Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi – Kim MyungSoo. Cậu ấm của tập đoàn điện tử hàng đầu Hàn Quốc Infintite, ngoài ra tôi còn được biết đến như một thằng học sinh cá biệt lớp F ngổ ngáo suốt ngày gây chuyện. Một thằng suốt ngày không đánh nhau gây sự ở trường học thì lại đi bar quậy phá với đám bạn hư hỏng như tôi nay lại đang chết đứ đừ trong men tình với một cô nhóc kính cận lớn A.

Em – Park JiYeon. Không như tôi, em là học sinh ưu tú đứng đầu bảng xếp hạng ở trường. Em không xinh đẹp, nhưng em rất đáng yêu với cái kính cận nobita to bảng luôn chờ trực trên mũi. Em không giàu có, nhưng tâm hồn của em thánh thiện và trong đầu em là cả một kho tàng kiến thức. Em không chơi bời như tôi, một ngày của em hầu hết dành cả một nữa thời gian trong cái thư viện mà tôi cho là chán ngắt nhưng kể từ ngày thích em thì tôi lại rất thích nơi đó, cái nơi mà tôi được ngồi ngắm em hàng giờ đồng hồ mà không ai để ý.

Em không biết đâu, tôi yêu em nhiều lắm. Yêu nhiều đến nỗi, em khiến tôi từ một thằng chểnh mảng trong học tập nay lại chăm chỉ làm bài và học bài mỗi khi đến lớp. Em khiến tôi từ một thằng luôn thích đánh nhau, gây sự, cúp học nay lại nghiêm chỉnh , ngoan ngoãn. Em khiến tôi từ một thằng vô tâm, hời hợt nay lại biết quan tâm, lo lắng, và yêu thương một người.

Em khiến tôi thay đổi, tôi khiến thầy cô và bạn bè trong trường phải lo lắng đấy. Từ một thằng lớp F tôi đã trèo lên được lớp E, các thầy cô còn ngờ vực tôi gian lận trong học tập nữa, thật đáng giận. Tôi cố gắng học thật giỏi, thật giỏi để chờ đến một ngày tôi mở lời yêu em và em sẽ gật đầu không lưỡng lự.

-


Tôi – Park JiYeon. Một con nhóc kính cận lớp A, suốt ngày chỉ biết học và đọc sách nay lại đem lòng yêu mến một thằng học sinh cá biệt lớp F. Anh không biết đâu, tôi thích anh nhiều lắm, từ cái lần đầu tiên nhìn thấy anh cả gan cãi nhau với thầy giám thị thì tôi đã thích anh rồi. Tuy biết tôi và anh khác biệt nhiều thứ lắm nhưng tôi vẫn cứ thích anh. Thích đến nỗi một đứa mọt sách ngày ngày ngồi ở thư viện như tôi nay lại bớt chút thời gian mà trực chờ ở trước khu lớp F để ngắm nhìn anh. Thích đến nỗi nhưng giờ nghỉ trưa tôi đều lén ra sân bóng để nhìn anh chơi đá bóng cùng các bạn, tuy đôi lúc cũng là lén nhìn anh đánh nhau với lũ bạn khác tại đó. Nhìn anh đánh nhau bị thương, tôi xót lắm biết không hả đồ ngốc. Nhiều lúc muốn lao ra chăm sóc vết thương cho anh nhưng không đâu, tôi sợ anh phát hiện lắm, đến lúc đó tôi chắc không biết chui xuống cái lỗ nào nữa đây.

Tôi đến phát điên lên vì sung sướng khi mà phát hiện anh đã chăm học hơn và ngày nào cũng đến thư viện. Không biết ngẫu nhiên hay cố tình mà lúc nào tôi và anh cũng đến thư viện cũng một thời điểm, điều đó càng làm tôi hạnh phúc hơn nữa.

Tôi yêu anh nhiều lắm. Tôi chờ một ngày, chờ một ngày tôi có thể đến gần anh hơn và rồi tôi sẽ tỏ tình với anh.


--


Và rồi cái ngày ấy cũng đã đến, cái ngày mà tên tôi và tên em cùng nằm trên bảng học sinh đứng top một trăm toàn trường. Tuy em đứng hạng hai còn tôi đứng hạng một trăm nhưng cũng là đứng cùng nhau rồi em nhỉ.

Ngày hôm đó khi kết thúc buổi học, tôi hẹn em ở ngọn núi sau trường. Em không thể tưởng tượng được tôi đã vui thế nào khi em ôm lấy tôi và nói rằng em cũng thích tôi đâu. Tôi đã siết chặt em trong vòng tay này và thì thầm ba từ thiêng liêng “ Anh yêu em”

Và từ hôm nay, tôi đã có em.

.
.
.


_ Myungnie! _ Em chạy nhanh đến nhào vào lòng tôi để tìm lấy hơi ấm trong ngày đông lạnh lẽo.

_ Yeonie, em đến muộn. _ Tôi giả vờ giận dỗi.

_ Ây da, em xin lỗi mà! Tại kẹt xe chứ đâu phải tại em! _ Em phụng phịu nói.

_ Ngốc, anh không trách em mà. _ Tôi dịu dàng xoa xoa đầu em. Em cười hì hì, đôi môi đỏ mọng của em nổi bật trên làn da màu tuyết khiến trái tim tôi đập nhanh không kiểm soát.

_ Đây, anh tặng em! _ Tôi lôi từ trong túi ra một hộp dâu chocolate.

Em nhận hộp dâu chocolate trong tay tôi. Đấy, tôi biết ngay mà em sẽ lại thích thú cười híp mắt và ôm lấy tôi cảm ơn rốt rít. Tôi cũng siết chặt lấy em và hôn lên đôi môi đỏ mọng thơm sữa của em.

Em à, anh yêu em lắm có biết không!?

Yêu nhiều đến nỗi, tôi muốn tặng cho em tất cả. Từ những đóa hoa, những thanh kẹo ngọt ngào đến một chiếc nhẫn cưới thật long lanh, trao cho em tất cả những gì thuộc về tôi, thể xác tôi, tâm hồn tôi. Và tất nhiên tôi sẽ làm điều đó sau khi tôi cùng em tốt nghiệp.

--


Siết chặt hộp dâu chocolate tôi đáp trả lại nụ hôn của anh,  thì thầm trên môi anh.

_ Em... Yêu... Anh!

Và rồi anh hôn tôi cuồng nhiệt hơn, tôi chìm trong cái sự ngọt ngào anh mang lại.

Ôi, anh à! em yêu anh nhiều lắm, anh biết không!? Anh thật ngọt ngào và lãng mạn. Anh làm em mê mẫn, làm em say đắm, làm em yêu anh đến không thể dứt ra nữa rồi.
Em muốn tặng anh mọi thứ, từ những thứ nhỏ nhất đến những thứ lớn nhất như chính bản thân em. Nhưng bây giờ chưa phải lúc anh nhỉ!? đợi khi nào thích hợp em hứa, em sẽ là của anh, chỉ một mình anh.

.
.
.


Sau 1 năm yêu nhau. Tôi và em vẫn vậy chìm đắm trong men tình không thể dứt ra, nhưng em biết không, tôi đã bị đuổi khỏi nhà khi appa tôi biết được tôi đang yêu một đứa con gái nghèo. Appa tôi không chấp nhận tình cảm của tôi và em, ông xấu hổ khi có một thằng con trai như tôi vì thế ông đã từ mặt tôi mặc cho umma tôi khóc hết nước mắt. Nhưng tôi không gục ngã, chính tôi đã chọn em thì tôi sẽ phải mạnh mẽ để mang đến cho em hạnh phúc.

Từ một cậu ấm xem tiền như cỏ rác, tôi nay là một kẻ tay trắng nghèo rớt mồng tơi, bây giờ thứ quý giá nhất mà tôi có là em – Park JiYeon. Hằng ngày tôi vừa đi làm vừa đi học, tiết kiệm từng đồng để lo cho cuộc sống tương lai của tôi và em. Tôi biết, em xót tôi vất vả và nhiều lần đòi chia tay để tôi trở về cuộc sống trước kia nhưng em ơi, tôi quá yêu em rồi. Yêu nhiều đến nỗi, xa em, tôi sẽ chết.

-


Anh à, chúng ta phải làm sao đây anh? Em không cần, em không cần bất cứ thứ gì cả, em chỉ cần anh thôi. Nhưng tại sao ông trời lại tàn nhẫn với chúng ta đến vậy. Em có thể không vẫn nắm giữ lấy bàn tay anh?

Em đau lắm anh à, nhìn anh sau giờ học còn phải chạy đến làm việc tại quán ăn, ngày nghỉ còn lấm lem bụi đất tại công trường. Em không giúp gì được cho anh ngoài việc đứng nhìn, trái tim em đau lắm, làm sao em chịu nổi đây khi chỉ vì em mà anh mất hết tất cả.

Nhiều lần em khuyên anh nên từ bỏ đi thôi, nhưng anh vẫn khư khư nắm chặt lấy tay em. Anh biết em hạnh phúc lắm không nhưng vẫn đau lắm anh à.

Em biết bản thân em yêu anh nhiều lắm, xa anh em sẽ chết nhưng em không muốn nhìn thấy anh cực khổ. Em phải làm sao đây? Xa anh, có nên không?

.
.
.


Rồi cái ngày ấy cũng đến, ngày tôi và em cùng tốt nghiệp trung học phổ thông. Cái ngày này tôi đã định sẽ biến em thuộc về tôi, sẽ trao vào tay em chiếc nhẫn cưới kết nối tôi và em. Nhưng tôi giờ đây...

Dạo này tôi thấy em lạ lắm, nụ cười tươi tắn của em ngày nào nay chỉ là một nụ cười gượng gạo. Tôi biết em còn vướn bận chuyện tôi bị đuổi khỏi nhà nhưng em ơi, em đừng thế nữa, cho dù em có buông tay tôi thì tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu. Tôi yêu em nhiều lắm, vì thế đừng làm tôi lo lắng nữa em nhé. Tôi hứa, tôi sẽ cưới em, sẽ biến em thuộc về mình và sẽ chăm lo cho em hạnh phúc, tin tôi nhé!

.
.
.

_ Chia tay đi! _ Tôi nhìn anh nói một cách vô cảm.

_ Em... Đang đùa phải không? _ Anh nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng, ẩn trong đó là một nỗi sợ hãi vô hình.

_ Tôi không đùa, chia tay đi! _ Tôi vẫn lạnh lùng.

_ Anh nói lại một lần nữa, anh không thích đùa kiểu đó đâu! _ Anh ôm lấy vai tôi bắt tôi nhìn thằng vài mắt anh.

_ Tôi không đùa, hết yêu chia tay đi! _ Tôi gằn giọng nói, đôi mắt nhìn anh khinh bỉ.

Đau, trái tim tôi đau khi tôi cảm nhận được nỗi đau của anh từ trong đáy mắt. Nhưng tôi có thể làm gì khác hơn!?

_ Tại sao chứ? Anh làm gì sai? _ Giọng anh run lên từng hồi.

_ Ngày xưa tôi yêu anh vì anh có tiền, có thế lực. Bây giờ anh nghèo rồi, tôi yêu anh còn được lợi gì nữa chứ, trong khi tôi lại giỏi giang thế này!? Tôi cần một người có thế giúp tôi đạt được thành công trông cuộc sống này!

Em biết, em biết từng lời nói của em cứ như những mũi dao cứa vào tim anh. Em xin lỗi, nhưng em còn đau hơn anh gấp ngàn lần, những mũi dao đó đã cắt toạt tim em rồi anh à!

Nước mắt anh rơi thấm đẫm cả khuông mặt điển trai của anh. Gương mặt thất thần, đau đớn của anh làm em như ngừng thở vì trái tim đang bị bóp nghẹn của mình.

_ Em... Thật không đùa? _ Anh nghẹn ngào.

_ Anh nghĩ tôi đang đùa à? _ Tôi vẫn hời hợt.

Bỗng dưng anh quỳ xuống chân rôi, ôm lấy tôi, và bật khóc thành tiếng.

_ Yeonie à, tim anh đau lắm, đến không thở được nữa rồi. Quay lại đi em, đừng bỏ anh một mình! Anh không thể sống thiếu em!

Tôi bất ngờ nhìn anh, Trái tim đang thoi thóp của tôi càng đau đớn hơn, khóe mắt cay cay tôi muốn khóc.

_ Anh là cái thứ gì mà dai thế? Hết yêu thì chia tay, đừng làm tôi khinh bỉ anh! _ Nhưng tôi đã không khóc, đẩy mạnh anh ra tôi nói những lời lạnh lùng.

_ Em...

Anh nhìn tôi, đôi mắt nâu ngọt ào, ấm áp hôm nào nay vươn toàn nước mắt và đau khổ. Đáp lại anh chỉ là anh mắt hời hợt, lạnh lùng của tôi.

Và rồi anh đã... Buông tay.

Anh đứng lên, gạt đi những giọt nước mắt trên má và quay đi.

_ Được rồi, chia tay, như em muốn!

Anh nói rồi lặng lẽ quay đi. Nhìn dáng người chập chững đau thương của anh làm tôi không khỏi ngã quỵ xuống trong nước mắt.

Anh ơi, em xin lỗi! Ngàn lần xin lỗi anh! Em phải trả anh về vị trí cũ thôi. Làm sao em có thể đứng yên nhìn anh cực khổ mãi như thế chứ. Anh nói em hãy yên tâm, rồi anh sẽ cưới em sẽ mang cho em cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc nhưng anh ơi, chẳng lẽ vì để em có được những thứ đó mà anh nhẫn tâm chà đạp lên tương lai của chính mình sao? Em không cần, em không cần hạnh phúc, em không cần anh cưới em. Em chỉ cần anh sống tốt và khỏe mạnh thôi. Chỉ còn đang học cấp ba mà anh đã vất vả thế rồi, sau này lên đại học tiền học phí, tiền sinh hoạt, tiền nhà anh phải tính sao đây. Anh ơi, em không thể nhìn anh như vậy nữa, em phải trả anh về thôi. Em thà giết chết trái tim mình còn hơn nhìn anh phải cực khổ giữa dòng đời khắc nghiệt này.


--


Tôi lang thang trên dường vắng. Đã chiều tà rồi, những chiếc xe vội vã lướt qua, ai ai cũng đang tất bật về nhà để quây quần bên gia đình. Lúc này đây, tôi cảm thấy cô đơn làm sao. Gia đình tôi không còn, tôi mất luôn cả em. Mất em, tôi mất tất cả.

Một giọt nước mắt rơi trên gương mặt tôi, mặn chát.

Em ơi, sao em nỡ làm như vậy với tôi. Tôi đã yêu em nhiều như thế, tại sao vậy em? Trái tim tôi đau lắm, như bị ngàn con dao đâm xuyên qua, tôi không thể thở nổi, đầu óc tôi quay cuồng. Làm sao đây? Làm sao để tôi lại có em?

Tôi ôm lấy ngực trái nơi trái tim tôi đang xiết lại và hét lên trong đau đớn. Rồi mưa ào ào đổ xuống, hắt vào mặt tôi, rát buốt.
Mặn, là vị mưa hòa vào nước mắt. Cánh hoa cũng rã rời nát tan. Tất cả thực sự chấm hết rồi sao?

Tôi chới với, khụy xuống lòng đường. Có phải Chúa đang trêu đùa tôi? Tôi không muốn tin tôi đã mất đi em, tôi không muốn tin em đã bỏ rơi tôi. Không, TÔI KHÔNG MUỐN TIN.

Đưa cặp mắt đau khổ nhìn quanh quất, cố nuôi một tia hy vọng rằng em đã đi theo tôi và muốn níu kéo tôi. Nhưng không, làm gì có ai chứ. Duới ánh đèn đường hiu hắt này chỉ có mình tôi, một mình tôi. Bỗng dưng đập vào mắt tôi một tấm biển quảng cáo.

“Giải thưởng 1 tỷ won cho tay đua cự phách. Đường đua tử thần”

Nhìn nó, tôi khẽ nở một nụ cười nhạt.  

Thứ em muốn là tiền, tôi đây đã từng có. Được, nếu em muốn tiền tôi sẽ mang tiền đến cho em. Nhưng tôi sẽ dựa vào chính đôi tay này, đặt cược chính tính mạng này để  mang tiền đến bên em và lồng vào tay em chiếc nhẫn cưới buộc em bên tôi suốt đời. Còn nếu không được tôi chết cũng không có gì hối tiếc. Tôi Kim MyungSoo chỉ tồn tại khi có em Park JiYeon.

.
.
.


Chiều tà, hoàng hôn buông xuống, những con chim bắt đầu bay về tổ để nghỉ ngơi. Lúc bấy giờ tôi mới tỉnh giấc, từ ngày hôm qua, sau khi chia tay với anh tôi đã ôm lấy tim mình khóc rất nhiều và thiếp đi đến bây giờ. Có lẽ tôi sẽ ngủ luôn đến sáng mai nếu umma tôi không cằn nhằn ngoài cửa đánh thức tôi dậy.

Nặng nề kéo tấm thân mệt mỏi ngồi dậy. Tôi khẽ đưa mắt nhìn vào tấm gương bên cạnh giường mình. Hình ảnh tôi phản chiếu trong đó khiến tôi cũng cảm thấy ghê rợn. Gương mặt tôi bây giờ trắng bệch không còn một chút sức sống, nỗi đau đớn từ trái tim hành hạ tôi cả đêm qua. Tôi chợt nhớ đến anh, không biết anh giờ này thế nào rồi. Hôm qua anh đã gần như ngã gục, bỗng dưng tôi cảm thấy lo cho anh quá.

Lo? Khẽ cười nhạt, chính tôi đã làm người ta đau, thì có quyền gì mà lo cho người ta?

_ Mày là đứa tồi tệ Park JiYeon!

Tôi cười, cười như mếu. Nước mắt lại rơi khỏi khóe mi nhưng tôi lại đưa tay quẹt ngang nó. Tôi không muốn lát nữa xuống ăn tối lại làm umma tôi lo lắng.

Tôi lê thân đang tính bước xuống giường thì ánh mắt chợt dừng lại nơi điện thoại đang phát sáng. Có tin nhắn!

Tôi đưa tay lấy điện thoại và mở nó ra. Là anh, ôi nước mắt tôi lại rơi nữa rồi. Anh gọi cho tôi đến 28 cuộc và một 1 nhắn chưa đọc nó cũng từ anh. Sau tất cả những gì tôi làm và anh còn nhớ đến tôi sao?

Anh à, đừng thế nữa! Không em sẽ không kiềm chế được mà chạy đến bên anh mất.

Vội lau đi giọt nước mắt vừa rơi trên má, tôi mở tin nhắn của anh ra.

[Yeonie à! Anh biết, có lẽ trái tim em đã thay đổi. Nhưng anh muốn cho em biết là anh yêu em. Anh thực sự yêu em và anh không thể sống thiếu em. Nếu em muốn tiền thì anh sẽ cho em tiền. Anh sẽ mang tiền đến cho em và chính thức cưới em. Đợi anh!]

Khóc, tôi lại khóc. Anh đang làm gì vậy? Anh đang làm cái quái gì vậy? Tại sao anh cố chấp như vậy chứ? Tôi đã làm tổn thưởng anh đến thế mà anh vẫn...

Tôi không cần tiền, tôi vốn đâu có cần tiền, tôi chỉ cần anh thôi. Nhưng làm sao đây khi tôi lại không thể có được anh. Anh à, cảm ơn anh nhé! Vì đã yêu em như thế. Nhưng hãy về nhà đi, cho dù anh có mang tiền đến thì em cũng sẽ không bán tình yêu của mình đâu. Hãy sống cuộc đời tươi sáng của anh, một cuộc đời không có em.

Em xin lỗi anh, nhiều lắm!

Di chuyển ngón tay, tôi xóa những dòng tin nhắn đó ra khỏi hộp thư của mình. Xong rồi lại nhảy lên giường trùm chăn kín đầu, nước mắt rơi không kiểm soát trên mặt tôi. Trái tim tôi đau lắm rồi, đầu tôi nhức lắm rồi, bây giờ xin hãy cho tôi ngủ thôi, ngủ mãi mãi, không tỉnh lại nữa. Không phải đối mặt với sự thật đau đớn này nữa. Chúa ơi, hãy cứu giúp con!

Những cơn đau thắt từ cõi lòng cùng nước mắt đưa đẩy tôi vào giấc ngủ mặc cho umma tôi vẫn kêu cửa ở ngoài. Tôi vẫn không dậy, tôi quá mệt mỏi để mở mắt ra rồi.

.
.
.


Tiếng rú ga, hú còi của những chiếc xe đua hạng sang, tiếng nhạc sập sình rẻ tiền cùng tiếng léo nhéo của những con ả điếm. Tôi đã từng rất thích những không khí như thế này, nhưng giờ đây sao tôi thấy nó inh ỏi và nhức óc quá.

Mặc cho những con ả điếm gần như lõa thể bu lấy tôi, tôi cứ bình thản tiến lại chỗ chiếc xe màu trắng mà tôi đã thuê được từ ban tổ chức trường đua. Ngồi vào trong và rồ máy. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi di chuyển nó ra đứa trước vạch xuất phát đợi đến giờ đua.

Em à, em có thấy không. Đôi đang đánh cược tính mạng của mình để mang tiền về cho em đây. Lần này nếu tôi không thể đoạt giải thì chiếc xe này sẽ cùng tôi lao xuống vách núi kia để tìm lấy sự bình yên cho mình. Nếu bắt tôi sống mà tiếp tục đối mặt với sự thật không có em thì tôi thà chết đi. Em có hiểu không? Tôi yêu em nhiều lắm, JiYeon à.

_ Các xe vào vị trí!

Tiếng của người trọng tài vang lên. Một cô gái ăn mặc khiêu gợi tay cầm chiếc khăn lụa màu đỏ đứng ra giữa đường đua.

*Bằng*

Lúc tiếng súng từ người trọng tài vang lên, thì chiếc khăn trên tay của cô gái cũng được tung lên. Các chiếc xe bắt đầu nhấn ga và chạy điên cuồng.

Yeonie à, tôi sẽ trở về. Hãy đợi tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro