Câu chuyện số 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu xuân, hoa đào trong vườn nở bung, cả gan cầm tay người trộm thỏ thẻ một câu "Yêu".

Yêu đã từ lâu lắm rồi không nhớ nữa. Yêu từ khi còn trẻ người non dạ đến khi tuổi xế bóng có lẽ vẫn yêu. Hỏi người có yêu ta không? Người đỏ mặt, gật đầu.

Trong lòng một trận vui sướng, kéo người ôm vào lòng, hôn lên tóc mây bồng bềnh.

***

Cuối xuân đầu hạ, phía Nam có tin giặc đến, thân là Đại tướng quân trọng trách đặt nặng lên vai. Chiều ngày Hoàng thượng có lệnh triệu kiến, sau ban chỉ hành quân trong đêm. Lệnh vua không thể trái.

Lúc trở về đi qua phủ Thượng thư không nhịn được mà đi vào. Vẫn là vườn đào ngày trước, chỉ khác là hoa đã rụng hết, lá đã nhú xanh. Còn có, mắt nai ươn ướt nhìn y.Khẽ thở dài một tiếng, giang tay để người ta sà vào lòng mình.

"Việc nước không thể chậm trễ. Trách nhiệm trên vai cũng không thể nào trốn tránh được".

"Ngươi nhất định phải trở về. Dù có thế nào cũng phải trở về."

"Được, ta sẽ trở về."

Đêm mùa hạ, phủ Thượng thư đèn lồng cứ đỏ mãi.

***

Ngô đồng nhất diệp lạc

Thiên hạ công tri thu.

Dịch thơ:

Một lá ngô đồng rụng

Thiên hạ biết thu về.

Chiến tranh phía Nam vẫn kéo dài, người tiền tuyến, kẻ hậu phương, cách hai tuần là một lá thư.

Hôm nay Lộc Hàm từ bên ngoài trở về, quản gia nói thư quân khu nay vẫn chưa tới.

"Ừ, có lẽ về muộn."

Nhưng là về muộn những 1 tháng, ngô đồng hoa tàn đã một nửa. Thư nói: tình hình chiến trận căng thẳng, người ở nhà đừng cố đợi thư.

Kinh thành đêm rồi, một trận mưa sang. Ngô đồng cũng vì mưa mà rơi rụng khắp chốn.

***

Một góc thành Bắc, tuyết giăng khắp chốn, phủ Thượng thư vẫn bình an.

Phủ Thượng thư hôm nay có khách ghé thăm. Khách này là người từ quân khu tiện đường về kinh mang thư của Ngô Đại Tướng quân gửi Lộc Hàm.

Thư gửi về chỉ có duy nhất một chữ "Đẳng" (chờ). Lộc Hàm mỉm cười, đưa cho người nọ một cành đào đã khô thêm một bức thư.

Ngô Thế huân lúc nhận được thư là đang ở sát vùng chiếm ddosngs của địch, cũng không có đợi chờ gì trực tiếp mở thư ra xem. Vỏn vẹn một chữ "Hồi" (trở về).

Hết đông sang xuân, cành khô chẳng phải rồi sẽ mộc chồi, nở hoa hay sao?

***

Xuân hạ thu đông, bốn mùa luân hồi, một năm qua đi một năm lại tới.

Thành Bắc vẫn bình yên.

Tuyết đã tan hết. Hoa đào đã nở. Ngô đồng thay lá.

Việc nước đã yên, quân giặc cũng bại. Hôm nay, người đó trở về.

Giống như chữ "hồi" ngày ấy, giống như lời hứa trở về. Người bước vào phủ, quần áo còn lấm lem bùn đất, gương mặt hốc hác.

Ngô Thế Huân khóe miệng cong cong, việc quân việc nước bỏ sang một bên, vội vàng chạy tới ôm người thương vào lòng.

Một góc thành Bắc, phủ Thượng thư giăng đèn khắp chốn.

Đèn lồng màu đỏ cứ sáng mãi trong đêm.

#Nth


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro