Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Má Trương vội vàng chạy ra ngoài cửa lớn, cánh cửa sắt vừa kịp hé mở, “Xin chào, xin hỏi, a . . .a . . a. . “


Một hắc y nam tử có phong thái mê người xuất hiện, hắn căn bản không muốn cùng bà vú già nhiều lời, đưa tay đẩy bà vú sang một bên, sau đó cùng một đám nam nhân nhanh nhẹn dũng mãnh đi thẳng vào trong sân.

“Lục soát!” Tề Ngạo Vũ quát lạnh một tiếng.

Nhóm hắc y nam tử nhóm đồng thanh kêu lên: “Vâng!” Sau đó giống như mãnh hổ lục soát tất cả các ngóc ngách của Vân gia.

“Này này, các ngươi sao có thể. . . . . . Dừng tay, dừng tay! Nếu không ta kêu cảnh sát đó. Các ngươi. . . . . . A, các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Vú Trương ngăn cản không kịp, chỉ có thể đứng ở một bên la hét.

Chờ vú Trương đi vào đến bên trong, lập tức bị áp tải đến phòng khách, bên trong có một gã nam nhân đứng đó canh giữ, còn những người khác tiếp tục tìm kiếm.

Tề Ngạo Vũ đi vào, bên cạnh có hai gã hộ vệ, vẻ mặt lạnh lùng, hắn khẽ ngồi vào ghế so-pha bằng da chờ đợi thuộc hạ hồi báo. Chỉ chốc lát sau, bọn Hắc y nam tử vẫn không thu hoạch được gì bèn quay trở lại phòng khách.

“Khốn nạn!” Hắn tức giận đấm mạnh xuống chiếc bàn được chạm khắc tinh xảo, sự tức giận của hắn bốc lên đến tận trời, hắn cúi đầu, áp sát về phía bà vú hỏi, “Nói, Vân Sùng Huy đang trốn ở đâu?!”

Vú Trương năm mười mấy tuổi đã vào Vân gia làm việc, đến bây giờ đã được năm mươi mấy tuổi, nhưng trường hợp này là lần đầu tiên gặp phải. Bà sợ tới mức run rẩy liên hồi, mồ hôi lạnh chảy ròng, nói : “Lão gia. . . . . . Lão gia không có nhà, ta. . . . . . ta không biết. . . . . .”

“Nói láo!” Tề Ngạo Vũ gầm lên, “Ngươi đã ở Vân gia vài thập niên, hắn chuyện to hay nhỏ gì cũng giao cho ngươi quản, như thế nào đến việc hắn đi đâu cũng không nói cho ngươi một tiếng? Nói, hắn rốt cuộc đang trốn ở đâu?”

“Là thật mà, lão gia chỉ bảo ta hãy chăm sóc nhà cửa cho thật tốt. Những chuyện khác. . . . . . thật sự là cái gì cũng không có nói.”

“Ngươi. . . . . .”

“Vú Trương!” Ở bên ngoài phòng khách vang lên loạt những thanh âm vui vẻ, “Y Y đã trở về, vú Trương!”

Tề Ngạo Vũ búng ngón tay một cái, tất cả hắc y nam tử đều nhanh chóng biến mất. Ở cửa nhanh chóng xuất hiện bóng dáng của một thiếu nữ mảnh mai yêu kiều, nàng xuất hiện đem đến cho cả căn phòng ánh sáng lung linh rực rỡ, đẹp như ánh mặt trời, khiến người khác nhịn không được phải nhìn nàng say đắm.

Vú Trương vừa thấy cô gái xuất hiện ở cửa vui mừng nói, ” Tiểu Tổ, con đã về. . . . . .”

Trong mắt vừa mới vui mừng lại ngay lập tức chuyển sang tối sầm, lập tức kinh hoàng hô to: “Tiểu thư đi nhanh lên, không được đi vào!”

“Vú Trương, làm sao vậy? Người không thương Y Y nữa sao?” Vân Nhu Y sững người không hiểu ra làm sao cả, chậm rãi buông hành lý xuống, chạy về hướng vị quản gia – người mà nàng yêu thương còn hơn cả mẫu thân, “Con thật vất vả lắm mới về được đến Đài Loan, vú lại muốn con chạy đi đâu nữa vậy?”

“Tiểu Tổ, vú Trương như thế nào lại không con ngươi chứ? Chỉ là. . . . . .”

“Ngươi là con gái của Vân Sùng Huy?” Hắn vừa cất tiếng nói, ngay lập tức một đám hác y nhân xuất hiện, vây quanh nàng khiến cho nàng nhất thời kinh động. Lúc này nàng mới phát hiện trong phòng khách còn có rất nhiều người. Nàng tò mò nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa nhìn thấy, nàng nhất thời ngây ngốc.

Nam nhân này lạnh quá!

Trước mắt nàng là 1 nam tử tuấn tú, hơi thở của chàng như phả vào không khí một phong thái quí tộc cao ngạo, thân hình chàng cao lớn cường tráng được bao bọc bởi một bộ âu phục đắt tiền được may đo tinh xảo. Một cái liếc mắt của chàng như phát ra khí thế hừng hực nhưng lại có phần kì bí, giống như một đóa hoa bên trong ẩn chưa cả chính và tà. Dáng bộ của chàng thong dong phiêu dật thật sự làm cho người khác say đắm.

Nghĩ đến chính mình mới vừa rồi thật sự ồn ào không có chút nữ tính qui của nào cả khiến cho hai má trắng mịm của nàng bỗng chốc đỏ ửng lên, nàng không được tự nhiên khẽ hạ mí mắt xuống, che lại đôi mắt nâu đẹp mê người, nàng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu như nước hồ của chàng, đôi mắt đó có khả năng hút hồn người, nhưng bên trong nàng như có một người khác đang gào thét muốn được nhìn chàng.

“Ta là…. ta tên là Vân Nhu Y. Ngài. . . . . . là bằng hữu của papa sao?” Đáy lòng nàng khẽ rung động, môi khẽ nhướn lên như một cánh hoa hàm tiếu lộ ra khuôn miệng cười thuần khiết, hàm răng trắng như tuyết của nàng nhẹ nhàng ẩn hiện bên trong đôi môi anh đào, thật là một cảnh tượng mỹ lệ.

Nàng vốn bản tính là như vậy, hồn nhiên và mềm mại, dáng vẻ tao nhã ung dung tự tại, chỉ là mơ hồ khiến người khác cảm thấy được nàng vốn là một cô gái đứng đắn, không thể xâm phạm.

“Bằng hữu?” Hắn lạnh lùng cười, chậm rãi đi về phía nàng, dùng ánh mắt đen láy đó lạnh lùng nhìn nàng, “Hắn không xứng!”

“Ngươi. . . . . .” Nàng phút chốc ngước mắt, kinh ngạc, khẽ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi là cái gì. . . . . . A . . . . a”

“Không nghĩ tới Vân Sùng Huy lại có đứa con gái kiều mỵ động lòng người như vậy. Thật là một mỹ nhân đáng giá.” Tề Ngạo Vũ mạnh mẽ tham lam nắm lấy đường cong duyên dáng ở cằm nàng, đôi mắt đen láy dò xét toàn bộ dung nhan mỹ lệ của nàng.

“Ngươi. . . . . . Rốt cuộc là ai? Buông ra, đừng làm như vậy. . . . .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro