Điều 7+8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VII. Đừng phạm tội ‘ngoại tình’

Cậu chỉ là đang nói chuyện với Yoona thôi!

Cậu cắn răng mà thề rằng cậu có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ấy dành cho cậu. Cô ấy đã chẳng thèm nói chuyện với cậu trong suốt 47 tiếng 15 phút tính cho đến giờ và điều đó hiển nhiên khiến cậu phát điên, phát rồ, phát khùng nhưng… nhưng không phải tất cả những chuyện này đều có cùng một ý nghĩa hay sao…? Cô ấy rõ ràng là đang ghen!

Cậu chỉ là đang đùa giỡn và cười với Hyoyeon thôi!

Cậu vừa bĩu môi vừa thề rằng Tiffany luôn tỏ ra lãnh đạm như thế nào mỗi lần cậu mỉm cười, nói đùa, đụng chạm, nói chuyện hay là vẫy tay với cô ấy. Cô ấy đã chẳng thèm nói chuyện với cậu trong khoảng 27 tiếng 2 phút tính cho đến giờ và điều đó hiển nhiên khiến cậu phát điên, phát rồ, phát khùng nhưng… nhưng không phải tất cả những chuyện này đều có cùng một ý nghĩa hay sao…? Cô ấy đang ghen đến điên đảo!

Cậu vô tình quàng tay lên vai Yuri! Vô tình thôi!

Cậu thề trong khi xoay chiếc bút trong những ngón tay của mình. Tiffany đang nằm đối diện cậu trên giường, ườn người ra và cô ấy đang đọc lại cuốn sách Twilight ngu ngốc kia. Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt cô ấy và cậu rõ ràng đã bị đánh bại bởi tên ma cà rồng ưỡn ẹo lấp lánh đó khi mà cậu cố gắng gây ra tiếng động nhưng đã bị cô ấy cố tình phớt lờ đi. Cậu tiếp tục xoay bút và vài giây sau đó, chiếc bút đã bị gãy làm hai. Cậu thở dài và cuối cùng cô ấy cũng đã nhìn cậu: một cách uể oải lười biếng là tất cả những gì cậu có thể giải mã được. Nhưng rồi sau đó cô ấy ngoảnh mắt đi một lần nữa và cậu cúi đầu trong sự khổ sở. Cô ấy đã chẳng thèm nói chuyện với cậu trong 6 phút tính cho đến giờ và điều đó hiển nhiên khiến cậu phát điên, phát rồ, phát khùng nhưng… nhưng không phải tất cả những chuyện này đều có cùng một ý nghĩa hay sao…? Cô ấy đang ghen một cách vô lý!

Cô ấy làm mắt cười với Taeyeon, ôm Taeyeon, nắm tay Taeyeon, thầm thì vào tai Taeyeon, nói chuyện với Taeyeon thật ngọt ngào, cho Taeyeon (…)

‘Mình đang ghen và mình cần phải bình tĩnh lại.’ Cậu nghĩ về điều đó không biết bao nhiêu lần mỗi khi cậu quan sát họ với đôi mắt ganh ghét. Chúa ơi, cậu đang ghen đến mức cậu có thể khoan thủng não Taeyeon ngay bây giờ nếu như cô ấy không phải bạn của cậu và nếu như cậu không biết cô ấy là bạn thân nhất của bạn gái cậu. Trong sự tuyệt vọng, cậu ngậm chặt miệng lại và giữ im lặng mỗi khi Tiffany cố gắng thu hút cậu vào trong cuộc trò chuyện. Cô ấy không hề ngu ngốc, cậu biết điều đó. Cô ấy chỉ đang muốn chọc điên cậu thôi. Cuối cùng, cảm thấy không thoải mái một chút nào, cậu thả người lên chiếc ghế gần nhất và nhìn thấy cô ấy đứng bên cửa với ánh mắt bối rối trên gương mặt cô ấy. Cậu mặc kệ cô ấy và cô ấy liền rón rén tiến đến bên cậu như thể sợ rằng cô ấy có thể sẽ phá hỏng sự kiên nhẫn trong cậu và điều đó sẽ khiến cô ấy gặp rắc rối.

“Cậu giận à?” Cô ấy thầm thì.

Cậu lo lắng bồn chồn ngồi không yên và nhận ra rằng cằm của cô ấy đang đặt trên đùi của cậu vài giây sau đó: nhìn cậu với đôi mắt cún con và đôi môi đầy đặn mà đó là tất cả những gì cậu mơ ước có được.

“Mình nhớ cậu,” Cô ấy thốt lên và cậu thở dài một lần nữa. “và cậu ghen ư…?” Cái giọng điệu trêu đùa của cô ấy mang cậu trở lại và cậu đã vô thức cắn lấy môi dưới của mình. Nụ cười tự mãn ranh mãnh nở trên môi cô ấy chẳng hề giúp được gì và cậu cắn lấy mặt trong má mình, đang muốn kiềm chế lại cảm xúc của chính bản thân cậu. “Cậu đang ghen!” Cô ấy sau đó tự định đoạt và đứng lên, kéo cậu vào vòng tay ôm thật chặt. “Mình xin lỗi nếu như cậu cảm thấy ghen. Chúng mình chỉ chơi đùa với nhau thế thôi.”

Ôi Chúa. Cậu không nên để bản thân mình bị lôi cuốn đi một cách dễ dàng như thế chứ.

“Cậu vẫn còn giận sao…?” Cô ấy thỏ thẻ với cậu và sau đó quyết định hôn vào giữa đôi mày đang nhíu lại của cậu. “Tha thứ cho mình chứ…?”

“Mình…” Cậu giữ lấy môi cô ấy trên môi cậu và nghĩ một lần nữa về những gì cậu định sẽ nói. Ô thôi dẹp điều đó đi. “Cậu được tha thứ, tình yêu ạ.”

Cô ấy cười toe toét với cậu trước khi hoàn toàn vuốt ve và mơn trớn cậu sau đó. Thật không công bằng, tại sao cậu lại không thể giận cô ấy dù chỉ là một giờ trong một ngày? Cậu thầm trách bản thân mình một cách bất lực; Jessica, mày thật là lụy tình!

VIII. Cậu nên (ở) yên đấy

Làn da trên cánh tay cô ấy mang lại một cảm giác thật tuyệt bên dưới những đầu ngón tay của cậu khi cô ấy đang nằm ngủ say trên đùi cậu. Cậu cứ tiếp tục vuốt ve làn da cô ấy và cậu nhận thấy bản thân đang mỉm cười khi cậu tự làm thỏa mãn bản thân mình với cái ý nghĩ cô ấy đang mơ về cậu. Một bản tình ca sến súa (khiếp!) phát lên bất chợt trong đầu cậu cho đến khi cậu cố dịch chuyển cơ thể mình và nghe thấy vài tiếng răng rắc của xương. Thôi nào, đúng vậy, cậu đã ngồi đúng một tư thế trong cả tiếng đồng hồ rồi. Nhận thức được việc Tiffany đang nằm ngủ trên đùi cậu, cậu di chuyển cơ thể một cách nhẹ nhàng sang một tư thế khác mà cố không đánh thức cô ấy để lưng cậu không bị tê cứng, thế nhưng cô ấy lại bắt đầu rên ư ử và cậu đã dừng lại ngay. Rên. Cô ấy đang rên ư ử. Cô ấy chỉ có rên ư ử mà thôi. Cậu cố nhúc nhích một lần nữa bởi vì điều này thật sự làm cho lưng cậu, đặc biệt là cổ cậu, cứng đơ cho đến khi cậu phải rên đau. Tiffany vỗ mạnh vào bụng cậu và cậu như muốn phát nôn vì điều đó. Cậu nhìn xuống cô ấy nhưng gương mặt xinh đẹp của cô ấy vẫn không có gì thay đổi. Có lẽ cô ấy đang mơ chăng? Cậu giũ sạch cái suy nghĩ ấy đi và cẩn thận duỗi chân ra bởi vì nó cũng đang trở nên tê cứng đi; hình dung toàn bộ sức nặng của Tiffany đang dồn lên đùi cậu, thu mình lại ở đó. Cho đến khi cậu rên rỉ một lần nữa và nhận ra một tay của cô ấy đang khóa chặt cậu trên ghế sofa. Ngọt ngào chưa. Cậu nghĩ thế nhưng ngay sau đó, cậu hoàn toàn cảm giác được sự mệt mỏi đã lan khắp cơ thể cậu. À thế đấy, cậu đã ở yên một tư thế không đổi trong suốt bốn tiếng đồng hồ rồi! Và làm thế nào mà Tiffany có thể ngủ như là một con thú ngủ đông thế này?! Ôi! Cậu chuyển động thật khẽ và tạm ngưng lại. Những ngón tay của cô ấy, chúng đang bấu chặt vào một bên eo của cậu.

“Tiff, mình đang cứng đơ rồi…” cậu nói khẽ và cậu thấy đôi mắt của cô ấy nhấp nháy mở ra: nheo lại nhìn cậu.

“Được thôi! Nếu cậu không muốn mình ngủ trên đùi cậu, thì mình sẽ ngủ trên giường vậy!” Cô ấy bắt bẻ và bỏ cậu lại với cái thân xác rã rời của cậu. Những bước chân của cô ấy cố tình dậm mạnh thành tiếng trên sàn nhà trước khi cô ấy đóng sầm cánh cửa phòng lại đến mức cậu nghĩ tai cậu không thể nghe thấy gì được nữa.

Cậu nhăn nhó và tự kêu ca với bản thân mình nhưng ngay khi cậu cố đứng dậy, cậu đã ngồi sụp xuống ghế sofa một lần nữa bởi vì cả cơ thể cậu đã trở nên tê cứng và mất thăng bằng. Cậu thấy đau nhức còn hơn cả khi làm – e hèm – chuyện ấy nữa.

“Cậu đúng là STIFFany*!” Sooyoung đi ngang qua cậu trước khi ăn ngấu nghiến hộp Maki California trên tay cô ấy.

“Mình cầu cho wasabi xộc thẳng lên mắt cậu!” Cậu làu bàu và bẻ cổ kêu răng rắc. “Ặc, có phải xương mình vừa… bị trật hay không ah…?”

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro