Part2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại tôi rung lên, nhạc chuông đổ liên hồi. Tôi mặc kệ, cố vùi đầu vào trong gối. Nhưng nó thật cứng đầu cứ tắt rồi lại rung lên đến 13 lần như thế. Trong lòng tôi bỗng dưng dấy lên một cảm giác không yên tâm cho lắm, cảm giác đó như xoáy vào tim can tôi, nó thiêu nóng ruột gan của tôi.

Bật dậy, tôi nhanh chóng chộp lấy điện thoại. Đó là số của EunJung, đứa bạn thân của tôi.

_ Chuyện gì thế? _ Tôi mệt mỏi trả lời.

_ Cậu ở đâu thế? Sao không bắt máy? _ Tiếng EunJung dồn dập.

_ Tớ ngủ! _ Mặc kệ EunJung trách mắng, tôi vẫn trả lời với âm giọng đều đều.

_ Ngủ? Giờ này còn ngủ? Kim MyungSoo của cậu lại ngựa quen đường cũ rồi kìa!

_ Cái gì? Myungnie? Mà ngựa quen đường cũ cái gì? _ Nghe đến tên anh, tôi sốt sắng cảm giác kì lạ đó lại dấy lên làm tôi nghẹt thở.

_ Anh ta đang tham gia đường đua tử thần. Ra mà xem!

_ Đường đua tử thần? _ Tôi trợn mắt kinh ngạc. Anh đang đùa tôi sao? Cái đường đua tử thần đó diễn ra một năm hai lần dành cho những kẻ thích giỡn với tử thần. Giải thưởng rất cao nhưng khả năng thắng giải thì rất ít. Bởi vì đường đua đó nằm ngay sườn núi quanh co, ai chẳng may sẽ bị rơi xuống núi mà chết. Đã có nhiều người chết vì trò này rồi, thắng thì ít và chết thì nhiều. Anh... Rốt cuộc anh làm sao vậy chứ? Anh muốn đem tiền cho tôi, kiếm tiền bằng cách này sao? Anh điên rồi.

Ôm lấy trái tim tan nát, tôi cố lết thân xuống giường vơ lấy cái áo khoác và chạy ra khỏi nhà, mặc kệ cuộc gọi từ EunJung vẫn còn kết nối và cậu ấy vẫn đang gọi í ới bên đầu dây bên kia.

...

Ngu ngốc, khờ khạo, dại dột, hành động bốc đồng. Tại sao anh lại không về nhà? Tại sao anh lại hành động sốc nổi như thế? Em buông tay anh là để anh sống tốt với tương lai sáng lạng chứ không phải anh đi vào chỗ chết. Em đã tự làm đau chính mình để anh được sống tốt thế mà sao anh lại quay lại đâm em một nhát đau thấu thế này. Phải chăng anh đang trả thù em sao?

Em xin lỗi, anh à! Em xin lỗi, em sai rồi! Anh, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, em xin anh!

Nước mắt rơi lã chả đánh dấu từng đoạn đường tôi đi qua để đến bên anh.

.

.

.

Tiếng hú hét ngày càng to hơn. Tôi đã đến nơi rồi, thấp thoáng tôi thấy bóng EunJung đang thấp thỏm đằng kia. Tôi chạy ngay đến chộp lấy cô ấy.

_ Thế nào rồi? Myungnie đâu rồi? _ Tôi lay mạnh cô ấy và hình như cô ấy đang khóc.

_ Yeonie à, huhuhuhuhu! _ Cô ấy ôm chầm lấy tôi khóc nức nở.

_ Chuyện gì vậy, cậu sao vậy Jungnie? _ Tôi vỗ vai cô ấy, gương mặt thất thần. Không lẽ anh... Xảy ra chuyện gì sao?

_ Yeonie... Tớ

<THÔNG BÁO: Hiện này chiếc xe màu trắng mang mã hiệu 013 đã lao xuống vách núi và phát nổ vẫn chưa tìm được thông tin về tay đua hay thi thể còn lại của nạn nhân.>

Tiếng xe cấp cứu hú còi từ đằng xa mỗi lúc một gần hơn.

Gương mặt thất thần của tôi từ lúc nào đã chuyển ra trắng bệch, bàn tay tôi, gương mặt tôi toát mồ hôi lạnh.

_ Jungnie... Chiếc... Xe... Đó... Là... _ Giọng tôi run run hỏi cậu ấy. Nhưng chưa kịp hết câu.

_ Woonie nói, MyungSoo đua với chiếc xe màu trắng. _ EunJung sụt sịt nói trong tiếng nấc.

Tôi khụy ngay xuống nền đất lạnh lẽo. Chúa ơi, người đang trêu tôi đó sao? Hay người đang trừng phạt tôi, một kẻ tội đồ. Nếu người muốn thì hãy lấy linh hồn của tôi đi và để Myungnie được sống. Myungnie! Myungnie! Myungnie anh không thể!

_ MYUNGNIE! ANH KHÔNG THỂ... HUHUHUHUHUHUHU!!!! _ Tôi gào lớn đứng bật dạy và lao ra giữa đường đua. Tôi muốn tìm Myungnie của tôi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh. Anh đâu có chết, anh vẫn ở đâu đó mà trêu tôi thôi.

_ Myungnie em sai rồi, sai rồi! Anh mau về bên em đi, em xin anh về bên em đi! Đừng bỏ em, em cần anh lắm! Haenie... Huhuhuhuhuhuhu!!!! _ Tôi vừa chạy vừa gào.

_ Yeonie à, cậu đừng thế nữa! Cậu như thế tớ đau xót lắm! _ EunJung cũng ba chân bốn cẳng chạy theo tôi, cố giữ tôi lại.

Đến ngay khung rào chắn, người bảo vệ không cho chúng tôi đi tiếp nữa. Tôi chỉ còn biết quỳ xuống mà khóc tức tưởi.

_ Myungnie, em sai rồi! Anh về bên em đi! Ôm lấy em đi! Em lạnh lắm, trái tim em đau lắm, em không còn thở được nữa rồi. Myungnie!!!!

_ Yeonie! _ EunJung đau xót ôm lấy tôi trong nước mắt _ Cậu đừng như thế nữa mà!

Đau đớn quá rồi. Trái tim của tôi đang hấp hối, lý trí của tôi đang tổn thương nghiêm trọng. Tôi chẳng muốn nghe gì nữa, tôi chẳng muốn biết gì nữa.

_ Myungnie, em sai rồi! Em yêu anh, Myungnie à! _ Tôi thoi thóp trong lòng EunJung nói một cách yếu ớt.

...

_ Myungnie, con của tôi! _ Từ đằng xa xa, có hai cái bóng già già chạy đến. À thì ra là Appa và umma của anh đây mà.

_ Woonie đã đi gọi họ đến, không sao chứ Yeonie? _ EunJung nói khẽ vào tai tôi.

Tôi nhẹ lắc đầu rồi đẩy EunJung ra, tôi lê lết tấm thân dưới nền đất lạnh đến quỳ ngay dưới chân hai bậc trưởng bối kia.

_ Con xin lỗi, là tại đứa xấu xa như con! _ Từng lời nói của tôi đẩy nước mắt rơi nhiều hơn, bóp nghẹn trái tim tôi.

_ Con không sao chứ Yeonie? _ Umma anh dịu dàng đỡ lấy tôi dậy, nhưng chẳng mấy chốc tôi lại khụy xuống. Phải thôi, hôm qua giờ có ăn cái gì đâu lại còn gặp những chuyện này.

_ Còn xin lỗi, con xin lỗi! _ Tôi dập đầu liên tục, đầu tôi va mạnh vào nền đất nhưng sao tôi lại không cảm thấy đau.

_ Không phải lỗi của con, đừng tự trách mình nữa! Umma chắc Myungnie sẽ không vui khi nhìn thấy con như thế đâu! _ Umma anh dịu dàng mặc dù bản thân umma vẫn đang cố ngăn những giọt nước mắt.

_ Không là tại con, tại con chia tay anh ấy... Tại con... _ Tôi cố chấp lắc đầu, nước mắt rơi dữ dội hơn khi nhớ về lúc tôi nhẫn tâm chia tay anh.

_ Không phải tại cô mà là tại tôi! _ Giọng nói trầm ấm của appa anh cất lên. Tôi nhìn ông, lúc này trông ông thật tiều tụy làm sao. Trên gương mặt ông đang khắc lên hai chữ thương xót cho đứa con trai duy nhất của mình.

_ DongWoo đỡ con bé dậy! _ Appa anh bảo DongWoo đến đỡ tôi dậy, để tôi tựa và người EunJung mà đứng.

Và rồi ông bước đến, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Bàn tay ông thật to lớn, ấm áp như anh vậy.

_ Là ta đã sai khi ngăn cấm Myungnie với con. Là ta đã sai khi đuổi nó ra khỏi nhà. Là ta sai ngay từ đầu! _ Ông cuối cầu, đánh rơi một giọt nước mắt, Umma anh phía sau cũng bật khóc khe khẽ.

Trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác tội lỗi hơn nữa. Họ không trách tôi, một đứa xấu xa như tôi.

Đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao sáng lung linh. Người ta nói, khi con người ta chết sẽ biến thành một ngôi sao nhỏ tỏa sáng trên bầu trời đêm. Tôi tự hỏi anh đã xuất hiện trên bầu trời đó chưa.

Myungnie à, đợi em một chút nữa thôi! Khi nhìn thấy thi thể anh rồi, em sẽ đuổi theo anh, em sẽ không để anh phải cô đơn một mình đâu. Vì em Park JiYeon chỉ tồn tại khi có anh Kim MyungSoo.

Khẽ nhắm mắt. Nước mắt chảy dài trên bờ má nhợt nhạt.

.

.

.

Trên đường đua, cuộc đua vẫn đang diễn ra. Không cần biết ai đã bị lật xe như thế nào, ai đã rơi xuống vách núi như thế nào. Họ vẫn đang tập trung cao độ vì tử thần vẫn đang rình rập họ.

Chiếc xe màu đỏ hiện nay đang dẫn đầu. Chiếc xe lao vun vun như tên bắn và lươn lẹo một cách điêu luyện qua các khúc cua, nó đang dần tiến về vạch đích theo sau đó chiếc xe màu cam đang đuổi theo sát nút.

Gần, rất gần rồi, và rồi cái gì đến cũng sẽ đến.

*Vút*

Chiếc xe màu đỏ đã cán đích đầu tiên. Pháo hoa trên khán đài nổ bừng bừng chúc mừng cho chủ nhân chiếc xe thắng giải. Nhưng tiếng reo hò chúc mừng, nhưng con điếm bắt đầu bu lại chỗ người chiến thắng.

Tôi chẳng buồn nhìn. Ánh mắt tôi đáng hướng nơi đốm lữa nhen nhóm sâu trong vách núi kia.

<THÔNG BÁO: CHÚC MỪNG ÔNG HOÀNG CỦA ĐƯỜNG ĐUA TỐI NAY VỚI GIẢI THƯỞNG 1 TỶ WON – KIM MYUNGSOO>

Tôi chết sững. Kim MyungSoo ư? Chúa lại đang trêu đùa sao? Là một người trùng tên hay chính là anh? Một tia hy vọng nhen nhóm trong tôi.

Quay phắt lại về phía khán đài. Nhìn người con trai đang từ từ bước ra khỏi chiếc xe đua màu đỏ. Trái tim tôi liên tục thắt lại hồi hộp và rồi tôi chết sững, đôi mắt tôi nhòe đi nhìn cái người vừa bước ra khỏi xe đó.

Người con trai đó, dáng người cao cao. Mái tóc đen xoăn nhẹ bồng bềnh cùng chiếc mũi cao thanh thoát, đôi mắt nâu mang mác nỗi buồn cùng đôi môi mỏng quyến rũ. Ôi, cái diện mạo đó, sao mà quen thuộc đến thế. Chằng phải là anh – Kim MyungSoo của tôi đây sao!?

Anh còn sống!? Tôi như không tin vào mắt mình, lấy tất cả sức lực còn lại của bản thân vội lao đến, cố chen qua đám đông.

Appa umma anh, cùng DongWoo, EunJung nhanh chóng chạy theo sau tôi.

.

.

.

*Cạch*

Tôi mở cửa xe bước ra trong tiếng reo hò, hú hét ầm ĩ cùng tiếng người tường thuật viên rối rít chúc mừng.

Tôi – Kim MyungSoo, đã làm được rồi đấy. Tôi cũng không ngờ, tôi thật sự đã chiến thằng tử thần và có tiền trong tay, giờ đây tôi sẽ được cưới em rồi.

Cảm xúc trong lòng tôi bây giờ lẫn lộn, tôi không biết phải nên cười hay lên khóc.

Em thấy không, đến cả tử thần cũng muốn chúng ta bên nhau.

Khóe miệng khẽ nhếch lên. Tôi quay người bước lên khán đài mặc cho những ả điếm liên tục bu lấy tôi – Người chiến thắng.

_ Myung... Nie!!!

Hình như có tiếng ai đó gọi tên tôi, rất quen thuộc. Tôi quay lại, nhưng chẳng thấy ai cả, chỉ có đám đông la hét đến nhức óc.

Tôi lại đi tiếp nhưng…

_ Myungnie!!!

Tiếng gọi mỗi lúc một lớn. Lần này thì tôi xác định được rồi, đây chẳng phải là giọng của em sao? Tại sao em lại ở đây chứ? Không lẽ em đã biết sao?

Quay phắt người lại. Anh mắt tôi ngang dọc tìm em, và rồi tôi thấy em. Em đứng ngay góc cột đèn pha mà nhìn tôi, đôi mắt em đỏ hoe. Em đang khóc sao? Tim tôi bỗng chốc thắt lại.

_ Myungnie! _ Em tiến đến gần tôi lên tiếng gọi nhẹ nhàng, đầy yêu thương.

Em nhìn tôi, ánh mắt vươn đầy nhưng hạt pha lê và mệt mỏi làm sao.

_ Yeonie! _ Tôi xót xa gọi.

Bàn chân tôi nhấc lên và nhẹ nhàng tiến đến bên em. Em đã ở đây rồi, tôi không cần phải đợi nữa, và tôi cũng không thể đợi nữa. Tôi nhất định sẽ buộc em lại với tôi, cho dù em có đồng ý hay không.

Nhưng… Tôi chưa kịp làm gì thì em đã chạy đến và ôm chầm lấy tôi.

_ Yeonie! _ Tôi ngỡ ngàng, cảm nhận những giọt nước từ đâu thấm ướt bờ vai mình.

_ Myungnie, tạ ơn chúa! Anh về bên em rồi, về bên em rồi! _ Em nói trong tiếng nấc.

_ Yeonie!

_ Myungnie, em xin lỗi! Em xin lỗi! Em sai rồi, xin anh đừng rời bỏ em! Trái tim em đau lắm, đau đến không thở được nữa. Em cần anh lắm Myungnie à! _ Em khóc mỗi lúc một lớn nhưng tôi vẫn nghe rõ nhưng lời em nói.

Từng lời em nói, như những tia tắng ngày đông sưởi ấm trái tim tôi, xoa dịu vết thương lòng trong tôi.

Em à, lời em nói thật chứ? Em vẫn còn yêu anh, thật chứ?

_ Yeonie... Em... _ Tôi nghẹn ngào, đôi mắt tôi tự bao giờ đã ngấn nước.

Em buông tôi ra, nhìn thằng vào mắt tôi em nói trong nước mắt.

_ Em không cần tiền, em không cần gì cả. Em chỉ cần anh thôi, em đã sai khi buông anh ra. Em chỉ là không thể nhìn thấy anh vì em mà chịu cực khổ, em không muốn anh vì em mà đánh mất tương lai. Em không muốn anh à, anh hiểu không!? Em không muốn mất anh, không muốn một chút nào, anh hiểu không!?

Em tức tưởi khóc. Từng lời nói của em, từng giọt nước mắt của em làm tôi thấy mình thật tồi tệ, ích kỷ. Hóa ra em đã vì tôi như thế, đã lo cho tôi như thế nhưng tôi lại không nhìn ra. Tôi còn hiểu lầm em, tôi thật tệ quá. Trái tim tôi nghẹn lại nhưng len lỏi đâu đó là hạnh phúc khôn nguôi. Ít nhất thì tôi vẫn còn có em.

Vội ôm lấy em trong vòng tay, siết chặt lấy em tôi đánh rơi một giọt nước mắt.

_ Yeonie, anh xin lỗi! Anh đã hiểu lầm em, hiểu lầm em. Anh... Tệ thật!

_ Không, anh không có lỗi, là em sai. Myungnie à! Là em sai!

_ Là anh sai, nói yêu em mà lại không hiểu em. Đáng lẽ ra anh phải biết, phải nhận thấy sự thật trong ánh mắt em. Nhưng anh...

_ Anh không sai, em mới sai. Em dù biết bản thân yêu anh, không thể sống thiếu anh nhưng em vẫn cố chấp. Em xin lỗi!

_ Không, anh mới...

_ Được rồi, hai người cùng sai!

Em thật cứng đầu, cứ thích tranh lỗi với tôi thôi. Cơ mà tôi cũng không chịu thua đâu, vẫn ngoan cố tranh với em. Đang tính cất tiếng phản bác lời nói của em thì từ đâu một giọng nói trầm ấm cắt ngang giọng của tôi.

_ DongWoo! _ Tôi nheo mắt nhìn thằng bạn thân của mình.

_ Ổn chứ? _ Thằng bạn nắm tay người yêu của nó đi đến chỗ tôi đang ôm em trong vòng tay.

_ Ổn! _ Tôi quẹt đi nước mặt trên mặt tôi và em, trả lời.

_ Ổn thì nói đi! Làm sao mà cậu từ xe trắng đổi sang xe đỏ vậy?_ Thằng Woo nói, tôi có thể thấy được sự tức giận trong mắt nó.

_ Tôi vốn ngồi xe trắng, nhưng gần đến giờ xuất phát thì có một người đàn ông đến tìm tôi và muốn đổi xe với tôi. Ông ta nói màu trắng là màu may mắn của ông ta và sau khi xem xét chiếc xe đỏ này thì tôi quyết định đổi cho ông ta. Không ngờ... Tội nghiệp ông ta! _ Tôi giải thích và nghe em khẽ thở hắt ra một tiếng, có lẽ tôi đã làm em lo lắng rồi.

_ Hèn gì không thấy cảnh sát đến tìm thân nhân! _ EunJung gật gù.

_ Mà làm sao cậu biết? _ Tôi quay sang thằng bạn hỏi tiếp.

_ Tôi chỉ ham hố đi hóng thị phi thôi, tình cờ thấy cậu. Mà lại dở chứng điên khùng gì mà đi làm cái trò này? _ Thằng Woo nhíu mày, giọng trách móc.

_ Tôi chỉ muốn có tiền và cưới Yeonie! _ Tôi đưa ánh mắt nhìn em chân thành đầy yêu thương.

_ Đồ ngốc, em không cần tiền. Dù anh có tay trắng thì em sẽ nguyện theo anh mà! _ Em lại nhìn tôi mắt rưng rưng. Tôi vội hôn vào mắt em, liếm đi những giọt nước mắt trực trào.

_ Anh xin lỗi, anh đã hiểu lầm em!

_ Thằng điên, lúc chiếc xe rơi xuống vách núi cậu có biết chúng tôi lo đến phát điên biết không. JiYeon đã khóc đến khụy xuống đấy thằng khốn! Còn chưa kể umma cậu...

Thằng bạn láo toét của tôi lại phá hỏng khoảnh khắc ngọt ngào của chúng tôi. Nó còn đánh cả vào đầu tôi cái bốp nhưng nó nhắc đến umma tôi? Umma tôi biết chuyện sao? Vậy bà ấy có đang ở đây?

_ Umma tôi? Umma tôi đang ở đây sao? _ Tôi sốt sắng.

_ Còn biết lo cho umma sao? _ Một giọng nói dịu dàng truyền đến trả lời cho câu hỏi của tôi.

Umma tôi bước đến bên cạnh tôi, còn có cả appa nữa.

_ Umma con xin lỗi! _ Tôi lao đến ôm lấy umma mình. Nhìn đôi mắt sưng húp của bà làm tôi chua xót lắm. Từ lúc bà sinh tôi ra, nuôi tôi lớn đến bây giờ tôi chưa làm được gì cho bà vui làm đã thế chỉ toàn làm bà đau lòng và thất vọng. Tôi là đứa con bất hiếu.

Quay sang appa, tôi cúi đầu khẽ nói.

_ Con cũng xin lỗi appa!

_ Không sao, con còn sống và khỏe mạnh là tốt rồi! _ Umma dịu dàng vuốt ve, an ủi tôi. Nhưng appa vẫn đứng nhìn tôi một cách lạnh lùng.

Nếu ông biết vì Yeonie mà tôi mới bước vào con đường này ông nhất định sẽ nổi giận và tổn thương em. Liệu ông đã biết chưa? Yeonie của tôi có làm sao?

_ Về nhà đi!

Đang lo lắng, thì appa tôi cất giọng trầm ấm.

Appa cho tôi về nhà, đồng nghĩa bắt tôi xa Yeonie sao? Nhìn em đứng phía sau tôi lặng lẽ cúi đầu, tôi thương xót vô cùng. Em thật nhỏ bé, làm sao tôi có thể bỏ em một mình cơ chứ. Không, không bao giờ. Tôi đã mất em một lần, giờ đây tôi lại có em và tôi sẽ không buông bàn tay đó ra nữa. Cho dù có bất cứ khó khăn, trắc trở nào cũng không làm tôi buông tay em ra được nữa. Tôi chỉ là thấy có lỗi với umma, người đã sinh ra và yêu thương tôi.

Umma, con xin lỗi! Công ơn sinh thành này kiếp sau xin làm thân trâu ngựa báo đáp umma.

_ Xin lỗi appa! Con yêu Yeonie và con sẽ không trở về! _ tôi nắm tay em nói một cách chắc nịch.

DongHae, EunJung và cả em đều trố mắt nhìn tôi đang đóng cánh cửa duy nhất cho tương lai của mình. Em à, tôi biết em đang xót cho tôi, nhưng em đừng xem thường tôi. Tôi có thể tự tay đóng đi cánh cửa tương lai của mình thì tôi cũng có thể mở ra cánh cửa mới ở một nơi khác, tin tôi đi.

Appa tôi khẽ buông tiếng thở dài.

_ Cứ về đi, còn làm đám cưới! _ Appa trầm giọng.

Giọng nói ấm áp của appa làm tôi sững người, em cũng nghệch mặt ra. Appa tôi vừa nói gì thế cơ chứ.

_ Appa... Nói gì thế ạ? Đám cưới gì? _ Tôi hỏi lại xác định.

_ Ta nói sẽ đồng ý cho con làm đám cưới cùng với Yeonie của con. Nên hãy về nhà đi! _ Appa tôi nói lại, ông nói rất nhanh nhưng tôi vẫn nghe kịp.

_ Appa nói thật chứ? _ Tôi như không tin vào tai mình, buông tay em tôi chộp lấy appa nhìn thẳng vào mắt ông.

Ông gật đầu một cái chắc nịch làm thế giới xung quanh tôi bừng sáng. Quay sang em, tôi nhìn em, em cũng đang khóc những giọt nước mắt hạnh phúc.

Tôi ngay tắp lự rút từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn được gấp bằng giấy.

_ Myungnie! _ Em gọi tôi e thẹn.

Tôi quỳ xuống ngay dưới chân em, làm em bất ngờ ôm lấy miệng mình.

_ Đây là chiếc nhẫn cho anh thiết kế! Tuy chỉ là nhẫn giấy thôi nhưng anh hứa sau sẽ trao cho em chiếc nhẫn thật sau vì thế em đồng ý lấy anh nhé!?

Tôi đang cầu hôn em đấy. Ôi chao, em lại khóc nhiều hơn rồi! Em à, đừng khóc nữa tuy rằng tôi biết em khóc vì hạnh phúc nhưng mắt em đã sưng to lắm rồi em biết không? Nhìn em như vậy xấu lắm, nhưng tôi vẫn yêu lắm.

_ Lấy anh em nhé!? _ Tôi hỏi lại lần nữa.

Em đưa mắt nhìn Appa, umma của tôi. Ông bà cười và gật đầu với em, lúc bây giờ em mới nhẹ nhàng nâng tay mình lên, luồn vào tay tôi khẽ nói.

_ Cho dù chỉ có nhẫn giấy thì em vẫn sẽ lấy anh. Em đồng ý!

Lời nói của em như ngọn gió mát thổi vào xoa dịu tim tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc đang len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể tôi.

Đeo chiếc nhẫn giấy vào tay em. Ôm lấy em, tôi thì thầm.

_ Vậy em chính thúc là của anh rồi. Anh yêu em lắm!

Nói rồi tôi ôm lấy em hôn vào môi đỏ mọng thơm sữa của em một cách nồng thắm. Mới hai ngày chưa được hôn mà tôi nhớ lắm rồi.

_ Nhưng...

Appa tôi lại cất giọng trầm ấm cắt đứt màn hôn ngọt ngào của tôi khiến tôi phải buông em ra, nhìn ông chờ đợi.

_ Cưới xong phải chăm chỉ học hành và kế thừa công ty!

_ Ôi dào, Appa làm nghiêm trọng tưởng chuyện gì. Chuyện đó thì con xin bảo đảm với appa! _ Tôi vui vẻ đáp.

_ Còn nữa! _ Appa nghiêm giọng.

_ Còn gì nữa ạ? _ Tôi nuốt khan nhìn ông. Đúng là gừng càng già càng cay ông thật tính làm khó tôi và em đến cùng sao?

_ Nhớ phải đối xử tốt với con dâu ta, tuyệt đối không được ăn hiếp nó! Nếu không đừng trách tại sao appa tống cổ mày ra khỏi nhà lần nữa! _ Appa tôi nói nhanh rồi ngượng ngùng quay đầu đi một mạch ra xe với umma tôi khẽ cười rúc rích theo sau.

Còn tôi thì đứng đây cười như thằng điên trốn trại với những gì mình nghe được.

_ Vợ yêu à, xem ra appa còn thương em hơn cả anh rồi! _ Tôi ôm lấy vòng eo thon gọn của em, tựa đầu vào trán em thì thầm. Em chỉ còn biết đỏ mặt e thẹn đánh yêu tôi một cái và chui tọt vào lòng tôi.

Tiếng vỗ tay vang lên khắp mọi phía chung vui cùng hạnh phúc của tôi và em.

Tôi lại có em rồi, lần này tôi sẽ giữ chặt lấy em mãi mãi.

.

.

.

Một tháng sau – Nhà thờ Miracle.

Tình yêu, ôi người con gái của anh.

Em là tất cả của anh.

Cô dâu của anh thật quá lộng lẫy.

Một món quà mà Chúa ban tặng cho anh.

Em hạnh phúc chứ?

Những giọt lệ tuôn rơi từ đôi mắt đen của em.

Cho đến khi mái tóc đen này bạc trắng.

Tình yêu của anh, cô gái bé nhỏ của anh.

Anh sẽ hứa với em, tình yêu của anh.

Nói rằng anh yêu em.

Anh muôn làm điều đó mỗi ngày trong suốt cuộc đời.

Em sẽ lấy anh chứ?

Từ trước cửa nhà thờ trang nghiêm. Em trong chiếc váy trắng tinh, Anh mặc bộ lễ phục lịch lãm. Đôi ta sánh bước thật xứng đôi bên nhau trong điệu nhạc ngọt ngào. Cùng bước đến đứng trước đức chúa và tuyên thệ lời thề thiên liêng.

Thương em và mến em.

Anh muốn sống như thế.

Anh muốn ôm trọn em trong vòng tay của anh mỗi lúc em thiếp đi.

Em sẽ lấy anh chứ?

Em sẽ đồng ý với con tim của anh chứ?

Suốt cuộc đời này, anh sẽ luôn bên em, anh hứa.

Yêu em, anh hứa.

Anh hứa với đức mẹ tối cao, hứa với ánh mắt trời rực rỡ. Anh sẽ không dối gian, anh sẽ không ngờ vực. Mặc dù tình yêu này của anh còn nhiều vụng về và thiếu xót nhưng anh sẽ luôn bên cạnh em yêu em và bảo vệ em mỗi ngày. Sẽ luôn ôm lấy em dù bão tuyết hay gió mưa. Ngay cả khi chúng ta già đi anh vẫn sẽ mang đến cho em tiếng cười hạnh phúc.

Vượt qua những nỗi khó khăn, gian khổ. Anh hứa.

Anh sẽ luôn ở đây, anh hứa.

Qua những ngày tháng chúng ta bên nhau, anh hứa.

Anh sẽ luôn biết ơn những ngày bên em, tình yêu của anh ạ.

Hãy đeo chiếc nhẫn lấp lánh trên tay anh.

Anh đã chuẩn bị từ trước.

Hôm nay với những cảm xúc nồng nàn như thế.

Anh sẽ luôn nhớ sẽ giữ mãi lời nguyện ước ngay lúc này.

Em sẽ lấy anh chứ?

Em sẽ đồng ý với con tim của anh chứ?

Suốt cuộc đời này, anh sẽ luôn bên em, anh hứa.

Yêu em, anh hứa.

Nàng công chúa bé nhỏ của anh ơi. Hãy ở bên anh mãi mãi em nhé!

Em sẽ hứa với anh chỉ một điều chứ?

Rằng chẳng cần biết điều gì sẽ xảy ra.

Chúng ta vẫn mãi yêu nhau.

Chính là điều đó đấy.

_ Kim MyungSoo con có đồng ý lấy Park JiYeon làm vợ dù _ Vị cha sứ nghiêm trang đọc lời tuyên thề.

_ Tôi đồng ý! _ Tôi trả lời ngay tắp lự.

_ Park JiYeon con có đồng ý lấy Kim MyungSoo làm chồng dù

_ Tôi đồng ý! _ Em e thẹn gật đầu.

_ Ta tuyên bố, các con là vợ chồng! Chú rể hay trao nhẫn cho cô dâu của con và con có thể hôn cô ấy! _ Vị cha sứ thực hiện những thủ tục cuối cùng.

Tôi mỉm cười hạnh phúc lồng vào ngón áp út tay em chiếc nhẫn bạc thế chỗ cho chiếc nhẫn giấy, rồi đặt lên đôi môi đỏ mọng của em một nụ hôn nồng thắm. Tôi khẽ thì thầm.

_ Anh yêu em!

Em đã thật sự thuộc về tôi.

_ Em cũng yêu anh, đồ ngốc!

Và rồi chúng ta sẽ mãi hạnh phúc về sau em nhỉ!?

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro