Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn như một con diều hâu hung hãn đang giương mắt nhìn con mồi, nàng bây giờ giống như một con mồi nhỏ bé, kinh hoàng giãy dụa. Nàng thật sự muốn tránh xa hắn.

“Tiểu thư, hắn là Tổng tài của tập đoàn Tề thị – Tề Ngạo Vũ, hắn. . . . . . Tề tiên sinh, có chuyện gì cũng nên từ từ giải quyết, tiên sinh mau thả tiểu thư nhà ta ra, ngàn vạn lần đừng làm thương tổn nàng.” Má Trương lo lắng kêu lên, nếu như không bị người khác vây lấy, bà chắc chắn sẽ xông lên cứu Y Y, “Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư ở nước ngoài học đã nhiều năm nay, hôm nay vừa mới trở về, căn bản là còn chưa được nhìn thấy lão gia, nàng cái gì cũng không biết.”

“Thật không?” Hắn khẽ buông tay ra.

Vân Nhu Y vừa được tự do, lập tức lui ra xa hai bước, nhanh chóng giữ khoảng cách, “Vú Trương, đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này nàng mới phát hiện ra vú Trương bị người ta vây lấy, nàng vội chạy đến giải cứu, Hắc y nhân khẽ phẩy tay một cái, đám nam nhân kia tự động thối lui.

“Ngươi rốt cuộc là muốn gì? Xã hội vẫn còn có luật pháp. . . . . .” Vân Nhu Y cố ý muốn đem cảnh sát và pháp luật ra nói chuyện với hắn, tuy rằng ngay từ đầu đã phát hiện tình thế hiểm ác không dễ đối phó nhưng nàng vẫn đang ngang nhiên ngẩng đầu đối mặt với Hắc y nhân đứng đầu —— Tề Ngạo Vũ.

Bề ngoài của nàng nhìn như đang rất bình thản mạnh mẽ, kỳ thật nội tâm đang rất lo lắng khẩn trương, ngay cả giọng nói cũng đều run tên. Việc đó nhanh chóng được Tề Ngạo Vũ phát hiện. 

“Pháp luật?” Hắn hừ một tiếng, “Cho tới nay, cha ta đối với phụ thân ngươi là Vân Sùng Huy tín nhiệm hết mực, còn xem hắn là bạn tốt, chẳng những hết lòng trọng dụng hắn, giao cho hắn làm viện trưởng bệnh viện Tề thị, thậm chí còn đem sinh mệnh giao cho hắn, cho hắn đảm nhiệm việc phẫu thuật. Nhưng đúng là không nghĩ tới việc nuôi hổ có ngày bị cắn, Vân Sùng Huy đã không biết cảm ơn lại còn phụ bạc tình nghĩa của cha ta, ghê tởm nhất chính là. . . . . .” Hắn nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ: “Hắn cùng tiện nhân kia dám cả gan lợi dụng sự tín nhiệm của cha ta, thừa cơ hội trộm đi thông tin cơ mật của tập đoàn, làm cho công ty bị tổn thất rất lớn.”

Chuyện tổn thất tiền bạc có thể không tính nhưng phản bội ân nhân giúp đỡ mình, chuyện này không thể khoan dung.

“Đối với loại vong ân bội nghĩa không bằng súc sinh đó, ngươi nói, ta nên đối phó thế nào?”

“Ngươi. . . . . . Ngươi nói bậy, cha ta không phải là người như thế!” Vân Nhu Y sắc mặt trắng bệch, vội quay đầu lại nhìn vú Trương như van cầu, tìm kiếm sự ủng hộ, “Có đúng hay không? Vú Trương, cha con sẽ không làm như vậy đâu.”

“Ta. . . . . .” Vú Trương gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của tiểu thư. Chúa ơi, bà thật sự không nghĩ chuyện lại có thể xảy ra cớ sự lớn đến như vậy.

Tề Ngạo Vũ ánh mắt chợt lóe lên, cười lạnh nói: “Được lắm bà quản gia, ngươi quả nhiên là biết Vân Sùng Huy làm chuyện xấu, vậy là không giống như những gì ngươi nói lúc nãy, ngươi không thể không biết chuyện gì đã xảy ra!”

“Ta. . . . . .” Vú Trương khẽ cắn răng, lấy hết sức bình sinh, quyết tâm thừa nhận .”Vâng, lão gia trước khi đi đã kêu ta hãy chăm lo cho tốt mọi việc trong nhà, lúc lão gia đi, ta cũng biết có một vị phu nhân đi theo. Nhưng mà trừ lần đó ra, ta thật sự cái gì cũng không biết, càng không biết lão gia đã đi đâu.”

“Vú Trương! ?” Vân Nhu Y kêu sợ hãi, nàng đối với phụ thân luôn luôn sùng bái, nhưng trong thoáng chốc bỗng nhiên sụp đổ, đôi mắt trong suốt của nàng giờ đã mời hơi sướng, vẻ mặt không nói nên lời, rất thê lương. . . . . .

Cha không phải là bị oan! Cha thật sự là kẻ ăn cháo đá bát, đã thế lại còn trộm bán đi thông tin cơ mật của người ta! ? Vì cái gì chư. . . . . .

Hừ lạnh một tiếng, Tề Ngạo Trữ nhanh chóng nắm chặt lấy tay của nàng, nắm rất mạnh khiến cho nàng giựt mình kêu lên 1 tiếng, thân hình mềm mại khẽ cựa quậy vô tình đụng vào ngực hắn. Hắn nhanh chóng nắm lấy tay nàng, bẻ quặt ra phía sau.

“Tề thiếu gia, đừng làm như vậy!” Vú Trương kinh hãi cầu xin, Y Y từ nhỏ đã yếu đuối, được cưng chiều, sự mạnh bạo nhất định sẽ làm nàng đau.

“Tiểu thư vừa từ nước ngoài trở về, căn bản cái gì cũng không biết, van cầu ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng làm khó dễ nàng.”

“Câm mồm!” Tề Ngạo Vũ quát lạnh một tiếng, “Nên làm như thế nào, ta tự biết cách, không cần ngươi nhiều lời.”

“Ta thật sự cái gì cũng không biết, ngươi có bắt ta cũng vô dụng.”

Vân Nhu Y khẽ cắn môi, ngay cả một chút ý nghĩ giãy dụa nàng đều không có. Nàng bây giờ giống như ngã vào vực sâu vạn trượng, trong đầu trống rỗng. Nàng không thể nào lý giải nổi, cha nàng luôn luôn kiêu căng tự cao tự đại, vậy vì cái gì lại có thể làm chuyện như vậy!

“Vô dụng? !” Hắn tà ác nhìn nàng, “Cái gọi là cha làm con trả, ngươi chưa từng nghe qua sao?”

“Cha làm con trả? !” Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn nàng khiến cho nàng nhanh chóng cảm thấy rét buốt, lo lắng, sợ hãi.”Nhưng mà, ta chỉ mới vừa tốt nghiệp, ngươi muốn ta phải trả như thế nào?”

Trả như thế nào? Vân Nhu Y ngây thơ thực sự không biết, chỉ có vú Trương là nhanh chóng hiểu ra sự việc.

“Tề thiếu gia. . . . . .” Vú Trương gấp gáp lo sợ đến độ giơ chân đạp loạn, thật sự muốn xông lên giải cứu tiểu thư nhưng ngay lập tức bị một gã Hắc y nam tử áp trụ.

Không có cách nào giãy dụa, bà đành phải nhún người cầu xin, “Van cầu ngươi, nếu nhất định phải bắt người, hãy bắt ta đi. Cho dù là làm trâu làm ngựa, ta cũng sẽ không bao giờ lên tiếng kêu khổ. Y Y tiểu thư còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu biết, cầu ngươi xin rộng lòng khoan dung!”

“Vú Trương. . . . . .” Nàng đánh vào ngực hắn. Đáng tiếc nàng khí lực quá yếu, cú đánh của nàng còn không đủ lực giúp hắn mát-xa.

“Vú Trương tuổi tác đã cao, các ngươi không nên thương tổn bà!”

Tề Ngạo Vũ khóe miệng khẽ nhếch lên, nhanh chóng cúi người đem nàng ôm vào lòng.

“A!” Vân Nhu Y kêu sợ hãi, theo phản xạ nàng tính quay lại, đã cho hắn vài cước nhưng nhanh chóng bị hắn khống chế.

“Nói với Vân Sùng Huy, nếu hắn còn muốn gặp lại con gái thì nhanh chóng xuất đầu lộ diện cùng chúng ta giải quyết vấn đề, nếu không thì. . . . . .” Hừ một tiếng, không để thèm để ý đến vú Trương đang cầu xin và Vân Nhu Y đang giãy dụa, Ngạo Vũ không chút do dự đem nàng đi ra ngoài.

Đám hắc y nhân kia cũng nhanh chóng rút lui.

“Đừng như vậy, Tề thiếu gia, lão gia nhà ta đã xuất ngoại, ngươi muốn ta đi nơi nào để thông báo chứ! ?”

“Đó là vấn đề của ngươi .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro