Oneshot 9#:[16+]: Buổi ra mắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng người đẹp: Snivy3112

_o0o_

Hôm nay Mặt Trận quyết định sẽ dắt Martial Law về ra mắt với chị gái và anh hai của mình. Mặc dù có chút ngại nhưng anh cũng phải có sự đồng ý của gia đình mình thì mới cưới tên này được chứ.

.

.

.

.

.

Ngày hôm đó. Trước khi đi anh đã dặn dò Martial Law rất kĩ trước khi buổi ra mắt chính thức bắt đầu.

Đến buổi tối, Mặt Trận dắt Martial Law về nhà mình. Trong lòng anh cứ bồn chồn mãi. Cảm giác không an tâm.

Việt Nam sau khi thấy em trai của mình về thì cũng chạy ra đón Mặt Trận. Đang hỏi han Mặt Trận thì cô nhìn ra đằng sau anh. Tên cao lớn nào đây? Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của Martial Law mà cảm thấy hơi rùng mình. Kéo tay em trai mình lại rồi nói nhỏ vào tai anh:

_"Này? Người kia là ai vậy?"_

Mặt Trận vội giải thích:

_"À. Tý nữa em sẽ giới thiệu sau nhé? Được không chị?"_

Việt Nam gật đầu rồi dẫn cả hai vào nhà. Cô thấy tên kia có gì đó bất thường lắm. Nhưng kệ vậy. Chắc là bạn của Mặt Trận thôi.

Sau đó Việt Nam chạy ngay vào bếp nấu ăn tiếp. Đông Lào - là anh cả đang ngồi trên ghế sô pha rồi làm một số giấy tờ. Thấy em trai của mình về. Y liền chào hỏi:

_"Chào em nhé? À mà. Người đằng sau em là ai thế?"_

_"Chút nữa em sẽ giới thiệu sau nhé hai!"_

Đông Lào cũng đồng ý. Bảo Mặt Trận ra giúp Việt Nam một tay. Anh gật đầu rồi tiến đến chỗ chị mình. Martial Law cũng đi theo.

Sau khi sắp xếp xong thì Việt Nam mời Martial Law ở lại ăn tối. Hắn cũng gật đầu đồng ý. Ở lại nhà vợ cũng vui mà? Nhỉ? 

_"À thì... Em có chuyện này muốn nói"_

Mặt Trận đột nhiên đỏ mặt. Anh ậm ừ một chút rồi lên tiếng:

_"Đây là Martial Law... Anh ấy là-"_

Việt Nam gắp một miếng đậu phụ rồi cho vào miệng, nói:

_"Là người yêu em? Đúng không?"_

Anh cứng đơ cả người. Ơ? Sao chị ấy biết được?

_"Anh đồng ý quan hệ của hai đứa nhé."_

Đông Lào tiếp lời.

Mặt Trận chưa hoàn hồn lại. Quái lạ! Bình thường hai người này gắt gao lắm mà? Sao hôm nay bình tĩnh một cách lạ thường thế?

_"Hai anh chị tôn trọng những mối quan hệ của em. Nên chuyện em có người yêu bọn này biết hết rồi. Không cần phải nói đâu"_

Việt Nam cười nhẹ.

_"Nhưng có một điều kiện"_

Đông Lào lên tiếng. Y cũng muốn em trai mình hạnh phúc. Nên đành phải ra điều kiện:

_"Đó là cậu Martial Law đây phải chăm sóc em trai tôi. Nếu cậu làm tổn thương thằng bé, tôi sẽ không bỏ qua đâu"_

Y cười.

Anh nhanh chóng dắt tay Martial Law lên phòng mình. Khóa cửa lại. Anh vẫn chưa thoát khỏi cú sốc này.

Ngồi xuống giường. Anh nhìn Martial Law ngay bên cạnh mình mà bất giác mặt đỏ bừng. Nhìn kĩ mới thấy. Tên này đẹp thật. Ah? Anh đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Martial Law quay sang nhìn Mặt Trận. Hắn che miệng lại cười khúc khích. Như đang toan tính điều gì đó vậy.

Rồi hắn nắm cổ tay kéo anh xuống chiếc ga giường êm ái. Hắn xoa nhẹ mái tóc của anh. Rồi hôn lên chúng.

Anh thấy hắn nhẹ nhàng mà thả lỏng. Chắc cũng chỉ là những hành động bình thường ấy mà. Nhưng rồi, hắn lại thò tay vào người anh. Rồi ve vãn cái cơ thể mềm mại của người kia.

Mặt Trận bất giác giật nảy. Này? Cơ thể anh vốn rất nhạy cảm rồi. Chạm nhẹ cũng đã khiến anh run lên. Rồi hắn định làm gì anh nữa vậy?

Hắn vén cái áo sơ mi của anh lên. Rồi hôn vào hai nhũ hoa của anh. Mặt Trận cảm thấy không ổn. Liền rên rỉ. Người anh bất giác ưỡn lên.

_"Chúng mềm thật đấy"_

Martial Law vẫn tiếp tục chăm sóc nhũ hoa của Mặt Trận. Một tay giữ chặt hai tay của anh để anh không thể phản kháng. Tay còn lại thì lại mê mẩn phần đùi mềm mại kia.

_"Ah-... Martial Law-"_

Anh rên lên liên tục, người anh cứ run lên không ngừng, khó chịu quá. Nhưng những hành động nhẹ nhàng như thế này của hắn cũng có cái gì đó rất lạ. Nhưng anh không biết nên diễn tả như thế nào.

Hắn tha cho nhũ hoa bé nhỏ kia. Nhanh chóng chuyển sang môi Mặt Trận để khám phá nó. Anh bị tấn công mà không thể phản kháng kịp. Chỉ có thể bám víu vào cái bờ vai săn chắc của Martial Law.

Tên đó vẫn chưa tha cho anh. Mặc cho anh đẩy hắn ra, hay giãy dụa. Hắn vẫn tiếp tục hành động của mình. Mặt Trận cảm thấy rất lạ. Anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cả hai đang hoà quyện với nhau. Thật xấu hổ mà.

Cuối cùng tên đó cũng chịu tha cho anh. Hắn thả đôi môi nhỏ kia ra một cách tiếc nuối. Kèm theo đó là một sợi chỉ dài.

Martial Law nhìn Mặt Trận co người mà cười nhẹ. Hắn nhanh chóng đè anh lại lần nữa. Không quên nói nhỏ vào tai anh:

_"Chúng ta tiếp tục thôi nào. Người của tôi. Hôm nay tôi phải thao chết em mới được. Em không thoát được đâu."_

_"Martial Law..."_

_o0o_

Written: Sheep_Coffee.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro