ĐỆ NHẤT ĐOẢN KHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Trong màn đêm u tối không có đại lộ, không mộttiếng gió thổi rít qua, chỉ có tiếng vó ngựa tưởng chừng như không hề chạm đến đất, tạo ra một thanh âm xào xạc chứ không còn là lóc cóc nữa... Hắn trên contuấn mã, y phục trên người chỉ là một màu đen. Trên đầu hắn là hắc quan có rèm phủ kín mặt, trong màn đêm này, toàn thân người và ngựa di động như bay giữa khoảng không bất định.

Chỉ có hắn mới biết, mình đang đi về đâu, lòng ngập tràn lo lắng không yên,những gì đang xảy ra ở gia thất khiến hắn hình dung đến những điều chỉ có đau đớn, mà hiện tại hắn chưa có thể đối diện khi còn quá xa.

Hắn tự hỏi... sao mình rời xa nhà để làm gì? Trai chí lớn nhưng không hẳn phải đi xa, tìm công danh giờ đây không là quan trọng đối với hắn nữa rồi. Tâm hắn se thắt lại, nhói đau từng cơn, hắn cố kìm nén lại mọi suy nghĩ, tìm về một hy vọng mong manh...

Mùi hương quen thuộc thoảng qua mũi... dạ lai hương trong vườn nhà mà hằng đêm hắn vẫn ngửi, dưới trời tuyết cho mùa đông lạnh giá, hắn vẫn không bỏ quên một ngày luyện tập, để mong tìm một cuộc sống vương giả cho gia môn.

Nhưng gia môn bất hạnh... là ai khiến xui cớ sự này, hắn bước lặng từng bước chân xiêu vẹo, trước mắt hắn chỉ có khung cảnh lạnh lẽo, mùi máu hòa cùng dạ lai hương, khiến cho hắn xây xẩm mặt mày, hắn cố mở to mắt, để nhận lấy những hình ảnh mà hắn đang tự cho rằng mình nằm mộng... hoang nhưng sao lại không tàn... từng xác người nằm ngổn ngang từ sân viên trước chạy dọc theo hành lang, như những gò đất tô điểm cho khung cảnh địa ngục...

* Phụ... mẫu... ái thê...*

Mà lâu lắm rồi hắn không về gặp mặt... hắn lao vào chánh đường... không một bóng người... hắn chạy vòng ra sân sau, thì cũng là vừa kịp lúc hắn ngả xuống, đôi mi hắn như không thể mở lên, trong tiếng khóc thét vang lên bên tai, hắn bất lựckhi không thể phản kháng...

Khi hắn bình tâm tỉnh trí, thì hắn mới biết thế nào là cuộc hành hình, nhữngtên dạ y với khuôn mặt bịt kín, đang hành xử cha hắn trước mắt hắn... mặc hắn gào thét, rồi hạ giọng van xin... có gì đau đớn cho bằng, bản thân ta là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà... giờ phút này đây, hắn cảm thấy mình chẳng khác nào con chó, bị xích lại với gông xiềng, không thể đấu tranh... hắn nhận lấy đôi mắt cha rực đỏ lần cuối, trao cho hắn những phiền muộn lo âu...

Rồi đến lượt mẫu thân, người mà hắn yêu nhất, cũng khép mắt lại với đau đớn tộtcùng... Hắn nhìn qua ái thê... chưa một lần yêu, chưa một lần chung chăn gối, nhưng nàng lại vì ta mà chịu nhiều uất ức, ta biết sao có thể trả cho nàng bây giờ... tiếng khóc thét đấy lanh lảnh vang một góc trời, xoáy vào tận tâm can hắn, xé nát màng nhỉ hắn, đốt cháy sức sống của hắn... vụt tắt... thì cũng là lúc hắn ngả ra... mọi thứ như chẳng còn, kể cả hắn...


--


Hắn cố lê từng bước, giờ đây hắn chỉ còn đủ sức để đi tìm cái chết cho chính bản thân mình, mặc phụ mẫu, ái thê nằm đấy lặng im không ai chôn cất... Sau gia trang là vực thẳm tên Địa ngục môn, hắn thường đùa với mẫu thân khi hắn còn nhỏ...

" Mẹ à? Nơi đây sẽ là nơi chôn cất tuyệt vời nhất chứ?"

Mẫu thân hắn đã nhíu mày lên giọng trách mắng:

-" Sao ái nhi có thể nghĩ ra những điều xấu thế này!"

Hắn đã đứng trước vực thẳm nhìn xuống cái khoảng lờ mờ không thấy đáy, rồi hạ giọng:

-" Ở dưới đó có gì, con thật lòng muốn biết!"

Mẫu thân hắn đã vội ôm hắn vào lòng... giữ gìn hắn...

Giờ đây hắn cũng đã đến bên bờ vực này, và hắn biết sẽ không còn mẫu thân giữ hắn lại nữa... hắn bỗng khụy xuống, sống làm gì nữa, một kẻ tàn phế như ta, để lại trên đời chỉ khiến cho mọi thứ ghét hận...

Hắn ngẩng mặt lên trời... 20 xuân xanh với tương lai khép lại... còn gì xót xa hơn... hắn đứng dậy, lại cố lê từng bước với chút hơi tàn, mọi thứ hắn đều không thể làm chủ, hắn lao mình tới, bằng sức lực cuối cùng... tìm đến Địa Ngục Môn...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro