PART 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chucki đứng bên ngoài hiên nhà có gió lớn, có sấm chớp giật, ánh mắt anh dõi vào căn phòng có đèn mờ sáng... Dad Mom cùng John đang nằm trên cái giường rộng cùng nhau kể chuyện... những câu chuyện anh chưa từng nghe và đang lắng nghe, nhiệm vụ của anh là ghi nhớ tất cả những gì mà chủ sở hữu nói... nhiệt độ hiện tại là 68 độ F... báo thời tiết mát mẻ... nhưng họ đang nằm sát bên nhau ôm chặt lấy nhau như trời lạnh giá có tuyết...

-" John ngoan nào, con lớn rồi, không thể cứ ngủ chung với Dad, Mom như thế này được!"

Tiếng của Mom, rồi đến tiếng của John.

-" Nhưng con quen rồi, chẳng phải từ nhỏ đến giờ cả 3 chúng ta đều ngủ chung sao!?"

-" Ngày mai là sinh nhật con, được 9 tuổi rồi, hôm nay là ngày cuối thôi đấy!"

Tiếng Dad, rồi vẫn tiếng John, giọng điệu lên có chút hờn dỗi.

-" Vậy thì cho con ngủ với anh hai Chucki!"

-" Không được!"

Cả hai đồng thanh rồi đồng nhìn nhau trong sự ngạc nhiên của John.

-" Sao vậy?

-" À... ừ... anh hai con không thích ngủ chung với ai cả, ngay từ nhỏ anh hai cũng có đòi ngủ chung với cha mẹ như thế này đâu..."

Tiếng Dad có chút bối rối...

Bên ngoài hàng hiên, có tiếng:

*Típ... Típ*

Vang lên, máy đang báo lỗi... nói dối...

-" Dad Mom không thương con!"

-" Sao con nói thế?"

Giọng ngọt ngào của Mom.

-" Dad Mom lúc nào cũng thương anh hai hơn con!"

-" Dad Mom thương cả hai đứa!"

-" Như nhau sao?"

-" Phải!"

Tiếng Dad...

-" Hai đứa là con trai của cha mẹ dĩ nhiên cha mẹ phải thương hết cả hai!"

-" Không, con không nhận thấy điều đấy, bất cứ điều gì anh hai nói, Dad Mom đều nghe và làm theo, còn con thì không!"

Tiếng thở ra thật nhẹ... rồi cùng tiếng nói thật trầm thứ nhất vang lên, mang âm điệu khẳng định.

-" Ngoan nào John, nếu con biết nghe lời, Dad sẽ thương con nhiều hơn!"

Giọng thứ hai thật nhẹ nhàng:

-" Phải đấy, Dad Mom yêu con nhất!"

Giọng trong veo dù chưa đạt được ý nguyện.

-" Thật chứ, Dad Mom yêu con hơn cả anh hai đúng không?"

Cái giọng trầm đáp bằng sự khẳng định chắc chắn.

-" Đúng đấy con trai!"

Giọng nhẹ nhàng tràn đầy sự yêu thương.

-" Dĩ nhiên rồi!"

Rồi hai cái thanh âm đấy hòa vào thành một...

-" Dad Mom yêu con nhất trên đời!"

*Típ... Típ*

Máy báo... chương trình có sự cố... đang thay đổi theo chiều hướng... xấu... chức năng bảo vệ cần được khởi động...

*Dinh Doong*

Tiếng đồng hồ trong phòng khách điểm báo 00:00 AM...

-" Trễ rồi ngủ đi con trai!"

-" Dạ!"

-" Vậy hôm nay là bữa cuối nhé!"

-" Dạ!"

Rồi chẳng có tiếng gì nữa, căn phòng có ánh sáng mờ chìm vào sự tĩnh lặng...

Bên ngoài hàng hiên... 1991985 cũng tự động tắt nguồn bởi lập trình 9 năm qua không đổi...

" Ngưng hoạt động lúc 00:00 AM và khởi động lại lúc 06:00 AM"

-----

Chucki đứng nhìn Dad Mom cùng John rời nhà chỉ để đi mua bánh kem... sinh nhật của con người... không có dành cho anh... máy... anh quay đầu vào nhà... làm việc, cái nhiệm vụ mà anh phải hoàn tất trong mỗi ngày, hiện tại anh còn có thêm một nhiệm vụ đó là khởi động chương trình bảo vệ...

4 tiếng sau, đúng 02:00 PM cả 3 người về thì cũng là lúc chương trình bảo vệ trong 1991985 khởi động xong, hiện tại đang bắt đầu hoạt động...

Nhóc John láu táu bên 3 người lớn mà nó yêu thương, đang tất bật chuẩn bị sinh nhật cho nó, lần này là một sinh nhật hoành tráng, nó đã mời đám bạn trong lớp, năn nỉ mãi Dad Mom mới chịu, anh hai Chucki đúng là thật giỏi trong tất cả mọi việc mà, kể cả trang trí cái phòng khách anh hai cũng làm đẹp thật đẹp, nó tíu tít bên anh hai luôn, và còn đòi quà nữa, anh hai chỉ cười bảo chưa biết cho nó quà gì...

-----

07:00 PM...

Bắt đầu đón khách... cả 3 người lớn đón những chú nhóc, hồn nhiên quậy phá như muốn làm tan nát hết cái phòng khách...

Chucki nhìn qua Dad Mom, anh chỉ thấy Dad Mom đang cười rạng rỡ mà cái cảm xúc đó chương trình đang báo là hạnh phúc...

Mọi người đến đông đủ, 30 đứa trẻ khiến cho cái phòng khách cũng rộng giờ thì chật ních và ngột ngạt, nhưng ai cũng vui cả.

08:00 PM...

Quá trễ để cắt bánh sinh nhật, cầu nguyện và trao quà...

John hạnh phúc trong vòng tay Dad Mom dưới con mắt ganh tị của bọn bạn, cậu biết cha mẹ của bọn bạn chưa từng yêu thương chúng nó như thế này bởi công việc đã cuốn lấy cha mẹ của chúng nó, hôm nay cậu thấy mình thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời này...

Đám bạn John thì mỗi đứa một hoàn cảnh, nhưng cái hoàn cảnh gì thì chúng cũng chẳng được cha mẹ ôm vào lòng, cùng chúc sinh nhật, cùng thổi nến, cắt bánh, sinh nhật là một ngày bình thường, thậm chí là buồn hiu... thấy Dad Mom của John có vẻ dễ gần thế là chúng bắt chước John, xúm lại chia sẻ cái tình thương mà chúng cần đó...

*Típ Típ... Típ Típ...*

Chương trình báo lỗi liên tục vang lên, khi Chucki đang nhận lấy cái hình ảnh trước mặt... Dad Mom lần lượt ôm từng đứa bạn của John trong vòng tay, hôn lên trán chúng nó, rồi chúc lời bình an và tỏ rõ lời yêu thương...

Không... chương trình trong anh chỉ có... Dad Mom yêu con nhất trên đời này, trên hết tất cả mọi thứ, đó là mục thứ 9 trong những điều kiện của chương trình mà Dad Mom đã đề nghị lập trình... bởi thế... phần bảo vệ không chấp nhận...

*Tut............*

Tự sửa... bằng cách...

[Loại bỏ]

Là kết quả tốt nhất được chọn...

-----

Ông bà Kim chỉ muốn chết giấc, cố không nhận lấy những gì đang xảy ra trước mắt...

Một tiếng rưỡi trôi qua... mạnh mẽ để nhận lấy hay là vì ông bà đã đạt cảnh giới vô thức... không, nếu vô thức thì ông bà không thể nào cảm thấy mình như đang chết dần mòn như bây giờ...

Bàng hoàng: có...

Kinh tởm: có...

Ngạc nhiên: có...

Mơ mơ hồ hồ: có...

Không thể chối cãi: có...

Bởi... con trai Chucki của ông bà đang làm gì thế kia... cái phòng khách đã bề bộn giờ còn bề bộn đến muốn ói mữa... những đứa trẻ hiếu động giờ đây đang nằm một đống... ngay ngắn đến độ chỉ có thể là do máy xếp mà thôi... nước trong người ông bà đã nôn ra hết, cả mật xanh, mật vàng như người ta thường diễn tả... đứa con trai với gương mặt sáng thánh thiện bởi hoàn toàn đều có nét của ông bà đang vặn đầu từng đứa trẻ, xếp một góc nhà, chồng chất lên nhau theo hình khối, rồi đến tay cũng được nó bẻ gãy để riêng, chân cũng thế... để riêng, đều được xếp như củi khô trong nhà bếp... Còn thân hình... thì được dựng đứng như quân cờ...

Bọn chúng là người, không phải là máy... để con tháo rời chúng ra mỗi khi không sử dụng nữa, để xếp vào hộp cho gọn à... Chucki... giờ đây ông bà chỉ muốn hét lên như thế... nhưng không... hai cái miệng đã được giữ lại bằng thắt dây ngang, chân tay trói chặt không thể phản kháng, mà ông bà Kim cũng chẳng thể phản kháng nữa, cả hai như đang lạc vào cái Địa ngục của quỷ dữ... tội lỗi này là do ai... chẳng biết... rõ ràng cái máy đó hoàn hảo trong từng milimet... vậy sao giờ đây lại bị lỗi thế này... ông bà chỉ biết nhìn nhau, cùng trao đi ánh mắt xúc động như từng trao trong 10 năm trước, khi đón nhận đứa con trai này... còn gì đau đớn đến xé nát tâm can... John của ông bà cũng nằm trong số phận đó...

Giữ lại gì... không thể giữ lại gì nữa cả... chỉ còn lại Chucki mà ông bà từng tuyên bố yêu nhất trên đời đang làm cái chuyện tàn ác không có nhân tính... ừ mà nó bằng máy thì làm gì có nhân tính nhỉ... cái màu đỏ cùng mùi tanh của máu tràn lan khắp phòng khách, thật tởm lợm quá, nhớp nháp quá... biết bao giờ có thể xóa sạch đi... không bao giờ... không bao giờ... hai ông bà gục xuống...

-----

*Tut..................*

Tiếng máy báo lệnh đặc biệt hoàn tất, Chucki đưa mắt đảo một vòng... không còn lỗi... anh nhìn qua Dad Mom dự định sẽ báo cáo để nhận lấy lời khen tặng, cũng là một trong những điều kiện trong chương trình yêu cầu... nhưng không... Dad Mom đang ngã nằm ra ghế, nhắm mắt... đây không phải là phòng ngủ, anh bước đến... thản nhiên cúi xuống, mỗi bên một tay quặp lấy Dad Mom đem vào phòng ngủ, để cho xong cái nhiệm vụ trong ngày hôm nay...

Đặt Dad Mom nằm ngay ngắn trên giường... Chucki nhìn cái giường rộng khoảng giữa mà không có John, anh ngã xuống... tìm cảm giác chưa từng nhận, thì cũng là lúc tiếng dinh doong nơi phòng khách báo 00:00 AM... tự động tắt nguồn...

-----

Ngày dài trôi qua... cố sống vì không thể chết... từ trước đến giờ, Chúa chưa gọi thì chưa được ra đi, đó là cách suy nghĩ của ông bà Kim, tự kết thúc đời mình ông bà cũng không dám, vì như thế thì sẽ bị mất linh hồn theo quy luật của Đạo Công Giáo... mà ông bà hiện tại đang sống cùng con quỷ bằng máy, thì ông bà không thể để mất linh hồn, để một đời làm ma sống cùng quỷ dữ nơi Địa ngục nữa... chẳng thể trách hờn ai, bởi mọi chuyện dần đã sáng tỏ, không chấp nhận cũng phải chấp nhận...

Chucki là một người máy hoàn hảo trong chương trình đã lập trình sẵn... ông bà Kim đều phải công nhận điều đó... có chăng cái chương trình mà ông bà đề ra tưởng chừng có lợi cho mình, không ngờ lại hại mình đến thế... ngẫm nghĩ lại... Chucki vẫn là một đứa con trai ngoan ngoãn nhất, và vâng lời nhất...

Công nghệ hiện đại, khoa học tiến bộ vượt bậc đến đâu... vượt trội trong tất cả mọi thứ... vượt qua cả khả năng của con người... để chính con người tự giết chết chính bản thân mình mà thôi...

*****

LẬP TRÌNH CỦA CHUCKI

Thứ 1: Thảo kính cha mẹ.

Thứ 2: Sống nhẫn nhịn, hòa nhã với mọi người.

Thứ 3: Làm tất cả các công việc để phụ giúp cha mẹ.

Thứ 4: Không được gian dối, tham lam.

Thứ 5: Lắng nghe và làm theo những lời cha mẹ dạy bảo.

Thứ 6: Chăm sóc, lo lắng cho cha mẹ đến khi cha mẹ qua đời.

Thứ 7: Sống thực thụ như một con người, ngủ lúc 00:00 AM và thức dậy lúc 06:00 AM.

Thứ 8: Mỗi khi cha mẹ thấy buồn, không được làm phiền cha mẹ nghỉ ngơi.

Thứ 9: Cha mẹ yêu thương con nhất trên đời, tức con cũng phải biết yêu thương cha mẹ nhất trên đời.

*****

DI THƯ CỦA TIẾN SĨ CAM

Ngày ... Tháng ... Năm ...

Kính gởi: Cha mẹ mà con thật sự thương yêu, dù chưa từng yêu con.

Bản thân con là ai thì chỉ có mình con biết, sinh ra bởi cha mẹ, cái bệnh tật có từ lúc mới chào đời không do con tự lựa chọn, cha mẹ đổ thừa cho số phận, mà cái số phận đấy không hiện hữu trước mắt, để cha mẹ đặt để hết lên bản thân con, chẳng thể nào quên cái ngày cha mẹ từ bỏ đứa con bệnh tật của mình bằng đôi mắt long lanh vì nước, lúc đó nó còn quá nhỏ để biết phân biệt nước mắt đó đang rơi vì đau đớn hay là vì hạnh phúc... Bởi thế trong mỗi thứ, mỗi điều, mỗi sự việc đều có hai mặt ưu và khuyết, cũng như trên thân thể bệnh hoạn của con vậy, nhưng cha mẹ đã từ chối, rằng:

" Cha mẹ yêu thương con nhất trên đời, nhưng không thể lo cho con, đôi lúc như thế này con sẽ nhận được chăm sóc tốt hơn... cha mẹ sẽ đến thăm con thường xuyên và không bao giờ bỏ con cả, chỉ là chúng ta tạm xa nhau... mà thôi..."

Thời gian chứng minh lời cha mẹ là giả dối, con không cảm thấy buồn, thấy hận, chỉ là con cảm thấy mọi thứ đều sai cần phải sửa chữa, nhưng con không có nhiều thời gian để chính mình sửa chữa mọi sai lầm của bậc làm cha mẹ, và cái cần sửa nhất đó chính là lời hứa suông.

Vẫn là yêu cha mẹ nhất trên đời, phận làm con một ngày cũng suốt đời là con, hiếu thảo không cãi lời cha mẹ, vâng theo lời cha mẹ dạy, để làm một đứa con ngoan, để được cha mẹ bỏ lòng ra yêu thương thật sự... Chỉ là con xin phép cha mẹ cho con giữ gìn lời hứa ấy mãi mà thôi, giữ lấy cái trách nhiệm của một con người trong xã hội tiến bộ vượt bậc, quên mất đi ý thức, quên mất sự yêu thương... cha mẹ nhé...

PS: Xin được yêu cha mẹ nhất trên đời, dù cha mẹ chưa từng yêu con...



Viết xong 08:08 ngày 21 - 10 - 2014


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro