Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bạn vừa bung bét mối tình đầu của mình với niềm tin mãnh liệt nhất đã chết. Bạn sẽ hiểu an toàn có nghĩa như thế nào.

***

"Người ta nói. Nếu như hôn người mình yêu dưới mưa thì sẽ không còn sợ nỗi cô đơn của mưa nữa và sẽ yêu người ấy tới mãi mãi".

Jiyeon nhắm mắt lại nghe tiếng mưa rót vào tai mình trong veo như tiếng Ryuukou, cô vẫn nghe những buổi chiều như này. Một mình. Chỉ khác là hôm nay có thêm Myungsoo. Anh rất cẩn trọng khi gây ra một tiếng động nào, sợ rằng mình sẽ làm cô thấy khó chịu hoặc làm cô cảm thấy phiền phức với sự có mặt của mình.

Một lát sau khi Myungsoo không biết làm sao để phá vỡ bầu không khí này thì Jiyeon quay lại nhìn anh, cười nhẹ :

- Cậu đã từng bao giờ ước gì chưa?

- Cũng có, vài lần. Nhưng cảm thấy nó không thiết thực lắm nên rồi cũng thôi. Còn cậu?

- Tớ luôn ước... sẽ có một nụ hôn dưới mưa với người yêu...

Khi Jiyeon nói ra mấy câu đó chậm rãi và hết sức bình thản. Vài sợi xõa lòa xòa chạm vào môi. Myungsoo nhìn vào mặt cô như nhìn vào một mặt hồ sóng sánh. Nâu, buồn và thăm thẳm sâu.

***

Jiyeon biết rất rõ tình cảm mà Myungsoo dành cho mình. Nó dịu dàng, ngọt ngào và đầy tin cậy. Cô thích cái cách anh ở bên mình tin tưởng và đầy kiên nhẫn. Cô thích những câu chuyện vu vơ anh vẫn kể mình nghe, cô thích màu áo anh mặc, ánh mắt anh cười. Cô thích được anh yêu.

Có vài lần bạn bè của Myungsoo vẫn trêu cô rằng" Hai người là một cặp đẹp đôi". Những lúc ấy, Jiyeon chỉ biết cười khẽ, không chối từ cũng không trả lời. Cô biết mối quan hệ của mình và Myungsoo không đơn thuần chỉ là bạn bè. Nhưng mà nó cũng chưa đủ để tiến xa thêm. Anh hiểu rõ điều ấy nên chỉ im lặng ở bên cô. Myungsoo yêu những lúc cô cười, khóc hay giận dỗi. Anh yêu ánh mắt buồn của cô dù nó khiến lòng anh nhiều lần vẫn hun hút xót xa. Anh yêu cô cả khi cô lạnh lùng im lặng. Và còn xót xa hơn, anh trân trọng tình yêu mà Jiyeon dành cho người con trai ấy...

Người con trai đầu tiên cô yêu, đã im lặng khi khuôn mặt cô đầy nước mắt. Người con trai đầu tiên, đã quay lưng rũ bỏ tình yêu thánh thiện và thuần khiết nhất mà Jiyeon có. Không biết bao nhiêu lần Jiyeon cảm thấy có lỗi với chính mình bởi vì quá cố chấp trong tình cảm này.

- Người ấy có gì tốt sao mà em lại yêu nhiều như vậy?

Myungsoo nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cô. Cô bị giật mình vài giây rồi sau đó rất nhẹ nhàng đáp :

- Anh ấy có rất nhiều thói hư tật xấu. Cái gì cũng không tốt cả...

- Vậy nếu anh cũng vậy liệu em có yêu anh nhiều như đã yêu người ấy không?

Khi Myungsoo nói xong câu đó, đã thấy hối hận vì ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tổn thương của Jiyeon đang nhìn mình, anh vội vàng cúi đầu xuống :

- Anh xin lỗi.

Ánh mắt Jiyeon khi đó hoàn toàn cô độc.

- Anh khác, anh ấy khác... - cô nói lẫn trong tiếng thở dài.

Những ngày tiếp theo mưa nhiều hơn. Myungsoo không còn nhắc lại câu hỏi gàn dở hôm nào. Anh vẫn gọi điện cho Jiyeon bất cứ lúc nào rảnh và chân thành khi nói "anh nhớ em", dịu dàng cài mũ bảo hiểm lúc chở cô ra ngoài và thi thoảng họ còn nắm tay nữa. Jiyeon cảm thấy như vậy là đủ. Không ràng buôc, không phiền lụy, rất tự do. Hơn cả, cô cảm thấy an toàn. Khi bạn vừa bung bét mối tình đầu của mình với niềm tin mãnh liệt nhất đã chết. Bạn sẽ hiểu an toàn toàn có ý nghĩa như thế nào.

***

- Lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ. Phải chi là người yêu của em, anh sẽ không để em cười như thế. Nụ cười và ánh mắt em, nó lạnh và mang màu của khói. Nghĩa là sẽ dễ tan biến thôi.

Myungsoo hạ giọng khi nói mấy câu cuối. Rồi sau đó nắm chặt tay Jiyeon như sợ cô sẽ biến mất. Cô nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười. Đôi mắt nâu, mang màu của khói...

Yêu Jiyeon là điều anh không bao giờ hối hận.Dù cô ấy có và luôn khiến anh có cảm giác bất an rằng một ngày nào đó sẽ đánh mất cô. Nhưng cái cảm giác ở bên Jiyeon, dù im lặng, nó khiến anh thấy tĩnh tại, bình yên và hoàn toàn là chính mình. Nếu có thể diễn tả. Thì giống như cô là gió, hoang hoải nhưng dịu dàng.

- Được yêu em, là điều may mắn nhất của anh.

Myungsoo mỉm cười, thấy lòng mình bình thản tới lạ lùng. Dạo này như một kẻ tội lỗi. Anh rất hay nhìn môi Jiyeon. Đôi môi như cánh đào, có lẽ sẽ có vị của gió. Ừ! Anh muốn biết vị của môi cô... 

Gần đây anh đã bắt đầu nói với sao trời về ước nguyện đó của mình.

- Không cần đời đời kiếp kiếp, không cần vĩnh cửu, giang sơn không đổi. Chỉ mong được yêu em tới khi em có thể mạnh mẽ để không cần tình yêu của anh nữa...

Jiyeon nhắm mắt lại, im lặng, bỏ đi. Ở bên anh lâu dần giống như anh là một thói quen buồn vui gì thường ngày cô cũng muốn gọi điện kể anh nghe, hay cả giật mình nửa đêm, bỗng òa khóc và muốn thấy anh ngay bên cạnh. Jiyeon cảm thấy lòng mình mơ hồ. Nghĩa là ở bên Myungsoo, cô không còn thấy an toàn nữa. Người ta bảo rằng khi một mối quan hệ đã không còn cho bạn cảm giác an toàn thì mối quan hệ đó đã tới lúc phải rời xa. Cô đã gắn liền với mối quan hệ với Myungsoo quá lâu. Nó giống như cảm giác đã trở thành thói quen vậy...

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#myungyeon