PART 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc xe hơi màu đen lao nhanh trên đường, buổi chiều có tuyết rơi, Portland - Oregon vẫn đông nghẹt người... những bảng báo điện tử hiển thị những con đường bị tắc nghẽn giao thông... nhưng sao... thì cũng chẳng có đường khác nào để đi... là thế đấy, cái thời công nghệ hiện đại cho năm 2020 này điện tử cũng không thể giúp đỡ trong mọi thứ... y khoa hiện đại, những phát minh, những thành tựu mới nhất của khoa học phát triển đến chóng mặt, nhưng cũng vẫn thế... Nhưng con người vốn dĩ yếu đuối, tình cảm nên vẫn tìm đến một hy vọng dù là biết mong manh...

Bà Kang đưa mắt nhìn hai bên đường, chẳng thấy gì ngoài những chiếc xe chìm trong bụi sương mờ ảo, mùa đông dù sáng hay chiều, tối vẫn như có màn sương dày đặc, bà cũng chẳng cần thấy gì, vì từ 20 năm qua những gì trước mắt bà cũng như có màn sương che kín dù trong mùa hè nắng rực rỡ... Bà năm nay đã 50, lập gia đình muộn vào năm 30 tuổi, như bao người phụ nữ, bà chỉ muốn có con liền, chồng bà lớn hơn bà 5 tuổi, ông Mark Kim, ông là người Mỹ gốc Hàn, được sinh ra và chịu sự giáo dục ở một đất nước tự do, tình cảm ông dành cho bà là tình cảm chung thủy yêu mến, tôn trọng phụ nữ dù bà không sinh cho ông được mụn con nào... ông vẫn không ghét bỏ, trái lại còn yêu chiều bà hơn, để bà lúc nào cũng cảm thấy áy náy.

Gặp nhau trong một chiều hè nóng nực ở Gangnam, bà là người phụ nữ bình dị bán hàng ở một chợ nhỏ cho những người du lịch, chỉ vào câu tiếng Anh bập bẹ trao đi, nhận lại những câu tiếng Hàn cũng bập bẹ, phải chẳng đó là khởi đầu tốt đẹp, bà chẳng nhớ nữa, chỉ nhớ lúc đó bà và ông cùng trao đổi như tình cảm giữa con người với con người, để rồi chỉ 2 tuần, bà được ông ngỏ lời cầu hôn, bà rối lắm, nhưng vì cuộc sống bà gật đầu xuống, nhắm mắt đi cùng với cái người đàn ông xa lạ đến miền đất xa xôi.

Những ngày đầu đấy hai vợ chồng vất vả nhưng cùng vượt qua, để năm tháng bên ông, bà nhận ra tình cảm của ông thật bao la đều dành cho bà, nhưng phước bà chỉ được hưởng có thể, Thượng Đế không ưu đãi bà trong việc làm cho con cái Người sinh sôi, dù bà đến Thánh Đường cầu nguyện luôn. Rồi năm tháng qua đi, hy vọng bà dần mất, niềm tin theo đó mà lụi tàn, những gì không thấy thì không thể thấy nữa, bà chỉ tin những gì trước mắt, sau khi bàn bạc kỹ cùng nhau, ông bà quyết định đến công ty Robot King đặt một đứa con, như bao người đã làm trong vòng 10 năm qua...

Ông Mark vẫn nắm chặt lấy tay lái, là người trụ cột của một gia đình neo đơn... chỉ có hai người già cả là ông và vợ trong một cái điền trang trồng hoa nhỏ, nhưng sao vẫn thấy trống vắng, chẳng được nghe tiếng cười của trẻ thơ, lỗi tại ai ông không muốn truy cứu, cũng không muốn nghĩ, bởi ông yêu vợ ông... bà Kang hơn tất cả mọi thứ trên đời này.

Gặp nhau trong một lần ông đi du lịch về quê cha, chỉ một lần trong đời ông đi xa, để ông tìm được người vợ yêu quý, ngay từ lúc ông nhìn thấy bà, ông chợt biết đây là chiếc xương sườn của ông, và Chúa đã định cho ông với bà là một, sống với nhau 20 năm, không ít, cũng chẳng nhiều, nhưng tình cảm của mình dành cho bà ngày càng một lớn, ông chỉ thích được nhìn thấy bà cười, bà có nụ cười thật đẹp, sáng, ấm áp và dịu dàng.

Chưa từng làm việc gì thất đức, sống và làm trọn một con người nhân hậu từ sự giáo dục của một gia đình gia giáo nhưng Chúa không ưu đãi ông, rồi ông tìm đến việc thụ tinh ống nghiệm, 5 lần đều thất bại, chẳng còn hy vọng nào ngoài cái hy vọng vào công nghệ hiện đại, đặt một đứa con dù là bằng máy... ông đã thấy hàng xóm bên cạnh đấy thôi, họ cũng thế khi có một đứa dù là giúp việc, thật hoàn hảo cho những yêu cầu từ 5 năm trước, vậy đã 5 năm sau, mọi thứ sẽ phải tiến bộ vượt bậc hơn... không tin cũng phải tin, và hôm nay ông cùng bà đi nhận lấy đứa con trai của mình...

-----

Ông bà Kim an tọa trong căn phòng sáng bằng thép, mọi thứ từ cái bàn, cái ghế, vật trang trí là cây trong phòng cũng bằng thép sáng bóng, bằng máy...

Ông Mark đưa mắt nhìn người đàn ông tiếp chuyện với ông, ông Robert bằng khoảng với tuổi vợ ông, nhìn ông ta có vẻ cứng nhắc khô khan quá, có khi nào ông ta bằng máy không... cái công ty này có thể xảy ra điều đó đấy chứ, ông nghe cái giọng rõ ràng:

-" Tiêu chí hàng đầu của chúng tôi là luôn luôn làm quý khách hài lòng, cũng như chìu chuộng quý khách hết mực, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của ông bà dành cho đứa con trai của hai người, xin giới thiệu..."

Ông bà Kim chỉ nghe đến đó, rồi thấy cánh cửa lớn mở ra, một cái hộp bằng kính soi rõ hình dáng một thằng lớn... cũng là do ông bà suy nghĩ rất nhiều, giờ đây cả hai đều già cả, còn người bằng máy thì chẳng thể lớn theo thời gian, thôi thì đặt luôn nó lớn, để phòng hờ về sau không còn hơi sức đâu mà để đi đặt theo cùng năm tháng, tiếng nói rõ ràng lại vang lên bên tai...

-" Như chúng tôi đã nói trước, riêng về phần tạo dáng chúng tôi sẽ lấy hình thể của hai ông bà, mời hai ông bà đến xem, con cái của hai ông bà có giống hai ông bà không?"

Cả hai bước đến trong tiếng giới thiệu dài dòng đôi chút lủng củng, nhưng cái họ đang nhìn thấy lại cuốn lấy họ... con chúng ta đây sao... hai ông bà đồng nhìn nhau... một thằng bé với gương mặt sáng, không có một hoạt động nào để nó như một con búp-bê, nhưng lại trông đáng yêu quá.

Ông Mark nắm lấy tay vợ mình, ông đang xúc động khi thấy mình hiện hữu trong cái máy đấy.

Bà Kang nhận lấy bàn tay run run, chồng bà đang xúc động... như bà... thật... thật... bà chỉ có thể nghĩ như thế, nhưng không tài nào thốt ra, bà trao đi ánh mắt yêu thương dành cho chồng.

Ông Mark nhận lấy bàn tay của vợ siết chặt lấy tay mình, nhưng bà không làm sao để giữ lấy ông khỏi cơn xúc động này, vì bà cũng đang xúc động, nhận lấy ánh mắt yêu thương của vợ, ông đáp lại bằng tình yêu thương.

Cả hai ngước nhìn... từ bây giờ trở đi... Dad, Mom sẽ yêu thương con như chính con ruột, như một con người thực sự... cả hai đồng gật đầu xuống bởi họ đều thật sự thấy rõ mình hiện hữu trong đứa con trai kia...

-----

Với niềm vui tột độ cùng sự phấn khởi, hai ông bà thay phiên nhau lái xe thẳng về nhà, không nghỉ nơi đâu cả... suốt cả quãng đường dài, cả hai ít nói chỉ trao đi nụ cười ấm áp cộng chút biết ơn dành cho đối phương... cả hai đều có những suy nghĩ riêng...

Bà sẽ dạy cho cậu nhóc nhà bà những gì... biết yêu thương mọi người, hiền hòa, nhịn không là nhục, mà là lành... như bà...

Ông sẽ dạy cho thằng con trai của mình những gì... mạnh mẽ như một người đàn ông thực thụ, dù chỉ có trong ý chí, đối đãi với tất cả mọi người bằng sự hòa nhã, giúp đỡ người yếu thế cô...

Và cái quan trọng nhất phải dạy cho con trai đó là biết yêu thương và chăm sóc cho ông bà mà thôi, bởi con trai này thật sự là của cha mẹ...

Dad, Mom sẽ đặt tên con là gì? Là Chucki con nhé...

Vì rất đơn giản, tên đấy Dad Mom đều thích vì đọc lên thấy gần gũi thân thương...

-----

Tiếng động của những tín hiệu điện tử vang lên khi pin đã được nạp... khởi động trong tích tắc khiến ông bà chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy...

Thằng nhóc mới sinh đã lớn chồng ngồng đang cử động, ông bà như té bật ngữa ra ghế bởi nhận lấy nụ cười đầu tiên...

Ông Mark lặng người đi trước nụ cười của Kang... vợ ông... trên gương mặt sáng của thằng nhóc Chucki.

Bà Kang như bị thôi miên trong ánh mắt long lanh sáng ngời của Mark... chồng bà... trên gương mặt của con trai Chucki...

Như vừa gặp đã như từng yêu... cái cảm giác này một lần nữa ông bà lại tìm được qua đứa con đó... vô thức cả hai đưa tay ra...

1991985 đã chính thức hoạt động và đang được nhận lệnh của chủ sở hữu, hành động đó báo máy đáp trả... nên bước tới...

Hai ông bà già ôm lấy đứa con trai bởi nó đã hiểu hiệu lệnh của ông bà... Ôi... nó y như thật, mềm và có độ đàn hồi như da của người, có nhiệt độ và quan trọng nhất là nó diễn tả hết được mọi cảm xúc trong từng ánh mắt làn môi, cử chỉ thật hoàn hảo...

Mark run rẩy đưa tay lên, chạm vào đầu con trai... tóc nó mềm mượt, đầu nó cũng mềm mềm không như ông biết là thép thường lạnh toát và cứng ngắc, ông cố buông lời với đôi mắt đỏ vì nước.

-" Con tên Chucki, con trai của ta!"

Kang vòng tay thật chặt... bà như chạm vào cả khuôn ngực ấy... bà siết chặt vòng tay hơn, bởi thật sự bà nghe được nhịp đập của trái tim con người trong cái thân thể bằng máy... Không... là... con người... bà chính thức chấp nhận nên gật đầu xuống...

-" Phải, con là Chucki, con trai yêu của cha mẹ!"

1991985 nhận được hiệu lệnh, cậu gật đầu mình xuống đáp lại.

-" Cảm ơn Dad Mom!"

Tất cả mọi thứ đều như ý sao... đúng... bởi Robot King nổi tiếng là hoàn hảo trong từng milimet...

-----

Robot King là một công ty có tầm cỡ quốc tế chuyên về sản xuất robot, từ hiện đại như hình dáng con người, đến nhỏ nhặt nhất là một con chuột kiểng làm thú nuôi theo sở thích... qua bao năm, biết sử dụng nhân tài, những thứ mà hãng sản xuất ra đều là thành tựu vượt trội.

Cho đến lần này, công ty vừa tuyển một tiến sĩ tên Cam, anh ta 30 tuổi, nhưng tài năng xuất chúng, và công ty đã giao cho anh mã đời thứ 009... khi mã 009 xuất hiện, cả công ty bật ngữa như chẳng thể tin... một con người thực thụ, lại là một con người hoàn hảo. Nhưng khi vừa thấy thành quả của mình, tiến sĩ Cam lăn đùng ra đất, chấm dứt hơi thở bởi một cơn đau tim, cậu ta chết bởi sung sướng tột độ...

Thật thế gian này hiện đại cách mấy cũng có chuyện nực cười, đáng tiếc công ty mất đi một nhân tài, hàng loạt mã 009 được sản xuất, đơn đặt hàng đã nhận từ lâu, giờ là lúc thanh toán hàng, cái gì thì cũng phải dùng qua mới biết, chứ dùng thử trong thời gian ngắn chẳng thể kết luận, chỉ vì quảng cáo mà họ ca ngợi hết lòng, đơn giản... kinh doanh mua bán là thế... người nào dám tin thì cứ dám nhận, có vậy thôi...

-----

Bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc và ấm áp, nhà có tiếng cười của trẻ... Chucki như một cậu bé lớn, biết chơi đùa, giận hờn khó chịu, cáu gắt mỗi khi không hài lòng, làm việc siêng năng, biết lo lắng quan tâm cho Dad Mom, như ý hai ông bà yêu cầu... mọi thứ đều là đã được lập trình sẵn, giờ chỉ là sử dụng mà thôi. Nhưng điều đặc biệt của mã 009 này mà tiến sĩ Cam chưa kịp thông báo cho công ty biết, đó là... nó có một phần đặc biệt riêng, biết bảo vệ phần được lập trình cố định và trung thành với phần lập trình đó...

-----

Ngày tháng hạnh phúc trôi đi thật nhanh, thấm thoát một năm trôi qua, điều ông bà Kim thích và càng yêu thương Chucki hơn là Chucki như một con người thực thụ, biết hồi đáp lại sự yêu thương của ông bà Kim bằng sự yêu thương, giờ đây hai vợ chồng già chỉ việc ngồi khoanh tay nhìn đứa con trai với nụ cười trong sáng, ánh mắt long lanh, quanh quẩn làm hết mọi việc trong nhà lẫn ngoài điền trang, thật không tiếc khi phải bỏ hết cả gia tài vào đứa con này, đúng là nuôi con lớn, chưa chắc gì con trả ơn, nhưng mua thằng lớn này, thì nó lại biết trả ơn, phải chăng phúc của ông bà được hưởng là đây...

-----

Chucki nhìn đứa trẻ nhỏ xíu đang nằm ở giường, anh nhìn Dad rồi Mom... nó đang khóc, sao không ai ẵm nó lên nhỉ...

Ông bà Kim như từ trời rơi xuống trần gian, như từ trần gian rơi xuống địa ngục... bệnh viện thông báo:

" Kết quả sau 6 năm làm thụ tinh nhân tạo thành công, đứa trẻ được nuôi trong lồng kính đến một năm để tiện cho việc chăm sóc của gia đình được tốt hơn, mời ông bà đến nhận..."

Nhận thôi vì tiền bạc đã thanh toán xong từ lâu rồi, trớ trêu hay là hạnh phúc ông bà chẳng thể biết nữa, ông bà nhìn qua thằng Chucki, nó đang cúi xuống, ẵm lấy thằng bé, một con người thực thụ, ông bà Kim nghe cái giọng lúc nào cũng như chứa đựng đầy sự vui tươi cùng nghịch ngợm của Chucki...

-" Dad Mom ơi, hình như em đói, để con đi pha sữa!"

Ông bà Kim như đứng hình bởi thằng anh trai biết nhận lấy đứa em này.

-" Mom ẵm nó đi!"

Bà Kang nhận lấy đứa bé từ tay Chucki, bà buộc miệng:

-" Đừng pha nóng quá con nhé!"

Ông Kim ngẩng nhìn, nhận lấy nụ cười sáng cùng cái gật đầu của Chucki:

-" Dạ, con biết rồi Mom!"

Ông đợi Chucki đi ra khỏi phòng, ông nhìn qua vợ ông, rồi cả hai nhìn vào đứa bé... cười hạnh phúc...

-----

Hạnh phúc nhân đôi là đây, Chucki yêu thương nhóc John còn hơn ông bà Kang, để ông bà Kang càng yêu thích Chucki, anh hai ngoan ngoãn làm gương cho em trai, dạy cho em trai rất nhiều thứ, 8 năm trôi qua thật nhanh... hai anh em bên nhau không rời.

Nhóc John không hề biết anh hai Chucki nó là bằng máy, lớn lên bên cạnh anh hai, những gì nó không biết anh hai đều biết, bởi thế anh hai Chucki là thần tượng của nó, nó không hề dấu diếm bất cứ những suy nghĩ gì của mình trước anh hai, đôi lúc nó còn bảo nó ganh tị với anh hai khi Dad Mom yêu anh hai hơn yêu nó, nhưng những lúc đó anh hai chỉ nói...

-" Làm sao được, bởi em còn nhỏ hơn anh, cần được yêu thương hơn anh..."

Rồi anh hai Chucki an ủi nó bằng cách cùng chơi trò ẩn nấp trên cánh đồng nơi điền trang, một cách đồng trồng bông rộng lớn, lần nào anh hai cũng tìm được nó, khiến cho nó cảm thấy anh hai yêu thương, quan tâm, lo lắng, chăm sóc nó vô cùng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro