điều 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

IX. Cậu nên lãnh vai trò là chứng nhân 'màu hồng' cho Tiffany Hwang

“Tại sao cậu không nói với mình?” Cô ấy nhích người sang bên trái và tựa đầu vào tấm kính cửa sổ xe của cậu.

“Mình xin lỗi mình quên mất…” Cậu hoàn toàn thất vọng về bản thân mình.

“Quên ư? Và rồi rốt cuộc là chúng ta lại mua mấy cái áo khoác da báo này!”

“Tiffany, mình yêu thích chúng. Cậu biết mà.”

“Jessica, mình yêu màu hồng. Cậu biết mà.” Cô ấy bắt chước giọng điệu của cậu và cậu luồn tay vào trong mớ tóc của mình.

“Được rồi, là lỗi của mình.”

“Dĩ nhiên là lỗi của cậu rồi! Tại sao cậu lại không nói với mình cậu đã thấy cái áo thun màu hồng đó?!”

“Mình không biết là cậu thích nó mà Tiffany!” 

“Cậu không biết là mình thích ư…?” Cô ấy khịt mũi. “Woa, vâng dĩ nhiên là không rồi – nó là áo màu hồng và hiệu Abercrombie đấy!”

“Cậu đã có quá nhiều áo thun màu hồng rồi.” Cậu đáp lại nhỏ nhẹ. “Mọi thứ màu hồng ở xung quanh bên ngoài và cả bên trong căn hộ…”

“Và cậu cũng có quá nhiều những thứ da báo rồi.” “Cậu rõ ràng là ngược đãi động vật hoang dã đấy.” Cậu nhìn thấy cô ấy quắc mắt qua tấm kính chiếu hậu và nó khiến cậu thở dài. “Thở dài như thế là có ý gì?” Cô ấy nhìn cậu và cậu nhìn ngược lại cô ấy, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng sự khó chịu của cô ấy thông qua đôi môi đang run lên vì giận dữ của cô ấy.

“Cậu biết là mình luôn nói cho cậu nghe bất cứ lúc nào có những vật màu hồng xung quanh mà.” Giọng cậu có phần dịu lại bởi vì cậu không muốn cãi nhau vì một thứ vặt vãnh thế này. “Mình chỉ nghĩ là cái áo đó…”

“Áo đó sao…?”

“Quá hồng…?”

“Không có thứ gì là quá hồng hay không-đủ hồng cả! Chỉ có hồng và là màu hồng thôi! Cô ấy dịch chuyển trên ghế một cách bực mình sau khi cô ấy thả hai tay lên đùi trong sự thất vọng và cậu tự véo mũi mình, cố gắng hết sức để tập trung lái xe trên đường. Sự im lặng nhấn chìm cậu cùng với tiếng động cơ xe kêu ầm ĩ và cậu thở dài thêm một lần nữa nhưng chẳng thể nào có được sự chú ý từ cô ấy. Cậu hắng giọng nhưng cô ấy lại chẳng thèm bận tâm đến dù chỉ là một cái liếc mắt.

“Mình xin lỗi. Mình sẽ…” Cậu nhìn cô ấy và rời tay khỏi tay lái để nắm lấy tay cô ấy. “Mình sẽ quay lại đó vào ngày mai và mua nó. Mình xin lỗi.” Cô ấy nhìn cậu nhưng lại chẳng trả lời, cô ấy đảo mắt sang hướng khác và cậu cảm thấy muốn đầu hàng. Cậu tập trung nhìn đường một lần nữa và sự im lặng vẫn không hề bị phá vỡ ngay cả khi cậu đã ở cạnh cô ấy trên giường. “Tiffany”. Cậu gọi tên cô ấy một cách dịu dàng thế nhưng cô ấy lại đang bận rộn trong việc tự thưởng thức vẻ đẹp của bản thân trên tờ tạp chí có ảnh bìa của cô ấy. “Nhìn mình đi, mình xin lỗi. Mình hứa là sẽ không làm như thế thêm lần nào nữa. Hứa đấy.”

Cô ấy đặt tờ tạp chí xuống và đảo mắt qua nhìn cậu. “Chúa ơi, Jessica, mình chỉ đùa thôi!” Sau đó cô ấy phá ra cười và véo mũi cậu. “Mình rất thích khi cậu nài nỉ, vậy nên hãy thôi nài nỉ đi.” Cậu nhìn cô ấy một cách hoài nghi và nghĩ rằng cô ấy có lẽ không được bình thường. Không, cậu biết rằng cô ấy vẫn đang bực mình và chỉ đang cố che giấu điều đó mà thôi. Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô ấy và cô ấy bắt đầu càu nhàu. “Cậu đang làm cho bạn gái cậu rùng mình bởi đôi mắt to lồ lộ đó của cậu đấy.” Cậu bèn lắc đầu và tự đánh vào trán mình.

“Jess, mình chỉ đùa thôi. Đôi mắt cậu rất cuốn hút và khiến người ta nguôi ngoai đấy. Coi nào, mình sẽ chiêu đãi cậu ở tiệm salon làm móng ngày mai nhé.” Cô ấy hôn cậu và cậu thở dài. “Jessi…”cô ấy giữ lấy các ngón tay của cậu và vuốt ve móng tay của cậu như thể đang cảm nhận chúng. “Chúng ta sẽ sơn chúng thành màu hồng vì mình nhé.” Cô ấy cười toe toét và cậu cảm thấy vô vọng cùng cực. Ôi, vì Chúa, cậu chưa bao giờ thích màu hồng cả. Nó quá là sặc sỡ! “Bây giờ thì chúng ta ổn rồi chứ?” Đôi mắt cô ấy đang ánh lên niềm hi vọng đấy, Jessica. “Tha thứ cho mình vì đã cư xử đáng ghét như vậy nhé?”

“Dĩ nhiên rồi cưng ạ.” Jessica đã bị đánh bại thêm một lần nữa

“Chỉ cần đừng bao giờ quên một thứ gì đó màu hồng lần nữa nhé. Chúng ta sẽ sơn những móng tay này thành màu hồng như một cách nhắc nhở.” Cô ấy kéo cậu vào giường và à, ừ, những móng tay hồng (dù là cậu thích móng tay da báo hơn) là sự trừng phạt tuyệt vời khi mà cậu được nhìn thấy cô ấy cởi bỏ những thứ vướng víu trên người và rồi cả hai cùng chìm đắm trên giường.

X. Đừng có “thèm muốn” cái giường của cậu

Cậu rên rỉ bên dưới tấm chăn ngay khi cậu cảm nhận được ánh nắng mặt trời đang thiêu đốt cậu. Cậu lật sấp người và lăn qua lăn lại cố để tìm cho được một nơi lý tưởng để che giấu gương mặt cậu trước một ngày mới.

“Này cái đồ mê ngủ! Dậy đi, dậy đi nào.” Cậu nghe được giọng của cô ấy và từ từ kéo tấm chăn của mình xuống chỉ để lộ ra một nửa gương mặt của cậu. 

“Fany…” Cậu nói trước khi ngoác miệng ra ngáp. “Hôm nay thật là may mắn làm sao khi mình có thể nhìn thấy một điều tuyệt đẹp thế này đầu tiên vào buổi sáng tinh mơ.” Cô ấy đánh cậu nhưng cậu lại ngáp một lần nữa.

“Đồ dẻo miệng!” Cậu mỉm cười và cô ấy hôn lên trán cậu. Cậu cảm thấy mắt cậu như muốn sụp xuống một lần nữa nhưng giọng nói của cô ấy đã làm cậu bị giật mình đôi chút. “Cậu đã nói với mình chúng ta sẽ đi xem concert của Lady Gaga.” Cô ấy thủ thỉ và cậu gật đầu. Nhưng vẫn còn quá sớm để chuẩn bị và mấy tấm vé vẫn đang ở trên ngăn kéo tủ đó thôi.

“Nhưng không phải là vẫn còn quá sớm mới đến lúc đó…” Cậu ngáp thêm lần nữa và cô ấy bĩu môi. Cậu kéo tấm chăn lên lại để che mặt cậu nhưng cô ấy đã ngăn cậu lại.

“Jessi,” Một lần nữa, cậu nhận ra dấu hiệu của sự đáng yêu trong giọng nói của cô ấy và cậu biết điều này thật không đúng. Nó đáng ra phải là cái giọng trầm khàn, hay thậm chí là ra lệnh kia. “Jessi,” Cô ấy lặp lại nhưng mắt cậu vẫn nhắm. “Cậu còn hứa những chuyện khác cho hôm nay nữa.”

“Mình có sao…” Cậu nói thật nhỏ nhẹ và nghĩ đến một điều gì khác mà cậu đã hứa với cô ấy ngày hôm qua ngoài việc đi xem concert của Gaga mà điều đó sẽ làm cậu buồn chán đến chết bởi vì cậu nghĩ rằng Gaga múa cột thì cũng giống như là một con rắn đeo trên cây vậy. Và giọng hát của Gaga khá tuyệt đấy nhưng đôi khi gương mặt cô ấy thì lại không như thế. Và cậu thà là bị cột chặt trên giường vĩnh viễn như một kẻ cuồng dâm trong đêm còn hơn. Công việc đã khá là tàn nhẫn với quỹ thời gian của cậu và nghỉ ngơi là một thứ có thể tiêu trừ được sự tàn nhẫn đó. “Vậy thì lời hứa và ước muốn gì tiếp theo mà mình nên đáp ứng cho cậu đây tình yêu của mình?” Cậu gỡ tấm chăn ra và chăm chú nhìn cô ấy, chờ đợi. Cậu biết là cậu đã chẳng hứa với cô ấy thêm bất cứ điều gì ngoại trừ concert của Gaga cả! Cậu mệt mỏi thật nhưng cậu đâu phải là một bà lão đãng trí!

“Cậu đã nói cậu sẽ giúp mình nghĩ xem nên mặc cái gì đi xem concert của Gaga!”

“Tất nhiên rồi.” Cậu cười với chính mình. “Nhưng chẳng phải là vẫn còn quá sớm cho chuyện đó ư…? Để sau đi nào, tình yêu à.” Cậu quay lưng lại về phía cô ấy và nhắm mắt lại. Ngủ. Cậu thực sự rất muốn ngủ. Vẫn còn 11 tiếng nữa mới đến concert của Lady Gaga mà!

“Jess.” Cô ấy kéo chăn ra khỏi người cậu và cậu cảm nhận được ánh mặt trời đang phủ khắp thân người mình.

“Tiffany! Còn 11 tiếng nữa mới đến concert của Gaga cơ mà.” Cậu thả tay xuống giường và ngáp. “Mình chỉ vừa mới từ Đài Loan về nhà, cậu muốn mình phải làm –“ Cô ấy hôn cậu thật chậm rãi và cậu không còn biết phải làm gì ngoài việc đầu hàng.

“Mình trêu cậu đó. Mình chỉ muốn chọc phá cậu thôi.” Cô ấy làm nét mặt trêu đùa và cậu thậm chí còn không thể chớp mắt. Cô ấy vuốt tóc cậu và cậu rên rỉ.

“Fany, mình chỉ thèm khát cái giường hôm nay thôi. Cậu sẽ để cho mình ngủ chứ…?”

“Nếu mình nói ‘không’ thì sao…?”

“Fany.” Cậu van nài nhưng cô ấy đã đứng dậy và cậu chỉ vừa mới để ý thấy cô ấy đang vận một bộ quần áo thể thao.

“Mình sẽ ra ngoài chạy bộ. Mình hiểu mà.”

“Okay, hãy gọi cho mình khi ăn sáng nhé. Cám ơn cậu.” Cậu tìm đến bàn tay cô ấy và đặt một nụ hôn lên đó. Cậu mỉm cười với cô ấy nhưng cậu có thể nhận ra sự thất vọng trên gương mặt cô ấy.Cậu chỉ là không thể cùng cô ấy vui chơi hôm nay được. Cậu đã quá mệt mỏi bởi những chuyến bay và cả các sự kiện trong mấy ngày qua. Ai dám nói với cậu rằng cậu là Jung thất nghiệp nào? Chuyện xưa như trái đất rồi. Cậu đang kiếm được cả tỉ won đây.

“Nhân tiện,” Cô ấy đắp chăn lên người cậu và cười khẩy. “Mình nghĩ…” Cô ấy nhìn cậu và chau mày một chút. “có lẽ là do mình nhưng mình nghĩ rằng anh chàng nhân viên ở trạm xăng kia có tình ý với mình đấy.” Cậu nhìn chằm chằm vào cô ấy nhưng cô ấy lại nhìn đâu đó dưới đất. “Mình thì đổ mồ hôi khắp người sau khi chạy bộ và anh ta cứ nhìn mình như thể -“ Cậu nhảy ra khỏi giường và nhanh chóng thay quần áo.

“Chỉ cho mình xem hắn ta là ai! Mình sẽ đấm vào mặt hắn. Tên dê xồm!!!” Cậu vặn bẻ các khớp ngón tay của mình và cô ấy liền cười toe toét.

“Chỉ có vậy mới làm cậu ra khỏi giường được.” Cậu gãi đầu và cô ấy kéo cậu về phía cô ấy.

“Đi ra ngoài nào. Đừng có thèm muốn cái giường của cậu quá nhiều, nó làm mình ghen đó.” Cô ấy nói khẽ và cậu cảm giác khắp người mình như có dòng điện chạy qua bởi cái giọng trầm khàn bất chợt của cô ấy.

À, Jessica, đây hẳn là lần đầu tiên Tiffany Hwang thừa nhận rằng cô ấy ghen đấy. Và đó lại là về mối tình (không hẳn là) bí mật giữa cậu và cái giường của cậu. Cô ấy có phải là con người không vậy…? Ai lại đi ghen với cái giường cơ chứ…? Cậu đi theo cô ấy ra cửa như một chú cún con và nhìn thấy tất cả mọi người đang đứng ở cửa.

“Cùng ra ngoài và chạy bộ nào!” Yuri reo lên. Và khi cậu đã nghĩ rằng cậu là người duy nhất sẽ nhìn thấy được vòng eo ngọt ngào ướt đẫm mồ hôi của Tiffany, cậu nhíu mày. Cậu đã hi vọng ít nhất cũng sẽ có được vài khoảnh khắc nóng bỏng bên cô ấy nhưng cuối cùng thì lại ở đâu chui ra thêm bảy kẻ phiền toái bám theo hai người.

Thế nhưng, đúng vậy, đừng ôm ấp chiếc giường của cậu nhiều hơn cô ấy. Đó là nấm mồ của tội lỗi.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro