Part 2 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế rồi tháng 7 cũng qua. Những cơn mưa dài ẩm ướt đã đi qua mang theo nhiều nông nổi. Jiyeon thì cũng đã đi xa. Bước qua khỏi những tháng ngày mà lòng Myungsoo đầy giông tố. Anh im lặng với điều đó. Không còn nhớ hết những dịu dàng ân cần trong lòng mình khi nay đã trôi về đâu. Thi thoảng nhớ về ánh mắt sâu thẳm hun hút và bàn tay mềm của Jiyeon. Anh vẫn cảm thấy mắt mình cay xè. Hơn một lần trong giấc mơ, Myungsoo đã thấy môi mình có vị của gió. Mát lành và ngọt lịm. Cô liệu có cảm thấy không nhỉ? Thật ra, anh đang nhớ cô...

- Thật ra, anh đang nhớ em...- Anh thì thầm. Câu nói đó tan vào trong gió, rất nhanh, nhưng mà Jiyeon lại không thể nghe thấy...

Có lẽ với một cô gái nhạy cảm như Jiyeon, sau khi bước qua những tan vỡ của mối tình đầu, cô đã sợ hãi. Thứ rào cản xây lên với bị Myungsoo phá vỡ, cô đã vội vã bỏ chạy. Có lẽ nếu như còn ở lại, sẽ vô tình gây tổn thương cho anh, mà cô thì hoàn toàn không muốn như vậy. Những gì đã không thêm một lần quay lại, cũng không có hy vọng đợi chờ gì nhiều thì hãy để nó ra đi theo cách im lặng và không gây vỡ vụn nhiều nhất có thể... Và Jiyeon tin rằng mình không gây vỡ vụn nhiều nhất có thể cho anh...

Thật ra việc lựa chon rời bỏ Myungsoo đã khiến cô tổn thương và suy sụp rất nhiều. Giống như vừa buông tay với một điều gì đó khiến lòng mình nhẹ nhõm. Có những chiều gió, Jiyeon lang thang ngoài đường, nhắm mắt lại, chợt nhớ ra khuôn mặt anh đang cười, nắm lấy tay cô, đỡ sau lưng và chắn người khi hai đứa qua lại giữa phố đông. Nhớ bàn tay anh to ấm đã dắt cô qua hết bao nhiêu ngày hoang hoải. Nhớ sự im lặng dịu dàng thấu hiểu của anh khi bên cô. Nhớ nhiều như thế, để cuối cùng chỉ có thể giữ lại tiếng thở dài và bước qua...

Tại sao trong trăm ngàn con gái, Anh lại chọn yêu cô? Những ngày đó, Jiyeon thấy nhiều thứ đã nhạt nhòa trong mình...

Trời bắt đầu đổi mùa. Jiyeon co người, cố níu hơi ấm thêm chút nữa rồi mới ngồi dậy. Một giấc ngủ dài. Cô bước chân xuống giường đầy mỏi mệt. Bây giờ là 9 giờ tối và trời thì mưa rất to. Cô muốn ra ngoài...

Thả xõa mái tóc, sau khi ngắm mình một lần cuối trước gương. Jiyeon với tay lấy chiếc ô màu đỏ sẫm, xỏ giày kéo cửa và bước ra ngoài. Điện thoại réo liên hồi bản "Rolling in the deep" của Adele, Jiyeon ngần ngừ một lúc, rồi mở máy nghe.

- Cho anh một lí do.

Giọng Myungsoo nghe như sắp vỡ.

- Lý do cho điều gì?

- Cho tất cả mọi thứ em đang làm. Em biết không anh như muốn phát điên...

Jiyeon im lặng một lúc, chỉ còn tiếng mưa đáp lời anh. Sau đó, cô lại khẽ thở dài :

- Myungsoo! Ở bên anh, em không còn thấy an toàn nữa...

- Nói dối.

- Em không nói dối.

- Em nói dối.

Mưa càng nặng hạt hơn. Jiyeon bật khóc, hét to hét to lên như muốn vỡ òa hết cơn đau trong lòng mình.

- Em sợ lúc thấy anh. Sợ lúc anh nhìn sâu vào mắt em dịu dàng nói "anh nhớ em". Sợ những khi anh nắm tay em đi qua phố đông. Sợ những cuộc điện thoại đêm thấy lòng mình dù hoang mang nhưng có thể bình ổn. Em sợ...sau đó rồi tất cả sẽ kết thúc... Và bản thân mình lại không biết đi qua những điều đó thế nào... Em...

Im lặng một lúc, Myungsoo cười khẽ :

- Em có biết không, khi nghe những lời này, dù là em cảm thấy không an toàn, nhưng mà anh lại nghĩ thật tốt quá. Hình như anh đã chạm được vào trái tim em rồi...- Myungsoo dừng lại sau đó nhớ lại những ngày đã qua, nhớ cái cảm giác Jiyeon dễ dàng buông rời mình. Anh nói tiếp như đã khóc - Không cần đời đời kiếp kiếp, không cần vĩnh cửu, giang sơn không đổi. Chỉ mong được yêu em tới khi em có thể mạnh mẽ để không cần tình yêu của anh nữa... Anh yêu em. Cho nên Jiyeon à, đừng đi...

Jiyeon quệt nước mắt, đã buông ô tự lúc nào. Mưa làm mắt cô đỏ hoe. Cô nhắm mắt, cắn chặt môi nghe nỗi cô đơn đang ăn dần trái tim mình. Mưa vẫn làm Jiyeon thấy nặng lòng nhiều như vậy.

- Nếu anh ở đây...

- Quay lại đi... - Giọng một người con trai dịu dàng quen thuộc ngay sau lưng vang lên. Jiyeon giật mình, mở mắt, chầm chậm quay lưng lại. Myungsoo đang đứng đó, ánh đèn đường vàng khiến cô thấy mắt anh đỏ hoe. Jiyeon tắt điện thoại, bước về phía anh :

- Anh khóc đấy à?

Myungsoo cúi xuống, đưa tay lau mắt, khẽ nói :

- Không. Anh đâu có.

Mưa vẫn rơi ào ạt, một cơn gió lại thổi qua, chạm vào môi anh. Sau đó khẽ cười giọng nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng :

- Người ta nói. Nếu như hôn người mình yêu dưới mưa thì sẽ không còn nỗi cô đơn của mưa nữa và sẽ yêu người ấy tới mãi mãi. Myungsoo à! Tại sao anh không hôn em?

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#myungyeon