasha mang một con gà tây sống vào, sau đó tự biến mình thành trò hề bằng cách đuổi theo con gà trong vài phút và thất bại đau đớn.

Nói chung, mọi thứ diễn ra khá bình thường.

Khi họ về đến nhà, Kafka ném chiếc áo khoác của nàng vào chiếc ghế dài một cách ngoạn mục, với nụ cười đắc thắng.

"Ôi ngôi nhà thân yêu."

Himeko đảo mắt. "Tưởng em nói em rất vui khi ở đó."

"Em đã rất vui." Kafka đồng ý, một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên khuôn mặt nàng.

"Nhưng bây giờ em quan tâm nhiều hơn đến kiểu vui vẻ âu yếm." Nàng vòng tay quanh eo Himeko, kéo cô lại gần hơn. "Chị hiểu em đang nói gì không?"

"Chị nghĩ là có."

Himeko đáp, đưa mặt Kafka lại gần và hôn nhẹ lên môi nàng. Nụ hôn nhanh chóng trở nên nóng bỏng, nhưng ngay khi cô muốn nhiều hơn, nàng đột ngột rút lại, khiến cô vô cùng thất vọng.

"Khoan đã..." Kafka nói, đột nhiên trông có vẻ lo lắng.

"Ôi, em gần như quên mất. Làm sao em lại quên mất điều này chứ?"

Himeko cau mày, lo lắng. "Có chuyện gì thế?"

Himeko cố gắng vuốt ve má bạn gái nhưng nàng rụt tay lại, điều này chỉ khiến cô thêm lo lắng.

"Baby...?"

"Không có gì!" Kafka nói đột ngột. "Em chỉ. Em..."

"Em đã giấu chị điều gì đó phải không?" Himeko chỉ ra.

"Baby, em biết em có thể nói cho chị bất cứ chuyện gì, đúng không? Có chuyện gì mà em không thể nói với chị thế?"

Nàng giơ tay ra hiệu 'Em cần chút thời gian'.

Kafka hít một hơi thật sâu, và có vẻ như nàng sắp bắt đầu nói, nhưng sau đó nàng chỉ thở hắt ra, thất vọng. Điều đó đã xảy ra khoảng ba lần trước khi nàng nói.

"Được rồi." Nàng hít một hơi nữa.

"Em có... một món quà. Tặng chị." Kafka ngước lên, dường như đang cố nhớ xem bản thân định nói gì.

"Chị biết đấy. Bởi vì hôm nay là Giáng Sinh."

Himeko chớp mắt. "Chỉ vậy thôi sao."

"Đúng."

"Vậy thì tại sao em-" Himeko lắc đầu.

"Baby, đó có phải là điều mà em đang cố giấu chị không?"

"Vâng..." Nói rồi, Kafka quay lưng lại với Himeko, vội vã đi về phía phòng ngủ của họ và quay lại với một chiếc hộp.

Một cái thực sự lớn.

"Chà, cái đó... lớn thật."

Kafka đồng ý, hào hứng.

"Được rồi." Himeko bắt đầu giật mạnh dải ruy băng, tự hỏi làm thế nào Kafka có thể giấu cô một thứ lớn như vậy mà không ai biết được. Cô mở nắp và nhìn vào bên trong để xem...

Một hộp khác.

Himeko cảm thấy đầu nóng như lửa đốt, và cô hít một hơi thật sâu trước khi nói:

"Baby, hãy nói cho chị biết em không làm những gì chị nghĩ là em đã làm."

Kafka nở một nụ cười ngu ngốc nở rộng trên mặt. "Em không biết?"

Himeko thở dài nặng nề khi cô lấy chiếc hộp mới từ chiếc hộp bên ngoài và mở nó ra. Chẳng mấy chốc, cô đã có một chiếc hộp khác, nhỏ hơn trong tay.

Cô nghiến răng nhìn nàng, nụ cười của nàng dường như còn rộng hơn.

"Cho em biết một điều rằng, hôm nay em sẽ ngủ trên sô pha."

Kafka nhún vai. "Em vẫn ổn với điều đó."

Sau đó, Himeko tiếp tục mở hết hộp này đến hộp khác, mỗi lớp càng khiến cô trở nên trầm trọng hơn. Đến hộp thứ mười, cô đã cân nhắc việc bỏ cuộc và đi ngủ, điều mà cô quyết định sẽ không bao gồm nàng trong ít nhất ba tháng hoặc lâu hơn.

"Đó là cái cuối cùng." Kafka thông báo khi cô mở đến hộp thứ mười bảy.

Tại thời điểm này, chiếc hộp chỉ vừa bằng bàn tay của cô.

"Nếu món quà này không có giá trị, chị sẽ bỏ em." Cô đe dọa, và cô có thể thấy nàng đã dần trở nên lo lắng như thế nào với mỗi hộp kể từ hộp thứ bảy.

Tuy nhiên, đó không phải là lý do mà Kafka đang nghĩ.

Bởi vì sau khi Himeko mở xong chiếc hộp cuối cùng, thứ bên trong nó là...

Còn hộp nữa.

Có ba lý do khiến Himeko không bóp cổ Kafka ngay tại chỗ:

Thứ nhất, tất nhiên là vì cô yêu nàng.

Thứ hai, bởi vì chiếc hộp đó khác với tất cả những chiếc hộp khác, điều này khiến cô tin rằng Kafka đang nói sự thật.

Và thứ ba, bởi vì đó là hộp đựng nhẫn.

Kafka nhẹ nhàng đưa tay ra và lấy chiếc hộp từ tay Himeko - người có lẽ sẽ đánh rơi nó sớm thôi, vì đột nhiên toàn bộ cơ thể cô bắt đầu cảm thấy chao đảo.

"Được rồi." Kafka hít một hơi thật sâu và quỳ xuống.

"Himeko, em yêu chị. Bỏ qua chuyện này đi. Em yêu chị. Hơn bất cứ thứ gì. Hơn bất cứ ai. Em thật may mắn khi có chị."

Lúc này, đôi mắt của Himeko bắt đầu ngấn lệ, tay cô ôm chặt lấy ngực, sợ trái tim mình có thể nhảy ra ngoài.

"Những năm em đã trải qua với chị là những năm đẹp nhất trong cuộc đời em." Kafka tiếp tục.

"Không có gì trước đó có thể so sánh được. Em muốn phần đời còn lại của mình cứ như vậy. Em muốn dành những ngày còn lại của mình bên cạnh chị."

Đến lúc này, nước mắt của Himeko không thể kiềm chế được nữa, tiếng nức nở của cô cắt ngang lời tuyên bố của nàng.

"Himeko." Kafka mở chiếc hộp.

"Chị sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này chứ?"

Himeko không thể không cười khúc khích khi nhìn thấy sự nhận ra trên khuôn mặt của Kafka.

"Em vừa nói 'hạnh phúc nhất' à?"

"Baby..."

"Không không, em hiểu rồi." Nàng nói với giọng tuyệt vọng.

"Em sẽ bắt đầu lại từ đầu—"

Trước khi Kafka có thể, Himeko đã nắm lấy vai nàng, khiến nàng im lặng bằng một nụ hôn, nàng vui vẻ chấp nhận. Nàng dễ dàng cho phép lưỡi của cô xâm nhập vào miệng mình và thở dài mãn nguyện khi cảm thấy vòng tay của bạn gái ôm chặt lấy mình.

Hay đúng hơn...

"Liệu đây có phải là câu trả lời?" Kafka hỏi, phá vỡ nụ hôn.

Himeko mỉm cười. "Em nghĩ sao?"

"Em đang nghĩ từ giờ trở đi em sẽ không ghét Giáng Sinh nhiều nữa." Nàng trả lời trước khi môi nàng lại chạm môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro