Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Mọi sự kiện, trạng thái, bối cảnh,... trong truyện chỉ là giả định, không áp dụng vào thực tế và lịch sử.
Sản phẩm chỉ mang tính chất giải trí, nhằm hưởng ứng phong trào sự kiện kỉ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên.
—————————

" Chỉ huy vừa bước đi, vừa đảo mắt một vòng, xem xét từng người trong quân đoàn. Ở đây đứa nhỏ nhất chỉ mới 15 tuổi, là Bảo Minh, cũng là đứa có giọng hát hay nhất. Ông nhìn, nhìn vào từng ánh mắt, từng tâm hồn, từng con tim vẫn yêu và vẫn tin vào ngày chiến thắng. Rồi chỉ huy dừng lại ở anh Chiến - người anh lớn nhất - anh có một người vợ, bốn mươi hai cái xuân xanh, và một cô con gái chắc cũng trạc tuổi Bảo Minh.
- Ai xung phong cầm cờ tiêu điểm ?
Chỉ huy nói, mắt vẫn nhìn anh Chiến, như hi vọng anh sẽ đứng ra, và hô to câu 'xung phong', anh cũng nhận ra cái nỗi mong mỏi ấy. Nó thấy chần chừ trong đôi mắt anh, nhưng chỉ vài giây thôi, anh ngẩng đầu.
- Tôi x-
- Để tôi!
Anh định bước lên, nhưng giọng nói lanh lảnh cắt lời anh ngay lưng chừng, cái giọng nói ngọt bùi ấy, cái giọng đanh thép tới bất ngờ. Cũng thành công khiến cả quân đoàn phải ngó nghiêng giọng nói non trẻ ấy, chỉ huy cũng vì bất ngờ mà quay lại đằng sau. Ông nhìn về phía cậu trai ấy, ngỡ ngàng tới không nỡ. Bảo Minh nhìn chỉ huy, nó không biểu lộ ra chút gì là sợ hãi, nó cười, liếc mắt sang phía cậu Chiến, người có lẽ là người ngơ ngác nhất, nó cười tươi rói, lại nhìn thẳng vào mắt chỉ huy, kiên định, và rõ ràng kể cả nòng súng của quân Pháp có chĩa thẳng vào đầu nó, đay nghiến mái tóc xinh đẹp của nó, nó vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình. Bảo Minh khẳng định lại lần nữa:
- Thưa chỉ huy, tôi tình nguyện, xung phong nhận nhiệm vụ cầm cờ tiêu điểm! "

—————————
Lúc viết cái này tui lo bị chửi lắm nè, nhưng mà idea này tui tâm đắc quá tr nên không bỏ được, mong mấy nó đọc truyện với tinh thần thoải mái vui vẻ, chill là chính và nhớ rằng mọi thứ chỉ là giả định nhaa 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phatsu