Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon vác bộ mặt buồn thỉu đi thẳng lên phòng ngủ, mệt mõi nằm rũ ra giường, hai mắt khép hờ, trong lòng vô cớ cảm thấy vô cùng buồn chán. Cô đưa bàn tay có chiếc nhẫn cưới cố che đi ánh sáng từ ngọn đèn giữa phòng, lồng ngực thít chặt, cái thứ đang đập bên trong cũng nhói đau như bị ai cào nát.


Trong lúc nóng giận cô nghiến chặt răng tháo chiếc nhẫn khỏi ngón áp út, thẳng tay ném ra bên ngoài cửa sổ rơi tõm xuống hồ cảnh. Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng 'tong' nhẹ như hơi thở rồi mọi thứ lại chìm vào sự tĩnh lặng. Tối hôm đó, Jiyeon tự nhốt mình ru rú ở trong phòng cả cơm do Kikwang trực tiếp mang lên cũng không buồn động đũa. Có một số chuyện buồn phiền thì miệng cũng cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.


Hai giờ sáng Jiyeon cầm đồng hồ lắc qua lắc lại, trằn trọc không thể chợp mắt được. Ngồi nhổm dậy định đi tìm thuốc an thần thì nghe tiếng chân lọc cọc và tiếng thở nặng nhọc đến ngay trước cửa phòng. Jiyeon thở dài một tiếng, mệt mõi lấy gối chùm lên đầu vờ như mình đã ngủ. Người đó nhẹ nhàng khép cửa phòng, bật công tắc đèn căn phòng chẳng mấy chốc sáng choang nhất cả căn nhà.


- Chị dâu. - Jiyeon định bụng sẽ mắng vào mặt người vừa đường đột xông vào phòng mình, nhưng vừa nhìn thấy cái bộ dạng tròn tròn của người đó cô chỉ kêu được hai tiếng rồi nín bặt. Trước đây hình như cô đã từng nghe qua người mang thai rất dễ xúc động nên tốt nhất cô không nên làm dữ, nhỡ đâu em bé có gì anh trai nhất định lột da cô.


- Lại không ngủ được đúng không ? - Hyosung khó khăn trèo lên giường với sự trợ giúp từ Jiyeon.


- Đâu có, em đang ngủ rất là ngon thì chị vào bật đèn. - Jiyeon chu mõ phủ định.


- Em lừa ai, em không biết là bản thân mình rất khó để gọi dậy sao ? Ai mà phá giấc ngủ của em kiểu gì cũng bị đánh đấm cho bầm dập thê thảm ấy chứ ? - Hyosung ôm gối nhướn mắt nhìn em chồng bị chị dâu chiếu tướng ú ớ không biết cãi lại thế nào. - Chị có nhân chứng sống là anh trai em đấy nhé.


Jiyeon thật sự không hề biết đến cái thói xấu đó chút nào. Thì ra đó là nguyên nhân sáng nào cô cũng nhìn thấy những vết ửng đỏ trên cánh tay Myungsoo, thỉnh thoảng cô cũng có hỏi nhưng lúc nào anh cũng cười xòa không trả lời. Nhìn thấy ánh mắt của Jiyeon có chút mơ màng, Hyosung thở dài một tiếng:


- Thật ra đã là vợ chồng cũng nên tin tưởng và thông cảm cho nhau một chút. Em theo cậu ta ít nhất cũng gần mười năm, không lẽ em không hiểu tình cảm của cậu ta là dành cho ai. Cậu ta là người làm kinh doanh, việc tiếp xúc với người khác giới cũng không có gì quá đáng. Bận rộn là vậy nhưng có khi nào cậu ấy để em cô đơn, thiếu thốn hay thiệt thòi không. Sáu năm em được cậu ta nuông chiều đến nỗi cái tính khí ương bướng chữa mãi không khỏi, vậy em còn trách gì nữa chứ.


Càng nghe Hyosung nói thì đầu Jiyeon càng cúi mỗi lúc một thấp, đáy mắt dậy sóng. Chị dâu nói đúng, sáu năm nay Myungsoo đã chiều chuộng cô như một đứa trẻ, kể cả việc pha nước tắm cũng là đích thân anh xắn tay áo lên làm mới yên tâm. Vậy mà khi anh đi làm mệt mõi cô chẳng làm được gì, suốt ngày kiếm cớ gây sự để anh xuống nước dỗ dành. Thật sự Jiyeon đúng là người vô tích sự lại thích gây rối. Cô nhìn Hyosung òa khóc nức nở.


Nghe nói phụ-nữ-mang-thai-thường-hay-xúc-động.


Đột nhiên điện thoại trên tủ đầu giường bất ngờ rung lên phá vỡ giây phút yên tĩnh, Jiyeon trợn tròn mắt nhìn dòng chữ Myungsoo đang bừng sáng trái tim cũng đập nhanh hơn một chút, ụt sịt mũi cô nhấn nút nghe. Phía bên kia ồn ào bát nháo đập vào tai Jiyeon, cô nhíu mày giữ giọng được bình tĩnh nhưng những thứ cô đang nghe là tiếng nói ẽo ợt của phụ nữ. Cô nóng giận quăng điện thoại xuống sàn vỡ thành nhiều mảnh, vòng tay ôm lấy chân tủi thân gục mặt khóc nức nở.


- Hoya cậu thấy quá đáng không chứ, tớ đã xuống nước gọi điện xin lỗi mà còn ngắt máy rồi tắt cả máy nữa chứ. - Myungsoo một mình một ghế, ôm cả bụng tức uống một hơi cạn hết cốc bia trong khi tên bạn đang vui thú với các fan nữ vây quanh.


Lúc nãy anh vốn đang xoay mặt vào góc tường tập thử, ai biết vô tình thế nào nhấn gọi vào máy Jiyeon. Dù nằm ngoài dự tính một chút nhưng anh cũng rất mau hắng giọng một cái định mở lời, có điều chưa kịp nói được tiếng nào thì người đó trả lại anh chỉ là một tiếng tút đanh gọn.


" Đồ ngốc Kim Myungsoo đừng nói tôi không giúp cậu, lần này tôi chịu thua." - Hyosung ngán ngẩm vỗ về Jiyeon.

.

.

Ông lão quản gia cố gắng đi thật nhanh vào thư phòng, lần này đúng là lớn chuyện rồi. Giọng nói run run của ông lão nửa kích động nửa sợ hãi. Sáu năm trước cả căn nhà lớn cùng với người làm trên dưới mười người chứng kiến cảnh lão trưởng bối nổi giận đúng là vô cùng đáng sợ, mỗi khi nghĩ lại vẫn còn cảm thấy lạnh người.

- Thiếu gia, mọi người đã về đến rồi.


Cây bút máy sáng choang phản chiếu ánh nắng mặt trời rọi vào từ cửa sổ lập tức dừng lại trên bản hợp đồng. Không phải tuần sau mới về sao, chuyện xấu còn chưa giải quyết xong lại trở về. Anh đẩy chiếc ghế dựa đứng dậy, nhăn mặt tông cửa chạy bình bịch lên phòng của Jiyeon, bên dưới phòng khách vọng lên tiếng cười nói của ông ngoại và bố mẹ.


- Anh, tìm gì vậy ? - Hyosung nhìn Kikwang đẩy tung cửa phòng Jiyeon bước vào, mắt láo liêng khắp phòng.


- Jiyeon đâu ? Ông ngoại về rồi, rắc rối lớn rồi. - Kikwang thở không ra hơi.


Hyosung giật mình làm rơi cốc nước cam xuống sàn: - Hỏng rồi, con bé vừa kêu đói nói là xuống bếp tìm thức ăn.


Kikwang méo cả mồm lại chạy xộc về hướng cầu thang, hi vọng là kịp kéo em gái trở về phòng trước khi đụng mặt phải ông ngoại. Anh ôm ngực quên cả thở, ngơ ngẩn nhìn Jiyeon đang cuộn tròn trong lòng mẹ cười khúc khích giống như ngày còn bé. Ông ngoại ngồi yên trên ghế đối diện, thư thái gõ gõ cây gậy gỗ xuống sàn nhà. Hồi lâu cũng đợi được Jiyeon rời khỏi người mẹ, ngồi ngay ngắn trên ghế.


- Thằng nhóc Myungsoo không đến sao ? Tại sao về thăm nhà lại không nói cho bố mẹ cô tiếng nào


- Không chúng con li hôn rồi. - Jiyeon không nén được buồn rầu trong lời nói có chút run rẩy.


Cây gậy gỗ trong tay ông ngoại lập tức dừng lại báo hiệu một điềm chẳng lành sắp xảy ra, Hyosung đứng bên cạnh Kikwang lo lắng, bóp chặt cánh tay anh. Không khí nặng nề bao trùm lên tất cả mọi người có mặt tại đó, cả tiếng thở dài cũng bị nén xuống thật nhẹ nhàng. Sắc mặt của ông ngoại đanh lại, ông không buồn hỏi đến nguyên nhân chỉ nghiêm giọng đưa ra một lựa chọn:


- Trở về bên đó xin lỗi thằng nhóc Myungsoo hoặc là đừng bao giờ trở về nhà nữa.


Jiyeon đứng bật dậy cũng kiên quyết nói: - Được, con đi là được chứ gì.


Dường như lúc đứng dậy cố đã đứng rất mạnh nên cảm thấy choáng váng, máu dồn hết vào tai ù đặc chẳng nghe được tiếng gì nữa kế đó thì mọi thứ tối sầm trước mắt, trong lúc mơ hồ cô cảm bụng mình co giật liên hồi cuối cùng tất cả chìm vào sự im lặng. Mãi đến lúc cô tỉnh dậy cũng là chuyện của sáng ngày hôm sau.


Nhìn thấy Jiyeon rục rịch muốn ngồi dậy trên giường Kikwang vui vẻ đi đến bên giường ép cô nằm trở lại. Khuôn mặt của người nào đó cũng ló dạng, cô nhăn nhó nhắm tịt mắt lại, thái độ rõ ràng là không muốn nhìn thấy mặt anh ta một lần nào nữa.


- Anh sang phòng của chị cậu chút, chăm sóc con bé tốt một chút.


Jiyeon chui đầu ra khỏi chăn, dùng chân đá vào mông người đang đứng xoay lưng về phía mình vui vẻ giao trọng trách, bực bội không chịu được cô trừng mắt gắt lên:


- Không được.


- Không được kích động, có hại cho con anh. - Myungsoo đưa tay bụm lấy miệng của Jiyeon lại sắp chuẩn bị phun châu nhả ngọc, cười nhăn nhở nháy mắt với Kikwang nhanh rời khỏi hiện trường để vợ chồng đóng cảnh đoàn tụ.


- Con nào của anh, đồ điên. - Jiyeon vùng vằng thoát khỏi bàn tay to lớn của Myungsoo ngồi bật dậy trên giường túm được bất cứ thứ gì đều thẳng tay ném về phía anh. Xem ra cô vừa có thể mắng người, vừa có thể đánh người thì sức khỏe chắc cũng đã hồi phục được nhiều rồi.


- Có thai 5 tuần, không phải con anh thì con của ai. - Myungsoo đắc ý vênh mặt nhìn cô, lần này không cần năn nỉ thì cô cũng trở về thôi. Nhóc tì này chưa ra đời đã giúp được bố nó rồi, xem ra sau này anh đã có người về cùng phe với mình rồi. Nghĩ đến đây quả thật không nén được niềm hạnh phúc của người sắp lên chức làm bố người ta trào dâng trong đáy mắt.


- Con của tôi không phải con của anh. - Jiyeon nhìn quanh mình không còn thứ gì có thể dùng để ném nữa, tính khí bướng bỉnh chổi dậy cô chu mõ lên phản đối mà không biết được điều mình vừa nói có chút ngược đời.


- Này em tự dưng lại có thai được sao ? - Myungsoo nhăn nhó khổ sở với đứa trẻ mãi không chịu lớn này.


Jiyeon nghiêng đầu: - ...


Myungsoo đi về phía cửa sổ, cẩn thận kéo cửa che lại cơn mưa bụi đang thổi vào phòng rồi thong thả đút tay vào túi quần dựa nửa người vào bậu cửa sổ. Anh mỉm cười dịu dàng, cả người tỏa sáng phong thái ưu nhã mà từ trước đến nay cô chưa từng phát hiện ra. 


- Này về đi, ông ngoại em dọa sẽ đến gặp bố anh đấy.


- Đã nói là li hôn rồi cơ mà. - Jiyeon cười buồn cúi đầu nhìn xuống cái bụng đang có một sinh mệnh bé nhỏ ở trong đó. - Anh cũng có người mới rồi còn gì.


- Lần đó không tính, trong lúc nóng giận anh xé mất rồi. Còn chuyện ngày hôm đó không phải như vậy, nữ diễn viên đó chính là Kim Da Young em gái của Kim Myungsoo, con gái út nhà họ Kim không lẽ em cũng tính toán với em chồng sao ? Nếu không tin em cứ gặp mặt em ấy mà đối chứng.


Nghe Myungsoo nói đôi phần cũng có lí, trước đây cũng từng nghe nói Da Young đang học diễn xuất ở trường đại học nổi tiếng. Anh trai ôm em gái đương nhiên là không thể so đo rồi, cách thể hiện tình cảm của hai anh em cô còn dữ dội hơn thế nhiều. Chuyện đó có thể bỏ qua nhưng còn cuộc gọi vào nửa đêm hôm qua, tiếng phụ nữ lọt vào tai cô rõ mồn một còn gì. Không có cô ở nhà lại đi tìm thú vui, anh còn muốn chối kiểu gì.


- Còn lần anh gọi cho em vào lúc nửa đêm, tất cả những tiếng của phụ nữ em đều chính tai nghe thấy.


- Đó là fan của Hoya anh hoàn toàn không đụng đến dù chỉ là một ngón tay vào ai cả. Hôm đó anh định gọi điện xin lỗi em chưa kịp nói thì em đã ngắt máy rồi.


Jiyeon im lặng không nói gì thêm chứng tỏ cô đã hết lí do để bắt bẻ, anh rời khỏi chỗ đứng đến bên giường bệnh thật nhẹ nhàng kéo Jiyeon ngã vào trong lòng, chậm rãi vuốt ve sóng lưng cô, cằm tì lên đỉnh đầu hít hà mùi hương quen thuộc.


- Ba ngày em không ở nhà anh không thể nào chợp mắt quá nửa tiếng, lại hay nổi cáu vô cớ, ăn gì cũng không thể nuốt trôi được, cả ngày nếu như không chúi mũi vào làm việc anh lại bắt đầu nghĩ linh tinh. Không có em bên cạnh anh rất mệt mõi.


Jiyeon dụi dụi đầu vào vòng ngực ấm áp vốn thuộc sở hữu của cô trong suốt sáu năm trời. Cô cong môi nở nụ cười nhẹ như hơi thở, đôi mắt nâu long lanh, cô sụt sịt mũi vòng tay ôm lấy lưng anh. Ngày nhỏ ở nhà thì được ông ngoại, bố mẹ và anh trai nuông chiều. Lớn lên một chút đi theo Myungsoo dù cô nói muốn mặt trăng anh cũng tìm cách lấy cho cô.Vậy mà cô còn chẳng bao giờ đặt niềm tin vào anh cả. Jiyeon chưa bao giờ trưởng thành, Jiyeon ngốc nghếch được mọi người xung quanh chiều chuộng như một đứa trẻ mãi mãi chẳng lớn lên được. Cô rời khỏi lòng anh, đưa mu bàn tay quệt nước mắt.


- Em sẽ thay đổi, em sẽ trưởng thành. Em sẽ không vô cớ gây sự với anh, em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt. Kim Myungsoo, em sẽ không làm anh buồn phiền nữa.


- Ngoan. - Myungsoo đặt một nụ hôn lên trán Jiyeon.


Cơn mưa bụi ngoài kia không biết đã ngừng từ lúc nào, ánh mặt trời lại rải đều ra khắp mọi nơi bao bọc lấy cặp vợ chồng đang ôm nhau trong niềm hạnh phúc ngập tràn.

(Đến đây có thể xem là kết thúc rồi nhé ! )
.

.

.

.


.

3 năm sau, trong một khoảng sân đầy nắng, người đàn ông đã từng làm chao đảo nhiều người với nhan sắc trời phú của mình đang bị ba đứa trẻ vật ra đất thi nhau đòi chơi trò cưỡi ngựa. Ngồi dưới bóng râm, người vợ bật cười khúc khích vỗ về chiếc bụng căng tròn đã sắp đến ngày sinh. Ai mà biết được lần sinh đầu tiên của cô lại là sinh ba đâu chứ, lại là ba tiểu quỷ quậy chết đi được.


Chiếc xe taxi chạy một vòng quanh đài phun nước rồi dừng lại, Hyosung bước xuống xe, nước mắt giàn dụa khắp mặt. Cô đi về phía em chồng rồi ôm chầm lấy cô ấy, òa khóc:


- Jiyeon, chị muốn li hôn !!!




Con gái Hyosung rất ra dáng người lớn chạy đến xoa xoa mặt mẹ an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro