Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cause you are my destiny…..

Cuộc sống đối với anh chỉ mới bắt đầu khi anh tìm ra em .Dù em ở bất cứ nơi nào hay ở thế kỉ nào thì anh vẫn sẽ tìm ra em..Vì tình yêu anh dành cho em là vô tận ... 

  Liều thuốc giảm đau nào giành cho tôi đây?

   Khi nào thì trong tôi tìm được sự bình yên?

   Khi nào thì mặt trời lại bừng sáng trở lại?

   Chia tay rồi sẽ đưa ta về đâu?

   Hay sẽ trở thành cơn đau âm ỉ cho đến lúc chết?

   Tôi nghẹn ngào thở dốc  

   Thời gian cũng chẳng thể chữa lành những vết thương

   Xin hãy chữa lành trái tim tôi để tôi có thể gượng cười dù chỉ một chút

   Vô phương với những cơn đau kéo dài

   Kéo nhẹ chiếc gối vào trong vòng tay

   Từng chiếc gai nhọn như đâm xuyên tận cùng vào con tim tôi

   Tôi gào thét trong căn phòng tăm tối

   Cái lạnh khắc nghiệt này sẽ chẳng bao giờ dịu bớt

   Tôi cứ nuốt đến 2, 3 viên thuốc mà chẳng cần đến nước

   Thức dậy vào một buổi sáng u ám và bị cảm lạnh

   Và cứ thế, tôi lại ho

   Tôi vẫn không ngừng nghĩ về anh cho dù bản thân đang bị dày vò

   Liều thuốc duy nhất cho tôi lúc này chỉ có thể là anh

   Tôi đoán rằng câu chuyện của chúng ta đã đến hồi kết

   Nước mắt lại tuôn rơi...

Tôi tỉnh giấc sau một giấc mơ dài . Trong đó tôi nhìn thấy cậu ấy , làm ơn hãy buông tha cho tôi . 

“Trái tim em …sắp không chịu được nữa rồi… làm ơn…

Em thấy mình đau đớn đến chết mất nhưng tại sao em vẫn chỉ nghĩ về anh. Đối với em anh là liều thuốc duy nhất . Nhưng và rồi em nghĩ mọi chuyện rồi sẽ qua và em bật khóc. Và rồi em bật khóc. Sự lạnh lẽo bao chùm lấy em. Em không thể chịu đựng được nữa rồi , em nhớ anh quá …”

Tôi cầm điện thoại , mở danh bạ và tìm một cái tên …Kim Myungsoo

Tút …Tút …

Những tiếng tút kéo dài không hồi dứt …làm ơn hãy bắt máy đi  chỉ một lần thôi 

Có lẽ Myungsoo cậu ấy sẽ chẳng bao giờ trả lời đt đâu….

Nhưng Rồi Myungsoo nhấc máy …

-        Yeoboseyo, 

-        …

-        Ai vậy??

-        ….

-        ….

-        Yeonnie, phải không ??

-        …

-        Yeonnie ah , cậu đang ở đâu thế ?Làm ơn hãy trở về bên mình được không. Đừng chịu đựng một mình như thế.

-        ….

-        Yeonnie , hãy trở về đi , mình không thể sống thiếu cậu được .- Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy dần khan đặc lại  có lẽ cậu ấy đang khóc chăng , những giọt nước mắt của tôi cũng lại bắt đầu rơi 

-         Mình đã đi tìm cậu rất lâu rồi  . Cậu…Tại sao lại chịu đựng một mình chứ ? Đúng là đồ ngốc. Tại sao không để mình bảo vệ che chở cho cậu chứ - Cậu ấy hét lên giọng lạc hẳn đi 

Tôi khóc …cậu ấy cũng khóc . Mặc dù trong điện thoại chỉ còn những tiếng nấc kéo dài nhưng chúng tôi có thể hiểu được rằng , “người đó” đang rất đau” 

Tôi bước xuống giường .

Đi vào nhà tắm …nhìn mình trong gương ,tôi khẽ thở dài 

Tôi quay sang bên cạnh , cầm lấy lọ nước hoa Emotion (không biết có phải hay không nhưng cũng chém gió tý xíu)

Myungsoo liệu còn nhớ….lọ nước hoa ……đau thương này…

-----------------------Flashback----------------

Gần đây tôi cảm thấy hơi nhức đầu và khó thở . Nhưng tôi mặc kệ , cái nỗi đau thể xác này sao có thể sánh được với nỗi đau mà con tim tôi phải hứng chịu chứ.Tôi cười buồn. Tôi đúng là một con ngốc mà . 

Hôm nay là sinh nhật của tôi – Park Ji Yeon :

Myungsoo đã đi trước rồi , có lẽ cậu ấy tới đón Suzy rồi. Cậu ấy có lẽ đã quên mất hôm nay chăng 

Tôi đến trường và thấy Seung Ho cậu ấy đứng ở trước cửa lớp tôi , trên tay cậu ấy là một hộp quà màu hồng rất to . Tôi cười và vẫy tay chào cậu ấy . 

-        Chào Seung Ho , cái đó *chỉ hộp quà* tặng mình hả ?

-        Umh, Cái này mình tặng cậu

-        Vậy tối nay đến dự sinh nhật mình nhé

-        …………

-        ……..

Cả ngày hôm đó , tôi nhận được rất nhiều lời chúc và ngăn bàn của tôi chật ních những món quà. Nhưng có một người vẫn không thấy bống dáng đâu cả…

Rồi bỗng máy điện thoại tôi rung lên không ngừng 

Có tin nhắn mới….từ Suzy…

“ Myungsoo oppa sẽ không đến dự tiệc sinh nhật của chị đâu. Đừng đợi chờ làm gì .Anh ấy là của tôi “

“ Vậy sao ?? Myungsoo , cậu ấy chắc chắn sẽ đến “

Tôi liền bấm máy nhắn lại . Tôi dặt tất cả lòng tin của mình vào tin nhắn này

Thầm nghĩ cậu sẽ không làm phụ lòng tin của mình đâu Myungsoo nhỉ 

Nhưng rồi …

8h…

9h…

11h….

Cậu ấy không đến … Liệu cậu ấy có làm sao không nhỉ ….

Bữa tiệc đã kết thúc từ lâu lắm rồi…

Tôi bước ra ngoài cửa , khẽ mở cửa nhìn ra ngoài .Trời hôm nay âm u thật , hình như sắp mưa thì phải . Không có một ngôi sao nào cả .

Tôi bỗng nhìn thấy hai bóng người đứng trước cổng . Là ai vậy nhỉ ? Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.

Tôi căng mắt ra cho nhìn thật rõ … Là Myungsoo sao…và Bae Suzy nữa 

Tôi bàng hoàng …vậy là tôi thua rồi …buồn cười thật

Biết là không thể thắng vậy mà cứ đâm đầu vào ….cứ tin tưởng để rồi phải thất vọng thế này đây . Cậu ấy tiến về phía tôi nắm tay tôi kéo vào trong nhà :

-        Yeonnie tại sao không vào nhà ? Trời sắp mưa rồi đó

Tôi hất tay cậu ấy ra , ngước lên nhìn cậu ấy bằng đôi mắt ngấn lệ:

-        Tại sao hôm nay cậu không về tham dự sinh nhật mình .

Cậu ấy không trả lời  mở túi đưa cho tôi một lọ nước hoa mùi khá là dễ chịu 

-        Đây là quà sinh nhật của cậu …Mình xin lỗi

Tôi bật khóc nước mắt trào ra khỏi khéo mi . Đau quá . Tôi đưa tay giữ chặt lồng ngực ngăn cho trái tim rỉ máu . Hô hấp của tôi bỗng trở nên khó khăn , tôi cố gắng hít nhiều không khí nhất có thể . Tôi nói với giọng nghẹn ngào:

-        Đừng có nói xin lỗi nữa . Mình chán ngán nó rồi . Mình không còn quan trọng với cậu hay sao . Cậu bỏ rơi mình lại trong ngày vừa rồi chỉ vì con nhóc kia mình có thể chấp nhận được nhưng tại sao đến cả sinh nhật mình cậu cũng … Mình không có ý nghĩa với cậu sao . Với cậu mình là gì người vô hình chắc - Nước mắt tôi lăn dài trên gò má .- Kim Myungsoo cậu có nghĩ đến căm xúc của mình không thế . Nếu cậu đã vậy  thì – Tôi cầm lấy lọ nước hoa cậu ấy tặng ném mạnh xuống sàn nhà –  Chúng ta đừng gặp nhau nữa . Nếu gặp hãy tỏ ra là không biết nhau được không. Vậy Tớ sẽ ra khỏi nhà… Được chứ 

Cậu ấy không nói gì nhưng tôi để ý thấy tay cậu ấy nắm chặt lại với nhau . Vậy là rõ rồi.

Tôi quay mặt định chạy đi thì cậu ấy đưa tay nắm chặt lấy tay tôi khiến cánh tay tôi đỏ hẳn lên

-        Cậu định đi đâu vậy ? Trời tối như  vậy thì đi đâu – Cậu ấy hơi gắt lên , có lẽ do trời tối tôi không nhìn rõ nhưng tôi thấy mắt cậu ấy đỏ lên và ngân ngấn nước mắt , giọng cũng khàn đặc lại

-        Đi đến đâu cũng được miễn là nơi nào không có cậu

Tôi hất mạnh tay cậu ấy ra rồi  chạy . Mặc cho đêm tối có đáng sợ như thế

nào đi nữa . Mặc cho cái lạnh bao chùm lấy tôi . Mặc cho cổ họng đau rát 

và hô hấp dần khó khăn hơn . Mặc cho những cơn đau đầu như búa bổ dày 

vò.Tôi vẫn chạy …chạy mãi …cho đến khi 

những cơn ho đến với tôi . Tôi dừng lại , khi tôi ho , tôi có cảm giác có một 

chất lỏng đặc sệt và tanh nồng cứ trào ra khỏi cổ họng .Đầu tôi đau buốt .

Sau đó tôi ngất đi 

trong màn đêm lạnh giá …không có ai bên cạnh

Sáng hôm sau :

Tôi tỉnh dậy với cái đầu đau nhức như búa bổ .

Nhìn quanh thấy độc một màu trắng tinh và có hơi thuốc rất dặc trưng .Tôi 

khẽ nhăn mày. Tôi đang ở bệnh viện sao . Quay mặt sang thấy điện thoại 

mình được đặt trên bàn . Tôi vớ lấy nó. Mở điện thoại : 50 cuộc nhỡ từ 

Myungsoo , 81 cuộc gọi từ Seung Ho và 112 cuộc gọi từ Hyomin (bạn thân 

của tôi).

“Cạch”

Một vị bác sĩ bước vào 

-        Chào cô ,  Ji Yeon-ssi , tôi có chuyện muốn nói với cô

-        Deh- tôi sợ hãi tại nói .Tại sao bác sĩ lại muốn nói chuyện với tôi cơ chứ

-        Cô Park , dạo này  cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không ?

-        Deh ? Dạo này tôi rất hay khó thở , rất hay ho và có cảm giác có cái gì đó hơi tanh nồng trào ra khỏi cổ họng – Tôi vừa nói vừa khóc

Tôi bị bệnh gì đó sao. Tại sao những triệu chứng đó khiến tôi liên tưởng tới một căn bệnh chết người

-        Ji Yeon-ssi , hôm qua khi người ta đưa cô vào bệnh viện ,tôi đã chuẩn đoán và khám  cho cô và tôi đã rut ra được kết luận Ji Yeon – ssi cô đang bị ung thư não giai đoạn cuối . Nhưng bệnh tình của cô chưa tới giai đoạn nghiêm trọng nên bây giờ cô tới nhập viện chắc có thể ….

Tôi bàng hoàng . Tôi bịt tai lại không muốn nghe nữa . Dây không phải là sự thực .Ung thư giai đoạn cuối . Cái gì chứ vậy tôi sắp chết sao . Không thể thế được . Tôi vò mái tóc của mình khiến nó rối tung cả lên . điều trị để được gì chứ , rồi sẽ lại chết thôi . Bây giờ đã đau khổ quá rồi , sống để làm gì chứ.

Nghĩ rồi tôi cầm lấy điện thoại và chạy ra khỏi bệnh viện. 

Về đến nhà rồi , tôi mở cửa bước vào liền thấy Myungsoo ngồi trên chiếc ghế sa lông của phòng khách . Cậu ấy không đi học sao ?

Tôi lướt qua mặt cậu ấy bước lên phòng . Nhưng tôi đã không ngoảnh lại nhìn và không thấy được ánh mắt của cậu ấy buồn như thế nào . tôi lên phòng thu dọn hết đồ đạc , quần áo của mình cho vào vali và đem xuống dưới nhà.

Tôi kéo vali đi về phía cổng . Myungsoo kéo tôi lại hỏi với giọng rất tức giận :

-        Cậu lại định đi đâu ? Cậu có biết rằng cả đêm qua mình đi tìm cậu không hả ??  - Cậu ấy hét lên , ánh mắt trở nên giận dữ và …nước mắt rơi

-        Cậu ấy đi tìm tôi … cả đêm qua …OMG . Cậu có phải đồ ngốc không thế - Tôi nhìn vào mắt cậu ấy trong đó ẩn chứa một nỗi đau rất lớn

-        Cậu chưa trả lời câu hỏi của mình . Cậu lại định đi đâu . Cậu muốn mình lo lắng thế nào nữa đây 

Tôi gạt tay cậu ấy ra , nén những giọt nước mắt lại nhìn cậu ấy cười nhếch môi :

-        Đi đâu là quyền của tôi . Kô liên quan đến cậu . Cậu lo lắng cho tôi sao . buồn cười thật .Người cậu thích là Bae Suzychứ không phải Park Ji Yeon

     Tôi quay người định chạy đi thật nhanh , nhưng lại có một vòng tay ôm tôi từ phía sau . Đó là Myungsoo 

-        Đồ ngốc.Cậu không có liên quan đến mình sao ?? Tại sao mình không được quan tâm đến cậu chứ . Người mình yêu làPark Ji Yeon không phải Bae Suzy

Tôi im lặng không nói gì cậu thích tôi sao . Không …không , không thể nào  cậu ấy chỉ thương hại mình thôi . Cậu ấy làm vậy chỉ vì thấy có lỗi thôi phải không ? Cậu ấy làm vậy chỉ vì không muốn tôi đi phải không  . làm sao có thể được chứ. Dù cho đó là thật thì tất cả cũng là quá muộn . Tất cả đã là quá muộn…

Tôi chạy đi , không ngoảnh mặt lại  để một con người ở lại với nỗi xót xa tận cùng….

2 tuần sau :

Tôi cầm điện thoại  , gọi điện cho Hyomin 

-        Yeoboseyo

-        Minnie , Mình  Ji Yeon đây 

-        Yeonnie ah , cậu đang ở đâu vậy . Cậu có biết mình và mọi người lo lắng thế nào hay không?

-        …

-        Cậu không muốn nói cũng được . Nhưng mình muốn nói cho cậu biết điều này . Myungsoo , cậu ấy từ khi cậu biến mất cậu ấy điên cuồng đi tìm cậu . Cậu ấy … điên cuồng lao đầu vào rượu bia và thuốc lá …Hic ..hic . Cậu ấy không còn là cậu ấy nữa rồi …Cậu ấy trở nên lạnh lùng và bất cần đời không quan tâm đến mọi người xung quanh …. Cậu ấy … luôn gọi tên cậu trong những lúc cậu ấy ngủ hay thức . Yeonnie ah , cậu ấy yêu cậu . Kim Myungsoo  yêu Park Ji Yeon . Mình đã kể cho cậu ấy bệnh của cậu rồi. Vậy nên đừng trốn tránh nữa … mình biết cậu yêu Myungsoo mà phải không

“Tít…Tít”

Tôi tắt điện thoại …không muốn nghe nữa …là ơn hãy rời khỏi cuộc sống của tôi đi , Myungsoo

*********************************************************

Tôi đặt đĩa thức ăn lên bàn . Yah ! Trông ngon mắt thật đấy . Tôi ngồi xuống với bộ váy trắng rất đẹp , cúi xuống hít lấy những mùi thơm từ những đĩa thức ăn . Thơm thật . Tôi chuẩn bị bữa ăn này bởi vì bác sĩ bảo rằng bệnh tình của tôi ngày một xấu đi . Tôi muốn ăn thật ngon trước khi chết.

Đột nhiên những cơn ho đó lại ập đến với tôi . Cổ họng  tôi đau rát và đầu tôi đau buốt . Có cái gì đó tanh nồng lại trào lên tù cổ họng . Tôi mất hết sức lực cố bám vào thành bàn để ngồi vững nhưng rồi tôi ngã rơi bộp xuống đất .

Một vài giọt máu rơi và dính vào chiếc váy trắng của tôi . Máu …

Tôi xòe lòng bàn tay ra  và nhìn xuống sàn nhà …

Máu dính đầy vào lòng bàn tay tôi và dính đầy vào cả vào sàn nhà . Máu chảy…

Tôi cố gắng đứng dậy gạt những đĩa thức ăn xuống 

“Choang” “Choang”

Những chiếc đĩa thức ăn rơi xuống và vỡ , thức ăn dính đầy ra sàn nhà. Tôi quay ra và cầm lọ thuốc và ném mạnh vào chiếc gương ở phía trước mặt . Chiếc gương nứt dần…. Thuốc giảm đau gì chứ…thuốc chữa bệnh gì chứ … tất cả đều là giả dối…chả phải tôi vẫn đau hay sao … chả phải máu vẫn chảy hay sao…

Tôi ngồi phịch xuống đất và …cười. Hơi thở tôi dần trở nên gấp gáp .Lồng ngực tôi  thít lại như có ai cướp đi không khí vậy .Tôi cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng …Máu lại chảy 

“Myungsoo à ! vậy là đến lúc rồi ...có lẽ mình sẽ không đc nhìn thấy cậu nữa đâu ......Tạm biệt”

Mắt tôi mờ dần đi rồi tối hẳn , tôi ngã xuống đất

“Rầm”

Và một vòng tay quen thuộc ôm chầm lấy tôi....Và trong tiềm thức tôi nghe được người đó nói rằng”

- Park Ji Yeon hãy tỉnh lại đi , mình yêu cậu...Kim Myungsoo yêu Park Ji Yeon ..

……………………………

Bây giờ Ji đang bất tỉnh nên mình sẽ kể nha

Myungsoo cõng Ji Yeon và phòng cấp cứu …

-        Bác sĩ, cậu ấy sao rồi ? – Myungsoo hỏi bác sĩ với khuôn mặt trắng bệch . Anh đang rất lo cho Ji yeon 

-        Chúng tôi đã dung biện pháp mới và phẫu thuật xảy ra thành công nhưng…- Ông bác sĩ dừng lại nhìn anh bằng anh mắt lo lắng – bệnh nhân sẽ bị hôn mê sâu . Không biết bao giờ tỉnh lại 

…………………………………….

2 tháng sau :

-        Yeonnie , mình vào thăm cậu đây  - Seung Ho đặt một bó hoa vào cạnh Ji Yeon 

Sau đó Seung quay qua hỏi Myungsoo 

-        Cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại à ?

Myungsoo lắc đầu .Anh không muốn nói ra điều này chút nào . Suốt thời gian qua anh đã phải vất vả đi tìm Ji Yeon nhưng khi tìm được thì cũng là lúc cô đáng thương nhất. Lúc anh phá cửa bước vào nhà – ngôi nhà cũ của cô thì anh nhìn thấy cô đang nằm trên vũng máu còn bát đĩa thì vỡ tan. Cô đau khổ thế sao . Vậy tại sao cô không trở về với anh mà lại chịu đựng một mình. Trái tim anh đau thắt lại khi nghĩ rằng cô sẽ sống ra sao ? Đau khổ như thế náo? Làm sao chống chọi được với bệnh tật?Anh đã cảm thấy rất hối hận khi đã làm cô đau .Anh thở dài. Ji Yeon vui vẻ hồn nhiên ngày xưa đâu rồi vậy mà bây giờ chỉ còn một Ji Yeon nằm im , không động đậy và lạnh lung . Nhưng rồi suy nghĩ của anh chấm dứt bởi tiếng kêu 

“ Tít””Tít” “Tít”

Seung Ho hốt hoảng quay ra nhìn anh và chạy đi tìm bác sĩ . Nhịp tim của cô ấy đang giảm dần . Bác sĩ đã dùng kích điện nhưng có vẻ không có tác dụng . Bác sĩ nhìn Myungsoo với anh mắt thông cảm rồi đi ra khỏi phòng . Myungsoo bước những bước loạng choạng ( do shock) đến cạnh Ji yeon rồi đặt môi mình lên môi Ji Yeon . 

-        Ji Yeon , làm ơn hãy tỉnh dậy , Anh yêu em

Một giọt nước mắt rơi , một con tim tan nát….

Một con người sắp sống lại …

“ Tít” “Tít” “Tít”

-        Myungsoo này , tim Ji Yeon đập trở lại rồi – Seung Ho vui mừng đập vào vai Myungsoo 

Myungsoo cúi xuống nhìn Ji Yeon và…

Tay cô ấy đang động đậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro