Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện tình chúng ta vốn dĩ là một bản tình ca buồn.....

   Liều thuốc giảm đau nào giành cho tôi đây?
   Khi nào thì trong tôi tìm được sự bình yên?
   Khi nào thì mặt trời lại bừng sáng trở lại?
   Chia tay rồi sẽ đưa ta về đâu?
   Hay sẽ trở thành cơn đau âm ỉ cho đến lúc chết?
   Tôi nghẹn ngào thở dốc  
    Thời gian cũng chẳng thể chữa lành những vết thương
   Xin hãy chữa lành trái tim tôi để tôi có thể gượng cười dù chỉ một chút
   Vô phương với những cơn đau kéo dài
   Kéo nhẹ chiếc gối vào trong vòng tay
   Từng chiếc gai nhọn như đâm xuyên tận cùng vào con tim tôi
   Tôi gào thét trong căn phòng tăm tối
   Cái lạnh khắc nghiệt này sẽ chẳng bao giờ dịu bớt
   Tôi cứ nuốt đến 2, 3 viên thuốc mà chẳng cần đến nước
   Thức dậy vào một buổi sáng u ám và bị cảm lạnh
   Và cứ thế, tôi lại ho
   Tôi vẫn không ngừng nghĩ về anh cho dù bản thân đang bị dày vò
   Liều thuốc duy nhất cho tôi lúc này chỉ có thể là anh
   Tôi đoán rằng câu chuyện của chúng ta đã đến hồi kết
   Nước mắt lại tuôn rơi...

Tôi mở cửa phòng, cái mùi cũ kĩ xộc vào mũi tôi khiến tôi hơi khó chịu. Lại về đây rồi. Tôi cười buồn, ngôi nhà của tôi...
Tôi bước vào ngắm nhìn lại nó..,ngôi nhà không có thay đổi gì nhiều chỉ có điều là lớp bụi hơi dày thì phải. Đặt túi sách lên giường, tôi bước đến ngồi cạnh chiếc ghế sô pha. Tôi nhắm mắt lại . Những hình ảnh của cậu ấy lại hiện về. Tôi lại nhớ cậu ấy rồi...Nhớ nụ cười...Nhớ những lúc giận dỗi trẻ con của cậu ấy. Liệu tôi đi như thế này cậu ấy có nhớ đến tôi không nhỉ?
Tôi thở dài nắm nhẹ bàn tay.
"Ji Yeon ah , mày mong đợi gì chứ, cậu ấy làm sao có thể nhớ đến mày chứ . Người câu ấy yêu là Suzy mà Myungsoo sẽ chẳng bao giờ thích mày đâu"(mấy câu như thế này là suy nghĩ của Ji Yeon"
Tôi cố nén nước mắt, hít thật sâu , đứng dậy dọn dẹp ngôi nhà. Tôi dỡ bỏ từng mảnh vải trắng phủ tên các đồ đạc.Tôi bước đến trước tấm gương,nhìn vào ...
"Đã hốc hác thế này rùi sao , vậy thì đến lúc đó mày sẽ thế nào đây"
Tôi cười buồn. Kéo sợi dây tấm mành cho ánh sáng lọt vào trong phòng
Bước đến tủ quần áo, sắp xếp lại quần áo của mình. Tôi lấy từng bộ từng bộ cất vào trong tủ. Nhưng..
Ở trong tủ có một chiếc áo len màu xanh tím than với hoa văn rất đẹp.
Đây chẳng phải chiếc áo tôi mua tặng Myungsoo nhân lần sinh nhật thứ 18 hay sao??Tôi ôm chiếc áo vào trong lòng
Đau quá!!Trái tim tôi rỉ máu và vỡ vụn.Myungsoo ah ! Mình nhớ cậu quá ! Làm thế nào mình mới quên được cậu đây?Đừng giày vò trái tim mình nữa được không?
Tôi khóc , nước mắt lăn dài trên gò má. Nước mắt cứ vô thức tuôn rơi không kìm chế được. Một cảm giác choáng váng và khó thở ập đến với tôi. Tôi với tay lấy chiếc túi và lấy ra một lọ thuốc màu đỏ. Tôi cứ nhuốt 3,4 Viên thuốc mà chẳng cần đến nước.
Và cứ thế tôi lại ho.Mặc cho cổ họng đau rát, mặc cho vị thuốc dắng tới từng hoại tử,mặc cho bản thân bị dày vò bởi căn bệnh chết người tôi vẫn nhớ đến cậu ấy.Tôi nằm xuốn giường. Nước mắt lại tuôn rơi.Tôi nhắm mắt lại ...để quên hết đi...
----Flashback----------------------------------------------------
Năm JiYeon 8 tuổi :
- Yeonnie, con vào đây đi - Mẹ tôi nắm tay tôi kéo tôi vào căn biệt thự màu trắng.
Tôi bước vào bên trong ngôi nhà.Một người phụ nữ xinh đẹp xoa đầu tôi nói:
- Chào cháu Ji Yeon. Bác là Pảk Ha Eun, bạn thân của mẹ cháu.  tay đưa cho tôi một chiếc kẹo mút là Myungsoo con trai bác.
Rồi bác ấy kéo một cậu con trai khá dễ thương đén trước mặt tôi . Cậu bé đó chìa tay đưa cho tôi một chiếc kẹo mút dâu và khẽ cười:
- Chào Yeonnie, Mình là Myungsoo.Cậu dễ thương thật đó
Tôi nhận chiếc kẹo mút đó rồi cười thật tươi với cậu ấy , một nụ cười tỏa nắng
- Cảm ơn , Myungsoo
  2 năm sau:
Mẹ tôi mất trong một tai nạn giao thông. 1 tháng sau đó bố tôi cũng mất vì căn bệnh tim của ông. họ đã ra đi để lại tôi một mình ....
Trong đám tang, tôi đã không khóc không rơi một giọt nước mắt nào. Tôi kìm nén nỗi đau lại khiến trái tim nhức nhối. Họ chỉ chỏ , bàn tán tôi là đứa bất hiếu , vô tâm ,....Mặc kệ họ nói tôi thế nào tôi vẫn không quan tâm . Bởi vì tôi  đã hứa với bố tôi ...
"Yeonnie, nếu bố mất con dừng có khóc .con phải mạnh mẽ lên nhớ chưa"
Bỗng có một bàn tay nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài . Tôi quay sang nhìn là Myungsoo sao?Tôi giật tay mình ra khỏi tay cậu ấy. Nhưng rồi cậu ấy ôm chầm lấy tôi và nói nhỏ : 
- Yeoonie ah, khóc đi mình biết là cậu buồn mà đừng kìm nén nức mắt lại làm gì
Tôi khóc . Nước mắt cứ lăn dài trên gò má .Tôi cứ khóc mãi cho đến khii đôi mắt tôi mờ dần đi và tối đen lại. Tôi ngất. Tôi mệt mỏi quá rồi , không còn đủ sức lực để mạnh mẽ nữa.
Tôi tỉnh dậy, thấy bên cạnh là Myungsoo. Cậu ấy đang ôm tôi ngủ ngon lành. Tôi gạt tay cậu ấy ra rồi bước xuống nhà . Nhìn thấy tôi mẹ cậu ấy liền nói:
- Yeonnie , bác cần nói chuyện với cháu.
Tôi bước xuống ngồi cạnh bác ấy . Bác ấy ôm lấy tôi nói :
- Yeonnie, tứ nay bác sẽ thay bố mẹ cháu chăm sóc cháu . Được không?
Tôi lưỡng lự một chút rồi gật đầu nhẹ.
Và cứ thế tình cảm của tôi với Myungsoo cứ lớn dần theo năm tháng nhưng có lẽ do bị tổn thương quá nhiều hoặc do cái tính trẻ con không chịu lớn nên tôi lại không nhận ra nó
Năm Ji Yeon, Myungsoo 18 tuổi :
- Myungsoo ah, Chờ mình với - Tôi chạy theo cậu ấy . Rồi sau đó ...
Rầm ...
Tại vì do chạy nhanh nên tôi đã đâm vào một người con trai . Chân đập xuống đất nên chân bắt đầu chảy máu. Myungsoo chạy lại , kéo tôi dậy mắng :
- Nhóc con , đi đứng kiểu gì thế hả .- Myungsoo tức giận quát tôi
- Tại Myungsoo không đợi Yeonnie chứ- Tôi rưng rưng nước mắt nói
Myungsoo thở dài rồi sau đó bế bổng tôi lên , mặc cho tôi giãy giụa đòi xuống 
- Yah , Myungsoo mình chưa muốn bị fan của cậu ném đá đâu , cho mình xuống - Tôi tức giận cắn vào tay cậy ấy, khiến cánh tay in sâu một vết răng rõ
Myungsoo tức giận bấu mạnh vào mông tôi khiến tôi đau ré lên ...
Sau 15 phút cãi vã ở sân trường thì cậu  ấy cũng cõng tôi vào lớp . Đúng lúc ấy có một cô bé xinh xắn đứng trước cửa lớp tôi.
Trên tay cô bé ấy là một hộp sôcôla to đùng . Cô bé ấy tiến lại chỗ Myungsoo và tôi đưa chiếc hộp đó cho Myungsoo không dám ngẩng đầu lên nói:
- Myungsoo oppa , Em là Bea Suzy lớp 10 E ,em thích anh. Anh có thể làm bạn trai của em được không?? - Cô bé đó  nhìn Myungsoo với đôi mắt cầu xin .
Bên ngoài học sinh cũng đứng đầy ngoài của xem cuộc tỏ tình .Myungsoo cậu ấy khẽ liếc nhìn tôi ở đằng sau lưng cậu ấy . Tôi cẩm giác hơi khó chịu khi nhìn thấy con bé đó tỏ tình với cậu ấy và nụ cười của cậu ấy nên tôi khẽ ôm chặt cổ cậu ấy hơn và nói thầm vào tai cậu ấy với giong mỉa mai và pha chút ghen tuông :
- Sướng nhá
Cậu ấy bật cười khi nghe câu nói ấy của tôi và nói
-.........................
................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro